Hiện Đại [Edit] Khói Thuốc Súng Quân Nhân - Phi Sách

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi GiangPhan369, 30 Tháng chín 2018.

  1. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 9:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 9:

    Tại Tư thẹn thùng tránh đi.

    Rũ mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

    Anh trầm mặc, để cô nằm lại trên giường, tùy tay giúp cô dịch chăn.

    Hai người an tĩnh, không nói lời nào.

    Bỗng nhiên, trong chớp nhoáng anh hôn lên môi cô.

    Một cái hôn rất nhẹ.

    Nhanh mà mềm nhẹ, kỳ thật chỉ là nhẹ nhàng chạm vào cánh môi một chút, giống như chuồn chuồn lướt nước.

    Tại Tư chớp chớp mắt, hậu tri hậu giác, giơ tay lấy chăn chắn lại khoảng cách giữa hai người.

    Chu Giác Sơn xem ở trong mắt, khẽ cười một tiếng. Chưa đến hai giây sau, anh giật lấy chăn ném tới nơi xa.

    Kỳ thật, ban đêm loại cảm giác này không xem là xa lạ.

    Từ lúc cô đến bên người anh, cơ hồ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô như vậy.

    Không trang điểm, khuôn mặt sạch sẽ, thân thể mềm mại, mặc một cái váy ngủ thật dài, tóc dài đen nhánh tùy ý xõa trên gối đầu và khăn trải giường, đôi mắt trong vắt khi nào cũng đề phòng anh, đôi môi hồng nhuận lại luôn dụ hoặc anh cắn một cái.

    Anh là một người có ít dục vọng.

    Anh đã sớm nói qua, phụ nữ như vậy không thể giữ lại.

    Chu Giác Sơn khom người, cúi đầu.

    Đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô, nắm chặt lấy gáy cô, chậm rãi đưa đầu lưỡi, ma xát nhẹ vài cái, cạy ra hàm rang đang đóng chặt.

    Đêm khuya tĩnh lặng, hai thân ảnh gắt gao quấn vào nhau, giường trúc bị thân thể vặn vẹo đè ép đến kẽo kẹt rung động.

    Tất cả đều tới một cách đột nhiên không kịp phòng ngừa.

    Anh tùy ý quấy rối, ý loạn tình mê, bản năng tình dục mãnh liệt kích thích thần kinh hai người.

    "Ân.. Không được.."

    "Tôi sẽ không động chỗ đó."

    Một phen ôm eo cô, nâng lên thân thể của cô lần thứ hai hôn nồng nhiệt, hai người gắt gao dính lấy nhau, Tại Tư đẩy không được anh, một lúc cũng không còn sức lực.

    Thật lâu sau, ánh trăng dần tối, ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm lính gác đổi ca.

    Chu Giác Sơn ngồi ở mép giường, nâng đầu Tại Tư đặt lại trên gối.

    Tiểu mỹ nhân trong ngực đang thiếu dưỡng khí.

    Tại Tư suy yếu nhìn anh, không ngừng thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt.

    "Ngủ đi."

    Anh nhặt chăn về, cởi áo sơmi.

    Dưới ánh trăng, dáng người vai rộng eo thon thoáng chốc lộ ra không sót thứ gì.

    Tại Tư còn chưa kịp phản ứng, đại não trống rỗng, ngơ ngác nhìn tám khối cơ bụng trước mắt.

    Anh cười nhạo một tiếng, khom lưng, hôn lên đôi mắt cô.

    "Nhắm mắt, ngủ."

    Cô chậm rãi nhắm mắt.

    Anh ôm cô vào lồng ngực, an ổn mà ngủ.

    Hôm sau.

    Trời tờ mờ sáng, Chu Giác Sơn mặc quần áo xong, cầm lấy khẩu súng 92G trên bàn. Cô gái trên giường còn ngủ say, anh không quay đầu lại, lập tức đi xuống lầu.

    "Đoàn trưởng, ở đỉnh núi đối diện có hướng đi mới, có binh lính báo lại nói thấy Hồ Nhất Đức tướng quân, không biết thật giả."

    Thấy anh đẩy cửa ra, một người vẫn luôn đứng ở ngoài cửa chờ liền lập tức đứng nghiêm cúi chào, thay anh đóng cửa, lại vội vàng theo anh xuống lầu.

    Chu Giác Sơn hơi cau mày, sửa sang lại cổ tay áo, bước nhanh đi xuống cầu thang, "Không thể nào, hẳn là nhận sai người, người nhà Hồ tướng quân không phải là bị quân Khắc Khâm bắt sao, ông ta không thành thật mà ở lại quân khu chờ tin tức cứu viện của chúng ta, sao đột nhiên lại chạy đến loại thâm sơn cùng cốc này?"

    Nói xong, anh làm như vô tình nghiêng đầu thâm trầm nhìn người phía sau.

    Phùng Liên Trường gật gật đầu, "Vâng, là rất kỳ lạ."

    Anh ta nghĩ với tính cách tác oai tác quái của Hồ tướng quân, giày da dính một chút bẩn đã không chịu nổi, sao có thể chạy đến vùng xa xôi này chứ.

    "Nhưng ở bờ bên kia sông trong rừng cây, thủ hạ của tôi có vài người đều thấy xe của ông ấy, còn gặp được mấy người lính quen thuộc." Hồ Nhất Đức ở quân khu luôn luôn kiêu ngạo, ông ta ỷ vào mình có quan hệ với bộ trưởng, ở đâu cũng làm xằng làm bậy, ngay cả chiếc xe thường dùng cũng làm kí hiệu nổi bật, biển số xe độc nhất, kim quang lấp lánh.

    "Tôi còn có mấy tấm ảnh chụp, bên trong ảnh có một người nhìn rất giống, chắc là Hồ tướng quân."

    Nói xong, Phùng Liên Trường lấy máy ảnh ra.

    Máy ảnh quân dụng đều phải đạt yêu cầu cần thiết nhất đó là không thấm nước chống bụi, cho nên sau khi trậnh oanh tạc diễn ra xong, máy ảnh ở nơi phế tích vẫn không bị hư hỏng gì.

    Chu Giác Sơn nhận lấy máy ảnh, nhanh chóng mở ra xem.

    Ảnh chụp người không mặc quân trang, góc độ cũng không tốt, có thể nói là Hồ Nhất Đức, cũng có thể nói là một ông bác mập mạp tuổi trung niên.

    Anh nhíu mày, vào kho ảnh rồi xóa sạch nó.

    "Ai ai ai.. Đoàn.. Đoàn.."

    Phùng Liên Trường tê tâm liệt phế hô nửa ngày, cũng không làm chậm tốc độ ra tay của Chu Giác Sơn.

    Xong..

    Anh vất vả cả sáng sớm, phái hai tổ binh trinh sát, mất đi cả buổi lao lực, kết quả bị lão nhân gia ngài nhấn một cái như vậy công sức đổ sông đổ biển.

    Mặt Chu Giác Sơn không thay đổi, tiện tay đưa máy ảnh cho Phùng Liên Trường "Không cần mấy cái này, tôi muốn chứng cứ chính xác."

    "Đoàn trưởng, ý ngài là.."

    Chu Giác Sơn liếc anh ta một cái. "Nhân chứng, khẩu cung, ghi âm."

    "A.. dạ vâng!"

    Phùng Liên Trường dùng sức vỗ vỗ đầu, vội vàng cúi chào, rồi phái ngườ đii tìm chứng cứ.

    Sáng sớm gió lạnh thổi qua thang cuốn của ngôi nhà, xẹt qua góc áo Chu Giác Sơn, anh đứng ở lầu hai đi xuống chỗ ngoặt, tay vịn cầu thang, ngắm nhìn núi non nơi xa, không khỏi có chút suy nghĩ.

    Có một cấp dưới ngu xuẩn, khó tránh khỏi thêm chút phiền toái, nhưng cũng chưa chắc là chuyện xấu.

    Cách đó không xa, có một thân ảnh gầy gò chống gậy, đối mặt với ánh nắng, xuyên qua đường đất, khập khiễng đi tới chỗ Chu Giác Sơn.

    Sống lưng Chu Giác Sơn thẳng thắn, từ trên cao nhìn xuống, nói, "Bác sĩ Trần nói anh cần phải nghỉ ngơi."

    Người dưới lầu gia tăng tốc độ.

    "Không có việc gì, đoàn trưởng, có yêu cầu gì hãy tìm tôi."

    Thang Văn đứng ở chân cầu thang, ngẩng đầu nhìn Chu Giác Sơn.

    Anh biết, lần này quân đi theo đoàn trưởng tới đây không nhiều lắm, các sĩ quan trong quân đội dân tộc thiểu số như họ rất hỗn loạn, chất lượng so le không đồng đều, có một ít là tốt nghiệp sơ trung, cũng có một ít chưa chắc đã học xong tiểu học.

    Chu Giác Sơn là dạng người gi, Thang Văn rất rõ ràng, mấy tháng nay, anh trưởng quan trước mắt này và những người như Hồ Nhất Đức không giống nhau. Anh ta có thực lực, quyết đoán, có nguyên tắc, từ sau khi tiếp xúc với Chu Giác Sơn, Thang Văn khâm phục anh từ tận đáy lòng, anh ta (CGS) đã đem anh (TV) trở thành một anh hùng, anh là thật tình muốn phục vụ cho Chu Giác Sơn.

    "Đoàn trưởng, tuy rằng tôi chỉ biết về công văn giấy tờ, kinh nghiệm công tác ít, nhưng lúc anh mở họp và gửi công văn đến tổng cục cần phải có cá nhân phụ trách giúp anh lưu lại bản sao, trưởng quan trong quân khu rất nhiều người đều không biết chữ, tôi có thể hỗ trợ phiên dịch và sửa sang lại, cũng có thể thay ngài truyền đạt một ít chuyện không thể nói thẳng."

    Tham gia quân ngũ liền không thể sợ chịu khổ, sợ chịu khổ còn làm lính làm gì.

    Chu Giác Sơn cười nhạo một tiếng, nhìn xuống Thang Văn, hất cằm.

    "Nhấc chân lên nhìn xem."

    "..."

    Thang Văn cúi đầu, nháy mắt khó xử.

    Anh cắn răng, thử, rồi lại thử..

    "Báo cáo đoàn trưởng, nâng không được."

    Ngày hôm qua nổ mạnh, đại nạn không chết nhưng chân bị trúng vào mảnh đạn và viên bi, bác sĩ Trần nói phải tĩnh dưỡng hơn hai tháng, lúc này mới ngày hôm sau.. Bắp đùi này vốn là không có sức lực.

    Chu Giác Sơn hiểu rõ, không tỏ ý kiến, anh đi xuống, lấy hộp thuốc ra, đưa Thang Văn một điếu.

    "Nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ chuyện gì khác."

    "Đoàn trưởng.."

    "Về sau anh sẽ hữu dụng."

    "..."

    Thang Văn gật đầu, nhưng không dám nhận điếu thuốc.

    Chu Giác Sơn cười, đem thuốc ném đi, khoác tay lên bả vai gầy yếu của Thang Văn. Trong đội quân này, người trung thành với anh không nhiều lắm.

    Nợ máu phải trả bằng máu.

    "Tiểu tử, chân này của ngươi, sẽ không bị thương một cách vô nghĩa."

    Không đến một ngày, các loại ghi âm, khẩu cung, vật chứng.. Không ngừng được nộp lên cho Chu Giác Sơn.

    Sở hữu tất cả chứng cứ cũng đã đủ xác nhận người đến là Hồ Nhất Đức.

    Ông ta tự tiện rời khỏi quân khu. Có ý định mưu sát sĩ quan cao cấp trong quân.
     
  2. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
  3. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ai sẽ cảm thấy hứng thú với tin tức quân sự đến như vậy, lại không biết xử lý miệng vết thương như thế nào?

    Trong lòng Chu Giác Sơn biết rõ ràng, anh chỉ là nhìn thấu nhưng chưa nói ra, nếu cô nhất định phải làm anh lấy ra chứng cứ xác định mới bằng lòng thừa nhận, anh cũng có thể lập tức phái thủ hạ đi tra.

    Không có người nào có thể sống cả đời trong lời nói dối. Đặc biệt là xã hội hiện đại, tin tức về thân phận quả thực là không đáng một đồng.. Trong vòng năm phút đồng hồ, cá nhân tư liệu như công tác, đối tượng yêu đương, gia đình, tốt nghiệp trường học gì, địa chỉ của cô. Thậm chí từng loại quần áo của cô mua ở đâu anh đều có thể tra rõ ràng.

    Trái tim Tại Tư kinh hoàng nhất thời nói không ra lời, cúi đầu, lấy ngón tay chặn môi Chu Giác Sơn lại.

    Chu Giác Sơn cũng không nghĩ phải xử lý cô như thế nào, anh mở hai tay ra, nhìn xuống cô, có thể nhìn ra sự khẩn trương cùng sầu lo của cô.

    Anh quay mặt đi, liếc mắt nhìn núi non ngoài cửa sổ, những ngọn đồi chạy dài nhấp nhô không ngừng, dùng giọng điệu cực kì chắc chắn mà nói.

    "Hiện tại tôi chỉ cần tư liệu của Hồ Nhất Đức, làm điều kiện trao đổi, nếu cô muốn tôi cũng có thể giúp cô giảo mạo thân phận là bác sĩ Trung Quốc. Chuyện khác tôi sẽ không làm khó, cô nghĩ gì cứ nói, không muốn nói tôi cũng sẽ không ép."

    Trong quân đội có quy củ quân đội.

    Bất luận quân khu độc lập nào đều không chịu đựng một người phóng viên ngoại quốc tồn tại.

    Chuyện tới hiện giờ, mạng của cô ở trong tay anh, toàn bộ quân khu bang Shan trên dưới mấy chục vạn người, trừ bỏ anh, tuyệt đối không có người thứ hai dám hứa hẹn có thể giữ được cô. "Tô hy vọng cô có thể minh bạch đến tính nghiêm trọng của sự tình này."

    "..."

    Tại Tư hoảng loạn ngẩng đầu, hốc mắt phiếm hồng, cô suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ gật đầu, đã là thừa nhận.

    Cô biết rõ ràng.

    Trải qua việc ngày hôm qua, cô đã sớm làm tốt tâm lý chuẩn bị, Chu Giác Sơn lòng dạ quá sâu, cô đấu không lại anh, cũng giấu không được.

    Không sai, cô là một phóng viên chiến địa, mặc dù cô là phóng viên, cũng không hoàn toàn ý nghĩa rằng cô có những tin tức trong quan quân mà bọn họ không biết đến.

    "Tôi tới Miến Điện công tác, là thực hiện chủ đề chữa bệnh cứu viện quốc tế". Cô nhấp môi, từ từ kể ra. "Tôi biết Hồ Nhất Đức này, là bởi vì lúc tôi tới Miến Điện hiểu biết hắn một ít từ báo chí đưa tin, nhưng tôi dám cam đoan, cái loại tư liệu anh muốn tôi cũng không rõ ràng."

    Cô mới công tác hai năm, tư lịch quá ngắn, cấp trên sẽ không giao cho cô loại nhiệm vụ này.

    Lần đầu tiên, cô ở trước mặt anh vạch trần mặt nạ ngụy trang.

    Đuôi lông mày Chu Giác Sơn khẽ nhúc nhích.

    "Cô nói thật?"

    Tại Tư rầu rĩ gật đầu.

    "Thật."

    Chu Giác Sơn gật đầu, không cho là đúng, anh dùng ngón trỏ gợi cằm cô lên, làm cô nhìn thẳng chính mình, hai người bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt ở giữa không trung giao nhau, trong chớp nhoáng, phảng phất đang thử thách, ai cũng không chịu nhượng bộ.

    Một lát sau, Chu Giác Sơn cúi đầu, bỏ tay ra.

    "Cô nói dối."

    "Tôi không có.."

    Khuôn mặt anh trầm xuống, đi vòng qua cô, cầm lấy áo khoác trên ghế, nhanh chóng mặc vào.

    "Tôi đi xem một người bệnh, buổi tối ngủ trước, không cần chờ tôi."

    "..."

    Tại Tư cắn chặt môi, nhìn bóng dáng anh, mấy lần muốn nói lại thôi.

    Cô biết, cô biết anh đã nhượng bộ rất lớn, chính là lập trường bất đồng, "Được rồi, tôi thừa nhận, xác thật tôi không chỉ biết về Hồ Nhất Đức như vậy. Nhưng mà tư liệu anh muốn tôi thật sự không biết."

    Chu Giác Sơn chợt ngừng chân, đứng ở cửa.

    Dưới ánh chiều tà, ánh nắng nghiêng chiếu vào đôi ủng đen nhánh bóng lưỡng, chiết xạ ra một đạo ánh sáng lạnh lùng.

    Anh nhếch khóe miệng, hai tay đưa ra sau lưng, hơi hơi nghiêng đầu gật đầu, "Lúc này cũng không phải lời nói thật?"

    "..."

    Tại Tư trầm mặc, do dự.

    Chu Giác Sơn cười, "Tôi nói rồi tôi không muốn nghe lời nói dối, chuyện này tôi sẽ không hỏi lại, chờ thời điểm cô chủ động muốn nói rồi nói sau."

    Giải quyết Hồ Nhất Đức này cũng không phải chuyện một sớm một chiều, tương lai còn dài, Chu Giác Sơn có rất nhiều thời gian cùng tinh lực đi đối phó. Vặn đảo một tướng quân nói dễ hơn làm, anh cũng không thể muốn dựa vào một người phụ nữ tới giúp. Hôm nay anh hỏi cô, chỉ là thử, nhìn một cái cô có hay không phần tâm này, nhưng không nghĩ tới, kết quả này thật là làm anh "Thần thanh khí sảng".

    "Đi rồi." Chu Giác Sơn bước ra, đẩy cửa đi rồi.

    Lửa trên bệ bếp cũng đã tắt.

    Chỉ để lại một nồi nước sôi cùng Tại Tư làm bạn, chung quanh trống rỗng.

    * * *

    Tại Tư dựa lên bàn, suy tư trong chốc lát, sau một lúc lâu, đi lên lầu hai, ngồi bên mép giường, nằm xuống.

    Kỳ thật, cô thật sự không có lừa anh. Cô biết Hồ Nhất Đức, là bởi vì chuyện của nhà cô, cùng quân sự không quan hệ, cùng trận chiến tranh này cũng không liên quan.

    Chuyện cũ năm xưa, là ân oán của một kẻ thù truyền kiếp. Trong trí nhớ, cha cô lúc sinh thời từng đi qua biên cảnh Miến Điện làm trung đội đội trưởng, cũng coi như tuổi trẻ đầy hứa hẹn, mẹ cô thường nói, cha cô là hi sinh vì nhiệm vụ, là Hồ Nhất Đức hại chết ông.

    Lúc ấy còn nhỏ, cô sáu tuổi? Cái gì cũng không hiểu, không biết cái gì là hi sinh vì nhiệm vụ, chỉ biết là từ đó, trong sinh hoạt của cô liền thêm một tên Hồ Nhất Đức xa lạ, không thể nói có bao nhiêu hận, chỉ là rất tò mò, tò mò cha cô vì cái gì mà chết, tò mò Hồ Nhất Đức là ai, tò mò Miến Điện là quốc gia như thế nào?

    Cô tự học ngôn ngữ Miến Điện, là bởi vì cái này.

    Cô còn lên làm chiến địa phóng viên, cũng là vì cái này.

    Hàn trình làm du khách ở Miến Điện, đều là đi trong ánh sáng, những địa phương thân thiện, muốn cảm nhận được nơi này tàn nhẫn cùng đen tối, chỉ có thể làm ra một ít hy sinh cùng nhượng bộ.

    Cô cũng sợ chiến trường, cô cũng sợ chiến hỏa, nhưng cô vẫn tới, cô đem việc này coi như là tiểu mục tiêu hạng nhất trong cuộc đời, cô nghĩ sinh thời, nên tới nhìn một cái, coi như thỏa mãn tâm nguyện cũng tốt.

    Tại Tư trước khi đi ngủ, để lại cho Chu Giác Sơn một tờ giấy nhỏ.

    "Tôi không biết anh có thể hiểu tiếng Trung hay không, ngày tôi bị trói đến quân khu, trong người mang theo một quyển sổ nhật ký. Cái sổ nhật ký kia chính là toàn bộ hiểu biết của tôi về Hồ Nhất Đức, nếu anh có thể tìm được, hy vọng có thể giúp được anh."

    Đêm dài đã tới.

    Một đôi tay thon dài sạch sẽ cầm lấy tờ giấy trắng trên mặt bàn, quay đầu, lại nhìn thoáng qua người phụ nữ đã ngử say.

    Chu Giác Sơn dựa ngựời bên cửa sổ, cầm một chiếc điện thoại.

    "Miêu Luân."

    "..."

    "Vâng, đoàn trưởng."

    Lần này đi Khắc Khâm bang hành động, Miêu Luân vừa lúc cũng theo lại đây. Anh ta lập tức từ trên giường đứng dậy, cầm lấy quần áo, vội vã ra cửa.

    Ban đêm, trong thôn căn bản không có điện, chạy đến một chiếc xe jeep, tìm tìm kiếm kiếm, dùng đèn pin di động.

    Ánh sáng quá kém.

    Thật vất vả tìm được một quyển notebook, bảo sao một chữ anh đều không biết. Không sai..

    "Chính là cái này!"

    Miêu Luân nhếch miệng cười, từ trong xe nhảy ra, hồng hộc hướng nơi Chu Giác Sơn ở chạy tới.

    Trên đường gặp phải Phùng Liên Trường, anh ta phản xạ có điều kiện, nghiêm cúi chào.

    Khi giơ tay, sổ nhật ký suýt nữa rơi xuống đất, anh ta vội vàng tiếp lấy, miễn cho gặp rắc rối. Phùng Liên Trường xua xua tay, để hắn chạy nhanh đi báo cáo với đoàn trưởng kết quả công tác.

    Miêu Luân cười cười, vội gật đầu không ngừng, tiếp tục lên đường.

    Hai người ai cũng chưa chú ý, có một tấm ảnh chụp nho nhỏ từ sổ nhật ký khe hở rớt ra tới, rơi trên mặt đất, bị gió thổi xa.

    Đêm khuya, trời đất ngủ say, nước chảy róc rách, trăng sáng sao thưa, đêm dài từ từ buông xuống ở nóc nhà và ngọn cây, bị gió thu quấy rối mấy lần lung lay sắp đổ.

    Miêu Luân hự hự chạy lên lầu.

    "Đoàn trưởng, là cái này sao?"

    Miêu Luân dáng người vốn béo, hơn nữa Miến Điện hàng năm khí hậu nóng bức, ban đêm cũng không mát mẻ, chạy hai bước liền đem anh ta mệt đến mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển.

    Chu Giác Sơn đứng lặng ở cạnh cửa, tùy tay lật hai trang.

    Anh vẫn không nhúc nhích, chăm chú nhìn vào, mọi chuyện nhanh chóng hình thành trong đầu.

    "Ngày 4 tháng 3 năm 2003, mặt trời đã lên cao, quân bang Shan gần 2000 bộ đội chiến đấu cùng máy bay trực thăng 105, 120 chờ pháo hỏa lực yểm hộ, đột nhiên tại chiến khu quân Khắc Khâm độc lập 18 cứ điểm phát động tấn công mãnh liệt. Tổng chỉ huy Hồ Nhất Đức.."

    "Ngày 22 tháng 4 năm 2004, lúc 5 giờ, quân bang Shan đột nhiên xuất động ba doanh trại binh lực, tiến công kéo đến ngoại Nam Sơn Khắc Khâm trận địa, hai bên kịch liệt chiến đấu. Tổng chỉ huy Hồ Nhất Đức.."

    "Ngày 7 tháng 6 năm 2005, mặt trời đã lên cao, quân bang Shan gồm 63 đoàn ở khu La Phổ đánh bất ngờ 26 quân doanh của quân Khắc Khâm độc lập, cùng ngày, ít nhất có năm bộ binh doanh đồng thời tham dự thế công. Tổng chỉ huy Hồ Nhất Đức.."

    Miêu Luân không hiểu Hán ngữ, thăm dò nhìn xem.

    "Đoàn trưởng, đúng hay không?"

    "Ừ."

    Chu Giác Sơn ngẩng đầu, đóng sổ nhật ký lại, anh cho Miêu Luân đi ra ngoài, đóng cửa, rồi xoay người hướng lầu hai đi đến.

    Không tin được, những ngày trong này hữu dụng vượt quá tưởng tượng.

    Tuy rằng từ bút tích non nớt có thể cảm thụ được nhật ký này được viết lúc ấy tuổi còn rất nhỏ, không có năng lực phân rõ thị phi thật giả, nhưng cũng may ký lục cơ bản toàn diện, một ít sự kiện chiến tranh thuật lại rất chuẩn xác tỉ mỉ.

    Với tư liệu này, anh không thể không nghĩ đến một vấn đề rắc rối của quốc gia này, kỳ thật Miến Điện lạc hậu không chỉ thể hiện ở phương diện phát triển kinh tế, văn hóa, chế độ quản lý cũng là như thế. Nơi này không coi trọng văn học, không coi trọng lịch sử, không coi trọng pháp luật, càng không hiểu đến việc cập nhật tin tức hoặc là lưu trữ dữ liệu.

    Anh muốn ở quân kho tìm tiểu sử của Hồ Nhất Đức như mò kim đáy bể, mà hiện tại có sổ nhật ký này vừa lúc giúp anh một cái ơn huệ.

    Trên lầu, chung quanh lặng yên không một tiếng động.

    Người phụ nữ trên giường còn ngủ say.

    Chu Giác Sơn đi qua, ngồi trên mép giường, đưa lưng về phía cô. Hai khủy tay tựa đầu giường, thân thể hơi nghiêng, dùng đầu ngón tay nghịch ngợm những trang giấy cũ.

    Không phải người mù đều có thể nhìn ra được, quyển nhật ký đã cũ thành như vậy, chứng minh rằng cô không có nói dối.

    Suy nghĩ một lát, anh cúi đầu, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá.

    Gió đêm thổi qua, anh an ổn mà ngồi, dùng hai ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc lá, một tay bật lửa, giây lát sau, ánh lửa đỏ rực chiếu sáng hơn một nửa mặt anh, ban đêm ánh sáng lay động, anh hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra một ngụm khói trắng.

    "Thực xin lỗi."

    Không ngoài dự kiến, trả lời anh chính là một mảnh yên tĩnh vô vị.

    Tại Tư vẫn không nhúc nhích, ngủ thật sâu, giống như thể xác và tinh thần đều mệt, khi ngủ hàng chân mày vẫn còn nhíu lại thật chặt.

    Chu Giác Sơn quay đầu nhìn, có chút không đành lòng. Ở điều kiện sinh hoạt như vậy, ăn bữa nay lo bữa mai, đêm nay dường như là trạng thái bình tĩnh nhất.
     
  4. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh nghĩ một lúc rồi cầm lấy sổ nhật ký, để Tại Tư một mình trong phòng ngủ..

    Tiếng bước chân chậm rãi bước xuống, làm bừng tỉnh một lính gác đang ngủ say.

    "Đoàn trưởng.."

    "Ngủ tiếp đi."

    Bước chân thật nhanh, sải bước đi xuống cầu thang, trước mặt là đường cái, anh đi tới bên lề đường, lề đường ban đầu là một dãy phòng nhỏ tối thui ngay sau đó liền có một hai phòng sáng lên.

    Ánh sáng bây giờ là đèn đường, anh hút điếu thuốc lá trong tay, khói bụi dọc theo bên đường từ từ tiêu tán, không bao lâu sau, có ánh đèn pin từ cửa sổ chiếu lên người anh, Chu Giác Sơn không để bụng liền quẹo vào bên trong một căn lều trúc rách nát.

    Trong lều đều là thương binh, một đám người thấy anh đếb đều kinh ngạc.

    Chu Giác Sơn nhìn như không thấy, tìm một chỗ xem như sạch sẽ gối lên tay mình.

    Nhắm mắt, ngủ.

    Sáng hôm sau, không khí dân dã tươi mát, trong thôn tràn ngập một tầng sương mù, Tại Tư mê man trợn mắt, mơ hồ thấy được một hình bóng rất là quen thuộc.

    Tóc ngắn, thân hình hơi béo.

    "Khang tẩu?"

    "Ai nha! Tại Tư tiểu thư! Cô tỉnh rồi! Tôi nghe nói tay cô bị thương, thế nào, có nghiêm trọng không?"

    Một bàn đồ ăn vừa mới dọn xong, Khang tẩu thấy cô tỉnh, lập tức vui vẻ ra mặt đi lại đây, bà ấy bưng một thau nước trong cùng thuốc đi qua, không nói hai lời liền tháo băng gạc trên tay Tại Tư.

    Tại Tư ngơ ngẩn, lông mi chớp động, còn không có biết rõ ràng sao lại thế này.

    Ngoài cửa, một thân ảnh mảnh khảnh chống một cây quải trượng, đưa lưng về phía hai người, cúi đầu, giúp Tại Tư và Khang tẩu làm phiên dịch.

    "Bà ấy là sáng nay tới." (Trao đổi bằng tiếng anh)

    Tại Tư nhìn lại, trước mắt sáng ngời, đó là Thang Văn..

    "Tại sao bà ấy lại tới?"

    Tại Tư thầm nghĩ, không phải chờ hai ngày rồi về lại nam bang Shan quân khu sao? Như hiện tại Khang tẩu tới đây.. Kia một đi một về thật nhiều phiền toái a.

    Thang Văn nhấp môi, "Cái này cô phải hỏi đoàn trưởng."

    "Là Chu Giác Sơn kêu bà ấy tới?"

    "Vâng, Khang tẩu là Bộ trưởng quân khu sắp xếp cho đoàn trưởng, ở quân khu nam bang Shan, trừ bỏ Bộ trưởng và đoàn trưởng không ai có thể sai sử bà ấy." Thang Văn tuy rằng có thân phận quân nhân cao, nhưng lúc riêng tư đều đối với Khang tẩu khách khí hai phần.

    "..."

    Tại Tư gật đầu, như có suy nghĩ. Cô lại liếc mắt nhìn người phụ nữ trung niên trước mắt, đối phương tay chân nhẹ nhàng, đang thật cẩn thận giúp cô thay băng gạc.

    Cô mỉm cười, "Khang tẩu.."

    "Ân?" Nhận thức một đoạn thời gian, Khang tẩu đã có thể nghe hiểu Tại Tư kêu tên bà.

    Khang tẩu cúi đầu, một lòng một dạ thay băng gạc.

    Tại Tư nghĩ nghĩ, chạm vào bả vai bà ấy, rồi khoa tay múa chân, nỗ lực muốn chính mình trực tiếp cùng Khang tẩu câu thông, "Chu Giác Sơn kêu bà lại đây, vì chuyện gì a?"

    Khang tẩu không hiểu, quay đầu lại xem Thang Văn.

    Ngay sau đó, kia hai người liền dùng tiếng Miến Điện đối thoại một phen.

    Tại Tư nghe hiểu, nhưng cô không thể biểu hiện ra ngoài, vì diễn kịch rất thật, cô vẫn là làm bộ không hiểu, thẳng đến khi Thang Văn toàn bộ phiên dịch xong, lại giả tạo ra một bộ bừng tỉnh đại ngộ.

    Khang tẩu vẻ mặt nghiêm túc, một người khoa tay múa chân, dùng ngón tay chỉ vào Tại Tư.

    "Nơi này điều kiện gian khổ, đoàn trưởng chúng ta kêu bà ấy lại đây chiếu cố cô."

    Lúc Thang Văn dùng tiếng Anh phiên dịch cho Tại Tư, còn cố tình cường điệu, là "Rạng sáng hôm nay Chu đoàn trưởng đã hạ quyết định".

    "Ồ.. Là như vậy à.."

    Ánh mắt Tại Tư khẽ nhúc nhích.

    Thang Văn tiếp tục nói, "Tôi cũng bị đoàn trưởng gọi tới, đoàn trưởng sợ các cô hai nói chuyện không hiểu, không thể nói chuyện phiếm, cho nên mới để cho tôi tới làm phiên dịch."

    "Ừ."

    Tại Tư gật đầu.

    Cô thoáng mím môi, có chút muốn cười.

    Trong đầu hiện ra cảnh tưởng Chu Giác Sơn ngày hôm qua cùng cô giằng co đến không ai nhường ai, tối hôm qua anh một đêm không trở về, cô còn tưởng rằng tức khí còn chưa tiêu, như vậy xem ra.. Anh hẳn là thấy được giấy tờ của cô cũng lấy được cuốn nhật ký, cho nên đều nguôi giận đi.

    Phái một người hầu tới chiếu cố cô, lại phái một người bạn cùng lứa tuổi phụ trách tới cùng cô nói chuyện phiếm, đãi ngộ này có phải hay không đột nhiên thay đổi đến quá tốt quá đi.

    "Kia, Chu đoàn trưởng đâu rồi?"

    Cô có phải nên cảm ơn hắn hay không?

    "Anh ấy đi Khắc Khâm."

    "Anh ta đi Khắc Khâm?"

    Tại Tư khẩn trương lập tức từ trên giường đứng lên, đầu đụng vào xà nhà, đau đến không chịu được, nhưng cô cũng chưa kịp hé răng, hấp tấp mang giày, chạy đến trước mặt Thang Văn.

    "Sao lại thế này? Anh nói chính là thật sự? Anh như thế nào sẽ đi Khắc Khâm chứ?"

    Khi nào quyết định? Như thế nào sẽ hạ loại quyết định này? Chu Giác Sơn không phải trong lòng biết có trá sao.. Anh ta không phải nói chờ đến thương binh đều tốt đến không sai biệt lắm liền trực tiếp hồi quân khu nam bang Shan không đi Khắc Khâm sao.. Đổi lại nếu lập trường là Hồ Nhất Đức, lần đầu tiên không có thành công diệt trừ anh ta, chẳng phải càng ước gì làm anh chết ở trên đường? Tại Tư không hiểu.. Anh vì cái gì còn muốn đi Khắc Khâm? Vạn nhất trên đường tái ngộ đến nguy hiểm làm sao bây giờ, chẳng lẽ anh ta liền thật sự tự tin tự phụ như vậy, tin tưởng vững chắc chính mình nhất định sẽ không xảy ra chuyện sao?

    Thang Văn chân cẳng không tiện, dựa vào cửa đứng, nhưng thật ra trấn định, "Hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, đây là đoàn trưởng công tác."

    Anh là thương binh, không thể đi, bằng không khẳng định anh cũng sẽ đi theo.

    "..."

    Tại Tư buồn bã, chậm rãi gật đầu, ngược lại lại nhanh chóng mà lắc đầu, "Kia.. vì cái gì đều không đề cập tới trước một tiếng?"

    Sự kiện lớn như vậy, tốt xấu cũng thông báo một tiếng, như thế nào nói đi là đi đâu?

    Nói không rõ nguyên nhân, vì cái gì cô sẽ lo lắng cho anh ta như vậy, cô vì cái gì sợ anh vừa đi liền không về được đâu.

    Thang Văn cười, "Anh ấy có nói, toàn bộ người trong thôn đều biết a."

    "Hai người đều biết?" Tại Tư quay đầu nhìn Khang tẩu.

    Thang Văn từ giữa hỗ trợ phiên dịch một chút, Khang tẩu liên tiếp gật đầu, "Vâng, tôi biết." Rạng sáng đã biết.

    "..."

    Tại tư cắn môi, có điểm không cam lòng ngồi trên chiếc ghế ở cạnh cửa.

    Thang Văn vẻ mặt ngu đần, cười bổ sung, "Ngay cả tiểu hài thôn bên cạnh cũng biết!"

    "..."

    Kế tiếp suốt năm ngày.

    Chu Giác Sơn trước sau chưa về, không có tin tức.

    Căn cứ vào yêu cầu của nhiệm vụ, chuyến đi đến Khắc Khâm này anh mang đi đại bộ phận lực lượng tinh nhuệ cùng binh lính trẻ tuổi, hơn nữa trong thôn dân số vốn không nhiều lắm, phần lớn nam nhân đều bị mang đi đánh giặc, toàn bộ thôn trang, dư lại đều là người già và trẻ em, người bệnh tàn binh, xa xa nhìn lại, là tiêu điều tịch liêu.

    Ti vi nhà thôn trưởng cũng hỏng rồi.

    Tín hiệu kém đến thái quá.

    Nơi này thôn dân cũng không phải mỗi người đều có di động, máy bàn công cộng vẫn là hai năm trước được trang bị để sử dụng, trong thôn sinh hoạt giản dị tự nhiên, bình tĩnh đơn điệu, vừa đến buổi tối, từng nhà liền tắt đèn ngủ, không bao lâu, ngay cả bộ đội mang đến máy phát điện loại nhỏ cũng đều bị để đó không dùng đặt ở một bên.

    * * *

    Mặt trời mọc là làm, mặt trời lặn là nghỉ.

    Lấy nước giếng mà uống, cày ruộng kiếm thức ăn.

    * * *

    Tại Tư mỗi ngày rãnh đến hốt hoảng, hơn nữa cô cũng không nói tiếng Miến Điện, toàn bộ trong thôn cũng chỉ có Thang Văn cùng vợ thôn trưởng có thể miễn cưỡng cùng cô giao lưu vài câu, nhưng bọn họ gần nhất tựa hồ rất vội, cô lại không có gì làm, cuối cùng, cô chỉ có thể cả ngày canh giữ ở trước cửa, chống cằm phát ngốc, ngày qua ngày, nhìn một mảnh nhỏ sinh hoạt.

    Cô sinh hoạt ở trong thôn này cơ bản như một người câm.

    Nghe hiểu được, nhưng không thể nói.

    Bình thường đã không có người giao lưu, lại còn muốn đem những ý nghĩ đều chôn ở trong lòng.

    Có nên học tập một chút tiếng Miến Điện không, chỉ là học một môn ngôn ngữ lại nói dễ hơn làm.

    * * *

    "Vâng, đoàn trưởng. Vâng, trong thôn không có việc gì, ngài yên tâm đi."

    Chạng vạng, Thang Văn mới vừa ngồi vào trên bàn cơm, một hồi chuông điện thoại kêu lên, anh nhìn xem bốn phía, lập tức chống quải trượng rời đi chỗ ngồi, trốn đến ngoài tường tìm một ngõ nhỏ nghe.

    Điện thoại bên kia nam nhân không tỏ ý kiến, nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.

    Anh đang ngồi ở khu vực công cộng, bối cảnh âm thanh ồn ào, cách đó không xa, hơn trăm tên lục binh võ trang hạng nặng đang từ bên người anh đi đều bước, tiếng bước chân đều nhịp. Nữ binh phụ trách tiếp đãi bưng một ly cà phê lại đây, Chu Giác Sơn tùy tay tiếp nhận, bỏ xuống, không uống.

    "Người phụ nữ kia đâu? Có hay không lại nghĩ chạy trốn?"

    Lúc trước, anh bồi cô đến bờ sông tản bộ Du Tại Tư nói dối lừa anh muốn đi WC đủ loại còn rõ ràng trước mắt, nhận thức gần một tháng, Chu Giác Sơn nhìn thấu cô, anh đối với cô tín nhiệm đã không còn nhiều, đối với lời hứa hẹn cô cho anh mức độ đáng tin không cao.

    Thang Văn ngẫm lại, "Không có, Du tiểu thư gần nhất đều rất an phận, an tĩnh, rất ít nói chuyện, cũng không chạy loạn, trừ bỏ ăn cơm cùng ngủ, đại đa số thời điểm đều ngồi ở trong sân phát ngốc."

    Thang Văn biết rõ ràng, mục đích Chu Giác Sơn để mình ở lại, một là dưỡng thương, hai là theo dõi.

    Trong thôn tuy rằng phần lớn là thương binh, nhưng ai cũng biết thân phận Tại Tư, hơn nữa trong thôn thôn dân ngầm mật báo, mấy trăm đôi mắt cùng nhau nhìn chằm chằm cô ta, muốn chạy cũng không biết chạy đi đâu.

    Chu Giác Sơn gật gật đầu, trầm mặc một lát, cầm ly cà phê, không nói gì.
     
    Cá Đẹp Trai thích bài này.
  5. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa lúc, có một thân ảnh uyển chuyển nhẹ nhàng bước đến hướng của Thang Văn.

    Tại Tư là có lòng tốt, hôm nay trong bếp làm canh cá trích, một đám thương binh trong thôn ăn ngấu nghiến, ăn một bữa cơm giống như đi đánh giặc, mắt thấy canh cá rất nhanh sẽ bị uống hết.

    "Thang Văn, nên ăn cơm tối rồi!"

    Trung Quốc có câu nói, ăn cơm mà không tích cực tức là tư tưởng có vấn đề. Chân anh ta bị thương còn không khỏi, tuổi lại không lớn, hẳn là nên ăn nhiều một chút, bồi bổ thân thể thật tốt mới được.

    "Tắt máy." Nghe thấy tiếng nói quen thuộc truyền vào tai. Chu Giác Sơn trầm giọng, ánh mắt thâm sâu, buông ly cà phê.

    Thang Văn lập tức nghe lệnh, ấn nút kết thúc xoay người, vội vội vàng vàng cất điện thoại di động vào túi quần.

    Khi Tại Tư xuất hiện ở cuối ngõ, so với động tác Thang Văn thu tay lại chỉ chậm 0.1 giây. Cô không phát hiện dị động của Thang Văn, nhưng thấy được động tác thu tay từ trong túi quần của anh ta, túi quần rộng thùng thình bên ngoài hơi hơi nhô lên hai cái góc nho nhỏ, khoảng cách không xa..

    Tròng mắt đen nhánh xoay tròn.

    "Anh đang gọi điện thoại?"

    "Không có."

    "Anh gọi điện thoại với Chu Giác Sơn?"

    "Không có."

    Thang Văn liên tiếp phủ nhận. Ngầm lén lút cắn chặt răng, TMD (nói tục), nữ nhân này như thế nào lại thông minh như vậy? Rõ ràng anh diễn đến thiên y vô phùng.

    "..."

    Tại Tư mỉm cười, nhợt nhạt tươi cười. Cô đã đoán được, Chu Giác Sơn cũng không có mất liên lạc, chỉ là giống lúc trước anh ta đi, anh ta thông báo cho mọi người, trừ cô, khoảng thời gian anh không ở anh cũng có khả năng sẽ liên hệ mọi người, nhưng cũng sẽ không liên lạc với cô.

    Không nói cho cô, có lẽ cũng có lợi có hại, rốt cuộc cô là phóng viên chiến địa, loại hành động quân sự của hai bang này mặc kệ là suy xét từ góc độ nào cô vẫn nên biết càng ít càng tốt..

    Tại Tư nhấp môi, ánh mắt khẽ khẽ động, nhún vai, tiếp tục nói, "Chu Giác Sơn vừa đi mấy ngày, anh lại là người làm công văn, nếu anh ta thật sự không có liên hệ với anh, làm sao anh có thể ngồi im được."

    Chu Giác Sơn đi Khắc Khâm lần này một đường lành ít dữ nhiều, theo trình độ trung thành của Thang Văn đối với Chu Giác Sơn, anh ắt sẽ đúng giờ mà hỏi Chu Giác Sơn hướng đi, vì Chu Giác Sơn chuẩn bị đường lui, để đề phòng cho bất cứ tình huống nào xảy ra.

    Huống chi, Chu Giác Sơn không ở mấy ngày nay, những thương binh, nhân viên hậu cần, một đám như cũ nghiêm túc công tác, làm từng bước đâu vào đấy. Trình độ bộ đội vũ trang của quân độc lập Dân tộc Thiếu Sổ ở Miến Điện như thế nào, tất cả mọi người đều biết rõ ràng, những người này có tập quán vô cùng rời rạc, nếu không có người ở phía sau màn hạ lệnh và yêu cầu một cách chuẩn xác, bọn họ là tuyệt đối làm không được như bây giờ.

    Tại Tư mấy ngày nay xác thật là rãnh rỗi đến phát ngốc, nhưng phát ngốc cũng không phải ngớ ngẩn.

    "Anh ta có nói khi nào mới có thể trở về sao?"

    Giọng nói của cô khẳng định, nghiêng đầu xem Thang Văn.

    Sổ nhật ký của cô bị Chu Giác Sơn đưa tới Khắc Khâm, nếu trong tình huống cho phép, cô muốn tìm một cơ hội lại đem đồ vật từ trong tay anh ta lấy về.

    Thang Văn sờ sờ cổ, có chút xấu hổ.

    "Anh không nói tôi đi hỏi người khác cũng giống nhau." Có tiền có thể sai ma sai quỷ, những thương binh đó không kín miệng như Thang Văn, Tại Tư quay đầu lại tùy tiện tìm đồ vật để hối lộ, cô cũng không tin không có người nói cho cô.

    "Tối mai".

    Mắt thấy Tại Tư phải đi, Thang Văn vội vàng ngăn cản. Anh ta cau mày, có chút khẩn trương.

    "Cô đừng nói với đoàn trưởng."

    Cái này kỳ thật được tính là cơ mật quân sự, anh đã thề không nói cho cô.

    Tại Tư cười gật đầu, không hỏi nhiều.

    Thang Văn chống gậy, khập khiễng đi tới chỗ ăn cơm.

    Đêm đó, khi trời khuya tĩnh lặng, trong núi tản ra hơi ẩm, toàn bộ thôn bị bao phủ trong mờ mịt, trên cây ve kêu không ngừng, trăng lên đầu cành, Tại Tư một người ngồi ở bên cạnh bàn trong nhà trúc, thưởng thức giấy bút Chu Giác Sơn đã từng dùng, suy tư gì đó.

    Tối mai Chu Giác Sơn trở về..

    Ngày mai là lễ Quang Minh ở Miến Điện được tổ chức mỗi năm một lần.

    Lễ Quang Minh hay còn gọi là "Lễ hiến áo cà sa", là ngày hội người Miến Điện thập phần coi trọng, mỗi năm đến lúc này, vào đêm trăng tròn, thiện nam thiện nữ đều phải hướng tăng lữ hiến áo cà sa, đốt đèn nghênh thần, tổ chức các loại hoạt động giải trí.

    Cho nên lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người, trường hợp cũng sẽ rất hỗn loạn, cô có thể thừa dịp này, rời khỏi đây.

    Ý tưởng chạy trốn lần thứ hai xuất hiện, Tại Tư cứ nghĩ và nghĩ, tuy rằng lúc này đây ý tưởng cũng không khẩn cấp và bức thiết giống lúc trước, nhưng ít nhiều cô vẫn muốn chạy, dù sao Chu Giác Sơn cũng không tín nhiệm cô, cô cần gì phải an tĩnh ở lại.

    Trước cứ lên kế hoạch rồi lại nói, đến lúc đó đi hay không đi, coi tình huống cụ thể mà quyết định.

    Tại Tư mở bút máy của Chu Giác Sơn ra, nhanh chóng viết lên tờ giấy trắng trên bàn.

    Cô vẽ một cái bản đồ, lại đánh dấu những phần trọng điểm.

    Kỳ thật rất đơn giản, chủ yếu là bởi vì mấy ngày nay Chu Giác Sơn không ở, cô đã quan sát tỉ mỉ, mỗi ngày nhìn như là ngồi ở cửa nhàm chán phát ngốc, nhưng kỳ thật đa số thời điểm là tính toán thời gian binh sĩ đi tuần tra và đổi ca trước ngưỡng cửa. Ở trên chiến trường ngây người hai năm, cô biết rõ mặc kệ là bố trí tinh chuẩn đến cỡ nào, chỉ cần đề cập đến con người, liền nhất định sẽ tồn tại đủ loại vấn đề và lỗ hổng.

    Cô có thể bắt lấy cơ hội vào tối mai lúc 7 giờ 25 phút đó là lỗ hổng khi ăn cơm và đổi ca canh gác, ngụy trang một phen, xen lẫn bên trong thôn dân, đi theo bọn họ một đường tới chùa gần nhất.

    Phần còn lại của kế hoạch, liền giống như kế hoạch trước đây cô trốn đi ở bờ sông. Chùa miếu ở Miến Điện đều xây dựng ven sông, gần đó khẳng định có thuyền hoặc là phương tiện giao thông khác, chỉ cần cô có thể thoát ly khỏi tầm mắt của quân đội, lại dọc theo bờ sông Nam Mao một đường đi về phía bắc, cô có thể đuổi tới cảng Ruili, trở lại Trung Quốc.

    Ngay cả khi cô không tính chạy, cô cũng quyết tâm muốn đi ra ngoài đi dạo.

    Tại Tư nghĩ như thế.. Buông bút, đứng dậy.

    Phòng ngủ sáng ngời, cô gái kéo rèm cửa rồi xác nhận hoàn cảnh xung quan cửa sổ một lần, hình ảnh tươi mát chợt trở nên hương diễm, bên mép giường người phụ nữ cởi váy, cởi luôn nịt ngực, vén tóc dài, lộ ra một tảng da thịt trắng nõn, dáng người yểu điệu, cảnh xuân kiều diễm, thu hút người tận cùng.

    Chu Giác Sơn nháy mắt đóng lại màn hình máy tính.

    Xin lỗi, anh chỉ vô tình nhìn thấy.

    Người đó không hề phát hiện, tự nhiên tắt đèn, ngủ.

    Một tay Chu Giác Sơn ấn nắp màn hình máy tính, đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm mặt bàn, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh vừa rồi trong máy tính.. Anh hấp tấp cởi bỏ nút thắt trên cổ áo sơmi, mở gói thuốc trên bàn, rút ra một điếu ngậm trong miệng, ước chừng thời gian đã đủ, mới mở máy tính một lần nữa.

    Hình ảnh theo dõi đã biến đen, trong phòng lặng yên không một tiếng động, cho thấy người phụ nữ đó đã ngủ, anh đem thời gian lui về 5 phút, nhấp đúp chuột phóng to bản phác thảo của Tại Tư vừa vẽ.

    Buổi tối 7 giờ 25 phút.

    Chùa.

    Ngồi thuyền..

    "TMD." Lật lọng, anh biết ngay người phụ nữ này không an phận được mấy ngày.

    Một đêm trôi qua.

    Sáng sớm hôm sau, lễ Quang Minh đã đến, cả thôn từng nhà giăng đèn kết hoa, trong nhà và ngoài sân đều được quét tước sạch sẽ, trên đường không nhiễm một hạt bụi, các người già khéo tay kết đèn lồng, họ ăn mặc mộc mạc chỉnh tề, phụ nữ và những đứa trẻ trong thôn cùng nhau đến bờ sông tắm gội, rửa sạch bụi đất trên người.

    Trong ấn tượng, người Đông Nam Á sinh hoạt cơ bản đều như thế, thong thả mà yên lặng, bất luận bần cùng hay giàu có, trên mặt luôn tươi cười, hưởng thụ từng chút hạnh phúc trong sinh hoạt.

    Tại Tư ngồi ở cửa như trước.

    Cô chống cằm, ngồi trên bậc tam cấp, lẳng lặng nhìn nơi xa, chốc lát sau, lại cúi đầu ôm chặt đầu gối, nghiêm túc quan sát đàn kiến đi ngang qua mình có con nào lạc đàn hay không.

    * * *

    "Tiểu thư, tôi đã làm cho cô một món quà rất đặc biệt, cô mặc vào nhìn xem, khẳng định rất xinh đẹp!" Vào buổi trưa, Khang tẩu từ trong phòng đi tới, cười khanh khách nhìn cô.

    Món quà mà Khang tẩu nhắc đến đó là "Đặc mẫn" hay còn gọi là lung cơ ở Miến Điện (Đoạn này hơi khó hiểu, mình cũng không biết dùng từ gì cho phù hợp), ở các quốc gia Đông Nam Á khác gọi là xà rông (*), là một loại phục sức truyền thống ở Nam Á, Đông Nam Á.

    (*) : Gồm một tấm vải có hoa văn quấn quanh người từ thắt lưng trở xuống, dùng cho cả đàn ông và phụ nữ.

    Tại Tư hơi ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, Khang tẩu đã kéo Tại Tư, đem cô túm tới cầu thang, rồi đẩy đến phòng ngủ.

    Trên giường bày một cái áo màu trắng ngà và một tấm vải tơ tằm cùng màu được dệt thủ công tinh tế treo trên giá áo. Tơ tằm có tính chất uyển chuyển nhẹ nhàng, mặt ngoài trơn nhẵn còn thêu hoa văn sóng nước.

    Khó có được công nghệ thêu thùa hoàn mỹ tinh vi, quý phái mà không lộ liễu, che dấu đường may không có nửa điểm tì vết, mặt ngoài sử dụng kim và phương pháp thêu cực kỳ giống hàng thêu Hồ Nam ở Trung Quốc. Các góc và cạnh của tấm vải đều dùng kim thêu phác họa hoa dáng hương (**), thanh nhã, nhiệt tình, nếu cô nhớ không lầm đây là quốc hoa ở Miến Điện..

    Tại Tư hơi kinh ngạc quay đầu, "Khang tẩu, đây là bà làm sao?"

    Ở địa phương này sinh sống hơn một tháng, Tại Tư rất rõ ràng, phụ nữ Miến Điện thường mang đặc mẫn đều là một mảnh vải bố hoặc vải bông, vải dệt còn thường xuyên phai màu, tuyệt đối không có quần áo như vậy.

    Hơn nữa.. Kĩ thuật may tinh tế phức tạp như vậy, đường may tinh xảo, Khang tẩu lại là người có chút tùy tiện, trong mơ hồ Tại Tư cảm thấy, không phải Khang tẩu làm.

    Nhưng Khang tẩu lại không hiểu tiếng Trung, bà sao nghe hiểu được cái này, bà chỉ cầm quần áo xuống, nhét vào trong ngực Tại Tư, "Cô mang thử đi, khẳng định sẽ rất đẹp."

    "..."

    Tại Tư nhấp môi, do dự, có chút thẹn thùng.

    Khang tẩu nhìn cô, cũng không quan tâm nhiều như vậy, đem cô cường ngạnh ấn xuống ghế rồi bắt đầu trang điểm. Thay quần áo, chải đầu.. Ước chừng mười phút sau, bà lấy đặc mẫn dài đến chân quấn vào eo của Tại Tư.

    Chỉ một thoáng sau, người trong gương một mái tóc dài đen nhánh được buộc gọn gàng, tóc mai xõa xuống điểm xuyến sườn mặt trắng nõn mịn màng, chiếc cổ thon dài lộ rõ, dáng người thon thả thướt tha, vòng eo mảnh khảnh một tay có thể ôm trọn..

    "Nếu Chu đoàn trưởng ở đây thì tốt rồi!"

    Khang tẩu cẩn thận giúp Tại Tư đeo vào chiếc vòng cổ bạc. Chính mình tự vui vẻ cảm thán.

    "..."

    Tại Tư dời đi tầm mắt, rũ lông mi, không hé răng.

    Nghĩ thầm, đời này anh ta đều không thể nhìn thấy.

    Khang tẩu lấy quần áo Tại Tư đã thay ra, định đi giặt trước khi đi còn dùng thủ thế nhắc nhở cô: "Hôm nay là lễ Quang Minh, dựa theo phong tục Miến Điện, phụ nữ phải mang đặc mẫn mới được."

    Nhờ bà ấy nhắc nhở, Tại Tư mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, cô định dùng quần áo của dân bản xứ để ngụy trang còn chưa chuẩn bị.

    Cô nhìn thoáng qua chính mình trong gương, cân nhắc một chút, như vậy cũng tốt, chờ đến tối, cô liền mang cái này để chạy trốn đi.

    7 giờ đúng, trời cũng đã tối, các thôn dân sóng vai nhau đứng ở cửa thôn, tay cầm đèn đuốc, xếp thành một đội hình thành một cảnh tượng vô cùng đồ sộ.

    Cửa thôn có binh sĩ đứng gác, kiểm tra kĩ càng.

    Tại Tư dùng một cái khăn tối màu trùm đầu, lại dùng áo choàng tìm được lúc trước che dấu hoa văn đặc biệt của chiếc đặc mẫn, khung xương của phụ nữ Miến Điện khá thô, cô giấu ở trong đám người vô cùng khó thấy, đội ngũ bắt đầu di chuyển, trời tối ánh sáng không tốt, cô cầu nguyện binh lính không nhận ra cô cũng không nhìn ra họa tiết của quần áo.

    "Cô!"

    Tại Tư mới vừa đi đến cửa thôn, một binh sĩ đột nhiên lạnh giọng kêu, Tại Tư cúi đầu đi nhanh hai bước làm bộ không nghe được, binh sĩ lập tức nổ súng cảnh báo, tiếng súng vang vọng bầu trời đêm.

    "..."

    Tại Tư giật mình tại chỗ.

    Đáy mắt cô là một mảnh chấn động, cúi đầu, hoảng loạn.

    Binh sĩ bước nhanh tới, thu hồi súng, kiêu căng ngạo mạn nhướng nhướng chân mày, "Lễ Quang Minh, tại sao không cầm đèn?"

    Nói xong, anh ta mở túi tiền đeo trên eo lấy ra mấy tấm giấy dầu hình chữ nhật, một ngọn nến và một cái bật lửa, Tại Tư chớp chớp mắt, còn không rõ tại sao lại thế này thì đối phương đã đem giấy dầu gấp thành một đóa hoa sen, cắm vào giữ bông hoa một cây nến, dùng bật lửa đốt lên.

    "Đi thôi, đi thôi."

    Binh sĩ lắc lắc cánh tay, gân cổ lên, thúc giục đội ngũ tiếp tục đi.

    (**) : Hoa dáng hương
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng sáu 2019
  6. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Thông báo:

    Tình hình là truyện này có một tên khác là Quân nhân trong khói lửa và đã được một bạn khác edit hoàn rồi nên mình xin drop tại đây!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...