Thời gian hồn nhiên, vô tư thuở thiếu thời, lúc còn ngồi trên ghế nhà trường của tôi đã qua khi tháng Năm kết thúc, lúc ve kêu gọi hè, lúc những cơn mưa rào bất chợt đến. Khi mới bắt đầu vào cấp 3, ai cũng nói còn lâu nữa mới tốt nghiệp, thời gian của chúng ta còn dài, nhưng kể cũng lạ, dường như khi mình nghĩ thời gian còn nhiều, thì thời gian lại có vẻ gấp gáp lên. Thời gian trôi tuồn tuộn như thể có ai đó đã sửa cái đồng hồ lại, bắt nó chạy với tốc độ nhanh gấp đôi. Chớp mắt tháng Năm đã tới rồi, dù chúng ta có thích nhau hay không, hay còn vướng mắc gì thì cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì sợ rằng sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại. Nhưng thật lòng trong tôi hy vọng mọi người sẽ có được một tương lai tươi sáng phía trước. Quả không sai đây đúng là quãng thời gian vô tư, trong sáng nhất của chúng ta. Tôi vẫn nhớ mình của năm đó, hối hả chạy vào lớp khi nghe tiếng trống vang, ngủ gật trong lớp vì bải giảng nhàm chán, hạnh phúc khi được nghỉ đột xuất, hay phải thức ôn thi tới sáng vì trước đó đã không học bài.. Đến bây giờ, nhận ra mười mấy năm đi học, mười mấy năm được quan tâm chở che thực sự rất ngắn. Còn thời gian phải cô đôc, phải chiến đấu với cuộc sống ngoài kia thực sự rất dài và khốc liệt. Ngày còn đi học cứ nghĩ rằng, sau này cũng sẽ có ít nhất một ai đó quan tâm, lo lắng cho mình như lúc này, Người mà sẽ tin tưởng một khi cố gắng hết sức thì mình sẽ thành công, người cho mình thêm tự tin vào bản thân, vì mình không hề đơn độc. Phải chăng đối với một tâm hồn cô độc, tôi đã có những giây phút hạnh phúc? Một trong những điều có thể làm ta hạnh phúc thực sự, là khi ta biết có ai đó quan tâm và biết được giá trị của bản thân, tôi tin vậy. Do đó, có thể nói tôi đã rất may mắn khi có những người như vậy bên cạnh trong quãng thời gian còn lưu lại trên ghế nhà trường. Giờ đây để tìm được dù chỉ một người như vậy thôi, mà sao khó quá! Nhưng dẫu sao cũng thật may mắn, chúng ta không thể đi cùng nhau đến cuối đường, nhưng những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời chúng ta đã được ở bên nhau. Bởi vậy nếu còn có thể hãy trân trọng những ngày cuối cùng còn đi học. Trân trọng mỗi một người bạn gặp trong thời niên thiếu. Ra trường rồi, cuộc sống sẽ không dễ chịu như vậy, ngườ i mà bạn gặp cũng chẳng ai còn đơn thuần như thế. Cuộc sống ngoài kia vô cùng khắc nghiệt hãy trân quý những người thực sự yêu thương bạn, bởi không phải ai cũng có một người bạn. Chúng ta có thể mua nhiều thứ được làm sẵn trong các cửa hàng. Nhưng vì không có cửa hàng nào ta có thể mua bạn bè. Ngày chia tay chúng ta cứ nghĩ rằng sau này còn có thể gặp lại nhau. Chúng ta nghĩ rằng thật khó để quên đi một người bạn. Nhưng sau này ta mới biết, đó là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau vì bây giờ tất cả đã không còn là chúng ta lúc đó nữa. Do đó, nếu sau này có phải tạm biệt một ai đó, ta nên cố gắng hơn một chút. Nói thêm vài câu, vì khả năng đó là câu nói cuối cùng. Ngắm thêm vài lần, vì có thể đó là cái nhìn cuối cùng. Nhưng có lẽ chúng ta lúc đó còn quá trẻ để hiểu được tầm quan trọng của việc trân trọng những mối liên hệ. Khi bắt đầu lo cho cuộc sống độc lập của riêng mình, chúng ta bắt đầu sợ bị phán xét, cũng như bắt đầu phán xét người khác nhiều hơn. Chúng ta quan tâm việc ai đó có nhiều tiền như thế nào, hay xe của họ đắt bao nhiêu, quần áo họ hiệu gì. Chúng ta quên mất con người vô tư của mình, quên mất những con người hồn nhiên ngày ấy, những kẻ thích cười. Chúng ta đã quên mất rằng, chúng ta cũng đã từng sống hết mình với những năm tháng tuổi trẻ, nó là một minh chứng cho những điều ngốc nghếch điên rồ, chúng ta có thể làm, nhưng lại không thể làm vào độ tuổi khác. Và giờ đây, trong thế giới của người lớn, chúng ta dành hầu như thời gian của cuộc đời để làm việc, bám lấy những công việc mà mình chán ghét chỉ để kiếm tiền, chúng ta lo lắng mình không bằng mọi người, đeo đuổi những thứ vật chất phù phiếm. Chúng ta đang chèn ép mình quá sức.. Đôi khi không có hại trong việc trì hoãn công việc cho đến sau này. Bởi thật tốt khi có một người bạn, ngay cả khi bạn sắp chết. Lúc ra trường, ai cũng háo hức bước vào thế giời của người lớn, hạnh phúc vì được làm chủ cuộc sống. Nhưng mà chẳng bao lâu ta lại hối tiếc, ta bắt đầu sợ mình già đi, sợ không còn nhiều thời gian để tận hưởng niềm vui bạn bè, sợ phải trưởng thành, sợ phải bắt đầu lo cho cuộc sống độc lập của riêng mình. Chúng ta đúng là những sinh vật mâu thuẫn, Phán xét về chính mình. Đó là điều khó khăn nhất. Thật khó để phán xét bản thân hơn là phán xét người khác. Nếu bạn thành công trong việc phán xét bản thân, đó là bởi vì bạn thực sự là một người khôn ngoan. Khi ta 17 tuổi, tựa như một đóa hướng dương, như khoảng thời gian ngày ngày mỉm cười hường về phía mặt trời, nó là sự khởi đầu của những hạnh phúc một đời mà ta không thể thiếu. Tuy rằng khoảng thời gian hạnh phúc này ngắn ngủi, nhưng dẫu sao cũng đã từng có, hơn nữa còn sánh bước cùng những nỗi buồn, đau đớn của tuổi xuân. Thanh xuân chỉ có lần, dù chua chát hay ngọt ngào thì những người như tôi và bạn cũng đã vô thức bước qua trong loạng choạng, va vấp. Bất kể cuộc sống có nhiều trắc trở va vấp, hãy cứ hy vọng mình sẽ vượt qua, sẽ sống tốt. Nếu không thể quay lại, cũng chẳng thể níu giữ thì hãy thích ứng với guồng quay cuộc sống của chính mình. Đúng là có một số chuyện quá khứ chỉ là quá khứ, và con người chúng ta hay sự vật khi đối mặt với sự hòa tan mạnh mẽ của thời gian, thì cũng sẽ phải thay đổi. Không ai có thể tránh được sự gọt giũa của thời gian, hoặc buộc phải thay đổi hoặc bất giác thay đổi. Tôi và bạn có thể vẫn giống như trước nhưng, chúng ta không còn ở điểm ban đầu nữa. Tôi nhận ra, ký ức của chúng ta là một phương tiện hữu hiệu. Dù tốt dù xấu, dẫu vui hay buồn thì những trải nghiệm đó cũng sẽ hòa thành hồi ức, từng chút từng chút lấp đầy quá khứ của bạn, có như vậy cuộc đời của chúng ta mới phong phú, nhiều màu sắc. Bản thân tôi, tôi rất vui vì đã có một người bạn.