Chương 10: Vượt rào Bấm để xem 12h tối thứ bảy, bốn cái bóng đen lờn vờn trước căn biệt thự đã ngã màu. Trông nó cũ kĩ và đáng sợ làm sao ấy. - Làm cách nào em và nhóc này đi được? - Hoàng khẽ hỏi. - Thì trốn đi! Cũng may là hồi tối em bỏ tí thuốc ngủ vào đồ ăn của anh Thiện! - Nhỏ cười khúc khích- Mẹ con em làm việc rất hợp rơ, đúng hông con yêu! - Yes! Mẹ với con là "siêu nhơn"! - Minh Kỳ cười híp mắt. - Thôi, đừng có tào lao nữa! Lo chuyện chính kìa! - Hằng nhắc nhở. - Làm cách nào vô trong? - NHỏ thở dài ngán ngẩm- Leo tường ah? - Ừ! Chỉ còn cách đó thôi! - Hoàng nói- Em với anh leo vào, bẻ khóa, mở cửa cho Hằng với Minh Kỳ đem xe vô. - Anh có đem theo dụng cụ chứ? - Dĩ nhiên! Xem thường anh hoài! - Vậy thì.. đi! Thế là hai cái bóng đen thoăn thoắt trèo tường. Phải nói leo trèo là nghề của anh em Hoàng, nó được tôi luyện cũng nhờ mấy lần trốn đi chơi. Hoàng với Phong coi vậy mà tính khí rất giống nhau. Nghịch phá, thích học võ, thích làm chuyện nghĩa hiệp.. chỉ khác nhau có mỗi cái là Phong là con gái, còn Hoàng đích thị con trai. (Úi, mình lại nói lan man rồi) Cuối cùng thì Hoàng và Phong đã vào đến trong. Đưa mắt nhìn một lượt, tự dưng hai người cảm thấy nổi da gà. - Ghê ghê làm sao đó anh hai! - Nhỏ run giọng. - Ờ, nhà gì đâu mà vắng lặng như tờ! - Ngốc, nhà hoang kêu không vắng! - Nhỏ phát vào vai Hoàng một cái rõ đau-Thôi, lo bẽ khóa cho hai kẽ kia vào nữa. Hai anh em bắt đầu làm việc. Từng luồng gió thổi đến làm cả hai nổi da gà. Không gian vắng lặng, tối tăm, chỉ có tiếng lá cứ xạc xào. - Tạch! - Chiếc ổ khóa bật mở. - Xong rồi! - Hoàng thở phào nhẹ nhõm, kéo nhẹ cánh cửa đã gỉ sét ra- Vào đi. Hằng dắt chiếc môtô của nhỏ vào, bé Minh Kỳ nối bước theo sau. Hoàng cũng chạy ra đưa con ngựa của mình vào. Khi hai chiếc xe đã được dựng ngay ngắn bên nhau thì.. - Á.. á.. á.. á.. Một tiếng thét kinh hoàng phát ra. Tiếng thét như từ cõi âm ti vọng về. Bé Minh Kỳ ôm chặt lấy nhỏ, Hằng cũng dính sát vô Hoàng. Được một lúc, lấy lại bình tĩnh, nhỏ nói: - Nó là tiếng gì thế! - Có trời mới biết! - Ma đó, mẹ ơi! Mình về đi mẹ! - Minh Kỳ khóc. - Nín! Con là con trai thì phải mạnh mẽ lên chư! - Mày đừng có la nó! Tao con sợ huống gì là nó! - Hằng run run. - Giờ tính sao? - Đi! - Hoàng nói- Bất quá thì.. - Thì sao? - Cả ba đồng thanh. - Gặp ma! - Hoàng nhún vai cười tỉnh. - Haiz.. đến rồi, liều, vô luôn! - Ờ! - Con theo mẹ! - Minh Kỳ đã lấy lại chút bình tĩnh. Kể ra thì thằng bé này ngoài cái tài lanh và bướng thì cũng anh hùng gớm. Bốn người nối đuôi nhau lần vào biệt thự. Cánh vửa gỗ nặng nề bật mở, một thoáng do dự trong mắt họ. Rồi Hoàng bước vào trước, theo sau là Kỳ, Hằng và cuối cùng là nhỏ. Căng mắt trong bóng tối nhìn một lượt xung quanh, Hoàng khẽ nói: - Không có gì cả! - Vậy phải làm sao? - Hằng hỏi. - Bật đèn lên cho chắc! - Có sao không? - Thử mới biết! - Hỏi Chúa để bít thêm chi tiết! Cuộc đối đáp giữa Hoàng và Hằng chưa xong thì đèn đã bật mở. Cả hai, cùng Minh Kỳ đứng chết trân tại chỗ. - Có lẽ tao là "chúa"! - Nhỏ đang đứng cạnh công tắc, cười cười nói. - Mày là quỷ thì có! Muốn đứng tim đây này! - Hahaha mày nhát quá Hằng ơi! - Nhịn mày đi! - Hằng cố nén cục tức. Còn nhỏ thì vẫn trình diễn nụ cười chọc tức. - Anh không nghĩ là có người sống ở đây! - Hoàng nói. Nhìn căn phòng với các vật dụng được trùm khăn trắng. Hằng gật gù: - Em cũng nghĩ vậy! - Chưa chắc! - Sao chứ? Em thấy gì hả Phong? - Không có bụi! - Ừ, con thấy sàn nhà sạch bong, chắc ngày nào cũng được lau chùi! - Kỳ ngồi bệt xuống sàn. - Thế thì ai lau? - Làm sao tao biết được! - Nhỏ gắt- Chắc ma đó! - Đi lên lầu! - Hoàng nghiêm giọng. - Ừ! Cả bọn nhẹ bước lên lầu. Không có tiếng động gì ngoài tiếng tim của cả bốn cứ đạp liên hồi trong lồng ngực. Lên hết các bật cầu thang là một dãy hành lang hẹp. Rùng mình, cả bốn nắm chặt tay nhau. Dãy hàng lang tối om, dài ngoằng. Câu hỏi dậy lên trong lòng cả bốn: "Nếu ở đây không có ai thì cái gì phát ra tiếng thét lúc nãy?". - Mẹ! - Minh Kỳ nắm chặt tay nhỏ. Bàn tay bé tí của nó ướt đẫm mồ hôi. - Đừng sợ! Mẹ vẫn đi sau con mà! - Nhỏ trấn anh nó. - Chúng ta vào thử phòng này đi! - Hoàng nói khi đứng trước căn phòng cuối dãy hành lang- Nếu không có gì thì đi lên tầng trên. - Sao phải là phòng này? - Hằng thắc mắc. - Vì nó không có khóa! Cánh cửa nhẹ mở ra, nối đuôi nhau, cả bọn bước vào. - Tối quá! - Hằng khẽ nói. - Bật đèn đi mẹ! - Minh Kỳ níu níu tay nhỏ. - Ừ, "chúa" trổ tay thử đi! - Hết cách rồi con. Ta không biết! - Nhỏ trả lời bằng giọng rất ư là thễu não. - Lấy điện thoại ra, bật lên! - Hoàng đưa ý kiến. - Hay! Thế là bốn cái điện thoại chụm vào nhau. Ánh sáng yếu ớt được di chuyển trong phòng và dừng lại ở một chỗ.. Họ thấy một cô gái tóc tai rũ rượi, mắt trợn tròn, lưỡi thè dài ra. - M.. m.. a.. a! - Hoàng lắp bắp. - Á.. á.. á.. á.. Tiếng thét lúc nãy lại vang vọng khắp tòa biệt thự, bốn kẻ đứng đó cũng thét lên một tiếng kinh hoàng rồi bất tỉnh
Chương 11: Gặp ma Bấm để xem _Á ma ma! Đừng có ăn thịt tui! Tui sợ lắm! -Nhỏ bật dậy la chí chóe. - Em có sao không? - Một giọng nói trầm ấm vang lên. - Con lạy bà ma, tha cho con đi! Con hứa con sẽ cúng quãi cho bà! - Nhỏ chắp tay xá xá. - Phong! Anh Huy nè! Bình tĩnh đi. Định thần lại. Nhỏ thấy Quốc Huy đang ngồi trước mặt mình. Trông anh có vẻ rất lo lắng. Đưa mắt nhìn xung quanh, nhỏ thấy mình đang ở trong một căn phòng tuy cũ kĩ nhưng rất sạch sẽ và có lẽ nó tốt hơn.. căn phòng lúc nãy. - Em bình tĩnh lại chưa? - Huy hỏi. - Em đang ở đâu? Con ma đâu rồi! - Ma cỏ gì ở đây? - Huy nhăn nhó- Em đang ở phòng anh. Như chợt nhớ ra điều gì, nhỏ nắm vai Huy lắc lắc: - Mọi người, anh Hoàng, Hằng với bé Kỳ đâu? Họ bị gì rồi hả anh? - Em tưởng tượng hay thật! - Huy cười- Uống cái này đi cho bình tĩnh lại rồi mình nói chuyện! Nhận lấy cốc sữa nóng từ tay Huy, nhỏ vẫn còn hoang mang. Chuyện gì đã xảy ra? Mọi người sao rồi? Còn con ma đó thì sao? Rất rất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu nhỏ. "Dầu sôi lửa bóng thế này mà ngồi uống sữa là sao?". - Anh.. - Em không phải lo. Mọi người đã tỉnh và đang dùng suop ở ngoài. Chỉ có em là giờ này mới dậy đó! - Em không hiểu! - Nhỏ nhíu mày- Vậy còn.. - Chỉ là mô hình thôi mà nhóc! Anh làm đó! - Anh? - Ừ, anh là chuyên viên chế tạo mấy thứ đó mà! - Còn cái âm thanh? - Cũng anh! - Huy có vẻ tự hào lắm- Tạo ra mấy cái hiệu ứng âm thanh đó không dễ đâu đó! - Vậy là.. - Anh vừa mua căn biệt thự này! Nhưng chưa có thời gian tu sửa. Vả lại anh thấy để vậy nó có cảm hứng làm việc hơn! Ngồi thừ một lúc như để thấu hiểu điều Huy vừa nói. Nhỏ quắc mắt nhìn anh: - Giỏi nhỉ? - Hì, anh xin lỗi vì làm mấy em sợ! - Chú Huy ác lắm! - Minh Kỳ chạy vào- Mẹ, mẹ đỡ chưa? - Ừ, con không sao chứ? Bác hai với cô Hằng đâu? - Dạ, đang xử lý con ma! - Xử lý? - Huy nhíu mày- Là sao? - Dạ, là bứt tóc nó, đập nó! - Kỳ huơ huơ tay minh họa. - TRỜI! Huy phóng một mạch ra ngoài. Cái mô hình khó khăn lắm anh mới làm được, vậy mà.. "Trời ạ! Mình điên mất!". * * * _____________________ Cầm cái mô hình đã bị "hành hạ" thê thảm trong tay. Huy nhăn nhó thấy mà thương: - Mấy em có gì thì trút giận lên anh! Trời ơi ác gì mà ác quá! - Nó hù tụi em muốn đứng tim, chưa bẻ đầu nó là may, ở đó mà ác! - Hằng chu môi. - Cũng tại mấy em! Bộ nó tự chạy ra đường hù mấy em ah? - Cái gì? - Mặt Hằng đã bắt đầu chuyển màu- Ý anh là sao hả? - Xâm nhập gia cư bất hợp pháp, còn đánh đập bảo bối của anh nữa! Không xin lỗi, còn lớn tiếng ah? - Anh.. - Thôi! - Hoàng kéo Hằng ngồi lại ghế- Lỗi tại cả hai! - Ừ! Mày bớt nóng đi! - Nhỏ nói. - Chắc giờ này ba tỉnh rồi ha! - Minh Kỳ phát biểu một câu chẳng ăn nhập vào đâu nhưng lại có trọng lượng ngàn Cân. - TRỜI! - Nhỏ bật dậy khỏi ghế_ TIÊU TUI RỒI! - Ọc, mày có cần phải sợ thế hông? - Hằng cười cười trêu- Ma còn cò gan đi coi mặt mà lại sợ chồng! - Hắn còn ghê hơn ma! - Nhỏ nghe sống lưng mình lạnh toát- Thế nào hắn cũng xài cái bộ mặt "nước đá" đó để "xử" mình.. huhu.. - Thôi. Để anh chở em với bé Kỳ về! - Huy nói- Anh giải thích giùm cho! - Nhưng mà.. - Không nhưng gì cả! - Hoàng khoát tay như để chấm dứt- Em với Kỳ theo anh Huy về, Anh với Minh Hằng cũng về. Xe em cứ gửi ở đây đi! - Dạ! Nhỏ trả lời ỉu xìu. Cứ nghĩ tới cái viễn cảnh bị Thiện nhìn bằng ánh mắt lạnh ơi là lạnh là nhỏ sợ. Nhỏ chỉ thích anh cười, anh cười rất đẹp. Không biết từ bao giờ, nhỏ chú ý tới sở thích cũng như những thói quen của anh. Có lẽ vì vậy mà nhỏ sợ lắm khi anh nhìn nhỏ bằng ánh mắt vô cảm. "Mình bị gì vậy? Tự dưng nghĩ tới anh ta là tim đập liên hồi ah!", nhỏ lắc mạnh đầu, cố xua hình ảnh Thiện. Nhỏ đâu hay nãy giờ, từ lúc lên xe, Huy cứ nhìn nhỏ chăm chăm. Anh thấy mình thật có lỗi khi đã làm nhỏ sợ. Nhưng cũng cám ơn cái tính tò mò đã đưa nhỏ đến nhà anh. Kể ra thì anh cũng được nhìn nhỏ một cách thoải mái như thế này. "Nhóc là cô bé ngốc, chỉ có mỗi em là không biết tình anh!" Nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng phải chôn chặt tình cảm này. Hạnh phúc không hẳn là phải có được người mình yêu mà là được nhìn thấy người đó hạnh phúc. Cao thượng. Vâng, đó không phải là hành động ngu ngốc.
Chương 12: Nhóc, anh yêu em Bấm để xem [Bện cứ đi tới đi lui trong nhà, chốc chốc anh lại nhìn đồng hồ. Bốn giờ. Con bé "vợ anh" với Minh Kỳ đi đâu? Không biết họ có chuyện gì không. Càng nghĩ anh càng lo, mà càng lo thì lại càng tức. Thật ra thì khoảng 2 giờ anh tỉnh dậy, không thấy Tiểu Phong đâu, anh sang phòng Minh Kỳ tìm, cũng không thấy nốt. Mấy nay, mẹ anh về quê, anh giao Minh Kỳ cho Phong, bây giờ chẳng thấy cả hai đâu, anh gần như phát điên. Xách xe chạy vòng vòng kiếm, cũng không có. Anh đành về nhà ngồi chờ, mong là hai mẹ con không sao. ũng teo Có tiếng xe đỗ xịch trước cổng, Thiện phóng như bay ra, anh khng lại khi thấy xe của Huy. Nhỏ và bé Kỳ bước xuống xe, Huy cũng xuống, mắt Thiện tối sầm lại. _Anh Thiện! Em đưa Phong với Kỳ về cho anh! Chắc anh lo lắm! _Sao em lại đưa về? _À! Mấy cô cậu nghịch ngợm lại phá nhà em đấy mà! - Huy cười- Anh đưa hai mẹ con vô nhà đi, chắc Kỳ mệt lắm rồi đó! Em về! - Quay sang nhỏ, anh cười- Nghỉ đi cho khỏe nha nhóc! _Dạ! - Nhỏ lí nhí. Thiện đã quay vào trong nhà, anh quên cả phép lịch sự là phải chào Huy. Bây giờ anh chẳng nghĩ được gì cả. Cái ý nghĩ Phong đã ở bên cạnh Huy suốt đêm qua làm anh thấy chênh vênh, hut hẫng. Huy, Phong và cả Minh Kỳ- con anh- họ nói chuyện với nhau như một gia đình, quan tâm nhau, thế còn anh, anh là gì? Vào đến phòng khách, nhỏ bắt gặp ngay ánh mắt lạnh lẽo của Thiện. Có vẻ như anh giận lắm, thà rằng anh la lối thì nhỏ cảm thấy dễ chịu hơn là cứ im lặng thế này. _Con lên phòng ngủ đi Kỳ! - Thiện nghiêm giọng- Còn cô, ngồi xuống đó! Nhỏ lính quýnh làm theo lời Thiện, ngồi xuống ghế và cúi gầm mặt xuống, không dám nhìn anh lấy một lần. Minh Kỳ đã lên phòng ngủ rồi, Thiện vẫn im lặng. Anh giận nhiều lắm, nhưng không biết phải nói như thế nào. Anh có quyền gì để bắt nhỏ phải thế này thế nọ khi mà ngày đầu nhỏ về đây, anh đã bảo tất cả chỉ là hợp đồng. Giận nhỏ, anh lại giận cả bản thân. Mình làm thì mình chịu chứ biết trách ai bây giờ? _Tui xin lỗi! - Nhỏ ấp úng- Anh.. anh.. muốn sao tui cũng chịu! _Cô thích Huy ah? - Thiện nghe giọng mình sao lạ quá. Phải khó khăn lắm anh mới mở lời hỏi được. Giờ thì anh đã hiểu, anh yêu nhỏ mất rồi. _Vô.. vô.. duyên! - Nhỏ đỏ mặt. _Tôi hiểu rồi! - Thiện bật dậy, đi lên phòng. "Đừng mộng tưởng nữa!", anh tự nói với bản thân mà nghe chát đắng. _Khoan đã! - Nhỏ nắm chặt tay anh- Sao lại hỏi tui như vậy? Chẳng lẽ anh thích tôi yêu Huy sao? _Thích hay không thì có nghĩa lý gì đâu? _Tôi không yêu Huy! - Nhỏ gằn giọng- Nếu anh muốn ly dị thì cứ nói, đừng có.. đừng có viện cớ này nọ! Quế Mai thích hợp với anh lắm mà! Xoay người lạ, Thiện thấy nhỏ khóc. Đây là lần thứ hai anh thấy nhỏ khóc. Vợ của anh hãy còn bé bỏng, yếu đuối lắm. Những lời nhỏ vừa nói phải chăng, phải chăng nhỏ cũng yêu anh? _Đừng.. đừng khóc nữa! - Thiện nhẹ lau những giọt nước mắt trên gương mặt trằng hồng- Phụ nữ chỉ giỏi dùng nước mắt để trấn áp đàn ông! _Tui là con gái! - Nhỏ hất tay Thiện ra. _Ừ! Thì có ai bảo là con trai đâu! _Xì! Đồ lưỡi không xương! _Tự dưng sao bảo anh hợp với Quế Mai? - Thiện đổi cách xưng hô. _Vậy sao bảo tui yêu anh Huy? _Em cứ thử ở nhà, sốt ruột lo cho ai đó rùi thấy họ về với một người khác phái giữa đêm khuya xem em có giận không? _Tự nhiên giận! Vợ chồng hợp đồng mà giận! Bất ngờ, Thiện đặt một nụ hôn lên môi nhỏ. Nhỏ đứng chết trân, thụ động đón nhận nụ hôn từ anh. Gì thế nhỉ? Sao tim nhỏ đập ghê thế? "Từ từ thôi, bộ mày mún nhảy ra ngoài luôn hả tim?". Nhỏ nào hay Thiện cũng có cùng suy nghĩ với nhỏ. Hạnh phúc có phải đang về? _Vợ chồng thôi! Không có hợp đồng! - Thiện âu yếm nhìn nhỏ. _ Gì.. gì chứ? Lật lọng hả? - Nhỏ xoay mặt đi để trấn tỉnh mình. _Lật lọng nè! - Anh búng nhẹ chóp mũi nhỏ. _Chứ.. chứ gì nữa! _Nè nhỏ, mặt em y như trái cà chua đó! - Anh trêu. _Kệ tui mà! _Thì ra nhỏ chưa biết hôn! _Đã nói là không giỡn nữa mà! _Ừ thì không giỡn! Mai mốt mà con phát ngôn bừa bãi như vậy nữa là anh hôn nữa đó! _Tui hổng sợ! _Sao lại tui hả? Vợ là phải xưng em chứ! _Hông! - Nhỏ chu môi cãi lại. _Sao? Giờ muốn sao nè? - Anh từ từ tiến lại gần. _Thôi thôi đừng có hôn nữa! Ờ.. em thì em! _Thế có phải ngoan hông? _Bắt nạt người ta! _Hahahaha! - Kéo nhỏ lại ghế ngồi cạnh mình, anh nói- Kể cho anh nghe chuyện tối qua đi nhóc, anh tò mò lắm rồi đó! _Ừ thì.. Nhỏ kể xong chuyện thì Thiện ôm bụng cười rũ rượi. Thật anh sợ cô nhóc này ghê luôn, mà nói đúng hơn là sợ cả cái nhóm Windspeed gì gì đó nữa. Quậy hết biết luôn. Nhưng kể ra thì anh cũng thấy tự hào lắm về nhỏ, nhỏ còn ít tuổi mà có lòng nhân từ, làm được nhiều việc tốt hơn anh. Cái quán kem là một minh chứng cho điều đó. Xoay qua thì anh thấy nhỏ đã ngủ tự lúc nào. Chắc có lẽ nhỏ mệt lắm. Anh bật cười, khẽ nói: _Nhóc, anh yêu em!
Chương 13: Ý đừng.. ôm! Bấm để xem Thiện rón rén bước vào phòng. Anh bắt gặp cô vợ nhỏ của mình đang ngủ say sưa trên giường. Thật hết biết vợ anh, con gái gì mà ngủ không chút ý tứ, dang cả hai tay hai chân ra mà ngủ mới đau chứ. Ngồi ngắm nhỏ một hồi, bất giác, anh đặt lên môi nhỏ môt nụ hôn. Haiz.. dường như kể từ ngày đầu tiên hôn nhỏ là anh bị nghiện hay sao ấy. Cứ hễ có cơ hội là "hun" ah. - Ý ý ý.. dê! - Nhỏ vùng dậy đẩy anh ra. - Đâu? Đâu? Dê đâu? - Hic! Nó mới hun em nè! Úi da! - Nhỏ ôm lấy đầu vì bị anh cú cho một cái rõ đau. - Hỗn nè! Dám nói anh dê em ah? - Thì tại anh! Hic, ai biểu.. ai biểu.. - Ai biểu em ngủ tới giờ này! Nhìn đồng hồ đi bé! Bảy giờ tối rồi đó! - Thì sao? - Mẹ đi rồi, dì ba giúp việc cũng đi, em ngủ, rồi anh ăn cái gì! - Hihi đừng lo đừng lo, em có nấu chè đó! - Trời, ăn chè sao no? - Rồi ăn hông? - Ờ thì ăn! - Thiện ỉu xìu. Trong lúc Thiện tắm rửa thay đồ thì nhỏ dọn bàn, chỉ có mấy cái chén với nồi chè chuối. Nói hổng phải khen chứ nhỏ làm biếng nổi danh, bỏ công nấu chè là may rồi, chứ ở đó mà nấu đồ ăn. - Mẹ! Chè này ăn được hông? - Minh Kỳ hỏi với ánh mắt sợ sệt. - Sao con giống ba con vậy? Không tin mẹ là sao? - Tại mẹ là chúa hậu đậu mà! - Cốc! - Cái vá múc chè vừa được đem ra trưng dụng kịp thời. - Huhuhu mẹ nhớ người lớn ăn hiếp người nhỏ nha! Mẹ nhớ.. thôi, con hổng nói nữa! - Minh Kỳ im bặt khi thấy cái vá típ tục giơ lên. Thiện đã ngồi vào bàn ăn. Anh cười khi thấy hai mẹ con tranh cãi với nhau. Thật là lâu lắm rồi nhà này mới nhộn nhịp như thế. Anh vui lắm. - Anh ăn đi! - Nhỏ đưa cho Thiện chén chè, rồi quay sang Minh Kỳ- Của con nè! Cho muỗng chè đầu tiên vào miệng, hai cha con nhìn nhau, mặt chuyển sang màu tivi trắng đen. Rồi đồng loạt cả hai chạy rầm rầm vào tolet. Nhỏ chả hiểu mô tê gì cả. - Gì vậy cà! Chè ngon mà! - Nhỏ cho một muỗng chè vào miệng- Ọe! Nhỏ phóng như bay vào tolet sau khi Thiện và Kỳ đã đi ra. Nhăn nhó nhìn nồi chè, Thiện hỏi bằng giọng run run: - Em cho cái gì vô đó vậy nhóc? - Híc, ghê quá mẹ ơi! - Kỳ thè lưỡi. - Hic, hồi chiều em thử nhắm mắt nấu xem sao, chắc em bỏ lộn bột ngọt rồi! - TRỜI! - Hèn chi! Cứ thấy kì kì! Bỏ nguyên hủ luôn! Xỉu! * * * ______________________________________ Thế là cả gia đình Thiện trực chỉ nhà hàng. Đành vậy chứ biết sao. Ăn cho hết nồi chè đó chắc mai lên diện kiến thánh Peter luôn quá. Ăn xong, khi về Thiện đòi cầm lái chiếc môtô, thật sự thì anh lái nó hôm nay là lần đầu. - Nè, nè anh có biết lái không đó! - Nhỏ la choi choi khi thấy anh cứ lạng qua lạng lại. - Ba, bình tĩnh ba! - Minh Kỳ cổ vũ anh. - Đừng lo, yên chí yên chí! - Thôi, để em lái cho! - Không là không, đàn ông con trai mà để phụ nữ cầm lái, ai coi! - Trời, có gì đâu! - Đã nói không là không! - Ba coi chừng! - Minh Kỳ hét. Thiện nhanh tay chứ nếu không đã đâm vô xe mì gõ. Mặt Minh Kỳ hãy còn tái xanh. - Sao mà em nghi quá! - Nghi gì! Giỏi cấp mấy thì cũng là đàn bà con gái thôi! - Nói vậy đó hả? - Ừ! - Thấy ghét! - Nhỏ chun mũi, ngồi xích ra xa anh, chống nạnh ra vẻ chống đối. - Ghét hông? - Ghét! - Rồi có ôm hông? - Hông! - Ôm hông? - Ý đừng.. ôm! - Nhỏ hoảng quá ôm chặt lấy Thiện khi thấy anh chuẩn bị tăng tốc. Gì chứ ông này liều lắm. - Ba lợi dụng! - Minh Kỳ cười cười. - Hahaha miễn mẹ con ôm ba là ok rồi! - Á, anh Thiện, coi chừng! - Nhỏ hét. Nhưng không kịp nữa rồi, Thiện đã chạy vô vũng sình. Thế là vợ chồng, con cái Gì thì cũng có cùng một màu và một mùi: Đen và "hăng hắc"..
Chương 14: Ngốc vẫn mãi là ngốc Bấm để xem Nhỏ đang đứng trước khách sạn Legend. Hôm nay là lần đầu nhỏ đến đây, công nhận khách sạn của Thiện cũng bự gớm. Chốc chốc nhỏ cứ nhìn cái cà mèn trên tay và cười Tủ Bếpm tỉm. Chả là hôm nay nhỏ trổ tài nội trợ, nấu một bữa trưa thật ngon và mang đến cho anh ấy mà. Cả tuần nay nhỏ vui lắm, dường như trong nhỏ có cái gì lạ lắm, một thứ tình cảm lạ đối với anh. Nhưng thôi, nhỏ chẳng cần phải gọi tên nó làm gì, chỉ cần biết nó làm cho nhỏ thấy hạnh phúc là được rồi. Hít một hơi thật sâu, nhỏ tiến đến chào chị nhân viên tiếp tân: - Chào chị! - Vâng! Chị muốn đặt phòng à? - Cô nhân viện nhoẻn miệng cười. - À không! Em muốn tìm giám đốc! - Xin lỗi! Chị có hẹn không? - Không! - Vậy chắc không được thưa chị, giám đốc bận lắm! - Cô nhân viên vúi đầu tiếp tục công việc. - À không, chị cứ cho em gặp đi, em.. em là vợ của anh ấy mà! - Nhỏ bối rối. Bất đắc dĩ thôi chứ không ấy nhỏ không tự khai đâu. Nhìn cô gái trước mặt, cô nhân viên tiếp tân thật sự ngạc nhiên. Từ lâu đã nghe nói vợ của giám đốc rất trẻ nhưng cô không ngờ lại nhí thế này. Cô bé trước mặt cô đang vận một chiếc đầm màu trắng, tóc thắt bím để xõa một bên vai, khuôn mặt còn búng ra sữa thế này thì chắc chỉ mới học cấp ba là cùng. Không đâu, chắc cô nhóc nói xạo. Nghĩ thế, cô nhân viên nghiêm giọng: - Bé con! Không đùa nữa. Về nhà đi học đi! - Ọc! - Nhỏ trợn tròn mắt nhìn cô ta- Chị vừa mới gọi tôi là gì thế? Tôi 19 rồi đó nha, không có được kêu tôi là bé con đâu! - Thôi, không bé con thì là bé bự! Cô về nhà đi, đừng phiền tôi! - Chị nói nha! Tí tôi gọi điện cho anh Thiện bảo ảnh kỉ luật chị nè! Không ngờ câu hù dọa của nhỏ có tác dụng thật sự, cô nhân viên lễ tân hoang mang hỏi: - Thật sự cô là vợ giám đốc ah? - Ừ, anh Thiện là chồng tôi thật mà! - Ừ! - Thấy nhỏ cứ thân mật gọi Thiện là anh như thế thì cô nhân viên cũng phần nào tin- Tôi đưa cô lên gặp giám đốc! - Hì hì cám ơn chị! - Không có méc giám đốc kỉ luật tôi nha, bà giám đốc nhí! - Cô ta đùa. - Hì hì biết rồi mà! Theo chân cô nhân viên lên phòng Thiện, đi dọc hành lang, nhỏ thích thú chiêm ngưỡng cách bày trí ở đây. Cái gì cũng đẹp hết! "Quả thật nhìn cù lần vậy mà cũng có tài ra phết!". Thế đấy, Minh Thiện được giới kinh doanh thán phục, được biết bao nàng mơ ước, thế mà nhỏ lại bảo cù lần. Anh mà biết được thì không biết thế nào nữa. - Đến rồi đó! Chào cô! Cúi đầu chào cô nhân viên lễ tân, nhỏ quyết định không gõ cửa mà sẽ mở luôn, xem Thiện đang làm gì. Bất ngờ mới vui! Cánh cửa bật mở.. Nhỏ ngỡ ngàng bởi cảnh trước mắt mình, buông rơi cái cà mèn, nhỏ bỏ chạy thật nhanh mặc cho tiếng gọi thảng thốt của Thiện còn vang vọng khắp hành lang: - Tiểu Phong! Tiểu Phong! Nhỏ vừa nhìn thấy cái gì thế nhỉ? Thiện và Quế Mai.. họ lại có thể tự nhiên ôm hôn nhau trong phòng làm việc thế ư? Nếu đã như vậy thì anh còn tỏ ra yêu thương, dịu dàng với nhỏ suốt mấy tuần nay để làm gì? Thiện thật độc ác! Nhỏ khóc, giọt nước mắt nhẹ rơi xuống làn môi mặn đắng. Lê từng bước chân nặng nhọc về nhà, giờ thì nhỏ đã hiểu, cuộc sống, tình yêu không chỉ có màu hồng. * * * _______________________________________ Thiện không đuổi theo nhỏ, anh cần phải nói chuyện với Mai. Bởi chính cô là nguyên nhân của tất cả. Thiện sợ nếu không rõ ràng thì không khéo anh sẽ chẳng còn cơ hội để giải thích cùng nhỏ nữa. - Sao anh không đuổi theo? - Mai hỏi khi thấy Thiện vẫn im lặng, mắt nhìn về một hướng xa xăm. - Anh cần nói chuyện với em! - Thiện trầm giọng. - Đừng bảo em không yêu anh nữa! Em không làm được! - Tình cảm là của em, anh không ép buộc được. Nhưng em hãy nhớ, anh đã có vợ và vai vế của em trước đây là em vợ của anh! - Thì sao? - Mai tỏ ra giận dữ- Anh yêu con nhóc tì đó ư? Nó có gì hơn em? - Em ganh tị với Phong thứ gì thì Phong hơn em thứ đó! - Anh.. anh nói mà không sợ em đau lòng sao? - Sợ chứ! Nhưng anh thà làm kẻ nhẫn tâm chứ không muốn Phong phải đau lòng! Thiện lạnh lùng quá. Anh đã rạch ròi trong tình cảm. Mai hiểu. Cô không có cơ hội, cô luôn là kẻ thua cuộc. Trước đây là chị mình và bây giờ là một cô gái khác. Cô luôn ở bên cạnh Thiện nhưng mãi mãi người anh chọn không phải là cô. Khi nãy, nhìn thấy Phong đi vào, cô đã nhanh chóng nghĩ ra cách dàn cảnh để chia cách anh và Phong. Vậy đó, làm Phong đau lòng rồi cô được gì, anh vẫn chẳng đoái hoài tới cô. Đành vậy, cô không thể tiếp tục chen vào họ, không thể đi trên vết xe đổ của Quế Phương. Tình yêu không thể được nuôi dưỡng bằng lòng tham và sự ganh tỵ. - Em đã hiểu! Mãi mãi anh vẫn không yêu em! - Anh xin lỗi! Mong em sẽ tìm được hạnh phúc! - Anh cũng phải hạnh phúc, chị Phương đã làm anh đau rất nhiều rồi! Tạm biệt anh! Mai em sẽ đưa đơn nghĩ việc! - Mai nghe giọng mình lạ quá. - Tùy em! Nhưng hãy nhớ, ở đây vẫn luôn có một chỗ cho em! - Chào anh! Mai đi rồi. Thiện vẫn đứng đó, anh nghe lòng nhẹ tênh. Tất cả đã được giải quyết mặc dù anh có hơi buồn bởi trước nay anh vẫn xem Mai là bạn. Hơn hai mươi tám năm sống trên đời, anh chợt nhận ra rằng: "Sống không phải dễ!" "Một cánh bướm trắng, thấp thoáng..", có tiếng điện thoại reo. Là số của Minh Kỳ. - Ba nghe nè! - Ba ơi! Mẹ dọn đồ về quê kìa! - Thằng bé rối rít. - Về quê? - Dạ! Mẹ nói về quê chơi với nội! - Tại mẹ khóc nên con mới chịu đó! - Thằng bé phụng phịu. - Haiz.. ba biết rồi! Con cứ đi với mẹ về quê chơi đi! Mấy bữa nữa ba xuống đón! - Ba không được nói với mẹ là con gọi ba nha! - Ừ biết rồi! Bye con! - Dạ! Bye ba! Yêu ba! Minh Kỳ cúp máy, nghĩ đến nhỏ, Thiện chợt mỉm cười: - Ngốc vẫn mãi là ngốc, trốn đâu không trốn lại về quê anh! Haiz.. thiệt là..
Chương 15: Một ngày em chợt hỏi hạnh phúc là thứ chi? Anh mỉm cười khẽ nói là có em bên đời Bấm để xem Nhỏ ngồi trước hiên nhà, vừa gặm đùi gà vừa.. buồn. Nhỏ về đây đã hơn tuần rồi mà chẳng thấy tăm hơi Thiện đâu. May mà trước khi đi, nhỏ bảo Minh Kỳ gọi báo cho Thiện biết, dù gì thì nhỏ vẫn muốn được nghe anh giải thích. Vậy mà.. Tệ quá! Chẳng lẽ trước giờ anh chỉ đùa với nhỏ thôi sao! Nghĩ đến đây, nhỏ buồn muốn rơi nước mắt! - Gâu.. gâu.. gâu.. gâu! - Con chó mực bị cột ở gốc cây trứng cá gần đó sủa inh ỏi. - Mày bị gì zạ? - Nhỏ hỏi khi bắt gặp ánh mắt nó say mê nhìn cái đùi gà trên tay mình- Muốn ăn ah? - Gâu.. gâu.. Định cho con mực cái đùi gà bởi nhỏ cũng chẳng muốn ăn nữa, buồn thế thì ăn gì cho ngon được. Nhưng tự dưng nghĩ đến việc Thiện là chủ của nó là nhỏ phát ghét. Huơ huơ cái đùi gà trước mặt con mực, nhỏ nói: - Mơ đi nhóc! Kêu chủ mày xuống đây mà cho mày ăn! Hứ! Thế là nhỏ ngốn luôn nguyên cái đùi gà trước cặp mắt sầu thảm của con chó. Chả là hôm nay mẹ chồng nhỏ với nhóc Kỳ đi ăn giỗ rồi nên chẳng ai cho con mực ăn. Thấy nó đói nhỏ cũng tội lắm nhưng ai biểu nó là chó của Thiện làm gì. Thuở đời, ghét chủ thì ghét tớ cũng là chuyện thường. - Haiz.. no quá! - Nhỏ xoa xoa bụng đứng dậy. - Gâu.. gâu! - Con mực nhìn nhỏ bằng ánh mắt hình viên đạn. Xem ra con chó này cũng khôn gớm. - Nhìn gì? Thấy ghét! - Nhỏ tưởng tượng nó là Thiện và cung chân đá một phát. - Ẵng.. Gâu.. - Á! Xui cho nhỏ, cọng dây xích bị đứt. Tức khí, con mực rượt nhỏ chạy vòng vòng quanh cái ao trước nhà. Trời, thường ngày nhỏ là chúa lười biếng, chạy một vòng sân trường mà còn mệt lên mệt xuống, vậy mà bây giờ, xem kìa, nhỏ chạy nãy giờ sơ sơ cũng bốn vòng ao rồi đó. - Bớ người ta! Cứu! Cứu! Nhỏ vừa chạy vừa la, chẳng để ý gì cả, nhỏ phóng thẳng lên ôm chặt một người vừa mới bước vào: - Cứu! - Nhỏ vừa nói vừa thở. - Gâu.. gâu.. Con mực vẫn sủa inh ỏi, nhưng giống như mừng ai đó hơn là đang tức nhỏ. Chừng một lát, tiếng sủa im bặt, nhỏ run giọng hỏi: - Nó đi chưa? - Rồi! - Tiếng một chàng thanh niên. - Thiệt hả? - Thiệt! Đến lúc này, hoàn hồn, nhỏ mới ngước nhìn xem cái người mà nãy giờ mình đeo như sam là ai thì hỡi ôi, đó là chồng nhỏ, Minh Thiện. Ngượng quá, nhỏ đẩy anh ra, chạy một mạch vào nhà. - Nhóc! - Thiện gọi, anh đã giữ được tay nhỏ. - Tui hổng quen mấy người! - Hổng quen mà ôm người ta vậy hả? Mất duyên người ta làm sao? Đền đi! - Đền gì hả? - Nhỏ quay mặt lại đối diện anh, phùng má giận dữ. Bất ngờ Thiện đặt một nụ hôn lên đôi môi dỗi hờn đáng yêu đó! Nhỏ lặng người, cảm thấy tay chân mình thừa thãi. Cãm nhận sự lúng túng của vợ mình, Thiện thấy yêu chi lạ: "Bướng cho lắm thì vẫn chỉ là một cô bé khờ thôi nhóc ạ!" - Úi da! - Đưa tay xoa xoa chỗ môi vừa bị cắn, Thiện nhăn nhó- Chết anh rồi, kì này độc chết anh rồi! - Gì hả? Ý anh nói tui là.. là rắn hay sao hả? Có độc là sao hả? - Hì hì, vợ anh chỉ là con nhím thôi, chưa đủ trình độ làm rắn đâu! - Ai vợ anh? - Tự biết đi nhóc! - Tào lao! Tui không rãnh nói chuyện với mấy người! Úi! Kéo nhỏ ngã vào lòng mình, Thiện giữ nhỏ bằng đôi tay rắn chắc, anh mỉm cười: - Còn giận anh hả? - Ai thèm giận người dưng! Buông tui ra! - Còn người dưng nữa là đừng có trách anh đó! - Anh làm gì tui? - Hun! - Ý, không có giỡn! - Nhỏ đỏ gay cả mặt. - Thôi, cho anh xin lỗi, không giận anh nữa nghe nhóc! - Thiện đổi giọng nghiêm- Hôm đó chỉ là hiểu lầm thôi! - Tui không biết! - Ừ, thì bây giờ nói cho biết nè! Tại Mai tự dưng ôm hôn anh chứ bộ! - Hứ, ai biết được! - Thề luôn đó! - Thiệt hông? - Thiệt! - Thiện cười- Mai xin chuyển công tác rồi! - Tại sao? - Nhỏ ngạc nhiên. - Cô ây sợ? - Sợ gì? - Sợ em ghen cái em trả thù cô ấy giống như lúc nãy em đánh con mực ấy! - A.. anh chọc em hả? Chọc nè! Chọc nè! - Á không có! Thiện nhanh chân phóng đi. Gì chứ chiêu "cắn" của nhỏ kinh lắm. Họ rượt nhau chạy khắp sân. Tiếng cười vang vọng giữa buổi trưa hè. Vậy là hơn một năm về làm vợ anh, đến hôm nay thì hạnh phúc đã mỉm cười với họ. Nhẹ nhàng và bình dị như cơn gió nhỏ. Một ngày em chợt hỏi Hạnh phúc là thứ chi? Anh mỉm cười khẽ nói Là có em bên đời