Hồn Lang Trở Về Âm Giới (30) “Gặp con ma vận tốc” Lang tiếp bước, nặng mang buồn xa xót Chuyện ái tình vàng vọt với đau thương Niềm héo hắt băng đường qua xóm nhỏ Giữa bốn bề đây đó phủ màn sương! Bỗng ai đứng, sát cột đèn rên rỉ Như tấc lòng thủ thỉ gửi đêm đen Dưới dãy sáng của đèn loang ngấn lệ Một ma hồn còn trẻ, tím con tim Sao đứng đó hỡi em? Đầy nước mắt! Nỗi nghẹn ngào, dằn vặt mãi không thôi Vạn hốc hác, rã rời trùm khuôn mặt Phả tối sầm, rụng mất ảnh trăng tươi… Em hối hận! Vô cùng em hối hận! Ngọn lửa bồng cuốn quấn mảnh hồn thanh Vô ý thức, leo cành đong đưa giỡn Để một ngày lỡ trớn, nát thân xanh! Dại dột hứng rồ ga tăng vận tốc Mượn âm vang gió lốc để làm vui Chiều hôm qua hết thời bị thắng gấp Xe chui gầm, phổi dập đứt lìa hơi Ôm tức tưởi, hồn về nơi cõi chết Giấc mộng ngàn chấm hết kể từ đây Cánh hoa yêu tháng ngày tơ thắm dệt Chốn dương trần rồi kết sợi cùng ai Đường tương lai rạng ngời đang phía trước Chỉ “cái bùng” quay ngược, bốc không trung Bỏ Mẹ Cha hoàng hôn vào con nước Cho sóng cồn lần lượt nhấn chìm luôn!... 15/8/2016 Nguyễn Thành Sáng
ANH ƠI Anh trả em buồn, anh biết không? Nỡ nào một phút gió thành giông Khi xưa êm ả, lay hồn điệp Bỗng chốc chiều nay nát mộng lòng Chẳng nhớ bao lần gửi tiếng thương Em à! Ta giống cánh Uyên Ương Dẫu cho suối cạn, sông ngừng chảy Mãi mãi cùng nhau đến trọn đường Ngờ đâu tơ rã, nhịp đàn chùn Biến cánh phong ngàn lộng dáng hung Gầm thét không gian, lay vũ trụ Vỡ tan khung thắm, nát hồng nhung Trăng ánh giờ đây khuất lạnh lùng Đau lòng em lắm, hỡi tình chung!... Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (31) Khuya vẫn treo đây dãy ánh mờ Niềm thương nỗi xót tuổi đời mơ Ngàn yêu tha thiết, ngàn mong đợi Bỗng chốc thuyền tông, bể nát bờ! Bồng bột, u mê hay háo thắng Để rồi một thoáng mảnh trăng tan Ngàn thu vĩnh biệt ôm buồn hận Khắc khoải âm gian bóng ảnh tàn… Chạnh lòng, thơ thẩn bước chân đi Lãng đãng, đìu hiu, vọng thuở về Le lói, chập chờn xa điểm trắng Như đàn réo rắt, nhịp lê thê… Chuyện của trần gian chuỗi tháng ngày Muôn hình, vạn sắc mãi còn đây Dẫu nghìn thiên cổ không quay lại Vẫn đọng trong tim nỗi nhớ nầy! Ta từng héo hắt biết bao nhiêu Ôm nhớ, ôm thương tắm nhạt chiều Ôm hận, ôm sầu, ôm khoảng trống Chuỗi dài quạnh quẽ uống cô liêu Có những ngày thu tím cõi lòng Trăng vàng khuất núi, cả mênh mông Không gian vạn khối mờ mây xám Phủ chụp lên thân mảng tối sầm Đơn độc âm thầm giữa bóng đêm Từ trong sâu thẳm tiếng ngân tim Như hồi chuông đổ bầu thanh vắng Ru nhẹ hồn sương duỗi giấc tìm!... “Hồn Lang hồi ức về dĩ vãng thống khổ ở trần gian” 18/8/2016 Nguyễn Thành Sáng
NỖI NIỀM QUÁ KHỨ Mưa xối xả tấp nhà người đứng đụt Trước hiên buồn từng phút trải suy tư Ngọn phong cuồng gầm gừ cơn thịnh nộ Dọa cảnh đời khắc khổ buổi sa cơ! Ta đang bước trên dấu ngoặc cuộc đời Bao bóng tối phủ trùm lên thân phận Cảnh dang dở, phong trần lầm lũi tới Đã bao lần nhức nhối, buộc ngàn cân Ôm nhớ thương, gánh khốn khó, cơ hàn Không còn bóng cây già nơi nương náu Cuộc trường chinh không chiến bào tay thép Giữa điệp trùng mưa bão ngợp binh đao Chiếc thuyền nan bơi vào cơn sóng dữ Vỏ mỏng manh, chẳng đủ vững tay chèo Từng dòng bạo rượt theo gờn xé nhỏ Lắc tròng trành, quấn gió đẩy cheo leo! Rơi dập xuống ẩm ê rồi gượng tới Bóng thời gian vời vợi cuốn tang thương Khi ánh lặn, canh trường thao thức đợi Nẻo âm thầm rười rượi ngắm mây sương Có đôi lúc muốn gào to thống thiết Cho tim hồng vơi bớt nỗi đắng cay Nhìn đớn đau, đọa đày bao cảnh thế Tự xoa lòng chẳng để nhỏ sầu ai… Ba mươi năm thắm thoát cũng dần qua Nay nhớ lại, xót xa về năm tháng Chiếc áo xanh ngày xưa ôm hồn đá Giờ tan phai, tơi tả chuỗi thời gian Dưới chiều tà dần ửng ánh trăng thanh! Nỗi nhớ về một thời dài gian khổ! Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (32)“Vừa đi vừa thổn thức” Lại phải chán chường cảnh thế nhân Nhân tâm, đạo lý chột thui dần Vị tha, nghĩa sống, cành khô lá Ích kỷ, vô tâm, cỏ mọc tràn! Ý thức cạn cùn với xóm thôn Đàn ca, hát xướng dậy tùm lum Mặc tình thiên hạ bao hoàn cảnh Chỉ biết ta đây, mở hết thùng Tuổi trẻ năm xưa một bước đường Gặp người lớn tuổi kính nhường luôn Giờ muôn xấc xược tràn lan khắp Xáo trộn tôn ti, thật thấy buồn! Rượu chè, ngả ngớn với say sưa Khắp nẻo gần xa tợ gió lùa Từng chập, qua đi rồi trở lại Dịu hồn thoáng chốc, tiếp oi trưa… Đạo đức con người tuột dốc mau Lắm khi kẻ sĩ hỏi vì sao Rồi đau, rồi tiếc hương xưa cũ Đã loãng tan trôi tận chốn nào Chẳng thân, chẳng thế, ngậm bồ hòn Lặng lẽ thu hình, giữa sớm hôm Cố tránh xa ra bầu vẩn đục Âm thầm chiếc bóng, tím hoàng hôn May thay xã hội vẫn còn đây Vạn tấm lòng nhân, nghĩa khí đầy Dáng đứng thuyền đời trên lượn sóng Tận tình, tha thiết trải lòng xây!... 20/8/2016 Nguyễn Thành Sáng
TRONG CÕI LẠNH Trời trở lạnh, hồn băng trùm thêm lạnh Dưới khung chiều canh cánh vọng thu trôi Nào ánh mắt, bờ môi trao thuở vắng Một đêm thầm, lẳng lặng đã ngàn khơi! Để luyến lưu, tái tê, dần rệu rã Ôm độc huyền lảy nhạc khúc phù vân Đưa âm hưởng bay vào nơi ảm đạm Buổi đêm tàn sương cảm giọt bâng khuâng Tình đã xa, nhạt tàn đan sắc lá Không gian mờ, dào dạt nhớ người đi Gió dạo vườn ngập ngừng như khách lạ Thổi đong đưa réo rắt điệu phân ly Chân ai bước, ở lại kẻ cô đơn Ngày tắt nắng, đôi sầu vươn khung cửa Đêm tĩnh mịch mắt đưa dòng nước gợn Buổi mây hờn, tầm tả dưới cơn mưa! Cả mảnh hồn phơi sông treo buồn bã Rồi lững lờ gió giật đẩy xa xôi Chốn mịt mù bồi hồi trong héo hắt Đến biển tàn lay lắc rã mành tơi Ôi tình vỡ! Mang si tung cõi lộng! Ngút ngàn bay, lan toả tợ hương hoa Sầu chất ngất, đong đầy như vạn sóng Giống êm đềm,đau đớn được tay thoa Biết rồi đây tất cả vào cung niệm Dãy điệp trùng luôn điểm cánh chim bay Hay hồn thu mãi hoài theo vạn thuở Và trăng vàng xoay trở trải vầng say!... Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (33) Bao thổn thức, suy tư trần thế Mãi vật vờ tâm trí hồn Lang Không gian chìm khuất vầng trăng Có còn lưu dấu chuỗi ngàn ánh xa?! Người tên “Sáng” sẽ ra thiên cổ Thoảng gió lùa nhấp nhố dòng sông Phù du khoảnh khắc bềnh bồng Trả về con nước mênh mông tự nào Chân duỗi bước, dạt dào khúc biệt Nhớ tháng ngày da diết trong tim Mảnh hồn hóa cánh loài chim Giờ đây lặng lẽ đi tìm….gì đây! Đâu những buổi men say, chén ngọc Đâu một thời lăn lóc gió sương Đâu đêm ngắm ảnh bên đường Đâu ôm thống hận đoạn trường…vì sao! Nay âm cảnh, vương sầu khoé mắt Từng bóng hình, nét mặt thân yêu Chập chờn ẩn hiện bao nhiêu Bao nhiêu ẩn hiện, bao chiều buồn tênh Đã hết rồi mông mênh nỗi nhớ Đã hết rồi trăn trở canh khuya Từng hồi nhịp đập lê thê Hồn thương gửi gió mang về nẻo xa Còn đâu nữa đậm đà tha thiết Trọn cuộc đời chỉ biết cho nhau Ra đi để lại mối sầu Vợ con gánh chịu ngàn đau…mất người!... “Hồn Lang vừa đi vừa nghĩ đến vợ con” 21/8/2016 Nguyễn Thành Sáng
CẢM XÚC. Trải lòng thắm thiết vào thơ họa Gửi đến hồn xa khúc đậm đà Vương vấn thâm tình treo sóng nước Tháng ngày êm ả nhịp trôi qua Đôi lúc nghe lòng cảm nhớ ai Tình trăng biển sống thả trôi bay Êm đềm, thao thức niềm lai láng Bóng chiếc âm thầm quyện gió mây Tâm tư nằng nặng chuỗi bâng khuâng Dõi mắt ưu tư ngắm lạnh tàn Bởi khuất sau đồi thu rã cánh Để sầu lặng lẽ nhớ tình trăng Nay gió đong đưa, kéo mộng về Tim hồn dào dạt nỗi lê thê Dang tay ôm lại vầng quang ánh Cảm xúc dâng tràn ngập lối đi!..... Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (34) Càng nghĩ ngợi, càng thêm khắc khoải Bỏ dương trần để lại tình thâm Nợ duyên khoảnh khắc trăm năm Mãi còn vương vấn, muôn phần nhớ thương! Chân chậm bước trên đường, trăn trở Từ xa xa ò ó tiếng gà Một đêm sắp sửa trôi qua Niềm thương nỗi nhớ, hồn ma vật vờ… Chợt ánh mắt bất ngờ nhìn thấy Thân cây khô động đậy đằng kia Bươi thùng rác bẩn giờ khuya Mong tìm vạn tuế để về qua cơn Cả bốn phía không còn bận bịu Chỉ xà ngầu phản chiếu mà thôi Cái nào mủ nhựa một nơi Cái nào hổng phải thì dời một bên! Rồi bỏ bị, khoác lên xương xẩu Hai ống teo lẹ rảo phăng phăng Phải chăng sợ bị theo gần Bàn tay “đồng nghiệp” chiếm phần trời ban… Gẫm thế sự, hồn Lang chua xót Một cảnh đời lượm mót mưu sinh Âm thầm, lủi thủi một mình Chỉ mong, chỉ biết lặng thinh…móc tìm Móc cái dơ để tìm…cái bỏ Niềm hân hoan, hớn hở khi đầy Chỉ cần bước lẹ, lựa hay Vợ già bó gối khen tài của ông!... 25/8/2016 Nguyễn Thành Sáng
TRI KỶ. Tri kỷ say sưa vào bức họa Bút vàng trải nhẹ nét la đà Sắc đan óng ánh ngân dòng nước Dãy xám lững lờ thả cánh qua! Tranh hồng thắm đượm động lòng ai Điệp khúc êm đềm lã lướt bay Trải chiếu không gian ngàn mượt láng Dịu dàng lững thững phủ vầng mây Cho niềm thao thức thấy bâng khuâng Rười rượi nhớ nhung chuỗi lạnh tàn Khắc khoải, vấn vương sầu mộng cánh Vơi buồn, lặng lẽ ngắm thanh trăng Tiếng sáo hôm nao đã vọng về Lay hồn mộng sĩ nhịp lê thê Tình thơ, biến sống dần quay ánh Sóng nước chập chùng duỗi bóng đi! Nguyễn Thành Sáng