Mẩu chuyện 11: Là con trai đừng bỏ qua bài viết này! Bấm để xem Nguồn: Chúng ta của sau này LÀ CON TRAI, ĐỪNG BỎ QUA BÀI VIẾT NÀY! Cậu có bao giờ suy nghĩ rằng, người con gái mà cậu đang yêu đã từng là một cô gái tuyệt vời như thế nào trong mắt cậu. Một người con gái khiến cậu ngày đêm thương nhớ, xuất hiện trong tâm trí cậu hầu hết thời gian, kiểm soát mọi suy nghĩ của cậu. Cậu đã từng rất thích cô ấy, muốn được là của cô ấy biết bao? Cậu nghĩ rằng, nếu bây giờ cô ấy chấp nhận tình cảm của cậu, cậu sẽ thật tâm yêu thương và đối xử với cô ấy thật tốt, không bao giờ khiến cô ấy có cảm giác bị bỏ rơi hoặc tổn thương. Và khi cô ấy đồng ý làm người yêu cậu, cậu đã hạnh phúc nhường nào. Cảm giác rất tuyệt phải không? À có lẽ cậu đã quên dần cái giây phút ấy rồi. Và chắc hẳn rằng đối với cậu lúc này cái khoảnh khắc ấy không còn hạnh phúc đáng mong chờ như hồi ấy nữa. Đơn giản vì gương mặt của cô ấy, dáng hình của cô ấy, mọi thứ thuộc về cô ấy đã không còn mới mẻ với cậu nữa rồi, phải không? Mặc dù cậu vẫn yêu thương cô ấy, nhưng có lẽ việc lúc nào cũng quan tâm hoặc cố gắng làm vừa lòng người con gái ấy là không thể, nó khiến cậu mệt mỏi. Cậu không còn hứng thú mãnh liệt với việc mua vui cho cô ấy nữa, cậu thấy điều đó thật nực cười khi làm vậy với một người đã gắn bó với cậu một khoảng thời gian dài. Cô ấy sẽ hiểu thôi, cô ấy cũng không cần cậu phải làm vậy nữa, vì cô ấy đã yêu cậu. Khi một người con gái trót yêu thương say đắm một người con trai, cậu biết cô ấy sẽ nghĩ gì không? Cô ấy sẽ quan tâm cậu rất nhiều, để ý mọi cử chỉ, dáng vẻ, dõi theo mọi hành động của cậu. Hạnh phúc khi cậu cười, và đau lòng khi cậu bị thương tổn. Quan trọng là, cô ấy chỉ cần có cậu, cô ấy không cần những thứ mà trước đây cậu cố gắng dành cho cô ấy để khiến cô ấy cười nữa. Trước đây những cử chỉ ngọt ngào của cậu khiến cô ấy ấm lòng. Thì giờ đây cái ôm của cậu khiến cô ấy cười hạnh phúc. Nhưng mà tôi biết rằng, khi cô ấy bắt đầu cần cậu nhất, thì cũng là lúc cậu bắt đầu mệt mỏi và tỏ ra dửng dưng, phải thế không? Cậu sẽ không đoái hoài đến việc cô ấy giận dỗi nữa, mai cô ta sẽ lại chạy đến bên cậu thôi. Cậu sẽ không làm những gì mà cô ấy muốn nữa, như thế thật vô lí, cậu cũng có quyền làm điều mình thích mà. Cậu tức giận khi cô ấy tỏ ra quan tâm, cậu thấy điều đó thật phiền phức. Cậu bắt đầu im lặng, mặc kệ cô ấy muốn làm gì thì làm, cậu chán khi phải giải thích và đôi co. Cậu đang ngụy biện rằng không phải, ai rồi cũng khác đúng không? Thế để tôi hỏi cậu một câu, cậu sẽ bắt đầu như thế nào với một người con gái mới? Hì, chắc hẳn cậu sẽ không dửng dưng với cô ta như người con gái bây giờ cậu yêu đúng không? Lí do chỉ có thể là một, cậu chán những thứ bắt đầu cũ kĩ. Tại sao nhỉ, tại sao mà khi đàn ông có thứ mình muốn rồi, lại không trân trọng nó như khi nó chưa thuộc về mình nữa, hả cậu? Tại sao cậu lại không giữ lời hứa ban đầu khi cậu mới yêu cô ấy, là cậu sẽ mãi ở bên cô ấy, không khiến cô ấy buồn. Chắc hẳn nếu cô ấy chạy theo cậu quá lâu, chịu đựng quá nhiều, cậu sẽ để cô ấy đi và tìm hạnh phúc mới đúng không? Sao cậu lại như vậy? Ước gì một lần cậu hiểu. Là chỉ cần cậu đừng phớt lờ cô ấy, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. Cậu có thể thay đổi, nhưng đừng bao giờ im lặng trước người con gái ấy. Đừng để cô ấy một mình. Người con gái lúc này cậu yêu đâu cần cậu phải như lúc xưa nữa, có xa xỉ gì đâu khi cô ấy chỉ cần cậu ở bên cô ấy. Khi một cô gái vì cậu mà nói nhiều, vì cậu mà bận rộn, vì cậu mà không còn thời gian cho bản thân, thì làm ơn bằng bất cứ giá nào cũng đừng để mất cô ấy. Đừng mệt mỏi nữa, hãy dùng hết tâm trí mà yêu thương cô ấy. Người con gái này đáng giá gấp vạn lần người con gái ban đầu cậu theo đuổi. Người con gái lúc đầu không hề vì cậu, cô gái bây giờ mới là người khiến cậu phải toàn tâm toàn ý hơn bao giờ hết. Cậu đã nỗ lực như thế nào để cô ấy yêu thương cậu như bây giờ, thì đừng vì vài ý nghĩ cẩu thả mà thả trôi hạnh phúc thực sự. Cậu sẽ không tìm được tình yêu nào hơn nữa đâu nếu cậu không biết trân trọng chính những điều vô giá trước mắt.
Mẩu chuyện 12: Đừng để em chán anh! Bấm để xem Nguồn: 88Hz Đừng để em chán Anh! Em sẽ chẳng nói gì khi anh thờ ơ, không quan tâm em, nhưng đêm về em sẽ khóc. Em tự hỏi tại sao anh không nói yêu em, không nói nhớ thương em từ rất lâu rồi. Cái ngày em chưa nhận lời yêu anh, anh thường xuyên quan tâm em, nói với em những lời ngọt ngào khiến em hạnh phúc. Nhưng giờ đây, những chuyện đó là xa vời. Khi em giận hờn vì anh trễ hẹn, anh nói anh bận chút việc này việc nọ nên không thể tới sớm. Em thông cảm nhưng nhiều lần như thế, anh khiến em nghĩ anh là người vô tâm và không còn yêu em như ngày nào nữa. Em lại khóc. Nước mắt của người con gái quá yêu anh. Khi anh hứa hẹn mình sẽ đi chơi cùng nhau nhưng lại có việc bận đột xuất, em biết, nên thông cảm cho anh những lúc như thế vì ai cũng có việc riêng tư. Nhưng trái tim em tổn thương ghê gớm. Em cảm thấy mình không được anh cưng chiều như ngày mới yêu nhau nữa. Cảm giác thật hụt hẫng và trống trải anh biết không anh? Mỗi ngày em đều phải hỏi anh hôm nay mình sẽ đi chơi ở đâu, đi ăn gì. Anh ít khi chủ động nói với em vào mỗi buổi sáng rằng tối nay mình sẽ hẹn hò, anh sẽ đưa em đi dạo phố. Nếu anh có việc riêng tư thì em cũng có. Em đâu có phải là cô bé non dại, ngày nào cũng chờ có người tới đón mới dám về. Em còn có kế hoạch riêng cho cuộc sống, còn có nhiều việc phải làm, đâu thể ngày nào cũng ngồi đợi câu nói của anh tới tận chiều tối, khi tan tầm. Vậy hóa ra, tình yêu này em hoàn toàn thụ động? Mỗi tuần anh không gặp em được tới 3 lần với lý do nhà anh quá xa. Vậy mà hồi còn cưa cẩm em, ngày nào anh cũng muốn đi chơi cùng em, cũng muốn uống nước cùng em. Nhưng giờ, mỗi tuần anh chỉ đi được 2 ngày. Em buồn vì mình còn mới yêu nhau, tại sao anh lại không nhớ nhung em, không muốn gặp em thường xuyên như em muốn gặp anh vậy. Em đâu có kiếm cớ gây sự với anh, đâu phải lúc nào em cũng thích giận hờn, vì cuối cùng, người mệt mỏi chỉ là em mà thôi. Anh à, em từng nghĩ, có phải đã yêu được em rồi thì anh chán, anh thờ ơ lãnh đạm, mặc kệ cho em nghĩ gì, giận gì, khóc gì vì anh hiểu em yêu anh quá nhiều. Em không phủ nhận tình yêu em dành cho anh, không phủ nhận rằng có những đêm em nhớ anh da diết, không thể nào ngủ, và cũng không thể phủ nhận, không có anh, em sẽ sống rất buồn. Nhưng, cái gì cũng có giới hạn, sự vô tâm của anh, những suy nghĩ của em, em cũng nói với anh quá nhiều rồi. Anh cứ ừ để đấy rồi lại lặp lại y hệt, em tổn thương ghê gớm lắm. Mình còn mới yêu nhau mà anh đã thế, nếu yêu lâu rồi, nếu có lấy nhau rồi, liệu anh sẽ quan tâm em được bao nhiêu. Thế nên, nếu em bất cần, em mệt mỏi, em sẽ buông xuôi, sẽ chẳng cần gì nữa. Đừng làm em phải thất vọng thêm. Em sẽ dừng lại đó, anh à.
Mẩu chuyện 13: Đã hy sinh còn đòi đền đáp Bấm để xem Nguồn: La Cận Nguyệt Rồi một ngày bạn sẽ hiểu ra, đôi khi những nỗi đau của bạn lại bắt nguồn từ những người yêu thương bên cạnh mình. Vì sao ư? Vì khi gặp được người mình yêu, chúng ta bắt đầu ôm những kỳ vọng. Chúng ta muốn trở thành người đặc biệt đối với người ấy và cũng ao ước người ấy sẽ là mảnh ghép hoàn hảo cho bản thân. Thế nhưng có lẽ sự kỳ vọng ấy quá lớn nên chúng ta mới cảm thấy tổn thương. Không một ai có thể đáp ứng mọi kỳ vọng mà bạn mong muốn bởi chẳng có ai sinh ra là một nửa hoàn hảo của ai. Tới một lúc nào đó, khi sự kỳ vọng biến thành thất vọng, chúng ta bắt đầu oán trách, ghét bỏ nửa kia. Kỳ vọng càng nhiều, chúng ta càng dễ nổi giận và đổ mọi trách nhiệm cho anh ấy. "Sao anh có thể làm thế với tôi?" - Bạn có thấy câu nói này quen không? Chúng ta thường mặc định rằng "nếu yêu" anh ấy sẽ phải như thế này hay như thế kia, theo cái cách mà chúng ta mong đợi. Thế nhưng khi quá bị dồn ép, nửa kia sẽ không chịu đựng được và rồi cơn giận bùng nổ. Những cuộc cãi vã nhỏ nhặt lớn dần lên cùng với thời gian. Đôi khi chỉ để chiến thắng trong một trận chiến nào đó, chúng ta vô tình chạm vào vết thương của người ta yêu. Và bởi cũng vì là người gắn bó, gần gũi với ta nhất, người mà chúng ta tin tưởng chia sẻ tất thảy mọi điều nên họ cũng chính là người biết cách làm ta đau. Bạn thân mến, nếu muốn bớt đau khổ trong tình yêu, xin đừng đặt quá nhiều mong mỏi vào người khác. Bởi mọi đau khổ đều xuất phát từ sự kỳ vọng. Mọi lựa chọn đều là bản thân bạn quyết định. Vậy hạnh phúc của bạn cũng là do chính bạn nắm lấy, có phải không?