NỖI NHỚ (2)... Trời bảng lảng không gian chìm sương lạnh Cảm thấy niềm canh cánh lững lờ trôi Hồn lữ khách bồi hồi trên đoạn vắng Bước âm thầm, lặng ngắm hướng mờ khơi! Nhớ thuở nào thu vàng phơi rụng rã Ngọn phong sầu lay nhẹ cánh phù vân Thổi về đây giăng ra bầu ảm đạm Đè bóng tàn nằng nặng khúc bâng khuâng Dãy đường xa, quanh co, ôm xác lá Người thâm trầm, sỏi đá cứ dần đi Tìm mộng sống , đưa chân về chốn lạ Chun rượu nồng cùng gió cạn nâng ly Những đêm sương quạnh quẽ phủ cô đơn Nhìn trăng sáng ánh vờn qua khung cửa Quay khoảnh khắc ngày xưa thuyền sóng gợn Nhớ giã từ biển lớn một chiều mưa! Vậy mà nay lại thấy như buồn bã Lưu luyến gì thăm thẳm tận xa xôi Khiến con tim dạt dào ngân héo hắt Nhịp u hoài cung bậc vọng sầu tơi Có phải chăng giữa khung trời lồng lộng Chuỗi thu vàng quyện bóng với hồn hoa Từng đêm trăng ánh ngà treo biển sóng Kết mặn mòi, thắm thiết vị hương thoa Giờ đông đến, tất cả vào khung niệm Giá kéo về lất phất tuyết sương bay Cánh ưu sầu, đưa mây về vạn thuở Xếp mảnh tàn, vò võ nhớ hồn say! Nguyễn Thành Sáng
ĐỌNG LẠI NỖI NIỀMThoáng chốc mùa đông đã đến rồi Trời mờ, nắng nhạt sớm qua trôi Tình theo mây gió, xoay vàng lá Nay cuốn quay về ngắm ánh rơi! Tôi chợt thấy lòng như nhớ nhung Tháng ngày thổn thức với bâng khuâng Ngân nga, lai láng vần thơ thắm Dưới ánh trăng xanh thả mộng hồn Từ đâu vọng lại tiếng đàn tranh Trong sáng, thanh tao nhẹ đến gần Điệp khúc du dương phơi cỏ lá Lay hồn lữ thứ héo năm canh Cứ thế dần trôi, đượm sắc đầy Tim ngân nhịp cảm bóng trang đài Thăng trầm, vi vút reo trong gió Những vắng, đêm dài duỗi bóng say! Chẳng biết hoa xuân, chẳng vén màn Không cần nhìn dáng mảnh trăng vàng Chỉ nghe réo rắt lời tim nói Thấy cảm ai rồi! Một ánh thanh Từ đó hương nồng trải dáng thu Nhẹ đưa, êm ả, tận trời u Lúc theo sóng nước về xa vợi Khi lộng thênh thang đến tịch mù Nhưng nay ánh chuyển, giá băng về Bớt rụng lá vàng, gió thoảng đi Cuốn cánh hồn sương về cõi lặng Đọng niềm vương vấn nỗi sầu tê! Nguyễn Thành Sáng
TIẾNG GỌI THÂM TÌNH Có phải giờ đây đã cuối thu Vầng mây gom lại trải âm u Đậm sầu, thao thức, mang hồn trở Dào dạt tâm tình nỗi lắc lư Thấy như ai đó vẻ như buồn Mấy độ qua rồi vắng lặng luôn Thả bóng đưa xa về diệu vợi Lan man, khắc khoải cánh hoa thương Người đã đi rồi, đây thấy vắng Khung trời lạnh lẽo cuốn chơi vơi Ngân nga lay nhẹ niềm vương nhớ Mà chẳng làm sao nói được lời Ngày tháng thâm tình chẳng lẽ quên Để thuyền thơ thắm phải lênh đênh Rơi vào sóng nước mờ mây nhẽo Dưới bóng trăng buồn vọng nhớ lên Phôi phai đi nhé hỡi người ơi Ảm đạm, ưu sầu, tẻ nhạt ôi! Hãy thả bay đi, quay thuở đượm Gió Hoa thắm thiết kết hồn trôi! Nguyễn Thành Sáng
THI SĨ.. Ồ sao! Thi sĩ lại mê trăng Dõi mắt canh thâu ngắm bóng hằng Bát ngát cõi lòng hương nguyệt quế Dưới trời man mác gió tung tăng! Phải chăng thi sĩ muốn làm sao Nên mỗi đêm về vọng hướng cao Như thể Ngưu Lang sầu lệ thãm Nhớ nhung Chức Nữ, trải niềm đau Nát hồn thi sĩ bởi yêu đương Khi chốn dương trần vạn sắc hương Tự cổ đa tình nên chịu luận Trăng hoa, ong bướm lụy trên đường Ôm buồn thi sĩ nhỏ vào thơ Dưới bóng tà chiều dạ phất phơ Trăm mối tơ lòng căng gió lộng Vấn vương, héo hắt cuốn sầu lơ! Nguyễn Thành Sáng
EM HÃY VỀ ĐI Gặp nhau nữa để mà chi em hỡi Khi đường đời đôi ngã rẽ chia xa Em bây giờ là vợ của người ta Trăng đã chết, ánh tà qua mấy độ! Duyên tình nát, tan bay sau bão tố Kỷ niệm mơ, ngày tháng biến phai phôi Gíá băng dầy đóng cứng quả tim tôi Sợi hồng đứt, rã rời trôi tít tận Lan ơi Lan! Chuỗi dài vùi hiu quạnh Nỗi thẫn thờ canh cánh trải mây sương Nhận về đây mật đắng, đổi men hương Trả bóng tối từng đêm ôm lạnh lẽo Em có chồng, thời gian đời gọi réo Tôi bên nầy thui thủi cảnh cô đơn Quấn khung xanh vào đôi mắt duỗi hờn Vầng lóng lánh không còn nơi suối biếc Thuở xuân thơ dưới vòm đêm tha thiết Ngắm mây trời da diết vọng trăng sao Nào ngờ đâu lần rỉ máu ngàn đau Biến khung rộng dạt dào thành biển sẩm Em hãy về đi, rượu tình ta đã cạn Những đêm vàng rực rỡ bước chung đôi Rã mất rồi, bọt trắng loãng xa xôi Chỉ ảm đạm cung sầu treo băng giá Mật mềm môi cứng khô thành tượng đá Chẳng còn gì nữa cả hỡi em ơi Thuyền mộng thắm tan nát chốn ngàn khơi Trôi xa thẳm, trọn đời không trở lại! Nguyễn Thành Sáng
KHÁT VỌNG TÌNH THƠ Khuất nẻo chân mây bóng ửng đằng Lan dần sắc tỏa mảnh thanh trăng Nhô lên từng khắc rồi cao mãi Tuyệt mỹ, thanh tao nét chị hằng! Giờ đây ánh nhẹ trải hồn thương Gởi đến mây ngàn, cỏ lá sương Như thể tan đi bầu giá lạnh Phơi sầu ảm đạm nghẹn canh trường Hôm nào lữ khách ướt mưa trơn Sóng nước, cầu ao quạnh quẽ hơn Cố nén lệ hờn, bươi sưởi ấm Mong tàn canh vắng, nỗi cô đơn Khao khát vô cùng, hỡi nửa đâu! Hãy về cùng trải giấc ngàn sâu Lên nơi đỉnh mộng tình thơ bước Nhàn nhã, thong dung đến bạc đầu!... Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG Đêm đen buốt lạnh, rít từng hồi Vạn bọt trắng sầu rụng rải nơi Gom rét không gian về một cõi Phủ lên se sắt, tái lòng tôi! Đường rộng thênh thang trải bạt ngàn Người lui, kẻ tới, chuyến đò ngang Sao ai ấm áp hoa đời mộng Còn cánh hương nầy lụy héo hon Nửa độ âm ba gờn gió lộng Lắc lư ngày tháng lượn hồn sông Khi yên, khi gợn, khi cuồng nộ Để chiếc thuyền nan lắt lẻo dòng Sắc hồng thoáng chốc chuyển màu thu Ảm đạm dang tay thả mịt mù Rút bóng, bao hình nhìn lá đổ Thôi rồi! Mộng ước biến phù du! Ngặm đắng nuốt cay tiếc một thời Lắm khi hờn tủi tự mình thôi Phải chi chim cú buồn canh vắng Hơn chốn trùng khơi, bị cá rồi Ngấn lệ đong đầy nghẹn dưới đêm Khát khao nghe được tiếng đàn êm Ru mơ bảng lảng về trăng mộng Một khắc sâu chìm tận trái tim… Thấy nhớ, thấy thương tự thuở nào Chim xinh nho nhỏ, ngọn lao xao Cành cây đứng đậu xoè theo gió Vụt cánh bay tìm bạn ở đâu! Nguyễn Thành Sáng
LỜI CHA NÓI VỚI CON Đường diệu vợi gập ghềnh, sương tuyết lạnh Bước chân đi vững mạnh, lửa lòng nung Con ơi! năm nào hùng khí đấu tranh Nay sắp thuở cây xanh đơm trổ nụ Mười mấy năm dãi dầu trong cuộc sống cảnh nhà ta trầm bóng dưới vầng dương chiếc thuyền đời thẳng đường trong gió động Vượt ngàn khơi lồng lộng của trùng dương Có những lúc biển sương mờ u tối Ta âm thầm vun xới chí, hồn ta Và vẫn tiến, gần, xa cơn sóng dội Trọn một lòng đi tới, cuộc xông pha Những đêm sâu, trăng ngà chênh chếch bóng Gió mây ngàn khuấy động ánh trăng xanh Đẩy thuyền ta tròng trành theo cơn sóng Làm đảo chao chuỗi sống chẳng an lành Ta cố gắng xoay nhanh trong biển loạn Lái con thuyền hướng chọn để tìm đi Đường xa xôi mãi ghì trên sóng gợn Hết sức mình, từng đoạn, chẳng suy vi Có những lúc phải đi trong nắng lửa Làm khô cằn, héo úa mảnh hồn ta Dẫu thịt da rỉ ra từng giọt nước Vẫn nén lòng mỗi bước để vượt xa... Thắm thoát đã trôi qua mười chín năm Đường hải lý xa xăm đầy gian khổ Bến đầu đời tạm đổ đã hiện dần Thuyền sắp đến, dưới vầng trăng sáng tỏ Ngày hôm nay, ta rõ cuộc hải trình Và cũng thấu nỗi tình thuyền với biển Thuyền một kiếp gắn liền không yên tỉnh Cũng như người mãi định với truân chuyên Tới đây tạm bến ghé thuyền Hải hành vạn lý, rồi thuyền vẫn đi Con ơi! hãy nhớ khắc ghi Lửa lòng nung nấu, xá gì gió giông! Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG NHÌN TRẺ BÁN VÉ SỐ DẠO Tay cầm vé số gọi mời mua Tuổi cháu chưa qua cái tuổi mười Gió bụi sớm hằn trên mặt trẻ Cuộc đời như thể chẳng ngày vui! Thoáng mừng được khách mua vài vé Xụ mặt buồn so khi chẳng mua Chân trẻ bước dài qua khắp nẻo Tìm phần sống mọn cảnh đò đưa! Có lúc trên đường đi kiếm sống Cháu dừng chỗ nhóm trẻ bu đông Mãi mê nhìn chúng đùa vui thích Thoáng chút hân hoan, cháu trải lòng Rồi chợt vội vàng, chân hối hả Tìm người mời gọi, khẩn mua qua Kẻo chiều bóng xế còn vài vé Thì cháu làm sao với mẹ cha! Nhìn cháu lăng xăng trước cảnh đời Gầy gầy, mét mét, bước chân trôi Chạnh lòng thương cháu đời cơ khổ Tuổi dại mà nay sớm tả tơi! Không biết mẹ cha cháu ở đâu? Cảnh nhà của cháu ra làm sao? Để đời quá nhỏ đang mầm lá Phải sớm đẩy ra cuộc bể dâu! Cây non bóng mát để nuôi trồng Lứa tuổi trăng thanh phải ấm lòng Sao lại hôm nay còn quá nhỏ? Thơ trăng của cháu bị trôi dòng! Chim trời cánh rộng để bay xa Đủ sức nhẹ nhàng không yếu ngã Còn cháu! chim nầy quá nớt non Vì sao vùi dập trước phong ba! Thế sự hôm nay lắm bi thương Cảnh đời bươn chải khắp con đường Trầm mình thao thức dòng nhân thế Lòng thấy dạt dào bao nỗi thương! Tôi chợt thấy lòng như rắn lại Cay cay ánh mắt cuộc trần ai Cuộc đời vạn nẻo muôn màu sắc Kẻ ấm chăn êm, kẻ khổ thay! Thương cho tuổi ngọc thuở trăng xinh! Chịu cảnh gian lao, trước sự tình Giông bão phũ phàng vùi dập cuốn Tuổi thơ tan nát mảnh hồn xinh! Nguyễn Thành Sáng
ÔNG MÓC BỌC Chân đen, mặt rám, đường rong ruổi Áo vá phong sương phủ bụi đời Móc sắt tay cầm, vai quảy túi Đầu ngang, lủi thủi, mắt tìm bươi Phận bạc tận nghèo nay đổ xuống Tấm thân hèn mọn thế thời buông Khung trời bó gọn nơi thùng nhỏ Mặc cõi nhân sinh, mặc tỏ tường! Hai buổi mỗi ngày, ông kiếm sống Xác xơ, vàng vỏ buổi chiều đông Âm thầm lặng lẽ trong cô quạnh Nẻo vắng tâm tư chẳng sắc hồng! Mắt nhão loé mừng khi vật có Mũ vàng, bịt nhựa của trời cho Tay khều, tay lượm đưa vào túi Chốc chốc ngừng hơi tránh uế bò! Rồi lại trên đường theo cát bụi Thân gầy nho nhỏ tiếp đi thôi Ai ơi! Mặc kệ đời nhân thế Một tấm thân ta lủi khắp trời! Có bửa nặng nề vui chẳng thấy Chỉ nghe rạo rực lúc vung tay Đỏ vàng trắng xám rơi đầy đất Vạn thắng là đây! Giây phút nầy! Rồi lại hôm nào chân trĩu nặng Hôm nay ế ẩm, quá băn khoăn Cơm, tiền đâu để nuôi thân mạt Bó gối hắt hiu, một trở trăn!... Ông ở nơi nào? Gần hoặc xa? Vợ con ông có? Có căn nhà? Hay đời cô quạnh, bao buồn tẻ! Dưới dạ cầu cao thế cửa nhà! Khúc ca bi thiết, đời vô nghĩa Quạnh quẻ, đủi đen gịt lối về Gió lạnh canh thâu sầu bóng chiếc Trần ai khổ khắc, chuỗi lê thê Hỡi ơi! Một kẻ chẳng đường về!... Nguyễn Thành Sáng