Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (5) Một Chút Cho Đời Thêm Mềm Mại Một chút thôi cho đời thêm mềm mại Để quên đi những chai sạn khô cằn Gặp thơ rồi người chớ có băn khoăn Hãy đón nhận bằng trái tim nhân ái Một chút thôi cho đời thêm thư thái Hãy quên đi những phiền muộn u sầu Kệ tình ai dẫu chìm nổi nông sâu Khi đã thả nhớ múc đầy gầu nước. Một chút thôi xin đừng toan tính trước Hãy vô tư cho tâm thế nồng nàn Neo thơ vào làm một bến bình an Người nhớ đên cho hồn ta mềm mại. Thi Hoàng Cảm Khái Ôi đêm nay! ta nghe lòng cảm xúc Đã lâu rồi, từng phút với canh thâu Nỗi hắt hiu, vắng lặng của đêm sầu Nghe trống trải, dạt dào bao suy tưởng Đến hôm nay dạo bước, gặp bạn đường Như tri kỷ, thân thương từ xa lắm Người đến ta, chia sẻ nỗi thăng trầm Và an ủi, thì thầm bao ý sống... Trời đêm nay, ta nghe như lồng lộng Tiếng trùng dương dậy sóng thuở năm xưa Kéo hồn ta trở về thời muôn thuở Để dạt dào ý sống những ngày thơ Cảm khái ai! tri kỷ tự bao giờ!. Nguyễn Thành Sáng
Khóc Mẹ Sáng nay Mẹ đã bỏ đi rồi Vĩnh biệt dương trần, thả giấc trôi Trả lại cuộc đời muôn khổ lụy Nỗi buồn góa phụ cánh hồn tơi! Bốn mươi hai tuổi chít khăn tang Cuốn vạn cung sầu ghịt níu thân Thảm thiết khóc chồng, về cát bụi Chơi vơi liễu héo đỡ hồn non Từ đó cuộc đời của Mẹ tôi Bị vầng mây ám đã dừng trôi Trải ra bóng tối đen dầy sẩm Che khuất trăng vàng, rã ánh bơi Con thơ chín đứa, cảnh cơ hàn Lặn lội sương tàn, uống nắng chang Giữa chốn chợ đời lăn lóc kiếm Chút cơm, ít cá để con ăn! Thời gian ảm đạm dưới mưa rơi Cả một trời sầu trải giọt trôi Bên góc thu mờ, ôm giá lạnh Niềm thương, nỗi nhớ chẳng hề vơi… Khắc khoải, nặng nề mấy chục năm Hôm nay lửa tắt giữa trần gian Hồn đau của Mẹ rời dương thế Để mãi từ đây một bóng tàn Con nhớ con thương sắc Mẹ hiền Một đời tuyết trắng phủ vành hiên Âm u, giá rét… không màng bận Chỉ biết con tôi với mảnh thuyền! Kỷ niệm ngày Mẹ qua đời 11/1/2016 (Nhằm ngày 2/12 ÂL) Nguyễn Thành Sáng
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (6) CÓ PHẢI TÌNH CỜ Có phải tình cờ người ghé qua Để rồi nỗi nhớ cứ tràn ra Băn khoăn muốn gặp mà không gặp Đã đến sao rồi lại bỏ ta Chẳng phải tình cờ người đến đây Lặng im chiêm ngưỡng thật mê say Dẫu thơ câu chữ chưa tròn trịa Mà vẫn uống tràn quên đắng cay Dẫu chẳng tình cờ người đã yêu Một lời chân thật quý bao nhiêu Thơ vui người nhặt cho vào túi Buồn bã bay lên tiếng sáo diều Cám ơn người đã chẳng tình cờ Nán lại từng đêm với trang thơ Chia sẻ nâng niu không ngại dở Chân tình ta đón chẳng vu vơ... Thi Hoàng NỖI NIỀM Cảm thơ thi nữ ở đường xa Ta mới âm thầm lặn lội qua Nhè nhẹ đưa tay, nâng chén ngọc Nghe lòng cảm xúc đến người ta! Ta muốn thâm trầm hưởng ngất ngây Dòng thơ tình thiết của riêng ai Ngọt ngào, ấm áp hồn thi nữ Nào có gì đâu, chuyện đắng cay! Ta đã từng yêu...Yêu ánh trăng! Những đêm mộng mị dưới khung xanh Nghe như khao khát nguồn tri kỷ Để sống cùng ta chút mộng lành Ơi! người thi nữ của đêm sâu! Ta đọc thơ ai để giải sầu Và cũng cảm rung lòng thi nữ Cùng ta bầu bạn dưới canh thâu Chớ nào dám nghĩ chuyện gì đâu! Nguyễn Thành Sáng
Khắc Nguyện Trước Linh Cữu Mẹ Mẹ ơi! Còn có bửa nay thôi Sẽ rụng vầng trăng xuống cạnh đồi Con cháu tiễn đưa thân xác Mẹ Về lòng đất lạnh nghĩ yên nơi! Mảnh đất nầy đây sẽ chẳng còn Bóng hình sương phụ tấc lòng son Một đời trọn dạ luôn trăn trở Ấm lạnh, vui buồn của các con Từ nay mất hẳn không còn gặp Sắc ảnh thân thương của Mẹ rồi Như thể trọn đời mang thiếu vắng Chuỗi buồn nhung nhớ mảnh trăng soi Đau lòng nhiều lắm Mẫu Thân ơi! Bởi suốt năm dài ngộp biển khơi Phải chịu muôn ngàn cơn sóng vỗ Chưa tròn phúc hạnh để người vui! Biết bao tâm huyết của đời con Cố kéo trời xa một ảnh tròn Thắp sáng, tình Cha, lòng của Mẹ Nhưng giờ ánh vẫn ở đầu non Bởi mãi, chông chênh giữa chốn ngàn Cứ lần phong vũ cuốn phăng ngang Lắc lư, chao đảo thuyền con trẻ Ước vọng ấp ôm lắm phũ phàng! Để rồi canh cánh mãi lòng con Nghĩa Mẹ, tình Cha chẳng trả tròn Day dứt tâm hồn theo sóng nước Lắm khi buồn bã với sầu hon Mẹ hỡi! Bây giờ Mẹ đã đi Mà chưa vẹn thấy cánh hồn phi Nỗi niềm con nghẹn bên linh cữu Khắc nguyện tình sâu, cố vẹn thề! Kỷ niệm Mẹ mất! Nguyễn Thành Sáng
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (7) HÃY GHÉ VÀO ĐÂY Giải sầu hãy ghé vào đây Rượu xuông một chén và đầy túi thơ Ghé vào rồi sẽ ngẩn ngơ Nhớ quên quên nhớ vu vơ thôi mà Ghé vào rồi chẳng muốn ra Giản đơn gặp gỡ được ta được mình Ghé vào thêm một chút tình Thêm đôi chút nhớ dáng hình của ai Ghé vào ấm áp sớm mai Trong veo trí nhớ nhạt phai nỗi sầu... Thi Hoàng MỘT MÀU Không sầu mà ghé làm chi Để người tri kỷ tốn ly rượu sầu! Nỗi lòng ta với đêm sâu Chỉ mong đâu đó một câu "của mình" Cùng ta dưới ánh trăng xinh Sẻ chia tâm sự, có mình, có ta Cùng nhau điệp khúc ngân nga Dòng thơ lai láng, kéo xa lại gần Cùng nhau uống ánh trăng vàng Thay ly rượu nhạt, bẽ bàng tri giao Đêm đêm tri kỷ một màu! Nguyễn Thành Sáng HẾT SẦU Có sầu! trước đó có sầu! Đêm sâu thui thủi, một màu buồn tênh Nỗi lòng như thấy chênh vênh Gặp người tri kỷ mông mênh nỗi niềm Thơ ai tôi giải sầu riêng Giờ đây nhè nhẹ một miền thênh thang Nỗi sầu đã dứt, đã tan Rượu ai từ chối, lòng vàng còn đây! Canh khuya gió nhẹ lắt lay Hỡi người tri kỷ! có hay nỗi lòng? Tình thơ! một ánh trăng trong! Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Niềm Bên Quan Tài Chỉ thêm một bửa nữa mà thôi Xác Mẹ sẽ không ở lại rồi Đất lạnh ngàn năm ôm gói kín Hình hài yêu dấu Mẫu Thân tôi! Trời ơi! Vĩnh viễn không còn được Đón nhận sắc vàng tỏa ánh ra Len lỏi sâu vào nơi huyết quản Muôn ngàn óng ánh của trăng pha Thắp sáng hồn con trước nẻo đời Yêu thương, đón đỡ lúc chơi vơi Một dòng nước mát thôi cơn khát Một bộ đồ lành lúc tả tơi Còn đâu rất thật nỗi ưu sầu Những lúc cảnh đời con khổ đau Bỏ uống, bỏ ăn, buồn lặng lẽ Héo mòn trăng trắng dưới canh thâu! Còn đâu rất thật nỗi vui mừng Rực rỡ nụ cười trước ánh xuân Con đã thành công, con đã được! Đêm đông bỗng chốc gió lay tầng… Từ đây mãi mãi sẽ không còn Nhìn thấy Mẹ già những sớm hôm Xác gửi thiên thu nơi cõi lạnh Chỉ niềm thương nhớ vọng đầu non Dẫu biết bây giờ Mẹ hết đau Chẳng còn lo lắng với âu sầu Nhưng sao cứ mãi dòng châu lệ Tận đáy hồn con cứ chực trào! Kỷ niệm Mẹ mất! Nguyễn Thành Sáng
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (8) HỠI NÀNG Thi nữ ơi! hôm nay nghĩ đến nàng Hừng sáng sớm, lẹ làng ta tỉnh hẳn Không gian nầy, lẳng lặng hòa thư thản Trải vần thơ gửi tặng đến riêng nàng Muốn nói với nàng rằng! hồn ta gió! Nên đã từng đây đó giữa muôn phương Nơi đi đến trăm đường như mở ngỏ Bởi vì là cánh gió của trùng dương Mấy hôm rày vấn vương thơ thi nữ Bước âm thầm lữ thứ ghé thăm nàng Tim mê say, nhịp nhàng theo hơi thở Rồi ngân nga tở mở đọc thơ vàng Nghe xúc cảm! Bởi hồn ai đẹp quá Bờ vai nhỏ vươn ra truyền hơi ấm Giúp cho người yên bóng, khỏi xót xa Tựa đi anh! em mà! tình sâu thẳm! Ta cảm động trước tâm hồn rắn rỏi Chuyển lẹ làng, phơi phới những vần thơ "Chị đây nè! em chờ nghe chị nói Chớ dật dờ, thả vội chuyện bâng quơ!" Ôi! thi nữ hồn thơ! Vừa quen biết Hồn của nàng tinh khiết, đẹp làm sao! Lời của nàng ngọt ngào nhưng mãnh liệt Đối sự tình, hiểu biết, khéo làm sao! Thấy cõi lòng từng phút cuộn trào dâng Nhìn hay hay, lâng lâng niềm xúc cảm Giúp nhẹ nhàng thư giản nỗi bâng khuâng Vơi khuây khoả muôn phần chìm u ẩn… Ta xin lỗi bao lần chân lặng lẽ Chẳng được mời mà ghé lại thăm vườn Và vô tình chẳng vươn tay điểm lẹ Chữ "thích" hồng, nét vẽ của thân thương Bởi mê say ánh dương nơi khuôn ngọc Cạn vần thơ khiến trằn trọc tim ta Nên âm thầm lướt qua trong thoáng chốc Rồi thu hình chuyển lốc khuất trời xa! Khiến bây giờ ê a, nàng trách ta! Nguyễn Thành Sáng TA CHIA Ta chia một chén rượu sầu Gởi người tri kỉ một câu ân tình Nâng niu một ánh trăng thanh Một cơn gió nhẹ vô tình thoảng qua Biết lòng người lạc phương xa Kéo về chốn cũ ngân nga câu thề Yêu thơ chẳng ngại khác quê Tâm giao người nhớ hãy về chốn ni... Thi Hoàng
Nỗi Niềm Nơi Huyệt Lạnh Ôi đất lạnh! Từ từ ôm xác Mẹ Dưới lòng sâu lặng lẽ mảnh vô tri Mặc nắng mưa, sớm, trưa, chiều bóng xế Chỉ dương trần ngấn lệ nhớ người đi! Kể từ nay, Mẹ sẽ không còn buồn Thôi lo nghĩ, sầu thương vương ánh mắt Hết trở trăn trầm mặc hướng mây sương Lo con đứa nẻo đường mang héo hắt Bởi con đàn, đứa khôn, còn đứa dại Đứa cảnh đời phơi phới, đứa lầm than Tình của Mẹ. vầng trăng nơi bốn cõi Sao chẳng về bóng tối thả vầng thanh! Nên nhìn Mẹ như luôn màu ảm đạm Mảnh trăng sầu sâu thẳm tận xa xôi Mây vụt qua để rồi từ vạn dặm Cũng bay về che sẩm bóng mà thôi Con canh cánh trong lòng nhìn thấy Mẹ Vệt kéo dài vầng trán của chiều thu Lúc Mẹ vui âm u đà tan mất Khi Mẹ buồn chất ngất nỗi sầu ưu Mẹ hay đau, anh em con lo lắng Bao chuỗi dài năm tháng chảy dòng sông Lúc thủy triều nước rong không hụt hẩng Khi cạn nguồn, trống vắng một trời đông…. Tất cả thứ giờ đây không còn nữa Trăng rụng rồi bao thuở gió đong đưa Hết ưu tư nhìn Mẹ hiền trăn trở Và mất vầng sáng tỏ phủ đêm khuya! Kỷ niệm an táng Mẹ, 15/1/2016 (Nhằm ngày 6/12 ÂL) Nguyễn Thành Sáng
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (9) TIỀN DUYÊN NỐI LẠI Năm xưa ta có ra đi Về miền hoa mộng, những gì vấn vương Xa xôi cách trở ngàn phương Tình đời trắc trở để vương nỗi sầu Thời gian nào kéo được đâu! Nỗi sầu năm tháng, còn đâu bây giờ! Hữu duyên gặp bạn tình thơ Lòng ta đã thấm hồn thơ của nàng Thấy như tri kỷ, trăng vàng Cho ta cảm xúc, mơ màng đêm sâu Cho lòng ta phải rạt rào Lâng lâng, nhớ nhớ biết bao hỡi nàng! Phải chăng gặp lại bạn vàng Từ duyên tiền kiếp, hồn nàng về đây! Cùng ta tương hội chốn nầy Muộn màng vì bởi năm dài lạc nhau! Trăng vàng đã tận đêm sâu Tiền duyên còn đó một câu nghĩa tình Hôm nay gặp lại của mình Nàng ơi! ta tiếp duyên tình ngàn xưa! Nguyễn Thành Sáng LÀM SAO MÀ TRÁCH Cớ chi mà lại trách người Đã cùng san sẻ đầy vơi nỗi niềm Cuộc đời trói phận buộc duyên Hai ta cùng muốn có miền vô ưu Thẩn thơ ngắm ráng trời chiều Ngân nga cùng tiếng sáo diều trăng thanh Gửi hồn vào tán lá xanh Cùng yêu một giấc mộng lành tinh mơ Đôi khi cũng lại ngẩn ngơ Dậu hoa vàng đã tím bờ sương buông Và đôi khi cũng lại buồn Làm sao mà trách cánh chuồn chồn kim. Thi Hoàng
Dòng Tâm Sự Gửi Về Hồn Cha Cha ơi! Tâm sự lòng con gửi đến Cha Người nơi thăm thẳm thật là xa Đã đi vắng bóng từ thu ấy Để lại trần gian một cảnh nhà! Bốn bốn năm qua trời cách biệt Âm dương hai ngả rẽ ly tình Cha đau! Cha nghẹn! nơi âm cảnh! Mẹ khổ! Mẹ sầu! Cuộc biển sinh! Từ nơi lạnh lẽo cõi phiêu diêu Cha có thấy chăng một cánh diều? Tơi tả, quay cuồng theo gió lộng Một đời tan tác biết bao nhiêu! Mất chồng tuổi độ nửa chừng xuân Chẳng bận làm gì đến bản thân Hết dạ, trọn lòng son, nghĩa sắt Mặc cho tuyết giá trải cung tầng Canh khuya vắng lặng buồn thui thủi Lạnh lẽo, cô đơn trói mảnh hồn Bóng tối bao trùm lên ảm đạm Cuộc đời luôn mãi bóng hoàng hôn… Nay Mẹ xuôi tay trong xác khổ Bởi từ chuỗi sống ngất đau thương Biến thành bệnh tật hành thân Mẹ Để các con đây khóc đoạn trường Bây giờ Mẹ cũng đã ra đi Trả lại phù du tất cả vì Về chốn sương mây mờ mịt bóng Dứt xong một kiếp nát hồn thi Con thiết tha mong cõi vĩnh hằng Hồn Cha gặp Mẹ nối tình trăng Cha bù, Cha đắp ngàn yêu dấu An ủi Mẹ con thuở lụy trần… Khấu đầu từ tạ bóng hồn ân! Kỷ niệm sau ngày an táng Mẹ! Nguyễn Thành Sáng