TẤT CẢ ĐỂ THÀNH THƠ Tôi cũng muốn quên, muốn thật quên Tháng ngày xưa cũ, ngắm trăng lên Và con thuyền nhỏ chèo trên sóng Nhịp mái êm khua, đẩy bập bềnh! Muốn gởi mây xa về nẻo xa Bao lời thân ái của ngày qua Ngân nga, lảy nhịp vào trang trắng Trả lại người ta để hết mà… Muốn kể từ nay liệm nỗi niềm Một thời vương vấn níu đau tim Để ngày thơ thẩn, đêm sương đọng Từng giọt đong đưa, nhỏ lệ chìm Muốn thôi nhung nhớ, với thôi sầu Vì bởi trăng tàn, nhạt ánh thâu Thao thức, trở trăn hồn dĩ ảnh Làm sao kéo lại sắc vàng đâu..! Muốn thả trôi đi, chẳng nghĩ gì Mà sao cứ mãi bóng hồn phi Từ nơi tan loãng bay vòng lại Đưa cánh tay mơ lởn vởn ghì… Em ở ngoài kia khảy tiếng đàn Âm vang thoang thoảng trải cung tầng Theo mây chầm chậm về nơi lạ Vọng nhịp du dương, toả thắm ngàn Như dòng suối biếc nhẹ nhàng reo Lữ khách lạc rừng dạ hắt hiu Thấm giọng ngọt ngào phôi quạnh quẽ Lâng lâng nguồn cảm, phả đăm chiêu… Cuốn lại, thu về vạn mối tơ Thâu canh vò võ, chuỗi mong chờ Giờ đây hãy cố gom thành mối Lặng lẽ âm thầm dệt cánh thơ Tri âm thi họa tự bao giờ!... Nguyễn Thành Sáng
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (57) DƯ ÂM ĐỂ LẠI Phong vũ bao trùm cả thế gian Đưa về kết tụ bốn mùa sang Biến mình, chuyển hoá muôn vàn cảnh Như nước khi ròng, lúc ngập dâng! Âm thầm chân bước bao ngàn sỏi Kẻ được qua dòng êm ả trôi Người trước chập chùng cơn sóng dữ Một bầu ấm áp, một chơi vơi Ý sống, tâm tình theo gối mộng Đêm dài ảm đạm, nỗi chênh chông Còn trăng toả ánh lung linh rạng Mấy gói hành trang, mấy bến lòng Kẻ nặng suy tư, ôm thổn thức Nghe niềm trăn trở trải xa xôi Con đường cuộc sống về bao ngả Thuyền đến làm sao chẳng bị trôi! Những chiều lặng lẽ nhìn xa vợi Canh cánh nghe lòng vọng tiếng ngân Cô đọng một đời trong nẻo vắng Đêm dài thui thủi ngắm tàn trăng Để rồi ngày tháng cứ dần qua Bóng ảnh năm nào đã cuốn xa Cánh gió tung bay thời dĩ vãng Tối mờ mở lại, nhịp ngân nga… Hãy ngước nhìn lên ngắm bóng trăng Dẫu đêm trôi tới, sáng nay tàn Nhưng còn trên đó hồn thơ thắm Vừa mới phủ trùm cõi thế gian! Nguyễn Thành Sáng NHỚ THƯƠNG Biết rằng nơi ấy xa xôi Luyến lưu tình cũ một người chờ trông Đường xa chẳng cách xa lòng Quan tâm chia sẻ nhớ nhung thật nhiều Biết bao trìu mến thương yêu Ân cần hôm sớm cả điều giản đơn Chẳng so bì chuyên thiệt hơn Nhắc từng giấc ngủ miếng cơm mỗi ngày Dặn dò tập luyện hăng say Bồi cho sức khoẻ mai này tốt thêm Thư thăm mỗi sáng mỗi đêm Buồn vui giọng vẫn nhẹ êm ngọt ngào Vắng nhau một buổi xuyến xao Tri âm tri kỉ ai nào bằng ta Ước ao chung một mái nhà Nhớ thương mình nhé thật là nhớ thương... Thi Hoàng
HỠI EM THƠ! Em ở nơi nào buổi sáng nay Để anh tìm mãi, mỏi hồn bay Nhớ nhung héo hắt bầu tâm sự Mà ánh đâu rồi chẳng thấy đây! Chân bước lần xa, dõi mắt nhìn Băng đồng xanh ngát, tắm lung linh Rồi qua suối nhỏ bên rừng vắng Ngược đến sông thương thuở chúng mình… Cảnh vật im lìm chẳng có ai Bốn bề vắng lặng, phủ mờ mây Cho tim thao thức, vương tình mộng Nhè nhẹ, rung rung, gõ đoạn đoài Anh buồn, anh thả bước chân đi Kiếm kiếm, tìm tìm , chẳng thấy chi Em đã héo tàn rơi rụng cuống Hay hờn anh khảy khúc tình si? Nên đã âm thầm khuất nẻo xa Trả niềm thân ái chuỗi ngày qua Thu mơ bậu bạn hồn sương gió Tha thiết, mênh mang toả ánh ngà Em có hiểu lòng tôi quá yêu Bờ sông, bến nước những thu chiều Đôi ta tao ngộ, niềm lai láng Thổn thức cùng nhau thả mộng diều Lất phất tung bay giữa lộng ngàn Ảnh hồn hai đứa ngắm trăng vàng Và bao kỷ niệm… yêu nhiều lắm… Em hỡi! Thơ à! Nỡ đoạn chăng! Nguyễn Thành Sáng
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (58) TRĂNG CŨNG BUỒN Trăng cũng như ai, cũng có buồn Lúc trời mây kéo, giọt mưa tuôn Đêm chìm quạnh quẽ nơi xa vợi Vắng bạn trần gian vọng hướng nguồn Rồi khi gió thổi áng mây đi Trả lại khung trời vạn áng thi Mà đã đêm tàn, chìm vắng lặn Một mình đơn độc cuối trời phi! Nguyễn Thành Sáng TIN TƯỞNG Dẫu cách xa nhưng em luôn tin tưởng Trái tim mình chung nhịp đập đam mê Tình tuôn chảy tràn trề tám hướng Trải lòng tin không vướng bận điều chi Ta đã nguyện xây nên tình tri kỉ Chân tình này cho phỉ tấm lòng son Lời nguyện ước thề non cùng hẹn bể Gió mưa nào có thể lại xói mòn. Thi Hoàng
MAU HẾT BỆNH MÌNH NHÉ! Em bệnh ho nhiều buổi sáng nay Từng cơn ù ục dội vào tai Bao nhiêu co rúm người yêu dấu Là bấy lòng tôi nỗi đoạn đoài! Mình biết anh yêu nhiều lắm không? Từ hồi hai đứa dưới trời đông Đó đây thao thức niềm tâm sự Như cánh bèo trôi lểnh đểnh dòng Chuỗi sống thu sầu cuộn giá băng Từ trong sâu thẳm ngóng vầng trăng Nhưng trăng đâu hỡi! sao chờ mãi! Để lạnh sương khuya nhỏ giọt tàn Cứ thế âm thầm nghẹn đắng cay Bốn mùa quạnh quẽ, sắc heo may Năm canh trăn trở bầu hiu hắt Lá đổ, vàng rơi rớt rụng hoài! Có lúc thả hồn trôi thật xa Mở toang hai cửa kiếm “người ta” Mà “người ta” đó nào đâu biết Nhưng vẫn mênh mang dõi ánh ngà Chợt một chiều thu gió nhẹ nhàng Êm êm ru nhẹ, thả mơ màng Đưa tôi vào mộng, về ai đó Gặp gỡ ngàn năm thiếp đợi chàng! Trăng thơ, ý cảm quyện chung hồn Lai láng xuân tràn trải nắng hôn Thấp sáng đêm đông, mùa giá lạnh Từ nay trả lại nỗi cô đơn… Anh khảy tiếng đàn, em có hay? Dòng sông, bến nước buổi chiều nay Thuyền ta neo đậu, chờ em đó Khoẻ mạnh đi mình, để tiếp say! Nguyễn Thành Sáng
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (59) HỠI TÌNH TA Em ơi! Anh cũng thấm men say Dưới ánh khuya mờ giọt nhớ ai Tiếng của con tim khe khẽ nói Ơi buồn! chợt vắng bạn đêm nay! Biết phút giây nầy, nơi chốn ấy Có người dõi mắt hướng về xa Nỗi niềm vương vấn, sầu thao thức Quạnh quẽ, hồn tình lóng lánh ra Vò võ một mình, em thả mộng Ngoài trời gió rít, hạt mưa bay Bên khung một góc, em ngồi đó Kéo sợi tơ lòng buộc đó đây! Em trầm, em đọc những dòng thơ Dào dạt tâm hồn đến cõi mơ Rồi nhớ hôm nào đan kết mộng Hồn thương trải cánh dưới trăng trơ... Anh cuốn tâm tình ra trước sân Con tim cảm thấy gợn lăn tăn Phải chăng lưu luyến, bao lời ái Chợt bỗng, đêm nay rớt thượng tầng Đưa tay níu lại áng mây trôi Gửi đến hồn thương, mộng của tôi Một áng thơ lòng chưa ráo mực Trải vào trong đó mấy vần ơi! Dẫu cho giá lạnh với mưa sa Hoặc những chiều thu nhỏ lệ tà Vẫn chiếc thuyền duyên trên sóng nước Nhẹ nhàng mãi lướt với hồn ta! Nguyễn Thành Sáng TÌNH THÂM Tình của anh trao thật đắm say Mưa rơi gió giật cũng không lay Vững bền cội gốc nên tin tưởng Chữ dấu yêu kia chẳng đổi thay Những phút nhớ thương giữ mãi này Là tình anh gởi đến đêm nay Lời trao ý đổi ta càng thấu Quên hết khổ đau với đắng cay Đã có đôi lần thoảng gió bay Dỗi hờn một chút kiểu thơ ngây Càng thêm da diết và yêu mến Tình nghĩa hai ta vẫn mãi đầy. Đôi lời tâm sự gởi vào thơ Cũng ước cùng nhau đến bến mơ Lại ngắm trăng vàng thêm thắm thiết Một đôi ấm áp chẳng bơ vơ Mặc kệ thời gian cứ chảy trôi Nhịp tim nồng ấm trải đôi nơi Cành khô lá úa nào đâu ngại Một sắc đỏ tươi mãi tuyệt vời Giữ mãi bền lâu một nụ cười Cùng anh trải thưởng đoá hoa tươi Nỗi niềm chan chứa vần mong đợi Gửi gắm vào đây cả vạn lời Kẻ bắc người nam có cách xa Không gian chẳng thể níu mây tà Một câu thề nguyện lời chung thuỷ Ghi dấu tình thâm hai chúng ta. Thi Hoàng
ĐAN LẠI THÀNH THƠ Ôi! dòng héo hắt cánh thơ ai Như sợi tơ vàng vướng bóng bay Phảng phất, đong đưa vầng nguyệt tỏ Lay hồn lữ khách, bước chân say! Mảnh hồn xuân nữ nét đan thanh Dưới mảnh vườn mơ, gió quyện cành Một áng phương ngàn trôi lãng đãng Phủ màn, khuấy động, ánh trời xanh… Lặng lẽ bên thềm, giá lạnh sương Đàn tranh em khảy điệp cung buồn Âm vang réo rắt niềm rung cảm Ảm đạm, bâng khuâng giữa quạnh trường… Đêm nay thắm đượm ánh trăng ngời Trải bước chân dài thả mộng bơi Loáng thoáng đâu đây ngân vọng lại Tiếng lòng non nỉ, nghẹn chơi vơi! Sao giống như tôi một thuở nào Thu canh, vò võ, nỗi niềm chao Luyến lưu, khắc khoải bầu tâm sự Lạnh lẽo, cô đơn rớt lệ trào Nhớ cây đa cũ, bến sông xưa Với bóng con đò chuỗi sớm trưa Lắm lượt xuôi chèo trên sóng biếc Hứng bao tầm tả nắng sương mưa… Tất cả chỉ còn lại giấc mơ Để thu, thao thức, ngắm trăng mờ Bao tơ xuân mộng giờ đan lại Một đóa hoa hồn trải áng thơ! Nguyễn Thành Sáng
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (60) VƯỜN MỘNG Ở giữa tim ai có mảnh vườn Ngàn hoa đua nở ngát thơm hương Đi xa bướm lượn mang hồn tưởng Gần gũi ong bay phủ ánh thường Dập dìu đây đó quay về mộng Rộn rã gần xa ngắm vịn gương Một sắc vườn xuân gieo nỗi ngẩn Khiến lòng bàng bạc vọng trăng sương! Nguyễn Thành Sáng VƯỜN TÌNH Ngào ngạt thơm hương một mảnh vườn Nụ tình trong trẻo ai vừa ươm Lộc non khe khẽ đó vừa thức Chồi biếc nhẹ nhàng đây đã vươn Hoa thắm toả lan thoang thoảng đến Trái tươi phả khắp ngọt ngào vương Ngẩn ngơ dạo bước chiều đang xuống Không để trái tim đi lạc đường…. Thi Hoàng
NỖI LÒNG NGƯỜI ĐI Gần một năm dừng chân bên vườn vắng Độ thu mờ, trĩu nặng ánh sầu tơi Ngày thâm trầm, đêm vọng mảnh trăng soi Nỗi mênh mang, bồi hồi quay dĩ vãng! Cùng với gió, cạn say chun bậu bạn Hòa suối nguồn lai láng thả vào thơ Đưa bàn tay hứng lấy giọt sương mơ Để giữ mãi từng giờ không tan loãng Bởi vẫn nhớ một thời nơi biển loạn Cánh phong ngàn năm tháng duỗi trời mây Dưới trăng vàng, êm ả bóng hồn bay Bao vương vấn ngập đầy trên sóng nước Nhớ dòng sông, những bến đò thuở trước Đã bao lần vươn vượt cánh thuyền xa Rồi dừng chân ngơi nghĩ, ngắm người ta Trổi khúc nhạc ngân nga lời yêu dấu! Nhớ chuỗi dài chiều tà, niềm đau đáu Giữa cung buồn, manh áo bạc màu vai Chẳng màng chi, cứ mãi hướng về ai Để khắc khoải u hoài trong lặng lẽ... Tất cả…là khung trời ngàn ánh loé Mỗi đêm về nhè nhẹ chảy vào tim Sáng ửng vầng tỉnh dậy một loài chim Từ cõi chết bay tìm hồn năm cũ Rời vườn vắng ra đi, nào héo rũ Bởi ngàn phương ấp ủ mộng lòng ta Gửi lại đây vầng sáng, ảnh ngọc ngà Nơi viễn xứ, tình xa luôn mãi nhớ! Nguyễn Thành Sáng
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (61) Hãy Tin Sau vòm lá có tiếng chim ri rích Nhắn với ta nhớ tích cũ hồng hoang Một mai khi đò mới đã sang ngang Đừng có trách nắng vàng sao vội nhạt Dẫu có thể trên đường đời phiêu bạt Gặp tố dông bão cát tả tơi lòng Mùa ảm đạm tê tái những ngày đông Ta vẫn tin một ánh hồng sẽ đến... Thi Hoàng Sẽ Đến Đêm mưa đổ từng hồi kêu rả rích Hai phương trời xa tít tợ mơ hoang Giữa không gian vầng bạc trải giăng ngang Trăng lóng lánh ngỡ ngàng trôi ánh nhạt Nhớ nhung ai, gửi cánh bay phiêu bạt Mảnh hồn yêu buộc chắc sợi tơ lòng Dẫu thu chiều ánh nhạt kéo sầu đông Qua mấy độ xuân hồng phơi sắc đến!... Nguyễn Thành Sáng