GIÓ VÀ ÁNH (2) Nhà ai bếp lửa mới vừa nhen Lấp lánh tia hồng đuổi bóng đen Ấm áp chan hòa phôi cảnh vật Nỗi niềm quay tụ dưới khung đèn! Ngoài trời ảm đạm khuất sao ngời Dưới suối bã buồn lượn sóng bơi Từng chiếc lá đen lay động nhẹ Đong đưa giọt tụ dạ pha rơi Cảnh vật đắm chìm trong quạnh quẽ Cung tàn, kéo lại chút trăng mê Bỏ rơi vài ánh vào con nước Theo sóng đưa xa mất nẻo về Đêm rơi lấp loé không quay trở Để vắng âm u nghẹn dật dờ Bên phiến đá mờ hoa kín búp Thả sầu lặng lẽ đứng chơ vơ! Bốn phía như dìm trong tối thu Trôi về thăm thẳm cõi âm u Rồi tan biến khuất vào hoang vắng Một kiếp lưu đày cuộc viễn du… Chợt áng mây mờ lững thững bay Bầu trời sống lại, bóng vàng thay Trường giang, biển suối giờ khơi tốt Vạn sắc u hoài đã đổi thay Gió đã quay về, đẩy mộng say Dịu dàng, êm ả mảnh tình nay Dãy đen giờ biến thành muôn thắm Gió, Ánh đưa trăng phủ bóng đầy! Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (25) Chia sẻ buồn với hồn ma hối hận Cũng thấy lòng chan chán kẻ muội mê Kết bạn xấu, bị rù quến, rủ rê Để đưa đẩy đường đi rơi hố thẳm! Công dưỡng dục, sinh thành bao năm tháng Trả Mẹ Cha gánh nặng nỗi thương đau Con của tôi, kỳ vọng có còn đâu Ôi! Nhức nhói! Tình sâu trao vô nghĩa… Lang dời bước, lẳng lặng dưới mờ khuya Nơi quả tím lê thê ngàn nhịp đập Ngọn phong sầu từ xa về từng chập Se sắt niềm ủ ấp thuở đời mơ Nay âm cảnh lại héo hắt, chơ vơ Bóng bảng lảng vật vờ mang thổn thức Nửa thương nhớ, nửa ôm bầu trăn trở Chuyện dương trần ánh tỏ với màn đen! Kiếp con người như thể một loài chim Khoảnh khắc tổ rồi tìm mồi dưỡng sống Giương đôi mỏng vào không gian lớn rộng Lắm nắng cuồng, gió lộng, hạt mưa sa Đến mai kia mỏi cánh, dưới dương tà Thân rũ rượi, là đà nơi tĩnh mịch Dõi mắt nhạt tận phương ngàn xa tít Từ trong tim rả rich tiếng bâng khuâng Kẻ đêm tối cùng với kẻ có trăng Ai cũng phải có lần rời cõi thế Chỉ khác nhau giữa hồn ma bóng quế Bên nhẹ nhàng, bên để tội mà thôi!... “Hồn Lang vẫn vừa đi vừa thổn thức” 5/8/2016 Nguyễn Thành Sáng
HỒN MỘNG HỒI SINH Gần ba mươi năm, một quãng đời dài Sương tuyết trắng, hồn buồn chôn, gói lại Vào tim sâu, pha phôi nơi mê mải Nỗi gian lao, bỏng cháy nắng trưa hè! Ngàn kỷ niệm liệm vào nơi quạnh quẽ Thuở linh hồn mạnh mẽ uống trăng sao Rồi lặng lẽ đưa về nơi hoang đảo Dấu mảnh tàn, manh áo mặc ngày xưa Chuỗi năm dài nấu nung tình muôn thuở Thầm ươm trồng hoa thắm rạng ngày mai Những lúc tơi tả bởi ánh mờ mây Chụp sẩm tối, hồn đi trên sỏi đá! Những chiều buồn, nhìn mưa rơi tầm tả Nghe chạnh lòng, buồn bã vọng xa xôi Thoáng nỗi niềm tê tái, giọt lòng rơi Như thảm đạm, ve sầu nơi cõi giá Nhìn cảnh vật bốn bề như xa lạ Mảnh linh hồn tan tác lặn chìm sâu Gửi sương, mây nỗi ái với niềm đau Chân nặng bước, dạt dào bầu tâm sự Ba mươi năm, một khoảng dài lữ thứ Đến hôm nay hồn mộng đã quay về Giữa đêm sâu trải bóng uống trăng thề Ta thao thức, lê thê tình thi sĩ Ngắm trăng tàn, sương pha sầu nhỏ lệ Dẫu thời gian, bóng xế nghĩa gì đâu Còn thổn thức, rung cảm dưới ngàn sao Thì còn mãi hanh hao vờn mộng sống! Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (26) Lang thả bước, nghe vướng sầu man mác Giữa bốn bề, bàng bạc cánh thu phong Cả tối đen phủ khắp dãy mênh mông Nghĩa trang lạnh, cõi lòng ma cũng lạnh! Rời khỏi cổng, bức tranh mờ lặng vắng Vẫn vật vờ, níu nặng bóng hồn sương Phảng phất đâu, nhè nhẹ tiếng ru buồn Dạ héo hắt, trào tuôn bao nỗi nhớ… Ai? Bên gốc cây nghẹn ngào nức nở! Như giọt tàn đọng cỏ, rụng thầm đêm Giống côn trùng rả rích tiếng con tim Cho bóng tối im lìm lay tỉnh giấc… Hỡi cô gái! Trông cô đầy chất ngất Mối đau thương siết chặt mảnh tâm hồn Đẩy tột cùng trên đỉnh ngọn héo hon Vạn khối xám phủ tròn lên suối biếc!… Hồn anh ơi! Em không còn tha thiết Bởi dương trần da diết thấm vào sâu Rồi trái cấm lầm lỡ kẻ vó câu Ngựa phóng thẳng, ngọt ngào cơn gió thoảng Hồn trinh nữ đắm chìm trong ánh choáng Nhẹ trao thân, chuốc hận mãi nghìn năm Cuộc đời em đã vỡ nát vầng trăng Bụng càng lớn, càng dần rơi hố thẳm Tình Mẹ Cha đã dày công nuôi nấng Bước tương lai hụt hẫng khắp mọi bề Trẻ chào đời giữa trùng điệp ủ ê… Là tất cả nẻo về nơi ngõ cụt!… “Hồn Lang đang ngậm ngùi nghe ma nữ, kể lể” 6/8/2016 Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (27)“Ma nữ thổn thức, kể lể” Đắng cay, tủi nhục tháng ngày Công Cha, nghĩa Mẹ năm dài trôi sông Không gian như thể chiều đông Thôi thì một chén cho lòng lặng yên! Nay em xuống dưới cửu tuyền Làm ma vất vưởng giữa miền tối tăm Nửa hờn nát mảnh hồn trăng Nửa thương Phụ Mẫu dương gian guộc gầy Nỗi niềm biết tỏ cùng ai Trở trăn, ray rứt cứ hoài không thôi Quá tin, nhẹ dạ để rồi Nghìn năm chuốc hận một thời muội mê… Nhìn em da diết ủ ê Nghẹn ngào, héo hắt, nẻo về mù khơi Xót xa, xúc động lòng tôi Thương cho thân phận chuỗi đời trầm luân! Em ơi! Ai chẳng có lần Lỗi lầm vụng dại khiến thân khổ sầu Nếu như vẫn mãi buồn đau Làm sao xoá được vết màu thấm nhơ Trăng thanh rụng xuống sau bờ Cũng khi trăng sáng lững lờ khung xanh Thì còn chuyển kiếp trần gian Ta còn có dịp trải ngàn đẹp xinh Giờ em nát quả tim mình Dứt day nghĩ đến thâm tình đìu hiu Hãy xem như ngọn gió chiều Trôi qua một thoáng, để nhiều vấn vương Phôi phai, giũ sạch nỗi buồn Thong dung từng bước tìm đường tái sinh!.... 8/8/2016 Nguyễn Thành Sáng
THƯƠNG NHỚ HỒN XƯA Thật đúng! Lâu đài xây bãi cát Khi trăng tàn lụn lại mơ đêm Trời chiều ảm đạm, mờ mây nhạt Vọng tưởng xa xôi, ngập ánh đèn Muốn hứng sao trời rơi rụng xuống Và về cõi tịch kéo rung chuông Để mong êm ả vào thanh vắng Ấm áp tình trăng cuối đoạn đường! Thế mà chẳng thấy giờ phai nhạt Gối mỏi, chân chùn, lụy bước đi Hằng tá dây leo chằng buộc bó Bước đường lạnh lẽo rặc sầu bi… Tôi hiểu cuộc đời là thế đó Thời gian biến đổi lắm ngàn do Dòng kinh đã cạn từ lâu lắm Mong ở nơi đây một bóng đò! Tôi chẳng còn yêu một xác khô Hết còn vương vấn mảnh trăng trơ Không thèm lưu luyến ngàn câu nói Nhạt nhẽo, khô khan, nhỏ dật dờ Tôi nhớ, tôi thương một ánh mờ Từ thời xa cũ trói hồn thơ Theo tôi đeo đẳng về muôn kỷ Chếch bóng, đêm tàn, với ngẩn ngơ Ôm ấp trong lòng tôi sống mãi Ngàn yêu, trăm nhớ chẳng hề phai Chẳng mơ xây dựng tình trên cát Huyễn hoặc lâu đài! Một đắng cay! Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (28)“Lang rời đi, lòng nghĩ ngợi” Bước đi lòng thấy bùi ngùi Thương cho yêu lắm để rồi khổ đau Cánh hoa sắc đượm hôm nào Giờ tàn, nhụy rữa, lặng sầu đêm đen! Sao khờ dại thế hỡi em! Chữ tình đâu thể ngọt mềm vành môi Ân Cha, Nghĩa Mẹ cả đời Đạo con vẹn hiếu, chẳng rời tiết trong Yêu là da diết cõi lòng Yêu là lờ lững trên dòng sông xanh Du dương êm ả cung đàn Trải vào khung lộng muôn ngàn ngân nga Đêm thanh tắm ánh trăng ngà Chiều thu chiếc bóng, đậm đà vấn vương Ai kia chẳng tốt, tôi buồn Trọn lòng chân bước tìm đường đắp xây!… Chớ đâu là chén men say Khiến hồn vờ vật tháng ngày trao yêu Để rồi một thoáng nhạt chiều Lắng nghe gió thổi đìu hiu cạnh bờ Yêu thương hãy tợ như thơ Nhẹ nhàng nắn nót từng giờ canh khuya Mắt nhìn đăm đắm ảnh thề Từng dòng suối mát chảy về trái tim Yêu là gìn giữ cho em Yêu là hướng vọng những đêm bóng tròn Muội mê, vẩn đục bào mòn Rã rời, tan nát mảnh hồn yêu đương!.... 13/8/2016 Nguyễn Thành Sáng
YÊU CÁI HỒN CỦA TÌNH YÊU Tình yêu! Ta đã rất là yêu Thao thức, nhớ nhung dưới ráng chiều Từng thả linh hồn trôi diệu vợi Ngày tàn, bóng xế, chuỗi buồn hiu Hoa lá, đong đưa mãi héo tàn Cây xanh trước cửa trải thời gian Thuyền xưa năm cũ theo dòng nước Tất cả…tàn phai, một phũ phàng! Trái đỏ hôm nào, nay đã rụng Sắc hương xuân thắm có còn đâu Khuôn trăng đầy đặn, hoa xinh nở Rủ xác trơ kia, một sẩm màu Ta nát mảnh lòng với nhớ nhung Không vì óng ả cánh hoa xuân Mà vì tha thiết ngàn yêu dấu Bóng sáng ngày xưa vút tận từng! Nhớ nào ánh mắt với làn môi Tiếng nhẹ trong veo duỗi bóng trời Non nỉ bao lời khơi thổn thức Trăng cười rạng rỡ, ánh sao rơi Thương nhớ hồn ai cuốn mực xanh Từng dòng thư thắm gửi trao anh Cho trưa hôm ấy cơm dừng bửa Bụng đã no rồi một bát canh Tôi nhớ! Tôi yêu cái mảnh tình Thời gian từng nhịp sáng lung linh Có con sông nhỏ lờ trôi nhẹ Một bóng con đò, bọt trắng tinh Ai kia chèo nhẹ đến bên mình!... Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (29) “Vừa đi vừa xót xa thổn thức” Còn đây! kẻ tầm thường hay bướm bạc Hút nhụy hồng, phó mặc cánh hoa tan Vui trải chiếu, ngắm trăng nhìn bát ngát Chẳng bận lòng dập nát cỏ gần thân! Bao ngọt mật đầu môi như suối chảy Nhẹ êm đềm loang mãi tận chân non Nầy tất cả lòng son trao tặng ấy Nghĩa đá vàng chẳng phải sớm chiều hôm Để xiêu lòng, vấn vương tình thơ mộng Bức tranh màu quyện bóng mãi chung đôi Đường tương lai xa xôi đầy nắng ấm Thật chan hòa, đượm thắm chẳng hề vơi… Là tất cả gió lùa qua khung cửa Cho mát về một thuở mái rèm treo Chỉ thoáng chốc, quay chiều lui gót trở Khuất sau hè cửa mở, bỏ đìu hiu! Kẻ phũ phàng, kẻ yếu lòng…có thấy? Sắc hương tàn run rẩy dưới trời đông Thuyền hoa mộng trên dòng xuôi nước chảy Bởi vì ai quằn quại, vỡ trôi sông Có nghe chăng tiếng hờn trong đêm lạnh Có hiểu lòng canh cánh nỗi niềm đau Lời yêu đương hôm nào nơi hẹn vắng Hóa trái sầu đè nặng mảnh tình sâu Có bao giờ các ngươi lòng day dứt Chán thân mình từng phút dưới đêm đen Đem bánh vẽ mịn mềm ngàn thơm phức Gạt ái tình, thừa lúc bóp con tim!... 14/8/2016 Nguyễn Thánh Sáng
Tê Tái Ngọn lửa trong tim bừng dậy cháy Bốc lên nghi ngút, khói hơi bay Tình yêu một mảnh, giờ đây héo Còn nữa mà chi, vọng nhớ này! Nào hay trăng nhạt, ngàn sương lạnh Băng đã kết chùm, ngộp giá đông Và gió thu chiều thêm lộng tác Biến thành chuỗi rét dưới phong giông Để đêm đóng cứng giọt buồn sương Một cõi lặng tờ rỉ rả vương Kéo vạn cung sầu rên khắc khoải Cho bầu thêm quạnh, khóc sầu thương Ái tình lặng lẽ theo con nước Một sớm trôi xa tận chốn ngàn Như khúc tiêu ma rờn rợn thổi U hồn ai oán lệ hờn than! Khắc cánh hồn tình ngàn vạn dấu Cho thân đã chết lại thêm đau Để từ không lững, sầu rơi xuống Nát rụm mảnh hồn, vỡ xuyến xao… Hiu hiu gió thổi dưới trưa hè Từng xác ve sầu rụng rã bay Cành lá đong đưa thêm nhịp phụ Khiến vườn lặng lẽ lại thêm say Cho ai tê tái một mơ hồn Tỉnh giấc ảo dài, nhận rõ hơn Điệp khúc tơ lòng từ vạn thuở Chỉ như cơn thoảng lướt qua vờn! Nguyễn Thành Sáng