NÓI VỚI NGƯỜI YÊU XƯATrăng kia ngỡ đã sớm tàn Nào hay gặp lại hồn vàng của trăng! Ôi! Thu Lan! em hỡi! hỡi nàng! Đêm héo hắt, hồn nàng về đây Giờ em héo héo, gầy gầy Tình em vẫn vậy, đủ đầy như xưa Những giọt sương đong đưa trên lá Má em xanh, lã chã dòng châu Nỗi buồn da diết, héo sầu Nhìn người bạn ngọc, anh đau nỗi lòng! Ánh trăng trong, một thời trăng mộng Gió khung trời lồng lộng năm xưa Chiều tàn, phố vắng, người thưa Tình anh năm cũ, giờ xưa mất rồi! Dạ bồi hồi, em rung, anh cảm Nhắc chuyện xưa thảm đạm đêm nay Ngoài trời gió nhẹ lắt lay Tình xưa dĩ vãng, ngỡ nay không còn Thuở trăng tròn, sáng soi tình tứ Gió cùng trăng thủ thỉ ngọt ngào Lan ơi! em hỡi! năm nào! Giờ đây héo úa, lệ trào mắt em Em có biết? năm xưa tha thiết Tấm chân tình da diết anh trao Tơ duyên thắm thiết, dạt dào Âm thầm anh kết, gói vào tình em Trăm mối chỉ mịn, mềm, đằm thắm Anh cố nắm, cất kỷ trong tim Định ngày kết nghĩa, se duyên Nào đâu tan nát, thuyền quyên lỡ làng! Ánh trăng vàng, lòng anh chợt tắt Nấc! ngỡ ngàng, lay lất niềm đau Biết bao kỷ niệm tuôn trào Mộng tình chăn gối, lòng đau đoạn đoài!... Anh nuốt hận, nhìn bèo trôi giạt Chuyện gió trăng như nhạc qua cầu Cầu em nhịp ngắn làm sao! Nhạc anh réo rắt, để sầu mà thôi! Thu Lan ơi! ngỡ lòng bội bạc Nào hay đâu khúc nhạc của anh Tình em tha thiết trong xanh Yêu anh thắm thiết mà anh không ngờ! Cây đổ ụp, tả tơi cành nụ Vóc ngọc ngà, ấp ủ tình anh Vậy mà trời hỡi! cao xanh! Hồn em tan nát, tình anh mất rồi! Trăng đêm nay tỏ soi vạn vật Cuộc bi thương, dằn vặt năm xưa Đêm nay chàng đã hiểu chưa? Tình em tha thiết ngày xưa với chàng! Quả tim vàng em luôn gìn giữ Có ngờ đâu cảnh dữ phũ phàng! Hồn em phải bị nát tan Trọn đời héo hắt, muôn ngàn khổ đau! Ôi em ơi! trăng mờ đã tỏ Chuyện năm xưa đã rõ nguồn cơn Nỗi lòng khắc khoải, héo hon Lệ tình anh nhỏ, không còn buồn em!... Chuyến thuyền duyên chờ đưa tình mộng Nào hay đâu gió lộng lật thuyền Uyên ương lỡ nhịp se duyên Bờ sông hai bến, con thuyền nơi đâu?! Để hôm nay, bể dâu ngang trái Cuộc địa đàng, tình ái trần gian Xuôi chi cảnh sự dỡ dang Tình anh tan nát, hồn nàng nát tan! Trời đêm nay dế sầu nức nở Tình đôi ta đã lỡ duyên rồi Em ơi! giọt đắng cuộc đời Lá lay cay nghiệt! xem thời phù vân! Thu Lan ơi! nơi em cũng phận Phận vợ người, đã bận nợ vương Xin đừng để dạ nhớ thương Làm tan đạo sống, trăm đường chớ nên! Giòng sông trôi, ra khơi biển cả Cũng về nguồn, rỉ rả quay vòng Kiếp đời, dòng sống mênh mông Định kỳ tạo vật xoay vòng mà thôi! Em ơi! lỡ kiếp nầy rồi Tình ta còn đó, kiếp đời còn đây Chun trà em rót cho đầy Nghĩa tình gắng giữ, chớ thay đổi dời! Một thời hãy gắng sáng soi Kiếp sau anh hẹn, một đời với em! "Kỷ niệm mối tình buồn" Nguyễn Thành Sáng
NGỠ NGÀNG Mây trôi lờ lững tận trên cao Gió thổi xạc xào, dạ thấy đau Não nuột đâu đây buồn tiếng dế Nỗi lòng hiu quạnh với canh thâu! Dẫu biết xa xôi thời dĩ vãng Mà sao tôi mãi cứ bâng khuâng Cảnh xưa xe ngựa, vầng trăng mộng Gió lộng thênh thang với ánh vàng Chuyện tình năm cũ sớm pha phôi Nẻo vắng, sương khuya đã nhạt rồi Như áng mây trời xa diệu vợi Hững hờ như nước chảy ngàn khơi Năm nào một thuở, cảnh khung sang Gió quyện lung linh với ánh vàng Bất chợt vầng mây đen phủ kín Lỡ làng trăng gió phải phôi tan! Đã tan sao mãi lòng tôi nhớ Nhớ dáng hình ai, kỷ niệm ai Một tối cung thương soi bóng nguyệt Lời ca, giọng hát một trang đài! Mãi nhớ tình em thắm ngọt ngào Nhẹ nhàng, dịu ngọt, đẹp làm sao! Bàn tay bạn ngọc chuyền tôi lửa Điếu thuốc, que diêm, vạn nỗi sầu! Và nhớ năm nao nỗi lạ lùng Thư ai lạ lẫm, khiến tôi rung Những dòng thân ái, tình tao ngộ Để tận lòng tôi mãi nhớ nhung! Gió cuốn mây trôi theo tháng ngày Trong lòng tư tưởng bóng hình ai Nghe như vương vấn qua từng phút Sương lạnh, canh khuya, nỗi nhớ hoài! Một ngày biển sóng, cuồng phong thổi Sét chớp, mây giăng cả góc trời Mọi cảnh, mọi nơi đều đổi sắc Giờ đây cảnh sống đã hai nơi Tôi cuốn tâm tư, rời kỷ niệm Pha phôi nỗi nhớ, khúc êm đềm Trôi theo năm tháng, đời lao nhọc Đêm vắng, trăng khuya rủ ánh thềm! Âm thầm, lặng lẽ theo dòng sống Vượt nỗi nhọc nhằn, giá lạnh đông Xa vắng thuyền quyên, xa thổn thức Trời buồn, đồng rộng, nỗi mênh mông! Bỗng có một ngày thư đến tôi Nơi đây hoang vắng, thật xa xôi Mà sao tìm đến, cho an ủi? À! Chữ, lời thư em của tôi! Thắm thiết ngọt ngào thư của em Làm tôi xao xuyến với canh đêm Em thương thủ thỉ lời tâm sự Đánh động tim tôi dậy nỗi niềm! Thuyền duyên vượt bến mang niềm nở Tìm đến dòng sông của mộng mơ Lòng thấy thênh thang nguồn cảm xúc Nào hay gặp lúc cảnh chơ vơ!... Gần bốn mươi năm thắm thoát trôi Hoàng hôn đã lặn cuối chân đồi Ngựa chiều chạnh nhớ đường năm cũ Tìm lại người xưa, cảnh tuyết rơi! Gặp lại người xưa thời vắng lặng Nỗi lòng cô phụ lạnh vầng trăng Như vừng lam khói trôi lờ lững Như ánh trăng sương, đã nhạt tàn! Tôi thấy lòng tôi như mỏi mê Trở về dĩ vãng nặng lê thê Trăng kia đã lặn sau giông bão Cánh gió năm xưa lại trở về! Em nói ngày xưa em đợi tôi Làm cho tôi thấy tim đau nhói Tôi thương, tôi cảm người trông đợi Làm tái hồn tôi trước cảnh đời! Tôi muốn trao em chút ngọt ngào Để bù năm tháng khiến em sầu Kéo khung trời cũ vòng quay lại Và để tim tôi bớt nỗi đau! Nhưng em giờ lạnh như băng giá Hay ngại tình tôi lỗi đạo nhà Hoặc ở nơi tôi điều xử thế Để vầng trăng lạnh lặn trôi xa! Tôi muốn cùng em sưởi lại tình* Đêm tàn còn chút ánh trăng xinh Nhưng vầng u ám như bao phủ Để phải chơi vơi đoạn cuối tình!!! *Tình cảm trong lành. "Kỷ niệm mối tình đầu tan vỡ" Nguyễn Thành Sáng
MÃI MÃI Những vần chữ bạn lòng thỏ thẻ Đã thấm rồi nhè nhẹ lòng tôi Sông xa thuyền đến nơi rồi Bến đây thuyền đậu, một lời vấn vương! Người thương hỡi! trăm đường nỗi nhớ Nhớ hôm nào cắc cớ trêu ai Để rồi cho đến hôm nay Tại ai cắc cớ”phạt”đầy nhớ nhung!... Những tối trời mông lung dòng nghĩ Gặp ai rồi thủ thỉ sao đây? Đêm sâu gió thoảng lắt lay Chim kêu, vượn hú, rừng đầy nguồn sinh! Ai cảm xúc tiếng “mình” yêu dấu! Thì cũng người “đau đáu” tình ai! Trăng soi bóng nước đêm dài Con thuyền, bến đậu, ai hoài với trăng! Nỗi hờn dỗi một lần em nói Tiếng ừ thôi thổi tới hồn anh Lo lo thơ mộng, vầng trăng Rồi đây chệch bóng, bâng khuâng nỗi niềm! Để đánh mất từng đêm nhớ nhớ Để sẽ buồn, trăn trở canh khuya Để đêm thui thủi đi về Lẽ loi bóng chiếc, não nề gió sương! Còn ai nữa thơ thương hoà nhịp? Gắng hôm sau, anh kịp hồi thơ Cho ai đêm đến trông chờ Niềm vui nho nhỏ vần thơ“của mình”! Vần thơ ấm của”mình”đã nói Anh nhận rồi, phơi phới hồn thương Thơ tình! Đôi cánh uyên ương Từ đây mãi mãi một đường mà thôi! Anh tự nhủ! Không rời bến mộng Cùng bên em dòng sống tình thơ Dẫu cho năm tháng là mơ Còn hơn sống mãi để chờ trăng lên Từng đêm nỗi nhớ mông mênh!... Nguyễn Thành Sáng
Tâm Sự Với Gió…Kìa Sáng! Sao ngươi như héo hắt Một mình lặng lẽ đứng nơi đây Mắt buồn hướng vọng về xa vợi Như thể chờ ai ở chốn nầy! Nhiệt huyết hôm nào buổi tiễn đưa Chia tay bạn đến với vần thơ Để say, để sống và mơ mộng Bỏ lại thời gian chuỗi thẫn thờ Ta mừng cho bạn biết bao nhiêu Hốt được hàn sương đọng dưới chiều Gom nhỏ từng hồi lên giấy trắng Hoá thành tiếng nhạc phả phiêu diêu Vậy mà bỗng chốc như lam khói Ngọn lửa ngày đi bạn ửng trời Nay giống lụn tàn như sắp tắt Khiến lòng ta thấy xót xa ơi!… Sáng vẫn còn đây khí phách tràn Dẫu rằng mới đó bị phăng ngang Tiểu nhân, hạ sách mà không giỏi Hạ nhục oan ta, vội sụp màn! Giữa chốn cuộc đời trắng với đen Ta từng bươn chải đã thành quen Nên không chao đảo, không hề thẹn Chỉ nực cười cho một cái hèn!… Trong lòng ta chỉ có niềm đau Lạc mộng giờ đây để vạn sầu Cứ ngỡ hồn nương non biển hẹn Ai dè cũng chỉ cánh hoa ngâu Để tím quả hồng buổi tối nay Và rồi tiếp tục vẫn hồn bay Đi tìm, tìm mãi trong mờ mịt Mong gặp hồn thương hẹn kiếp nầy!... 20/6/2017 Nguyễn Thành Sáng
Tình Có Hiểu? Tình có hiểu khi đành ly biệt Là nửa hồn phải chết hay không? Nửa hồn còn lại trôi sông Vật vờ, lư lắc, bềnh bồng…Về đâu? Tình có hiểu khi đành ly biệt Sẽ ôm tròn da diết ngàn đau Nhớ bao kỷ niệm ngọt ngào Khuya rồi đi ngủ kẻo đau anh à!... Tình có hiểu khi đành ly biệt Biết có còn tha thiết với thơ? Vì đâu nữa để mà mơ Đâu ai để đợi, để chờ, để thương! Tình có hiểu khi đành ly biệt Sẽ từ nay rũ riệt linh hồn Ngày đêm khắc khoải héo hon Ảnh hình cứ mãi chập chờn đâu đây!... Sao đành đoạn chia tay tình hỡi? Để trọn đời nhức nhói tâm can Rồi đây chỉ có thu vàng Lá rơi lả tả, ngập tràn lối đi… 21/6/2017 Nguyễn Thành Sáng
TRỌN CON ĐƯỜNG Cho ấm áp vành môi cười trọn vẹn Và cho mình chẳng thẹn chữ tình thơ Sông sâu chảy, dòng mơ về biển hẹn Nhạc tơ lòng vun vén, hết sầu lơ!... Nhớ năm tháng chơ vơ nơi tâm tưởng Những đêm buồn, vất vưởng mảnh hồn lay Tiếng dế sầu đâu đây niềm u uẩn Nỗi cô đơn, lờ lững cuộc trần ai! Ôi trống trải! đêm dài thêm giá lạnh Đếm thời gian canh cánh nỗi buồn vương Gió rả rích, thu sương mang hơi lạnh Con chim sầu rũ cánh cuộc buồn thương! Rồi bỗng chốc! con đường nơi bến lạ Buổi đầu hè khách đã ghé vườn thơ Cánh chim buồn ngẩn ngơ hoa cỏ lá Tỉnh lòng mình, khuây khoả trước khung mơ! Bốn mươi năm thẫn thờ trong bể ải Tháng năm dài tê tái với bâng khuâng Đã đến rồi! xa dần bao trống trải Tim của tôi sống lại một vầng trăng!... Tình thơ ơi! Bao lần anh muốn nói Đôi én nầy vời vợi cảnh trời xa Chẳng hề chi bởi ta”hồn một mối” Thì sá gì cảnh bối phải xót xa! Tựa vào nhau, ngân nga tình thơ mộng Giữa bầu trời lồng lộng ánh trăng thanh Trải lòng mình từng canh theo nhịp sống Hai tâm hồn,một bóng dưới khung xanh! Thơ thương hỡi! long lanh tình em đấy Anh cảm rung, nghe thấy nỗi vấn vương Nguồn thơ nầy! cung thương nay sống mãi Dệt thơ tình về ấy mảnh hồn thương Cùng bên nhau chung bước trọn con đường!... Nguyễn Thành Sáng
TÌNH THƠ BIỂN SỐNG Nhẹ nhàng gió thổi lá đong đưa Xao xuyến nỗi niềm vương ý thơ Cảm xúc lâng lâng dòng nhớ nhớ Hình ai ẩn hiện ở trong mơ! Em đã cho tôi những đợi chờ Cho tôi ấm lại khúc tình thơ Tuổi xuân đã chết từ lâu lắm Giờ sống lại rồi thuở mộng mơ Tình thơ như độ tuổi đôi mươi Nguồn cảm dâng tràn mãi mãi thôi Rạo rực hương tình bao ấm áp Khung trời chuyển sắc hoá xanh tươi Có phải là em thật đó chăng? Tự ngàn năm ấy thuở xa xăm Uyên ương ta khóc chia ly biệt Và đã cùng nhau hẹn kiếp trăng! Thế sao nghe thấy lòng thương quá? Ảo ảnh không gian “tiếng của ta” Ý nghĩ, thơ lòng như một mối Tình thơ quyện trổi “một hồn ta”! Để thấy từng ngày thêm vấn vương Nặng thêm mấy chữ, chữ yêu thương Canh khuya tỉnh lặng trời êm ả Gió thổi lay hoài ngọn lá sương! Em đã cùng tôi dệt ý thơ Cùng nhau sống ảo, ảo trong mơ Và từng thao thức mang thương nhớ Để cả hai nơi lắm thẫn thờ! Hoà tình chung sống bằng thơ mộng Sưởi ấm hẹn hồn buổi giá đông Chầm chậm trôi lần theo biển sống Tình thơ điệp khúc một dòng sông Trăng thanh, ý sống, mộng xuôi dòng!... Nguyễn Thành Sáng
DUYÊN... Bỗng dưng sao lại phải miên man Thức thức, thao thao với xốn xang Nơi ấy ai kia buồn khổ bệnh Chuỗi ngày khắc khoải với gian nan! Sao lại lạ lùng như thế nhỉ? Chẳng hàng, chẳng họ, chẳng là chi Đường xa hai chỗ, đôi bờ bến Chuyện của người ta sao lại bi? Sao lại quan tâm chuyện của người? Nhẹ nhàng rảo bước đến cung ngôi Đọc từng đoạn viết, dòng thơ thắm Để để làm chi? Hỡi! hỡi tôi! Sinh nhật ai kia bao chúc mừng Bận gì bởi chuyện của người dưng! Mà sao ta cũng vui vui lạ Như ngỡ chuyện mình phải vấn vương! Rồi lại của ai trải thật đều Vần thơ lưu loát, thắm muôn chiều Ai hay thì kệ chuyện ai hay Hãnh diện làm chi với chuyện nhiều!... Có phải chính ai cũng chính ta? Những gì ai ấy trải phơi ra Có ta trong đó, hồn ta quyện Tự thuở ngàn xưa ta của ta! Chẳng thế mà sao lại bỗng dưng Từng từng thời khắc thấy vương vương Nghĩ ngày, đêm đợi, ai tình cảnh Mà lại lòng ta trải chữ thương! Sóng nước, trăng soi một bóng thuyền Dòng sông chảy mãi cuộc truân chuyên Bỗng dưng thắm thiết nguồn êm ả Thuyền đậu lại rồi! một bến duyên! Tình thơ ơi hỡi! bước lên thuyền!... Nguyễn Thành Sáng
HÃY TỰA VÀO ANH Cà phê, trầm mặc thả trôi lòng Xa tít ngàn khơi đến những sông Cong quẹo dòng ngang kinh rạch chảy Rồi về đồng rộng với mênh mông… Tôi muốn lòng tôi, hồn của tôi Yên bình, lắng đọng…để thành lời Có nên tiếp tục dòng ngang trái Hay nhập sự tình để “kéo tôi”! Ai kia xa tận phương trời ấy Định mệnh trôi xuôi với tỏ bày Hai kẻ lạ xa chưa gặp mặt Mà nay thành một cánh hồn bay! Ai vui ta thấy nỗi niềm vui Ai mất nụ cười, ta cũng rơi Lệ ngấn đôi mi người bạn ngọc Cũng sầu tan tác mảnh hồn tôi! Anh đã gặp em, thấy nhớ em Nghe lòng tha thiết nỗi êm đềm Xa xôi thiên kỷ thời lâu lắm Quay trở về đây đêm với đêm? Sao nỡ chia tay! Nỡ bỏ em! Để đời u uẩn phải buồn thêm Hồn ai trong sáng, tim ngà ngọc Trời hỡi! cuộc đời phải khóc đêm! Nỗi buồn cô quạnh theo năm tháng Em sống âm thầm với trở trăn Khắc khoải, từng đêm hồn sống thực Nỗi lòng lai láng trải mênh mang! Ta đã hồn nhau, đã khổ sầu Để rồi em khóc! Tôi nghe đau! Xa xôi nơi ấy buồn thanh vắng Là ở nơi nầy, tôi thắt theo! Không thể bỏ em! Không để em! Chuỗi dài năm tháng với canh đêm Em buồn, em nghẹn, em xa vắng Tan tác hồn thương ta đã niêm! Anh quyết định rồi! em hãy vui Từ nay vĩnh viễn ta chung đôi Từng đêm ảo ảo trong mơ mị Ta sống cùng nhau tôi với tôi! Nhưng gửi một lời, em hãy nhớ Tình ta năm tháng một tình thơ! Ân tình, đạo sống luôn gìn giữ Chớ để pha phôi, chớ hững hờ Giờ đây ta trải nỗi niềm mơ!... Nguyễn Thành Sáng
NỐI LẠI CÂU THỀQua hàng vải biết bao màu sắc Đẹp vô cùng, bắt mắt làm sao Thế mà trong dạ nao nao Chỉ màu ấy ấy đưa vào tâm tư! Xe đò chạy, thật dư nhiều chiếc Sao lại lòng chẳng thiết xe ai Lòng ta lại thích xe nầy Mặc đường thăm thẳm, ngất ngây nỗi lòng Đường lòng vòng thật bao nhiêu ngả Chẳng chọn nào, lại thả hồn đây Lòng ta quyết chọn đường nầy Dẫu cho cát bụi, sông dài ta đi Vào cung thi, bao nhiêu thi sĩ Ai cũng hay, cũng thích lòng ta Vậy mà sao thấy đậm đà Một người nào đó, mặn mà nét thơ!... Cũng do lòng ta mơ, ta chọn Và do duyên tự chốn ngàn xưa Nên xuôi duyên nợ đẩy đưa Cho ta gặp gỡ sớm trưa bây giờ! Bạn tình hỡi! thẫn thờ chi nữa Lo lắng gì phải trở phải trăn Để thơ với ý xa gần Câu câu hỏi hỏi lần lần mối tơ Trăng đỉnh núi, hồn thơ nơi đó Giữa khung trời sáng tỏ canh thâu Tình ta giờ đã thắm màu Em ơi! Nàng hỡi! để sầu mà chi! Con sông chảy, thuyền đi dừng lại Neo đậu rồi, bến ấy lòng ta Nơi đây trăng sáng đậm đà Bôn ba năm tháng đã qua đi rồi Người thương hỡi! thả trôi dòng nghĩ Hãy vững lòng một chí hồn ta Tình thơ trải tấm thiết tha Cuốn theo mây gió, ngân nga câu thề Bởi hai ta đã trở về Tình thơ nối lại câu thề ngàn năm!... Nguyễn Thành Sáng