Nỗi Lòng Dưới Hoàng Hôn Hôm nay thao thức dưới hoàng hôn lòng thấy nao nao một nỗi buồn kỷ niệm, thâm tình, bao ý sống nghe như xao xuyến cõi tâm hồn! Vầng dương mới sớm dưới chân đồi toả ánh ban mai, ửng sáng trời cứ thế lên dần rồi khuất lặn một vòng luân chuyển mãi ngàn đời Nắng sớm, mưa chiều luôn đổi bóng bốn mùa xuân hạ lại thu đông cuộc đời nhân thế, vòng trôi mãi thoáng chốc hoàng hôn trải ngập đồng! Hoàng hôn phủ xuống một hoàng hôn bóng nhạt chiều thu quyện héo hon trĩu nặng tâm tư, niềm thổn thức ánh tà lay động dậy từng cơn Chim bay mỏi cánh quay về tổ người tuổi hoàng hôn thấy mịt mờ mưa nắng bốn mùa tô sắc thắm còn người xế bóng lại chơ vơ! Tôi đã qua rồi mơ với mộng cuộc đời quá nửa một dòng sông biết bao cảm xúc, bao trăn trở dẫm nát hồn tôi những xế đông Cũng bởi suy tư giữa cuộc đời mà sao cứ mãi thế mà thôi như vầng lam khói trôi theo gió một cánh chim trời sớm tả tơi Tôi biết đời tôi đã lỡ làng con thuyền, biển rộng với thênh thang một chiều thu cũ cuồng phong đến thuyền quá mong manh với phũ phàng Vó ngựa, quan san, hồn sĩ khí chùn chân, ngựa hí, nỗi ai bi thuyền duyên, mộng sống, thôi tan vỡ một sớm phai phôi, sớm biệt ly! Để rồi cuộc sống đành ôm phận như cánh bèo trôi theo suối ngàn như áng mây trời trôi lãng đãng dòng đời, ý sống thoáng phù vân!... Hoàng hôn dưới bóng của hoàng hôn tôi mượn thơ văn để trải hồn rồi thấy lòng mình như mãnh liệt vì tình, vì nghĩa, có gì hơn! Nguyện sẽ âm thầm, dạ sắt son tình gia, ân nghĩa gắng vuông tròn trọn đời giữ phận, rèn tâm đức cánh hạc bồng bềnh cõi núi non Nguyễn Thành Sáng
Hãy Khóc Cạn Một Lần Đi Em!Hãy khóc đi em! Khóc thật nhiều đi! Khóc cho cạn những gì tim chất chứa Để mai nầy ta không còn nhau nữa Cũng hết rồi một thuở gió, trăng, sương! Và nếu như tình cờ bước trên đường Bất chợt gặp chẳng vương niềm dĩ vãng Em cứ thẳng và lòng tôi bình thản Có gì đâu vướng bận cõi lòng ai Nơi em đến chắc không thấy heo may Không khoắc khoải tháng ngày ôm khúc biệt Không mất ngủ, bỏ ăn, sầu da diết Không những lần tha thiết…Nhớ nghe anh! Còn chỗ tôi chắc gió cũng rung rinh Lá vàng đổ như tình tôi đã đổ Đêm cũng trăng khi lúc mờ, lúc tỏ Những chiều về trước ngõ vẫn lam treo!… Tình yêu ơi! Tôi yêu biết bao nhiêu Nhưng không thể, dẫu nhiều lần bịn rịn Bởi hồn gió kiếp đời đây đã định Còn ở em khép kín mộng vườn xuân Bóng thênh thang theo khắp dãy không tầng Sao giữ được sắc vàng nơi thượng uyển Khi mây ám, cuồng phong đà luân chuyển Thì làm sao ánh nhuyễn vẹn toàn đây… Hãy khóc đi em! Khóc cạn hôm nay Giọt lai láng tràn đầy lên khoé mắt Anh lau lệ cho em mà lòng tan nát Cũng cam đành phụ bạc…Một lần thôi! 31/5/2017 Nguyễn Thành Sáng “Kỷ niệm day dứt thuở ngày xưa”
Day Dứt!... Mảnh trắng ơi! Ngươi ôm buồn trải đó Tái tê lòng tưởng nhớ tháng ngày qua Biết bao lần…Hẹn mai anh sang nhà! Nhiều lần nữa….Kể ra anh đọc nhé! Và những lúc giấy chờ tà bóng xế Đợi bé về, theo bé đến tay em Bên ngọn đèn, đôi lóng lánh lim dim Ngàn cảm xúc êm đềm… em da diết … Vậy mà nay tờ giấy nằm rũ riệt Uống giọt hồng anh viết cuối dòng thư Ký cái tên ThànhSáng tự bây giờ Sẽ vĩnh biệt, không mơ, không yêu nữa!... Bên kia kinh từng đêm em nức nở Thả lời ca đau khổ vọng sang đây Kẻ bạc tình giống ngọn gió lắt lay Chỉ khoảnh khắc rồi bay đi bến khác… Ba năm dài hồn em đà tan nát Lụy si tình trầm mặc quấn đau thương Mà trời ơi! Anh chẳng thấy đoạn trường Ngoảnh mặt hẳn, con đường ai nấy bước… Giờ chạnh nhớ mấy mươi năm về trước Nghe cõi lòng não nuột bóp con tim Sao đoạn đành phụ rẫy mối tình em Muôn trọn vẹn, ai tìm ai dễ gặp?! Cây cầu gòn hai bờ anh đã đắp Cũng là anh kéo sập rẽ ly tan… Để hoàng hôn vương vấn thuở ngày xanh Nỗi day dứt muôn phần… Như mạch nước…. Nguyễn Thị Xê!...Nguyễn Thị Xê!..... 1/6/2017 Nguyễn Thành Sáng “Ký Ức Day Dứt”
Đừng Nghĩ Đến Tôi Em ạ! Xin đừng nghĩ đến tôi Một vầng ánh nhạt tận xa xôi Vật vờ loang loáng vài canh nữa Sẽ rụng sau lưng vách ngọn đồi! Bởi chẳng còn chi để tặng em Mảnh vườn ửng thắm được hồng thêm Vì đang ráng tắt, màu thu quạnh Chỉ đợi màn đêm phủ ngập chìm Tôi đã không còn trẻ nữa đâu Muối tiêu mỗi lúc trắng thêm đầu Đêm nằm đắp trán lo khuya lạnh Sợ cảm hôm sau, tựa góc sầu Mắt sáng thuở nào nay nhạt loãng Ê mình nhức mẩy đến từng cơn Miếng ăn lưng lửng cầu qua bửa Mòn mỏi canh khuya ngủ chập chờn!… Cũng tại tim nầy mãi vấn vương Hình ai yêu dấu, khoé trào sương Tôi trao gối mộng rồi quên mộng Để lại cho kia cả khối buồn Nhớ bao chiều xuống, đường trôi nắng Ai cố vói tay kéo sắc vàng Rải lối cho anh về trải giấc Mà vô tình hỡi! Có đâu màng… Nay thả đau hồn bước xuống thơ Đi về dĩ vãng lượm dây tơ Kết chùm, mắc võng, ngày đêm để Lên đó đong đưa…Cái bóng mờ!… 3/6/2017 Nguyễn Thành Sáng
TẶNG CON MỘT CHỮ KHEN Giảng đường buổi sáng nắng hanh vàng Cha Mẹ tâm tư thấy rỡ ràng tham dự cùng con, con nhận bằng Cử nhân xuất sắc được trao sang Tên con đậm nét trên bằng sáng đậm tháng, đậm năm, đậm tuổi trăng mười mấy năm dài, con lập chí hôm nay chẳng phí uổng thời gian! Nhìn con hớn hở, lòng cha ấm ấm nghĩa cha con, ấm tháng năm khốn khó cuộc đời, vai gánh nặng hôm nay hoa đã nở trên cành Cha nhớ chuỗi dài gia cảnh ta dòng đời khốn khó bởi phong ba mây giăng khuất bóng, đường phơi sỏi nẻo vắng hắt hiu, phủ bóng tà Lòng cha canh cánh niềm lo lắng đêm lặng suy tư với khó khăn thương trẻ đầu xanh, thương tuổi ngọc chỉ thầm trằn trọc với thâu canh Gian khổ, ưu tư với nhọc nhằn nặng thương con trẻ tuổi trăng thanh vầng trăng con sáng tình cha mẹ thì dẫu phong sương, cha chẳng màng! Thời gian thắm thoát cũng trôi xa con lớn theo dần với mẹ cha thương mẹ, thương cha, con chịu khó sách đèn chăm chỉ tháng năm qua Vắng lặng canh khuya bên sách đèn âm thầm con trẻ với đêm đen lòng cha thương quá! con tôi đấy! dựng chí, ươm trồng trước bóng đêm! Mười chín năm trôi, thoáng chốc thôi lòng cha với mẹ quá mừng vui mừng cho con trẻ nay khôn lớn mạnh mẽ, hiên ngang trước cuộc đời! Chim nhỏ năm xưa, nay trưởng thành rồi đây cánh gió sẽ tung hoành chân trời, góc bể, khung lồng lộng hãy nhớ nghe con! chuỗi ngày xanh! Khó nhọc công con với sách đèn lòng cha với mẹ thật êm đềm thương con, vật chất như chưa đủ tận tấc lòng cha TẶNG CHỮ KHEN! Nguyễn Thành Sáng
KHẮC GHI ÂN NGHĨA THẦY Ta đã nguyện một lời son sắt Kể từ ngày gánh Tiểu Giang San Dẫu cho cảnh sống phũ phàng Tinh thần rắn rỏi, kiên gan đối đời! Vẫn biết rõ đầy vơi bão tố Phả sóng ngàn, nhấp nhố đại dương Trăm đường, vạn nẻo bi thương Trải phơi đá sỏi trên đường ta đi Có những cảnh suy vi, cay đắng Những nỗi buồn nằng nặng vành mi Cùng bao nghịch cảnh lâm li Giăng chờ, rước đón bước đi cuộc đời! Có lắm lúc chơi vơi hụt hẫng Khúc tiêu sầu thấm đậm trong tim Tâm tư trĩu nặng xới tìm Con đường tiến thoái, cánh chim giữa trời Có giây phút bùi ngùi nhung nhớ Thấy lòng đầy tư lự, bâng khuâng Chỉ mình than thở cùng trăng Đêm sâu mờ mịt, trào dâng nỗi niềm! Có những cảnh lim dim, gù gật Gió heo may phần phật ru hồn Nỗi niềm khắc khoải, héo hon Cuộc đời, cảnh sống chập chờn, nguy nan... Ngọn lửa đỏ trên sàn đá dắn Thuở năm nào uốn nắn hồn ta Tiểu Gia một gánh san hà Cũng nhờ lửa đó vượt qua cảnh đời Nhờ những buổi sao trời lấp lánh Nghĩa Đệ Sư trầm ấm canh khuya Tâm cơ, Võ Đạo chẳng lìa Có Thầy giáo huấn, sẻ chia với trò... Bốn bốn năm, con đò xa bến Niềm luyến lưu, lởn vởn tháng ngày Hôm nay tâm sự vơi đầy Tấc lòng tưởng nhớ, chuỗi ngày còn đây! Ân sâu, nghĩa nặng tình Thầy! Nguyễn Thành Sáng
BIỂN-THUYỀN-ĐỜI-NGƯỜI Biển cả mênh mông lắm hãi hùng Nhịp nhàng từng đợt sóng trùng trùng Khung trời đây đó, ngàn cơn gió Một chiếc thuyền đi giữa trập trùng Hải hành vạn lý tận xa xôi Bỗng gió trên cao rít mãi hồi Sóng biển nhấp nhô, từng nhịp dập Con thuyền chao động cõi chơi vơi Giữa biển con thuyền như chấm nhỏ Đại dương chuyển động, sóng thì to Bầu trời mây xám giăng mù mịt Vượt dãy điệp trùng lắm rủi ro! Thuyền,biển,gió,mây...chuyện hải trình! Đêm nay trăng sáng, ánh lung linh Ta ngồi ngẫm nghĩ đời nhân thế Có giống thuyền kia, cuộc tử sinh! Một cảnh chạnh lòng, thấy quá thương Ai kia ngã gục ở bên đường Tấm thân vò võ, bơ phờ quá... Chấm nhỏ, biển khơi, khúc đoạn trường! Lại thấy nỗi lòng như thấm đau Nhìn ai khắc khoải, tấm thân sầu Vì đâu nên nỗi đời như thế Để phải sự tình... bởi tại sao? Rồi thấy một người đang héo hon Tấm thân vàng võ, dạ u buồn Cuộc đời trôi nổi, thôi! thôi mặc! Phận số an bày, chẳng biết hơn!... Biển, đời hai cảnh, cùng như ý Biển sóng mênh mông, lặng mấy khi Đời lắm truân chuyên, bao khổ ải Một con thuyền tới! một người đi!... Nguyễn Thành Sáng
CÂY-NGƯỜI. Bầu vũ trụ thật bao la, hùng vĩ Có suối ngàn, biển rộng, đất mênh mông Có trăng thanh, gió mát, những dòng sông Con người sống với hàng cây rợp bóng! Nơi rừng thiêng có vô số hoa bông Khoe sắc thắm dưới lòng bầu vũ trụ Cũng có hoa héo tàn, hoa ủ rũ Một rừng người khắp chỗ giống như hoa Biết bao người sắc thắm tợ trăng ngà Ôi đẹp quá! mặn mà trang mỹ sắc Nhưng tận sâu trong tim người trầm mặc Sắc hương kia! có chắc tợ như hoa! Có những kẻ đầy gấm vóc, lụa là Với cảnh sống giao thoa cùng mỹ vị Nhưng biết đâu có bao dòng suy nghĩ Phú quý kia, có phỉ một trang vàng!... Gió đâu đây, gió thổi, thổi nhịp nhàng Hồn ai kia mơ màng theo cánh lộng Bay theo ngọn đến tận một dòng sông Nhìn bốn hướng, mênh mông rừng cây lá Cây lớn, nhỏ, điệp trùng phơi hoang dã Cây nầy to, bóng cả phủ chân rừng Còn cây kia, dáng nhỏ, nét ngập ngừng Cố bám đất, dưới vùng trời rực ánh Đang nhìn cảnh, nhìn cây, như thấy lạnh Gió phương nào mành mạnh thổi vầng mây Xám giăng, sấm chớp, phủ chụp đâu đây Cơn cuồng nộ phút giây thành bão tố!... Rừng thiêng, cỏ cây hằng hà sa số Có cây còn, cây nhổ gốc chơ vơ Bão qua đi, để lại sắc bơ phờ Một đời cây! một giờ theo cát bụi Người, cuộc sống, có giống cây, bão thổi Cơn gió hờn trụ nổi MỘT LOÀI CÂY Cảnh cuộc đời trắc trở bủa vây ai Có thể ngã, lung lay NGƯỜI ĐẠO TRÍ ?!... Nguyễn Thành Sáng
VẪN CÒN BẠN... Anh đã đi rồi, xa bến trăng Những chiều xế bóng, vầng dương lặn Tôi như thao thức dưới khung buồn Nghe gió đâu đây lời gọi bạn! Tôi đã lên đường đi kiếm anh Đường xa thăm thẳm thấy mong manh Bởi bao thắm thiết, tình tri kỷ Lặn lội xóm thôn đến thị thành Bóng chim tăm cá nào đâu thấy Chỉ thấy lòng tôi nỗi nhớ ai Diệu vợi đường tìm, mây trắng xoá Nỗi niềm canh cánh, gió heo may Trở lại đường quê, chốn cảnh nhà Âm thầm thui thủi dưới trăng tà Đêm đêm nhìn cảnh nghe nhung nhớ Bạn của ngày xưa, ôi thiết tha!... Thắm thoát qua dần mấy chục năm Vầng trăng chạnh khuyết tự bao lần Đêm đêm gió rít đưa trăn trở Kẻ ở, người đi, cảnh dở dang! Bỗng có một ngày, anh trở lại Bến trăng năm cũ, bến trăng say Thuở xưa đôi bạn từng cung kiếm Đêm, đếm sao rơi, nghĩ chuyện dài Bạn thiết gặp nhau dưới ánh trời Tóc xanh giờ đã muối sương rơi Tâm tình vẫn vậy, nào thay đổi Một mối thâm giao, nghĩa sống đời Đêm nay nơi bến tình trăng sáng Cung kiếm ngày xưa đã lỡ làng Ánh nắng ban mai đà khuất bóng Chỉ còn tay bút với thơ trăng Vầng trăng lóng lánh tình đôi bạn Bạn của năm xưa dưới ánh vàng Ngày ấy ấp yêu nguồn ý sống Hôm nay nối lại nhịp cung đàn! Nguyễn Thành Sáng
MAI VÀNGXuân đã hết, tiết trời độ nóng Giữa trưa hè, chiếc bóng của mai Âm thầm trụ đất suốt ngày Như cùng ánh nhật, phơi bày tim gan! Gió thổi ngang, nhẹ nhàng cành lá Thân kiên trì, rễ đã tận sâu Đi vào lòng đất ngọt ngào Giữ lâu bền chặt, thét gào chẳng lay Qua nắng nóng, rồi phơi lộng đó Mai chẳng hề, vẫn ngó trông trời Lặng nhìn từng giọt nhẹ rơi Chuyển thành mưa lớn, tơi bời thân mai Sau vùi dập, thân nầy vẫn vững Chẳng hề gì bởi những đong đưa Chân ta trụ đất cũng vừa Trước cơn cát bụi, động khua phũ phàng! Rồi ngày tháng, thu sang đã điểm Nỗi u hoài im ỉm đâu đây Thoáng sầu mai cũng lắt lay Vài cành lá rụng, tỏ bày tâm tư Nhưng có biết! nương thu để trụ Để vững vàng, ấp ủ nỗi lòng Qua đi ngày tháng thu phong Tâm tình rạng rỡ, tấc lòng thêm sâu Lại tiếp đến canh thâu đông lạnh Tiết giá băng canh cánh hồn ai Quanh đây cây cảnh u hoài Còn mai vẫn đó, đêm dài nấu nung! Ướp lạnh lẽo, mịt mùng sương tuyết Trong lòng mai nhiệt huyết tràn đầy Nhựa cây tích tụ thân nầy Chờ qua băng giá, đến ngày khởi sinh Xuân đã đến, bình minh nắng ấm Cây mai vàng đằm thắm trổ hoa Sắc hương tươi thắm ngọc ngà Hiến dâng trần thế, đậm đà sắc xuân Người nhân thế nhìn từng hoa nở Có chạnh lòng, trăn trở hiểu mai? Nhờ đâu hoa thắm hôm nay? Là do năm tháng, những ngày kiên gan Trượng phu tiết tháo MAI VÀNG! Nguyễn Thành Sáng