Bao Lâu? Bấm để xem Bao lâu rồi ta đã chẳng gặp nhau Mà nỗi nhớ ghi nát nhàu trang vở Ngày tháng qua đêm về là nỗi sợ Sợ em cười trong những giấc mơ yêu Bao lâu rồi ta chẳng gọi tên nhau? Để nỗi đau hằn tên là ký ức Lệ khóe mi cứ sáng chiều chờ chực Đợi đêm về tức tưởi vỡ òa mưa Trái tim yêu đong nỗi nhớ đâu vừa Mà trời khuya đưa thêm niềm cô lẻ Nỗi chia ly thế gian ai bảo nhẹ? Giữ trong tim tê buốt cả tâm hồn (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Gió Tháng Chạp Bấm để xem Bỗng một sớm sương giăng đầy trước ngõ Gió rung rinh thoáng gợn những u hoài Nghe tháng chạp lạnh lùng đi qua phố Ta giật mình thầm nhủ: “tháng mười hai!” Đông nở khẽ như một loài hoa dại Tiễn thu đi trắng xóa những con đường Vạt nắng cũ hanh hao màu cỏ úa Chợt tắt dần như một tiếng yêu thương Tháng chạp ư? Chính em là tháng chạp Bởi nàng xuân chưa biết khóc bao giờ Và đông hỡi thôi đừng yêu chi nữa Mặc ai buồn lần lữa áng thơ rơi… Chiều thoai thoải nắng vàng phai vời vợi Kéo tim côi hoang hoải buổi sơ đầu Ta chợt thấy một mùa đông xa lắm! Thuở em cười những phút nhớ về nhau Đông rét giá và mai đây sẽ lạnh Gió hôn đêm thao thức suốt canh dài Ai có nhớ những chiều nao mê mải? Có bồi hồi lọn gió tháng mười hai!? (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Hồn Thơ Đêm Nay Bấm để xem Đêm nay ngồi nhớ lại mối tình xưa Tình từ thuở ngây ngô màu áo trắng Qua mấy mùa phượng hồng rơi lẳng lặng Chiều bâng khuâng nắng muộn khẽ hôn em Đêm nay ngồi rót từng ánh trăng đêm Thấy áng thơ rớt màu hoa phượng đỏ Ừ! Thu sang, phượng tàn theo làn gió Chút heo may nhè nhẹ chợt vô tình Đêm nay ngồi nét bút bỗng lặng thinh Nghiêng trên giấy hằn in hồn thơ ấy Màu phượng vỹ có xác xơ như vậy? Thắm máu tươi loang khói thuốc mịt mờ Đêm nay ngồi ta chợt thấy chơ vơ Chà! Ta hỏi: Còn đợi chờ chi nữa? Hồn tan tác sao tim còn khát lửa? Ôi đêm nay sao ta bỗng dại khờ… (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Chạng Vạng Bấm để xem Dạo bước cô đơn dưới nắng chiều Sóng buồn phẳng lặng gió đìu hiu Hoàng hôn hạ trắng chân mây bạc Bến buồn xơ xác cõi tịch liêu Dõi mắt nhìn về nơi chốn xa Sao mà hờ hững nắng chiều qua Tà áo em về còn tha thướt Mùi hương đau đớn thật đậm đà Ngửa tay xin hạt cát của trời Cúi đầu dấu lệ để thảnh thơi Nắng hạ chiều nay vô tình quá! Nỗi lòng lữ khách vẫn đầy vơi Ta bước về đâu để thấy người? Rõ là tan nát, rõ mười mươi Khói thuốc loang mờ sương mây hạ Bụi trần xóa hết tháng ngày tươi Đã biết cô đơn dưới nắng chiều Sao hoài mơ mộng chuyện tình yêu? Đường vui người đã quen chân bước Đâu biết buồn này đến bao nhiêu… (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Tình Yêu Và Hi Vọng Bấm để xem Một thoáng lặng cũng đầy muôn thuở nhớ Dậy đi em, nắng rót sớm hững hờ Những con đường thênh thang mà khép nép Cả biển tình chắt được mấy vần thơ? Đấy trời xanh, mây trắng, đấy tình yêu Và đấy cô đơn vọng tiếng thở dài Một tia nắng liệu ấm trời đông giá? Đêm vô cùng giết chết những ngày mai! Này, anh kể: Tình yêu và hi vọng Chẳng đẹp tươi như những ước mơ đầu Là thương đau trong những giấc mộng sầu Là nuôi nấng màn đêm đầu ngọn sóng Là bàn tay nắm bàn tay lạnh cóng Giữ riêng mình hi vọng, đợi chờ quên! Rồi đêm tàn ngày mới bắt đầu lên Một khoảng lặng sẽ nuốt ngày tăm tối… (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Có Lẽ Nào Ta Khóc Bấm để xem Mây hoang tàn hay lòng ta lạnh lẽo Mà khói buông xé nát cả trời chiều Nói yêu nhau nhưng lòng em có hiểu Đã lâu rồi vàng võ một tình yêu Chà, lạ quá! Có lẽ nào ta khóc! Khi tim ta câm nín đến lạnh lùng Nửa hồn ai nơi cuối đường đứng đợi Đến bây giờ cũng hóa quá mông lung Vì yêu thương ta trao lời từ tạ Rồi quay về hóa đá với tâm tư Vì yêu thương ta nuốt hạt lệ dư Để hững hờ em đi trong tình mới Rồi mỗi chiều gió lạc đường mang tới Mái tóc xưa, ánh mắt tự thuở nào Ta lại sầu với niềm nỗi hanh hao Khi yêu đương, sỏi đá rồi cũng khóc! (Huỳnh Minh Nhật) Hết.