Nữ Chính Muốn Làm Nữ Phụ Tác giả: Ma nữ Mary Thể loại: Ngôn tình HE, trọng sinh, nam chính cường thủ hào đoạt, nữ chính lạnh lùng, có H nhẹ. Giới thiệu: Đời trước, tôi một lòng yêu Lưu Quang 5 năm, hy sinh nhiều năm thanh xuân như vậy đổi lại anh lại phản bội tôi. Anh chọn cưới một người con gái ngoan ngoãn và hiền lành hơn tôi. Đời này nếu như được sống lại tôi chọn là người dân với anh, chỉ mong là một người qua đường, không quen không biết. Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Sáng Tác Của Ma Nữ Danh sách chương: Bấm để xem Chương 1: Quá khứ ngọt và đắng Chương 2: Khởi đầu mới Chương 3: Nụ hôn đầu Chương 4: Án chung thân Chương 5: Bảo bảo Chương 6: Tuần Trăng Mật Chương 7: Anh trở về Chương 8: Lại được yêu em Chương 9: Ôsin ấm giường Chương 10: Ngoại truyện: Tự kỉ Chương 11: Ngoại truyện - Nhạc Lưu Quang
Chương 1: Quá khứ ngọt và đắng. Bấm để xem Giật mình tỉnh dây, khoé mắt tôi vẫn còn ướt. Thì ra chỉ là một giấc mơ mà thôi. Không, gượng đã, giấc mơ tại sao lại thật như vậy. Tôi có một cảm giác đau lòng. Tay không chảy máu - tôi còn chưa chết. Tôi còn nhớ khi tôi đang nhặt lại chiếc nhẫn anh vô tình vứt đi thì một chiếc xe lao tới, hất tôi văng ra xa. Tôi thấy mình đang lơ lửng trong không trung. Nhìn thi thể đầy máu nằm im dưới đất tôi biết mình đã chết. Một giờ sau, tôi thấy ba mẹ ôm thi thể đã cứng ngắc của tôi khóc lóc thảm thiết. Vậy mà trước đây tôi cứ nghĩ ba mẹ không thương yêu tôi. Họ lúc nào cũng lo làm việc, rồi lại làm việc. Khi nhìn thấy mình được đặt trong quan tài, tôi thấy cuộc đời thật ngắn ngủi. Nhà tôi đang chìm đắm trong một màu trắng tang tóc thì bên kia, anh đang vui vẻ dắt tay người yêu bước vào lễ đường. Tôi không cam tâm, tôi phải sống nhưng nếu được sống lại tôi sẽ không bao giờ yêu anh nữa. Tôi chỉ muốn một cuộc sống bình bình yên yên mà thôi. Một ánh sáng chợt lóe lên, tôi bay về hướng của nó. Tôi bay mãi đến khi đầu choáng váng. Đời trước, tôi một lòng yêu Lưu Quang 5 năm, hy sinh nhiều năm thanh xuân như vậy đổi lại anh lại phản bội tôi. Anh chọn cưới một người con gái ngoan ngoãn và hiền lành hơn tôi. Đời này nếu như được sống lại tôi chọn là người dân với anh, chỉ mong là một người qua đường, không quen không biết. Tình yêu nó quá ngọt làm tôi say mê và chìm đắm. Quên cả lý trí, quên cả cách quay đầu lại. Phải nói đến quá khứ, thật sự tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ yêu anh vì anh không phải mẫu người tôi thích, ngoại hình anh bình thường, học vấn bình thường, vân vân mọi thứ đều rất bình thường. Tôi mê mẩn những chàng trai đẹp, ôn nhu và hiền lành. Ấy thế mà khi gặp anh mọi thứ đều thay đổi. Tôi bị thu hút bởi sự nhiệt tình của anh. Anh hài hước và vui vẻ. Anh luôn lạc quan với mọi thứ. Anh biết rất nhiều thứ. Anh luôn xoay quanh tôi. Chưa từng làm tôi buồn. Mỗi ngày, anh đều cố gắng tạo ra những tình huống hài hước khiến tôi bật cười vui vẻ. Từ khi có anh cuộc sống bình yên của tôi xuất hiện những ồn ào mà tôi lại dần quen với nó. Bức tranh cuộc sống của tôi có nhiều gam màu sắc hơn. Phải kể đến người mai mối là người anh họ của tôi. Mỗi năm anh họ thường đến thăm tôi vài lần. Vào sau khi tôi thi đại học trên thành phố. Lúc tôi đang đợi kết quả giấy báo trúng tuyển thì người đó theo anh họ tôi đi chơi. Từ đó, tôi và anh thường xuyên liên lạc. Khi lên thành phố, tôi gặp lại anh. Cùng đi chơi, cùng chia sẻ chuyện vui và buồn. Anh luôn đồng viên tôi. Những lúc khó khăn nhất anh bên cạnh tôi. Những lúc tôi yếu đuối nhất anh bên cạnh tôi. Anh từng nói: - Anh có yêu một người con gái! Tôi có cảm giác ghen tị và đau lòng. Chợt nhận ra từ lúc nào, tôi đã yêu anh sâu đậm như thế! Tôi không biết người anh nói là tôi. Mùa valentino đầu tiên, anh gửi cho tôi một bài hát. Anh nói quà tặng ngày lễ tình nhân cho em. Khi tôi buồn, anh lại gửi cho tôi một bài hát. Lúc tôi cần anh sẵn sàng chạy đến bên tôi chỉ để nghe tôi nói mấy chuyện nhảm nhí. Anh đưa tôi đi khắp thành phố. Trên những con đường đều có bước chân của tôi và anh. Giữa trưa nắng anh cõng tôi đi xuyên qua những hàng cây. Anh bảo: - Những lúc em thấy buồn hay cô đơn, em hãy tìm anh. Anh sẽ đến liền. Tôi nhớ anh. Mắt lại cay cay. Tôi đứng trên một chiếc cầu lớn. Gió thổi rất mạnh. Đôi mắt của tôi đau rát. Mặt sông gợn những cơn sóng nhỏ lăn tăn. Thỉnh thoảng có một vài chiếc thuyền nhỏ đi qua. Họ nhìn tôi như đang sợ tôi sẽ nhảy xuống. Ngày anh quay lưng đi, anh tàn nhẫn nói: - Cô ấy cần anh hơn. Anh yêu cô ấy. Nước mắt tôi lăn dài. Tôi đau quá! Trái tim đau thắt lại. Tôi không tin vào sự thật này. Vậy còn tôi? Tôi muốn hỏi anh rất nhiều chuyện nhưng tôi nghĩ không cần nữa rồi. Người anh chọn là cô ấy. Tôi cầm chiếc nhẫn trên tay, giả vờ ném đi. Chiếc nhẫn anh đã tặng cho tôi vào sinh nhật 20 tuổi. Tôi rất quý nói. Dù nó không phải vàng hay bạc hay có kim cương gì đó. Chỉ đơn giản là một chiếc nhẫn bình thường. Đến nói cho anh biết tôi và anh đã hết. Tôi chúc phúc cho anh và người ấy. Đợi anh đi tôi lại đi tìm. Vừa thấy nó nằm trên đường. Tôi đã vội vàng nhặt lấy. Ôm nó trong lòng. Ánh sáng chiếu làm tôi chói mắt. Bên tai tôi chỉ nghe một tiếng ầm và tiềng la hét của mọi người. Một lực mạnh đập vào tôi khiến tôi đau đớn. Nhưng chẳng đau bằng vết thương trong lòng. Tôi không nhớ đây là lần thứ mấy tôi mơ về anh kể từ lần tôi được sống lại. Thức dậy thấy mình quay về trước 5 năm quen biết anh. Lúc này tôi chỉ có 18 tuổi. Vẫn vô tư và yêu đời. Tôi có ba mẹ bên cạnh là quá đủ rồi. Tôi nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa: - Cốc.. cốc.. cốc, Tuyết Linh con dậy chưa? Xuống ăn sáng nào. Tôi nhanh chân chạy vào phòng rửa mặt nhìn vào gương đôi mắt thanh tú, má lúm đồng tiền, da mịn màng. Sống lại thật tốt quá! Tôi phải yêu bản thân mình thật nhiều. Chào ngày mới! Phải trân trọng cơ hội lần thứ hai này.
Chương 2: Khởi đầu mới. Bấm để xem - Chào ba mẹ buổi sáng vui vẻ! Ba mẹ đều nhìn về phía tôi, từ khi nào con gái họ lại hiếu động, hoạt bát như vậy? Bình thường nó cứ trốn chui trốn nhủi trong phòng không nói chuyện với ai. Càng ngày càng trầm lặng. Hôm nay lạ lạ sao ấy. Mẹ mới hỏi: - Hôm nay, con có chuyện gì vui hả? Tôi cười trả lời: - Mỗi ngày, nhìn thấy ba ba, ma ma là con vui rồi. Mẹ tôi nhéo mũi tôi bảo: - Ôi, hôm nay con gái mẹ khéo nịnh quá! Tôi nhăn cái mũi xinh xinh. - Thôi ăn cơm đi. Ba tôi giải vây cho tôi. Bắt đầu bữa cơm gia đình ấm cúng. Lâu lắm rồi nhà tôi mới có không khí ấm áp như vậy. Bữa cơm trôi qua một cách êm đẹp. Trước đây, anh thường bảo con gái phải đảm đang nữ công gia chánh. Vì thế, tôi luôn cố gắng học nấu ăn đến bỏng cả tay. Biết chạm vào nước bẩn sẽ bị ngứa, đụng phải nước rửa chén là nổi mẩn đỏ hết hai bàn tay luôn. Mỗi khi đi cùng anh họp ăn uống tôi luôn xung phong nấu ăn, đi chợ và rửa chén. Nghĩ thôi tôi cũng thấy rùng mình. Bản thân mình quá ngược đãi mình. Ở nhà tôi có người làm và mẹ tôi sẽ không bao giờ để bảo bối của mình phải làm việc nhà. Mỗi khi thấy tôi cắt đứt tay và bị bỏng anh thường hôn lên tay tôi! Thôi bỏ đi, nếu được thay đổi mình phải tận hưởng cuộc sống thoải mái một tí. Chẳng có gì phải ép buộc mình cả. Ăn xong cơm, cả nhà tôi cùng xem ti vi. Ba tôi quay qua hỏi tôi: - Con xem điểm trúng tuyển chưa? - Dạ chưa, để con đi xem ạ. Tôi mở mạng lên tra điểm thi đại học. Tôi còn nhớ rõ thời điểm này là tôi sẽ gặp anh. May mà ba tôi nhắc nhở. Không là tôi quên béng đi mất luôn. Bảng điểm giống như xưa tôi trúng tuyển rồi. Tôi không vui mừng mà lại thấy lo lắng liệu tôi có gặp lại anh lúc này hay không? Tôi chưa sẵn sàng lắm. Tôi sợ anh nhận ra sự khác lạ. Bởi anh rất tinh mắt tôi sợ không qua mặt được anh đâu. Tôi có nên trốn không? Cách này cũng được. Trốn là thượng sách. Cuộc sống bình yên ơi, ta đến đây! Nhận được giấy trúng tuyển tôi quên mất còn một việc quan trọng đó là ba mẹ tôi sẽ gởi tôi ở nhờ nhà anh họ tôi. Tránh trời không khỏi nắng. Thế là tôi thu xếp áo quần vào va li chuẩn bị cho hành trình xa nhà, xa ba mẹ của tôi. Vừa bước vào nhà anh họ của tôi thì tôi bắt gặp ánh mắt tò mò của anh. Anh nhìn tôi từ đầu đến chân làm tôi cảm thấy ớn cả da gà. Anh đẩy anh tôi ý bảo giới thiệu. Anh tôi cười bảo: - Đây là em họ tao, tên là Tuyết Linh. Anh đưa tay: - Xin chào anh là Lưu Quang, bạn thân của anh em. Tôi cũng miễn cưỡng cười tươi bắt tay chào anh. Khác với khi xưa, lúc anh định làm quen tôi đã quay lưng bước vào nhà! Anh lúc ấy còn bảo nghĩ tôi kiêu căng và ngạo mạn. Tôi thật sự chỉ muốn bóp chết sự tự tin của anh mà thôi. Anh từng nói hai lần gặp đầu tiên, tôi để lại cho anh một ấn tượng khó quên. Nên lần này, tôi đã không tránh được chỉ có cách đối diện với anh. Cư xử như bao người để mong anh đừng chú ý đến tôi là tôi thắp nhang ăn chay một tuần luôn. Một tháng trôi qua, cứ nghĩ mọi chuyện sẽ suôn sẻ ai ngờ anh tôi quá bận việc phải nhờ bạn anh đưa tôi đi học vì ba mẹ tôi luôn nhắc nhở anh phải chú trọng an toàn cho tôi. Hôm nay trời cũng khá nắng, anh lái chiếc xe yêu dấu của anh chở tôi đi học. Tôi cố ý mặc đồ thật bình thường nhất vì chỉ cần tôi diện đồ lên là mắt anh cứ không rời mắt khỏi người tôi làm tim tôi đập liên tục, tôi sợ lại một lần nữa yêu anh. Tôi nhớ anh bảo anh thích dáng người thon thả của tôi. Mỗi khi gần tôi, anh muốn ôm tôi thật chặt. Muốn hôn lên mái tóc đen mượt thơm dịu của tôi. Nhưng những gì tôi làm cũng không qua được mắt anh. Anh vừa lái xe vừa chậm rãi hỏi tôi: - Anh đáng sợ lắm sao? Tôi giả vờ không nghe thấy. Anh đột ngột dừng xe, theo quán tính tôi vòng tay ôm lấy eo của anh. Tôi biết đằng sau lớp áo này là một body săn chắc vì anh rất siêng tập thể dục. Thân người anh cứng nhắc. Khi ổn định, anh mới quay đầu lại và nói: - Em còn tính ôm anh bao lâu? Tôi ngại ngùng buông tay ra. Anh khẽ cười trêu tôi: - Anh biết em né tránh anh. (sao anh biết) - Không có. (Tôi chối đấy anh làm gì tôi. Hehe) Tôi trả lời cộc lốc. Tôi biết anh ghét nhất con gái thô lỗ. Anh vẫn cười khẳng định: - Em luôn canh lúc anh đến nhà là đi ra ngoài! Em chán ghét anh vậy sao? Tôi lắc đầu chối: - Tôi phải đi chơi, tôi cũng không chán ghét anh. Anh đến sát gần tôi nói vào lỗ tai tôi, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh đang hôn tôi khiến hai lỗ tai tôi đỏ lên. Anh nói: - Anh chưa từng gặp ai khó tiếp xúc như em. Pặc.. pặc.. dây thần kinh của tôi như muốn dứt ra. Chết mất thôi. Ai mới biết anh sẽ nghĩ anh rất dễ tính và hào sảng nhưng ở cạnh anh năm năm tôi rõ hơn ai hết nếu cái gì khiến anh thấy thú vị anh sẽ chiếm lấy một cách bá đạo nhất.
Chương 3: Nụ hôn đầu! Bấm để xem (Có H nhẹ) Tôi tiếp tục giả nai. Sống chết không thừa nhận. Tính anh có thù tất báo. Tôi lơ đẹp ảnh sẽ nhận hậu quả rất thê thảm. Tôi đang suy nghĩ thì điện thoại của tôi reo lên. May quá thoát chết rồi! Tôi giả vờ nghe điện thoại cười nói rồi giục anh nhanh lên vì sắp đến lớp nên bạn tôi gọi: - Anh nhanh lên đi tôi còn phải đi học. Tôi lạnh lùng đáp. Bởi vì đưa tôi đi nên anh cũng phải ghé quá trường chở tôi về. Trường của tôi cũng cùng đường với trường anh mà anh họ tôi lại ngược đường. Không biết tại sao nhưng mấy ngày liên tiếp anh có nhiệm vụ chở tôi đi học và đón tôi về. Trên đường đi tôi ngồi xích xa anh và im lặng cho đến khi về nhà. Đến một buổi tối, anh ghé qua nhà anh họ tôi chơi. Nhân lúc anh họ tôi xuống sau nhà anh kéo tôi vào trong phòng tôi, khi tôi định la lên thì anh ép sát tôi vào trong tường. Lưng tôi cạ vào bức tường lạnh khiến tôi rùng mình. Đẩy anh ra, anh vòng tay ôm eo tôi khiến tôi dán sát vào bờ ngực nóng ấm và rắn chắc ấy. Thấy tôi không ngừng vùng vẫy anh dùng đôi môi khóa chặt nhằm để tôi không la lên. Anh vốn chỉ định chặn tôi la lên nhưng khi chạm vào đôi môi mềm mại anh lại luyến tiếc rời đi. Khi tôi không thở được hé môi hồng xinh ra anh đưa chiếc lưỡi vào sâu trong miệng tôi không ngừng khuấy mút mật ngọt thơm ngát. Đến khi tôi không còn phản kháng, chân nhũn ra dựa người vào anh thì anh mới lưu luyến dừng lại kéo theo một sợi chỉ trong suốt gợi cảm. Anh nhỏ giọng bảo: - Không được trốn anh. Ánh mắt anh cuồng dã xâm chiếm nhìn tôi như nhìn một con mồi sắp bỏ chạy. Tôi giật mình tỉnh táo. Không, tôi không muốn lặp lại sai lầm trong quá khứ, không muốn bị anh phản bội. Tôi muốn bỏ chạy. Mắt tôi ngấn nước bi thương như con thú nhỏ bị hoảng sợ. Anh ôm tôi vào lòng trấn an: - Xin lỗi, anh nhất thời không kiềm chế được. Sau khi bình tĩnh, tôi bật cười. Người ta thường bảo theo tình thì tình chạy, chạy tình thì tình theo. Đời trước, tôi một lòng một dạ yêu anh, chăm sóc cho anh thì anh trốn tránh. Đời này, tôi chỉ muốn trốn anh thì anh bám riết không tha. Tôi đuổi anh ra và đóng của phòng lại. Tôi cần phải suy nghĩ lại. Nếu như trốn không được thì tìm người giúp. Không phải người yêu của anh là bạn anh họ tôi sao? Chỉ cần hợp tác cho hai người thành một đôi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh thôi. Mỗi ngày, tôi đều năn nỉ anh họ dẫn cô bạn của anh về nhà chơi. Kiếm cớ tôi hay ở nhà một mình. Thỉnh thoảng, tôi cũng gọi điện về hỏi thăm ba mẹ tôi. Đúng như tôi dự đoán. Từ lúc cô ấy xuất hiện anh đã ít bám lấy tôi nữa. Được một thời gian yên tĩnh, tôi nghĩ mọi chuyện đã xong thì chợt tôi thấy lạ vì cô ấy thường xuyên đến nhà không phải vì anh mà vì anh họ tôi. Chết rồi. Không phải hiệu ứng cái gì cánh bướm chứ? Mà nhìn như tôi vừa quên ai thì phải? Lúc tôi vừa bước vào phòng thì đã thấy anh xuất hiện trong đó trước tôi. Tôi giật cả mình. Anh sao cứ như âm hồn không tan thế này nhĩ? Mặt tôi nhăn nhó thì mặt anh cũng không tốt hơn là bao nhiêu. Thấy anh bước tới tôi lùi lại. Anh vòng lui sau đóng cửa phòng lại. Tôi sợ hết hồn. May là tôi không bị bệnh tim không thì tim muốn bay ra ngoài luôn nà. Anh bế tôi quăng lên chiếc giường! Cả thân hình anh đè nặng lên người tôi khiến tôi không nhúc nhích được. Anh hôn lên mặt tôi. Từ trán đến mũi, gặm cắn đôi môi tôi khiến cả người tôi ngứa ngáy. Tôi thất thần đến khi môi cùng lưỡi anh lướt đến xương quai xanh của tôi, một tay mò vào áo tôi cởi chiếc áo lót tay còn lại nắm lấy một bên nhũ hoa của tôi nhào nặn! Nước mắt tôi lăn dài trên gò má anh mới dừng lại. Anh cẩn thận gài lại áo cho tôi. Ôm tôi vào lòng nâng như nâng trứng. Anh khẽ nói bên tai tôi: - Anh đã cảnh báo em đừng có mà trốn anh. Đây là lần đầu anh tha cho em. Lần sau không có dễ dàng như thế đâu! Còn muốn tác hợp anh với người khác thì quên đi. Hai mắt tôi khóc sưng lên nhìn như con gấu! Anh nhíu hai hàng lông mày lại! Tại ai hại tôi khóc thê thảm như vậy? Tại ai hả? Đồ đáng ghét. Tôi thầm chửi anh trong lòng. Sao không giống như mình nghĩ vậy ta? Tôi mệt mỏi thiếp đi. Tôi cũng không biết anh đi khỏi phòng tôi như thế nào? Thôi đến đâu hay đến đó vậy. Giữ tâm mình không rung động là được rồi. Dạo gần đây, anh bắt đầu bận rộn không có ai làm phiền khiến tôi thấy trống vắng. Mỗi ngày, tôi đều đi học rồi về nhà. Mãi không có đi chơi, hôm nay nhất định đi chơi cho xả láng. Vì sinh nhật con bạn nó mời đi bar chơi. Cả nhóm điên cuồng uống rượu bia. Đầu tôi bắt đầu quay cuồng.
Chương 4: Án chung thân. Bấm để xem Tỉnh dậy, đầu tôi nhức như búa bổ. Cả thân xương cốt như muốn rời ra. Đầu vẫn còn ong ong. Tôi nhìn khắp phòng quần áo tán loạn rải rác khắp nơi. Nhìn như đây không phải phòng của tôi. Nhìn xuống dưới. OH MY GOD! Tôi một thân đầy dấu đỏ tím không nói mà không một mảnh che thân! Một đêm ăn chơi đến thất thần. Ba mẹ tôi chắc sẽ giết tôi chết mất. Tôi còn đang ngớ ngẩn thì một vòng tay siết lấy eo của tôi. Cánh tay rắn chắn này nhìn quen quen nha. Trời đừng nói tôi xui xẻo lên giường với người mà tôi tránh xa cũng không kịp. Mẹ ơi muốn chết quách cho xong. Anh thì thầm bên tai tôi: - Em quên hôm qua ai lôi kéo anh không buông tay! Gỡ cũng không ra! Mặt tôi đỏ như gấc và một đoạn ký ức ùa về. Hôm qua, anh được một nhóm bạn rủ đi uống vài ly. Đụng phải một nhóm con gái say bét nhè. Một cô gái nhỏ quấn lấy tay anh. Không chịu buông. Anh đang tính hất ra nhìn kỹ mới nhận ra là ai. Không sai. Là Tuyết Linh mà anh ngày nhớ đêm mong. Anh tức giận không nhẹ định giáo huấn em ấy một phen. Không ngờ, em ấy vừa lôi vừa kéo cười quyến rũ làm máu anh nóng lên. Về phải dạy đỗ em ấy một phen cho chừa tôi đi đêm mà còn say không biết trời trăng mây gió là gì. Gỡ hoài mới thoát khỏi cái tay như bạch tuộc. Không ngại bạn bè, anh vác luôn Linh trên vai bước ra khỏi quán bar Waiting. Trời cũng đã khuya anh đưa Linh về nhà anh. Đánh cái mông không yên phận, anh nghe một tiếng rên nhỏ: - Đau quá! Cũng biết đau sao? Anh lại gần nghe người nào đó lẩm bẩm: - Quang anh đừng đi.. em yêu anh.. Anh không nghe nhầm chứ! Em ấy bảo em ấy yêu mình! Quang vui mừng như muốn nhảy lên thì bị Linh kéo xuống cả người anh đổ xuống ngay trên người nào đó! Bàn tay không yên phận di chuyển khắp người anh. Không ăn anh không phải đàn ông mà.. một màn xuân sắc đang diễn ra. * * * Tôi giả vờ lạnh lùng nói: - Anh cứ xem như hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì được không? - Không? - Trách nhiệm? - Em không cần anh chịu trách nhiệm! (tôi khóc không ra nước mắt. Huhu) - Không, em phải chịu trách nhiệm với anh! (anh cười lưu manh). * * * Giờ chạy liệu còn kịp không ta? Muốn chạy sao? Không kịp nữa đâu. Dạo này, trong người Tuyết Linh luôn cảm thấy khó chịu. Chỉ cần ngửi mùi cá sẽ mắc ói. Cả ngày chỉ thích ngủ. Cầm que thử thai trên tay. Kết quả: Dương tính. Lưu Quang, anh đi chết đi. Tôi còn đi học. Anh đi mà đẻ đi. Thế là hôm sau Linh bị anh lôi đến cục dân chính! Sau khi chờ đợi và một quá trình thủ tục vân vân. Cầm hai tờ giấy đỏ trên tay, tôi cứ nghĩ mình đang nằm mơ! Ác mộng thiệt chứ! Đời trước, hôm nay tôi đang nằm trong vũng máu. Đời này, tôi đang bước vào lễ đường phía xa kia anh đang chăm chú nhìn tôi. Anh rất vui vì hôm nay có thể nhìn thấy cô dâu là người anh thương yêu nhất. Không hiểu sao, từ lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt hoảng sợ thoáng qua rồi trấn định của em, anh muốn ôm em vào lòng bảo vệ em suốt đời. Mỗi ngày không được nhìn thấy em, trái tim anh tràn đầy nỗi nhớ. Anh nhớ cô bé hay thích giả vờ yếu đuối dù ánh mắt không chịu khuất phục kia cứ nắm chặt lấy trái tim của anh. Anh nhớ đôi mắt ngập nước nhìn anh đầy oán trách. Mỗi cứ chỉ nhỏ của em cứ như in sâu vào mắt anh. Anh muốn em thuộc về tôi. Muốn hôn lên bờ môi mềm mại ấy. Muốn ghì chặt em trong thân thể. Cảm giác chiếm hữu mãnh liệt ấy cứ như ép điên anh. Cô dâu của anh hôm nay thật đẹp. Không ngoan ngoãn, không hiền lành nhưng sexy quyến rũ. Mọi ánh mắt đàn ông đổ dồn về thân hình thon thả ấy. Anh thoáng nghĩ muốn bóp chết những ánh mắt đó. Anh bước tới và cầm lấy bàn tay em. Bàn tay thật lạnh. Anh muốn xoa cho nó không lạnh nữa. Anh muốn mang đến cho em hạnh phúc. Là bờ vai để em ấy dựa vào mỗi khi mệt mỏi, khi buồn phiền. Nhìn anh tiến tới gần tôi, xoa bàn tay của tôi. Trong lòng ấm áp như lan tỏa. Đây là sự thật. Tiếng nhạc vang lên du dương, linh mục hỏi anh: Anh có đồng ý nhận cô ấy là vợ và hứa sẽ yêu thương, bảo vệ cô ấy lúc khỏe mạnh cũng như lúc bệnh tật.. - Tôi đồng ý. * * * - Tôi đồng ý. - Bây giờ chú rể có thể.. Lời linh mục chưa kịp dứt, anh đã kéo tôi vào vòng tay anh. Đặt lên đó một nụ hôn. Không phải một nụ hôn mãnh liệt. Nó ôn nhu như nước. * * * Phỏng vấn: Ai là người muốn kết hôn? Tuyết Linh: Không phải tôi. Lưu Quang: Em thử lặp lại xem. Bạn có thích hôn đối phương không? Tuyết Linh: Không. Lưu Quang: Em dám trả lời không một lần nữa thì khỏi xuống giường. Ai là người nói yêu trước? Tuyết Linh: Không phải tôi. Lưu Quang: Anh có ghi âm lại. Tuyết Linh: Anh tiểu nhân. Anh đi chết đi. Lưu Quang: . Bởi tác giả ăn thịt quen nên ăn chay không quen mong mọi người thông cảm! Dạo này viết liên tục nên hai tay hơi đau. Dù truyện có hơi nhạt nhưng mong mọi người ăn tạm. Tác giả sẽ cố gắng viết tốt hơn.
Chương 5: Bảo bảo. Bấm để xem Mỗi ngày, tôi đều được tẩm bổ với canh gà hầm. Nhìn nó là tôi muốn nôn luôn. Tôi lén lút đi xuống giường cầm tô canh gà đổ vào bồn rửa chén. Quay lưng lại một tiếng hét chót tai không phải ai khác mà là chính tôi: - Á.. Cả nhà còn vang vọng tiếng hét thất thanh của tôi. Một tay đặt lên ngực trấn tĩnh. Anh thù lù đứng ngay trước mặt tôi. Đã không làm chuyện xấu thì thôi. Mới làm chuyện xấu lại bị bắt ngay tại trận. Đúng là đen như than mà. Anh trừng mắt nhìn tôi. Có lẽ, anh đã đứng đó được một lúc. (eo khiếp quá) Lòng run sợ những tôi vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh. Tôi cố nặn ra một nụ cười đẹp nhất có thể nhằm lấy lòng anh dùng một ngón tay ngoắt anh lại gần. Mới đi ra ngoài mua đồ vừa bước vào nhà, anh liền thấy một cái bóng nhỏ lén la lén lút đi vào bếp. Điều buồn cười nhất là em ấy không nhìn thấy anh đi thẳng vào trong bếp. Thấy thế, anh liền đi theo xem em ấy có thể làm nên trò gì tinh quái nữa. Nghe tiếng nước chảy từ tô canh gà chảy hết vào bồn chén anh chỉ có một chút buồn bực thôi nhưng anh biết từ khi em có thai. Nhà anh chỉ có duy nhất một đứa con trai nên mẹ anh sợ cháu nội bị thiếu chất. Mỗi ngày đều dậy sớm hầm gà cho Linh ăn tẩm bổ. Dù được gần 5 tháng nhưng em ấy vẫn rất gầy, bụng hơi nhô lên sau chiếc áo ngủ. Anh nghiêm mặt hỏi: - Em vừa làm gì? Linh ấp a ấp úng: - Em.. em có làm gì đâu. Nhìn em ấy cười thật đẹp nhằm dụ dỗ anh nhưng anh vẫn có chút mềm lòng. Có chút nóng cả người. Phải biết anh đã nhịn 5 tháng liền đối với một người như anh đó là quá khó khăn. Anh bước đến bế ngang em ấy như kiểu công chúa đem vào phòng đặt lên giường. Mỹ nhân kế thành công (eo thoát nạn rồi) Nhưng có gì đó sai sai nha! Sau đó, một màn kích tình xảy ra. Bởi vì sợ làm tổn thương bảo bảo nên anh rất ôn nhu và nhẹ nhàng. Nhìn người con gái mệt mỏi thiếp vào trong lòng anh, anh cảm thấy thật thỏa mãn. Anh thì thầm bên tai tôi điều gì đó khiến tôi ngứa ngáy. Tôi quơ tay đẩy đẩy gương mặt anh xa ra. Tôi thật buồn ngủ. Nhìn con mèo nhỏ đưa móng vuốt như cào vào lòng anh. Anh yêu em! * * * Từ lúc đó, mỗi ngày đều đặn chén canh gà đều chui vào bụng một người không ai khác chính là anh. Dạo ngày, mẹ anh thấy rất lạ. Vì lúc đầu, tôi luôn tỏ ra ghét bỏ chén canh bà nấu. Nhưng gần đây tôi luôn vui vẻ cầm chén canh bước vào phòng. Thấy con trai sắc mặt ngày càng hồng hào mà đứa con dâu thì chẳng thêm miếng thịt nào? Bà muốn nói nhưng chẳng biết hỏi từ đâu. (thoát nạn lần 2 hehe) Mang thai đến tháng 7, tôi bắt đầu thèm đủ thứ. Nửa đêm bắt anh đi mua bánh bao mà phải đi rất xa mới có loại bánh bao tôi thích. Ăn được mấy miếng tôi lại không muốn ăn. Có hôm tôi còn đòi ăn vịt quay ở mãi trên phố.. sau một thời gian mất ngủ vì bị sai đi mua đồ ăn hai con mắt của anh thâm quầng nhìn thật tội nghiệp. Chắc bảo bảo cũng thương ba ba nên không đòi hỏi thêm nữa. (nghe có mùi vị lấy bảo bảo làm cớ trả đũa anh) Bụng càng ngày càng to ra, chân bắt đầu sưng phù nữa đêm đau nhức, tôi không thể ngủ được. Lăn qua lăn lại mãi khiến anh thức dậy. Anh mơ màng nhìn tôi hỏi: - Em bị làm sao thế? - Em đau nhức chân. Tôi nhỏ giọng nói sợ làm kinh động đến cả nhà anh. Anh đi xuống giường bước ra khỏi phòng. Tôi tưởng tôi làm ồn nên anh không ngủ được ra phòng khách ngủ rồi. Tôi tủi thân lắm luôn. Một lúc sau, tôi nghe có tiếng mở cửa. Thấy anh đi vào trên tay cầm một chậu nước ấm. Hóa ra, tôi đã hiểu lầm anh. Anh đặt chậu nước xuống đất, tay lấy hai bàn chân sưng to của tôi đặt vào chậu nước. Thật là thoải mái làm sao. (eo, tim rung rinh) Anh hỏi nhỏ: - Đã đỡ đau hơn chưa? Tôi gật đầu. Từ lúc tôi mang thai, anh bắt đầu lên mạng tìm cách chỉ dẫn dành cho bà bầu. Những thứ bà bầu nên ăn và không nên ăn.. nói thật, tôi thật sự cảm động vô cùng. Lại nghĩ đến đời trước, không biết anh có chăm sóc cho người anh yêu như vậy không? Nước mắt tôi rơi xuống từng giọt từng giọt ướt tay của anh. Anh ngẩng đầu nhìn tôi vẻ khó hiểu. Anh lấy tay lau nước mắt cho tôi hỏi: - Em bị sao thế? Tự nhiên lại khóc. Tôi cười gượng lắc đầu. Có lẽ, mang bầu làm cho người ta nhạy cảm dễ rơi nước mắt. Xong anh cất chậu nước lấy khăn khô lau chân cho tôi. Dùng bàn tay thật to xoa xoa bắp chân từ từ. Cảm giác dễ chịu từ từ đưa tôi vào giấc ngủ. Hình như càng ngày tôi càng thích ngủ.
Chương 6: Tuần Trăng Mật. Bấm để xem Đang trong phòng đọc sách, tôi cảm thấy đau bụng nhẹ. Rồi cơn đau càng dữ dội hơn. Tôi cố gắng bước ra khỏi phòng gọi mọi người. Anh liền chạy vào nhờ ba mẹ anh đỡ tôi ra cửa còn anh đi lấy xe. Tôi được đưa vào bệnh viện. Nằm trên giường đẩy vào phòng trước khi cánh cửa đóng lại nhìn thấy giương mặt anh đầy lo lắng. Tôi biết anh rất thích bảo bảo. Bởi vì mỗi khi đi làm về anh đều dành thời gian nói chuyện với nó. Sau vài tiếng quằn quại trong đau đớn. Đau quá tôi hét lên: - Đau quá má ơi! - Không đẻ nữa.. Đồ tồi.. đau quá.. anh đi mà đẻ.. tôi tiếp tục dùng sức đẩy bảo bảo ra. Cuối cùng một tiếng khóc vang lên: - Oe.. oe Tôi thấy mình vừa trải qua một ngày thật dài, đau như chết đi rồi sống lại. Anh đứng ngoài nhìn người con gái anh yêu được đưa vào phòng. Khoảnh khắc ấy, anh thấy như mình sắp mất đi điều gì đó thật quan trọng. Nghe tiếng la hét của em mà lòng anh như thắt lại. Anh chưa từng thấy mình bất lực như vậy. Đến khi, tiếng khóc đầu tiên của bảo bảo cất lên anh mới hoàn hồn được. Cửa phòng vừa mở ra, y tá trao cho anh bảo bảo đang bọc trong một chiếc khăn. Da nhăn nheo, thật xấu xí. Nếu bảo bảo nghe được tiếng lòng anh chắc sẽ tức điên lên mất. Anh đưa con trai cho ba và mẹ anh bế. Còn anh bước vào phòng sinh nhìn gương mặt tái bệch và trắng ngắt của Linh. Cảm giác xót xa cuộn tròn trong lòng anh. Bảo bảo lại được nằm bế cạnh em. Nhìn hai mẹ con ngủ yên anh cảm thấy anh là một người hạnh phúc nhất trên đời. Đây là vợ anh và con trai yêu dấu của anh. Đau đớn, khiến tôi tỉnh giấc. Không phải tôi chết rồi sao? Nhìn căn phòng trắng toát và đường ống dẫn nước biển đến.. bảo bảo của tôi. Không, tôi đã sống lại và giờ con tôi đâu? Y tá đẩy một chiếc xe nhỏ vào. Đặt con nằm bên cạnh tôi nó thật đáng yêu làm sao. Anh cũng bước vào nhìn tôi. Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng nhìn thấy anh im lặng như vậy. Anh nâng người tôi để tôi dựa vào thành giường, dùng một chiếc gối nhỏ để sau lưng tôi. Được anh chăm sóc tôi cảm thấy mình quá may mắn. Vì được sống lại. Được anh yêu. Còn gì hạnh phúc hơn lúc này. Tôi sợ đây chỉ là giấc mơ mà thôi. Khi xuất viện về nhà, tôi được nghỉ ngơi và ngủ bù. Bởi vì trong bệnh viện dù có điều kiện tốt cũng không bằng ở nhà. Bảo bảo được anh chăm sóc cẩn thận. Buổi tối, nó khóc đòi bú anh lại mang vào cho tôi đút cho con ăn. Tôi bị anh nhìn đến đỏ cả mặt. Cho con ăn no, tôi đưa bảo bảo cho anh bế đặt lên giường nhỏ dành riêng cho nó. Tưởng được nghỉ ngơi, tôi vừa nằm xuống anh cũng nằm xuống. Anh ôm tôi vào lòng thì thầm: - Em đã đút cho con ăn no, giờ cũng nên đút cho anh ăn no. Anh mặt dày trêu đùa tôi. Anh nói những lời mờ ám. Tôi ngượng chín cả mặt. Phải nói đến sự kiên nhẫn và chịu đựng của anh giờ này sắp bùng nổ. Một cuộc mây mưa diễn ra cả phòng tràn ngập sắc tình. Nếu có ai nhìn thấy.. phun máu mũi.. * * * Khi bảo bảo tròn một tuổi, anh bắt đầu bận rộn đi đi về về liên tục. Vừa làm việc vừa chăm con. Còn tôi cũng tiếp tục đi học. Hai người cùng thay phiên nhau chăm sóc cho con. Sắp đến kỷ niệm ngày cưới, tôi tưởng anh sẽ quên mất. Nhưng tối đó, anh đưa cho tôi hai tấm vé du lịch. Có lần, tôi từng nhắc với anh tôi thích đi Pari. Tôi không nghĩ anh sẽ nhớ những gì tôi đã nói. Anh bảo: - Bởi vì có bảo bảo nên chúng ta chưa đi hưởng tuần trăng mật. Giờ anh bù lại cho em. Tôi cười tít cả mắt. Pari ơi! Đợi ta. Ta sắp tới với mi đây. Mỗi ngày đều được nhìn Linh cười, em vui vẻ thì tôi cũng vui vẻ. * * * Vừa đặt chân xuống thành phố Pari tráng lệ, quả không sai. Tôi vui như con thỏ nhỏ nhảy tới rồi nhảy lui. Mọi người đều nhìn tôi như sinh vật lạ. Anh nhăn mày lấy tay che mặt lại. Ôi! Mất mặt quá đi. Nhưng mà cũng bởi vì tôi quá vui mà thôi. Anh đã đặt phòng ở khách sạn lớn. Chỉ cần mở cửa ra đứng từ nơi này có thể thấy được Pari thật đẹp! Nằm trên chiếc giương big size mềm mại lăn lộn thật thoải mái. Cô ấy cứ lăn lộn tới lui làm chiếc áo bưng cả cúc áo mà không biết! Lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết. Làn da mềm mịn làm tôi nuốt nước miếng. Từ khi có bảo bảo anh phải nhịn rồi nhịn. Anh bước đến hôn lên đôi môi ướt át ấy! Cả người đè lên em ấy.. hôn tới tấp. Cả căn phòng lớn vang lên tiếng thở dốc.. Hậu quả là ngày hôm sau, tôi không thể xuống giường. Tôi tức giận nằm trên giường trừng mắt nhìn anh. Mãi đến khi xuống được giường, tôi cùng anh đi khắp Pari. Ngồi trên chiếc thuyền thon dài chèo trên con sông nhỏ chảy dọc theo thành phố. Cùng ăn tối dưới ánh nến lung linh.. phải nói thật Pari đúng như một thiên đường lãng mạn.
Chương 7: Anh trở về. Bấm để xem Anh nằm mơ một giấc mơ. Không phải là giấc mơ mà là một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, anh nói: - Anh yêu cô ấy. Mà người anh nhắc tới lại không phải là vợ của anh. Anh lại thấy mình bước vào lễ đường cùng anh không phải là Linh. Đó là cô bạn thân của anh. Không chỉ như vậy, anh thấy mình bay lơ lửng giữa không trung. Anh mơ thấy mình đã dửng dưng khi nhìn thấy chiếc quan tài đặt người anh yêu trong đó. Không, anh không phải là người như thế. Anh giật mình tỉnh dậy. Nhìn bên cạnh anh là em và bảo bảo. Anh mới nhẹ nhàng thở ra. Anh lại tiếp tục nằm xuống ôm lấy em thật chặt. Anh sợ em sẽ biến mất. Anh sợ em không phải là của anh. Anh sợ sẽ nhìn thấy em nằm im lặng trong chiếc quan tài lạnh lẽo. Rồi anh lại thiếp đi. Giấc mơ ấy cứ lặp lại nhiều lần. Anh cũng không dám tin nó là sự thật. Nhưng tại sao nó lại sống động như vậy. Trong sương mù, anh lại thấy cô bạn thân của anh đã lấy anh còn đi ngoại tình. Anh tức giận ly hôn. Anh ngày ngày chìm đắm trong men rượu. Anh không đau khổ vì bị phản bội. Mà anh đang đau khổ vì một người con gái khác. Người đó giờ đã ngủ yên trong lòng đất. Anh cười cợt. Em yêu anh nhưng anh lại phản bội em. Làm em tổn thương. Giờ anh lại bị cắm sừng. Có phải, nó là cái giá cho sự không chung thủy. Anh lê bước trên con đường dài trống vắng. Anh cảm thấy mình cô đơn và lạc lõng. Anh nhớ đến nụ cười của em. Linh à. Em rất dễ thỏa mãn chỉ những chuyện nhỏ anh làm thôi cũng đủ để em cười tít mắt. Chỉ vì được tặng những món quà nhỏ không đáng giá trị thôi mà em có thể cười tận mấy ngày. Em nâng niu chúng còn hơn nhưng thứ có giá trị gấp ngàn lần của nó. - Em đang ở đâu? Đứng trước bia mộ của em. Nhìn thấy em vẫn cười thật tươi. Anh không biết từ khi nào nước mắt anh lại rơi xuống. Anh biết giờ hối hận cũng đã muộn màng. Anh chỉ ước nếu như có kiếp sau. Anh sẽ một lòng một dạ yêu em, trân trọng em. Anh sẽ không làm em tổn thương hay rơi nước mắt dù chỉ một lần. Anh nhớ rất rõ cảm giác khi con dao cắm thẳng vào tim anh nó đau như thế nào. Có lẽ, em cũng từng đau như thế. Anh xin lỗi.. Đêm đen mãi không có ánh sáng đến khi anh nghe có tiếng của em. Em đang gọi anh: - Quang anh nhanh dậy đi, con đang khóc kia. Anh chăm con cho em, em còn phải đi làm việc. Anh mở mắt ra. Nhìn người con gái trước mắt. Chỉ khoảng 20 tuổi thôi. Em còn quá trẻ. Mà khoan không phải em đã chết 3 năm rồi sao? Anh không kìm được nước mắt ôm em vào lòng. Linh của anh. Có phải anh đang nằm mơ không? Anh nằm ngủ mà lại la hét chắc anh mơ thấy ác mộng thôi. Khi mở mắt ra lại rơi nước mắt. Tiếp đó lại nhìn tôi chăm chú, rồi ôm tôi bất ngờ. Anh siết chặt làm tôi đau. Tôi đẩy ra thì anh lại thẫn thờ. Tôi dùng hai tay vỗ vào má của anh và hỏi: - Anh làm sao thế? Tôi chưa từng thấy bộ dạng bết bát của anh như lúc này. Mà câu trả lời càng làm cho tôi giật bắn cả mình: - Tại sao em chưa chết? Từ khi sống lại đến bây giờ, tôi cũng chưa từng nhắc lại chuyện mình đã từng chết. Khi có người nói như vậy. Khiến da gà tôi nổi hết lên. Chẳng lẽ, anh biết.. Cắt đứt suy nghĩ của tôi, anh hôn lên môi tôi làm đầu tôi choáng váng. Anh đã định nói ra hết nhưng anh sợ cô ấy không chịu tha thứ cho anh. Nên anh quyết định giả vờ như không có chuyện gì. Và anh nuốt những lời mình sắp nói lại: - Anh nằm mơ. Một cơn ác mộng. Anh mơ thấy anh đã phản bội em và em chết. Sau đó, anh cũng chết theo em. Anh cũng không biết cô ấy có giống anh trọng sinh hay không? Nếu cô ấy nhớ được tất cả có hận anh hay không? Kết thúc nụ hôn mà anh nhớ muốn điên lên. Anh nhẹ đẩy em ấy ra vì anh còn phải đi coi con của anh. Anh muốn xem đứa con mà em sinh ra. Bảo bảo của anh và em. Hôm nay, anh rất lạ nhưng thôi quên đi vì tôi còn phải làm một đống việc. Lại thấy anh chạy đi coi bảo bảo nên tôi cũng yên tâm tiếp tục những chuyện chưa xong của mình. Khi nhìn thấy đứa con nằm trong giường nhỏ. Anh mới dám tin tất cả là sự thật. Ông trời đã cho anh cơ hội sống lại để sửa sai anh phải nắm thật chắc. Những ký ức khác nhau xen lẫn vào nhau khiến anh hơi rối rắm. Anh sợ em ấy phát hiện anh không phải Lưu Quang 25 tuổi. Mà là người đã phản bội. Người từng máu lạnh, vô tình khiến em ấy phải chết. Khắp căn nhà ấm cúng làm anh thấy may mắn! Anh lại được bên em thêm một lần nữa.
Chương 8: Lại được yêu em. Bấm để xem May mắn nhất là Lưu Quang 25 tuổi không phải bội em. Chẳng những thế, còn được bên cạnh em. Hai người còn có bảo bảo nữa chứ! Ghen tị quá. Bực mình quá. Mà tại sao anh phải ghen tị với chính mình chứ. Dù sao Lưu Quang 25 tuổi cũng là anh. Tối nay, anh nhất định sẽ lấy lại những gì đã mất. Không, không phải lấy lại những gì đã mất mà hưởng thụ những gì là của mình. Đêm đó, trong phòng lại có một màn kịch liệt. Anh bảo: - Cho anh đi. - Cho anh cái gì? Tôi giả vờ không biết. Nhìn anh rối rắm tôi cũng mắc cười! Anh làm như lúc còn mới lấy ấy. Mà không lúc ấy, anh rất chi là lưu manh. Bá đạo đòi hỏi chứ không xin phép như bây giờ. Em nhìn tôi cười làm tôi cuống hết cả chân với tay. Liều ăn nhiều vậy! Một đêm diễn ra kịch liệt. Đến sáng hôm sau, anh vẫn còn nằm trên giường ôm Linh ngủ. Bảo bảo hôm nay không thấy mẹ ôm ôm nên bò qua phòng leo lên giường chui vào chăn. Sao ba ba và mẹ lại không mặc đồ? Bảo bảo không ngoan nhích tới nhích lui. Cảm thấy nhột anh mở mắt ra thì thấy một cục tròn to giữa đống chăn. Gỡ ra mới phát hiện bảo bảo leo lên giường của hai người từ lúc nào không biết? Anh định bế bảo bảo về phòng thì nó khóc ré lên. Tay chân vùng vẫy làm cho ai kia thức dậy! Anh nhanh chóng bế con đi. Biết trước anh không muốn có bảo bảo đâu. (Huhu. Bảo bảo bị ba ba ghét bỏ). * * * Anh nghĩ mình có thể giấu được việc anh trọng sinh trở về nhưng chính anh lại là người vô tình nói ra. Phải nói đến hôm anh cùng các đồng nghiệp đi ăn nhậu. Bởi vì vui vẻ nên anh đã lỡ uống quá chén. Lê lết thân về đến nhà cũng đã khuya lại nghĩ chắc vợ yêu đã ngủ say. Ngắm nhìn gương mặt vẫn con non nớt và căng mịn của em ấy. Anh nhẹ đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. Anh không muốn làm cô thức dậy. Anh lầu bầu: - Linh ơi! Được gặp lại em đối với anh thật hạnh phúc. - Mỗi ngày nhìn em vui vẻ và ngủ ngon như vậy anh thấy vui. Anh vẫn còn sợ khi nghĩ đến cảnh em nằm trong ngôi mộ lạnh lẽo.. Người nằm trên giường không biết mở mắt từ khi nào. Linh vẫn tiếp tục nằm yên nghe anh kể lại chuyện từ sau khi cô chết, nghe anh kể về sự hối hận của mình như thế nào. Không biết từ khi nào nước mắt tôi đã chảy ướt cái gối đầu. Anh vẫn ngồi kể về chuyện của anh.. đến khi anh kể về cái chết của anh. Một con dao đâm xuyên qua tim anh. Tôi không biết là nên vui hay buồn. Nên cười hay nên khóc. Đến khi anh mơ màng nhìn thấy đôi mắt của em mở to nhìn anh. Anh sợ hãi. Sự sợ hãi đó làm anh tỉnh táo. Anh không biết từ khi anh hôn lên má tôi thì tôi đã tỉnh dây. Có lẽ, tôi đã quen khi có anh bên cạnh. Không có anh ngủ kế bên, tôi ngủ không được ngon giấc mới dễ dàng bị đánh thức. Đôi mắt anh loé lên sự sợ hãi. Nhìn thấy sự sợ hãi đó tôi cảm thấy vui mừng. Anh cũng biết sợ hãi sao? Đời trước, tôi sợ mất anh. Đời này, anh sợ mất tôi. Ông trời cũng quá công bằng phải không. Anh cầm tay tôi thật chặt. Anh sợ chỉ cầm anh buông tay ra mọi chuyện chỉ là giấc mơ. Anh sợ em sẽ rời xa anh một lần nữa. Ánh mắt tuyệt vọng ấy khiến tôi mềm lòng. Tôi giả vờ hất tay anh ra. Anh lại một lần nữa nắm lấy tay tôi. Anh kéo cả người tôi vào trong lòng. Anh run rẩy. Đến khi tôi bị anh siết đau cố gắng thoát ra anh lại nói: - Linh à, anh biết sai rồi. Em tha lỗi cho anh đi. Đối diện với Lưu Quang không còn là Lưu Quang nữa. Tôi cũng rối rắm. Không đợi tôi mở miệng anh lại vội vàng tiếp tục nói: - Em là người anh yêu. Anh chỉ yêu mình em thôi. Nếu là Lưu Quang của trước đây tôi sẽ tin. Nhưng anh tôi không dám tin. Bởi vì có ai bị dao cắt chảy máu lại không sợ lần tiếp theo bị thương tiếp. Tôi cũng vậy. Tôi cũng rất sợ lại một lần bị phản bội. Thấy tôi định bước đi, anh cúi xuống ôm lấy chân tôi. Tôi cũng chưa từng thấy anh hèn mọn như thế! Bảo tôi tha thứ cho anh thì lúc này tôi làm không được. Tôi nghĩ đến bây giờ, tôi và anh cũng đã có bảo bảo. Liệu rằng tôi có dám đặt cược một lần nữa yêu anh không? Tôi thật sự mâu thuẫn lắm luôn. Tôi chỉ muốn Lưu Quang 25 tuổi thôi. Còn anh không phải. Tôi đang suy nghĩ thì tiếng khóc bảo bảo vang lên. Anh vẫn cùi gối nơi đó. Tôi vội vàng đi dỗ cho bảo bảo nín khóc rồi quay lại đó. Anh như già đi vài tuổi. Nhưng bây giờ, tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh. Anh cố lết đến chân tôi lần nữa, ánh mắt đó như cầu xin tôi hãy tha thứ đi. Tôi vẫn im lặng.
Chương 9: Ôsin ấm giường. Bấm để xem Từ khi phát hiện anh trọng sinh giống như em thì mọi tức giận trong em bộc phát. Đầu tiên, chia giường ngủ vì tôi ngại anh bẩn mắt. Mọi công việc nhà đều do anh làm. Chưa kể, anh còn phải chăm sóc bảo bảo. Anh không biết khi nào bảo bối nhà anh mới cho anh về phòng làm ấm giường. Sau 3 tháng siêng năng làm việc nhà, chăm bảo bảo nên cuối cùng anh cũng được miễn xá cấm túc và được tiếp tục làm ấm giường. Để làm mềm lòng vợ, anh phải mua chuộc bảo bảo nhà anh bằng một đống đồ chơi. Hết gần một tháng lương của anh. Anh sắp hút không khí mà sống. Đúng là có bảo bảo dụ dỗ nên vợ anh mới nhanh chóng mềm lòng chứ với cái tính thù dai của em ấy thì chắc anh phải cô đơn lẻ bóng vài năm rồi. Tôi mặt dày đi tìm bảo bảo: - Con trai giúp ba lần này đi. Bảo bảo lắc đầu - Con trai ngoan khuyên mẹ cho ba vào phòng. Ba sẽ mua cho con một chiếc xe mới ra super car nhé! Bảo bảo vẫn không thèm để ý tới người ba ba tội nghiệp này. - Con thích đồ chơi ba ba mua hết. Lúc này, bảo bảo mới gật đầu. Chạy nhanh đi tìm mẹ xin cho ba ba. - Mẹ cho ba ba vào phòng đi. Con thấy ba ba tội nghiệp lắm. Mùa này ngủ ngoài sô pha lạnh lắm.. Sau một hồi năn nỉ gãy cả lưỡi, mẹ mới chịu cho ba ba vào phòng. Còn có bị đá ra ngoài hay không thì còn tùy thuộc vào vận may của ba ba thôi. * * * Tuyết Linh: Anh nói ai thù dai? Lưu Quang: . Tuyết Linh: Bảo bảo qua phòng mẹ ngủ. Lưu quang: Khóc không ra nước mắt Tác giả đã cố gắng hết sức. * * * Không chỉ thế, em còn đưa cả bảo bảo về nhà ba mẹ mình. Để trốn anh. * * * Anh còn nhớ cú đấm như trời giáng của thằng bạn thân khi biết anh đã ăn sạch em. Chưa kể, khi phát hiện em có thai mọi người đều oán trách anh. May mắn với sự mặt dày mày dạn chịu trách nhiệm của anh mọi người đều phải bó tay. Anh đã chuẩn bị sẵn nhẫn kim cương, hoa và nến cho màn tỏ tình hoành tráng thì bị nguyên cáo nước lạnh tạt vào mặt. Vẫn câu nói đó em lạnh lùng nói: - Lưu Quang, anh đi chết đi. * * * Lần thứ n anh bị đuổi ra khỏi phòng. Thằng con trai anh vẫn đứng đó cười cợt anh. Thật mất mặt nhưng vì vợ yêu anh lại tiếp tục mặt dày tìm cách chui vào phòng làm ấm giường. Sau n lần bị đuổi ra khỏi phòng anh quyết tâm lần này sẽ không bị đuổi ra nữa. Dùng mỹ nam kế, xin lỗi cách này không hiệu quả. Dùng ôn nhu kế, cái này không hợp với anh đâu. Dùng khổ nhục kế, càng không có hiệu quả. Bằng chứng là cả 3 tháng nay anh vẫn chưa vào được tới giường. Cách cuối cùng. Các bạn tò mò. Xin lỗi, anh không thể nói. Anh còn phải đi dụ dỗ vợ yêu đây. Nhưng thôi bí mật sẽ được bật mí ngay đây thôi. * * * Lần này sao lâu rồi vẫn chưa thấy ba ba bị đá ra khỏi cửa ta? Bảo bảo đi tới trước cửa phòng. Ghé tai vào nghe thì chỉ nghe được tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc không ngừng. (ngại ngùng) * * * Anh leo cửa sổ vào phòng ngủ. Có tiếng nước chảy trong phòng tắm. Chắc em ấy đang tắm. Bấm cửa phòng lại đề phòng thằng con trai làm hư chuyện. Cởi áo quần bò lên giường. Em đi từ phòng tắm ra đã bị anh ôm quăng lên giường. Chiếc khăn tắm bị vứt đi. Cả phòng ngập trong sắc cấm. Lưu manh kế! (thành công) * * * Một tiếng hét chói tai từ phòng tắm phát ra: - Lưu Quang, anh đi chết đi. Tôi không đẻ nữa! * * * Lần đầu được làm ba ba, à không, lần thứ 2 được làm ba ba. * * * Khi bảo bảo có em gái là bối bối. Bế em trên tay bảo bảo nói với mẹ: - Mẹ ơi! Sao bối bối không đẹp trai giống con vậy mẹ? Cả nhà đang ăn cơm phun hết ra. Ba ba mới nghiêm túc dạy bảo: - Em gái thì phải đẹp gái chứ sao con lại nói em con không đẹp trai. Bảo bảo vẫn không phục. Cậu muốn có em trai. Cậu chạy tới lắc tay mẹ. Cậu nũng nịu nói: - Mẹ con muốn có em trai. Tuyết Linh đang chuẩn bị nói thì anh xen vào: - Con muốn có em trai cầu xin mẹ chi bằng xin ta. Bảo bảo lại chạy tới ba ba lắc lắc: - Ba ba có thể sinh em trai cho con hả? Vậy ba ba sinh cho con một em trai đẹp trai như con được không? Đi mà ba ba. Anh liếc nhìn Linh. Em ấy trừng mắt nhìn anh. Cả hai người mặt đều hắc tuyết với mất độ tự kỷ của cậu con trai. - Được. Anh hùng hồn tuyên bố - Ồ yeah! Ba ba muôn năm. Kết quả hôm đó, anh đứng nhìn cánh cửa đóng sầm lại không nhúc nhích. Bảo bảo đứng cười tinh ranh. Đáng đời ba ba không chịu mua đồ chơi cho con. Haha. Tội nghiệp anh kêu trời trời không thấu. Kêu đất không thưa. Anh lại làm bạn với ghế sô pha nữa rồi.