63
0
- Kiếm tiền
- Thư Viện Ngôn Từ đã kiếm được 630 đ
Có người từng nói rằng: Đôi mắt đẹp nhất không phải là đôi mắt long lanh vì niềm vui, mà là đôi mắt đã từng đỏ hoe vì những giọt nước mắt. Bởi lẽ, nước mắt không chỉ là biểu hiện của yếu mềm, mà còn là dấu ấn của một tâm hồn biết rung động, biết yêu thương, biết đau đớn và biết trưởng thành. "Nếu bạn chưa từng khóc, đôi mắt bạn không thể đẹp" câu nói ấy không nhằm tôn vinh nỗi buồn, càng không cổ xúy cho bi lụy, mà khẳng định một chân lý sâu xa của đời sống tinh thần con người: Chỉ khi đi qua khổ đau, con người mới thật sự thấu hiểu giá trị của hạnh phúc; chỉ khi từng rơi nước mắt, ánh nhìn mới mang chiều sâu của sự cảm thông và bao dung.
Cuộc đời mỗi người chúng ta là một bức tranh nhiều tầng sắc độ, và chính ta là người họa sĩ cầm cọ vẽ nên hành trình sống của mình. Mỗi cảm xúc hiện hữu trong đời đều mang một màu sắc riêng: Màu vàng rực rỡ của niềm vui, màu đỏ cháy bỏng của tình yêu, màu trắng tinh khôi của hy vọng, và màu xanh trầm lặng của nỗi buồn. Thế nhưng, nếu niềm vui và tình yêu thường được con người nâng niu, ca tụng, thì nỗi buồn và nước mắt lại luôn bị né tránh, xem như điều cần xua đuổi. Ta muốn một cuộc đời chỉ toàn nắng, nhưng quên rằng chính mưa giông mới làm nên sắc xanh của cỏ cây; chính bóng tối mới khiến ánh sáng trở nên đáng quý.
Trong văn học, nước mắt chưa bao giờ là biểu tượng của sự yếu đuối thuần túy. Ngược lại, nó thường xuất hiện như một minh chứng cho chiều sâu nhân cách và giá trị nhân bản. Kim Lân trong Vợ nhặt đã để bà cụ Tứ rơi nước mắt trong đêm tân hôn nghèo đói của con trai. Đó không phải là giọt nước mắt của tuyệt vọng, mà là giọt nước mắt của xót xa, của thương con, của nỗi đau hòa lẫn hy vọng mong manh. Chính những giọt nước mắt ấy khiến người đọc nhận ra vẻ đẹp lặng thầm mà vĩ đại của tình mẫu tử, khiến đôi mắt của bà cụ Tứ - đôi mắt đã từng "ướt" trở nên đẹp đẽ bởi sự nhân hậu và bao dung vô hạn.
Hay trong Chí Phèo của Nam Cao, lần đầu tiên Chí khóc là khi hắn được Thị Nở chăm sóc bằng bát cháo hành giản dị. Đó là khoảnh khắc con quỷ dữ của làng Vũ Đại chợt nhận ra mình vẫn là con người, vẫn khao khát được yêu thương. Nước mắt của Chí Phèo không làm hắn hèn yếu đi, mà trái lại, nó đánh thức phần người đã bị xã hội vùi lấp. Đôi mắt từng chỉ biết trợn trừng say rượu nay biết rưng rưng vì xúc động- đó chính là vẻ đẹp nhân tính mà chỉ nước mắt mới có thể khơi dậy.
Trong đời sống thực tại, con người cũng thường chỉ thực sự "mở mắt" sau khi đã khóc. Một đứa trẻ chỉ hiểu giá trị của gia đình khi lần đầu biết khóc vì mất mát. Một người trưởng thành chỉ biết trân trọng bình yên khi đã từng đổ vỡ. Và một trái tim chỉ biết yêu đúng cách khi đã từng đau đến tận cùng. Nước mắt, suy cho cùng, không phải để dìm ta xuống đáy buồn, mà để rửa trôi những ảo tưởng non nớt, giúp con người nhìn đời rõ hơn, sâu hơn và thật hơn.
Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh từng viết: "Có những nỗi buồn đi qua đời ta rất khẽ, nhưng lại để lại dấu vết rất sâu." Chính những dấu vết ấy tạo nên chiều sâu cho ánh nhìn của con người. Một đôi mắt chưa từng khóc có thể trong veo, long lanh, nhưng đôi mắt đã từng khóc mới có độ lắng của trải nghiệm, độ ấm của thấu cảm. Đó là đôi mắt biết nhìn người khác bằng sự cảm thông thay vì phán xét, biết nhìn cuộc đời bằng lòng bao dung thay vì cay nghiệt.
Không phải ngẫu nhiên mà trong hội họa, màu xanh - màu của nỗi buồn lại là gam màu được sử dụng nhiều nhất để tạo chiều sâu cho bức tranh. Một bức tranh chỉ toàn màu sáng sẽ dễ gây chói mắt, thiếu điểm tựa cảm xúc. Cũng như một cuộc đời chỉ có niềm vui sẽ trở nên hời hợt, nông cạn. Nỗi buồn và nước mắt, dù không ai mong muốn, lại chính là phần nền âm thầm làm nổi bật những gam màu hạnh phúc.
Nhìn lại lịch sử văn học thế giới, ta càng thấy rõ vai trò của nước mắt trong hành trình hoàn thiện nhân cách con người. Trong Những người khốn khổ, Victor Hugo đã để Jean Valjean bật khóc trước lòng bao dung của giám mục Myriel. Chính giọt nước mắt ấy đã thay đổi cả cuộc đời một con người từng sống trong bóng tối của tội lỗi. Hay trong Romeo và Juliet, nước mắt không chỉ là nỗi đau của tình yêu dang dở, mà còn là lời cáo buộc mạnh mẽ đối với những hận thù vô nghĩa đã tước đi quyền được hạnh phúc của con người.
Nếu không có nước mắt, con người sẽ dễ trở nên vô cảm trước nỗi đau của người khác. Một xã hội nơi con người sợ khóc, sợ buồn, sợ yếu mềm, sẽ là một xã hội thiếu đi sự thấu hiểu và sẻ chia. Bởi lẽ, chỉ những ai từng đau mới hiểu thế nào là đau; chỉ những ai từng khóc mới biết cách lau nước mắt cho người khác.
Tuy nhiên, cần phân biệt rõ giữa nước mắt của trưởng thành và nước mắt của buông xuôi. Nước mắt không có nghĩa là chìm đắm trong bi lụy. Khóc không phải để đầu hàng số phận, mà để đứng dậy mạnh mẽ hơn. Như câu nói của nhà văn Haruki Murakami: "Khi bão qua đi, bạn sẽ không còn là con người của trước kia nữa." Nước mắt chính là dấu mốc cho sự thay đổi ấy đau đớn nhưng cần thiết.
Có những người sợ khóc vì cho rằng nước mắt làm họ yếu đuối trong mắt người khác. Nhưng thực ra, dám khóc mới là can đảm. Dám đối diện với nỗi đau, dám thừa nhận tổn thương, dám cho phép mình buồn đó là biểu hiện của một nội tâm mạnh mẽ. Một đôi mắt đẹp không phải vì nó chưa từng rơi lệ, mà vì nó đã từng khóc nhưng không đánh mất niềm tin vào cuộc sống.
Cuộc đời, suy cho cùng, không phải là hành trình tránh né nỗi buồn, mà là học cách sống chung với nó một cách tử tế. Khi ta hiểu rằng mưa là một phần tất yếu của bầu trời, ta sẽ không còn sợ những ngày u ám. Khi ta chấp nhận nước mắt như một phần của cảm xúc con người, ta sẽ biết yêu thương bản thân và người khác nhiều hơn.
Bởi vậy, nếu một ngày bạn thấy mình khóc, xin đừng xấu hổ. Hãy nhớ rằng mỗi giọt nước mắt rơi xuống là một lần tâm hồn bạn được gột rửa. Và rồi, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt ấy đôi mắt đã từng khóc sẽ trở nên đẹp hơn: Đẹp vì đã biết đau, biết yêu, biết tha thứ, và biết trân trọng những điều giản dị nhưng quý giá của đời sống.
Nếu bạn chưa từng khóc, đôi mắt bạn có thể trong trẻo. Nhưng chỉ khi đã từng khóc, đôi mắt ấy mới thật sự đẹp- đẹp như một tâm hồn đã đi qua giông bão mà vẫn chọn sống nhân hậu và bao dung.

