Hồn Lang Trở Về Âm Giới (58) Từ thành thị đến thôn làng Đồng xanh, bờ biển lên dần cao nguyên Rồi vào nẻo tận rừng thiêng… Mong tìm khuây khoả nỗi niềm trở trăn! Nhưng lòng cứ mãi bâng khuâng Vấn vương, lưu luyến vẫn hằn khắc sâu Dương gian, âm cảnh nơi nào Cũng đầy yêu dấu, ngọt ngào nhớ thương Dưới kia suối biếc Hồn Nương Trên đây vườn ái tơ vương cả đời Và thêm một cánh sao trời Duyên nồng dang dở, hẹn thời lai sinh Quặn đau da diết bởi tình Bóng ma buồn bã, ngửa mình tán cây Mê man chìm giấc ngủ say… Đâu đây tiếng gọi của ai trên tầng! Hồn Lang! Hỡi bớ… Hồn Lang! Hãy mau tỉnh dậy, Du Thần truyền cho Phép mầu hóa giải éo le Phân thân ba mảnh, đường về trôi xuôi Ngươi tìm hang động kín nơi Đặt tâm khẩu quyết, tịnh ngồi năm hôm Trăng tan hoá lại trăng tròn Sông sâu ba ngả chẳng còn thuyền đơn Giật mình mở mắt tai còn Nghe lời chỉ dạy tách hồn chia ra Mừng vui khôn xiết, bóng ma Mau mau kiếm chỗ để mà luyện ngay!... “Hồn Lang được Du Thần dạy phép phân thân mừng quá đi tìm chỗ luyện” 23/10/2016 Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (59) Trong hang động năm ngày như khoảnh khắc Lang bắt đầu rung lắc nhẹ toàn thân Ánh hào quang loang dần ra ngũ sắc Rồi sáng bừng toả khắp cả xung quanh! Ba bóng người hiện ra đều giống hệt Từ tâm hồn, nét mặt đến hình hài Chỉ tấc lòng mỗi ai tơ hồng dệt Quay trở về, nối kết ở ngày mai Hồn Lang “một” lẹ làng bay xuống núi Cõi dương trần lầm lũi kiếm Mẹ Cha Và nghĩ cách để mà xoay bóng tối Kiếp lai sinh ánh rọi sáng vườn hoa!… Hồn Lang “hai” cũng đi tìm Cha Mẹ Bước độc hành bốn bể, lối rêu phong Cùng mong gặp dòng sông rơi ánh lệ Nối duyên tình dang dở, nghẹn trời đông!... Hồn Lang “ba” từ từ hít thật sâu Luồng hơi ấm tràn vào hai lá phổi Đẩy tan hết một thời niềm đau đáu Nhớ thương nhiều bờ giậu cách ngăn đôi Con sông ma từ xa dần ửng hiện Bao ngọt ngào, bao tiếng nói thân yêu Bao ngàn lần dưới chiều đôi cánh quyện Và muôn đêm âu yếm, giấc phiêu diêu… Đã lần lượt xoay tròn trong tâm trí Phủ kín lòng, chẳng nghĩ ngợi gì thêm Lao vun vút với tim reo ầm ĩ Kể từ đây anh chỉ có mình em!... “Hồn Lang ba về sông ma trở lại với Hồn Nương” 24/10/2016 Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (60) Nương tử ơi! Anh đã về rồi đây Em có thấy? có hay không? tình hỡi! Vậy mà sao mọi nơi như trống trải Chỉ khung mờ lam khói lững lờ trôi!... Hồn Lang! Hồn Lang của em đây mà Nghe tiếng gió từ xa văng vẳng vọng Một cái gì khuấy động quả tim ma Bên suối vắng chiều tà đơn chiếc bóng Em vội vã quay về cung mộng thắm Gặp lại chàng, mừng lắm đó chàng ơi Đừng đi nữa để rồi thêm trĩu nặng Khối vạn sầu, hụt hẫng quạnh chơi vơi!… Đừng buồn nữa, nương ơi! đừng buồn nữa Đã qua rồi nỗi khổ rẽ ly tan Anh trở lại cung đàn như vạn thuở Mãi nghìn năm ánh tỏ trải trời xanh! Kể từ nay em không còn thui thủi Cảnh lẻ loi, bóng tối phủ bao trùm Niềm héo hắt, lạnh lùng không tiếng nói Chỉ biếc sầu vời vợi ngóng không trung… Em nhớ thương chàng dạ tái tê Ngày đêm khắc khoải điệp lê thê Chẳng cam lòng chịu Uyên xa bạn Đếm bóng thời gian đợi bậu về Âm thầm lặn lội đến trần gian Quyết chí mong tìm gặp được Lang Cát bụi phong sương dầy khắp nẻo Tím, nâu, trắng, xám…dính vào thân Thiếp cũng hiện lên một kiếp người Nhưng hoài vương vấn mộng hồn trôi Cuộc đời như thể treo trên sóng Từng chập đong đưa, bọt rã rời… Rồi ánh hoàng hôn dần chuyển đến Tuổi đời năm tháng điểm thêm sương Không gian vắng lặng mờ mây xám Bốn phía đâu đây chỉ có buồn Em gửi tấc lòng nơi cánh thơ Tìm vơi nhạt nhẽo với sầu lơ Thả niềm quạnh quẽ theo mây gió Kết ảo làm vui, bớt thẫn thờ Ngày kia, ai đó giống như chàng Vút tận hồn thơ rải ánh vàng Xúc động, tim em ngàn nhịp đập Nên cùng kết nghĩa dưới trăng thanh Phù vân khoảnh khắc cũng qua mau Vương vấn bao thu, khoé lệ trào Bến nước, con thuyền chầm chậm lướt Lững lờ năm tháng, gió lao xao… Em lìa cõi thế buổi hừng đông Để lại dương gian một đoá hồng Hạnh phúc, cửa nhà no đủ ấm Yên lòng vĩnh biệt một dòng sông Xin chàng tha hết lỗi cho em Chẳng chịu nghe anh, lặn lội tìm Để phải một đời ôm tuyết lạnh Ủ ê, buốt giá, tím con tim… Anh cũng như em trở lại trần Cả đời cứ mãi dạ bâng khuâng Dư hương dĩ vãng từ xa thẳm Cứ quấn hồn anh kéo đỉnh tầng Để sầu, để nhớ cái xa xôi Mà chẳng nói lên được ý lời Phảng phất, vật vờ như mộng mị Con thuyền lư lắc, giữa trùng khơi Anh trải vào thơ suối ngọt dòng Khi thì êm ả mát vầng đông Lúc cuồng sóng dậy trời mưa bão Khuây khoả niềm đau nghẹn tấc lòng… Rồi chiều hôm ấy dưới khung trời Sương phụ héo sầu, thả mộng trôi Ngọc khiết, băng thanh hồn trải giấy Giọt lòng tráng lệ ửng cung ngôi Rất giống như em một mảnh tình Vì yêu xem nhẹ tấm thân mình Vai đây, anh hãy kề mà dựa Cho bớt mỏi mê ghị níu hình Anh cảm, anh thương, kết mộng hồn Ấm lòng hiu quạnh buổi hoàng hôn Thời gian lặng lẽ tình sâu nặng Giữa cõi không trung rực ảnh tròn Người ấy bỏ anh buổi sáng buồn Về nơi sâu thẳm vạn hồi chuông Anh đau, anh nhớ, anh thương tiếc Nào kéo được đâu một ánh hồng… Thì ra người đó chính là em Thương nhớ, tìm anh, nối mảnh thuyền Nhưng sóng trùng dương, bầu diệu vợi Tay chèo chẳng tới, lạc truân chuyên… Đừng khóc! Nương ơi! Đừng khóc nữa Chia ly, tan tác đã qua rồi Từ đây vạn kỷ nơi âm cảnh Mãi mãi cùng nhau trọn kiếp đời! “Hồn Lang sum họp với Hồn Nương” -HẾT- 25/10/2016 Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Niềm Khép Kín Ôi tha thiết! Thơ em đầy tha thiết Khiến lòng tôi thêm da diết niềm mơ Mảnh trăng vàng nửa chiếc cõi chơ vơ Đang rung lắc từng giờ theo gió thoảng!... Em hỡi em! Tình em tràn ngợp choáng Hương đậm đà lai láng toả ngàn say Dẫu khung trời chầm chậm chút hàng mây Thả ít xám kéo dài nơi vô tận Tôi vẫn cảm nhịp đàn qua mấy bận Rồi mênh mang vương vấn chuỗi gần xa Kia sắc màu thắm đượm cánh hồn hoa Đây êm ả dịu xoa dòng suối mát Tình của em tuyệt vời men chất ngất Phủ lớp dầy dính chặt quả hồng son Mơ ước nhiều, sợ ánh khuất đầu non Khao khát vọng lại sợ tròn không đủ… Người khách lạ mang phận đời lữ thứ Nghe tim mình trăn trở bởi du dương Bóng chiều tà hoa lá đọng sầu sương Hướng diệu vợi bên đường lay xao xuyến Từ độ hè gặp em “bay” trên biển Chữ “Ngày Xưa” lưu luyến tự bao giờ Thấy yêu nhiều, nhiều lắm những vần thơ Để lắm lúc thẫn thờ trong khoảnh khắc… Cũng như em, tim tôi từng vỡ nát Nên ngại chiều trầm mặc lối rêu phong Sợ mây mù giăng phủ ám vầng đông… Đành khép kín cõi lòng…riêng thổn thức! 24/1/2017 Nguyễn Thành Sáng
MỘNG TƠ. Năm xưa tuổi mộng ngắm trời xanhChim cánh còn tơ lượn nhánh cành Phơi phới nỗi niềm treo bóng nguyệt Dưới bầu loáng thoáng ánh long lanh! Mỗi chiều nhẹ bước trải hồn mơ Dào dạt tâm tình cuộn ý thơ Ghé Bến Ninh Kiều nghe khúc nhạc Chao ngàn lai láng phả trăng trơ Chẳng biết vì đâu sáo lại ngân Nhìn ai lui tới dạ bâng khuâng Tay bưng mâm mía bao nhiêu ngọt Là bấy nhiêu lần ngọn sóng dâng Thế rồi cảm quá, phải làm sao Muốn gửi tiếng lòng ngại biết bao Lấp lửng bờ môi đành mím lại Âm thầm lặng lẽ quả tim dao! Một chiều phong vũ cuốn trăng lòng Thấy dáng ai ngồi lướt ruổi rong Chúm chím miệng cười, tay bấu chặt Thong dong êm ả nước xuôi dòng Ba tháng vạn sầu nhìn lá đổ Khung trời tối lại phủ mờ đen Dế kêu nức nở bên bờ cỏ Chiếc bóng hanh hao kiếm ngọn đèn… Thắm thoát mười năm sớm vội qua Tình cờ hôm ấy gặp người ta Mới hay xưa cũ “hồn tơ bướm” Thả giấc mơ tiên gốc cỗi tà! Kỷ niệm tuổi 16 . Nguyễn Thành Sáng
THẬT LÒNG VỚI EM Anh đây đáng trách lắm mà em Công khó sưu tầm gửi tặng xem Lý lẽ chuyện đời cùng ý nghĩa Vậy mà nỡ phụ bỏ không thèm! Đừng buồn, đừng giận nhé người yêu! Bởi trái tim đây cất thật nhiều Sợi chỉ tình ta muôn sắc thắm Để dành cột mộng chốn phiêu diêu Vẫn biết rằng thương mới thiết tha Gói vào tiềm ẩn của người ta Vấn vương đượm thắm niềm phu phụ Ghi khắc lòng ai nét đậm đà Lắm khi lo ngại ánh vờn xuân Thuở trẻ anh đây cũng đã từng Bướm lượn, ong lờ bao sắc thắm Đêm dài, bóng xế hãy bâng khuâng! Sợ đóa hoa mơ sớm héo tàn Đâu còn lóng lánh trải trăng vàng Ru dìu vạn vật vào cung mộng Dào dạt hương nồng điệp khúc dâng… Em ơi! Em hãy cứ an lòng Nắng nhạt, chiều tà, quá nửa sông Thuyền trọn một lòng xuôi bến đổ Nào đâu quay trở, chuyển sầu đông Hãy mừng vì thật, chẳng quanh co Rất đổi là thân, hết giả đò Kết cánh hồn thương về nhập một Vượt lên vờ vĩnh với vòng vo! Nguyễn Thành Sáng
ĐỐI MẶT CUỒNG PHONG Đã thật lâu rồi chẳng thấy xuân Chỉ toàn thảm đạm với bâng khuâng Phủ lên cục đá mang hơi thở Bỏ dưới thuyền nan vượt sóng tầng! Biết phải làm sao mở lối ra Tìm về nẻo sáng, bước đường xa Có hương hoa thắm trời quang đãng Dưới bóng trăng xanh tỏa ánh ngà Hôm nay tận mé bờ sâu thẳm Một bước mà thôi, nát thịt nầy Bốn phía mịt mờ không điểm tựa Chỉ chùn chân xuống sụp rơi ngay Và cuồng phong lại bay dần đến Tối sẩm bốn bề chuyển bạo giông Kéo tới chụp trùm lên kẻ lụy Chực chờ đẩy té cõi tiêu vong! Thương nghĩa tào khang chuỗi tháng năm Chưa từng than trách cảnh mờ trăng Trọn niềm trao gửi, lòng son sắt Khắc khoái, thăng trầm chẳng thở than Con thơ hai đứa mảnh nhung tơ Chỉ biết Mẹ Cha với ngóng chờ Da diết ngàn thương hồn tuổi ngọc Lẽ nào để nát mảnh trăng mơ… Ta đứng thẳng lên, hít mạnh vào Luồng hơi vạn ấm của tình sâu Gồng gân, trụ chắc, chân ngang vững Đối mặt cuồng phong tấp dập đầu! Lưu dấu một thời khốn khổ. Nguyễn Thành Sáng
TRĂNG CŨNG BUỒN Trăng cũng như ai, cũng có buồn Lúc trời mây kéo, giọt mưa tuôn Đêm chìm quạnh quẽ nơi xa vợi Vắng bạn trần gian vọng hướng nguồn Rồi khi gió thổi áng mây đi Trả lại khung trời vạn áng thi Mà đã đêm tàn, chìm vắng lặn Một mình đơn độc cuối trời phi! Nguyễn Thành Sáng
TRÁI MẬN Lủng la, lủng lẳng trước nhà ai Ửng chín, bóng chùm, một cảnh say Chen lẫn xanh tươi màu sắc lá Động lòng người ngắm, chậm chân dài! Mận đỏ dung nhan một ánh tình Thẹn thùng bẽn lẽn, dáng thêm xinh Kết thương e ấp bên cành khép Nắng gió, mưa sa, khéo phủ gìn Rạng thắm đong đầy một cảnh tươi Dung nhan diễm tuyệt trải khung trời Cho thêm óng ả bầu nhân thế Quyện kết tình chung một ý đời! Mưa nắng bất thường cuộc thế gian Sâu xia đục nát, nỗi lo toan Khiến cho nhỏ lệ, phai tàn sắc Cả tấm hồn thương lụy bẽ bàng Cho rồi ảm đạm, bước chân đi Hương sắc nâng niu để được gì Óng ả, mượt mà nay rủ thấp Một bầu mộng ước, biến tàn si Mận thắm như em, một bóng thương Ngờ đâu tan nát để sầu tương Sao phong ba nỡ quần giao hội Để úa tàn phai một ánh hường! Nguyễn Thành Sáng
CHẲNG YÊU ANH Tháng năm dài thao thức nhớ thương em Cây si trồng dưới hiên buồn héo úa Em có hiểu dòng sông ngàn chan chứa Bóng con thuyền muôn thuở trọn say nồng! Đôi chân nầy , đi đến bến chờ mong Dẫu rướm máu bởi cày sâu đá sỏi Nỗi trông đợi một lần nghe em hỏi Trên đường nầy! Đằng ấy định về đâu? Chỉ nhiêu đó! là cả một nhiệm mầu! Như dòng suối ngọt ngào thôi vọng khát Anh sẽ tái tê trong niềm kinh ngạc Ngắm nhìn mây bàng bạc cõi mênh mông Con chim sầu giũ cánh để phiêu bồng Chân trời đến dầu ngàn trùng xa quá Tim quạnh quẽ từng ủ ê trong cô ngả Giờ nhẹ nhàng, êm ả nhịp cung mơ… Anh khao khát thế mà em hững hờ Cho đau khổ từng giờ, luôn trăn trở Cuốn mộng yêu, dang tay ôm dang dở Phải héo hon, ảm đạm mãi một đời Những thu về, lặng ngắm lá vàng rơi Trời giá lạnh, tự hỏi buồn không nhỉ? Bởi thiết tha yêu mà em đây chỉ Phớt nhìn anh rồi quay mặt man miên Đoá hoa xuân nhăn nhúm nét ưu phiền Để mãi nghẹn trong anh! Tình ảo mộng!... Nguyễn Thành Sáng