Đam Mỹ Xuyên Thư Trở Thành Nam Chính Để Sủng Ái Nam Phụ - Thanh Yên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thanh_yen, 18 Tháng hai 2020.

  1. Thanh_yen

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Tên: Xuyên thử trở thành nam chính để sủng ái nam phụ.


    Tác giả: Thanh Yên.

    Tình trạng: Đang tiến hành.

    Độ dài: 121 chương (sẽ có chỉnh sửa)


    Thể loại: Đam mỹ, tiên hiệp tu chân, linh dị thần quái, xuyên thư, trùng sinh, ôn nhu thê nô phúc hắc niên hạ công x thánh mẫu trong sáng sư tôn thụ, tình hữu độc chung, HE.

    Văn án:

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Thanh Yên

     
    Lãnh Y thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng hai 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Thanh_yen

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Sống lại trở thành nam chính cặn bã.

    Nam Cung Hạo trước đây vốn là một trai thẳng chính hiệu, mọi chuyện trên đời đều không bao giờ lay chuyển được giới tính của hắn. Nhưng mà không biết ma xui quỷ khiến thế nào, vào một buổi tối nọ tính tò mò lại trổi dậy, khiến Nam Cung Hạo vấp phải một bộ tiểu thuyết online đam mỹ mang tên《 Tru Tâm 》. Cũng chính nhờ bộ tiểu thuyết này, hắn lại trở thành hủ nam.

    Hủ nam! Hủ nam! Hủ nam! Điều quan trọng phải nhắc đến ba lần.

    Nam Cung Hạo cho dù có cố gắ
    ng chối bỏ sự thật, cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của bộ tiểu thuyết online này. 《 Tru Tâm 》 kể về tình cảm của nam chính Nam Cung Thủy Đường dành cho sư phụ Lý Lý Nhân của mình. Vì muốn đoạt lấy sư phụ về phía mình, hắn đã làm ra vô số điều dơ bẩn, hèn hạ, ác độc nhất có thể. Thâm chí là giết huynh đệ đồng môn của mình.

    Nhưng mà Nam Cung Thủy Đường, sau khi vượt qua rào cản thị phi xã hội, thành thân với sư phụ Lý Lý Nhân, không biết đầu bị va chạm ở nơi nào lại đi ngoại tình với hơn năm em gái. Không những vậy còn thu nạp vào hậu cung làm thiếp!

    Lý Lý Nhân trong tình cảnh này đau khổ vô cùng, nhiều lần y muốn tự kết liễu mạng sống nhưng tên nam chính dở hơi này luôn ngăn cản, chỉ cần hắn phát hiện y có ý định đó liền bắt nhốt Lý Lý Nhân vào ngục, hành hạ y ba ngày ba đêm khiến y không thể bước xuống giường. Nếm đủ loại đau khổ, đủ loại đắng cay không chỉ là phu quân chính mình làm ra còn có những em gái được thu nạp trong hậu cung kia, đến một ngày Lý Lý Nhân không chịu nỗi nữa. Y lập kế hoạch, giả vờ mình đang rất hạnh phúc bên cành Nam Cung Thủy Đường, sau đó nhân cơ hội hắn sở hở mà uống thuốc độc tướt đoạt đi mạng sống của chính mình!

    Nam Cung Thủy Đường chứng kiến ái thê chết trước mặt mình, liền rống giận. Tự tay hắn đạp đổ hết thức ăn y làm, cũng tự tay hắn lấy thức ăn đã lăn qua bụi bỏ vào miệng cắn răng nuốt xuống. Nam Cung Thủy Đường ôm khư khư xác chết Lý Lý Nhân, trong lòng nghĩ ra vô số cách trùng sinh cho y. Nhưng đáng tiếc, hồn phách Lý Lý Nhân đã tan tành mây khói không còn sót lại một chút nào..

    Đọc đến chương một trăm Nam Cung Hạo đã tức đến máu sôi sục sùng, hận không thể giết tên nam chính tức khắc được. Bên cạnh đã có ái thê vừa dịu dàng vừa hết lòng vì mình, tránh qua thị phi không màng gian khổ để đến bên mình há vì sao lại phản bội người ta không thương tiếc như thế?

    Phi! Phi! Phi! Nam Cung Hạo chửi thề trong lòng, nếu hắn là nam chính, không cần ai nói hắn sẽ tự biết sủng ái nam phụ này. Nam Cung Hạo đọc đến chương một trăm hai mươi trán đã nổi đầy gân xanh, hắn thầm mắng tác giả. Nam chính đã dở hơi thế mà tác giả còn dở hơi hơn, nội dung chính của truyện là đam mỹ nhưng đến những chương cuối này, nam chính lại quên đi nam phụ mà thành thân với một nữ tử. Sau đó còn sống hạnh phúc nữa chứ, Nam Cung Hạo tức giận đến nỗi muốn quăng điện thoại đi, hắn lướt xuống đọc phần bình luận không bỏ xót một cái nào.

    Ở phần này, nhiều độc giả cũng có suy nghĩ như hắn, ngoài những lời khen truyện hay, bố cục tốt ra, còn lại tất cả đều là những từ ngữ chỉ trích, chửi bới.

    [Người đọc ẩn danh: Cái thể loại gì đây? Đề tên là đam mỹ nhưng đến cuối lại là ngôn tình? Tác giả bị ấm đầu à? ]

    [Hoa hướng dương: Phải đó, tên tác giả này chắc điên thật rồi. Không đọc nữa.]

    [Dưa leo to: Thà ngược tâm, ngược thân còn chấp nhận được. Đằng này tác giả lại xoay chuyển nội dung tối tung hết lên, ai]

    [Trai thẳng chính hiệu: Nếu ta mà là nam chính, người như nam phụ ta chắc chắn sẽ mang về, hằng đêm sủng ái y.]

    [..]

    Ngay khi Nam Cung Hạo vừa bình luận, không khí bỗng lạnh ngắt như tờ. Mọi người không phải bất ngờ vì câu hắn viết, mà vì cái nickname của hắn. Lần đầu tiên có trai thẳng dám vào đọc truyện đam mỹ như vậy, nhiều độc giả nữ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Họ thay nhau bình luận, làm không khí sôi nổi hẳn lên:

    [Hoa hướng dương: Ai da, lần đầu tiên ta thấy có trai thẳng vào bình luận đó nha.]

    [Chuột túi: Phải phải, hiếm thật.]

    [Dưa leo to: Ngươi là trai thẳng a? Hay là hủ nam? ]

    Nam Cung Hạo cũng băn khoăn về khoản này, nếu nói là thẳng nam thì sẽ khiến người khác bậc ngửa. Vì một thẳng nam sao lại vào trang đam mỹ đọc làm gì? Còn nữa không những âm thầm đọc, mà còn đi bình luận dạo, không bị hiểu lầm mới là lạ:

    [Trai thẳng chính hiệu: Ta là hủ nam.]

    [Hoa hướng dương: A! Hủ nữ chào hủ nam nha.]

    [Dưa leo: Hủ nam chào hủ nam nha.]

    Phần bình luận tối này không biết làm thế nào lại sôi nổi hơn ngày thường rất nhiều, có thể vì nickname và thân phận của Nam Cung Hạo quá dỗi đặc biệt nên mới thành chủ đề để bàn tán xôn xao. Nam Cung Hạo có chút hứng thú, làm hủ nam cũng không tệ quá, được nhiều người hỏi thăm rồi còn trò chuyện thâu đêm. Hắn thầm mừng rỡ, hằng ngay Nam Cung Hạo rất kín tiếng, ít tiếp xúc hay nói chuyện với ai. Bên ngoài hay trên mạng cũng thế.

    Cho nên chỉ cần ai nhìn thấy hắn lập tức tự mình né ra xa một mét, Nam Cung Hạo đối với chuyện này tuy quen thuộc nhưng có những lúc, hắn cảm thấy cô đơn. Rất nhiều người vào tường nhắn tin cho hắn, đa số đều là hủ nam, hủ nữ. Đặc biệt nickname mang tên "Hoa hương dương" kia luôn hỏi hắn nhiều vô số kể. Có lúc người nọ hỏi hắn, Nam Cung Hạo thích loại người như thế nào hay là nói hắn có tính cách giống nam chính trong《 Tru Tâm 》. Thậm chí còn hỏi, nếu có ngày Nam Cung Hạo mở mắt ra chợt phát hiện mình là nhân vật chính trong chuyện, sẽ cảm thấy thế nào.

    Đối với loại câu hỏi như vậy, Nam Cung Hạo chỉ biết trả lời qua loa. Thật tình hắn cũng từng có loại suy nghĩ này, nhưng không quá sâu sắc. Sau khi trò chuyện trên diễn đàn, Nam Cung Hạo cảm thấy đau đầu không thôi. Nam Cung Hạo tắt máy, đặt điện thoại trên đầu tủ bên cạnh, ngả lưng nằm xuống giường, yên yên ổn ổn nhắm mắt ngủ thật ngon..

    * * *

    "Thủy Đường! Ngươi còn chưa chịu tỉnh?" Một tên nhóc khoảng chừng mười hai mười ba tuổi đang ra sức giẫm đạp thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi trong sân.

    "A Dung đừng bắt nạt Thủy Đường nữa." Giọng nói dịu dàng kia không biết thế nào lại làm người dưới đất mở mắt.

    Tên nhóc chịu ủy khuất, không phục dặm chân thật mạnh xuống đất, "Sư phụ, người đừng nói giúp hắn như thế, đã hai ngày hắn ngủ như chết rồi, chẳng thèm làm việc gì cả."

    Thiếu niên vừa bị giẫm đó đột nhiên từ tư thế nằm ngủ bật mạnh dậy, khiến tên nhóc có chút sợ hãi. Thiếu niên nhìn tên nhóc rồi lại liếc sang nam nhân đứng trước mặt, nghiêng đầu ngây thơ hỏi, "Ta đang ở đâu? Đây là nơi nào?"

    Nam nhân cùng tên nhóc nhìn thiếu niên mà hóa đá, không lâu sao tên nhóc mới mở miệng nói, "Ngươi bị ta đánh đến mất trí luôn rồi? Thủy Đường ngươi đang giỡn mặt với ta đó hả?"

    Thiếu niên nọ lắc đầu, "Không có, nhưng vừa rồi ngươi gọi ta là gì?" Tên nhóc nhếch môi khinh bỉ, "Thủy Đường! Nè, đừng có bảo là ngươi không nhớ tên của mình nha."

    "Ừ. Ta có thể hỏi họ không?" Thiếu niên gật đầu.

    Tên nhóc tính mở miệng nhưng lại bị động tác của nam nhân bên cạnh ngăn cản, đành ngậm miêng. Nam nhân bước đến bên thiếu niên, dịu dàng đỡ hắn lên, sau đỏ phủi bụi trên y phục của hắn, rồi nói, "Thủy Đường cũng mệt rồi, ta đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi."

    Tên nhóc kia bướng bỉnh hét lớn, "Sư phụ!" Nhưng thứ được nhận cũng chỉ là sự lạnh nhạt.

    Nam nhân dìu hắn về phòng, ấn thiếu niên xuống giường trúc, sau đó sải bước vào bếp. Thiếu niên đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, căn phòng này thiết kế khá đơn sơ, chất liệu chủ yếu là trúc non. Hắn có thắc mắc, trúc tuy tốt đến đâu có ngày sẽ úa vàng, nhưng mà hình như trúc ở đây vẫn còn xanh tốt. Thậm chí có mùi hương thoang thoảng từ trúc tỏa ra, trong lành vô cùng.

    Thiếu niên ngồi trên giường trúc, đong đưa chân. Hắn vẫn suy nghĩ về cái tên lúc nãy, 'Thủy Đường'. Khi nghe hai chữ này, một tiếng sét bổ ngay xuống đỉnh đầu của hắn, đừng có bảo rằng hắn như thế nào lại trở thành Nam Cung Thủy Đường, nam chính trong《 Tru Tâm 》, bộ tiểu thuyết đam mỹ gây tranh cãi nhất nha. Thiếu niên này không sai chính là Nam Cung Hạo, mà bây giờ lại đang trong thân phận của Nam Cung Thủy Đường, nam chính trong truyện cũng chính là người nhận nhiều gạch đá nhất!

    Nam Cung Hạo ngàn vạn lần không nghĩ rằng, mọi chuyện sẽ phát triển đến mức này. Hắn so với thế giới bên ngoài chỉ là một hạt cát bé nhỏ, chưa từng làm điều ác ý cũng chưa từng gây hại cho ai. Cớ gì sống lại trở thành một tên nam chính không khác gì cặn bã thế này. Nam Cung Hạo đau đầu vô cùng, hắn lắc đầu ngao ngán, nếu ông trời đã cho hắn sống thêm một lần nữa, vậy thì hắn cố gắng thay đổi để thiện lương hơn là được chứ gì. Nhưng mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, hắn từ hiện đại xuyên về, bây giờ không biết nên làm gì, không nên làm gì. Ông trời đây là muốn làm khó hắn mà!

    Khoảng nửa canh giờ sau, nam nhân kia bưng chậu nước ấm đến bên chân hắn, mỉm cười nói, "Thủy Đường ngươi ngâm chân đi, sẽ cảm thấy tốt hơn đó."

    Nam Cung Thủy Đường gật đầu, "Được."

    Sau đó hắn đưa hai chân vào chậu, nước ở trong chậu không quá nóng cũng không quá lạnh, độ ấm vừa phải khiến hắn thoải mái hưởng thụ. Nam nhân thấy hắn hài lòng, liền cất tiếng, "Nước đủ ấm không?"

    "Rất thoải mái." Nam Cung Thủy Đường đáp.

    "Ngươi cảm thấy thoải mái là tốt rồi." Nam nhân dịu dàng nói.

    Nam Cung Thủy Đường nhìn đối phường đánh giá một phen, nam nhân này ngoài thân hình chuẩn ra còn sở hữu gương mặt hết sức nhu mì. Ngũ quan không sắc sảo mà hiền lành, làm người khác có thiện cảm từ cái nhìn đầu tiên. Cộng thêm y còn sử hữu giọng nói không trầm không bổng, âm lượng điều chỉnh hợp lý khiến trong đầu hắn luôn vang vọng giọng nói của y.

    Thấy Nam Cung Thủy Đường nhìn mình chằm chằm, nam nhân búng trán hắn một cái hỏi, "Trên mặt ta có dính gì hả?"

    "À, không có. Chỉ là ta nhìn ngươi có chút quen mắt." Nam Cung Thủy Đường lắc đầu kịch liệt. Dĩ nhiên hắn nói dối rồi, nhưng không lẽ nói rằng hắn nhìn y vì cảm thấy y đẹp quá? Lời như thế có hơi kì.

    "Mà người tên gì?" Nam Cung Thủy Đường vừa nghịch nước vừa hỏi.

    Nam nhân lúc đầu có chút sững sờ, sờ trán hắn rồi sờ trán chính mình, phát hiện nhiệt độ vẫn bình thường mới trả lời, "Người sao lại quên rồi? Nam Cung Thủy Đường đừng nói với vi sư ngươi không nhớ gì hết nha. Chuyện trong sân vi sư đã bỏ qua rồi, sao đến tên của ta ngươi cũng không nhớ?"

    Nam Cung Thủy Đường nhìn y thật lâu, trong lòng chợt phát hiện, người này không phải là Lý Lý Nhân sư phụ của nam chính, ái thê của Nam Cung Thủy Đường người sau này sẽ bị hắn phản bội, bỏ mặc đến chết sao. Hắn đưa tay cốc đầu một cái rõ đau, nhân vật quan trong như thế này sao hắn lại quên được chứ, Nam Cung Thủy Đường gãi đầu, cười hì hì, "Người là Lệ Chi trưởng lão của Ngọc Sơn phái, cũng là sư phụ của Nam Cung Thủy Đường con. Làm sao mà con quên cho được."
     
    Mi An thích bài này.
  4. Thanh_yen

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Dầu gội hương vải.

    Thấy gương mặt Lý Lý Nhân có vẻ hòa hoãn hơn, Nam Cung Thủy Đường thở phào nhẹ nhõm. Trong nguyên tác, Lý Lý Nhân không sai chính là sư phụ của nam chính, y tuy tính tình dịu dàng, hiếm khi trách phạt ai nhưng có một điều mà các đệ tử khi bái y thành sư phải nắm rõ. Đó là phải nhớ rõ tên Lý Lý Nhân, đám đệ tử trong môn không hiểu vì sao phải tuân thủ. Một ngày, chúng đệ tử muốn trêu chọc sư phụ của mình, cho nên họ đã cố tình không nhớ tên Lý Lý Nhân.

    Ai hỏi họ sư phụ của mình là ai, họ đều trả lời mấy câu đại loại như là không biết, hoặc biết nhưng không nhớ tên. Tin đồn này dần dần truyền đến tai Lý Lý Nhân, y lúc đó vô cùng tức giận, ngay lập tức triệu tập đám đệ tử đó ai. Hỏi cho ra lẽ. Ban đầu đám đệ tử ai cũng lắc đầu từ chối kịch liệt, người này đổi lỗi cho người kia, người phía trước đổ lỗi cho người phía sau, người bên trái lại đổ lỗi cho người bên phải. Nháo hết cả lên.

    Lý Lý Nhân tức giận, mặt mày u ám, siết tay thành nắm đấm. Nghe cả đám đệ tử đang ồn ào cãi cọ, không ai chịu nhận lỗi, khiến y bức bối vô cùng. Ngay từ đầu y đã nhắc nhở, phạm lỗi gì Lý Lý Nhân cũng đều miễn cưỡng bỏ qua, nặng nhất thì phạt quỳ sám suốt hai canh giờ thôi. Nhưng đã phạm phải lỗi không nhớ đến tên sư phụ mình, mức phạt đương nhiên sẽ tăng gấp bội.

    Thường ngày là hai canh giờ thì hôm nay sẽ là năm canh giờ. Cộng thêm mỗi người chép phạt hai mươi luật lệ của Ngọc Sơn phái một ngàn lần!

    Chúng đệ tử có cơ hội được lĩnh hậu quả, đêm đó phải quỳ rồi còn chép phạt. Từ đó về sau không có một ai dám tái phạm nữa. Cũng khá may, hôm nay tâm tình Lý Lý Nhân có chút tốt nên không tính toán với Nam Cung Thủy Đường, nếu không chắc bây giờ hắn phải ra ngoài quỳ suốt năm canh giờ và chép phạt một ngàn lần. Nghĩ đến đó thôi cũng đủ khiến Nam Cung Thủy Đường chảy mồ hôi lạnh. Hắn sau này phải biết cách làm hài long sư phụ Lý Lý Nhân mới được.

    "Vậy chuyện trong sân khi nãy là ngươi đùa thôi?" Lý Lý Nhân bưng chậu nước lên, nhìn hắn hỏi. Lời mới nói ra khiến không khí chùn xuống không ít, vừa hay Nam Cung Thủy Đường đang nghĩ đến vẫn đề này. Hắn không thể nói thẳng rằng, mình từ thế giới khác xuyên về đầy được, chắc chắn đối phương sẽ không tin. Nhưng mà Nam Cung Thủy Đường vắt óc cũng không nghĩ ra phải biết lý do nào, đành đáp, "Vâng. Con chỉ tính đùa sư tôn và Dung đệ một chút thôi ạ."

    Lý Lý Nhân nghe thấy câu trả lời cơn khó chịu trong người giảm đi hơn phân nửa, y biết đệ tử như Nam Cung Thủy Đường không bao giờ lừa dối y, cho nên đối với Nam Cung Thủy Đường, trong y luôn sinh ra một loại xúc cảm yêu mến. Nam Cung Thủy Đường nhìn nụ cười vẽ trên mặt y, thẹn không được lấy tay sờ má y. Gương mặt này vốn dĩ đã đẹp, nay cười lên thật muốn lấy mạng người khác.

    Nam Cung Thủy Đường cảm giác không đúng chỗ nào, liền quay mặt đi. Trong lòng không khỏi trách mắng, hắn đường đường là nam thẳng chính hiệu, giờ đây lại có xúc cảm với nam nhân, thật không còn thể thống gì. Hắn hận, nếu không có người ở đây thì Nam Cung Thủy Đường đã tát cho mình một bạt tai rồi. Lý Lý Nhân thấy hắn lâu không nhìn mình như vậy, đưa tay tặng cho hắn một cái bung trán nữa.

    "Ui da!" Nam Cung Thủy Đường xoa xoa vết thương, ủy khuất.

    Cái búng trán này cơ hồ lại đau hơn lúc nãy, Nam Cung Thủy Đường thật sự không biết và không thể hiểu được tâm tình của sư phụ hắn. Lý Lý Nhân sắp xếp lại chăn gối trên giường trúc, nói, "Sau này còn thái độ đó nữa, ta sẽ phạt ngươi đó."

    Nghe thấy chữ "Phạt" trong lòng Nam Cung Thủy Đường không khỏi khẩn trương, trong nguyên tác, ưu điểm nổi trội nhất của Lệ Chi trưởng lão chính là phạt đệ tử. Đừng nói là mạnh, nhẹ nhàng cũng chẳng ai muốn. Huống chi Nam Cung Thủy Đường vừa mới chết đi sống lại, nếu bị y phạt không biết sẽ thành cái dạng gì.

    Nam Cung Thủy Đường đột nhiên ngồi thẳng tắp, nghiêm nghị đáp, "Vâng.. ạ, sau này đệ tử sẽ không dám."

    Thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, Lý Lý Nhân tạm chấp nhận, hỏi, "Ngươi đói chưa? Nếu rồi thì ở lại cùng ta ăn cơm."

    Nam Cung Thủy Đường lắc đầu, "Có một chút nhưng mà con xuống nhà bếp Ngọc Sơn ăn cũng được."

    "Thôi thì ở đây ăn cùng với vi sư, hôm nay ta có làm hoành thánh, coi như mời người ăn." Lý Lý Nhân không nhanh không chậm nói.

    Nếu y đã mời hắn như thế, Nam Cung Thủy Đường cũng không có lý do gì phải từ chối nữa. Mắt thấy đối phương đã đi vào bếp, Nam Cung Thủy Đường nhảy vọt xuống giường trúc, đến bên người Lý Lý Nhân, nhón chân đứng xem cách y làm vỏ bánh. Ban đầu Lý Lý Nhân cho bột mỳ vào bát, thêm một ít nước, sau đó dùng tay nhào bột. Bàn tay mềm mại, uyển chuyển điêu luyện ra sức nặn bột, lần đầu tiên thấy người khác nhào bột dễ dàng như vậy, khiến Nam Cung Thủy Đường không khỏi ngạc nhiên. Nhớ đến khoảng thời gian khi hắn còn ở cơ thể kia, có từng làm hoành thánh một lần.

    Nhưng mà lúc đó Nam Cung Thủy Đường là làm cho có, không hề xem qua tư kiệu hay sách hướng dẫn. Kết quả hoành thánh vừa nấu lên lại bị nát bấy, cơ bản không thể ăn được. Giờ nhìn người khác làm đặc sắc như vậy, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Nếu được hắn nhất định sẽ nhờ Lý Lý Nhân hướng dẫn mình làm hoành thánh mới được!

    Sau khi nặn bột thành một khối xong, Lý Lý Nhân ủ bột trong bát. Đợi bột phình to rồi, y lấy ít bột, để trên lòng bàn tay trái. Sau đó dùng tay phải ấn ấn xuống, cán bột thành lát mỏng, đặt lên dĩa. Nam Cung Thủy Đường thấy cách làm này có vẻ hay liền hỏi, "Sư tôn, ta có thể làm giúp người không?"

    "Ngươi muốn làm?" Lý Lý Nhân nghiêng đầu hỏi.

    "Vâng ạ. Con thấy cái này có vẻ thú vị, con muốn thử xem." Nam Cung Thủy Đường ngây ngô gật đầu.

    Hắn thế này không biết vì sao Lý Lý Nhân lại cảm thấy đáng yêu, liền đưa cái bát đựng bột và dĩa cho hắn, dịu dàng nói, "Được, vậy ngươi qua bên bàn kìa làm."

    Nam Cung Thủy Đường vui vẻ nhận lấy, tung tăng vô tư chạy đến bên bàn. Lý Lý Nhân nhìn đối phương hồn nhiên như vậy bất giác phì cười một tiếng, y mong sao mọi chuyện sẽ luôn luôn tốt đẹp, nụ cười kia vẫn giữ nguyên vẹn. Lý Lý Nhân không suy nghĩ viễn vong nữa, y bắt tay vào bước tiếp theo. Muốn hoành thánh ngon, nhân bên trong phải thật đậm đà.

    Lý Lý Nhân đem thịt đi rửa sạch, sau đó y chần sơ thịt qua nước sôi, cho nước xốt, gia vị cùng một ít hạt tiêu và sữa tươi vào. Dùng tay trộn đều lên. Trong khi đợi thịt ngấm gia vị, Lý Lý Nhân lấy một ít tỏi khô trên tủ đập dập, băm nhỏ ra. Bắt chảo lên, y cho mỡ heo vào trong chảo, đợi khi nào mỡ heo sôi y thả tỏi khô phi qua một chút. Sau đó cho tất cả thịt ướp, tỏi vào nồi nấu. Công đoạn tiếp theo là đợi nước sốt sôi, chỉnh củi để lửa hạ nhỏ rồi đợi thịt chín dần.

    Hoành thánh tất nhiên không thể thiếu nước dùng, nếu hoành thánh là cơ thể người thì nước dùng không khác gì sức khỏe của cơ thể đó. Nếu chỉ có bánh mà không có nước dùng, món ăn này sẽ nhạt nhẽo vô cùng. Lý Lý Nhân dùng xương gà đã rửa sạch, để lên thớt chặt nhỏ ra, sau đó chần sơ qua nước sôi rồi cho vào một cái nồi khác. Y đổ nước vào hầm khoảng ba mươi phút. Hầm xong y lọc lấy phần nước dùng để riêng ra.

    Nam Cung Thủy Đường tuy đang bận bịu với việc làm vỏ bánh nhưng hắn không phải không chú ý đến đối phương, nhìn những giọt mồ hôi đang thi nhau rơi xuống như mưa kia, khiến hắn xộc lên cảm giác khó chịu. Hắn thấy mình đúng là tệ hại, chẳng những không giúp gì được ngược lại còn đi ăn nhờ nhà người ta. Nam Cung Thủy Đường không khỏi ngao ngán, nhìn đống phế vật do chính mình làm ra, hắn tâm tình đã không tốt bây giờ lại tệ hơn.

    Lý Lý Nhân cảm nhận thịt đã chín, y gắp chúng bỏ ra bát. Lại thấy Nam Cung Thủy Đường mặt đen như đáy nồi, không khỏi lo lắng hỏi, "Ngươi làm sao vậy?"

    Rồi liếc xuống đống vỏ bánh của hắn, Nam Cung Thủy Đường dĩ nhiên sẽ không cho người khác nhìn phế vật này, hắn dùng hai cánh tay nhỏ nhắn che đi bảo, "Sư tôn đừng nhìn, xấu lắm.."

    Chưa kịp nói hết lời, Lý Lý Nhân đã gạt tay Nam Cung Thủy Đường ra. Trong lòng y thầm đánh giá, đúng là xấu thật. Cuộc đời này y chưa bao giờ thấy ai làm vỏ bánh hoành thánh mà văn vẹo thế cả. Tỉ lệ không đều cộng việc, hắn làm quá mỏng. Y sợ đến lúc gói bánh, sẽ bị rách mất. Thấy tay chân Nam Cung Thủy Đường vụng về, Lý Lý Nhân không thẹn mà lách về phía sau hắn, nắm lấy hai bàn tay non nớt kia, dạy hắn cách làm. Ban đầu lấy một ít bột, nặn thành hình tròn, đặt lên lòng bàn tay trái, rồi dùng tay phải ấn nhẹ xuống, kết hợp với động tác cán bột, để tản bột đều hơn.

    "Phải như thế này. Ngươi hiểu chưa?" Lý Lý Nhân cúi đầu hỏi hắn.

    Nam Cung Thủy Đường gật đầu hiểu ra, nãy giờ hắn là làm sai cách hèn gì thành phẩm vừa xấu vừa xiên xiên vẹo vẹo, nhìn không ưa mắt chút nào. Hắn ngẩng cao đầu nhìn đối phương, gương mặt này đúng là đẹp không góc chết, nhìn ở khía cạnh nào vẫn đẹp. Không những vậy, dù mồ hôi nhễ nhại cũng toát ra vẻ quyến rũ đến mê người. Sau đó hắn lại liếc sang mái tóc đen tuyền, mềm mượt kia, lâu lâu lại ngửi thấy mùi vải lan tỏa từ cơ thể này. Mùi hương không quá nồng ngược lại rất nhẹ nhàng, thoang thoảng trong không khí khiến hắn cảm thấy dễ chịu không thôi.

    Nam Cung Thủy Đường bình thường rất ghét nước hoa, hoặc thậm chí có thể nói là dị ứng với mùi gì quá nồng. Nhưng người này lại sở hữu một mùi hương khiến hắn hoàn toàn không có cảm giác chán ghét, không dị ứng ngoài ra còn thích nữa, "Sư tôn dùng loại dầu gội gì vậy?"

    "Đang yên đang lành ngươi hỏi cái này làm gì?" Lý Lý Nhân khó hiểu.

    "Chỉ là ta cảm thấy mùi hương của nó thật dễ chịu." Nam Cung Thủy Đường đáp. Đúng là thấy sao thì nói vậy, không có ý gì khác.

    Lý Lý Nhân cảm nhận hắn rất muốn biết, liền gật đầu nhẹ dìu dàng nói, "Dầu gội hương vải ta mua ở Chân Điền, có dịp ta sẽ đưa ngươi đến đó dạo chơi."
     
  5. Thanh_yen

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Hoành thánh.

    Trong nguyên tác, Chân Điền là một nơi vô cùng xinh đẹp, nơi đó có hàng ngàn cánh đồng lúa trải dài mênh mông, vào ban ngày sẽ nghe thấy tiếng chim hát ríu rít cả một bầu trời, vào ban đêm sẽ thấy những đốm sáng nhỏ bay lơ lửng trên không trung của đom đóm, bắt mắt vô cùng. Người dân ở Chân Điền không những tốt tính mà còn trọng tình trọng nghĩa, đa số lối sống của người Chân Điền đều là tập thể. Nghĩa là, chỉ cần trong thôn, một người có thứ gì hay ho hoặc thức ăn ngon lấy từ các vùng khác, phải chia sẻ với người trong làng mình. Cho nên tình đoàn kết của họ được đánh giá cao nhất trong nhân giới, đến nỗi khiến người khác không khỏi khâm phục, kính nể.

    Ngoài ra, ở Chân Điền có một loại thương phẩm nổi tiếng là 'Dầu gội Lệ Chi', nó được xuất xứ từ một gia đình thương nhân. Nhưng mà, thương nhân này ban đầu không phải là người Chân Điền, y ngao du tứ phương, gặp nơi mưa thuận gió hòa như Chân Điền mà xây bề gia thất. Người dân thấy y làm việc rất chăm chỉ, không những vậy còn đem thương phẩm từ bên ngoài về làm cho nơi họ sống được quảng bá sâu rộng, nhân gian đều biết đến. Dần dần trong lòng mọi người sinh ra thiện cảm với thương nhân ngày một nhiều, thậm chí, trong thôn những cô gái đến tuổi cập kê đều ngỏ ý thành thân.

    Nhưng thương nhân này mỗi lần như thế, đều nói mình đã có vợ, tháng mười sẽ đưa người đến đây sống. Các cô gái bĩu môi, không thèm tin lời vị thương nhân, vẫn nhất quyết muốn cưới y. Kết quả đúng như lời y nói, vào giữa thánh mười, vị thương nhân này mang vợ, con vào Chân Điền sống, không những thế một nhà ba người vô cùng hạnh phúc, khiến các cô gái ở đây ai cũng ghen tị, những lại không làm được gì, chỉ biết cắn răng nhìn họ.

    Nam Cung Thủy Đường lúc đọc đến đoạn này, không khỏi nực cười, tên này chỉ là một nhân vật phụ mờ nhạt, lại được tác giả miêu tả hết sức chi tiết. Từ hình dáng đến biểu cảm trên gương mặt, xúc cảm trong lòng, đều không bỏ sót. Có khoảng thời gian, Nam Cung Thủy Đường nhầm tưởng rằng, tên này mới là nam chính, nhưng kết cục vị thương nhân này lại chết một cách bi thảm dưới tay Nam Cung Thủy Đường.

    Khi còn chút hơi thở cuối cùng, y lên giọng bảo hắn, "Người đừng gây thêm sát nghiệt nữa, vị ái thê kia.. cơ hồ ta chưa làm gì y cả.."

    Chỉ vì một câu thoại này, lại khiến Nam Cung Thủy Đường phải suy nghĩ hết một tháng. Lý Lý Nhân thấy hắn nghệch mặt lâu như vậy, vung tay cốc đầu một cái đưa hắn trở về hiện thực. Nam Cung Thủy Đường vẫn nghệch mặt nhìn y, Lý Lý Nhân không muốn tính toán với hắn, liền bê hết số vỏ bánh vào bếp. Nam Cung Thủy Đường lắc đầu tỉnh ngộ, sau đó theo đuôi Lý Lý Nhân. Hắn lại tiếp tục nhón nhân xem y gói bánh. Đầu tiên Lý Lý Nhân trải vỏ bánh bột mỳ trên mặt phẳng, rồi dàn thịt heo, cho thêm tôm, và một hạt tiêu ở giữa. Chấm một ít nước vào hai mép ở vỏ bánh, bóp chúng lại rồi định hình thành hoành thánh, như vậy đã tạo ra một cái hành thoánh đáng yêu nhưng không kém phần thơm ngon.

    Nam Cung Thủy Đường trong mắt chưa đầy ánh sao, kéo lấy vạt áo của Lý Lý Nhân, nhỏ giọng nói, "Sư tôn, ta muốn------"

    Lời chưa kịp nói ra đã bị y chặn họng, "Muốn giúp đúng không?"

    Nam Cung Thủy Đường non nớt gật đầu, hắn đã là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi nhưng bây giờ không khác gì đứa trẻ ba tuổi là bao. Trông dễ thương cực kỳ. Lý Lý Nhân lắc đầu nhẹ, chỉ về phía bàn trúc bên kia bảo, "Không cần đâu, dù sao ta cũng sắp xong rồi. Ngươi qua kia ngồi đợi đi."

    Đương nhiên là Nam Cung Thủy Đường sẽ không nghe theo rồi, hắn không những không chịu đi mà còn liên tục bấu chặt lấy vạt áo của Lý Lý Nhân, không có ý định buông. Cộng thêm hắn cứ trưng bộ mặt đáng yêu để cầu xin, khiến tim Lý Lý Nhân muốn tan chảy. Y cảm thấy hôm nay Nam Cung Thủy Đường vô cùng kỳ lạ, thường ngày cho dù có thời gian rãnh rổi hắn cũng không thèm động tay động chân đến công việc bếp núc này, đa số hắn dành tất cả thời gian để luyện tập kiếm pháp hay đọc nhiều sách nhằm tăng linh lực lên cấp bậc Nguyên Anh giống Lý Lý Nhân.

    Nhưng bây giờ, hắn cư xử không khác gì đứa trẻ, nũng nịu đòi làm cái này đòi giúp cái kia, làm cho Lý Lý Nhân phải đâu đầu một phen. Nam Cung Thủy Đường không có ý định bỏ cuộc, ánh mắt vô cùng kiên định nhìn đối phương. Hắn thật sự muốn thử làm mấy cái này, đối với người khác, có thể đối với người khác loại công việc thế này rất cháng chường, không đáng để làm. Còn với hắn, nó lại có sức hút to lớn, hắn có thể dùng cả một ngày chỉ để ngồi gói bánh thế này. Cũng khá thú vị.

    Lý Lý Nhân tuy vậy vẫn nhất quyết không đưa cho Nam Cung Thủy Đường, thay vào đó y lại xoa đầu đứa nhỏ này, nói, "Ngươi không nghe lời vi sư, không sợ bị phạt à?"

    Quả nhiên không ngoài dự đoán của y, Nam Cung Thủy Đường chỉ cần nghe thấy từ 'Phạt' liền tự động mất hút, ngồi nghiêm chỉnh vào bàn trúc. Hắn không biết từ khi nào mình đã bị dị ứng với từ này. Nam Cung Thủy Đường ngồi thẳng tắp, không dám nhúc nhích hay nháo loạn, thậm chí còn giả vờ nín thở. Lý Lý Nhân nhìn hắn khổ sở như thế, trong lòng vừa thương vừa buồn cười. Dù vậy y cũng chỉ có thể đe dọa hắn kiểu vậỵ mới chịu nghe lời. Y đã nắm được điểm yếu của Nam Cung Thủy Đường, về sau phải tìm cách trêu chọc thêm.

    Nam Cung Thủy Đường giữ tư thể ngồi lâu như vậy, bây giờ cảm thấy có chút mỏi lưng, đau vai nhưng cũng không dám điều chỉnh. Hắn sợ nếu y không vui, cộng thêm việc hắn làm vướng tay vướng chân mà nổi điên, rồi phạt hắn. Đến lúc đó có hối hận thì đã muộn. Trong lúc không biết làm gì, hắn lại đi ngắm gian nhà này một lần nữa, bên ngoài sân có trồng một cây lệ chi vô cùng lớn. Phải nói cây lệ chi này tán lá rất rộng, che kín một khoảng sân. Cành lá xum xuê, đung đưa theo nhịp điệu của gió, phát ra âm thanh xào xoạc nghe vui tai cùng cực.

    Trên những cành cây kia điểm một vài lệ chị quả, quả nào quả nấy đỏ tươi, to bằng ngón tay út của một đứa bé. Trông bắt mắt vô cùng, lâu lâu lại thoang thoảng hương thơm. Nam Cung Thủy Đường thích mùi hương của lệ chi quả chứ thật sự không thích ăn chúng. Vì lúc nào hắn chọn lệ chi qua để ăn, lại toàn bốc trúng những quả hư thối hoặc nhạt chẳng có vị gì cả, khiến hắn hơi bực mình.

    Nam Cung Thủy Đường vẫn không đổi tư thế nhìn bóng lưng đang bân bịu của Lý Lý Nhân, hắn nhớ đến khi xừa mình vẫn còn là sinh viên đại học năm nhất, từng có bạn gái. Bạn gái hắn những ngày đầu đối xử với hắn rất tốt, hằng ngày đều nấu ăn, dọn dẹp phòng ốc cho Nam Cung Thủy Đường, thâm chí còn bỏ ra thời gian biểu của mình để chăm sóc cho hắn những lúc ốm đau. Nhưng mà, vào nhiều ngày còn lại, bạn gái đã không còn như vậy nữa, cô ta bắt đầu về muộn, thường thân thiết với bạn thân của hắn, còn có người cô ta luôn xuất hiện mùi bia rượu.

    Nói là bạn gái nhưng đến nắm tay cũng chỉ có một lần, chứ nói gì đến hôn nhau. Tuy vậy Nam Cung Thủy Đường vẫn bỏ qua, vì hắn không thuộc tuýp người ghen tuông, nghi ngờ người yêu. Càng lúc càng sâu, kết quả hắn bị cô gái kia chơi một vố rõ đau. Lúc đó hắn mới biết, cô ta đối xử tốt với mình nhằm để lừa tiền thôi. Cho nên Nam Cung Thủy Đường không dám yêu thêm một ai nữa. Đợi đến khi Lý Lý Nhân đem đồ ăn lên cũng đã là giờ Tỵ, Lý Lý Nhân bưng hai cái bát đặt lên bàn, một cái đẩy đến phía Nam Cung Thủy Đường, một cái cho mình. Ngoài ra y còn đặt bên cạnh bát của hắn một cốc sữa tươi. Nam Cung Thủy Đường ngạc nhiên nhìn chất lỏng màu sóng sánh màu trăng đựng trong cốc, dùng mũi để ngửi, nếu hắn không nhầm đây chính là sữa dê.

    Kiếp trước hắn có từng uống qua sữa dê một lần, nhưng vì mùi của nó có chút khó chịu nên hắn không thích cho lắm. Lý Lý Nhân kéo ghế ngồi xuống, thấy đối phương nhìn chằm chằm ly sữa, y nói, "Ngươi uống đi, ta vừa pha xong, không cần khách sáo đâu."

    "Cái này.." Nam Cung Thủy Đường e dè nói, không phải hắn muốn từ chối nhưng thật sự hắn không uống sữa dê được.

    "Sao thế? Không ngon à?" Lý Lý Nhân thấy hắn miễn cưỡng, không khỏi thất vọng.

    Nam Cung Thủy Đường không thể nói thẳng, đành phải nắm lấy cốc sữa thử qua một chút. Hắn cứ tưởng khi uống vào, mùi vị khó chịu kia sẽ xộc lên đến não, nhưng hắn đoán lầm rồi. Chẳng những không có mùi vi kia mà còn có mùi thơm thoang thoảng nữa. Mùi thơm này hắn không rõ là mùi gì, chỉ biết nó lấn át mùi hương của sữa rất nhiều, cộng thêm vị ngọt thanh, vô cùng thơm ngon. Lý Lý Nhân nghiêng đầu nhìn hắn thưởng thức nói, "Mùi vị thế nào? Có khó uống quá không?"

    "Không ạ, rất ngon là đằng khác." Nam Cung Thủy Đường lắc đầu, híp mắt nhìn y.

    Thấy nụ cười kia, Lý Lý Nhân cũng đỡ lo lắng đi phần nào, y nói, "Thôi ngươi lo ăn hoành thánh đi, không sẽ nguôi mất."

    Nam Cung Thủy Đường đáp, "Vâng ạ." Sau đó hắn lấy thìa gỗ, múc một miếng hoành thánh lèm với nước dùng cho vào miệng. Không ngoài dự đoán hoành thánh sự phụ hắn làm rất ngon. Vỏ bánh tuy có chút mỏng nhưng khi nấu lên lại không làm nhân bên trong nhô ra, cộng thêm, nhân thịt heo vô cùng vừa phải, gia vị thấm đều lên từng ngóc ngách, còn có hạt tiêu làm thơm hoành thánh, phải nói là ngon miễn chê. Nước dùng không mặn không nhạt, ngoài ra có thêm vị ngọt của xương gà, khiến cho hắn ăn không ngừng nghỉ.

    Lý Lý Nhân thấy hắn ăn ngon lành, trong bát cũng cạn từ lúc nào, liền gắp vài cái hoành thánh bên bát của y bỏ sang bát của Nam Cung Thủy Đường. Hắn nhận được nhưng lại không ăn, gắp hết số đó trả lại cho đối phương. Lý Lý Nhân khó hiểu, hỏi, "Sao ngươi không ăn thêm?"

    "Con no rồi ạ, sư tôn người cũng lo ăn đi, không hoành thánh sẽ nguội mất." Nam Cung Thủy Đường đáp.

    "No rồi vậy uống sữa đi." Lý Lý Nhân quơ lấy thìa gỗ, bắt đầu ăn.

    Nam Cung Thủy Đường gật đầu, sau đó nắm cốc sữa tu một hơi hết sạch. Hắn xoa xoa cái bụng no nê của mình, cảm thấy thỏa mãn. Mặc dù Nam Cung Thủy Đường vẫn muốn ăn thêm, nhưng hắn không nỡ để người khác phải đưa thêm đồ ăn cho hắn. Nam Cung Thủy Đường có một châm ngôn, đó là thức ăn thuộc về mình hắn mới có thể ăn, của người khác tất nhiên không thể ăn.

    "Sư phụ, người đâu rồi?" Giọng nói thánh thót kia không ai khác chính là tên nhóc lúc sáng đánh hắn.

    "Ta ở đây." Lý Lý Nhân vừa nhai vừa trả lời.

    Tên nhóc liếc sàn bàn trúc nơi hai người họ đang ngồi, không khỏi ngạc nhiên, "Á á sao tên này cũng ở đây? Ủa, sư phụ có nấu hoành thánh nè, thơm quá. Cho con thử một chút nha." Tên nhóc nói một hơi dài, dí người sát Lý Lý Nhân, trưng bộ mặt cầu xin. Y thấy tên nhóc như thế, không từ chối liền múc một ít hoành thánh đưa đến bên miệng tên nhóc. Tên nhóc 'A'một tiếng ngậm lấy thìa gỗ, nhai nhai sau đó nuốt xuống.

    Tên nhóc trong mắt đầy sao, giơ ngón tay cái trước mặt y nói, "Ngon quá!"

    "Ngươi đến đây làm gì?" Lý Lý Nhân nhìn tên nhóc hỏi.

    "Con đến để đưa nhiệm vụ cho sư phụ, con nghe nói lần này ở Chân Điền, oán linh tụ tập gây rối loạn đến cuộc sống của dân, người ta ý kiến muốn Ngọc Sơn Môn của chúng ta đến giúp đỡ." Tên nhóc vừa ăn vừa nói.

    "Chân Điền? Có phải là nơi sư tôn mua dầu gội lệ chi đúng không?" Nam Cung Thủy Đường hỏi.

    "Không sai. Chính là nơi này." Lý Lý Nhân nhìn hắn đáp.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...