MỘT THỜI MÃI NHỚ Đêm bây giờ nhạt nhẽo ánh trăng suông Ngày bỏng cháy bươn đường mong đở khát Rạng thẫn thờ, sầu sương rơi nhẹ hạt Hút tan dần lặn mất trốn về đâu! Mới hôm nào dào dạt mảnh hồn sâu Nẻo vạn lý, vó câu tìm hướng đẳng Thế mà nay đắng trào nơi cổ ắng Chuỗi thu tàn lẳng lặng ngắm mây giăng Cõi lạnh lùng tràn ngập cảnh mơ chan Chim lữ thứ trời xa vùn vụt lướt Tiếng âm hận nghẹn lên từ biển nước Rồi ngân vang vươn vượt trải hằng hà Cánh bay buồn, ngoảnh lại, giọt mưa sa Bầu ảm đạm, bóng tà ru giấc ngủ Để mặc tình cuồng phong gầm vần vũ Tả tơi vàng héo rủ rụng rơi vòm ! Sậy bên bờ co rúm dáng teo nhom Chẳng lúc lắc, thu mình qua mấy độ Nỗi tức tưởi dõi xem ngàn lá đổ Chỉ chạnh hờn dám nhẹ tiếng ngân tim Ôi! Tan tác, đau thương để lại niềm Lưu dấu mãi tấc lòng trăm mối nhớ Cả khung trời tối sầm từ một thuở Hai cửa nhà đóng lại rót men say Nửa dật dờ, nửa tỉnh khóc tan phai Nhìn giãy chết âm thầm trong cô lẻ Dòng máu hồng tuôn rơi chìm quạnh quẽ Tháng năm dài bán rẻ cuộc đời xa ! Nguyễn Thành Sáng
TÌNH MÂY GIÓ Đêm nay trăng nổi tận trên cao Vòng trải không gian một ánh màu Lờ lững vầng trôi về chậm chậm Cánh ngàn tay phất đỉnh lao xao! Cảnh vật im lìm tỏa sáng đêm Lòng nghe nhơ nhớ ảnh hình em Phương xa tim quạnh mang trăn trở Nửa mảnh tình vương rủ dưới thềm Hôm nào lướt gió phả vần thơ Vơi nỗi ưu phiền chuỗi héo lơ Gặp gỡ hồn ai trên sóng nước Bóng mờ sương phụ nghẹn chơ vơ Nhìn sao cảm thấy như gần gũi Phím nhạc, cung đàn đượm biết bao Thả mộng mong chờ nơi diệu vợi Trái sầu ảm đạm quấn hanh hao! Lời thơ thỏ thẻ giống như buồn Nẻo vắng âm thầm đọng giọt thương Khuất bóng canh khuya mùa lá rụng Nhẹ nhàng, êm ả nhỏ dòng sương… Mây gió cùng nhau kết mảnh tình Dưới bầu thoáng đãng tỏa lung linh Dần theo ngày tháng niềm lai láng Lững thững trời xa cuộn bóng hình Dẫu cho tít tận chốn phương nào Tan hợp đẩy đưa bởi lộng nhào Gió vẫn cùng mây tình gắn bó Ngàn năm, vạn kỷ mãi gần nhau! Nguyễn Thành Sáng
THAO THỨC (2) Nửa mảnh hồn ơi! Ở chốn nào? Cho ta tìm gặp kết về nhau Để không giá lạnh mùa đông đến Nhóm lửa đêm đen sưởi ấm vào! Đã thật lâu rồi chuỗi quạnh hiu Đường xa hun hút bước chân liêu Âm thầm quạnh quẽ bao buồn bã Chiếc bóng cô đơn ngóng nhạt chiều Khao khát vô cùng một tiếng thương Vầng soi gợn nước giữa canh trường Có con thuyền nhỏ vờn trên sóng Khúc nhạc tơ tình quyện vấn vương Mà sao vắng lặng trời thu chết Nửa mảnh trăng mơ ở chốn nào Chỉ có mây ngàn ôm vọng tưởng Tái tê, tơi tả mảnh hồn đau! Con đò vắng khách sầu lơ đợi Bến phủ mây mờ lặng ngóng trông Nước bạc hững hờ xuôi đẩy mái À ơi khắc khoải thả trôi dòng Người ta có bạn, có đôi tình Thắm thiết nồng nàn trải ánh xinh Phơi phới tâm hồn theo gió lộng Còn tôi thắt thẻo chỉ riêng mình Biết tìm, biết gặp ở nơi đâu Để điệp héo hon với nghẹn ngào Chẳng mãi lay hoài rên ảm đạm Kéo dần sẩm tối suốt tàn thâu! Nguyễn Thành Sáng
CẢM SÂU Vai mang trọng trách, bước đăng trình Biển sóng lộng ngàn trải mộng sinh Nghĩa cả, đá vàng ôm ấp mãi Một bầu nhựa sống dưỡng nuôi tình! Canh khuya vắng lặng hồn thao thức Vọng cánh mây trời thả chí bay Giữa cõi không gian bầu lóng lánh Niềm thương, nỗi nhớ chẳng phôi phai Đêm xuân lai láng khúc tiêu dao Hạ đến tràn đầy vạn ánh sao Thu thắm cung đàn ngân biển lớn Đông về dào dạt tấc lòng sâu Người vẫn miệt mài qua tháng năm Hùng anh, chí cả cuốn vầng trăng Thênh thang khung rộng dần loang ánh Tỏa sáng đêm đen, vượt chốn tầng! Dẫu đường sỏi đá, lắm chông gai Chiều lạnh, đường xa nặng gót hài Chuỗi dặm bước dài, quên mệt mỏi Xá gì gió thổi đẩy heo may Hôm nay sợi quấn cánh chân đời Chỉ lặng âm thầm ngó xuống coi Bình thản thong dung hề bấn loạn Nhẹ nhàng tay gỡ tiếp đi thôi Khí phách anh hào đượm sáng soi Từ trong thăm thẳm quả tim tôi Cảm rung, ngưỡng mộ, tình Sư Đệ Nắn nót vần thơ gửi tặng người! Nguyễn Thành Sáng
THAO THỨC (3) Cái tuổi giờ đây đã quá trưa Mà hồn như thể của ngày xưa Vẫn nghe nhung nhớ về xa vợi Lặng ngắm trăng thanh, với thích đùa! Bao chiều lững thững gửi hồn bay Về cõi bềnh bồng để kiếm ai Những lúc canh khuya nhìn vắng lặng Nghe lòng dào dạt cánh heo may Rồi giống như thời tuổi mộng mơ Ngước nhìn mây bạc thả hồn thơ Xem hoa khoe sắc nơi giàn chậu Thấy bướm nhởn nhơ lắm thẫn thờ Xuân đến tâm hồn ngân rộn rã Hạ đưa loáng thoáng khúc ve kêu Thu sang êm ả niềm xao xuyến Đông lạnh suy tư dõi nhạt chiều Thuở trẻ khi xưa cũng vậy mà Bốn mùa năm tháng nhẹ trôi qua Cuốn bao thao thức nhiều như thế Nào có đổi thay nét đậm đà! Giờ đây mỗi độ hoàng hôn phủ Lạnh lẽo âm thầm vọng chốn xa Tấc dạ ngân nga lời của gió Thổi vào không tận đẩy mây ra… Niềm thương, nỗi nhớ, tiếng đàn yêu Gợi cảm, vấn vương, nhỏ giọt đều Lai láng tâm tình theo sóng nước Vơi buồn quạnh quẽ chuỗi cô liêu Phải chăng tuổi sống để mà xem Cái ánh con người dưới bóng đen Còn trái tim tình hồn mộng thắm Bận gì hương sắc với trăng đêm! Nguyễn Thành Sáng
ĐỪNG THẢ EM ƠI Thả làm gì nỗi nhớ hỡi em ơi Vì nơi đó gói khung trời kỷ niệm Có trăng thanh kết muôn ngàn lưu luyến Bước thời gian xao xuyến đượm đong đầy! Bao hương nồng ngào ngạt ngợp men say Giúp vơi loãng đọa đày sầu nhân thế Đưa ái tình trôi dần theo bốn bể Dưới mây ngàn lóng lánh giọt châu sa Giờ ly biệt nhìn bóng vàng tơi tả Ngọn cuồng phong kéo rã mảnh hồn thương Để mờ tan, tím tái khúc đoạn trường Qua năm tháng vấn vương hoài ánh tỏ Đã hết rồi nhưng mong ai đừng nỡ Thổi bay đi cánh gió của yêu đương Tội gì đâu mộng ái với mây sương Mà đành đoạn đường đi không ngoảnh lại! Em sang sông, bước vào khung trời mới Tôi cũng dần vá víu lại cung đàn Ánh trăng xưa đã vụn nát phũ phàng Giờ hai lối, canh tàn trôi nhỏ giọt Rồi thời gian sóng gờn rời vỡ bọt Sẽ âm thầm lặng lẽ biến phôi phai Những đêm vàng rực sáng sắc hồn say Đâu còn nữa bởi bồng, ôm ẵm bế Em ơi! Dẫu biết rằng như suối lệ Nước đọng rơi, loang trắng chẳng còn chi Nhưng đành sao bôi xoá ảnh trăng thề Khi chuỗi sống đêm về còn thao thức! Nguyễn Thành Sáng
NHỚ. Đã mấy hôm rồi em bận đi Đêm dài anh nhớ, biết làm chi Để vơi trăn trở bầu hiu quạnh Khuây khoả tâm tư hướng vọng về! Vắng xa nhớ quá ánh trăng lòng Vương vấn vô cùng một ảnh trong Canh cánh nỗi niềm, mong bậu bạn Thẫn thờ, ảm đạm ở bên song Nhìn quanh, nhìn quất giống như buồn Từng nhịp cung đàn lảy khúc thương Cảm xúc dâng cao vào khoảng lặng Nhẹ nhàng lan tỏa phủ mây sương Đưa bóng hồn trôi về kỷ niệm Lần trang thơ họa buổi đầu hôm Nghe sao lưu luyến thời tao ngộ Duyên dáng lời ai ngọt ấm hồn Tưởng hình, ghi dáng của người ta Từng nét in sâu, thắm đậm đà Gói hẳn vào tim hoa sắc ấy Dưới bầu êm ả nhẹ tay thoa Bây giờ nhớ quá biết làm sao Vói được bàn tay níu mộng vào Để tặng trái vàng ngân thổn thức Ngàn yêu, vạn cảm, đập lao xao Nhưng vẫn lặng im giữa bốn bề Thôi đành cuốn lại bức tranh đi Cất vào tủ kín nơi sâu thẳm Thả cánh hồn bay hướng mảnh thề! Nguyễn Thành Sáng
HAI CÁNH HỒN THƯƠNG Anh về em hết chiều đông Thôi sầu, thôi đợi, thôi lòng héo hon Bây giờ ánh trải đầu non Thuyền duyên xuôi mái, không còn lờ trôi! Mấy hôm anh vắng buồn tơi Bốn bề quạnh quẽ, chơi vơi nỗi niềm Vầng trăng phủ bóng bên thềm Mà sao như tối, như đen mịt mùng Đêm dài thao thức bâng khuâng Trông về phương ấy bao lần vấn vương Nghe lòng dào dạt nhớ thương Thả hồn lững thững mây sương dật dờ Anh ơi! Em ngóng, em chờ Trái reo để đó chực hờ cầm lên Ngôi nhà chỉ có mình ên Chuỗi ngày lạnh lẽo mông mênh chốn ngàn! Canh khuya lặng ngắm trăng tàn Nghe như ảm đạm, võ vàng tâm tư Nhớ ngày hai cánh hồn thơ Gặp nhau thắm thiết bên bờ sông thương Em ngồi đan áo hồn sương Anh đi dõi mắt trên đường tìm trăng Nhìn ai dạ thấy lâng lâng Một cơn gió nhẹ trào dâng sóng cồn… Giờ đây kết mảnh trăng tròn Tình mây với gió sớm hôm khắp vùng Mây tan, gió hú lạnh lùng Ngàn yêu, vạn thắm, mãi cùng thênh thang! Nguyễn Thành Sáng
CHUỖI ĐỜI. Cuộc đời lặng lẽ cứ dần trôi Sớm nắng, chiều mưa chuyển mãi thời Vầng tỏ hôm nào nay lịm tắt Chỉ còn sẩm tối với chơi vơi! Để cho nhen nhúm niềm trăn trở Thả cánh bay xa chốn thẫn thờ Lãng đãng, dật dờ nơi cõi lộng Mong tìm cảnh giới ảnh trăng mơ Chẳng may mây ám phủ giăng ngang Mộng thắm lòng ai bị phũ phàng Hút đẩy rơi sâu vào tít tận Đắm chìm héo hắt, nỗi bâng khuâng Người phải âm thầm chân rảo bước Phong trần, giá lạnh cuốn đường đi Mịt mùng bốn phía khung trời quạnh Sỏi đá, chông gai rải khắp bề! Thao thức, trở xoay trước sóng ngàn Suy tư, trầm mặc dưới canh tàn Tơ lòng vạn mối đan bao chặt Ghì níu tâm cang buộc võ vàng… Mới hay hoa nở trải vầng đông Hương tỏa lan xa phả ánh hồng Thoáng chốc hững hờ theo mấy độ Rủ tàn, tan nát thoảng mênh mông Chiều nay dõi mắt ngắm hoàng hôn Lảy khúc cung thương nhớ mảnh hồn Một thuở năm xưa hằn vó ngựa Chỉ còn đọng lại nhịp từng cơn! Nguyễn Thành Sáng
Tím Cả Lòng Tôi! Tiếng của em buồn… Qua điện thoại… Như cái gì nhức nhói quả tim tôi! Yêu làm chi! Rồi khi nghe giọng nói Thấy lòng nầy rười rượi nỗi buồn rơi! Trăng không nhạt! Tình không vắng! Nhưng cảnh đời phải trầm lắng bởi xa xôi! Em ơi! Một chuyến xe đời! Em đỗ bến! Buổi trưa nào khấp khểnh bước chân đơn Bởi sợ ráng tắt, sợ khung mờ giăng phủ Sợ hoa tàn cánh rũ nẽo đông phong Khiến em vội lấy chồng… Mà tình yêu đâu thắm thiết Cho chuỗi dài phải da diết nghẹn sầu ai Năm bốn mùa mãi vẫn có heo may Đêm vẫn lạnh và ngày luôn áng xám… Cuộc đời của em… Là cả ngàn mây phủ ám Chưa một lần lai láng trải niềm thương Chỉ rút co, lẩn tránh cạnh bên đường Tai văng vẳng hồi chuông từ viễn xứ…. Chiều hôm qua Tôi! người lữ thứ Thấy chạnh lòng xúc cảm với tình ai Một quả tim Ôi! Còn nhiều nhịp đập thật là dài Máu trong đó còn tràn loang đang chảy Vậy mà sao! Em lại đứng dưới trăng tà Đong ánh lệ Xót xa bài não nuột… Có phải chăng duyên ta từ bao kiếp trước Trở về đây hẹn ước buổi hoàng hôn?! Cớ mà sao lại phải vấn vương! Lại phải thương nhớ mảnh linh hồn! Đang tẻ lạnh! Đang từng cơn gào trước gió!... 22/3/2017 Nguyễn Thành Sáng