397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0050 - Cầm thiên tài luyện tay

Chương 50: Cầm thiên tài luyện tay

Nghe Dương Thần nói vậy, Vương Vân Khai khoái chí.

Hắn ta như nghe được tiếng cười nhạo êm tai nhất trên đời, ra vẻ khinh miệt: "Dương Thần, làm sao, ngươi cái loại người thua cả Tử Tú Đan Lô cho Vương gia ta, lại còn dám đòi tỷ thí với ta?"

"Nếu ngươi dám thì ta cũng không ngại." Dương Thần chậm rãi đáp, "Chỉ sợ ngươi không có gan mà thôi, tỷ thí này ngươi có dám nhận không?"

"Ha ha ha, nực cười!" Vương Vân Khai cười gằn, "Dương Thần, nếu ngươi muốn chết, ta không ngại tiễn ngươi một đoạn. Hy vọng ngươi đừng như Dương Vũ, cuối cùng phải để trưởng bối ra mặt cứu. Còn về tỷ thí thế nào, đấu đan, đấu võ, ta chấp hết."

Với hắn, tu vi võ đạo hay đan đạo của Dương Thần chẳng có gì đáng để mắt.

Dương Thần không nhanh không chậm: "Đấu đan không hợp với tình cảnh hiện tại, cứ đấu võ đi. Nhưng tỷ thí công phu quyền cước thông thường quá trẻ con, vô vị. Chúng ta đều là người trưởng thành, chi bằng dùng vũ khí trong tay mà phân tài cao thấp?"

Lời vừa dứt, Vương Vân Khai ngẩn người, đề nghị của Dương Thần khiến hắn có chút kinh ngạc.

Dương Viễn nghe Dương Thần nói vậy, lo lắng: "Dương Thần, không được! Ngươi, ngươi đây chẳng phải tự mình chặn đường lui sao?"

Nếu chỉ là tỷ thí quyền cước, Dương Thần thua thì bọn họ còn dễ dàng ra tay cứu giúp.

Nhưng đao kiếm vô tình, sinh tử chỉ trong chớp mắt, ai phân định được?

Trong lòng Vương Vân Khai cũng có chút e dè với đề nghị của Dương Thần, dù sao, kiểu "người lớn" chém giết như vậy, hắn chưa từng trải qua.

Nhưng ngẫm lại,

Đối với một tên phế vật như Dương Thần, hắn có gì phải sợ?

Nghĩ vậy, Vương Vân Khai cười khẩy: "Được thôi, Dương Thần, ngươi có gan đấy. Nếu ngươi muốn dùng cách của người trưởng thành, ta không ngại chơi cùng ngươi. Bất quá nếu có bị thương hay chết, đừng trách ta Vương Vân Khai không nể tình."

Giết một tên thiên tài của bộ tộc trung đẳng trong lúc tỷ đấu, với tư cách thiên tài của đại tộc như hắn, cũng chẳng có gì đáng ngại.

"Vân Khai, ngươi cẩn thận một chút, Dương Thần này không phải loại phế vật như Dương Vũ." Không hiểu sao, Vu Tiểu Tuệ có dự cảm không lành. Nàng đã từng thấy Dương Thần phế bỏ Từ Hổ, biết hắn là một kẻ tàn nhẫn.

Nàng luôn cảm thấy, Vương Vân Khai và Dương Thần không cùng đẳng cấp.

Không chỉ thực lực, mà tâm tính cũng kém quá xa.

Nhưng Vu Tiểu Tuệ nói vậy, không những không khiến Vương Vân Khai cảnh giác mà ngược lại làm hắn cảm thấy nàng coi thường mình. Hắn hừ lạnh: "Yên tâm, bắt phế vật này, ba chiêu là xong."

Dứt lời, Vương Vân Khai lấy bội đao từ trong túi trữ vật ra.

Kim đao dưới ánh mặt trời lóe sáng, ai cũng thấy rõ độ sắc bén của nó.

Dương Thần không chút e dè, tay cầm ngân thương, từng bước tiến về phía Vương Vân Khai.

"Có thể bắt đầu chưa?" Vương Vân Khai liếm môi.

"Đương nhiên." Dương Thần thản nhiên.

"Nhận chiêu đây, Dương Thần." Vương Vân Khai cười khinh miệt, sau đó vung kim đao chém tới.

Người sáng mắt đều thấy rõ, Vương Vân Khai căn bản không định nương tay. Nói là tỷ đấu, nhưng thực chất là muốn lấy mạng Dương Thần.

Thấy cảnh này, lòng Dương Vũ ngũ vị tạp trần.

Đã từng, hắn cảm thấy mình có tất cả.

Nhưng khi gặp khó khăn, những kẻ từng ngưỡng mộ, tâng bốc hắn, lại có mấy ai ra tay giúp đỡ?

Người giúp hắn, đều là người của Dương gia, và cả Dương Thần, kẻ mà trước đây hắn vô cùng căm hận.

"Dương Vũ." Dương Viễn tiến đến.

Dương Vũ cúi đầu, xấu hổ: "Phụ thân."

"Phụ thân biết con không cam lòng, nên mới nhờ Dương Thần. Giờ, phụ thân chỉ có thể làm đến thế. Dương Thần khác với con, người này rộng lượng, không để bụng chuyện cũ. Ngược lại con, những chuyện đã qua, con vẫn còn để bụng sao?" Dương Viễn cau mày.

"Phụ thân, Dương Thần đối với con như vậy, con sao có thể còn nhớ chuyện cũ?" Dương Vũ thở dài.

"Con nghĩ được như vậy thì tốt." Dương Viễn hít sâu, nhìn xa về phía trận chiến.

Dương Vũ lo lắng: "Phụ thân, Dương Thần có thể thắng không?"

"Không biết, đấu kiểu này quá mạo hiểm, ta không ngờ Dương Thần lại liều lĩnh vậy. Con biết đấy, tỷ thí kiểu này, chỉ cần một sơ suất là có thể mất mạng." Dương Viễn nghiêm mặt, "Nếu Dương Thần thắng, đương nhiên mọi người đều vui. Nếu cậu ta không thắng nổi, không thể xóa bỏ cái kiêu ngạo của Vu Tiểu Tuệ, thì đành trách phúc con không đủ vậy. Nhưng dù thế nào, vi phụ cũng sẽ liều chết bảo toàn Dương Thần, dù sao cậu ta cũng vì con mà ra mặt."

"Vâng, phụ thân." Dương Vũ nhìn Dương Thần và Vương Vân Khai giao đấu, trong lòng đầy bất an và lo lắng.

Vu Tiểu Tuệ cũng như Dương Vũ, trong lòng thấp thỏm.

Nhưng rất nhanh, nàng nghiến răng nói nhỏ: "Dương Thần có lợi hại đến đâu, cũng chỉ là thiên tài do bộ tộc trung đẳng bồi dưỡng. Vương Vân Khai là người do đại tộc đích thân đào tạo, sao Dương Thần có thể thắng?"

Nghĩ vậy, nàng lại có thêm động lực.

Dương Vũ phế vật kia, không có cánh tay, cũng xứng với mình sao?

Hắn ta rốt cuộc cũng chỉ là kẻ ngang ngược tàn ác.

So với Vương Vân Khai, thiên tài được đại tộc đào tạo, thực lực hơn Dương Vũ rất nhiều. Ít nhất, chỉ riêng một chiêu pháp, đã hơn hẳn Dương Vũ. So với Từ Hổ cũng không kém, nhưng nếu so tổng thể, Vương Vân Khai vẫn kém xa.

Dù chỉ mới giao thủ với Từ Hổ, Dương Thần cũng đã dễ dàng đánh bại hắn.

Huống chi bây giờ, hắn đã đạt đến Luyện Thể Cảnh tầng thứ sáu, giao đấu với Vương Vân Khai lại càng dễ dàng.

Nhưng Dương Thần không vội đánh bại Vương Vân Khai. Sở dĩ hắn nói sẽ tỷ đấu kiểu "người trưởng thành" với Vương Vân Khai, là để rèn luyện thương pháp.

"Hỗn Nguyên Thương Pháp vốn là thương pháp có sức sát thương cực mạnh. Muốn tiến bộ, cần phải chém giết thực sự. Ta luyện tập thương pháp trong diễn võ trường chẳng thu hoạch được gì. Vậy thì cứ dùng Vương Vân Khai để luyện tay vậy." Dương Thần thầm nghĩ.
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0051 - Chỉ bằng cái này!

Chương 51: Chỉ Bằng Cái Này!

Không ai dám tin, Dương Thần lại xem một thiên tài của đại tộc như Vương Vân Khai làm đối tượng luyện tập.

Ít nhất, Vương Vân Khai vẫn chưa nhận ra điều đó.

"Dương Thần, ngươi chỉ có chút tài mọn này thôi sao? Ha ha." Vương Vân Khai vung vẩy thanh kim đao trong tay, đùa cợt đầy vẻ ngạo mạn, uy thế kinh người.

"Là Hổ Linh Đao Pháp!"

"Đúng là Hổ Linh Đao Pháp rồi!"

"Thiên tài Dương gia lần này e là lành ít dữ nhiều."

Dương Viễn cũng nhận ra đao pháp Vương Vân Khai đang thi triển. Nhìn thấy chiêu thức này, mặt ông dần trở nên khó coi.

Dương Vũ không hiểu chuyện, hỏi: "Phụ thân, Hổ Linh Đao Pháp này là sao?"

"Không ngờ Vương gia lại coi trọng Vương Vân Khai đến vậy, lại truyền cho hắn Hổ Linh Đao Pháp. Đây là tuyệt kỹ thành danh của Vương gia, con nên biết. Trong Đại Hoang bách tộc, số tộc nắm giữ công pháp thực sự rất ít, mà Hổ Linh Đao Pháp chính là một loại công pháp không trọn vẹn." Dương Viễn cau mày nói.

Công pháp và võ kỹ có sự khác biệt về bản chất, đó là lẽ thường.

Dương Viễn nghiến răng: "Nghe đồn Hổ Linh Đao Pháp tu luyện đến đại thành, đạt tới Linh Vũ Cảnh, mỗi nhát đao vung ra đều có thể triệu hồi mãnh hổ đến cắn xé đối phương. Tuyệt không phải võ kỹ bình thường có thể sánh được. Dù bây giờ Vương Vân Khai mới chỉ luyện được vài phần da lông, nhưng đối với Dương Thần mà nói, vẫn là vô cùng bất lợi."

Chẳng ai đánh giá cao Dương Thần cả.

Nhưng không ai thấy, vẻ mặt Vương Vân Khai càng đánh càng trở nên khó coi.

Dương Thần cảm thấy mình càng thêm lĩnh hội sâu sắc Hỗn Nguyên Thương Pháp.

Hắn thừa nhận, Vương Vân Khai thật xui xẻo khi phải đối mặt với mình.

Tuy nói là tàn phá công pháp, nhưng Hổ Linh Đao Pháp so với võ kỹ vẫn cao thâm khó lường hơn nhiều. Nhưng so với "Hỗn Nguyên Thương Pháp" của Dương Thần, Hổ Linh Đao Pháp chẳng khác nào kẻ ăn mày so với hoàng đế, căn bản không cùng đẳng cấp.

Phải biết, "Hỗn Nguyên Thương Pháp" theo con mắt của Dương Thần kiếp trước, là một bảo vật truyền từ thời viễn cổ, lai lịch khó dò, há có thể so sánh với "Hổ Linh Đao Pháp" này.

Sự khác biệt về đẳng cấp là quá rõ ràng.

Thêm vào đó, chênh lệch tu vi võ đạo, Dương Thần có thể nói hoàn toàn nắm quyền chủ động trong cuộc chiến này.

"Xem ra, giao đấu thực chiến quả nhiên có lợi cho ta lĩnh hội Hỗn Nguyên Thương Pháp." Dương Thần trong lòng bừng tỉnh: "Tuy chưa lĩnh ngộ được ảo diệu 'Khắc địch', chưa nắm bắt được tinh túy của thức thứ nhất, nhưng rõ ràng ta đã tiến bộ rất nhiều trong việc lý giải Hỗn Nguyên Thương Pháp. Đã vậy, trận chiến này cũng nên kết thúc."

Nghĩ đến đây, Dương Thần dần trở nên nghiêm túc.

Lúc này, vẻ mặt Vương Vân Khai càng thêm căng thẳng, bởi vì càng giao đấu với Dương Thần, hắn càng cảm thấy bất lực.

Tuy hắn chưa vận dụng Hổ Linh Đao Pháp một cách thuần thục, nhưng đáng lẽ đánh bại Dương Thần chỉ là chuyện sớm muộn. Thế mà, càng đánh, hắn càng có cảm giác Dương Thần không hề dùng toàn lực, thậm chí còn có ý trêu đùa hắn trong lòng bàn tay.

Đúng, chính là trêu đùa.

Vương Vân Khai sao có thể chấp nhận điều này?

"Coong!"

Vũ khí va chạm tóe lửa, Vương Vân Khai đột ngột cảm thấy một luồng sức mạnh cực lớn truyền đến từ Dương Thần. Cơn lực mạnh đến mức làm hai tay hắn tê dại, Vương Vân Khai kinh hãi: "Tiểu tử này sao lại mạnh đến vậy?"

Sao có thể?

Dương Thần sao lại mạnh mẽ như thế?

Đối phương chỉ cần lộ ra thực lực có thể chống lại hắn đã là quá bất ngờ rồi.

Vậy mà bây giờ, hắn còn bị đối phương đánh lui?

Không phải trước đây tên này vẫn bị người Vương gia sỉ nhục là một tên phế vật sao?

Vương Vân Khai đột nhiên cảm thấy việc mình bị Dương Thần đánh lui là một sự thật khó chấp nhận, giận dữ hét: "Dương Thần, chết đi cho ta!"

"Sơ hở đầy mình." Dương Thần nhìn Vương Vân Khai thở hồng hộc, ngân thương trong tay khẽ rung lên.

Tuy hắn chưa lĩnh ngộ hết tinh túy của Hỗn Nguyên Thương Pháp, nhưng bản thân thương pháp này đã đầy tinh ảo. Đối phó với Vương Vân Khai, quả là dễ như trở bàn tay. Lúc này, Dương Thần chỉ khẽ động kình lực, ngân thương đã hướng kim đao của Vương Vân Khai đâm tới.

"Coong!"

Tia lửa bắn ra tứ tung, Vương Vân Khai cảm nhận được một luồng sức mạnh khủng khiếp mà hắn không thể chống đỡ.

"Luyện Thể Cảnh tầng sáu, là Luyện Thể Cảnh tầng sáu!" Vương Vân Khai cảm nhận được, đây tuyệt đối không phải Luyện Thể Cảnh tầng năm, mà là sự áp chế của Luyện Thể Cảnh tầng sáu!

Sức mạnh quá lớn!

Sức mạnh này khiến hắn nhất thời khó chống đỡ, bị đánh lui bốn năm bước.

Dương Thần sao có thể bỏ qua cơ hội này, hắn vung trường thương, đột ngột bước tới. Sau một khắc, một chiêu hư chiêu đâm tới, chiêu "Trực Đảo Hoàng Long" hung mãnh, khiến Vương Vân Khai hoa cả mắt, tê cả da đầu, hoàn toàn không thể phân biệt được điểm tinh diệu trong thương pháp của Dương Thần.

Cũng chính trong lúc mê muội đó, Dương Thần đạp mạnh chân xuống, tung ra một quyền: "Bạt Vân Quyền."

Bạt Vân Quyền xuất ra, nắm đấm của Dương Thần nện thẳng vào người Vương Vân Khai.

"Phốc!"

Vương Vân Khai phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị đánh bay ra ngoài, ngã nhào xuống đất.

"Không hay rồi." Vương Vân Khai phát hiện có gì đó không ổn, vừa định đứng dậy, đột nhiên cảm thấy cổ mình lạnh toát, hắn thấy ngân thương của Dương Thần đã không biết từ lúc nào đặt ngay trên cổ. Chỉ cần hắn khẽ động, ngân thương này đủ để lấy mạng hắn.

Thấy cảnh này, người Dương gia lập tức reo hò.

"Ha ha, thắng rồi!"

"Dương Thần thiếu gia thật lợi hại!"

"Quá sảng khoái!"

"Thật hả hê, để tên Vương Vân Khai đó còn dám mắng người Dương gia ta toàn lũ phế vật!"

"Không ngờ Dương Thần lại đánh bại cả Vương Vân Khai. Vương gia dù gì cũng là đại tộc mà."

Người vui kẻ buồn, người Dương gia thì vui sướng, còn người Vu gia thì không khỏi thất vọng.

Tộc trưởng Vu gia rõ ràng không ngờ tới kết quả như vậy.

Vương Vân Khai toàn thân run rẩy, nhìn Dương Thần đang đứng trên cao nhìn xuống, hắn cảm thấy nhục nhã vô cùng, giận dữ hét: "Dương Thần, ngươi dám giết ta sao? Nếu ngươi giết ta, Vương gia sẽ không tha cho ngươi đâu!"

Hắn tưởng rằng có thể hù dọa Dương Thần.

Chỉ là hắn không biết, Dương Thần từ trước đến giờ chưa từng sợ bị người khác uy hiếp.

Hắn lạnh lùng cầm ngân thương, không hề e dè, khẽ chạm vào cổ Vương Vân Khai.

Chỉ một chút đó, Vương Vân Khai đã cảm thấy máu tươi trào ra, trong nháy mắt sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn: "Dương Thần, không, đừng giết ta, van cầu ngươi đừng giết ta mà. Xin ngươi, vừa nãy là ta sai, ta không nên mắng ngươi là phế vật. Dương Thần, ngàn vạn lần đừng giết ta!"

"Đồ hèn nhát!" Dương Thần vốn chỉ định dọa Vương Vân Khai một chút, không ngờ hắn lại không có chút cốt khí nào.

Ngay sau đó, hắn cầm ngân thương trong tay, lạnh giọng nói: "Vương Vân Khai, nhớ cho kỹ, ta không giết ngươi, chỉ là muốn để cho vị thiên kim Vu gia kia biết, nàng sau này phải gả cho một kẻ hèn nhát như thế nào."

Lời này lọt vào tai Vu Tiểu Tuệ, khiến nàng toàn thân run lên.

Giờ phút này, nàng chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Phải biết, Vương Vân Khai hôm nay cầu xin Dương Thần tha mạng, danh tiếng cả đời của hắn sẽ bị hủy hoại, mà nàng Vu Tiểu Tuệ, lại phải gả cho một kẻ như vậy? Cùng hắn gánh chịu tiếng xấu? Không, nàng không thể chấp nhận!

Vu Tiểu Tuệ đột nhiên có chút hối hận, nhưng chưa kịp suy nghĩ, nàng đột nhiên cảm thấy một ánh mắt lạnh băng đang nhìn mình.

Chủ nhân của ánh mắt đó, chính là Dương Thần.

Thấy Dương Thần nhìn mình chằm chằm, Vu Tiểu Tuệ đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Dương Thần bình thản nói: "Vu Tiểu Tuệ, cô nên nhớ kỹ, không phải người Dương gia không ai xứng với cô, mà là người Dương gia không ai muốn cô mà thôi. Đừng tự coi mình quá cao, đàn ông Dương gia không thiếu phụ nữ. Dương Vũ, ta nói có đúng không?"

Dương Vũ nếu còn không hiểu ý Dương Thần, đó mới là chuyện lạ. Thấy Dương Thần đánh bại Vương Vân Khai, trong nháy mắt, hắn cảm thấy xiềng xích trói buộc tâm hồn mình đã được cởi bỏ.

Trong lòng hắn bỗng trở nên sáng sủa vô cùng: "Vu Tiểu Tuệ, hôm nay cầu hôn, ta quả thật đã lựa chọn sai lầm. Không, vẫn chưa tính là sai lầm, hôm nay trước mặt bao nhiêu người, ta, Dương Vũ, quyết định từ bỏ cô!"

"Dương Vũ, ngươi nói, ngươi nói từ bỏ ta. Không, là ta không cần ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà từ bỏ ta?" Vu Tiểu Tuệ như bị kích thích, gào lên.

Mặc kệ hôm nay là Dương Vũ bỏ nàng hay nàng bỏ Dương Vũ, chỉ cần chuyện này lan truyền ra ngoài, danh tiếng của nàng sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.

Tất cả đều tại Dương Vũ.

Nhưng nàng lại quên, căn nguyên của mọi chuyện là do nàng.

Dương Vũ mất đi một cánh tay, nàng thoái hôn, đó không phải là lỗi của nàng, nàng sai là không nên lấy Vương Vân Khai làm chỗ dựa, sỉ nhục Dương Vũ.

"Chỉ bằng cái chỗ dựa Vương Vân Khai mà cô nói, đã ngã gục tại đây rồi!" Dương Thần lạnh nhạt nói.

Không thể không nói, Vu Tiểu Tuệ quả thật có vốn liếng để quyến rũ đàn ông. Thân hình uyển chuyển, dù mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, nhưng đôi môi đỏ mọng, ngũ quan xinh xắn, phối hợp với vẻ mặt kiều mỵ, đối với đàn ông mà nói, quả thật tràn đầy sức quyến rũ vô tận.

Chỉ tiếc, đối với hạng phụ nữ lẳng lơ, thậm chí phản bội người đàn ông của mình, hắn sẽ không bao giờ mềm lòng.

Vu Tiểu Tuệ run rẩy cả người.

Nàng đột nhiên cảm thấy, ngân thương của Dương Thần nhắm vào Vương Vân Khai, còn có sức thuyết phục hơn bất kỳ lời nói nào.

"Được rồi, chúng ta đi thôi." Dương Thần vừa thu lại ngân thương, xoay người rời đi.

Nhiệm vụ chính của hắn khi đến đây, chính là bảo vệ thể diện của Dương gia.

Bây giờ đã lấy lại được thể diện, tự nhiên nên rời đi.
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0052 - Sau 3 ngày đến cửa lãnh giáo

Chương 52: Sau ba ngày, đến cửa lãnh giáo

Dương Thần quá mạnh mẽ, trong mắt Vương Vân Khai, tựa như xát muối vào vết thương. Thấy đối phương xoay người rời đi, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn mình, trong lòng hắn càng thêm căm phẫn.

Không, không thể nào!

Hắn không dám tin tất cả những gì vừa xảy ra là sự thật.

Dương Thần chẳng phải là phế vật sao?

Rõ ràng trước đó không lâu, hắn còn tận mắt chứng kiến Dương Thần thua thảm hại trong cuộc cá cược với Vương gia, đến nỗi mất cả chiếc Tử Tú Đan Lô gia truyền. Chuyện này ai ai cũng biết, Dương Thần cũng vì thế mà bị gán cho cái mác phế vật.

Dương Thần đã bại dưới tay Vương gia!

Dương Thần đã bại dưới tay Vương gia!

Vương Vân Khai lẩm bẩm những lời này trong lòng, dường như chỉ có như vậy mới khiến hắn tìm được chút an ủi.

Nghĩ đến đó, Vương Vân Khai đột ngột bò dậy, lạc giọng hét: "Dương Thần, ngươi có gì đáng tự hào? Chẳng qua ngươi chỉ là kẻ thua cuộc dưới tay Vương gia chúng ta mà thôi!"

Vốn Dương Thần chỉ muốn tha cho Vương Vân Khai một mạng, không muốn gây thêm phiền phức. Nghe Vương Vân Khai nói vậy, hắn thật sự cảm thấy buồn cười.

Xem ra, chỉ có cách này mới có thể giúp Vương Vân Khai tìm thấy chút cảm giác tồn tại trong sự nhục nhã.

Hắn bình tĩnh xoay người, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Vương Vân Khai.

Ánh mắt đó khiến Vương Vân Khai giật mình một cái, toàn thân run rẩy.

"Vương Vân Khai, ta vừa rồi không giết ngươi, không có nghĩa là ta không dám giết ngươi." Dương Thần chậm rãi nói.

Nhìn ánh mắt kia, Vương Vân Khai chỉ cảm thấy như mình đang đứng trong hầm băng, nhiệt độ xung quanh cũng nhanh chóng giảm xuống.

"Nếu ngươi muốn dựa vào thất bại của ta trước đây để đả kích ta, thì ta chỉ có thể nói ngươi quá ngây thơ. Ba ngày sau, ta sẽ đích thân đến Vương gia, lãnh giáo luyện đan thuật của Vương Nhân và Vương Đức. Hy vọng đến lúc đó, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta, đương nhiên, nếu ngươi có gan." Dương Thần thản nhiên nói rồi quay đi, không nói thêm lời nào, cùng đoàn người rước dâu của Dương gia rời đi.

Vương Vân Khai không thấy vẻ thẹn quá hóa giận trong mắt Dương Thần, hắn chỉ thấy sự tự tin trong ánh mắt đối phương. Điều đó khiến hắn cảm thấy thất bại thảm hại.

Không ai đến đỡ hắn, kể cả Vu Tiểu Tuệ.

* * *

Trên đường trở về, Dương Thần sánh vai cùng Dương Viễn. Dương Vũ sau khi được băng bó vết thương trong xe ngựa, do dự một lát vẫn chạy đến chỗ Dương Thần. Hắn nhìn Dương Thần, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.

Điều này khiến Dương Thần bật cười: "Dương Vũ huynh, có gì cứ nói, đừng ngại."

Dương Vũ thở dài, sau đó nói: "Dương Thần, trước đây là ta sai. Sau chuyện rước dâu hôm nay, ta đã tỉnh ngộ rất nhiều. Trước kia ta thật sự quá ngây thơ. Tuy mất đi một cánh tay, nhưng ta lại cảm thấy tỉnh táo hơn, trưởng thành hơn. Có lẽ, họa phúc tương y là như vậy, nếu ta không mất cánh tay này, dù có đến lễ trưởng thành thì sao chứ, cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi."

Nói xong, Dương Vũ cúi người cung kính: "Dương Thần, xin nhận lời xin lỗi của ta về những chuyện trước đây."

Hắn thật lòng hối hận.

Hôm nay, hành động của Dương Thần không nghi ngờ gì đã giải quyết được khúc mắc trong lòng hắn, hóa giải sự bất cam từ sâu trong nội tâm. Nếu không có chuyện này, có lẽ hắn vĩnh viễn không thể quên được sự nhục nhã của Vương Vân Khai và Vu Tiểu Tuệ, khiến hắn cả đời thành phế nhân, không thể ngóc đầu lên được.

Chính Dương Thần đã đánh tan vẻ cao ngạo của Vương Vân Khai và Vu Tiểu Tuệ, cứu vãn nội tâm đang trên bờ vực sụp đổ của hắn.

Nhìn ánh mắt tràn đầy áy náy của Dương Vũ, thần sắc Dương Thần dần trở nên nghiêm túc.

Có thể thấy, Dương Vũ thật sự hối lỗi.

Xem ra, bản tính của Dương Vũ không xấu, ít nhất biết ơn và báo đáp.

"Ai mà chẳng có lúc bồng bột? Dương Vũ huynh đừng để ý. Tuy huynh mất một cánh tay, nhưng con đường võ đạo không vì thế mà kết thúc, chỉ cần nỗ lực, mọi chuyện đều có thể." Dương Thần mỉm cười nói.

"Ha ha, đúng vậy, Dương gia, ngoại trừ Dương Thần ngươi, thì ta, Dương Vũ, vẫn là thiên tài đệ nhất. Dù cánh tay này đã phế." Trong mắt Dương Vũ tràn đầy kiên định, khác với trước đây, lần này sự kiên định của hắn mang theo tự tin, chứ không phải kiêu ngạo.

Điều này khiến Dương Viễn, cha của Dương Vũ, vui mừng đến mức hai mắt có chút ướt át. Sau đó, ông cười lớn nói: "Đại trượng phu lo gì không có vợ? Con ta hôm nay tỉnh ngộ, ngày sau ắt sẽ thành tài."

"Đa tạ phụ thân đã luôn ủng hộ." Dương Vũ nhớ lại những gì Dương Viễn đã làm cho mình, nghẹn ngào nói.

Một lát sau, hắn mới lấy lại bình tĩnh: "Dương Thần, ta có chuyện muốn nói với ngươi, có thể nói chuyện riêng không?"

"ồ?"

Dương Thần mang theo nghi ngờ, cùng Dương Vũ tránh sang một bên.

Dương Vũ thấy những người khác không nghe được cuộc đối thoại của hai người, mới thở dài nói: "Dương Thần, ta cũng không biết phải nói với ngươi chuyện này như thế nào. Thực ra, phụ thân đã nói với Dương Hằng rồi, không cần gây sự với ngươi nữa. Nhưng, là anh em, ta biết rõ, hắn vẫn không từ bỏ ý định."

Điều này khiến Dương Thần có chút bất ngờ.

Dương Hằng vẫn không từ bỏ ý định với mình sao?

Thú vị đấy, xem ra, hắn vẫn đánh giá thấp sự thâm hiểm của Dương Hằng.

"Ta nói những lời này cũng có chút tư tâm. Dù sao ta và hắn cũng là anh em ruột. Nhưng, nếu thằng nhóc đó không biết điều mà gây sự với ngươi, Dương Thần ngươi đừng khách khí, cứ dạy dỗ cho hắn một trận, chừa cho hắn một đường sống là được. Ta tin rằng, sau khi nếm trải đau khổ, hắn sẽ tự hiểu ra." Dương Vũ lắc đầu.

* * *

Đội rước dâu rất nhanh trở về Dương gia. Dương Thần từ chối lời mời báo đáp của Dương Viễn, lấy lý do ba ngày sau sẽ đến Vương gia tỷ thí, chọn trở về nhà.

Còn Dương Viễn thì vội vã đến chỗ Dương Kim Hòa, báo cáo lại những chuyện liên quan đến Dương Thần.

Dương Kim Hòa không đi cùng Dương Thần đến Vu gia, nghe Dương Viễn kể lại đầu đuôi câu chuyện, lông mày nhướng lên, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc: "Dù ta cảm thấy Vương Vân Khai cũng không lợi hại bằng Từ Hổ, nhưng đao kiếm vô tình, Dương Thần lại có thể đánh bại Vương Vân Khai trong trận tỷ thí sinh tử, thật khiến ta vui mừng không thôi. Lần này, cũng xem như nói cho những gia tộc lớn khác biết, Dương gia chúng ta không phải là kẻ dễ bị bắt nạt."

Nếu như nói tỷ đấu bằng quyền cước chưa thể tính là chiến thắng thực sự, thì tỷ đấu sinh tử chính là chiến thắng thực sự.

Chiến thắng này không chỉ thể hiện thực lực, mà còn cho thấy sự gan dạ, kinh nghiệm chiến đấu phong phú.

"Đúng vậy, hơn nữa, ta cảm giác tu vi võ đạo của Dương Thần dường như đã có bước tiến lớn." Dương Viễn thành thật báo cáo.

"Lại tiến bộ? Mới có bao lâu?" Dương Kim Hòa lần này thật sự trợn tròn mắt: "Xem ra, những tài nguyên ta cung cấp đã phát huy tác dụng. Đại trưởng lão nói đúng, tài nguyên khác nhau đặt vào người khác nhau sẽ cho hiệu quả khác nhau. Dương Thần quả nhiên là thiên tài trong các thiên tài."
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0053 - Ánh mắt kiên định

Chương 53: Ánh Mắt Kiên Định

Tại sao trong tộc, tài nguyên lại ưu tiên cho thiên tài, còn những kẻ kém cỏi thì mặc kệ?

Bởi vì, khi tài nguyên được trao cho thiên tài, nó sẽ không bị lãng phí.

Nhưng nếu giao cho những kẻ tầm thường, dù có nhiều tài nguyên hơn nữa cũng sẽ uổng phí.

Việc Dương Thần và Vương Vân Khai giao đấu đã cho Dương Viễn thấy rõ tu vi của Dương Thần đã tăng tiến. Chỉ là, Dương Viễn không biết tu vi võ đạo của Dương Thần đã tiến bộ đến mức nào. Nếu hắn biết Dương Thần đã đạt đến Luyện Thể Cảnh tầng thứ sáu, e rằng lời nói cũng không được lưu loát như vậy.

"Phải đấy, Dương Vũ nhà ta đã đủ ưu tú rồi, nhưng so với Dương Thần thì vẫn còn kém một khoảng lớn." Dương Viễn cười nói.

"Đây là phúc âm của Dương gia ta, Dương Viễn, ngươi đừng chỉ nghĩ cho riêng mình. Dương Thần quật khởi, Dương gia ta cũng sẽ tự quật khởi." Dương Kim Hòa nhìn về phương xa, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Dương Viễn cung kính nói: "Tộc trưởng yên tâm, cả tâm tính lẫn thiên phú của Dương Thần đều thuộc hàng tốt nhất. Hôm nay, hắn giao chiến với Vương Vân Khai bằng vũ khí mà không hề nao núng, cho thấy người này trời sinh đã là người làm nên đại sự. Có nhân tài như vậy, ta không dám có chút tư tâm nào nữa. À phải, còn một chuyện nữa, ba ngày sau Dương Thần muốn đến Vương gia tỷ thí luyện đan với Vương Nhân và Vương Đức."

"Ồ? Ngã ở đâu đứng lên ở đó sao? Chuyện này cũng cần thiết. Chúng ta không thể nhúng tay vào được. Dương Thần cần phải tự giải quyết ân oán của mình. Tuy nhiên, để phòng Vương gia giở trò, Dương Viễn, ngươi và Thân Chinh hãy âm thầm bảo vệ Dương Thần, tuyệt đối không được để cậu ấy xảy ra chuyện gì." Dương Kim Hòa lo lắng, không ngừng dặn dò.

"Tộc trưởng cứ giao chuyện này cho ta. Dương Viễn ta không dám chắc chuyện khác, nhưng nếu có ai dám động đến Dương Thần, ta sẽ liều cả mạng này cũng không để họ toại nguyện!"

* * *

Cứ như vậy,

Một truyền mười, mười truyền trăm, chuyện Dương Thần sau ba ngày sẽ đến Vương gia so tài luyện đan đã lặng lẽ lan truyền khắp các tộc xung quanh Dương gia.

Mọi người đều biết đến sự "điên cuồng" của Dương Thần sau ba ngày.

Dùng từ "điên cuồng" để hình dung cũng không hề quá đáng. Phải biết, việc có người giao đấu với người của đại tộc không phải là chuyện hiếm, nhưng việc công khai tuyên bố muốn đến Vương gia khiêu chiến thì thật sự là chưa từng có.

Việc công khai khiêu chiến thiên tài của Vương gia không đơn giản chỉ là tỷ thí.

Một khi tỷ thí bắt đầu, bên khiêu chiến sẽ không còn đường lui.

Dương Thần chỉ một câu nói đã tự bịt đường lui của mình, nếu thắng thì không sao, nhưng nếu thua, danh tiếng của Dương Thần sẽ xuống dốc không phanh, khó có thể ngóc đầu lên được.

Chưa đánh đã tự chặn đường lui, đó là sự quyết đoán đến mức nào?

Chỉ riêng sự quyết đoán đó thôi, người bình thường cũng khó mà có được, sao có thể không gây ra chấn động?

Chỉ trong một ngày, rất nhiều bộ tộc xung quanh Dương gia đã bắt đầu bàn tán về chuyện này. Có thể nói, lời khiêu chiến của Dương Thần đã trở thành chủ đề nóng nhất trong những ngày gần đây.

"Tôi phải nói, đầu óc Dương Thần có vấn đề rồi. Chỉ có kẻ ngốc như hắn mới làm ra chuyện không chừa đường lui như vậy. Hắn tưởng rằng khiêu chiến thiên tài của đại tộc là chuyện dễ dàng lắm sao? Tùy tiện mở miệng rồi đòi đi khiêu chiến người ta? Lần này thì hay rồi, đến đường lui cũng không còn, muốn rút cũng không được. Hắn tưởng đây là trò đùa chắc?"

"Ca ca, huynh nói thế thì muội không thích nghe đâu. Dương Thần làm vậy là vì hắn có sự dũng cảm và quyết đoán mà người khác không có. Huynh thử đi khiêu chiến thiên tài của đại tộc xem, huynh có dám không?"

"Muội muội, muội đừng có bênh vực Dương Thần như vậy chứ. Đi một chuyến đến Dương gia mà hồn vía bị hắn câu mất rồi sao?"

Thiếu nữ nhắc đến Dương Thần, trong lòng vui sướng nói: "Đâu có! Dương Thần còn trẻ mà đã có dũng khí và thực lực như vậy, ai mà không thích chứ? Muội mặc kệ, muội không muốn nghe huynh nói xấu về Dương Thần. Hơn nữa, ngày mai Dương Thần đến Vương gia tỷ thí, muội cũng phải đi xem!"

Có không ít người mang thái độ đi xem náo nhiệt.

Rất nhiều người muốn xem Dương Thần sẽ khiêu chiến thiên tài Vương gia như thế nào.

Tuy nhiên, không nhiều người đánh giá cao Dương Thần.

Bởi vì, rất nhiều người biết rõ trình độ luyện đan của Dương Thần.

Phải biết, trước kia Dương Thần có tiếng tăm như vậy, cuối cùng cũng là vì trận cá cược luyện đan với Vương gia.

Nếu Dương Thần chỉ là bị người ta đánh bại một cách thảm hại thì đã đành, nhưng đằng này, Dương Thần luyện ba lò đan dược quý giá mà không lò nào thành đan, trận cá cược đó quả thật là trò cười vô tiền khoáng hậu. Cộng thêm việc mấy thiên tài Vương gia muốn tạo thanh thế cho mình, đã thổi phồng chuyện này lên, biến Dương Thần thành trò cười cho thiên hạ.

Đúng vậy, danh tiếng của Dương Thần lúc đó không phải là tốt đẹp gì.

Với trình độ luyện đan như vậy, ai dám đánh giá cao Dương Thần?

"Tôi thấy Dương Thần chỉ là muốn ngã ở đâu đứng lên ở đó thôi, nhưng có vẻ hơi nóng vội. Thiên phú võ đạo của cậu ta quả thật rất kinh ngạc, không ai ngờ tới. Nhưng thiên phú luyện đan của cậu ta lại quá tệ, đi khiêu chiến Vương Nhân và Vương Đức chẳng phải là tự tìm đường chết sao?"

"Dương Thần quá nóng vội rồi."

"Đáng tiếc thật, tuổi trẻ khinh cuồng. Dương Thần nóng lòng muốn chứng minh bản thân, e rằng trận chiến ngày mai sẽ thua thiệt lớn."

Thời gian trôi qua..

Chẳng mấy chốc đã đến ngày hẹn ba ngày sau.

Dương Thần chuẩn bị đến Vương gia.

Rất nhiều người đều cho rằng Dương Thần muốn ngã ở đâu đứng lên ở đó.

Nhưng họ không biết, Dương Thần hoàn toàn không nghĩ như vậy.

Ngã ở đâu đứng lên ở đó sao?

Không phải vậy!

Lần này hắn đến Vương gia khiêu chiến Vương Nhân và Vương Đức, chỉ là muốn để cái "Dương Thần" kia yên tâm rời đi mà thôi.

"Tuy không thích làm chuyện chùi đít này, nhưng xem ra cũng không còn cách nào khác." Dương Thần lẩm bẩm, đứng dậy khỏi giường và chỉnh trang quần áo.

Hắn soi mình trong gương đồng, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, với tâm lý muốn báo thù của Vu Tiểu Tuệ và Vương Vân Khai, chắc họ đã tuyên truyền chuyện ta đến Vương gia khiêu chiến cho mọi người đều biết rồi."

Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn nhếch lên.

Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của hắn.

Dù hắn không ra khỏi nhà, nhưng chuyện bên ngoài, ít nhiều hắn cũng đoán trước được một chút.

Lúc hắn tuyên bố sẽ đến Vương gia khiêu chiến, hắn đã nghĩ đến chuyện này sẽ náo động cả lên. Với tâm lý báo thù của Vu Tiểu Tuệ và Vương Vân Khai, chắc chắn họ sẽ muốn dồn hắn vào chỗ chết. Mà việc hắn đến Vương gia khiêu chiến, chẳng phải là cơ hội tốt nhất sao?

Suy cho cùng, trình độ luyện đan của hắn trong mắt người ngoài có thể là cực kỳ kém cỏi.

Nhưng ai có thể ngờ, khi hắn dám nói ra những lời đó, hắn vốn dĩ không hề coi trận tỷ thí ngày hôm nay ra gì.

Đối với luyện đan, hắn có sự tự tin tuyệt đối.

Người cản giết người, thần cản giết thần!

"Như vậy cũng tốt, ta sẽ hoàn toàn xóa bỏ những cái nhìn không tốt về ta. Coi như là xóa sạch tiếng xấu của Dương Thần lúc còn sống."

"Thiếu gia, những công cụ luyện đan mà ngài thường dùng, ta đã chuẩn bị xong cho ngài, còn gì cần nữa không ạ?" Ngoài cửa, Cố Minh Nguyệt khéo léo dịu dàng hỏi.

"Cót két!"

Cửa mở ra, Dương Thần hiện ra, ánh mặt trời chiếu vào khiến hắn trông ấm áp và nhu hòa.

Dương Thần chắp tay sau lưng, đi trước, dứt khoát nói: "Không cần, nếu đã chuẩn bị xong thì lên đường thôi, chúng ta đi!"

"Thiếu gia, chúng ta đi Vương gia sao?" Cố Minh Nguyệt bước chân nhỏ nhẹ, theo sát sau lưng Dương Thần.

"Ừ, đi Vương gia." Dương Thần nhìn thẳng về phía trước.

Cố Minh Nguyệt nhìn rất rõ.

Đó là một đôi mắt kiên định..
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0054 - Đào mộ tổ ta sở trường

Chương 54: Đào Mộ Tổ, Ta Sở Trường

Không chỉ những người ngoại tộc, Dương Thần còn đánh giá thấp sự thù hận mà Vương Vân Khai và Vu Tiểu Tuệ dành cho mình. Chuyện này đã được lan truyền đến mức cao trào, ít nhất thì trên đường đi từ Dương gia, bên cạnh hắn đã có vài chục con cháu Dương gia đi theo.

"Các ngươi đây là.." Dương Thần nhìn những người Dương gia định đi cùng mình, nghi hoặc hỏi.

Dương Vũ cũng ở trong đám người, dù chỉ còn một cánh tay nhưng trông hắn còn phấn chấn hơn trước. Hắn vẫy tay, nhẹ nhàng nói: "Dương Thần, bọn ta đi giúp ngươi tăng thêm khí thế. Nhất định phải đánh bại Vương Nhân và Vương Đức. Mấy người Vương gia ngày thường không ít lần ức hiếp người Dương gia, bọn ta trông cậy vào ngươi để trút giận đó."

Dương gia dù sao cũng chỉ là một bộ tộc trung đẳng, trước mặt các đại bộ tộc vẫn phải cúi đầu.

Cho nên, bao gồm Dương gia, rất nhiều bộ tộc trung đẳng khác cũng phải nhìn sắc mặt các đại bộ tộc mà sống, không tránh khỏi việc bị những thiên tài của các đại tộc kia bắt nạt.

Chỉ là những chuyện đó không quá lớn, mọi người nhịn một chút là qua, nhưng điều đó không có nghĩa là không ai ghi hận!

Đều là những trang nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, dựa vào cái gì mà để người khác leo lên đầu mình đi ị đi đái?

"Đúng đấy, Dương Thần, tất cả trông cậy vào ngươi cả."

"Nếu cần, ta sẽ cho ngươi mượn cái Lò Ngân Linh Đan gia truyền!"

"Ta cũng có không ít dược liệu luyện đan, Dương Thần, nếu ngươi cần, cứ lấy hết."

"Nhất định phải giành lại danh dự!"

Dương Vũ đứng đầu, gầm lên một tiếng: "Mọi người im lặng chút đã, tiêu chuẩn luyện đan của Dương Thần, ta là biết rõ. Đệ đệ của ta còn không phải đối thủ của hắn.

Hôm nay chúng ta đi qua, đừng quên mục đích chính. Dương Thần là đi khiêu chiến Vương gia, chắc chắn sẽ bị người Vương gia chế giễu. Đến lúc đó, Dương Thần có thể sẽ bị người ta dùng số đông đè ép, mọi người phải làm sao?"

"Bọn họ muốn chửi, chúng ta chửi lại, bọn họ muốn đánh, chúng ta đánh lại. Dương gia không thiếu nam nhân!"

"Vậy mới tốt." Dương Vũ cười lớn.

Dương Thần cũng cười.

Tuy rằng trước kia hắn từng bị con cháu Dương gia bắt nạt, nhưng bây giờ ngẫm lại, những người trẻ tuổi này cuối cùng vẫn chỉ là một đám thiếu niên nhiệt huyết.

"Được, chúng ta đi náo loạn Vương gia một phen!"

"Náo loạn thì được, nhưng vẫn phải giữ chừng mực, không thể vượt quá giới hạn. Để an toàn, ta sẽ đi cùng các ngươi."

Ngay lúc đám thiếu niên đang lớn tiếng hò hét, đột nhiên, Dương nhị gia chậm rãi bước tới, hai tay chắp sau lưng, khí thế ngút trời. Vừa xuất hiện, ông đã khiến đám thiếu niên đồng loạt cúi đầu cung kính.

Dương Thần mừng rỡ nói: "Nhị gia!"

Hắn làm sao không biết ý nghĩa việc Dương nhị gia xuất hiện lúc này?

Đối phương nói là muốn xem bọn họ, nhưng thực tế, Dương nhị gia xuất hiện lúc này phần lớn là để ngăn cản người Vương gia giở trò, nên đích thân đi theo.

Phải biết, lần khiêu chiến này có quy mô rất lớn. Nhiều trưởng bối đi theo, không thể nghi ngờ là có thêm một tầng bảo đảm.

Dương Thần tuy không để ý việc Dương nhị gia có đi hay không, nhưng sự xuất hiện của ông thật sự khiến lòng người ấm áp.

Dương nhị gia đương nhiên sẽ không giống đám tiểu tử này, sát khí đằng đằng như đi gây sự. Nhưng rõ ràng ông cũng đã bị khơi dậy ý chí chiến đấu, chậm rãi nói: "Dương Thần, hôm nay khiêu chiến, tuy chỉ là luyện đan đơn giản. Nhưng trong lòng nhị gia, ngươi đã là đại diện cho mặt mũi của người trẻ tuổi Dương gia trong lĩnh vực luyện đan."

"Nếu ngươi thua, điều đó đồng nghĩa với việc Dương gia chúng ta lại thất bại trong cuộc khiêu chiến với đại tộc." Dương nhị gia lẩm bẩm như nói một mình: "Nhớ năm đó, ta cũng từng nóng nảy như ngươi, chỉ tiếc, nhị gia đã thất bại. Khiêu chiến với đại tộc, thật quá khó khăn. Nhưng thất bại vẫn tốt hơn là không có can đảm đi khiêu chiến. Chúng ta không sợ thất bại, Dương Thần, ngươi cũng không cần quá lo lắng."

Góc nhìn của ông khác với đám thiếu niên này.

Đám tiểu tử này phần lớn nghĩ rằng chuyện này tối đa chỉ là đại diện cho Dương Thần mà thôi.

Nhưng trong mắt ông, ý nghĩa của nó không đơn giản như vậy.

Đúng là Dương Thần là người khơi mào cuộc khiêu chiến. Nhưng Dương Thần đại diện cho điều gì? Đại diện cho Dương gia!

Nếu Dương Thần có thể khiến Vương gia lật thuyền trong mương trong một tình cảnh lớn như vậy, không thể nghi ngờ sẽ cho người khác biết rằng Dương gia ít nhất là có thực lực và tiêu chuẩn luyện đan để đấu với các đại tộc!

"Cố gắng lên." Dương nhị gia vuốt râu.

"Nhị gia, cháu hiểu rồi." Dương Thần nhìn khuôn mặt già nua của Dương nhị gia, trong lòng chợt hiểu ra ý tứ sâu xa của ông.

Nghĩ đến đây, Dương Thần nở nụ cười ấm áp: "Lên đường thôi."

* * *

Khi đến Vương gia, Dương Thần cuối cùng đã được chứng kiến thế nào là thanh thế cuồn cuộn!

Bởi vì trước cửa Vương gia, người đông nghìn nghịt. Những người này bàn tán xôn xao, không có trật tự gì, hiển nhiên đều là người ngoại tộc đến xem náo nhiệt. Lúc thấy Dương Thần đi tới, từng người nhường đường, tiếng bàn tán lại càng thêm kịch liệt.

"Người đông quá.."

"Đừng mất bình tĩnh, sợ gì chứ? Học Vũ ca với Thần ca đi! Nhìn hai người bọn họ xem, trấn định biết bao."

"Dương Thần đến rồi."

"Người Dương gia tới!"

"Nhìn dáng vẻ này, quả nhiên là đến tỷ thí, không ngờ tin đồn lại là thật. Dương Thần thật sự dẫn một nhóm người đến khiêu chiến Vương gia."

"Người Vương gia cũng đợi lâu rồi, lần này có trò hay để xem. Một bên là Vương gia, một bên là Dương gia. Vương Nhân và Vương Đức thì khỏi nói, đều là những thiên tài luyện đan có tiếng. Còn Dương Thần nghe nói là bảo bối của Dương gia. Hai bên đụng độ, quá đặc sắc."

Cũng như những người vây xem bàn tán, người Vương gia quả thật đã chờ đợi rất lâu.

Dù sao, tin đồn đã lan truyền, thêm việc Vương Vân Khai trở về xác nhận, người Vương gia không có lý gì mà không coi trọng chuyện này. Một bộ tộc trung đẳng đến khiêu chiến, các đại tộc vô cùng muốn được chứng kiến.

Trước mắt là cuộc thí luyện bách tộc, đại tộc nào mà không muốn nhân cơ hội này để giết gà dọa khỉ, lập uy? Đằng này người Dương gia lại tự đưa đầu vào chỗ chết, người Vương gia nào có lý gì không vui vẻ, bọn họ đang lo không có cơ hội lập uy đây.

Rất nhanh, Dương Thần cùng mọi người đã đến khoảng đất trống giữa đám đông. Hai bên đối mặt, Dương Thần nhìn hai thiếu niên đứng đầu Vương gia. Hai người này chính là Vương Nhân và Vương Đức.

Phía sau Vương Nhân và Vương Đức cũng có một nhóm người đi theo, có thiếu niên Vương gia, cũng có trưởng bối Vương gia.

Hai bên vừa đối mặt, không khí liền trở nên căng thẳng.

"Dương Thần, các ngươi đến chậm quá đấy, ta còn tưởng các ngươi không có gan đến đây." Vương Nhân đứng đầu, khi thấy Dương Thần thì không hề che giấu vẻ chế giễu: "Nói đến Dương Thần, bây giờ ngươi cũng gan dạ thật đấy, chẳng lẽ lần trước thua vẫn chưa đủ thảm sao? Bán quần thủng đít kiếm được chút linh thạch rồi lại muốn đến biếu ta?"

"Bà nội nó, ngươi nói ai đấy?" Nghe Vương Nhân nói vậy, một đệ tử Dương gia lập tức nhảy ra, chỉ vào Vương Nhân mà mắng.

Điều này khiến Dương Vũ lúng túng, vội nói: "Khụ khụ.. Dương Nhất Minh, ngươi nóng vội rồi."

"Ơ.. Vũ ca, ta nóng vội sao?" Dương Nhất Minh lăng xăng mắng một trận, bỗng phát hiện mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ, lại lúng túng rụt về.

"Nói nhảm? Có chút phong độ được không, người ta còn chưa giận, chúng ta đừng vội giận. Nhìn xem, đúng là chưa thấy qua cảnh tượng lớn. Nhớ đấy, tuy rằng chúng ta đến đây để trợ uy, nhưng đừng động một chút là há mồm muốn xé xác người ta. Người ta dù gì cũng là đại tộc, xé xác với họ thì có lợi gì cho Thần ca chứ? Việc chúng ta cần làm là không thể để Thần ca bị mất thanh thế trước khi giao chiến." Dương Vũ tức giận nói.

Dương Nhất Minh gãi đầu áy náy, hắn còn tưởng có người bất kính với Dương Thần nên mới nhảy ra mắng, kết quả.. Hình như không phải vậy.

Dương Vũ trừng mắt nhìn Dương Nhất Minh: "Mọi người nghe cho kỹ, lát nữa nhìn ánh mắt ta mà hành động. Nếu thấy tình hình không ổn, cứ dựa theo giọng hét vừa rồi của Dương Nhất Minh mà làm theo, nghe chưa? Phải gọi được hết khí khái anh hùng của Dương gia ta ra. Nếu bọn chúng không biết giữ mặt mũi thì cũng đừng khách khí, cứ chửi thẳng lên mười tám đời tổ tông nhà chúng nó!"

"Vũ ca yên tâm, khoản đào mả tổ tông này thì ta là nhất rồi." Dương Nhất Minh vỗ ngực cam đoan: "Tuyệt đối không làm mất thanh thế của Thần ca, đám mặt trắng nhỏ của Vương gia, một mình ta có thể mắng năm đứa!"

* * *
 
Chia sẻ bài viết
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back