457 ❤︎ Bài viết: 131 Tìm chủ đề
63 1
Kiếm tiền
Camtu2005 đã kiếm được 630 đ

Thần Hi huyền thoại: Khúc bi ca vá trời

Truyện thơ: Tiên Hiệp - Ánh Sao Ban Mai - Camtu2005

Nguyên tác: Camtu2005

Thể loại: Thơ lục bát


55015349956_6873802757_o.jpg


Rìu mòn chẻ củi nhóm than

Thần vương cam chịu lầm than vì người.

Cửa trời rạch toạc tình đôi

Chàng về mây trắng, bỏ tôi bùn lầy.



Đau thương rèn lấy linh căn

Máu tim nhỏ xuống, rỉ mòn cũng tan.

Rìu thần chém đứt nhân gian

Bước chân diệt tận vào ngàn yêu ma.



Nhắc tên Thần, sét ngang trời

Lặng im mà bước giữa đời quỷ quyệt.

Đứng nhìn tượng đá uy nghiêm

Chàng là Thần lạnh, sao tìm người xưa?



Tóc bạc trắng, mắt vàng kim

Người dưng đối diện, biết tìm đâu ra?

Vá trời cho khỏi nát tan

Ngài tan thành bụi, em tàn linh căn.



Xong rồi một kiếp vá trời

Mảnh hồn nhặt nhạnh, trọn đời bên nhau.

Đào xưa rụng cánh bên thềm

A Mặc đứng đợi, ấm êm tìm về.​
 
457 ❤︎ Bài viết: 131 Tìm chủ đề
Tàn tro huyết lệ

Nhà trống gió lùa, bụi phủ quanh

Bếp chiều lạnh ngắt, bát cơm hanh

Rìu nằm góc cột, han màu gỉ

Củi mục nằm trơ, nắng úa mành.

Ngỡ làm gã ngốc, vui điền dã

Rũ bỏ hào quang, lánh bụi trần

Chỉ ước đời này như khói bếp

Quấn quýt bên nhau, ấm bước chân.



Nào hay thiên mệnh tàn như độc

Bữa tối đang nồng, chén vỡ đôi

Sấm dậy đất bằng, xô cánh cửa

Mây đen rạch toạc, nát chân trời.

Lưỡi rìu rỉ mục bừng tia kiếm

Một vệt vàng kim, xé mộng si

Chàng nhìn mắt vợ, môi tê tái

Nợ cũ thiên đình, cưỡng bước đi.



Gian buồng chợt lặng, xông mùi lạnh

Chỉ còn mảnh sắt rỉ tro tàn

Nàng quỳ trên đất, tay run rẩy

Nhặt lại duyên xưa, lệ chứa chan.

Cánh đào rụng đỏ, màu như huyết

Gió thốc ngoài kia, bóng lẻ loi

Chân phàm lết bước, đường vạn dặm

Ôm mảnh rìu han, trả nợ đời.


Từ mái tranh nghèo ấm áp khói chiều, bài thơ đột ngột vỡ tan trước sự tàn khốc của thiên mệnh qua hình ảnh "bát cơm chia đôi" đầy ám ảnh. Cái tĩnh lặng xơ xác sau giông bão không làm người phụ nữ gục ngã, mà biến nỗi đau thành sức mạnh khi nàng nhặt lại "mảnh sắt rỉ" giữa tro tàn. Từng câu chữ thấm đẫm chất "cô lệ", vẽ nên hành trình bi tráng của một kiếp phàm nhân dám mang theo huyết lệ để đi ngược lại ý trời.
 
457 ❤︎ Bài viết: 131 Tìm chủ đề
TRƯỜNG ĐOẠN NGHỊCH HÀNH

Gậy trúc chân trần lội tuyết sa

Thân gầy chống chọi với phong ba

Rìu han lận lưng, sầu ngun ngút

Huyết lệ khô dòng, hận chẳng xa.

Trời cao ngoảnh mặt xem phàm tục

Coi rẻ tình thâm chốn bụi trần

Nàng bước đi tìm trong vô vọng

Vá lại hồn ai, nát mấy lần.



Dặm dài núi thẳm bóng cô liêu

Lưỡi thép bừng lên ánh sáng chiều

Máu thấm vào gan, đau thấu xương

Hồn nương theo sắt, hận bao nhiêu.

Kẻ bảo nàng điên, người bảo dại

Dám cầm rìu mẻ chém cao xanh

Nhưng nếu thần tiên chia đôi ngả

Thì kiếp phàm nhân quyết nghịch hành.



Gió rít ngang trời lịm bước chân

Mắt mờ sương giá, bụi gian truân

Chàng ở thiên cung mây phủ lối

Nàng nằm khe suối, lạnh muôn phần.

Mảnh sắt rỉ han chợt sưởi ấm

Máu người, thần khí quyện làm đôi

Chưa cứu được người, chưa dừng bước

Dẫu xác thân này hóa cát trôi.


Vượt qua nỗi đau chia lìa, bài thơ vẽ nên một hành trình "nghịch thiên" đầy gai góc của người phụ nữ đơn độc giữa bão tuyết vây hãm. Từ mảnh sắt rỉ han thấm đẫm huyết lệ, một sức mạnh phi thường đã hồi sinh, biến chiếc rìu mẻ thành vũ khí thiêng liêng để thách thức cả trời cao lạnh lẽo. Đó là khúc tráng ca về lòng thủy chung, nơi thân xác phàm trần sẵn sàng tan thành cát bụi để bảo vệ một tình yêu không thể chia lìa.
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back