Truyện Ngắn Chân Tình - Dạ Vương

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Cố Khanh, 8 Tháng hai 2019.

  1. Cố Khanh

    Bài viết:
    163
    Chân Tình

    [​IMG]

    Tác giả: Dạ Vương

    Thể loại: Cổ đại, truyện ngắn

    Người sưu:
    Cố Khanh

    Hoa đào rơi

    Ta gặp người

    Người có nhìn thấy ta không?


    Tử tước Quốc – Công nguyên năm thứ 356

    Thừa tướng phủ – trong rừng đào mà Hạ thừa tướng mất 4 năm để xây dựng, một tử y tiểu cô nương nhỏ nhắn tầm 14 tuổi đang núp sau một đại thụ.. lấp ló cái đầu nhỏ, đôi mắt trong sáng nhìn về phía bóng dáng hắc y phía trước.

    Phong vân nhảy múa.. Hoa đào tung bay. Thân ảnh đó khẽ động, xoay người nhìn về phía nàng.. Một ánh mắt, tâm nàng động.. một cái nhìn, nàng.. đã yêu.

    Công nguyên năm thứ 360

    Tiên Đế băng hà, Thái tử Độc Cô Hàn lên ngôi.

    Một đạo thánh chỉ của tiên hoàng trước khi lâm chung Hạ xuống.. Nàng trở thành hoàng hậu. Tuy nàng thân là nhi nữ của Một thừa tướng nhưng nàng chỉ là một thứ nữ không được sủng, được sinh ra từ một tiện tì, vậy mà có thể chở thành hoàng hậu mẫu nghi Thiên Hạ.. quả thật khó tin.

    Trường khôn cung, Đêm tân hôn.. Hoàng đế lạnh lùng nói: "Trẫm để ngươi làm Hoàng hậu là theo ý Tiên Hoàng, nếu ngươi muốn sự sủng ái của Trẫm thì cả đời này cũng đừng mơ tưởng.". Hỉ bào tung bay người không còn nữa.. Dưới hỉ khăn, Ai sẽ để ý giọi lệ đang lăn trên má người.

    "Nàng.. đã làm.. gì sai sao?" Nàng bất quá chỉ là một nữ nhân.. 18 năm chưa bước qua đại môn một bước.. 18 năm chỉ ở trong biệt viện nhỏ cũ kĩ với một bà vú già.. nàng không hề biết gì về cung đình hay quyền thế.. Chở thành hoàng hậu nàng cũng không biết tại sao.. Vậy rốt cuộc nàng đã làm gì sai.

    Sau Đêm động phòng, hoàng cung đã có một tin tức mới.. Hoàng hậu bị thất sủng.

    Hậu cung là chốn ăn thịt người, ngươi lừa ta gạt, thắng làm vua thua làm giặc. Được sủng là phượng hoàng, thất sủng thì chỉ là một chú chim nhỏ.. tùy tiện cũng có thể bóp chết.. mà hiện tại nàng lại là người thất sủng, không được sủng. Hiện giờ chướng quản hậu cung là hồng nhan, là thanh mai trúc mã của Hoàng đế – Lăng Quý Phi.. nếu như Tiên Hoàng không ban chỉ nàng là Hoàng hậu thì bây giờ vị trí Hoàng hậu này có lẽ là của nàng ấy.

    Một Hoàng hậu vừa không được sủng vừa không có quyền hành thì chỉ là bù nhìn vô hại nên nàng cũng được sống yên ổn dù mấy lần có nhiều phi tử đến thị uy nhưng thấy nàng chỉ là một hoàng hậu nhu nhược không đáng ngại nên dần dần cũng chẳng còn ai để ý đến nàng nữa.. cứ như thế, nàng bị lãng quên.

    Hôm đó trời rất đẹp, tử y bóng dáng dạo bước, tóc đen tùy ý buộc gọn, nàng không biết trong Hoàng cung lộng lẫy thế này lại có một rừng trúc lớn như vậy.. bước chân nhẹ nhàng, xuyên qua gió.. nàng cảm thấy.. thật.. thoải mái. Và hôm đó, quá khứ như lại được tái diễn.. tử y bóng dáng núp sau dãy trúc lớn chỉ lấp ló cái đầu nhỏ nhìn chăn chú về phía người mặc hắc y kia.. đôi mắt đó nàng vĩnh viễn sẽ không quên. Người còn cảnh vật đã khác, bên chàng đã có hồng nhan. Nhưng nàng nên vui hay nên sầu – nàng nên vui vì hiện giờ nàng đã là thê tử của người hay nên sầu bởi người đó là người đêm động phòng đã nói cả đời này sẽ không yêu ta – Hoàng Đế Độc Cô Hàn. Một khắc khi Thấy Lăng Quý phi bên chàng, một khắc nghe thấy Lăng Quý Phi gọi chàng hai tiếng: "Hoàng thượng", như có một lưỡi dao vô hình đâm vào tim ta và khi chàng ôm nàng ấy vào lòng.. Tâm nàng đau.

    Lê Bước chân nặng nề về Trường khôn Cung, lệ châu rơi xuống.. ai nhìn thấy.. chỉ mình nàng.

    "Ta không thể có được trái tim chàng.. không thể có được tình yêu của chàng nhưng xin chàng hãy để ta yêu chàng.. để ta nhìn chàng từ xa được không?" câu nói đó.. Ai nghe được đây? chỉ có nàng.

    Từ đó mỗi khi Hoàng đế cùng chúng phi tử đi dạo ở đâu, hay hoàng đế đi ngang qua đâu.. nếu có.. hay nếu có ai để ý nhìn.. đều thấy xa.. rất xa có một tử y bóng dáng đứng đó nhìn theo một lúc rồi vội chạy đi. Cứ như thế và chỉ thế thôi.

    Công nguyên năm thứ 375

    Biên Quan có biến, Tam Vương Gia Độc Cô Viễn thâu túng quan lại.. cấu kết với ngoại tộc khởi binh tạo phản, mưu đồ soán ngôi. Việc xảy ra bất ngờ, Tam Vương Gia trước nay nổi tiếng trung quân ái quốc.. tay nắm binh phù, được hoàng đế tin tưởng.. và còn là huynh đệ thân sinh cũng mẫu.. không ai lường được.

    Tháng 2 – Công nguyên năm thứ 375

    20 vạn nhân mã do đại tướng quân Thập Tâm xuất phát tiến đến biên quan.. Vó ngựa rung chuyển.. phong vân gào rít.. máu nhuộm bầu trời.. Hồng kì phấp phới.. Binh đao nhảy múa. Quân địch chiếm thế thượng phong.. Hỏa quang thê lương.. huyết nhục mơ hồ.. tiếng người kêu đau xót. Thành trì sụp đổ. Quân địch reo hò –trận chiến kết thúc.

    Hoàng Cung nhận được tin báo.. kẻ chạy bán sống bán chết, người cố vơ vét mọi thứ.. cung nữ thái giám chạy tán loạn.. Quan lại người trung thần thì tự sát để không hổ thẹn với lòng, với tiên hoàng. Kẻ chuẩn bị sẵn để xin hàng.. để thì thu dọn chạy trốn.. Phi tần hậu cung lần lượt xuất cung theo gia quyến.

    Minh Thiên Cung

    Hoàng y bóng dáng mỏi mệt ngồi trên Long ỷ, đôi mắt nhuốm sự đau đớn.. tức giận.. nhìn người đang quỳ – Hồng nhan của hắn.. thanh mai trúc mã của hắn.. Ái Phi của hắn.. gương mặt kiều mỵ.. cử chỉ ôn nhu.. lời nói ngọt ngào.. - vậy mà khi có biến người rời xa hắn đầu tiên lại là nàng.

    Hahahaha.. ha. Ha.. thật khôi hài.

    Từ ngàn đời Đế Vương cô độc, quả không sai.. khi nắm giang sơn mọi người xu nịnh.. mất giang sơn rồi thì ta chẳng là gì.. hahaha.. thật khôi hài.

    Tiếng cười chua xót.. vang vọng.

    "Hoàng thượng.. thiếp.."

    "Ái Phi muốn đi?"

    "Thiếp.. thiếp"

    "Nói thẳng"

    "Thiếp.. thiếp.. không muốn chết.. Hoàng thượng"

    "CÚT.."

    Lập tức không gian yên ắng chỉ còn hắn.. mình hắn.

    Ly rượu trước mặt hắn đã chuẩn bị rồi.. chỉ cần một giọt thôi.. nhưng bây giờ hắn thấy thật.. cô đơn.. Giang sơn mất vào tay thân đệ đệ.. hắn không nuối tiếc.. nhưng bây giờ hắn thấy cô đơn. Ba ngàn giai lệ không ai là tri kỉ.

    "Thiếp ở lại được không?" tử y bóng dáng bước vào.. nàng không còn là tiểu nữ tử 14 tuổi núp sau đại thụ nhìn hắn cũng không còn là nữ nhân 18 tuổi khi được sắc phong làm hoàng hậu nữa. 15 năm rồi.. thời gian trôi qua nhanh thật.

    "Ngươi là?"

    "Hoàng hậu cùa chàng"

    "Hoàng hậu?" nàng là hoàng hậu, thứ nữ của thừa tướng, nữ nhân mà Phụ Hoàng đã ban chỉ sắc phong là hậu?

    "Phải"

    "Sao ngươi không đi.. đi hết đi"

    "Thiếp sẽ ở đây với chàng" nàng nói là thật.

    "Tại sao?"

    "Bởi vì thiếp ngốc" quá ngu ngốc

    "Theo ta nhớ ta đã từng nói sẽ không bao giờ sủng ngươi, không bao giờ yêu ngươi" đúng vậy hắn nhớ rõ là thế.. chẳng lẽ nàng đã quên.

    "Ta biết.. nhưng từng bài xích ta yêu chàng được không, ta sẽ ở bên chàng cho đến khi ta không còn hơi thở.. chàng mất ta mất.. chàng còn ta còn.. để cho ta ở bên chàng.. dõi theo chàng như ta đã dõi theo chàng 15 năm qua.. được không?'

    " Ta sắp chết.. còn muốn theo không? "hắn không tin con người chết cũng không sợ.

    " Vậy đưa thiếp theo được không? "

    Rót thêm một ly rượu nữa, đẩy đến trước mặt nàng" uống nó ngươi có thể đi theo ta "

    Tiếp nhận ly rượu, đôi mắt dẹp mờ sương trở nên cong cong.. môi nhỏ nhẹ nở nụ cười yếu ớt, nàng nhìn hắn.. người mà nàng yêu. Một hơi cạn sạch, đặt ly xuống, bước đến bên hắn, nắm lấy bàn tay ấy áp nhẹ lên má khẽ nói: Ta luôn muốn nắm tay chàng một lần, chỉ một lần."

    Vào lúc này Tâm hắn đau.. rất đau.. sao lại đau như thế.. trong khoảng khắc này hắn đột nhiên nhớ tới một việc.. tên nàng.. thật nực cười.. hắn lập nàng làm hậu 15 năm nhưng không hề biết tên nàng.. thật nực cười..

    "Nói cho ta biết.. tên nàng" giọng hắn bỗng trở nên nghẹn ngào đến chính hắn cũng không biết tại sao.

    Tiểu nữ nhân đang nắm tay hắn đang dần yếu đi "Hạ.. Tử.. y" và rồi nàng chìm vào giấc ngủ.

    Một lệ rơi xuống từ khóe mắt nàng.. nàng hạnh phúc.

    Một giọt lệ cũng lăn cuống trên má của vị Đế Vương. Hắn đã khóc.

    Hắn không cô đơn.. có nàng yêu hắn và có lẽ hắn cũng đã yêu nàng.

    Hết
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...