- Xu
- 755,855,547
6275
194
Trăng ơi.. từ đâu đến?
Hay từ cánh rừng xa
Trăng hồng như quả chín
Lửng lơ lên trước nhà
Trăng ơi... từ đâu đến?
Hay biển xanh diệu kỳ
Trăng tròn như mắt cá
Chẳng bao giờ chớp mi
Trăng ơi.. từ đâu đến?
Hay từ một sân chơi
Trăng bay như quả bóng
Đứa nào đá lên trời
Trăng ơi... từ đâu đến?
Hay từ lời mẹ ru
Thương Cuội không được học
Hú gọi trâu đến giờ!
Trăng ơi.. từ đâu đến?
Hay từ đường hành quân
Trăng soi chú bộ đội
Và soi vàng góc sân
Trăng ơi.. từ đâu đến?
Trăng đi khắp mọi miền
Trăng ơi có nơi nào
Sáng hơn đất nước em..
1968
Nguồn: Trần Đăng Khoa, Góc sân và khoảng trời, Nxb Văn hóa dân tộc, 1999
Trăng Ơi Từ Đâu Đến là một trong những bài thơ đẹp nhất của Trần Đăng Khoa, bởi nó giữ trọn vẹn sự hồn nhiên, tinh nghịch và trí tưởng tượng phong phú của tâm hồn trẻ thơ. Trong mắt đứa trẻ, vầng trăng không phải chỉ là một hiện tượng thiên nhiên, mà là một người bạn, một vị khách lạ đến từ những miền đất đầy mơ mộng. Bài thơ vì thế tràn ngập những câu hỏi rất trẻ con nhưng cũng đầy thi vị.
Trăng hiện lên khi thì từ rừng xa, khi từ biển xanh, khi từ sân chơi, khi từ lời mẹ ru, khi từ đường hành quân. Mỗi hình ảnh vừa gắn với trí tưởng tượng trẻ thơ, vừa gắn với đời sống quê hương, đất nước. Trăng lúc đỏ hồng như quả chín, lúc tròn như mắt cá, lúc bay như quả bóng trẻ con đá lên trời, lúc soi bước chú bộ đội. Tất cả đều gần gũi, trong trẻo, đầy chất đồng quê Việt Nam.
Điều đáng yêu nhất là cái nhìn trong sáng của em bé trong bài thơ. Trăng vẫn là trăng, nhưng qua ánh nhìn của tuổi thơ lại trở thành một điều kỳ diệu, đi khắp mọi miền để soi sáng từng góc sân, từng giấc ngủ, từng bước chân chú bộ đội. Và cuối bài thơ, câu hỏi ngây thơ cũng là một lời khẳng định đầy tự hào: không nơi nào đẹp bằng đất nước mình, nơi trăng sáng nhất vì gắn với tình người, với quê hương, với những điều bình dị mà thiêng liêng.
Bài thơ vì thế lung linh như chính ánh trăng đêm rằm, chan chứa tình yêu quê hương qua đôi mắt trẻ thơ.
Hay từ cánh rừng xa
Trăng hồng như quả chín
Lửng lơ lên trước nhà
Trăng ơi... từ đâu đến?
Hay biển xanh diệu kỳ
Trăng tròn như mắt cá
Chẳng bao giờ chớp mi
Trăng ơi.. từ đâu đến?
Hay từ một sân chơi
Trăng bay như quả bóng
Đứa nào đá lên trời
Trăng ơi... từ đâu đến?
Hay từ lời mẹ ru
Thương Cuội không được học
Hú gọi trâu đến giờ!
Trăng ơi.. từ đâu đến?
Hay từ đường hành quân
Trăng soi chú bộ đội
Và soi vàng góc sân
Trăng ơi.. từ đâu đến?
Trăng đi khắp mọi miền
Trăng ơi có nơi nào
Sáng hơn đất nước em..
1968
Nguồn: Trần Đăng Khoa, Góc sân và khoảng trời, Nxb Văn hóa dân tộc, 1999
Cảm nhận bài thơ Trăng Ơi Từ Đâu Đến
Trăng Ơi Từ Đâu Đến là một trong những bài thơ đẹp nhất của Trần Đăng Khoa, bởi nó giữ trọn vẹn sự hồn nhiên, tinh nghịch và trí tưởng tượng phong phú của tâm hồn trẻ thơ. Trong mắt đứa trẻ, vầng trăng không phải chỉ là một hiện tượng thiên nhiên, mà là một người bạn, một vị khách lạ đến từ những miền đất đầy mơ mộng. Bài thơ vì thế tràn ngập những câu hỏi rất trẻ con nhưng cũng đầy thi vị.
Trăng hiện lên khi thì từ rừng xa, khi từ biển xanh, khi từ sân chơi, khi từ lời mẹ ru, khi từ đường hành quân. Mỗi hình ảnh vừa gắn với trí tưởng tượng trẻ thơ, vừa gắn với đời sống quê hương, đất nước. Trăng lúc đỏ hồng như quả chín, lúc tròn như mắt cá, lúc bay như quả bóng trẻ con đá lên trời, lúc soi bước chú bộ đội. Tất cả đều gần gũi, trong trẻo, đầy chất đồng quê Việt Nam.
Điều đáng yêu nhất là cái nhìn trong sáng của em bé trong bài thơ. Trăng vẫn là trăng, nhưng qua ánh nhìn của tuổi thơ lại trở thành một điều kỳ diệu, đi khắp mọi miền để soi sáng từng góc sân, từng giấc ngủ, từng bước chân chú bộ đội. Và cuối bài thơ, câu hỏi ngây thơ cũng là một lời khẳng định đầy tự hào: không nơi nào đẹp bằng đất nước mình, nơi trăng sáng nhất vì gắn với tình người, với quê hương, với những điều bình dị mà thiêng liêng.
Bài thơ vì thế lung linh như chính ánh trăng đêm rằm, chan chứa tình yêu quê hương qua đôi mắt trẻ thơ.
Chỉnh sửa cuối:

