TÓC DÀI ƠI! Tác Giả: Thanh Hoàng Thương lắm, Những chiều ru em ngủ trên đồi, Thương em, ôi dòng tóc đen huyền, Dài tận nỗi nhớ, hay sông dài trong mắt. Màu nước mắt rơi Rơi trên phím đàn, vô tận không gian. Mùa thu em đi giữa màu vàng bay, Bay theo cánh trăng chưa phai. Còn mong manh, Còn gọi tiếng thơ về giữa mùa xuân gần, Vừa dệt đi màu hồng nhung Và tan theo ánh mắt, đùa trên chiếc áo mây. Rừng cây chưa gọi em vào ngày ấy, Chiếc áo kết lại, lá thư ngàn trùng. Chưa gửi, cũng chưa nhận lại, Mà là dòng thời gian trong ngần, Hóa trong màu trời xanh, thật xanh.. * * *