Một Thoáng Trải Lòng Xúc động vần thơ đượm chất thơ Chứa chan tha thiết tự bao giờ Đêm sương vắng lặng niềm mơ ước Mộng thắm dạt dào quyện giấc mơ! Và rồi một thoáng trời đưa sáng Tiếng nhạc du dương vướng lỡ làng Điệp khúc cung đàn đang trải nhịp Hóa thành lam khói, nghẹn hồn tan Da diết tận cùng dưới loãng thâu Vấn vương, lưu luyến nén vào sâu Tiếp chờ đêm đến, chờ đêm đến Mong khuyết hai kia ghép giữa bầu!.. Tình ai chốn ấy tợ như tôi Cũng mãi thời gian nẻo cuộc đời Lắt lẻo cầu tre, chân trĩu nặng Nên hoài hướng vọng cái xa xôi.. Tiếc cho hồn gió lướt trời mây Cảm lá, yêu hoa nhỏ giọt dài Thoang thoảng, êm đềm tay vuốt nhẹ Trải lòng khoảnh khắc để rồi bay! 8/9/2017 Nguyễn Thành Sáng
Tiếng Đàn Lê Thê Nắng tàn ngắm áng mây bay Cõi lòng hướng vọng hình ai mịt mờ Nỗi niềm em trải vào thơ Lay hồn lữ khách, thẫn thờ gió trăng! Vì sao buồn thế hỡi nàng? Cho thu đọng mắt, cho vần héo hon Như làn sóng biếc từng cơn Đong đưa đuổi bóng hoàng hôn cuối trời Phải chăng luyến nhớ một thời Âm vang sáo trúc nhẹ khơi ánh tình Cánh thuyền theo nước lênh đênh Để bờ quạnh quẽ riêng mình vấn vương Đêm đêm lặng lẽ bên đường Hiu hiu ngọn thổi, hàn sương rải sầu Dạ tìm cái ở nơi đâu Giữa bầu chạnh khuyết, phủ màu âm u Chỉ còn giá lạnh khung chiều Rừng cây đổ lá, đìu hiu mãi về Mơ màng ôm ấp mảnh thề Lờ đờ tỉnh giấc, lê thê tiếng đàn.. 9/9/2017 Nguyễn Thành Sáng
Đốt Sạch Những Cánh Thư Đêm lại đến, cũng âm thầm lặng lẽ Cũng vo tròn nhung nhớ ở trong ta.. Nay chầm chậm móc ra từng ánh lóe Quẹt diêm nầy muốn để được phôi pha! Ôi thư! Những cánh thư đầy yêu dấu Của một thời đau đáu vọng sang ai Sợ phương trời gió lay cành trong chậu Khiến đóa hồng lảo đảo rụng hương say Ngại tĩnh mịch không gian bầu thiếu ánh Hoa vướng buồn, canh cánh quyện mông lung Để héo hắt dưới khung trời hiu quạnh Làm nhạt nhòa sắc ảnh thả không trung Biết cảnh nhà đơn điệu ở bên kia Đường lối nhỏ, em về sương phủ trắng Niềm hướng vọng cứ lần sang một phía Tiếng cung đàn nhè nhẹ cõi xa xăm!.. Trao tất cả khối mộng tình vạn thuở Chẳng ngờ đâu tan vỡ, rẽ phân ly Thôi! Giữ lại làm chi cho phải nhớ Thêm nặng sầu, giọt nhỏ đẫm đường đi Đành đốt sạch, chôn vùi bao kỷ niệm Những gì mang lưu luyến được chìm quên Đống tro tàn đặt tên là bọt biển Theo sóng cồn, rã biến giữa mông mênh Nhìn khói lửa, ôi! Lòng ta tan nát Chuỗi ngọt ngào man mác dãy trăng thơ Mà giờ đây vật vờ, dần lụn mất Hận, thương, hờn.. chất ngất nỗi sầu lơ! 11/9/2017 Nguyễn Thành Sáng
Bóng Hình Dĩ Vãng Nay đã xế, khung trời dần tắt nắng Ánh nhạt chiều trĩu nặng sắc tàn phai Cả bốn phía đâu đây chìm im lặng Khép từ từ, trầm lắng đợi vòng xoay! Tận trên cao ngọn gió ngàn vẫn thổi Đẩy xám mờ lao tới cõi xa xăm Dưới dòng sông lăn tăn vờn trôi nổi Đám lục bình vời vợi kiếp lang thang Thuyền của ai, chiếc thuyền con bé bỏng Vẫn lần theo gợn sóng lướt về xa Dẫu bốn phía ráng tà đang lụn bóng Thản nhiên chèo, khua động cuộc bôn ba!.. Còn những kẻ đã bước thẳng trên đường Đầy sỏi đá, phong sương thời xuân trẻ Giờ hoàng hôn, quay về niềm vọng tưởng Có nghe từng âm hưởng vọng lê thê? Vậy mà sao dĩ vãng cứ vặn mình Rồi lăn lộn ảnh hình nơi khóe mắt Khiến cho lòng chất ngất phải lặng thinh Nhìn lá đổ, nghẹn tình rơi rụng mất Thương nằm đây, vương vấn hãy nằm đây Chuỗi năm tháng luôn hoài như nhịp thở Kỷ niệm xưa em đó sát bờ vai Ẩn hiện giữa tim nầy, trong nỗi nhớ Bởi định mệnh, cung đàn theo gió quyện Khúc du dương xao xuyến mảnh hồn đan Bỗng đứt sợi dây đàn đành vỡ tiếng Khiến trọn đời lưu luyến một vầng trăng!.. 13/9/2017 Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Niềm Loài Hoa Dại Em lặng lẽ thu hình theo chuỗi sống Lắm khi buồn khuấy động tận tâm can Ai bên kia trăng vàng treo gió lộng Riêng phận mình nhạt bóng khuất đầu non! Muôn sắc thắm ửng màu nơi thượng uyển Muôn đóa Quỳnh rung chuyển dạ phong sương Muôn tim tím phả hương vờn ong bướm Muôn cánh hồng, lưu luyến khách ngàn phương Ngày sớm tối vườn xuân ngân tiếng hát Khúc dạt dào, chất ngất nỗi mê say Dấu chân chim rải dài lên bát ngát Cả êm đềm dịu mát thả quanh đây.. Còn ở em! Kiếp hoa dại sau hè Thui thủi giữa bốn bề âm u vắng Ánh dương tỏa mà nắng loang chỉ nhẹ Để gầy gò nhỏ bé dính hoài thân Đêm âm thầm lặng nhìn trên lá cỏ Giọt đọng sầu trăn trở nhỏ hàng châu Nghe tiếng dế từ đâu đưa nức nở Ôi! Ngập tràn vàng võ phủ canh thâu.. Đừng khóc nữa hoa ơi! Đừng khóc nữa Mãi còn đây muôn thuở gọi là hoa Dẫu ảnh có nhạt mờ sau lối ngõ Nhưng hãy còn ngọn gió nhẹ nhàng xoa Hương sắc thắm chỉ là hương sắc thắm Cũng một chiều chầm chậm héo tàn rơi Đậm đà lắm để rồi khi trĩu nặng Nghẹn u hoài, năm tháng vọng xa xôi!.. 15/9/2017 Nguyễn Thành Sáng
Phù Vân Chiếc bóng thời gian mãi mãi trôi Tợ làn nước biếc tận trùng khơi Ngày đêm hứng chịu bao vùi dập Trổi dậy lăn tăn khoảnh khắc rồi.. Hóa thành bọt trắng dạ long lanh Theo sóng đong đưa khúc lữ hành Rung lắc, vật vờ hay điểm nét.. Cũng đều một sớm rã tan nhanh Hàng hàng, lớp lớp cứ theo đây Nở rộ tràn loang trải ánh dài Một bức tranh đời qua vạn kỷ Dấu hằn kỷ niệm dưới trời mây Còn gì để nhớ, để mà thương Khi sắc hoàng hôn rụng xuống đường Bốn phía âm u dần chuyển đến Từ xa văng vẳng vọng hồi chuông? Sẽ khóc, hoặc cười hoặc xót xa Nhìn theo chầm chậm kéo dần qua Cảm yêu, buồn hận hay vương vấn.. Cũng chỉ phù vân vỡ cuối tà!.. 16/9/2017 Nguyễn Thành Sáng
Tình Vạn Kỷ Thu trước em về trong mắt anh Thơ đan gối mộng đượm chân thành Sầu ai, lặng lẽ niềm mơ ước Một cánh ngàn phương dỗ giấc lành Thời gian thoáng chốc vụt qua nhanh Tạo vật vần xoay vẫn đoạn đành Lá héo, hoa tàn không vướng bận Mặc tình biến đổi giữa khung xanh Sông đời sóng vỗ chẳng yên bình Dạ cứ âm thầm mãi lặng thinh Chiếc bóng vật vờ treo ngọn gió Niềm đau khuây khỏa vọng trăng tình.. Lời nguyền vạn kỷ, kiếp ba sinh Chậm bước, hoàng hôn nhạt sắc hình Nhưng tiếng hẹn thề luôn nỗi nhớ Tơ hồng chỉ mối kết hồn linh! 14/9/2017 Nguyễn Thành Sáng
Hãy Còn Gặp Nhau Mộng dẫu tan rồi, mộng dẫu tan Nhưng còn tiềm ẩn mảnh hồn trăng Âm thầm sống mãi theo ngày tháng Chia sẻ cho ai những ánh vàng! Tôi như cánh gió giữa trời mây Lúc ở bên kia, lúc chỗ nầy Phận kiếp hành trình qua vạn nẻo Sông dài, biển rộng chẳng dừng bay Còn em suối biếc ngập tràn thơ Trổi điệp ngân nga tận mé bờ Âm hưởng êm đềm ru dạ khách Khiến hoài vương vấn trải niềm mơ.. Để rồi tỉnh giấc, chơ vơ Luyến lưu da diết, thẫn thờ héo hon.. Vẫn còn lóng lánh đầu non Cánh ngàn, suối biếc hãy còn gặp nhau!.. 15/9/2017 Nguyễn Thành Sáng
Tôi Đã Thấy Và Tôi Muốn Tôi đã thấy, bóng hình em kiều diễm Dưới ngọn đèn, ẩn hiện giữa dòng thơ Loang loáng ảnh, vật vờ theo cánh quyện Vượt núi đồi, ra biển, thả niềm mơ! Tôi cũng thấy tim em đầy tha thiết Cảm ánh hồng, suối biếc, cỏ cây hoa Tận trong ấy đậm đà, ngàn da diết Trao tặng rồi rất thiệt chẳng lìa xa Tôi thấy rõ tình yêu trong mắt em Luôn dạo khúc êm đềm ru giấc mộng Như vầng dương tỏa hồng trên sóng biển Rồi loang tràn cuốn quyện cả mênh mông Cũng từng thấy giữa khung trời ráng xế Bầu không gian quạnh quẽ, gió đưa mây Em trầm mặc, u hoài sau khuôn cửa Đọng nét sầu, trăn trở cảnh heo may Và từ thơ, tôi đã nghe em nói Giọng ngọt ngào rười rượi mát hồn ai Từng câu chữ ngập đầy muôn tiếng gọi Khiến cung đàn diệu vợi trở về đây.. Có phải chăng lòng tôi đà vương vấn Vậy mà sao cứ vẫn ở con tim Ngân nga mãi nỗi niềm đang hụt hẫng Muốn trở mình kéo nắng để tìm em!.. 18/9/2017 Nguyễn Thành Sáng
Tôi Biết Rồi Đây Sẽ Mất Em Tôi biết rồi đây sẽ mất em Đường me lá đổ ánh chao nghiêng Kẻ về bên trái, người qua phải Chấm dứt từ nay tiếng gọi mình! Tôi biết rồi đây sẽ mất em Sương lam che kín bóng bên thềm Võ vàng, héo hắt hay tơi tả Cũng chỉ là thu tận trái tim Tôi biết rồi đây sẽ mất em Tơ hồng mối chỉ kết se duyên Bao năm nắn nót, nâng niu mãi Giờ ngán ngẩm thay sợi xích xiềng Tôi biết rồi đây sẽ mất em Nửa vầng chạnh khuyết thả màn đêm Gợi thêm non nỉ từ xa vọng Choáng ngộp tràn loang cả nỗi niềm Tôi biết rồi đây sẽ mất em Dòng sông cuồn cuộn, lắc lư thuyền Dưới bầu u ám treo mây xám Tay mỏi, chèo lơi, lạc nẻo tìm Tôi biết rồi đây sẽ mất em Những chiều quạnh vắng dưới vành hiên Nhìn sân lác đác vàng rơi rụng Biết khóc hay cười hoặc lặng yên Lắng nghe sâu thẳm ngàn lưu luyến Bỗng chốc hóa thành đạn thẳng xuyên Giữa quả đỏ hồng đang nhịp đập Cho nhiều đau đớn để hoài rên! 19/9/2017 Nguyễn Thành Sáng