Em im lặng rồi anh có bận tâm không? Em im lặng rồi, anh có bận tâm không? Chẳng còn phiền anh mỗi khi em buồn nữa, Chẳng thèm hờn tranh những lần như nảy lửa, Chẳng còn bận lòng xem ai đúng, ai sai. Em im lặng rồi, anh cũng chẳng đoái hoài, Chẳng dỗ dành em "thôi ngoan đừng giận nhé". Chẳng còn muốn nghe những gì em chia sẻ, Cũng chẳng ôm em để âu yếm, vỗ về. Em im lặng rồi, anh có thấy nặng nề? Khi tiếng thở thôi cũng mang đầy tâm sự. Nhưng yêu thương dường như giờ đã cũ, Nên chúng mình cũng cũ phải không anh? Em im lặng rồi, thấy hạnh phúc mong manh, Khi anh bảo rằng "mình không còn hợp nữa". Thời gian trôi qua làm người quên câu hứa. Em im lặng rồi, anh cũng chọn lặng im. Có những lặng buồn làm khổ một con tim; Có những bình yên nhưng làm mình xa cách; Có những sóng ngầm nhưng làm lòng trở lạnh; Khoảng lặng kéo dài, yêu thương cũng dần xa. Em im lặng rồi, anh cũng chẳng nhận ra, Hay là vốn dĩ em chưa từng quan trọng? Tình yêu lớn lên bằng hai từ "hi vọng"; Tình yêu chết dần bằng hai chữ "lặng im".
(Em im lặng rồi, anh cũng chẳng nhận ra, Hay là vốn dĩ em chưa từng từng quan trọng? Tình yêu lớn lên bằng hai từ "hi vọng" Tình yêu chết dần bằng hai chữ "lặng im" ) (+_