Hiện Đại Quân Anh Chi Luyến - Ngọc Nguyên

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Nguyễn Ngọc Nguyên, 14 Tháng tư 2020.

  1. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,221
    Chương 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2022
  2. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,221
    Chương 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nửa đêm, cánh cửa phòng mở ra

    Phan Khánh Quân bước vào nhìn thấy em hắn đang nằm trên giường hắn đi lại chân dẵm phải thứ gì khiến hắn nhói đau nhìn xuống thì nhận ra ngay là mảnh vỡ của điện thoại

    Quả nhiên phóng tầm mắt đi xa hơn một chút nơi góc phòng chiếc galaxy chính hãng hắn mua cho em hắn đã thành phế liệu

    Đường chân mày nhíu chặt hắn bật cái đèn phòng lên sáng trưng, hắn nhìn thấy hai bàn tay của em hắn rướm máu, hốc mắt ngấn nước ướt cả gối nằm, mặt mày tái nhợt

    "Khanh Anh, em thế nào?" tay em sao lại bị thương

    "Khanh Anh, trả lời anh hai, mau trả lời"

    "Anh.. hai.." y ngước lên nhìn hắn, toàn thân lại một trận run rẩy kịch liệt

    Hức hức..

    "Khanh Anh nhìn thấy anh hai đi cùng lớp trưởng, anh hai là tên khốn kiếp, gạt người, gạt người" y vung hai bàn tay đang bị thương đấm lịch bịch vào ngực hắn

    Hắn một đường giữ lại "Khanh Anh, tay bị thương em động mạnh sẽ đau đó"

    Y mếu máo nhìn hắn "đau cũng không bằng chỗ này của Khanh Anh, anh hai làm đau Khanh Anh, anh hai là tên khốn" y khóc rống lên tay lại đấm mạnh vào lồng ngực của chính mình

    "Khanh Anh, đừng kích động, Khanh Anh" hắn gấp gáp ôm chặt y vào lòng "trước bình tĩnh Khanh Anh, em cứ một hai nằng nặc nói anh và nó có quan hệ, camera gắn trong phòng em có thể tự kiểm nghiệm mà"

    Hốc mắt y đột nhiên mở to, phải rồi, phòng nào cũng có lắp đặt camera, y sao lại ngu ngốc đến độ này, ghen quá mù quáng lú lẫn luôn rồi

    Y mở màn hình lên xem lại, quả nhiên suốt cả một đêm bọn họ chỉ đơn thuần ngủ chung giường, ngoài tên lớp trưởng kia thi thoảng có xoay trái xoay phải, cùng không xảy ra chuyện gì nữa cả

    Gương mặt chất đầy xấu hổ y liếc nhìn hắn

    Hắn kéo lấy bàn tay y dùng hộp dụng cụ y tế, vệ sinh qua vết thương một chút rồi băng lại

    "Anh hai, vậy còn lúc nãy hai người đã đi đâu, Khanh Anh là người yêu của anh hai, có quyền được hỏi đúng không?"

    Bàn tay hắn khựng lại một nhịp "ừm, lúc nãy anh và nó đi uống nước, mấy bữa nay dì nó ở bên Mỹ về, nó bận đưa bà ấy đi lo giấy tờ"

    "Ra vậy"

    "Vậy giờ đã hết ghen chưa?"

    Y lắc đầu cười cười, vẫn chưa "sau này anh hai còn đi riêng với nó, Khanh Anh xử đẹp nó luôn cho coi"

    "Coi nào, Khanh Anh của anh ngày càng hung dữ à nha" hắn vươn ngón tay bẹo chóp mũi y một cái

    Y gạt tay ra trừng mắt với hắn "không hung dữ mất chồng như chơi"

    Hốc mắt hắn vụt mở to, kéo vội lấy y ôm vào lòng, y vừa mới gọi hắn là chồng "Khanh Anh, anh yêu em, Khanh Anh"

    "Ưm.." hắn hôn lên môi y

    Đêm đó, cả hai lần nữa gần gũi

    Ngày hôm sau hắn dẫn y đến thế giới di động, ngón tay chỉ ngay một cái galaxy cùng mẫu với cái y đã đập bể

    Y vươn tay ngăn lại "anh hai, để em chọn"

    Hắn có chút ngỡ ngàng, nào giờ em hắn có chọn mấy thứ này bao giờ, anh trai mua gì thì y xài thế đó, hôm nay tự dưng nổi bão, hắn cười cười gật đầu

    Rốt cuộc lựa nửa buổi trời em hắn là lựa ra một cái đập đá rẻ bèo

    Đường chân mày hắn nhíu lại có chút ngượng với các cô gái tiếp thị xung quanh "Khanh Anh, sao lại chọn cái này, giờ còn ai xài nữa đâu?" Em là củ chuối sao Khanh Anh?

    Các cô gái xung quanh thấy vậy vội đỡ lời "quý khách à, cái này hiện tại vẫn rất nhiều người còn sử dụng, tuy chức năng không nhiều nhưng tính năng nghe gọi rất tốt rõ ràng, độ bền cao, lỡ có va đập một chút cũng không hư bể" vừa rẻ vừa bền a

    "Phải đó, Khanh Anh hậu đậu xài cái này cho tiện, lỡ có ném bể cũng không tiếc của"

    "Hì, hì, vợ tiết kiệm tiền cho chồng thật đáng yêu" mấy cô tiếp thị hoan hỉ cư nhiên lầm tưởng anh em họ là vợ chồng, khiến y đỏ bừng xấu hổ

    Hắn ngược lại mặt dày mày dặn hôn lên vầng trán y một cái ôn nhu "vợ ngoan"

    "Úi, thật là mất máu" mấy nàng tiếp thị hét ầm cả lên, nguyên một khu quầy hàng nhốn nháo

    Khỏi phải nói Khanh Anh lúc này đã úp mặt vào lồng ngực của hắn giấu nhẹm đi, xấu hổ tột cùng

    Hắn còn nhây đến độ vươn tay chào chào mấy nàng, cười hề cười hà "coi nào, vợ anh xấu hổ rồi"

    "Ha ha, vợ anh thật đáng yêu, chúc hai người hạnh phúc nha"

    "Lần sau ghé lại, xin chào"

    "Xin chào"

    * * *

    Ngày thi đến, cái ngày trọng đại của đời người

    Đồng hồ treo tường tíc tắc từng phút trôi qua, đám học sinh vả mồ hôi trán

    Có đứa nhìn trái ngó phải, có đứa cắn bút trầm ngâm, có đứa vò đầu bứt tóc

    Phan Khanh Anh thì lại càng khổ sở, nhìn vào dãy số trong bài đầu óc y quay cuồng một mảnh

    "Làm sao bây giờ, câu này tối qua anh hai đã chỉ mình, tại sao không còn nhớ cách giải"

    Y tính quay sang hỏi anh hai, chợt nghe tiếng giám thị quát lớn "đề nghị hai em bước ra khỏi phòng thi cho tôi" ngang nhiên ở trước mặt tôi quay lén, đạo đức học đường nát đến chả còn gì

    Khanh Anh kéo vội quả tim vào trong lồng ngực, nhìn hai nam sinh kia bước ra ngoài, ý định nhờ vả anh hai cứ thế đành câm nín chôn sâu

    Reng.. tan học

    Hắn quay sang hỏi em hắn "Khanh Anh, làm bài được không?"

    "Ơ.. dạ được anh hai" y ấp a ấp úng gật đầu

    "Gì mà mất tự nhiên với anh vậy, đi nào chúng ta về nhà" hắn xoa đầu y lấy một cái cười xòa

    Hai tên oan gia hất cằm nhìn theo "càng ngày càng bám dính lấy nhau"

    "Anh em nhà này chắc chắn có vấn đề"

    Biệt thự Quân Anh

    Thi học kì xong đặt xuống gánh nặng, sau khi ăn cơm tối hắn liền hẹn hò với em hắn cùng nhau đi công viên nước chơi

    Em hắn mặt rạng rỡ như hoa đào đầu xuân mới nở, diện vào bộ đồ bảnh tỏn, đứng chải chuốc trước gương tận nửa tiếng đồng hồ, quả thật từ khi có tình yêu của hắn dung mạo y càng ngày càng đẹp ra

    "Anh hai' vừa trộm nghĩ đến hắn hai gò má của y lại đỏ bừng, chỗ nào dưới hạ thể cương cứng đội lớp quần tây nhô lên

    Tiếng chân hắn nện bước lên lầu

    Ách.. sợ hắn nhìn thấy y chạy vội vào toilet đóng sầm cửa lại dựa vào vách tường một trận thở dốc

    Y làm sao thế này, ngày càng muốn hắn, thậm chí hồi chiều đi vệ sinh cũng có thể nghĩ đến hắn mà phóng tinh, điên cuồng quá rồi

    Y lật đật mở khóa kéo quần tây, dục vọng lập tức dựng thẳng đứng, không thể để hắn nhìn thấy sẽ khinh thường y mất, y vẫn là dùng tay tự giải quyết

    " Haa.. anh hai.. "

    Haa.. haa.. y bật rên rỉ gọi tên hắn, tinh dịch phóng đầy lên vách tường

    " Khanh Anh, Khanh Anh "tiếng anh hai gọi

    Y lật đật lấy khăn lau qua hạ thể, kéo quần lên mở cửa bước ra

    " Khanh Anh, chuẩn bị xong chưa chúng ta đi thôi "

    " Ưm "y gật đầu hai gò má vẫn nóng ran

    " Bao tháng ngày, nơi chốn này, ta đâu biết trong biển đời, mình bên nhau hay xa rời "điện thoại Khánh Quân chợt nhiên vang lên

    Hắn bấm nút nghe, không biết đầu dây bên kia đã nói gì hắn liếc nhìn y một cái rồi rất nhanh gật đầu" ờ, tao đến liền "

    Linh tính có chuyện y vội giữ chặt lấy tay hắn" anh hai, anh lại muốn ra ngoài, anh đi với ai, Khanh Anh không cho anh đi, không cho "

    " Ngoan nào, Khanh Anh, mau buông tay, anh hai đi lát rồi về "

    " Không, anh gạt em, hôm nay dứt khoát không cho anh đi đâu hết "y lật đật chạy đến bên cửa phòng lấy thân chận cửa lại

    Hắn nhíu mày tức giận quát lớn" mau tránh ra "

    " Không tránh, không tránh "y rống lên cãi lại

    Hắn không đôi co với y, cứ thế vươn tay dùng lực mà hất y qua một bên

    Sức hắn quá mạnh y cứ thế ngã nhào xuống nền, lồm cồm đứng dậy hắn là đã xuống tới phòng khách

    Y lật đật đuổi theo vừa đuổi vừa gào" anh hai, đừng đi mà anh hai, anh hai "

    Vô dụng, hắn không hề để ý đến tồn tại của y

    Y chạy ra tới gara, xe hắn đã phóng ra khỏi cổng lớn mất hút

    Đôi chân trần bé bỏng cứ thế quỵ xuống khuôn sân, haa.." Khánh Quân, đểu giả, đểu giả"toàn thân y run lên bần bật
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2022
  3. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,221
    Chương 22

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại kho hàng bỏ hoang nhiều năm.

    Tên Son bị trói chân tay vứt trong đống phế liệu đổ nát.

    Chục tên côn đồ baton vây quanh, nó nhìn mà phát sợ, vai run cầm cập í ới câu được câu chăng.

    "Tụi mày là ai, tao không từng quen biết, tao vẫn còn là học sinh, tụi mày bắt lầm rồi."

    "Có người thuê chúng tao, lầm cái mả cha mày" một tên trong bọn bóp cằm nó xắn xéo.

    Chiếc camry màu bạc thắng két trên mặt đường, Phan Khánh Quân cùng Vũ Đình Bằng mở cửa xe bước xuống, tuy mới học lớp mười hai nhưng vóc người họ cao lớn thoạt nhìn qua còn tưởng nam nhân trưởng thành, chỉ là luận về ẩu đả không biết ra răng.

    Đám đàn em nhếch mép cười khẩy "chúng đến rồi đại ca" chỉ được cái vẻ bề ngoài

    Chả nói chả rằng, tên được gọi là đại ca giục tàn thuốc xuống nền lấy ngón chân di lên

    Đám đàn em nhào ra dùng vũ khí tấn công tới tấp

    Trước khi đến đây do thời gian gấp gáp Đình Bằng đang thục bida trong quán hắn ta cũng chỉ quơ bừa được có hai cây cơ tận dụng, thế là bọn họ lấy hai chọi mười, cậu năm tên mình năm tên như ngày ngày chúng vẫn thường hay chia hạt dẻ

    Choảng nhau một hồi vài tên đàn em đã ôm đầu máu bị cơ quất trúng

    Ấy vậy mà nhìn hai tên học sinh cấp ba chỉ trầy trụa sơ sơ

    Bọn chúng nuốt nước bọt 'đậu má, tụi nó giang hồ thứ thiệt chứ học sinh gì tầm này đại ca, chúng ta bị lừa rồi, tiền này khó nuốt a đại ca'

    "Tụi mày có giỏi lên một lượt đi, tao chấp hết" tên đại ca hất cằm nhìn chúng

    Đám đàn em nở mày nở mặt

    Chợt nhiên tiếng còi hụ cảnh sát từ đâu vang tới inh ỏi, tên đại ca liền hét lớn "chạy mau tụi bây"

    "Oaaa.. đám đàn em cụp đuôi vỡ mặt

    Chưa đầy một phút ba mươi giây, chục tên côn đồ đã tẩu toán sạch sẽ, để lại tên Son trong đám đổ nát hoang tàn

    Hai người họ nhanh chóng cởi trói cho nó" Son, có bị thương chỗ nào không mày? "

    " Tao không sao, thằng Kha chết tiệt không tới, đúng bạn tốt "

    " Hừ, mày giận lẫy cái gì, nó tới rồi kìa "Khánh Quân vừa dứt lời, chiếc camry đỏ chét của Đình Bằng lết bánh trên mặt đường, còi hụ vẫn vang lên inh ỏi

    Tên Kha mở cửa lao xuống xe phóng như bay về hướng chúng, mặt mày xanh lét" Son, mày có bị chúng nó đánh đấm chỗ nào không, tao đưa mày đi viện "

    Đình Bằng đen mặt lại" nó không sao, nhưng lỗ tai tao sắp điếc rồi, mày làm ơn dẹp cái còi hụ đi dùm tao cái "

    Tên Kha cười cười chạy ra tắt cái còi hụ, cả đám lên xe chóng rời khỏi kho hàng

    Từ trên gác mái gần đó, tên nhóc con kia nhìn xuống bàn tay siết chặt lại, hai mắt chất đầy lửa hận

    Ai da da, nó không phải ai khác chính là cái kẻ đã thuê bọn côn đồ này, là kẻ đã bị đám người Đình Bằng chận đánh ở con hẻm nhỏ trong trấn

    Khánh Quân về đến nhà đã là nửa đêm

    Bước lên phòng em hắn đã ngủ say, hắn yên lặng vệ sinh qua mấy vết bầm dập do ba ton đập trúng thân thể, rồi leo lên giường nhẹ nhàng ôm lấy em hắn mà chìm vào giấc ngủ

    Ngày hôm sau, suốt cả tiết học buổi sáng em hắn trầm ngâm kiệm lời, nhìn thái độ lạnh nhạt của y, hắn làm sao mà không biết y giận hắn vì lỡ hẹn đi công viên nước, lúc đó hắn gấp gáp cứu người, thái độ có hơi cứng nhắc, bất quá nói ra là xong nhưng hắn nào giờ không ưa giải thích, càng không muốn em hắn lo lắng chuyện không đâu, nên đành nhịn xuống

    Cho đến gần trưa em hắn vẫn là không nói với hắn câu nào, nhịn không được nữa hắn đành quay sang bắt chuyện

    " Khanh Anh, vẫn còn giận "suốt cả buổi làm mặt lạnh với anh

    Y vẫn không trả lời cũng không nhìn hắn, dường như đã vô cùng chán ghét

    " Khanh Anh, muốn chiến tranh lạnh'đáy mắt hắn tối sầm nhìn y chưa bao giờ hắn mong chờ tiếng chuông tan học vang lên như hôm nay

    Chỉ là tiếng chuông chưa vang lên, giọng cô giáo chủ nhiệm đã cất trước "Khánh Quân, em lên phòng giám hiệu một chút bàn về chuyện bơi lội" mai là tổ chức rồi

    Hắn đành cất bước ra khỏi phòng

    Hắn đi không đầy mươi phút, chuông tan học mới vang lên, Khanh Anh lật đật nhét sách vở vào cặp da một đường chạy khỏi phòng

    Hoàn toàn không muốn về nhà, y tìm cái quán sân vườn trốn vào trong

    Quả nhiên chuông điện thoại vang inh ỏi 'mẹ kiếp, cái điện thoại này loa đến to'y lật đật nhấn nút tắt

    Điện thoại lần nữa vang lên, y tức giận ném xuống nền, tiếng chuông vẫn vang lên inh ỏi, mấy cô chào hàng nói không sai, điện thoại này con mẹ nó bền, y mắng thầm một câu, xách cặp rời khỏi quán, bỏ lại cái điện thoại chơ vơ giữa nền, cùng tiếng chuông chưa dứt

    Đám nam sinh dán mắt nhìn y "a, đó không phải là em trai của Khánh Quân sao"

    "Đúng là nó rồi"

    "Khanh Anh" y vừa ló đầu ra khỏi quán, Khánh Quân đã tìm tới nơi "Khanh Anh, em đứng lại"

    Vừa nhìn thấy hắn, y sợ hãi lao đầu bỏ chạy, bất quá chạy được chưa bao xa y là bị hắn túm gọn

    "Khanh Anh, tại sao phải bỏ chạy, chúng ta ở chung một nhà, em nhắm có thể trốn anh cả một đời hay sao?"

    "Anh hai khốn kiếp, mau buông tay" y rống lên vùng vẫy loạn

    Hắn càng giữ chặt lấy thân thể y, Khanh Anh, không cho em chạy, không cho em rời khỏi anh

    Y vung tay đấm lịch bịch vào lồng ngực hắn, hắn càng ôm chặt y vào lòng "Khanh Anh, chỗ đông người, đừng nháo nữa, trước theo anh về"

    Hức hức.. anh hai gạt Khanh Anh, toàn dùng lời ngon ngọt dụ dỗ, rồi sau đó lại làm Khanh Anh đau lòng

    Hức hức.. y cọ mặt vào lồng ngực hắn, nước mắt nước mũi tèm lem

    Chợt nhiên một chiếc mô tô phóng tới, hắn theo quán tính kéo y vào sát lề, hốc mắt lại mở to kịp nhận ra kẻ ngồi đằng sau chiếc mô tô đang rút dao găm ra khỏi túi áo, khoảng cách quá cận kề hắn chỉ còn cách xoay người lại dùng tấm lưng chính mình che chắn cho y

    "Phập" một tiếng thấu đoạn, bỏ lại con dao găm còn ghim trên tấm lưng hắn, chiếc mô tô đã phóng tới phía cuối con đường

    "Anh hai" y gào lên ôm lấy hắn

    Đám học sinh trong quán chấn kinh vội ùa ra đường bấm ngay 115

    Bên ngoài phòng chờ, Khanh Anh ngồi hàng ghế, chân tay co rúm

    Hai tên oan gia ngồi hai bên dỗ dành y "Khánh Quân nó trâu bò, đêm qua bị mấy tên côn đồ đánh đấm bầm dập nó vẫn còn cầm cự được, một dao này không lấy được mạng nó đâu ha, mày đừng lo"

    Hốc mắt đỏ hoe của y chợt xoe tròn "đêm qua anh hai đi cùng với các người?"

    "Khanh Anh, mày đừng nói với tao là mày không hay biết gì nha, nhìn bộ dáng ngơ ngơ của mày tụi tao cũng hiểu rồi, thế là hai tên lẻo mép đứa trái đứa phải thay phiên nhau kể lại mọi chuyện

    Hóa ra là y hiểu lầm hắn, hắn hoàn toàn không đi với gái, càng không có qua lại với tên lớp trưởng kia, điều duy nhất hắn giấu y chỉ là không muốn y phải lo lắng phiền não

    Vậy mà y mắng chửi hắn, trốn chạy khỏi hắn, y thật ngu ngốc

    " Mai là thi đấu rồi, Khánh Quân bị thế này làm sao bơi lội "đám học sinh túm tụm gần đó bàn tán xì xầm, hắn đã vượt qua nam sinh toàn trường đại diện cho trường đi thi với các trường khác, hiện tại lưng hắn bị thương, thực chất không thể nào thi đấu

    Phải làm sao bây giờ, có nên thông báo chuyện này lên hiệu trưởng

    Lắng nghe chúng nói, Khanh Anh lại càng day dứt hoang mang

    Hắn sắp bị tướt đi quyền thi đấu, bơi lội là đam mê của hắn, đang yên đang lành y bỏ chạy làm cái gì, y mới là kẻ đốn mạt khốn kiếp, là y hại hắn rồi

    " Khánh Quân, Khánh Quân "giọng Đình Bằng từ xa vang đến hắn ta gấp đến độ đế dép da của hắn trượt một đường dài trên nền phòng trơn bóng" nó sao rồi, có tin gì không, tụi mày mau trả lời "

    " A Bằng, mày đừng cuống, bác sĩ đang băng bó trong kia, một lát nữa mới có thể vào "hai tên oan gia kéo hắn ta xuống

    Hắn ta vẫn là đứng dậy lóng ngóng dòm vào bên trong phòng, thấp thỏm không yên" Khanh Anh, mày có nhìn thấy bộ mặt hung thủ không? "Đình Bằng hỏi y

    Y lắc đầu, lúc đó y bị anh hai ôm chặt, đôi mắt hoàn toàn chỉ nhìn thấy mảnh áo sơ mi nơi lồng ngực của anh hai" hung khí đã đem đi giám định qua, hoàn toàn không có dấu vân tay để lại, xem ra chúng đã chuẩn bị từ trước"

    Đình Bằng vung tay đấm mạnh vào vách tường một cái mắng thầm, mẹ kiếp, đừng để tao lần ra kẻ nào hại nó
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2022
  4. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,221
    Chương 23

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau, cuộc thi bơi lội tự do hai trăm mét nam diễn ra tại bể bơi rộng lớn

    Khán đài chật nứt người xem, thầy cô giáo phụ huynh con em nhiều nhất vẫn là học sinh của hai trường

    Khanh Anh ngồi trên hàng ghế, mười ngón tay bấu chặt vào nhau, nhìn xuống dưới lòng hồ, là hắn đang thi đấu, trọng tài dõi theo sát sao, nam nữ học sinh trên khán đài cổ vũ nồng nhiệt, cùng đều gọi tên hắn đến át đi cả tên của đối thủ đang thi cùng hắn

    "Khánh Quân cố lên"

    "Khánh Quân cố lên"

    Nguyên lai cái ngày hôm qua hắn bị thương nhập viện chỉ một số ít học sinh chứng kiến cho đến tối đêm đó đã lan đi diện rộng kết quả toàn trường đều biết, hiệu trưởng đề nghị hắn lập tức hủy thi đấu, thay vào một kẻ xếp thứ nhì đứng lên

    Hắn gắt gao không đồng ý, cha của Đình Bằng thương con cũng nói thay vào, còn ra mặt chịu trách nhiệm hoàn toàn, kết quả buổi họp ban giám hiệu đều nhất quyết để hắn đại diện trường đi thi

    Trong lòng nước bồng bềnh, ông trọng tài mập mạp nhíu mày nhìn thấy một nhúm máu loang loang từ vết thương sau lưng hắn chảy ra

    Quả nhiên động tác bơi của hắn chậm lại một nhịp

    Đấu thủ của hắn không phải tay mơ, lập tức vượt lên hắn hai giây đồng hồ

    Cự li chỉ còn có hơn mười mét, hắn không thể thua cuộc, hít thở đều đặn hắn lấy lại bình tĩnh tiến về phía trước

    Khi chỉ còn có năm mét.. học sinh cả hai trường đều đã đứng hết dậy, không còn la hét nổi nửa, mắt đăm đăm dán vào cái bể bơi bên dưới

    Bỗng một tiếng thét vỡ òa "chạm rồi" Khánh Quân chạm vạch trước rồi

    Học sinh cả trường hét ầm lên

    Khánh Quân về trước đấu thủ kia hai giây, chỉ vỏn vẹn có hai giây, thật không thể tin nổi

    Khánh Quân tay chống thành leo lên, ông trọng tài đã cúi xuống kéo lấy tay hắn, mi mày nhíu nhíu lại, có lẽ cũng chỉ ông ta nhìn thấy cái cảnh vừa rồi nhúm máu loang lổ trong lòng hồ, là hắn đã cố gắng chịu đựng đến mức nào

    Từng làm huấn luyện viên mấy chục năm, lần đầu tiên ông ta thấy một người bị thương ngay phần quan trọng vẫn còn có thể thi đấu, thanh niên này niềm đam mê bơi lội không hề nhỏ, kĩ thuật vững vàng, hiện tại là giải học sinh sau này tương lai tiền đồ trải rộng a

    Hú u.. Khánh Quân

    Đám Đình Bằng cùng nhóm học sinh ùa xuống vây quanh hắn reo hò tung hô

    Khỏi phải nói, Khanh Anh khắc này vui đến cái bậc nào, có điều y không chạy xuống, y không can đảm đối diện với hắn, y cứ thế mỉm cười nhìn hắn tỏa hào quang rồi lặng lẽ mà rời khỏi khán đài

    Niềm vui tiếp nối niềm vui, ngày hôm sau thi học kì có kết quả, hắn trọn điểm các môn, được duyệt thẳng qua tốt nghiệp, lấy cái vé danh dự mà đại diện cho trường đi thi học sinh giỏi toàn diện cấp quốc gia

    Y đứng như trời chồng trước bảng điểm, thi lại, y phải thi lại ba môn quan trọng toán lí hóa mới có thể tiếp tục thi tốt nghiệp, lấy được cái giấy chứng nhận

    Thật là nực cười, lần đầu tiên trong cuộc đời y thấy hận vì sinh ra trong cùng một bào thai với hắn

    Bỏ lại hắn cùng tiếng reo hò của đám bạn thân, y lững thững lê chân về nhà

    Đi khắp phòng học của hai anh em, y điểm lại từng món một, toàn là giải thưởng của hắn, trải dài từ cấp một cho đến tận bây giờ

    Giải quần vợt đơn nam, giải vô địch bóng đá ngoại khóa, giấy khen học sinh giỏi văn cấp tỉnh, hcv môn bơi lội thiếu niên cự li hai trăm mét, hcv giải điền kinh cấp quốc gia

    Thậm chí cuộc thi bé khỏe bé ngoan lớp mầm cũng là hắn

    Y khóc rống lên, tại sao ông trời lại không công bằng với y, cùng là anh em sinh đôi bao nhiêu tốt đẹp dồn về cho hắn hết, y chẳng có tích sự gì cả, lần này y phải thi lại, nếu còn không lên lớp nổi y làm sao dám nhìn mặt ba mẹ y làm sao dám đối diện cùng hắn đây

    Ôm cái tấm hình hai anh em chụp chung với nhau lúc đi dã ngoại hồi năm ngoái, toàn thân y run lên

    Có ai hiểu được cảm giác của y khắc này, anh hai.. anh hai.. haa.. aa..

    Một thân ảnh dừng ở cửa phòng, y quay lại vừa hay đối diện cùng ánh mắt của hắn

    Hắn tựa lưng vào tường đứng nhìn y "Khanh Anh"

    "Anh hai" sao hắn ở đây, không phải đi tiệc mừng cùng đám bạn trong lớp rồi sao?

    Hắn chậm rãi tiến về phía y, y từ từ dịch lui khỏi hắn

    Hắn kéo y lại ôm vào lòng "Khanh Anh, em còn muốn chạy đến bao giờ, mấy ngày nay anh bận ôn thi, không có thời gian ở với em, hờn anh nữa sao Khanh Anh?"

    Nghe nói hắn bận ôn thi, là thi toàn diện cấp quốc gia sắp tới, y rùng mình rét lạnh

    Tíc tắc y cảm thấy có một cái búa khổng lồ nện vào đầu đè bẹp dí y xuống chỉ còn có một tấc

    Y lập tức muốn tìm cái lỗ mà chui tọt vào đó trốn cho rồi, mặt mũi biến dạng méo mó "anh hai, Khanh Anh tự thấy hổ thẹn không còn mặt mũi nhìn anh hai" nói đoạn y lại vùng khỏi hắn

    Hắn bật cười giữ chặt y lại "anh biết rồi, em xấu hổ chuyện thi lại, Khanh Anh, em còn có anh mà, anh kèm em học nha, hứa với anh đừng bỏ cuộc" chỉ cần em qua kì thi, có thể cùng anh hai đi du học, đi du học có nhiều dạng, chỉ cần em có ý chí tiền bạc không thành vấn đề, đừng tự cắt đứt con đường tương lai có được không em

    "Anh hai"

    Hắn hôn lên trán y một cái ôn nhu

    Y nghe lời hắn chịu học bài

    Ngồi kèm nửa buổi trời rốt cuộc hắn cũng quát ầm lên, cây ê ke gõ cốc vào đầu y lấy một cái "đã nói bao lần, nhóm kim loại này không thể tác dụng với nước ở nhiệt độ thường tạo ra dung dịch kiềm được, em làm ơn chú ý một chút đi, làm lại làm lại"

    Hức hức.. y bụm lấy chóp đầu bị hắn đánh hốc mắt ngấn nước nhìn hắn "anh hai lại đánh Khanh Anh, anh hai làm đau Khanh Anh"

    Hức hức..

    Khanh Anh..

    Cái bộ dáng ủy khuất làm nũng của y khiến tim hắn xoắn lại một nhịp thắt chặt

    Khoảnh khắc hắn đẩy y ngã rầm xuống nền, hôn lên môi y

    Gấp gáp trút bỏ y phục trên thân cả hai vứt xuống nền phòng cùng y giao hợp

    "Ưm.." đợi đã anh hai..

    "Aa.. aa.." đừng mà anh hai..

    Mệnh căn của hắn thúc mạnh vào trong hậu huyệt, y bật thét lên nức nở

    Âm thanh sau đó biến tấu thành tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn "haa.. haa.."

    Cái cảm giác ở trong nhau quá sung sướng hoang dại, cả hai ôm ấp lấy nhau triền miên hoan ái

    Một trận kịch liệt qua đi, hắn vệ sinh cho y sau đó đem y về giường để y nghỉ ngơi

    Tiếng nhạc chuông điện thoại của hắn vang lên, hắn kề ngón tay lên miệng ra hiệu cho y giữ im lặng là ba mẹ gọi về

    Hốc mắt y mở to, tim đập loạn nhịp, tưởng chừng như tắt thở tới nơi

    "Dạ, con biết rồi" ngắt điện thoại hắn ngồi xuống mép giường, nhìn vào mắt y

    "Khanh Anh, ngày mai ba mẹ về"

    Cốc nước trong tay y cứ thế mà rớt xuống ướt cả y phục ngủ

    Hắn vội lau qua cho y, toàn thân y đã run lên bần bật, níu chặt lấy tay hắn cuống quít "phải làm sao đây anh hai, Khanh Anh sợ, Khanh Anh sợ" hức hức..

    "Khanh Anh, đừng sợ, ba mẹ chỉ là về thăm chúng ta như mọi khi, hứa với anh cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, tuyệt đối không được rời xa anh, không được từ bỏ, mau hứa với anh đi Khanh Anh"

    "Ưm" Khanh Anh hứa, Khanh Anh cũng yêu anh hai mà, chỉ cần được ở cạnh anh hai, Khanh Anh không còn sợ nữa, y gật đầu trong làn nước mắt

    Hắn ôm y vào lòng truyền hơi ấm cho y, đã biết cuộc tình này là vô vọng, y và hắn vẫn cố gắng nắm giữ bằng một sợi dây mong manh vô hình
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2022
  5. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,221
    Chương 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba mẹ của y và hắn từ sân bay trở về biệt thự yên tĩnh trở nên nhộn nhịp

    Mẹ hắn hôm nay trổ tài nấu món ngon đãi cả nhà, y mon men xuống bếp nấu phụ

    Mẹ hắn cười cười "tiểu bảo bối của mẹ vừa ngoan vừa hiền, chăm chỉ đảm đang, nấu ăn ngon hết sảy, sau này cô nương nhà nào gả cho Khanh Anh thật phúc đức lắm nhé"

    Kịch.. cái xẻng trong tay Khanh Anh cứ thế rớt xuống đất, thức ăn văng vào tay bỏng rát

    Nghe tiếng mẹ kêu thất thanh trong bếp hai cha con hắn chạy vội xuống

    "Khánh Quân, đưa em con đi bôi mỡ trăn mau đi, bị phỏng rồi"

    Hắn nhíu mày nhìn cái tay đỏ ửng của y, hắn đưa y lên lầu bôi mỡ trăn, ba mẹ hắn nhìn theo

    Hai anh em ngồi trên giường nệm, hắn thoa lên ngón tay y mát lạnh "Khanh Anh, lần sau cẩn thận một chút, hay là để anh gọi giúp việc tới nha, em hà tất phải động tay vào"

    "Ơ.. đừng mà anh hai, Khanh Anh muốn tự tay nấu cho anh hai ăn, lần sau sẽ không chểnh mảng nữa" y vòng tay qua hõm eo ôm lấy hắn

    Hắn cười cười gỡ tay y ra "được rồi, đừng sướt mướt nữa, mau xuống dưới ba mẹ đang đợi" đừng để họ sinh nghi

    Gia đình ngồi vây quanh bàn tiệc ăn uống nói cười

    "Khanh Anh, ba mẹ nghe anh hai nói cả rồi, việc học của con cũng không cần gắng sức quá, lần này thi lại cố hết mình là được rồi, dù thế nào ba mẹ cũng luôn yêu thương Khanh Anh nhé"

    "Ba mẹ" y xúc động mạnh hốc mắt lại đỏ hoe

    Hắn lắc đầu tay cầm ly vodka pha trộn co ca theo khẩu vị của hắn chậm đưa lên miệng nhấp một ngụm

    "Nào nào, Khanh Anh cũng uống một chút đi" ba hắn rót cho y một ly

    Hắn nhíu mày vội ngăn lại "ba, Khanh Anh còn nhỏ, không uống mấy thứ này được đâu"

    Ba mẹ hắn bỗng bật cười "con lớn hơn em con bao nhiêu chứ, chỉ có vài ba giây giọng điệu lại y hệt người lớn"

    "Nào nào, hôm nay ngày vui gia đình mình sum họp, ba con mới kí thêm hợp đồng với công ti đối tác" năm nay làm ăn vô cùng phát đạt "tiểu bảo bối, cùng mẹ nâng ly chúc mừng nhé"

    "Ưm" y gật đầu cùng mẹ cạn một hơi hết ly vodka

    Đáy mắt hắn chìm xuống âm lạnh, cái đồ ngốc này, tưởng rượu là nước lã hay sao đem uống ừng ực, bình thường em đã chểnh mảng, chỉ sợ say vào càng nguy hiểm hơn

    Quả nhiên chưa đầy ba giây hai gò má của em hắn đã đỏ bừng, đầu óc quay cuồng một mảnh "anh hai, sao em nhìn ra có đến hai anh hai vậy nè"

    Hắc hắc.. y bật cười vươn tay bẹo bẹo gò má hắn

    Nhích mặt tới gần muốn hôn môi hắn, chỉ là môi chưa kịp hôn đã gục xuống bụng hắn mà ngất đi

    Coi nào, ba mẹ hắn lắc đầu nhìn nhau 'tửu lượng thực tệ'

    "Ba mẹ, em ấy có uống rượu bao giờ đâu" thiệt là.. hắn dở khóc dở cười bồng em hắn lên trên lầu, kéo mền đắp qua rồi lại rất nhanh xuống dưới sôfa phòng khách ngồi vào đối diện với ba hắn

    Ông là một doanh nhân người gốc Mỹ, da trắng, mắt xanh, diện mạo có thể nói cực ngầu mặc dù đã ngoài tứ tuần, khí khái của một nam nhân vẫn không hề mai một

    Chậm nhấp một tách càfe ông nhìn hắn "Khánh Quân, daddy nghe nói con bị thương trong kì thi bơi lội, là ai gây ra, có manh mối chút nào chưa, daddy gọi thám tử tư cho con" ông dùng tiếng việt thành thục tiếp chuyện với hắn

    "Không cần đâu ba, con đã biết là ai, để con tự giải quyết"

    "Okay, vậy con chóng thu xếp chuyện du học đi, bao nhiêu kì vọng daddy đặt hết vào con" ông vỗ vào bờ vai hắn hai cái

    Hắn bày ra vẻ mặt âm trầm

    "Hai cha con nói với nhau chuyện gì vậy, cho mẹ nghe được không, nói xấu mẹ á?" Mẹ hắn bưng dĩa trái cây từ phòng bếp đi ra cười cười đặt xuống mặt bàn

    Ba hắn vươn tay bốc một miếng đưa lên miệng cắn qua không nhanh không chậm cất lời "em thật hoàn hảo, ba con anh là khen em đảm đang, đúng chuẩn mực người vợ của năm"

    Hai gò má bà quả nhiên đỏ bừng "anh thật là trung thực, ông xã yêu dấu" thưởng cho anh thêm một miếng,

    Bà vươn tay đút miếng dưa hấu ông mở miệng đón lấy

    Nhìn ba mẹ hắn hạnh phúc ân ái, hắn mém phỏng ngụm càfe nóng "ba mẹ, quên tắt cái bóng đèn đường là con đây"

    Chợt nhiên tiếng té ngã vang lên ở lầu hai cùng tiếng la hét inh ỏi của em hắn, cả nhà nhìn lên quả nhiên y ngồi bệch trên nền khóc rống như mưa, hốc mắt lờ đờ đẫm nước "anh hai, sao bỏ Khanh Anh, anh hai.."

    Tiếng trước tiếng sau y là đã gọi thẳng tên cúng cơm của hắn "Khánh Quân, đừng đi mà Khánh Quân, tên khốn kiếp" hức hức..

    Hắn vội lao như bay lên lầu tay bụm miệng em hắn lại mắt hướng ba mẹ hắn cười xuề cười xòa "ba mẹ, em ấy say quá rồi, nói năng lảm nhảm" nói xong hắn một đường lôi y về phòng đóng sầm cửa lại

    Ba mẹ hắn mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, tiểu bảo bối say vào thật lầy

    "Giống hệt em, hồi mới quen anh còn gì"

    Bà vươn ngón tay nhéo vành tai ông một cái

    Ông xoay người lại cả hai ngã xuống sô fa

    Trong phòng cách âm tốt, hắn mới buông tay khỏi miệng em hắn, vừa buông tay y lại hét ầm lên, đấm lịch bịch vào lồng ngực hắn "đánh chết cái tên khốn đào hoa này"

    "Vừa mới bỏ đi đâu, khai thật đi, lại gặp tên công tử họ Vũ đó nữa đúng không?"

    "Camera không có gì không có nghĩa là ở ngoài hai người không làm chuyện xấu, đừng tưởng Khanh Anh này ngốc, biết tỏng hết đó nha" y cười cười ngón tay chỉ vào chóp mũi hắn, cười đó lại khóc đó

    Hức hức.. anh hai xấu xa, muốn cắm sừng lên đầu Khanh Anh anh hai là kẻ xấu, hức hức..

    Khanh Anh, em say quá rồi.. hắn giữ bàn tay loạn động của y lại "đừng nháo nữa, ba mẹ đang ở dưới lầu,

    Không phải như mọi khi chỉ có hai ta"

    Hắn còn muốn nói thêm gì nữa y là đã môi kề môi gấp gáp hôn hít hắn, tay nôn nóng lột bỏ y phục của hắn trút xuống giường "ưm.." muốn anh hai Khanh Anh muốn anh hai

    "Khanh Anh, hôm nay không được, mau dừng lại Khanh Anh"

    Quá muộn y là đã ngồi lên đùi hắn, hậu huyệt đói khát bao hàm mệnh căn mà nuốt nhả

    "Haa.." y bật miệng rên rỉ đầy thỏa mãn, với tư thế này mệnh căn lấp đầy hậu huyệt ngập sâu đến tận g
    ốc.

    "Khanh Anh.." em đây là muốn tìm chết..

    Đồng tử mắt hằn tơ máu hắn ôm lấy thân thể xích lõa của y, thúc mạnh vào trong hậu huyệt, mỗi một cú thúc y lại bật rên rỉ nức nở, cả hai quấn quýt giao hoan, tinh dịch dây đầy trên giường chiếu thêu dệt một mảnh sắc tình

    Ngày thi lại cuối cùng y cũng vượt qua, để kỉ niệm khóa đàn anh cuối cấp tốt nghiệp, nhà trường tổ chức cho toàn thể khối mười hai một buổi dã ngoại

    Khỏi phải nói y mừng đến cái dạng nào, hiện tại có ai bẹo má y y cũng vẫn mỉm cười lúng liến

    Buổi dã ngoại địa điểm là một khu rừng ở ngoại ô cách thị trấn về phía nam hơn hai mươi kilômet

    Đoàn xe dừng lại, gần ngàn học sinh phổ thông đeo ba lô vật dụng các thứ mang xuống, dựng lều cắm trại trong rừng, sau đó từng nhóm phân công người hái nấm nhổ măng, người kiếm củi bọn nữ sinh chuẩn bị sơ chế số thực phẩm mang theo

    Sau đó là một bữa tiệc đêm giữa rừng, gần ngàn học sinh tụm thành vòng tròn khổng lồ ăn uống kể đủ thứ chuyện trên đời

    Khánh Quân khẽ bóc vỏ mấy con tôm xiên que bỏ vào bát của em hắn "Khanh Anh, em ăn đi"

    Thấy y không phản ứng hắn kề sát mang tai y thì thầm, hay là đợi anh đút

    "Ơ.. không cần đâu anh hai" y vụt miệng lớn tiếng mấy trăm con mắt đảo lên thân y, bỏ ngoài tai tiếng kể chuyện của thằng Son khiến y vô cùng xấu hổ

    Tên Kha thấy vậy chen vào chữa cháy "nào nào, nãy giờ ai cũng kể chuyện vui của mình ra hết rồi, để thay đổi không khí chúng ta mời tâm điểm của buổi dã ngoại hát tặng mọi người một bài nha, mà tâm điểm ở đây là ai, chính là nói hắn đó

    " Thằng Kha chết tiệt, tao nhớ không lầm đến lượt mày kể chuyện, mày lại bán cái qua tao "hắn nhíu mày có chút giận

    Tên Kha một mực đi lại kéo tay hắn" nào đứng lên đi nam thần của trường, tao đem theo đồ tốt cho mày "

    Đồ tốt?

    Hóa ra đồ tốt nó nói chính là Tây Ban cầm

    Không thể từ chối được nữa hắn miễn cưỡng xách cây guitar ngồi vào giữa vòng tròn khổng lồ, vươn tay chỉnh lại dây đàn chút đỉnh, hắn cười cười, nhìn mọi người

    " Đêm nay đàn tặng mọi người một bài, bài hát Khánh Quân yêu thích nhất, Tình bạn"
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2022
  6. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,221
    Chương 25

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn cười cười, nhìn mọi người: "Đêm nay đàn tặng mọi người một bài, bài hát Khánh Quân yêu thích nhất: Tình bạn."

    Đám học sinh vỗ tay rầm trời.

    Tiếng vỗ tay lắng xuống, tiếng đàn chậm cất lên, rớt vào đêm đen thanh vắng hòa cùng chất giọng nam trung ngọt ngào của hắn từng giọt đong sầu.

    "Bao tháng ngày nơi chốn này, ta đâu biết trong biển đời mình bên nhau hay xa rời, tình bạn ta sáng soi ngàn năm giữ trong lòng những vui buồn nào ai biết trong biển đời một ngày kia ta xa rời còn gặp nhau.."

    "Anh hai" Khanh Anh nhất thời ngây ngẩn

    Khánh Quân hát hay quá, chất giọng vừa ấm áp, mạnh mẽ lại không hề mất đi nhã nhặn còn đặt cả trái tim vào trong từng câu từng lời

    Đám học sinh lấy tay chùi mắt xúc động, hắn thật khéo chọn bài tặng cho cả thảy, thật hợp với tình cảnh đêm nay, đã là năm cuối cấp, vài bữa nữa bước ra trường mọi người đi một con đường riêng, có kẻ học cao đẳng, đại học, có kẻ rớt nguyện vọng lại hướng nghiệp bên ngoài, lại còn hắn sắp sửa đi du học tận singapore,

    Bạn bè thân thiết nhiều năm mỗi người mỗi ngả, biết bao giờ còn gặp lại nhau

    "Khánh Quân" cả thảy gọi tên hắn òa lên khóc có cái tuổi nào đẹp bằng cái tuổi học trò thanh xuân tươi sáng mộng mơ

    Đêm đó, cả thảy cắm lại rừng, hai ba đứa vào một lều ngủ qua đêm

    Khánh Quân cùng Khanh Anh chung một lều hai anh em hắn ôm nhau ngủ

    Đến nửa đêm, hắn nghe tiếng em hắn rên khẽ trong lòng hắn

    Hắn chạm tay vào hạ thể y phát hiện ra hạ thể đã ướt đẫm tinh dịch "Khanh Anh, em.."

    Bị hắn phát hiện y úp mặt vào lồng ngực hắn vừa xấu hổ vừa nức nở, y không biết mình đã tiến hóa thành cái dạng nào, cư nhiên được hắn ôm ấp, y còn có thể bắn tinh

    Cuồng dã quá rồi, anh hai, có phải ghê tởm Khanh Anh lắm không?

    "Khanh Anh, sao lại nghĩ là ghê tởm" em biết được cảm giác của anh lúc này?

    Hắn vươn ngón tay vuốt ve bờ môi đỏ mọng của y, rồi há miệng ngậm vào chậm mút

    "Ưm.." hơoo..

    "Ưm.." ở đây không được, lều cách lều không bao xa, không được đâu anh hai

    "Im lặng, anh sẽ làm thật nhẹ" dứt lời hắn đặt y dưới thân, hảo hảo mà yêu thương y

    Sáng hôm sau bọn họ nhổ trại đến hồ Tràm thuộc Xuyên Mộc, đây là tour cuối trước khi chia tay

    Cả bọn xuống tắm biển sau đó ăn hải sản

    Múc một con hào nướng quết mù tạc hắn đưa cho y ăn, y bật ho sặc sụa, hốc mắt đỏ au

    "Khanh Anh mau uống chút nước" hắn vỗ vỗ lưng y, lại đút nước

    Đám bạn mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn

    Tên Son thấy vậy đập vai hắn một cái nhắc khẽ "Khánh Quân, mày quan tâm nó hơi quá rồi, nó có tay chân tự ăn tự uống được, mày cái hành động dễ khiến người khác hiểu lầm"

    "Khụ" quên mất đang đi cùng đám bạn, có lẽ tình cảm hắn dành cho y đã quá sâu nặng, thời khắc chỉ muốn dành tất cả tâm phế cho y

    Thằng Kha sau đó lại nhiều chuyện bày ra một loạt trò chơi trong đó có cái trò như thế này nôm na gọi là quân và thần dân, nó phát cho mỗi người một thẻ bài, trong ghi sẵn chức vị của mỗi người, người nào sắm vai vì vua được quyền ra lệnh cho tất cả thần dân còn lại, muốn họ làm gì họ phải làm thế ấy

    Lượt đầu tiên, Khánh Quân may mắn bốc trúng vai quân vương, hắn liền hạ lệnh cho thần dân mỗi người ăn một con hào chấm mù tạc, đám nữ sinh ho sặc sụa nước mắt ước mũi tèm lem, Khánh Quân nam thần của trường còn có phương diện này, có thù tất báo

    Lượt hai Đình Bằng bốc trúng, hắn ta liền ra lệnh cho thần dân bơi một vòng cách bờ chục mét, ai không biết bơi phải thụt xì dầu hai chục cái, quả nhiên lớp trưởng 12.1 ác nhơn ác đức vô cùng

    Lượt thứ ba Khanh Anh bốc trúng, y cười tủm tỉm lệnh hai tên oan gia phải uống một mạch hết ly bia đặc sệt mới được đặt xuống, cả đám thở hắt ra một hơi, phạt cái này hời cho hai đứa tụi nó quá rồi, Khanh Anh thật ngốc

    Qua đến mấy chục lượt hết nữ sinh này đến nam sinh nọ bốc trúng, cả ngàn học sinh bị đày đến thảm thương

    Cho tới khi tên Son may mắn được chọn vai vua, nó ra một mệnh lệnh mà ai cũng rét rùng

    Cư nhiên nó lệnh thiếu gia nhà họ Vũ phải hôn nam thần của trường

    Hốc mắt Khanh Anh mở to, lồng ngực đập loạn nhất thời ngây ngẩn

    Đình Bằng kia chậm rời ghế đến trước hắn, hắn đứng dậy ngăn lại "Son, mày bày cái trò gì vậy, cái này không tính"

    "Quân, mày dám kháng lệnh vua ban" khó khăn lắm tao mới có cơ hội làm lớn một bữa, mày đừng làm tao mất mặt a Quân "

    " Không được "hắn tức giận quát lớn, ngay lúc này Đình Bằng lại thừa cơ hội khóe miệng hắn bật mở đầu lưỡi thọc vào gấp gáp hôn sâu

    Omg.. đám học sinh chất đầy kinh hỉ nhìn hai nam nhân cao lớn đẹp đẽ đang đứng cùng một chỗ hôn môi

    Bất quá người hôn người đẩy lại thành ra quấn quýt dây dưa

    Khách đến hồ Tràm du lịch chứng kiến cũng một trận mất máu

    Bỗng một tiếng thét chói tai vang lên, Khanh Anh nước mắt lưng tròng quay đầu bỏ chạy, chân trần bé bỏng dẵm lên đụn cát nóng rát

    Khánh Quân dùng sức tách Đình Bằng ra, lao theo ngăn y lại

    " Khanh Anh, em hiểu lầm rồi Khanh Anh "hắn chụp được bàn tay y gắt gao giữ lại

    " Khốn kiếp, mau buông "y vùng vẫy muốn tách ra

    Hắn càng ôm chặt lấy y" Khanh Anh, đừng như vậy, ở đây đông người "

    " Anh hai xấu xa, sao lại để cho người ta hôn "y đấm lịch bịch vào ngực hắn, nước mắt nước mũi tèm lem

    " Không muốn ai chạm vào anh hai, anh hai là của Khanh Anh "hức hức..

    " Khanh Anh đừng nói nữa, mọi người nghe thấy đó Khanh Anh "

    Nghe thấy càng tốt, không còn ai dám dành anh hai của Khanh Anh nữa

    Y đột nhiên vươn tay giữ chặt hắn lại, hôn lên môi hắn, đỉnh đầu hắn nổ ầm một tiếng lật đật đẩy y ra

    Khanh Anh em mất trí rồi sao?

    Khanh Anh không hề mất trí, y muốn khẳng định chủ quyền, lần nữa bạo gan mà giữ chặt lấy hắn há miệng ngậm lấy bờ môi của hắn mút mát

    Hắn đẩy y ra vươn tay tát cho y một cái

    Y càng nổi điên lên, gấp gáp hôn hít loạn xạ khắp gương mặt hắn

    Sự việc tái lặp đến tận mấy lần, hắn chưa từng thấy em hắn cố chấp đến mức này bao giờ, một đứa trẻ gần như trầm cảm sống khép kín coi trọng lễ nghĩa, lại ba lần bốn lượt bạo hôn hắn giữa chốn đông người, chẳng bởi vì y quá yêu hắn hay sao

    Không thể chịu đựng được nữa, hắn kéo y lại chủ động hôn y, hôn đến mãnh liệt

    Anh hai xin lỗi là anh không cho em cảm giác an toàn, em muốn công khai, anh sẽ cùng em gánh chịu tất cả

    Mặc kệ xung quanh đang dòm ngó cả hai ôm lấy nhau hôn đến môi lưỡi ướt mềm

    Khách du lịch thập phương nhìn vào hiểu ra ngay đây mới là một cặp, bạn trai đào hoa quá khó trách y ghen tuông

    Chỉ có đám học sinh đi cùng là rét lạnh sống lưng, đứng như trời chồng

    Anh em một nhà, còn là sinh đôi lại luyến ái nhau, chẳng khác nào loạn luân, sao có thể, sao có thể?

    " Khánh Quân, mày mau dừng lại đi "hai tên oan gia chạy đến tách hắn và y ra

    " Khánh Quân, đây không phải sự thật, mày đang đùa phải không Khánh Quân, mau giải thích với tụi nó "tên Son quay qua nhìn đám học sinh cười cười" thằng Quân nó chỉ đang đùa vui, tụi mày đừng bỏ bụng "

    " Tao không hề đùa, tụi mày nhìn thấy cái gì thì chính là cái đó "

    " Khánh Quân, mày điên rồi "

    Cả thảy há hốc mồm kinh sợ

    Hắn tuyên bố một câu chắc nịch, rồi vòng tay bế thốc y lên sải bước rời khỏi bãi biển

    Y an ổn dựa vào lồng ngực hắn, khóe môi cong lên cười thầm thế này thật tốt, từ nay hắn vĩnh viễn thuộc về y

    Đặt y vào trong xe, hắn đóng sầm cửa lại, chiếc camry lăn bánh rời khỏi khu du lịch hồ Tràm

    Bỏ ngoài tai tiếng kêu gọi của đám bạn bè hắn 'Khánh Quân, đợi đã Khánh Quân, Khánh Quân, Khánh Quân'

    Thiếu gia nhà họ Vũ hai mắt sa sầm không nói không rằng cũng vội vã ngồi vào chiếc xe riêng của mình vươn tay đóng sầm cửa lại, bất quá cánh cửa chưa kịp đóng, tên Son đã liều chết giữ lại

    " A Bằng, mày muốn đi đâu? "

    " Buông ra"hắn ta không đáp lời mà quát lên một tiếng rõ to

    Nào giờ hắn ta vẫn là chưa từng quát lớn trước mặt đám bạn bè cánh tay thằng Son cứ thế mà buông lỏng, cửa xe đóng sầm lại, chiếc camry xoay đầu gấp gáp phóng ào đi, bọn họ còn không biết là hắn ta đi đâu sao

    Tám chín phần mười hắn đuổi theo anh em sinh đôi nhà họ Phan cái chắc, càng chắc chắn một điều hắn ta đã yêu tên nam thần mang tên Khánh Quân kia, còn yêu rất điên cuồng, sâu đậm
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2022
  7. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,221
    Chương 26

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đình Bằng đuổi theo về đến tận biệt thự Quân Anh, chiếc trước chiếc sau thắng két trên mặt đường.

    Thời điểm này hai người giúp việc đang tưới vườn cây bên hông nhà cũng vì tiếng động cơ thắng gấp mà phải ngoái nhìn chú ý, a cậu chủ đã về, không phải đang đi chơi với bạn bè sao lại bỏ về sớm thế.

    Ông bác và bà cô giúp việc lật đật chạy ù ra đón cậu chủ, chỉ là vừa ra tới đã nhìn thấy tiếng quát tháo của Khánh Quân:

    "Mày về đi, tao không có gì để giải thích với mày"

    A, cậu chủ sao lại cãi nhau với Vũ thiếu gia, chẳng phải rất thân thiết như keo như sơn

    "Khánh Quân, mày không có gì để nói với tao nhưng tao có chuyện muốn nói với mày"

    "Đủ rồi, mày tốt nhất nên im lặng, bởi vì tao chắc chắn không muốn nghe câu chuyện của mày" Khánh Quân quay đầu đi lại chiếc camry màu bạc

    Đình Bằng cuống quýt lên, từ phía sau ôm lấy hắn "Khánh Quân, mày đừng đi, mày đừng đi Khánh Quân"

    Khanh Anh hai mắt nổi lửa, cơ hồ là tông cửa xe lao đến dùng sức tách hai người bọn họ ra, gấp gáp dùng thân thể chắn ngang chánh giữa trừng mắt nhìn Vũ Đình Bằng "ai cho mày đụng đến Khánh Quân, anh ấy là của tao"

    Khanh Anh?

    Nhìn thấy y ghen lồng ghen lộn khóe môi hắn cong lên, kéo y vào lòng hắn "Khanh Anh, đừng gấp" em thế nào ngày càng mạnh bạo, làng xóm nhìn vào thật không hay Khanh Anh

    Khanh Anh mặc kệ "anh hai là của Khanh Anh, không cho ai đụng vào" không cho không cho

    Y càng bám chặt lấy hắn, ngang ngược bá đạo

    Coi nào, Khanh Anh hung dữ như vầy ai dám lại gần anh, hắn dở khóc dở cười hôn hôn lên môi y một cái

    "Anh hai là của Khanh Anh nhé" bỏ luôn chiếc camry cùng Đình Bằng lại phía sau hắn bế thốc y lên

    Sải chân bước vào khuôn sân, hắn vừa vặn đối diện cùng ánh mắt kinh hoàng của hai người giúp việc, đỉnh đầu hắn nổ uỳnh một tiếng, hắn thế nào quên mất tiêu rằng hai người giúp việc đang ở đây

    Bọn họ đã chứng kiến tất cả, sự việc rất nhanh sẽ tới tai ba mẹ hắn, không thể giấu giếm được nữa

    "Cậu.. cậu chủ" quá sợ hãi hai người giúp việc lắp ba lắp bắp rồi té ngã xuống nền sân, mặt cắt không còn giọt máu

    Sợ đến vậy sao? Đáy mắt hắn chìm xuống âm lạnh

    Cứ thếhắn ôm y đi vào trong nhà

    Hai người giúp việc lật đật chạy khỏi biệt thự

    Đình Bằng đứng bất động ngoài cổng nắm tay siết chặt lại nhìn theo thân ảnh của hắn

    Hắn bế y lên phòng, y vẫn nép vào lòng hắn trong đầu lảng vảng cái ánh mắt của hai người giúp việc ban nãy, đó là ánh mắt tởm lợm kinh hoàng, bình thường họ nể phục yêu mến hắn bao nhiêu hiện tại sợ hãi xa lánh hắn bấy nhiêu, chỉ bởi vì phát hiện ra một chuyện kinh thiên động địa, trái với đạo lý luân thường

    "Anh hai, đừng để ý đến thái độ của hai người lúc nãy, chỉ cần nhìn Khanh Anh là được rồi, Khanh Anh yêu anh hai, yêu anh hai nhiều lắm đó" y hôn hít khắp gương mặt hắn, chỉ vì sợ hắn dao động, sợ hắn quay đầu bỏ chạy, y quá yêu hắn rồi, không thể mất hắn được đâu

    "Ưm.. hơ.. hơ.."

    "Khanh Anh, đừng gấp" hắn tách khỏi bờ môi của y, hơi thở nồng đậm phả vào khoang mũi y "Khanh Anh, nhìn vào mắt anh, nói anh hai nghe, ba mẹ về em có đủ can đảm để đối mặt hay không, mau trả lời anh"

    Y không cần suy nghĩ lật đật gật đầu, nước mắt lưng tròng

    Hắn hôn lên môi y, hôn đến mãnh liệt

    Mặc kệ thế gian nguyền rủa, người đời phỉ nhổ ghê tởm, y và hắn đời này chỉ muốn bên nhau

    Sáng hôm sau, tin tức hai anh em sinh đôi nhà họ Phan luyến ái nhau lan nhanh khắp toàn trường

    Trên face toàn là hình ảnh thân mật của anh em họ, lượt chia sẻ lên đến cả trăm, có cảnh hắn bế y đi học hôm y bị đau chân, cảnh hắn đút cho y ăn ở căn tin, gần nhất chính là cảnh hắn và y hôn nhau ngay tại bãi biển hồ Tràm

    Hầu hết 98% chỉ trích thậm tệ, dùng đến lời lẽ khó nghe vô cùng

    Hai tên oan gia lướt lướt qua một chút toàn thân rét rùng, nhét vội cái điện thoại vào trong túi

    "Ê, đó có phải bạn thân của nam thần" đám nữ sinh phát hiện ra hai tên oan gia, liền đuổi theo

    Tên Kha kéo tay tên Son bỏ chạy chối chết, chạy đến con hẻm cách xa trường học mới dừng lại thở hổn hển

    "Chết tiệt, không biết ai đã tung mấy cái hình ảnh kia lên face, hiện tại lan đến cả toàn trường đều biết" thằng Son quệt cùi chỏ tay qua màng tang đẫm mồ hôi nghiến răng nghiến lợi

    "Còn ai vào đây nữa, hôm qua đi cùng nhau chỉ có khối mười hai, chụp lại cái cảnh anh em nó xx chỉ có tụi thằng Điền, tụi nó ghét cay ghét đắng thằng Quân lâu nay, có cơ hội không chơi một vố thì còn gì kích thích" chỉ là không có bằng chứng khó mà thuyết phục

    "Kha, rồi thì chuyện của thằng Quân liên quan gì đến tao với mày, đâu phải tao với mày làm chuyện khuất tất tại sao lại phải chạy tới đây?"

    "Thì tao tránh mấy con bánh bèo đó, hôm qua quấy rối tao, luôn miệng hỏi thăm thằng Quân đến đầy cả lỗ tai tao luôn"

    "Ờ, mày nói cũng phải, rồi bây giờ lỡ chạy ra đây tao với mày đến nhà nó xem sao, hôm nay anh em nó trốn học, gọi điện cũng không liên lạc được"

    "Hừ, danh dự của nó nát bét rồi, không trốn mới là lạ, đi, tao với mày đến nhà nó xem sao, hiện tại nó rất cần đến an ủi của tao với mày"

    "Kha, rồi mày không giống như tụi nó ghê tởm thằng Quân?"

    Thằng Kha trầm ngâm giây lát chậm nói "ban đầu tao cũng có chút ghê tởm nó, bình tâm nghĩ lại tao thấy nó đáng thương hơn là đáng trách, cũng không biết tại sao nữa, tao hiện tại có chút bội phục nó, chắc chỉ có nó dám can đảm từ bỏ tất cả tốt đẹp thanh danh bôi nhọ vì em nó đó mày"

    "Ờ, mày nói không sai, nó phải yêu em nó nhiều lắm mới đủ can đảm đối mặt với cộng đồng"

    Tiếng chuông điện thoại thằng Son rung lên, nó bắt máy

    Ờ ờ.. rồi rất nhanh cúp máy quay sang quàng tay qua bờ vai thằng Kha, mừng rúm "đi mày, thằng Bằng mới gọi tới, nó tìm ra thủ phạm tung tin lên face rồi" đúng thật băng của tụi thằng Điền phen này phải tẩn cho tụi nó một trận nhớ đời

    Tại kho hàng bỏ hoang hôm trước, hai tên oan gia tới nơi đã nhìn thấy Vũ Đình Bằng đang ngồi trên ghế, giương mắt nhìn đám đàn em của cha nó tẩm quất tụi học sinh ngỗ ngáo lớp 12.5 là sáu cái tên cá biệt của trường

    Mặt mũi chúng bầm dập móc vội cái điện thoại giao cho đám đàn em cha nó, trong chứa file ảnh xx của anh em nhà họ Phan

    Đột nhiên tin nhắn lại gửi tới cho Đình Bằng, tụi thằng Son Kha cũng nhận được, móc ra xem chúng trố mắt nhìn nhau

    Lại là hình ảnh của anh em nhà họ Phan, sáu tên thủ phạm đã ở đây điện thoại cũng bị tịch thu, bài đăng cũng đã delete, còn ai đăng những hình ảnh này?

    Tức giận Đình Bằng rời khỏi ghế túm lấy cổ áo một tên trong bọn rít gằn từng chữ "nói, còn sót đứa nào trong chúng mày?"

    Sáu tên kia nhìn nhau ngậm chặt miệng

    Ra sức tẩm quất thêm một hồi chịu không nổi chúng mới chịu khai ra danh tính cái kẻ còn lại

    Thế là tại con hẻm nhỏ trong trấn, cậu học sinh nhỏ nhắn đang lơn tơn cắp cặp về nhà liền bị một đám giang hồ túm cổ lôi vào xe chở đi mất hút

    Cậu này là ai, chính là cái kẻ đã đụng trúng Khanh Anh trong sân trượt patin Hoàng Long, là kẻ ngồi trên gác mái của kho hàng bỏ hoang phế thải, là kẻ ngồi sau mô tô tặng cho Khánh Quân một nhát dao găm chí mạng và là kẻ chủ mưu của vụ đăng hình lên face book rêu rao hắn khắp toàn trường

    Quả là một lần gieo nhân nhiều lần gặt quả, gặt đến khốn đốn long đong

    Biệt thự Quân Anh

    Vũ Đình Bằng cùng tụi thằng Son Kha đến nơi đã thấy vệ sĩ dàn hàng ngang ngoài khuôn sân, mặt tên nào tên nấy không chút cảm xúc, đứng bất động như pho tượng

    Ách, đây là vệ sĩ chuyên nghiệp của tập đoàn nhà họ Johnson, không còn nghi ngờ gì nữa, cha mẹ của thằng Quân đã về

    Về cũng thật nhanh.. nuốt vào một ngụm nước bọt chúng bèn chạy xe vòng ra mé sau biệt thự

    Hầu như các cửa đều bị bọn vệ sĩ vây chặt

    "Mọi lần cha mẹ nó về đâu có đem theo nhiều vệ sĩ từng này, chả nhẽ cha mẹ nó biết mọi chuyện rồi sao, tao không có nói" thằng Kha chỉ ngón tay vào mặt mình tự biện minh

    "Tao cũng không có, tao lẽ nào bán đứng bạn bè" thằng Son khẳng định như đinh đóng cột

    Như chợt nhớ ra điều gì bỏ sót cả hai quay ngoắt sang Vũ Đình Bằng bên cạnh "a Bằng, là mày"

    Chỉ có ba đứa chúng ta chơi thân nhất với nó, cũng chỉ có ba đứa chúng ta biết số điện thoại riêng của nhà nó, tao không báo thằng Son không báo tóm lại hai đứa tao đều không báo, chỉ còn có mày

    Lẽ nào mày yêu nó không được đáp lại mày sinh hận báo với cha mẹ nó, này cũng ác quá rồi a Bằng

    "Tao không có" đáy mắt Đình Bằng trầm xuống

    Hôm qua tao đuổi theo nó về tận biệt thự là thấy hai người giúp việc chạy ra khỏi cổng, có lẽ là họ đi

    "Được rồi, chúng tao tạm tin mày, rồi giờ làm cách nào vào được bên trong xem thằng Quân nó sống chết ra răng mới là vấn đề"

    "Ờ ờ.. thằng Kha nói phải đó a Bằng, cha thằng Quân nổi tiếng mặt lạnh trong giới doanh nhân, ổng vô cùng coi trọng lễ nghĩa tiết tháo, tao nghĩ ổng không có nương tay với nó đâu, chuyện tình cảm của hai đứa mày tạm gác qua một bên đi, cứu nó quan trọng hơn"

    Đình Bằng chậm gật đầu
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2022
  8. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,221
    Chương 27

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong biệt thự Phan Khánh Quân quỳ dưới nền.

    Cha hắn vung tay giáng xuống gò má hắn một bạt tai thật mạnh, mạnh đến nỗi mặt hắn bị ép quay về một bên.

    Phan Khanh Anh đứng ở gần đó lại không thể chạy đến bên hắn, thân thể bị bọn vệ sĩ của cha hắn giữ chặt, mặc sức thét gào "ba, đừng đánh anh hai đừng đánh anh hai"

    Nghe tiếng y khóc nấc, ông lại càng nộ khí, lòng bàn tay liên tục hạ lực lên gương mặt của hắn, đánh đến bờ môi hắn rách ra rỉ máu, hắn vẫn không hề phản kháng, chỉ lặng lẽ quỳ phục trên nền.

    Hắn biết hắn đã sai, càng không muốn trốn chạy cứ thế hắn ở yên một chỗ đợi ba mẹ hắn về, đối mặt với tất cả.

    Đưa tay quệt qua vệt máu trên bờ môi, hắn khẩn khoảng nhìn vào mắt ông "ba, con và Khanh Anh thật lòng yêu nhau, xin ba thành toàn cho chúng con"

    "Mày.. mày thật không biết liêm sỉ, còn có thể nói ra lời lẽ buồn nôn dơ bẩn nhường này" một lời nói ra ông đã rút roi điện từ tay tên vệ sĩ bên cạnh quất vào bờ vai hắn

    Chấn động quá lớn, thân thể hắn đổ sập xuống nền run giật một trận

    Răng cắn chặt môi, hắn lại dùng sức quỳ lại cho ngay ngắn, vẫn ánh mắt tha thiết nhìn ông "ba, con và em ấy đã ở với nhau rồi, con sẽ chịu trách nhiệm với em ấy, ba không thể nào thay đổi được đâu, mong ba thành toàn cho chúng con"

    Hắn vừa dứt lời một đạo roi điện lại hạ lên bờ vai hắn, lần này hắn hoàn toàn đổ gục xuống mặt nền, gân gồ từng mảng tím tái ngũ quan vặn vẹo đau đớn tột cùng

    Lời nói của ông vẫn là xối xuống mang tai hắn không ngừng "súc sinh, mày dụ dỗ em mày làm chuyện tồi bại, mày hủy hoại tất cả tương lai chỉ vì tình cảm loạn luân dơ bẩn, mày còn có tư cách nói đến hai từ trách nhiệm với tao"

    "Ba, anh hai không dụ dỗ, là Khanh Anh yêu anh hai, là Khanh Anh cam tâm tình nguyện"

    Nghe một lời này như nhát dao cứa vào tâm phế càng khiến ông nổi giận đùng đùng, roi điện liên tục quất xuống thân thể của hắn, hắn nằm bất động trên nền nhận lấy tất cả

    Trước khi ngất đi, hắn còn nghe văng vẳng bên tai tiếng khóc gào của em hắn

    Khanh Anh, đừng khóc Khanh Anh..

    "Mẹ, mau kêu ba ngừng lại, mau kêu ba thả anh hai ra, đừng đánh nữa, anh ấy cũng là con của hai người mà, tại sao cả hai cùng làm lỗi chỉ đánh mỗi mình anh ấy, bắt anh ấy nhận lấy tất cả, thật không công bằng, thật không công bằng, haa.. aah.."

    Khanh Anh vùng vẫy cố thoát khỏi những cánh tay cường hãn của đám vệ sĩ để lao đến bên hắn

    Thế nhưng lực bất tòng tâm, quá đau khổ khi phải giương mắt nhìn hắn ngất lịm trên nền, hốc mắt y không ngừng nhỏ lệ

    Mẹ hắn trái lại quay mặt sang một bên, bỏ ngoài tai tất cả hiện trạng của hắn

    Khanh Anh phút chốc sững sờ, ngây ngẩn, y còn có thể nhìn ra đây là một gia đình mà y hằng ấp ủ tự hào

    Chiều cùng ngày, Khanh Anh bị nhốt trong phòng

    Cơm nước giúp việc đưa vào y vươn tay hất đổ hết, la lối om sòm trợn mắt hung tợn nhìn bà ta

    "Biến, biến khỏi phòng tôi"

    Cô giúp việc kinh hãi lật đật chạy khỏi phòng, đến mảnh vỡ cơm nước vương vãi đầy nền cũng không dám nán lại mà quét dọn

    Bình thường tiểu thiếu gia hiền hậu như cục bột, không ngờ có ngày dữ như chằn tinh thế này, đáy mắt chất đầy hận ý, còn không phải vì cái chuyện cô ta cùng bác tưới vườn lẻo mép mách lại cho ông chủ mọi chuyện hay sao

    Cánh cửa phòng lần nữa bật mở, đôi gót nện xuống mặt nền, gấu váy đung đưa, mẹ hắn chờ tới ngồi vào bên cạnh y

    Y không nói không rằng quay đầu sang một bên, thất vọng tràn trề

    "Coi nào tiểu bảo bối giận luôn cả mẹ, không muốn nói chuyện cùng mẹ nữa sao?"

    Y không đáp lời, đầu vẫn quay sang một bên

    Mẹ hắn nắm lấy bàn tay y, lại kéo y ôm vào lòng "Khanh Anh, đừng trách ba con, ổng không phải không thương, mà là quá thương anh hai con nên mới ra tay hơi nặng, bấy lâu ông ấy đặt kì vọng lớn lao lên bờ vai Khánh Quân, chỉ muốn hắn sau này kế thừa cái ghế chủ tịch tập đoàn, nối nghiệp dòng tộc, chuyện này truyền ra ngoài tiếng tăm của hắn liền bị sụp đổ, sau này nói còn ai nghe"

    Con là chóng quên đi hắn, tiểu bảo bối, mẹ tìm mối tốt cho con nha

    "Không, Khanh Anh chỉ muốn anh hai, chỉ muốn anh hai, đừng chia rẽ chúng con mà, mẹ ơi, Khanh Anh xin mẹ đó" y quỳ xuống nền tay ôm chân mẹ hắn khóc rống lên

    "Khanh Anh, hai đứa là anh em một nhà, đâu có cái lí lẽ này, thật là oan nghiệt mà"

    "Mẹ, nhưng Khanh Anh không cách nào khống chế tình cảm của mình, Khanh Anh nhớ anh hai, Khanh Anh yêu anh hai lắm đó mẹ ơi, không có anh ấy Khanh Anh không sống nổi, làm ơn cho Khanh Anh gặp anh ấy, làm ơn" nước mắt lưng tròng y không ngừng cầu khẩn bà

    Bà lật đật đứng dậy dứt tình mẫu tử mà rời khỏi phòng

    Cánh cửa đóng sầm lại

    Y tự dày vò tâm phế mình trong cô tịch

    Vươn ngón tay run rẩy lần theo lớp ga nệm, y chạm vào vuốt ve ân cần

    Chiếc giường này y và hắn ôm nhau ngủ mỗi ngày qua, lưu lại biết bao vết tích tình ái của y và hắn, thật nhớ hắn, nhớ hắn đến phát điên lên, aa.. haa..

    Cho đến tối cánh cửa phòng lần nữa mở ra, lần này là một tên vệ sĩ của cha hắn

    Đặt khay cơm xuống mặt bàn, tên vệ sĩ lên tiếng "tiểu thiếu gia, mời dùng cơm tối"

    "Khoan đã, đừng đóng cửa vội" Khanh Anh lật đật chèn tay chặn cửa gấp gáp ngăn lại "chỉ là tình hình anh hai tôi thế nào, mau trả lời"

    "Thiếu gia đã tỉnh lại, có điều.." nói đến đây mi mày tên vệ sĩ nhíu nhíu, như có gì chặn ở cuống họng không cất thêm được

    Chợt có tiếng bước chân nện trên nền hành lang chờ tới, y theo quán tính ngoái nhìn ra ngoài, từ xa đã thấy Vũ Đình Bằng bước vào trong căn phòng đang giam giữ Khánh Quân, lớp trưởng nó đến đây làm cái gì

    Sao nó lại vào phòng của anh hai, đáy mắt y hoang mang tột độ, lật đật lao ra đã bị tên vệ sĩ vươn tay ngăn lại

    "Tiểu thiếu gia, không được"

    Khanh Anh khẩn trương túm lấy cổ áo tên vệ sĩ hai mắt long lên "nói, tại sao cha ta kêu nó đến đây, nó đến làm cái gì, nói"

    Trầm ngâm giây lát tên vệ sĩ mới ậm ờ cất lời "chủ tịch cho phép Vũ thiếu gia đến.. hầu hạ thiếu gia"

    "Cái gì, hầu hạ cái gì chứ, mi ăn nói xằng bậy, anh hai sẽ không bao giờ chấp nhận để tên lớp trưởng kia hầu hạ, trong lòng anh ấy chỉ có tôi, chỉ có một mình Khanh Anh này" y rống lên, tay càng siết chặt lấy cổ áo tên vệ sĩ cơ hồ muốn bóp chết

    "Ặc, hiện tại thiếu gia đã bị tiêm thuốc kích dục tỉnh lại nhất định sẽ ham muốn đến tột cùng, mồi dâng đến miệng có thể không ăn được sao, thiếu gia dù gì cũng là một nam nhân huyết khí phương cương, tiểu thiếu gia, tôi khuyên một câu chân thành cậu tốt nhất từ bỏ đi, mối tình này chỉ là oan trái

    Chủ tịch đã sắp đặt tất cả, việc đăng kí kết hôn lẫn việc du học của thiếu gia, kết thông gia với gia đình họ Vũ lợi cả đôi đường, Vũ thiếu gia lại si mê thiếu gia đến vậy, tình nguyện để cho chủ tịch sắp đặt, cậu cũng đã thấy đó, qua ngày mai cậu không còn gặp thiếu gia nữa đâu, chóng quên đi sẽ bớt đau khổ cho cậu"

    Y đang bàng hoàng vì lời nói của tên vệ sĩ cánh cửa phòng kia đã đóng sầm lại

    Y muốn chạy đến căn ngăn, muốn lao vào căn phòng đó cứu hắn, rất tiếc y làm không được

    Bỏ ngoài tai tiếng kêu gào thảm thiết của y, hai tên vệ sĩ đã lôi y vào trong phòng khóa chặt cửa lại

    Phía trong vẫn vang lên tiếng dộng tay rầm rầm của y vào cánh cửa, chỉ là không còn nghe được tiếng khóc gào của y nữa

    Hai tên vệ sĩ lắc đầu nhìn nhau chỉnh chỉnh lại cổ áo rồi tiếp tục canh gác

    Trong phòng, Khanh Anh ngồi bệch bên mép giường

    Thời gian tíc tắc trôi qua, lời tên vệ sĩ liên tục vang vọng bên tai y 'thiếu gia hiện tại đã bị tiêm thuốc kích dục, tỉnh lại nhất định ham muốn đến tột cùng, mồi dâng đến miệng có thể không ăn được sao, tiểu thiếu gia, cậu thật khờ khạo.. "

    Không! Y thét lên một tiếng ai oán, vung tay hất đổ đồ đạc trong phòng, một đường bể nát

    " Không, đừng mà anh hai, đừng ngủ với nó, Khanh Anh chết mất anh hai, aah.. haa.."

    Quá đau khổ, bức bách, y gần như loạn trí
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2022
  9. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,221
    Chương 28

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cách đó chỉ có bốn căn phòng, Khánh Quân từ từ tỉnh lại

    Cơ thể nóng ran, có cái gì cọ cọ trên cằn cổ của hắn, thật ẩm ướt dễ chịu

    "Khanh Anh, là em sao Khanh Anh"

    Bờ môi kia vẫn chậm di chuyển trên da thịt hắn hôn hít khắp lồng ngực xích lõa của hắn

    "Nóng thật nóng quá.." hắn vươn tay xoa xoa nhúm tóc trên chóp đầu của cái kẻ đang làm tình cùng hắn, đáy mắt vụt mở toang ra, chỉ một lần chạm vào hắn liền nhận ra đây không phải là mái tóc của em trai hắn

    Là Vũ Đình Bằng?

    Hắn ngồi bật dậy dịch lui ra sau

    Bất quá hắn lui một bước, kẻ kia lấn thêm một tấc, giữ chặt đôi chân của hắn lại

    "Khốn kiếp, mày làm cái gì vậy a Bằng, mau thả chân tao ra" Khánh Quân gương mặt đỏ bừng, hơi thở hỗn loạn

    "Khánh Quân, mày nhìn bộ dạng của mày đi, còn nói là không muốn tao, hạ thể của mày cương cứng lên rồi"

    Hắn cúi nhìn xuống qua một lớp quần tây quả nhiên mệnh căn của hắn đã dựng thẳng đứng lên cơ hồ muốn đâm lủng lớp quần tây cứng cáp

    Quá xấu hổ hắn vươn tay che đậy lại

    Kẻ kia cười cười nhích tới đẩy hắn ngã rầm xuống giường, áp hắn dưới thân mà khóa chặt không cho vùng vẫy

    "Mày là bạn tao đó a Bằng, mau cút khỏi thân tao" hắn bị ngấm thuốc sức lực ngày càng yếu dần, ham muốn ngày càng tăng cao, hơi thở ngày càng hỗn loạn, hắn vẫn gắt gao đẩy Đình Bằng ra rít gằn từng chữ

    "Tao không muốn làm bạn của mày, mày biết tao muốn gì mà Khánh Quân, tao muốn mày, tao sẽ không làm mày đau, tao yêu mày lắm đó Khánh Quân" Đình Bằng dứt lời gấp gáp bạo hôn

    Một tay giữ chặt lấy hắn, một tay lột bỏ áo sơ mi của hắn để lộ ra bờ vai góc cạnh láng mịn

    Bên trên môi lưỡi quấn quýt, bên dưới hạ thể lại không ngừng cọ sát, cọ đến mệnh căn của hắn rỉ dịch nhờn ròng ròng ướt đẫm cả đũng quần tây

    "Hơ.. buông ra.. hơ.." hắn gương mặt đỏ bừng nhịp tim hỗn loạn vẫn còn sót lại chút ý chí sau cùng vươn tay đẩy Đình Bằng ra

    Bất quá càng đẩy kẻ kia càng ôm chặt lấy hắn, đáy mắt hằn tơ máu "chết tiệt, mệnh căn của mày trướng phình đến cái dạng này còn muốn đẩy tao ra, Khánh Quân" miệng nói bàn tay Đình Bằng đã mở cái khóa quần tây của hắn

    Mệnh căn lập tức dựng thẳng lên, nó cúi xuống vươn đầu lưỡi liếm lấy dịch nhờn đang rỉ ra trên quy đầu

    Toàn thân hắn run giật kịch liệt, vô vọng phản kháng

    Đình Bằng cởi áo sơ mi của chính mình, nằm xuống vòng tay ôm lấy thân thể hắn

    Áp hai cái lồng ngực xích lõa cùng một chỗ

    Bờ môi ẩm ướt hôn lên yết hầu của hắn hơi thở nồng đậm đầy nhục dục

    "Thân thể mày nóng bỏng quá Khánh Quân, tao không say thuốc mà là say mày" quá cương tức mệnh căn của Đình Bằng liên tục cách lớp quần tây mà thúc vào vùng bụng của hắn, làm ra động tác đỉnh lộng thô bạo

    Bất quá nó dừng lại giữa chừng, kéo hắn ôm vào lòng, lại hôn lên môi hắn đến ướt mềm

    Một giọt nước rớt xuống gò má nóng hổi của hắn, giọng Đình Bằng khàn đục "tao sẽ không làm mày đau, mày biết tao yêu mày mà Khánh Quân, từ đêm nay tao trở thành vợ của mày nhé" hít vào một hơi nặng nề khí tức Đình Bằng mở khóa quần của chính mình, muốn đem hậu huyệt bao hàm lấy mệnh căn trướng bành của hắn

    Lại không ngờ tới một việc, hắn đã đẩy nó ra

    Xoay người lại đầu đập vào mép giường cứng rắn

    Đình Bằng hai mắt trợn trừng chỉ kịp nghe một tiếng cốp chói tai

    Nó vội lật người hắn lại, màng tang của hắn là đã rách một vệt dài máu theo kẽ hở đó mà tuôn chảy

    Khánh Quân, mày thà chết cũng không muốn ngủ với tao

    Con tim như bị ai bóp nghẹn Đình Bằng kéo hắn ôm vào lòng, tay bụm chặt cái đầu loang lổ máu của hắn, hướng cửa phòng quát ầm lên

    Vệ sĩ canh gác bên ngoài lập tức ùa vào phòng

    Khanh Anh nghe tiếng chân lịch bịch vội vã nện dồn trên dãy hành lang, con tim vặn xoắn, y lật đật đứng dậy mở cửa cầu may, quả nhiên bên ngoài không còn ai ngăn cản, mà đám vệ sĩ đã tụ tập hết tại cửa phòng nơi giam cầm anh trai y

    Linh tính có điều chẳng lành, y lao đến dạt bọn chúng ra, lúc này cũng chả còn ai can ngăn y

    Cứ thế thuận lợi mà lọt vào trong phòng, y là nhìn thấy tên lớp trưởng kia đang ôm anh hai y, cả hai quần áo xộc xệch nửa kín nửa hở, tay nó bụm chặt cái đầu đầy máu của hắn

    Hắn mê mê tỉnh tỉnh còn cố gắng dùng sức tàn đẩy nó ra khỏi thân

    "Anh hai" hiểu ra tất cả y rống lên một tiếng thê lương, tách cái kẻ kia ra khỏi hắn mà dành lại hắn vào trong lòng "anh hai, anh thế nào anh hai, anh hai"

    "Khanh.. Anh.." em đến rồi

    Hắn vòng tay ôm lấy y, hạ thể áp chặt vào nhau, toàn thân hắn run lên một trận kịch liệt, máu cùng tinh dịch cứ thế xuất ra dây đầy trên thân thể y

    Đám vệ sĩ bụm tay che lại một trận kinh hỉ

    Này cũng quá sức tưởng tượng rồi, Vũ thiếu gia lầm rầm cả buổi trời chả mần ăn được việc gì, cư nhiên chỉ một cái ôm của tiểu thiếu gia cũng khiến thiếu gia bắn tinh được

    Trên đời còn có loại tình cảm điên cuồng mãnh liệt đến này sao

    Hốc mắt Khanh Anh trào nước, ngây ngẩn nhìn hắn đổ gục xuống bờ vai của y

    Ngoài đau khổ cùng cực hiện tại y còn vui sướng đến cùng cực, y đã chinh phục được trái tim hắn, hắn đã hoàn toàn thuộc về y, đời này chỉ trao trọn thân thể cho y

    Vị bác sĩ riêng nhanh chóng được vời đến chữa trị cho hắn

    Ngay sau khi biết hắn bình yên vô sự, cha hắn lập tức hướng bác sĩ trẻ tuổi kia mà lên tiếng "tiêm cho nó một liều thuốc an thần, đảm bảo nó ngủ đến chín giờ sáng mai" đó là giờ máy bay cất cánh, nó có muốn phản kháng cũng không còn cơ hội

    "Không, đừng làm vậy mà ba" Khanh Anh hai mắt sa sầm đứng chắn trước giường nằm của hắn, ngăn không cho bác sĩ tư tiêm thuốc "anh hai là con ruột của ba mà, đừng làm thế với anh ấy, ba à ba"

    Ông tiến thêm một bước túm lấy cổ áo của y nhấc lên "chính vì nó là con ruột của tao tao mới không muốn cuộc đời nó phải hủy hoại trong tay mày" trợn trừng hai mắt ông giục mạnh y xuống dưới nền

    Y nhất thời sững sờ ngây ngẩn

    "Tụi mày lôi nó vào trong phòng, chín giờ sáng mai mới được thả ra"

    "Dạ, chủ tịch" đám vệ sĩ lập tức nhấc y lên

    Trong quá trình khiêng y vào phòng y kịp liếc nhìn mẹ lấy một cái, bà ta vẫn chôn chân tại chỗ quay mặt về phía y, dường như không muốn nhìn y nữa

    Mẹ.. mẹ hết thương Khanh Anh rồi hay sao, nếu biết trước sự việc diễn tiến theo chiều hướng tệ hại này y nhất định không phơi bày chuyện tình yêu khờ dại kia ra ngoài ánh sáng đâu

    Chỉ vì muốn chiếm hắn cho riêng mình y đã công khai với xã hội, khiến hắn chịu nhiều tổn thương

    Hiện tại y sắp mất hắn, là mất hắn mãi mãi

    Trời tờ mờ sáng, Khanh Anh vẫn ngồi như cái xác vô hồn trên nền phòng

    Hốc mắt sưng húp, khóc đến chả còn nước mắt

    Cánh cửa đột nhiên mở ra, ánh sáng hắt vào soi lên gương mặt nhợt nhạt của y

    Y nhìn thấy mấy tên vệ sĩ nằm sài lai trên nền tựa hồ như đang ngủ, đáy mắt y vụt mở to, chưa kịp ý thức một thân ảnh quen thuộc đã xuất hiện ngay trước tầm mắt y

    "Khanh Anh" giọng nói ấm áp vang lên, người đó gọi tên y, mở rộng vòng tay đón chờ y

    "Là anh hai" y gào lên một tiếng sà vào lòng hắn, run rẩy kịch liệt

    "Khanh Anh, đừng sợ" anh đã ở đây rồi "hắn ôm lấy y

    " Anh hai, không phải chập tối đã rơi vào trạng thái hôn mê rồi sao "y vỡ òa sung sướng càng ôm chặt lấy thân thể ấm nóng của hắn, không phải là y buồn ngủ quá nên mơ hồ, đúng là hắn thật rồi

    " Hức hức, anh hai, đừng ra nước ngoài đừng bỏ Khanh Anh haa.. aah "

    " Không bỏ, Khanh Anh, anh đưa em rời khỏi đây "

    Y gật đầu bước nhanh bên cạnh hắn, mặc kệ là đi tới đâu, chân trời góc biển chỉ cần có hắn bên cạnh y nguyện ý

    Trời hừng sáng nhóa nhem, hắn nắm tay y chạy ra khỏi tòa biệt thự

    Để lại tụi thằng Son Kha và vị bác sĩ trẻ đang dùng bình xịt hơi cay đối phó cùng đám vệ sĩ tuyến ngoài của cha hắn

    Còi báo động vang lên inh ỏi, hắn cùng y ngồi vào chiếc camry màu bạc của hắn nhanh chóng phóng ra khỏi cổng lớn

    Cha mẹ hắn từ trong nhà lật đật chạy ra, lúc này cả ba người đều đã bị đám vệ sĩ khống chế

    Ông bước nhanh đến vươn tay tát cho vị bác sĩ kia một bạt tai, gầm lên" đồ phản phúc "giải hết chúng nó vào trong

    " Còn tụi mày đuổi theo thiếu gia "

    " Dạ, chủ tịch "đám vệ sĩ chia làm hai tốp lật đật lên xe mô tô đuổi theo

    Ông móc điện thoại ra bấm bấm mấy cái kề mang tai" silas, giúp tao một chuyện, lập tức phong tỏa các ngỏ trong trấn, chặn chiếc camry mang biển số.. "

    " Ông xã, có cần phải làm quá vậy không, nó là con chúng ta việc gì phải nhờ đến cảnh sát can thiệp"mẹ hắn đã bắt đầu khẩn trương, lại nhiều thêm chút bấn loạn, ông bức đuổi đến đường cùng thằng bé trượt tay xảy ra tai nạn thì phải làm sao, mau rút lại lệnh đi, ông xã ông xã

    Mẹ hắn đã bắt đầu rơi lệ

    Cha hắn nhắm mắt hít sâu một ngụm khí lạnh, nhất quyết không thỏa hiệp
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2022
  10. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,221
    Chương 29

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2022
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...