GIẤC MƠ TÌNH Tôi lơ lửng nhẹ bay cõi thượng tầng Giữa bốn bề vắng lặng, gió vi vu Không đất, đá, suối nguồn, cây, cỏ, thú Chẳng biển, đồi, thác lũ, nước sông xanh! Hồn lâng lâng, sảng khoái khúc tiêu ngân Chân trôi bóng trên sương mờ mây khói Phía cánh trái, ánh thoáng loang rọi tới Ngàn vì sao vời vợi điểm đêm đen Bên cánh phải cung hằng ai vun vén Bức màn hồng lất phất gió đong đưa Giường ngọc thạch tợ long sàng vua chúa Cung ái tình muôn thuở ngát men hương Quay nhìn qua phía trước, áng mờ sương Trôi chầm chậm về tôi rồi dừng lại Ảnh giai nhân! Chưa từng trên cõi thế Họa sĩ tài, được vẽ ở trần gian! Tơ lụa xanh quấn lấy vóc ngọc ngà Dòng suối biếc long lanh ngàn sắc thắm Cánh dọc dừa trên đôi hồng say đắm Khuôn trăng đầy óng ánh sắc pha lê Thoang thoảng nhẹ tỏa lan hương nguyệt quế Suối ngọt ngào âu yếm gửi về ai Trao cánh ngọc, tôi nắm lấy bàn tay Cùng quyện bóng soãi dài về cung mộng Đôi hồn quyện, dạt dào theo gió lộng Trên long sàng tuyệt đỉnh giấc Vu Sơn Gió lùa trăng êm ả nỗi man mơn Từng điệp khúc quay tròn trong ngây ngất… Chợt tiếng khua, giật mình choàng tỉnh giấc Thì ra mơ, vừa cạn chén hồng tiên Mấy mươi năm mãi nay còn lưu luyến Chỉ một lần, xao xuyến suốt thời gian Phải chăng em nhung nhớ, gặp hồn lang! Kỷ niệm một đêm mơ thuở tuổi xuân! Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (5) “Hồn ma vẫn lặng lẽ buồn nhìn vợ và thổn thức” Mình ơi! Thế rồi! Cây đa cũ, bến đò xưa Thuyền trở lại giữa mùa trăng ửng sáng Sau chuỗi dài bên đồi chìm khuất dạng Nay chuyển mình toả rạng cõi mênh mông! Ba năm trường ngả rẽ một dòng sông Phút tao ngộ nơi lòng xanh biển cả Ngày lìa xa, mang cánh hồn của gió Giờ chiều buồn vò võ giọt thu sương Anh nép mình, cuốn bóng cạnh bên đường Thôi vọng tưởng, vấn vương niềm viễn xứ Tìm phôi phai bao niềm thương, nỗi nhớ Vào những chiều cuối phố, bước chân đơn Có đôi lúc thấy trống vắng, héo hon Từ sâu thẳm, nỉ non lời nghẹn tủi Mới hôm nào hồn xuân bay phất phới Nay trăng tàn, thui thủi giữa màn đen!… Gặp lại nhau, khơi dậy nhịp con tim Từng theo thắt rụng chìm trong biển chết Ba trăm sáu mươi ngày ôm giá rét Em! Lửa hồng tan hết khối sầu băng Trả chuỗi dài thao thức với bâng khuâng Về dĩ vãng một lần rồi khép kín Để không còn luyến lưu hay bịn rịn Mộng giang hồ vướng dính cánh chim bay Kể từ đây xoè duỗi thẳng bàn tay Đan cùng thắm, bước dài qua lối mộng Dưới khung trời nắng vàng ưng ửng nóng Dắt dìu nhau tìm bóng của cây xanh!... 11/7/2016 Nguyễn Thành Sáng
TÂM SỰ VỚI HỒN YÊU Tình ơi! Dưới trời nay, hồn trầm mặc Tiếng yêu đương réo rắt nhịp cung đàn Đưa nhẹ nhàng, âm hưởng cuốn mây giăng Trôi theo gió xuôi dần về không ảnh! Muốn trải lòng quấn bóng của khung xanh Mang khúc nhạc thênh thang về diệu vợi Khi hồn thương có xót xa mòn mỏi Mà ngắm nhìn, vơi bớt nỗi ưu phiền Tôi yêu em bằng tấc lòng xao xuyến Bằng hồn tình lai láng đọng bờ môi Bằng ngàn thương kết lại tiếng mình ơi Ôm ấp mãi một đời luôn nỗi nhớ Dẫu biết rằng trăng nay vơi vầng tỏ Với thời gian vò võ dưới mây sương Và thức thao trên đường vô định hướng Cùng sầu thu bàng bạc mãi đong đưa! Nhưng ái tình nơi tôi ôm vạn thuở Yêu hôm nay, yêu vạn kỷ thời gian Yêu trăng gầy, yêu luôn mảnh tròn trăng Mặc nhận cả gió lành hay phong vũ… Trời hôm nay vi vút gió cuối thu Nghe dào dạt tiếng lòng thương với nhớ Bao lá héo cuộn mình phơi vàng võ Như một lần chuẩn bị khúc ly tan Để mai nầy rơi rụng dưới trời xanh Rồi chuyển hóa chồi non đang ủ nụ Hồn yêu ơi! cứ trải lòng héo rủ Tả tơi rồi bật thẳng hướng vầng trăng! Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (6)“Hồn ma vẫn thổn thức” Anh ngồi xuống bên em, vuốt tóc em Mái tóc nhung mịn mềm thời xuân thắm Đã từng làm ngất ngây nơi thanh vắng Lúc vai kề lẳng lặng nhịp yêu đương! Giờ nhung đó đã phủ trắng màn sương Sương sắc bạc, ủ buồn thêm điểm bạc Em yên lặng, đôi dòng châu khoé mắt Nhỏ sầu dài khuôn mặt héo chiều thu Bàn tay anh, ảo ảnh của phù du Đưa vuốt tóc mong ru em vào mộng Cho quên đi nỗi lòng đơn chiếc bóng Kể từ nay em sống ở trần gian Nhưng tóc em chẳng đụng được tay anh Bởi cái ánh vầng trăng trên diệu vợi Đầy ửng sáng mà vói hoài không tới Để tim tình nhức nhói giữa đêm đen! Em có hay anh ngồi sát bên em Một hồn ma đang chìm trong đau khổ Vì ra đi bỏ thâm tình vạn thuở Chuỗi thời gian thương nhớ nhuộm đìu hiu Đã hết rồi năm tháng của ngàn yêu Tình phu phụ thật nhiều bao lưu luyến Lúc ấm trời, khi mưa dầm mãi quyện Hai mảnh hồn vượt biển đến bến mơ Mình thương ơi! Trăng đã rụng sau bờ Anh ôm nghẹn, em thẫn thờ bên xác Đèn duyên ta giờ đây dầu cạn tắt Dãy chiều tà héo hắt kể từ nay! 12/7/2016 Nguyễn Thành Sáng
MỘNG TIÊN. Giữa khuya vắng lặng vút trời xanh Vượt khỏi tầng cao đến cõi lành Phơi phới tâm hồn xem cảnh ấy Dạt dào lan nhẹ tấc lòng anh! Từ xa dìu dặt phía bên kia Tiếng thổi vi vu tợ gió hè Khẻ lướt đong đưa vào cạnh má Mơn man, êm ả, lắng lòng nghe Bên nầy thoang thoảng tiếng đàn êm Trải khúc thanh thao phủ nguyệt thềm Lất phất, bay bay hàng cánh mỏng Sắc hồng say đắm tỏa nồng thêm Lặng ngắm tâm tư ngân nhịp hiền Phải chăng đây cõi mộng cung tiên Sao như phảng phất hương hoa lá Lóng lánh sương trăng, nét diệu huyền! Quay hồn đọng lại nghĩ về ta? Loáng thoáng mơ màng nghĩ chẳng ra Như sóng điệp trùng trên biển biếc Cuộn lên rồi biến, cuốn về xa… Bỗng đâu trôi lại ánh thanh bông Lan tỏa quế hương đượm thắm nồng Cả chốn trần gian đều phải lạ Giai nhân tuyệt sắc vạn khuôn hồng Ngọc đưa, tôi nắm, kết thành duyên Vạn ái, ngàn ân, ngất mộng tiên Hoa nở ngập tràn, loan phụng thiết Tận cùng tuyệt đỉnh giấc thiêng liêng Âm vang đâu đó kéo vầng hương Băng giá phủ tràn mặt nước gương Một giấc vu sơn tình nguyệt náo Trọn đời mãi nhớ một hồn thương! Kỷ niệm giấc mơ Thuở xuân! Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (7) “Sau khi thổn thức với vợ, hồn ma thổn thức với hai con” Hai con có thấy cha không? Bóng hồn ảo ảnh bên dòng sông thương Nghẹn đau, buồn bã, đoạn trường Từng dòng ma lệ, nhỏ vương thâm tình! Từ nay biến mất ảnh hình Trăng vàng đỉnh núi, chuyển mình đẩy đêm Trải ra vầng sáng êm đềm Soi đường con trẻ, đi tìm bến mơ Còn ai bắt bóng làm thơ Rồi kêu trẻ lại lặng chờ đọc nghe Thả cơn gió nhẹ canh khuya Ru tình khoảnh khắc, tìm về hồn thanh… Ngày nào hai mái đầu xanh Bên cha với mẹ, nhánh cành trổ bông Biết bao ấm áp cõi lòng Ủi an cảnh sống gió giông phũ phàng!... Hai con khôn lớn rỡ ràng Vui lòng cha mẹ, họ hàng đó đây Công lao nuôi dưỡng năm dài Được bù xứng đáng, đủ đầy tặng cha Bây giờ cha khuất nẻo xa Không còn ở lại để mà với con Đêm thanh ngắm ảnh trăng tròn Nhớ thương kỷ niệm sớm hôm thuở nào Hai con! Ôi! giọt máu đào! Ngàn năm vĩnh biệt, lệ trào khoé mi Rụng rồi một mảnh trăng thề Nỗi niềm đau đáu, lần về âm gian!... 13/7/2016 Nguyễn Thành Sáng
RU EM NGỦ Em lạc bước đi vào con đường nhỏ Dọc hai bờ cây cỏ rạp âm u Cuối con đường heo hút bóng chiều thu Chìm băng giá, sương mù giăng kín nẻo! Em trơ trọi, độc hành, hồn gọi réo Với nỗi sầu ảm đạm cuốn mờ đen Anh ở đâu? Anh hãy lại tìm em Đưa ra khỏi đìu hiu về bóng sáng Để được thấy vầng đông vừa ló rạng Nghe chim ca ríu rít giữa trưa hè Ngắm chiều tà dìu dặt gió đong đưa Đêm thưởng thức trăng lùa tơ óng ánh! Em khát khao với nỗi niềm canh cánh Đếm thời gian buồn bã cảnh cô đơn Muốn quay chân trong bóng tối chập chờn Tìm lối rẽ, thoát mây trùm ngõ cụt… Hồn yêu ơi! Lòng em đang điệp khúc Tim đã nghe xúc động tận tâm tư Thương cánh hoa nửa độ phải chìm thu Rơi hoang lạnh, sương mù nơi cõi tịch Để sắc hồng ủ ê trong mờ mịt Rã hương xuân theo cung oán sầu cay Hứng lá vàng rơi rụng đậy men say Chuỗi thầm lặng đọa đày ôm lặng lẽ Nhớ đến ai với tháng ngày quạnh quẽ Nghe niềm thương lai láng tận tâm tư Quấn tình trăng vào nét chữ, hồn thơ Về ái mộng, ầu ơ ru em ngủ!... Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (8)“Định ra đi mà lòng bịn rịn, lưu luyến” Nghẹn đau, thắt thẻo ma hồn Nỗi niềm héo hắt, từng cơn bã buồn Lệ dòng tử biệt trào tuôn Từ nay âm cảnh, đôi đường chia ly! Vật vờ, lảo đảo định đi Ngoảnh nhìn con cháu, níu ghì bước chân Vấn vương, lưu luyến muôn phần Không đành rời khỏi, ngàn cân nặng đè Xung quanh khắp cả bốn bề Không gian quen thuộc tràn trề thương yêu Góc kia vào những buổi chiều Thằng Nhân về muộn, vợ hiu hiu chờ Phòng bên, con Tuyến khuya lơ Vẫn còn cặm cụi để mà sôi kinh Bàn tròn phía đó nơi mình Thả hồn theo gió, gởi tình theo mây! Sau lưng, khoảng trống chỗ nầy Quây quần, các cháu sum vầy hát ca Trên cao lóng lánh ánh ngà Sáng tình, vẹn nghĩa cả nhà ấm êm… Giờ đây trăng rụng bên thềm Vạn sầu phủ chụp, màn đêm mịt mùng Phù vân cứ mãi lạnh lùng Trải lên trần thế tận cùng nỗi đau Ta ôm một khối tình sâu Vợ, con, các cháu về đâu bây giờ? Hỡi ơi! Sao lại thẫn thờ Để ma tan nát bên bờ tử sinh! 14/7/2016 Nguyễn Thành Sáng
MẢNH TRĂNG GẦY Hồn thương ơi! Lửa lớn, vài ly nước Rưới giọt vào nào tắt được là bao Khi nỗi niềm u uẩn chuyển hanh hao Loáng thoáng nhẹ làm sao tan bỏng cháy! Em thui thủi từng ngày vương tê tái Ôm mối sầu, lặng lẽ kết dòng châu Hằng khát khao, nhỏ lệ dưới canh thâu Buồn héo hắt, tim đau quay dĩ vãng Có đôi lúc rơi tận cùng hố chán Khẽ đứng lên leo thẳng đỉnh đồi cao Cố đưa tay kéo níu bóng ngàn sao Hốt chút ánh tạm soi trong nẻo tối! Những chiều buồn, hồn em trôi diệu vợi Thả lững lờ mặc gió thổi đong đưa Mang mộng ước theo mây về vạn thuở Tìm hồn nhiên sống lại tuổi ngày xưa Chuỗi thơ trăng bướm lượn vòng khung cửa Rồi nhởn nhơ êm ả đến vườn xuân Sáng giỡn nắng hồng, trưa vờn lơ lững Chiều đậu cành, đêm chập ánh châu sương Em ơi! Làm sao cho cạn tiếng thương Làm sao xoá hết đoạn trường em đi Cho mai nầy em trải cánh hồn phi Bay trở lại mộng thì xưa năm cũ… Anh xót xa, nhìn trăng gầy héo rủ Vướng đỉnh đồi che phủ mảnh thanh tao Muốn dang tay ôm ái vút tầng cao Trên thượng đỉnh cho nhau ngàn êm ả Để mai đây hồn thương vơi buồn bã!..... Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (9) Tuyến, Nhân ơi! Cha sắp về âm cảnh Kể từ nay vĩnh biệt các con rồi Từng khoảnh khắc thời gian tình sâu nặng Sẽ gom tròn, khuất tận nẻo xa xôi! Không còn nữa ngày tháng của yêu thương Được ấp ủ giữa màn sương lạnh lẽo Dưới canh khuya vung chèo tìm cửa lớn Trên phong cuồng lởn vởn mãi lần theo Còn đâu nữa hình ảnh của năm xưa Sợ canh đêm gió lùa con trở giấc Nối chiếc giường hẹp chật rộng thêm ra Trẻ thơ giữa, mẹ cha hai bìa gác Đâu những chiều cha con mình ngồi đó Cùng quay quần theo gió thoảng ru êm Cha cảm xúc lặng yên, nhìn sáng tỏ Say sưa ca, mà rỏ máu về tim! Cha vẫn nhớ trưa nọ với thằng Nhân Giỡn bắt trốn, con đâm đầu va chậu Nhìn trán vỡ cha đau lòng ngút tận Nghe nỗi niềm ân hận mãi về sau Còn con Tuyến, cha bồng ở trên tay Đường phố chợ không dài hơn thân nhỏ Con ngắm nhìn đây đó ngất ngây say Vui bao nhiêu cha đây đầy lộng gió… Bóng thời gian, hai con nuôi dưỡng chí Dẫu cảnh nhà, âm ỉ vẫn ngầm loang Đợi một ngày nước tràn ra sông bể Nâng thuyền ta vượt xế để tìm trăng!... Hồn ma thổn thức…. 15/7/2016 Nguyễn Thành Sáng