Cảm Xúc Đầu XuânMùng một ta ngồi nghe trái tim Nhịp dài gợi nhớ chuỗi truân chuyên Đường xa ghềnh gập, hằng quên mỏi Lẳng lặng mà đi, vượt nỗi niềm! Trầm mặc, thu hình uống bóng trăng Đêm đêm thao thức dõi mây ngàn Mượn ru của gió xoa buồn hận Khuây khoả niềm đau vọng ánh tàn Vương vấn muôn phần bởi nhớ nhung Hồn thiêng yêu dấu dãy dòng sông Sớm chiều xuôi ngược lăn tăn chảy Thắm thiết nguồn thương ấm cõi lòng Lối xưa tràn ngập nét đan thanh Hoa nở hương say, trái trĩu cành Vườn mộng vẫn nhiều đan gối mộng Trọn đời lưu dấu thuở ngày xanh!... Tất cả không còn trước đổi thay Bên lề cuộc sống tự phôi phai Lần mò tìm kiếm sao ra lửa Đốt sưởi vơi đi lạnh tháng ngày Hăm mấy năm dài, cực biết bao Đêm không yên giấc dưới mưa gào Nỗi lo trăm mối hằng quay quấn Lắm lúc ngàn cân ép lệ trào Ta sớm không còn nghĩ đến ta Trọn tay ôm kín một căn nhà Khăn khô cố vắt hoài ra nước Tơi tả mặc tình, ta kéo ta… Xuân nầy cây trái đã đơm bông Mảnh đất cằn khô ửng vạn hồng Năm tháng bập bềnh trên sóng nước Giờ đây êm ả ngắm vầng đông!... 29/1/2017 Nguyễn Thành Sáng
CÓ CẦU CẦN THƠ Cầu Cần Thơ nối bờ sông Hậu Kết đượm tình bạn bậu gần xa Bức tranh hoa sắc mượt mà Rồng thiêng uốn lượn thăng hoa cuộc đời! Ngày thấp thoáng bao nơi dòng sống Đêm sáng ngời dãy bóng đèn treo Trăng vàng tỏa ánh trong veo Lòng ai trổi nhịp ngân theo ý cầu Tô Cần Thơ một màu tươi thắm Đắp xây nền no ấm tương lai Bát cơm rồi sẽ đựng đầy Quê Hương rạng rỡ, từng ngày bay xa!... Nguyễn Thành Sáng
GHI ÂN CÙNG XÂY DỰNG Một cõi san hà đã dựng xây Vạn ngàn gian khổ đổ ra đây Biết bao máu chảy, hằng tơi tả Chân cứng, đá mềm, vó ngựa bay! Để lại hôm nay cho cháu con Đất, trời, sông, nước, suối, hòn, non Rừng thiêng, biển cả, hằng sa số Của cải, thiên nhiên dưới bóng tròn Tổ Tiên gửi gấm ân sâu nặng Lóng lánh rạng ngời vẹn ánh trăng Tỏa sáng bầu trời dân tộc Việt Ngàn năm, vạn kỷ phủ khung tầng! Mong mỏi hậu nhân khéo giữ gìn Vun trồng hạnh phúc, cuộc phồn vinh Tình Quê, nghĩa Nước đong đầy thắm Hòa mục Đệ Huynh quyện bóng hình Chung vai, sát cánh cùng xây dựng Xóa bỏ tị hiềm sắc tộc dân Để chẳng phụ xưa muôn khó nhọc Hứng cuồng, chịu táp, thịt xương tan! Nguyễn Thành Sáng
NHÌN BÉ NHỚ.. Nhảy nhót,vui đùa như cánh chim Líu lo, chúm chím ánh hồng son Hồn nhiên thỏ thẻ lời non nớt Lúc bổng, khi trầm, tiếng véo von! Nhìn bé vui đùa nhớ thuở xuân Ê a những buổi đọc câu vần Bao chiều ngắm hướng trời xem lạ Rộn rã trưa hè vọng gió ngân… Thế mà năm tháng đã dần trôi! Chuỗi mộng xuân tơ mãi với tôi Kỷ niệm đong đầy thời nẩy lộc Khắc hằn ký ức, thắm vành môi Tuổi ngọc vô tư giữa chốn này Khiến hồn lữ khách thoáng mơ ngây Hình xưa trở lại nơi vầng mắt Những bé nô đùa dưới ánh say… Nguyễn Thành Sáng
KÝ ỨC TUỔI THƠ Mãi nhớ người ơi! Thời tuổi dại Quê Hương yêu dấu, vạn hồn thơ Những chiều êm ả, bầu loang tím Lững thững đầu non, ánh đợi chờ Nhớ đồng xanh thẳm trải mênh mông Hừng sáng cần lao rải ước mong Những hạt lúa gieo ngân tiếng nói Mai nầy đầy ấp chớ nào không! Nhớ mái trường xưa tuổi học trò Chim non đôi cánh trải bay thơ Bàn tay hôm ấy nâng bình tím Lúc lắc, nỉ non, nét dại khờ Rồi bỗng hướng về, gọi bạn ơi! Hết rồi! Sợ sợ chẳng nên lời Chép bài không có, Thầy cho tím Rầu rỉ, loay hoay, bé ngóng trời Tuổi ngọc tâm hồn sâu đượm thẩm Chạnh lòng nhìn bạn, ánh lung linh Sắc hoa hồng thắm dần thay tím Động tấm lòng trăng, phủ bóng tình… Ôi! Bao kỷ niệm thuở xuân tơ Cuốn bóng hồn tôi vạn ý thơ Mãi ánh trôi xa, ngàn óng mượt Đậm nơi ký ức cõi trời mơ! Nguyễn Thành Sáng
TẤT CẢ ĐỂ THÀNH THƠ Tôi cũng muốn quên, muốn thật quên Tháng ngày xưa cũ, ngắm trăng lên Và con thuyền nhỏ chèo trên sóng Nhịp mái êm khua, đẩy bập bềnh! Muốn gởi mây xa về nẻo xa Bao lời thân ái của ngày qua Ngân nga, lảy nhịp vào trang trắng Trả lại người ta để hết mà… Muốn kể từ nay liệm nỗi niềm Một thời vương vấn níu đau tim Để ngày thơ thẩn, đêm sương đọng Từng giọt đong đưa, nhỏ lệ chìm Muốn thôi nhung nhớ, với thôi sầu Vì bởi trăng tàn, nhạt ánh thâu Thao thức, trở trăn hồn dĩ ảnh Làm sao kéo lại sắc vàng đâu..! Muốn thả trôi đi, chẳng nghĩ gì Mà sao cứ mãi bóng hồn phi Từ nơi tan loãng bay vòng lại Đưa cánh tay mơ lởn vởn ghì… Em ở ngoài kia khảy tiếng đàn Âm vang thoang thoảng trải cung tầng Theo mây chầm chậm về nơi lạ Vọng nhịp du dương, toả thắm ngàn Như dòng suối biếc nhẹ nhàng reo Lữ khách lạc rừng dạ hắt hiu Thấm giọng ngọt ngào phôi quạnh quẽ Lâng lâng nguồn cảm, phả đăm chiêu… Cuốn lại, thu về vạn mối tơ Thâu canh vò võ, chuỗi mong chờ Giờ đây hãy cố gom thành mối Lặng lẽ âm thầm dệt cánh thơ Tri âm thi hoạ tự bao giờ!... Nguyễn Thành Sáng
DƯỚI BÓNG THỜI GIAN “Anh đừng cố đứng chờ em nữa nhé Em chẳng còn trẻ nữa để đợi anh”… Ôi gió thu! Lay cành cây nhè nhẹ Đọng giọt sầu lấp loé ánh long lanh! Em nức nở một chiều qua giấy mỏng Chuỗi lặn tàn rủ bóng xế hoàng hôn Mà hồn như mãi còn vương vấn mộng Chưa đủ đầy ủ ấm thuở trăng non Để tảng băng đóng dầy nơi Bắc Cực Vụn vỡ tan khi lúc nắng về đây Hồn thu héo, sầu ai nơi đáy vực Sẽ trở mình lảy khúc nếu mây bay… Tiếng lòng em thao thức tợ như tôi Giọt sương nhỏ, trôi rơi vào cát trắng Đã hút sâu, bao lần từ bóng tối Thế mà sao lá hỡi! Vẫn bâng khuâng! Cánh hoa xuân năm xưa đâu còn nữa Những đêm vàng đứng giữa ngắm trăng thanh Nhìn vòm rộng long lanh vầng ánh tỏ Niềm mênh mang gởi gió vút trời xanh Con thuyền xuôi mái chèo trên sóng nước Tắm phất phơ, vờn lướt, xác thân say Dòng sông dẫn tháng ngày về mộng ước Chốn phương ngàn vươn vượt cõi tầng mây… Tất cả đã qua rồi, không trở lại Có giống em khắc khoải buổi chiều nay? Nỗi buốt giá phủ dầy băng lạnh tái Mà hồn sao cứ mãi thẫn thờ bay! Nguyễn Thành Sáng
MẤT ANH. Em vẫn mãi xem anh là thần tượng Đưa ánh về, chuyển hướng khỏi âm u Bao tháng ngày chìm ngộp giữa hồn thu Hoa xuân thắm chu du miền lạnh lẽo! Em thẩn thờ trong nỗi buồn cô nẻo Chuỗi thời gian thả mộng đến trời xa Một cung mờ phủ chụp đóa hồng hoa Gieo khắc khoải, ngân nga lời sầu nữ Anh chợt đến thuở cánh hồn lữ thứ Khúc cung đàn êm ả bước thời gian Men hương lòng ngào ngạt mãi không tàn Bao kỷ niệm thắm vàng khơi ấn tượng! Những đêm đơn thả hồn trôi mộng tưởng Giấc mơ sâu thoáng nhẹ ánh môi cười Anh cho em tràn ngập nỗi niềm vui Thôi quạnh quẽ, một thời trong vơ vẩn Nào ngờ đâu để lần em mãi hận Cảnh phũ phàng xé nát giấc mơ say Để ái tình tha thiết mất cung ngai Em đau khổ, trọn đời trong vạn úa! Khúc lỡ làng rền tai em chát chúa Bao chiều buồn dàn dụa nhớ người yêu Em thương anh, nhớ anh thật là nhiều Bao ánh mắt nồng nàn trao mật ngọt… Hai mươi năm trôi qua, ngàn đau xót Để bây giờ suối ngọt biến thành vôi Cho cung đàn lỡ nhịp, tiếng tơ vơi Buồn bã lắm, một đời nơi cõi thế Dưới đêm mờ, thức thao dòng kể lể Mất tình anh sống để khổ đau nhiều Bởi tim nầy gói trọn bóng hình yêu Vĩnh biệt mộng cuộc đời nào diễm phúc Mãi trời sầu xéo em nơi trần tục! Nguyễn Thành Sáng
TRÊN ĐƯỜNG LÝ TƯỞNG Gió lộng không gian, quần vũ trụ Thênh thang trời rộng cuốn hồn ta Ấp yêu mộng sống dài đăng đẳng Theo ánh dương tà đuổi bóng ma! Sáo diều rung nhịp, ngân lời tưởng Xé cõi cuộc đời vạn ý tơi Có ánh ngập tràn, nơi khắc khoải Đảo chao dòng nghĩ đủ, đầy, vơi Chiếc bóng thời gian chuỗi hợp tan Khi vui rạng rỡ, lúc buồn than Tâm tư thao thức, hằng xoay trở Thổn thức mặc trầm trải dưới trăng Tuổi đời đóng lại nơi khung hạn Nẻo sống đảo điên lắm lạnh lùng Lúc tỏa rạng ngời, khi huyễn hoặc Khiến hồn lạc lõng phải mông lung! Ta đã từ lâu bước vọng theo Con đường rạng sáng, xoá sầu teo Lấy ngàn ý sống ra bao thẻo Giữ lại thắm hồng, bỏ hắt hiu Quang đãng trời nay trải cánh hồn Ta cười sảng khoái, hú từng cơn Ngập đầy hạnh phúc hương say ảnh Từng chập ngân nga, vạn sóng vờn Mới hay trăng tỏ phủ lên bờ Đẹp lắm mộng đời chẳng chút sơ Không tả tơi rơi vào cõi mị Thong dung, nhàn nhã, chẳng cần vơ! Nguyễn Thành Sáng
LƯU LUYẾNCó một lần đi, ghé bến trăng Nhìn dòng sông chảy, nỗi niềm dâng Thấy con thuyền ảnh lần theo nước Trên sóng lăn tăn, gợn lớp tầng! Cái bóng mơ thuyền nhẹ lướt trôi Dưới bầu êm ả thoáng khung trời Hai bờ hoa nở, hương thơm ngát Đồng vọng từ xa nhịp vút khơi Trên cao trăng sáng tỏa vầng thương Từng chập long lanh phủ ánh trường Gió đẩy nơi đâu hàng vạn thắm Về đây, rắc xuống mát ngàn sương! Cả cõi không gian bầu lớn rộng Nhặt khoan điệu sáo thổi ngân xa Đều gom tất cả rồi cô đọng Thổn thức cùng trăng, chẳng nhạt tà Cảnh thắm đong đầy vạn sắc mê Lan vào không ảnh chuỗi lê thê Cho bầu vắng lặng thêm thương quá Quyện cả theo trăng một ước thề… Hồn xưa dẫu mất, xéo tim ta Nhưng những chiều đông mãi mặn mà Bao tiếng tơ lòng thời mộng ước Vẫn về ảm đạm, lảy ngân nga Thao thức nhớ nhung thuở thắm vàng Dưới trời nhàn nhạt ánh thanh trăng Con thuyền năm ấy từ xa vắng Động đậy trôi trôi, tới nhẹ nhàng! Nguyễn Thành Sáng