397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0040 - Trở thành tiêu điểm

Chương 40: Trở thành tiêu điểm

Chỉ một thoáng, vô số ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Dương Thần. Không còn nghi ngờ gì nữa, việc Dương Thần dễ dàng đánh bại cả những kẻ được Hồng Y Bang dày công bồi dưỡng đã biến hắn trở thành tâm điểm của Lễ thành nhân lần này.

Sự chú ý này vượt xa mọi dự đoán ban đầu của tất cả mọi người.

Dù là một thiên tài trẻ tuổi xuất chúng đến đâu cũng khó có thể khiến những thiếu nữ đang tuổi xuân thì phải đỏ mắt tranh giành. Tình huống tranh đoạt như vậy, có thể nói bốn, năm năm các tộc tổ chức Lễ thành nhân cũng khó lòng thấy được một lần.

Một thiên tài tầm cỡ đó, dùng từ "ưu tú" thôi thì không đủ để hình dung.

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

Sự xuất hiện của Dương Thần đã hoàn toàn khiến những thiếu nữ ngoại tộc phải đỏ mắt.

"Khuê nữ à, thành tựu của Dương Thần con cũng thấy rồi đấy, tương lai tiền đồ chắc chắn vô lượng. Dù phụ thân biết con da mặt mỏng, nhưng chung quy vẫn nên thử một lần, vạn nhất Dương Thần lại có cảm tình với người như con thì sao? Dương Thần được hoan nghênh như vậy, con tuy là nữ nhi, nhưng cứ chủ động một chút vẫn tốt hơn."

"Khuê nữ, nếu có thể tóm được Dương Thần thì ngay cả tộc trưởng nhìn thấy chúng ta cũng phải nể mặt. Với bộ tộc nhỏ như chúng ta, thiên tài của đại bộ tộc thì đừng mơ tới nữa. Nhưng Dương Thần này, tuyệt đối không hề kém cạnh so với những thiên tài được đại bộ tộc đào tạo ra đâu."

Không ít các bậc trưởng bối đưa con gái đến Lễ thành nhân của Dương gia để kén rể, khi thấy kết quả như vậy liền rối rít dặn dò con gái mình.

Lễ thành nhân còn chưa kết thúc, Dương Thần đã trở thành đối tượng tranh giành của vô số người.

Phụ thân của Dương Hằng đứng trong đám đông, vốn định an ủi con trai đang thất thế, giờ phút này thấy Dương Thần dễ dàng đánh bại Từ Hổ thì lại hít một hơi lạnh.

Người đàn ông này thở dài: "Dương Hằng, sau này nhớ kỹ, tuyệt đối đừng gây sự với Dương Thần nữa. Hắn không còn là người mà con có thể trêu vào đâu, nếu con còn gây sự với Dương Thần, cho dù cha có chút địa vị ở Dương gia cũng không thể bảo vệ được con."

Dương Hằng mặt đầy vẻ cay độc, không biết có nghe lọt lời cha mình nói hay không, chỉ khẽ ừ một tiếng. Nhưng nhìn ánh mắt căm hờn trên mặt hắn, vẫn không hề giảm bớt.

Người hối hận nhất bây giờ có lẽ là Chu Hoài Nghĩa, kẻ đã từng phản bội Dương Thần.

Hắn giờ đây nhìn Dương Thần với tư thái mạnh mẽ đánh bại Từ Hổ, trở thành thiên tài kiệt xuất nhất của Dương gia, trở thành nhân vật nổi bật nhất của Lễ thành nhân hôm nay, hối hận đến phát điên.

Phải biết rằng, đánh giá địa vị của một thiên tài trong gia tộc, phần lớn dựa vào giai đoạn Lễ thành nhân này.

Dương Hằng và Dương Vũ trước đó được tung hô lợi hại hơn nữa, nhưng bây giờ tại Lễ thành nhân lại thua trận, hy vọng gia tộc sẽ chiếu cố hai người này ư, có thể sao?

Hắn vốn cho rằng mình leo lên được cành cao Dương Hằng là một lựa chọn vô cùng sáng suốt.

Nhưng bây giờ xem ra, hắn đã đưa ra một quyết định ngu xuẩn hết mức.

Dương Thần hôm nay chắc chắn sẽ một bước lên trời, trở thành thiên tài được Dương gia toàn lực bồi dưỡng.

Hắn không hiểu sao lúc đó mình lại có ý nghĩ rút gân mà phản bội Dương Thần, phải biết rằng, việc hắn phản bội Dương Thần thì có được lợi ích gì thực tế? Dương Hằng không cho hắn thứ gì, thậm chí còn hoàn toàn coi hắn như một người hầu, đãi ngộ còn không bằng khi ở chỗ Dương Thần.

Ít nhất khi ở bên Dương Thần, hắn còn nhận được một thứ gọi là "tôn trọng".

Nếu như ban đầu hắn ở lại bên Dương Thần thêm hai tháng, thể hiện một chút trung thành, thì bây giờ có lẽ đã được thăng quan tiến chức nhanh chóng rồi. Nhưng chỉ vì hai tháng ngắn ngủi đó, hắn đã chọn con đường phản bội.

Bây giờ nói những điều này còn có ý nghĩa gì nữa?

Tất cả đều đã muộn, tất cả đều đã muộn rồi.

Còn Dương Thải Điệp thì dẫn theo một đám tỷ muội vội vã lao ra khỏi đám đông, đi đến bên cạnh Dương Thần.

"Bảo à, em không sao chứ, có bị thương không?" Dương Thải Điệp đầy quan tâm hỏi.

Dương Thần mỉm cười nói: "Tỷ tỷ, tỷ thấy em có giống người bị làm sao không?"

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Dương Thải Điệp lúc này mới yên lòng.

Dương Thần vừa định nói gì đó, đột nhiên thấy có người chú ý mình, bèn quay người nhìn. Lúc này mới phát hiện, Dương Thải Điệp đang dẫn theo các tỷ muội, từng người một liếc mắt đưa tình với mình, điều này làm hắn dở khóc dở cười, chỉ có thể coi như không thấy.

Hắn từng bị người con gái thân cận nhất phản bội, dù không nói là không muốn lấy vợ sinh con, nhưng để hắn dễ dàng tin tưởng người khác như vậy thì vẫn còn rất khó.

Đây là một vết sẹo trong lòng, hắn bây giờ vẫn chưa thể vượt qua được.

Thái độ của Dương Kim Hòa đối với Dương Thần lúc này cũng đã có sự thay đổi một trời một vực, ông ôn hòa nói: "Dương Thần, làm tốt lắm!"

Dương nhị gia và Dương tứ gia cũng lớn tiếng cười nói: "Đúng vậy, Dương Thần, làm tốt lắm!"

"Tộc trưởng, nhị gia, tứ gia, quá khen rồi. Vừa rồi, Dương Thần cũng chỉ là may mắn mà thôi." Dương Thần mỉm cười nói.

"May mắn ư? Ngươi còn xé cả cánh tay của Từ Hổ kia kìa. Nhìn vẻ mặt của tên Tam đương gia mã tặc kia, ta đã không nhịn được cười rồi, Dương Thần, ngươi làm giỏi lắm!" Dương tứ gia tính tình cởi mở, nói xong còn vỗ tay khen ngợi.

Đùa à?

Nếu không phải có Dương Thần, bây giờ Dương gia dù có bị mất mặt, chịu thiệt thòi, bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.

Chẳng lẽ bọn họ lại đi đối đầu với đám mã tặc kia?

Liều mạng sao?

Cho nên, mất mặt thì đành chịu, bọn họ cũng không có cách nào. Chỉ có thể trách bản thân không đủ năng lực giành lại thể diện.

Nhưng mà, ngay lúc tất cả đều cảm thấy mất hết mặt mũi, Dương Thần lại giao đấu với Từ Hổ, vậy mà hoàn toàn nghiền ép đối thủ, thậm chí còn xé đứt một cánh tay của Từ Hổ. Kết quả này có thể nói là nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Điều quan trọng nhất là, Dương Thần đã giúp Dương gia lấy lại thể diện, đây mới là chuyện mấu chốt nhất.

Tên Tam đương gia kia dù tức giận đến đâu cũng không dám vì chuyện này mà chủ động ra tay với Dương gia, bởi vì bọn chúng không có lý. Chỉ cần không có lý thì khi bọn chúng dám ra tay, mười hai đại bộ tộc chắc chắn sẽ giúp Dương gia, khi đó, Hồng Y Bang cũng không còn đường lui.

"Dương Thần, biểu hiện hôm nay của ngươi, ngay cả lão phu cũng không thể ngờ tới được. Không ngờ ngươi không những có thành tựu xuất sắc trong luyện đan mà tu vi võ đạo cũng đã vượt xa tưởng tượng của ta." Lúc này, một giọng nói sang sảng vang lên, thì ra Lý Hựu Ngôn không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

"Lý tiền bối!" Dương Thần kinh ngạc nói.

Dương Kim Hòa ôn hòa nói: "Xem ra Lý lão ca quả nhiên là quen biết với Dương Thần tiểu tử này."

"Ha ha, đây cũng là duyên phận thôi. Nói đến thì, Lý mỗ đã muốn hợp tác với Dương gia, nhưng hôm nay Hồng Y Bang xuất hiện, Lý mỗ lại không dám ủng hộ, thật sự là xấu hổ. Mong Dương lão ca có thể hiểu cho." Lý Hựu Ngôn hít sâu một hơi.

Dương Kim Hòa khoát tay: "Lý lão ca nói đùa, tâm tình của ngài, ta có thể hiểu được."

Hai nhà dù sao cũng chỉ là hợp tác, không phải người một nhà. Nếu đối thủ là đám mã tặc hùng mạnh, Lý Hựu Ngôn không dám đứng ra giúp đỡ cũng là điều dễ hiểu. Dù sao, Lý Hựu Ngôn cũng phải tính toán cho gia tộc mình, nếu đám mã tặc kia ngày nào đó ghé thăm Lý gia thì sao Lý Hựu Ngôn có thể chịu nổi?

Lý gia chủ yếu kinh doanh thương mại, còn kém Dương gia một bậc về thực lực.

"Dương lão đệ có thể hiểu cho tâm tình của Lý mỗ, thật sự là khiến Lý mỗ không biết lấy gì báo đáp. Vậy thì thế này đi, sau khi Lễ thành nhân kết thúc, Lý mỗ sẽ chọn ngày lành, tuyên bố cùng Dương gia tiến hành hợp tác toàn diện." Lý Hựu Ngôn ôn hòa nói.

Dương Kim Hòa vừa nghe đến đây, trong lòng vui mừng khôn xiết: "Ha ha, tốt, Lý lão ca, cứ quyết định như vậy đi. Xem ra Lễ thành nhân này, Dương gia ta, cũng nên nhanh chóng kết thúc thôi."

Bây giờ ông càng nhìn Dương Thần càng thấy thuận mắt.

Có thể nói, nếu không có Dương Thần, hôm nay Dương gia không những mất mặt mà còn có khả năng Lý Hựu Ngôn sẽ từ chối hợp tác vì Dương gia thất thế.

Việc Lý Hựu Ngôn bây giờ không ngừng hợp tác, chẳng phải là vì Dương gia hôm nay không bị thiệt dưới tay Hồng Y Mã Tặc Bang sao?

"Được rồi, vì vừa rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thì vòng tỷ thí thứ hai dừng ở đây thôi." Dương Kim Hòa cũng lười tiếp tục, dù sao thì Dương Thần hôm nay đã đoạt ngôi đầu, không còn gì để tranh cãi nữa rồi.

Ngay sau đó, Dương Kim Hòa nói: "Bên dưới, mang vũ khí lên!"

Ầm ầm, một đám gia bộc Dương gia mang những giá vũ khí đao kiếm đến.

"Hôm nay các con cháu Dương gia đã trưởng thành, đã là người lớn, sau này đánh nhau không chỉ là đấm đá qua lại nữa. Chiến tranh thật sự là thấy máu chém giết, lúc chém giết, có một món vũ khí thuận tay chính là điều mấu chốt!"

Lão bộc lớn tiếng nói: "Tiếp theo, các ngươi chọn một món vũ khí mà mình thấy thuận tay, coi như là đã hoàn toàn trưởng thành!"

Đây cũng là khâu cuối cùng của Lễ thành nhân Dương gia, cũng là khâu mà mọi người đều vô cùng coi trọng, bởi vì chọn vũ khí sẽ đại biểu cho con đường võ đạo sau này của người đó.
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0041 - Hỗn Nguyên Thương Pháp

Chương 41: Hỗn Nguyên Thương Pháp

"Chọn vũ khí, phải nhớ kỹ không được lơ là, khinh suất! Một kiện vũ khí sẽ quyết định con đường võ đạo của võ giả sau này, nó là trợ thủ đắc lực của mỗi người!" Lão bộc cất giọng sang sảng, âm thanh vang vọng khắp nơi. "Được rồi, tất cả hãy bắt đầu chọn cho mình một món vũ khí yêu thích đi."

Nghe lão bộc nói, đám thiếu niên lần lượt tiến lên, cẩn thận lựa chọn trước các giá vũ khí.

Không ai dám hời hợt, hiển nhiên ai nấy đều đã được người lớn trong nhà dặn dò trước.

"Dương Thần, cháu muốn chọn vũ khí gì?" Dương tứ gia đứng cạnh Dương Thần, tò mò hỏi.

Dương Thần được xem là thiên tài ưu tú nhất hôm nay, sự lựa chọn của cậu không chỉ khiến Dương tứ gia mà cả những người khác cũng vô cùng hiếu kỳ.

Dương Thần xoa cằm, trầm tư suy nghĩ một hồi rồi mới lên tiếng: "Tứ gia, cháu muốn chọn thương."

"Thương?"

Dương tứ gia và tộc trưởng Dương gia liếc nhìn nhau, cả hai đều vô cùng bất ngờ.

Thương là một loại vũ khí đặc biệt, không phải là chủ lưu.

Ở đời này, vũ khí chủ lưu được chia thành đao, kiếm, xích, côn..

Nguyên nhân là vì đao kiếm có nhiều biến số hơn, còn thương thì khác. Thương rất dễ nắm bắt, biến số lại càng ít, khi giao chiến rất dễ bị thua thiệt. Đây là chuyện thường thấy ở các bộ tộc Đại Hoang.

Dương tứ gia sợ Dương Thần đi đường vòng, nghiêm túc nói: "Dương Thần, tứ gia phải nói rõ với cháu, mấu chốt của giao đấu chính là biến số. Vì sao đao kiếm lại là binh khí chủ lưu? Vì khi vận dụng hai thứ này, biến số vô vàn, khiến người ta khó lòng phòng bị!"

"Còn thương, chiêu thức đơn giản, biến số ít ỏi, khi giao chiến rất khó chiếm tiên cơ. Thương này, có lẽ không xứng với thiên phú của cháu."

Nghe vậy, Dương Thần bật cười.

Xem ra, đây chính là cách nhìn của người Đại Hoang.

Góc nhìn của cậu khác với họ.

Thậm chí, ngay cả trước đây, tầm nhìn của cậu cũng đã xa hơn người khác.

Nếu là người Đại Hoang khác, chắc chắn sẽ thấy Dương tứ gia nói đúng, thương chỉ có một đường, biến số ít ỏi, khi giao chiến rất dễ rơi vào thế bất lợi. So với đao kiếm chủ lưu thì thương có vẻ yếu thế hơn nhiều.

Nhưng đây chỉ là cách nghĩ của người Đại Hoang, sở dĩ họ nghĩ vậy là vì công pháp ở Đại Hoang quá khan hiếm.

Còn ở bên ngoài thì khác, ở bên ngoài, vũ khí không có phân chia cao thấp.

Kiếp trước, Dương Thần từng được tận mắt chứng kiến một vị cao thủ tuyệt thế chiến đấu, và chính cuộc chiến đó đã khiến cậu quyết định tu luyện thương pháp.

Đúng vậy, ngày hôm đó, Dương Thần may mắn thấy cường giả tuyệt thế kia xuất thủ, người này tay cầm trường thương, đứng sừng sững giữa trời, gió lạnh gào thét, tóc dài tung bay, mắt nhìn xuống đại địa. Khi giao đấu với yêu thú khổng lồ, chỉ một thương thôi đã khiến núi sông tan nát.

Nếu không được các cao thủ khác bảo vệ, có lẽ chỉ chút dư chấn cũng đủ khiến cậu tan xương nát thịt. Dù vậy, cú đánh đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cậu. Cậu biết rõ, người cường giả kia đã vượt xa khỏi phạm vi hiểu biết của võ giả bình thường.

Từ đó, Dương Thần bắt đầu nghiên cứu sâu về thương pháp.

Ít nhất, thương pháp không hề ít biến số như Dương tứ gia nói. Ngược lại, thương pháp mới chính là con đường có nhiều biến số nhất!

Không những vậy, nếu có thể tu luyện thương pháp đến đại thành, chắc chắn có thể giống như cường giả tuyệt thế kia, hội tụ vô vàn biến số trong một chiêu, một thương xuất ra, núi sông vỡ vụn, trời đất đổi màu!

Dương Thần đã từng có kiến thức đó, sao có thể cảm thấy thương pháp chỉ là một con đường khác chứ?

Trong lòng cậu, bất kỳ vũ khí nào cũng giống nhau, đều là cánh tay phải cánh tay trái của võ giả. Quan trọng là võ giả sử dụng cánh tay phải cánh tay trái đó như thế nào.

Nghĩ đến đây, ý chí của Dương Thần càng thêm kiên định, cậu không chút do dự nói: "Tứ gia, cháu có duyên với thương pháp, hơn nữa, Dương Thần vẫn cảm thấy, cái gì mình thích mới là tốt nhất. Đao kiếm có thể là chủ lưu, nhưng cháu tin rằng thương pháp cũng không hề kém cạnh."

"Cháu.. Cháu thật là.." Dương tứ gia trợn tròn mắt.

Dương Kim Hòa trầm ngâm nói: "Tứ trưởng lão, cứ để Dương Thần làm theo ý mình đi."

"Tộc trưởng, ngài đây là.. Ngài.. Ai, được rồi." Dương tứ gia vùng vẫy trong lòng một hồi, cuối cùng chỉ có thể làm theo lời Dương Kim Hòa.

Dù sao, Dương Kim Hòa nói không sai, ép buộc thì không tốt, nếu Dương Thần đã thích thương pháp thì dù có thuyết phục cũng vô ích.

Dương Thần lập tức đi chọn một cây ngân thương vừa tay, cầm trong tay.

Thương này toàn thân màu bạc, rõ ràng được chế tạo từ vật liệu đặc biệt, đầu thương chiếm khoảng hai phần mười cán thương, có thể nói là tỉ lệ thích hợp nhất. Dương Thần cầm thấy rất vừa ý, có vũ khí vừa tay này, con đường võ đạo sau này của cậu đã hoàn toàn định hình.

Đúng vậy, ngày đầu tiên trọng sinh, cậu đã vạch ra con đường võ đạo cho mình!

Việc chọn thương pháp hôm nay là điều cậu đã suy nghĩ kỹ từ trước.

Sau đó, nghi lễ trưởng thành nhanh chóng kết thúc.

Lý Hựu Ngôn, đại diện cho thương hội Lý gia, sau khi nghi lễ trưởng thành kết thúc, đã ngay trước mặt không ít người tộc khác tuyên bố chính thức hợp tác với Dương gia. Hành động này đã nâng cao thanh thế của Dương gia, khiến nhiều bộ tộc nhỏ càng mong muốn bám vào cây cao này.

Muốn bám vào cây cao, cách tốt nhất chính là thông gia.

Dương Thần, nghiễm nhiên trở thành đối tượng được nhắm đến sau khi Lý gia và Dương gia, hai bộ tộc trung đẳng bắt tay hợp tác.

Điều này cũng dẫn đến, sau khi nghi lễ trưởng thành kết thúc, không biết từ đâu xuất hiện rất nhiều thiếu nữ tranh nhau đòi đưa Dương Thần về nhà.

Dương Thần phải dùng hết sức bình sinh mới có thể chật vật về đến nhà.

Về đến nhà, Dương Thần mới coi như được yên tĩnh.

Nhưng Dương Thải Điệp thì lại gặp nạn.

Bởi vì, cậu thì đã về, còn Dương Thải Điệp thì bị một đám người tộc khác vây quanh, bàn tán về chuyện hôn sự sau này của Dương Thần.

* * *

Lúc này, Dương Thần đang ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, đặt cây ngân thương sang một bên, cẩn thận suy nghĩ về con đường võ đạo tương lai của mình.

"Đã chọn ngân thương, sau này mình phải đi theo con đường thương pháp, phải cân nhắc kỹ lưỡng về công pháp." Dương Thần thầm tính toán.

Công pháp và võ kỹ là hai khái niệm khác nhau.

Nói đơn giản, võ kỹ thích hợp hơn với võ giả ở cấp thấp.

Còn công pháp thì khác, công pháp có thể đi cùng võ giả từ cấp thấp lên cấp cao. Một bộ công pháp mạnh mẽ thậm chí có thể tăng tỉ lệ thăng cấp cho võ giả. So ra, công pháp còn quý giá hơn võ kỹ gấp ngàn lần vạn bội.

Ở các bộ tộc Đại Hoang, chỉ cần một bộ công pháp đơn giản thôi cũng khiến không biết bao nhiêu người tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.

Dương Thần thì khác, kiến thức của cậu chính là một kho báu vô hình. Với những bộ tộc trung đẳng như Dương gia, luyện thể cảnh rất khó tiếp xúc được với công pháp, nhưng Dương Thần đã chuẩn bị sẵn sàng nền tảng từ tầng dưới.

"Một bộ hỗn nguyên thương, gọi tắt là Hỗn Nguyên Thương Pháp, chính là công pháp trân quý nhất về thương pháp mà ta có được từ kiếp trước." Dương Thần thầm nghĩ.

Nguồn gốc của 《Hỗn Nguyên Thương Pháp》 cậu cũng không rõ, nhưng cậu từng xem qua, chỉ biết bộ công pháp này uyên thâm khó lường, những điều huyền diệu của nó không phải cảnh giới hiện tại của cậu có thể hiểu được.

Dương Thần hiểu, 《Hỗn Nguyên Thương Pháp》 tuyệt đối không hề kém cạnh vị chí tôn thương pháp mà cậu từng thấy ở kiếp trước.

Ý niệm đã định, Dương Thần cầm ngân thương, lẩm bẩm: "Vậy thì, con đường võ đạo sau này của ta sẽ tu luyện 《Hỗn Nguyên Thương Pháp》."
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0042 - Tộc trưởng mời

Chương 42: Tộc trưởng mời

Lễ thành nhân năm nay của Dương gia không thể nghi ngờ là một trong những lần tổ chức long trọng và náo nhiệt nhất trong những năm gần đây.

Sự nổi lên đột ngột của Dương Thần với thiên phú kinh người đã khiến tầng lớp cao của Dương gia vô cùng mừng rỡ, đồng thời cũng bắt đầu giao thiệp với không ít thế lực bên ngoài.

Giao thiệp gì ư? Dĩ nhiên là hợp tác.

Trong tình huống bình thường, một gia tộc dù tổ chức lễ thành nhân cũng sẽ không mở cửa với bên ngoài. Nhưng tại sao các tộc ở Đại Hoang lại thích mở cửa khi tổ chức lễ thành nhân? Đó là bởi vì, lễ thành nhân chính là thời điểm tốt để một bộ tộc phô diễn thực lực ra bên ngoài.

Nếu một gia tộc tổ chức lễ thành nhân mà không có thiên tài nào xuất hiện thì gia tộc đó còn có tương lai gì? Cho dù có hợp tác cũng chẳng có ý nghĩa gì. Còn một gia tộc có vô số thiên tài thì có nghĩa là tương lai của tộc đó rộng mở, hợp tác sớm sẽ có trăm lợi mà không có một hại.

Hôm nay Dương Thần thể hiện còn xuất sắc hơn cả thiên tài do các đại tộc đích thân bồi dưỡng, thêm vào việc thương hội Lý gia tuyên bố hợp tác với Dương gia, thanh thế của Dương gia lại càng thêm lớn mạnh. Những người nắm quyền của các bộ tộc nhỏ bên ngoài tranh nhau bàn chuyện hợp tác với Dương gia.

Thậm chí có không ít tộc trưởng ngoại tộc đích thân đưa ra ý định thông gia, muốn gả những thiếu nữ ưu tú nhất trong tộc cho Dương Thần để thắt chặt mối quan hệ giữa hai nhà.

Nhưng tộc trưởng Dương gia cũng là nhân vật cáo già, biết Dương Thần đang được hoan nghênh, há lại vội vàng quyết định chuyện hôn sự của Dương Thần? Trong lúc giao thiệp, ông ta không hề nhắc tới ý định hôn sự của Dương Thần.

Dương Thần hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này, hắn đã toàn tâm toàn ý đầu tư vào việc tu luyện "Hỗn Nguyên Thương Pháp".

Việc tu luyện này kéo dài suốt một đêm dài im ắng.

Khi Dương Thần mở mắt ra thì trời đã sáng. Tiếng gõ cửa "thùng thùng" vang lên, Dương Thần ngạc nhiên đứng dậy, mở cửa ra, thì thấy Cố Minh Nguyệt, nha đầu này đã sớm tìm đến.

"Minh Nguyệt, sáng sớm thế này, sao vậy?" Dương Thần tò mò hỏi.

Cố Minh Nguyệt không biết là căng thẳng hay sao, nhìn Dương Thần lúc này, mặt bỗng đỏ bừng như trái táo chín mọng, mềm mại động lòng người. Nàng cúi đầu, không kìm được tim đập rộn ràng, thậm chí có chút không dám nhìn Dương Thần.

Sự thay đổi trong tâm trạng của nàng kỳ thực chỉ mới diễn ra trong đêm qua thôi. Trước đây, nàng tự cho rằng Dương Thần là một phế vật, nên khi nói chuyện với Dương Thần không hề có bất kỳ gợn sóng nào. Nhưng bây giờ thì khác rồi, những gì Dương Thần thể hiện ngày hôm qua đã xây dựng nên một hình tượng vĩ đại trong lòng nàng.

Nào có thiếu nữ nào mà không mơ mộng? Dương Thần hôm qua đã chinh phục trái tim của các thiếu nữ ngoại tộc, đương nhiên cũng chinh phục luôn cả Cố Minh Nguyệt.

Điều này khiến Cố Minh Nguyệt vừa nhìn thấy Dương Thần liền tim đập thình thịch, tay nắm chặt vạt áo, nhỏ giọng nói: "Thiếu.. Thiếu gia, tộc trưởng vừa phái người đến, nói muốn ngài đến chỗ của ông ấy một chuyến. Có chuyện quan trọng muốn phân phó cho ngài."

"Ồ? Tộc trưởng muốn tìm ta?" Dương Thần nhướn mày, có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

Hắn chắp tay hỏi: "Người ngoại tộc đều đã rời đi rồi sao?"

"Vâng, tộc trưởng và các vị cao tầng trong tộc đã mất cả đêm để tiễn những người ngoại tộc kia đi. Sáng sớm nay, liền gọi Minh Nguyệt đến để báo cho ngài." Cố Minh Nguyệt ngoan ngoãn đáp lời như một chú chim nhỏ.

Dương Thần trầm ngâm gật đầu: "Được rồi, ta sẽ đến chỗ tộc trưởng xem sao, ngươi giúp ta chuẩn bị mấy bộ quần áo."

"Vâng, thiếu gia." Cố Minh Nguyệt vui mừng đáp.

Dương Thần không mấy để ý đến sự xao động trong lòng Cố Minh Nguyệt, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh xắn ửng hồng của Cố Minh Nguyệt, khẽ mỉm cười: "Minh Nguyệt, hôm nay ngươi mặc quần áo mới, trông xinh đẹp hơn trước kia đấy. Nếu thiếu linh thạch thì cứ nói với thiếu gia nhà ngươi là được."

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Cố Minh Nguyệt vừa mới lấy lại bình tĩnh trong lòng, khi nghe Dương Thần khen mình xinh đẹp, liền lập tức tim đập loạn nhịp. Cô vội vàng nói: "Thiếu.. Thiếu gia, Minh Nguyệt đi chuẩn bị y phục cho ngài."

Nói xong, nha đầu này liền như làn khói chạy mất.

Dương Thần bật cười, cũng không để chuyện này trong lòng. Không lâu sau, hắn thay y phục xong liền đứng dậy đi đến khu dân cư của tộc trưởng Dương gia.

* * *

Lần này đi, so với lần trước thì thông suốt hơn rất nhiều. Lão bộc của Dương Kim Hòa hiển nhiên đã được Dương Kim Hòa cho phép từ trước, nên khi Dương Thần vừa tới, lão bộc liền cung kính mời Dương Thần vào trong.

Vừa đến nơi, Dương Thần đã thấy cả sảnh đường toàn là các vị cao tầng, điều này khiến Dương Thần, người vốn đã quen với những trường hợp lớn, cũng phải thoáng kinh ngạc. Nhìn tình hình trong phòng, có lẽ không phải tất cả các cao tầng của Dương gia đều tề tựu ở đây, nhưng cũng phải có đến bảy tám phần.

Dương Thần thấy Dương nhị gia và Dương tứ gia quen thuộc cũng có mặt ở đó.

"Dương Thần, con đến rồi." Thái độ của Dương Kim Hòa đối với Dương Thần có thể nói là một bước ngoặt lớn. Nụ cười của ông ta hòa ái dễ gần như gió xuân ấm áp.

Dương Thần không dám thất lễ, cúi người nói: "Dương Thần bái kiến các vị trưởng bối!"

"Ừ, Dương Thần, những gì con thể hiện ngày hôm qua, chúng ta, những người làm trưởng bối này, đều đã thấy rõ cả."

"Ha ha, làm tốt lắm, những tên mã tặc kia quá kiêu căng, thật coi Dương gia chúng ta là quả hồng mềm dễ bóp sao? Phải đánh cho chúng biết mặt, nếu để chúng cứ thế ngang ngược, chúng thật sự sẽ leo lên đầu lên cổ mất."

Không ít cao tầng trong Dương gia đều thay đổi thái độ đối với Dương Thần, thay nhau khen ngợi.

Điều này khiến Dương Thần không khỏi cảm thán, trong lòng thầm nghĩ những người này thật đúng là thực tế, đồng thời cũng cảm thấy, thực lực đã mang lại lợi ích cho hắn. Xem ra trên đời này, dù ở đâu đi chăng nữa, điều kiện chủ yếu để giành được sự tôn trọng của người khác vẫn là bản thân phải đủ mạnh mẽ.

Dương Thần vừa suy nghĩ trong lòng, vừa ra vẻ ngoài miệng: "Là nhờ các vị tộc lão nâng đỡ, những gì Dương Thần làm ngày hôm qua đều là chuyện nên làm."

"Tuổi trẻ mà không kiêu ngạo, biết tự khiêm nhường, tốt, tốt, tốt."

"Xem ra tính tình của Dương Thần đã được mài giũa không ít."

"Dương Thần đã hoàn toàn tỉnh ngộ sau một lần thất bại, bây giờ tốt quá rồi. Nhân sinh cần những thất bại, ta thấy mấy đứa tiểu bối còn lại trong tộc, sở dĩ không phát huy được hết khả năng của mình trong lễ thành nhân, cũng là vì chúng chưa từng nếm trải thất bại."

Các vị tộc lão của Dương gia đều không tiếc lời khen ngợi Dương Thần. Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều có thái độ chân thành với Dương Thần, ít nhất vị Bát trưởng lão của Dương gia, tức Dương bát gia, lại có thái độ khác biệt rõ rệt so với những người khác.

Dương Thần liếc mắt nhìn, thấy Dương bát gia vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tộc trưởng, hôm nay chúng ta đến đây là để bàn chuyện đại sự, Dương Thần tuy ưu tú, nhưng dù sao cũng chỉ là tiểu bối, còn chưa đủ tư cách tham gia hội nghị cấp cao này."

"Lão Bát, ông lại có ý gì, để Dương Thần sớm tiếp xúc với các mặt của xã hội thì có gì không tốt?" Dương nhị gia hừ một tiếng.

Hai người này là đối thủ lâu năm của nhau trong Dương gia, chuyện này ai cũng biết, Dương Thần cũng biết đôi chút.

Dương bát gia mỉa mai nói: "Dương Thần này đi theo ông rất gần, chuyện này ai mà không biết? Ông đương nhiên sẽ nói đỡ cho nó, nhưng theo quy củ mà nói, Dương Thần tuổi còn trẻ đã ngồi cùng chúng ta, vậy thì chúng ta, những lão già này, còn ra thể thống gì? Chư vị, mọi người nói xem, có phải lý này không?"

Dương bát gia này quả thật biết cách kéo bè kết phái, vừa mở miệng đã nói đến lợi ích của tất cả mọi người có mặt ở đây.

Thật sự là không thể xem thường, có không ít người đã gật gù đồng tình.

Dù Dương Thần thể hiện xuất sắc ngày hôm qua, nhưng với thân phận hiện tại của Dương Thần thì quả thật không thích hợp để tham gia những buổi họp như thế này. Những người có mặt ở đây đều là những nhân vật có thân phận địa vị, nếu Dương Thần cũng có mặt ở đây thì họ còn ra thể thống gì?

Có rất nhiều người tự cho mình có thân phận tôn quý rất coi trọng "thân phận", bất kỳ chuyện nhỏ nào có thể khiến họ cảm thấy mình bị hạ thấp thân phận, họ đều sẽ nhanh chóng phản kích như bị đạp phải đuôi hồ ly.

Trong đại sảnh này, chắc chắn không thiếu những người như vậy.

Quả nhiên, sau khi Dương bát gia vừa dứt lời, lại có mấy vị cao tầng trong tộc chỉ trỏ về phía Dương Thần, không kiêng dè thì thầm to nhỏ.

"Đúng vậy, tiểu tử Dương Thần này cũng quá thiếu lễ phép."

"Với buổi họp lớn thế này, thân phận của tiểu tử này bây giờ có hợp không?"

"Không biết tộc trưởng nghĩ gì, thằng nhóc này được cho một bậc thang liền leo lên, tộc trưởng mời nó đến thì nó liền đến sao?"

Thấy tình hình có vẻ đang phát triển theo chiều hướng khó giải quyết, tộc trưởng Dương gia Dương Kim Hòa rốt cuộc lạnh giọng nói: "Bát trưởng lão, Nhị trưởng lão, hai người các ngươi cứ tranh cãi nhau mãi ở đây, là không xem ta ra gì sao? Hơn nữa, Bát trưởng lão, ông luôn miệng nói Dương Thần không xứng với buổi họp hôm nay. Vậy ta nói cho ông biết, hôm nay sở dĩ mở cuộc họp này là vì có liên quan đến Dương Thần, tại sao lại không cho Dương Thần đến? Nếu không, cuộc họp hôm nay giải tán được rồi."
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0043 - Bách tộc thí luyện chiến

Chương 43: Bách Tộc Thí Luyện Chiến

Dương Kim Hòa, thân là tộc trưởng, nắm trong tay quyền sinh sát tối cao của Dương gia. Dù chỉ là một câu nói bình thản, cũng toát lên vẻ uy nghiêm vô tận. Huống hồ, giọng ông lúc này lại lạnh lùng, thái độ đã vô cùng rõ ràng. Một câu hỏi ngược lại, khiến Bát trưởng lão run rẩy cả người.

Hội nghị này có liên quan đến Dương Thần sao?

Dương Kim Hòa không định nể mặt Dương Bát gia thêm nữa, ông chắp tay sau lưng, ngồi trên ghế chủ tọa, khí thế mạnh mẽ nói: "Dương Thần, con lại đây!"

"Vâng." Dương Thần bước đến trước mặt Dương Kim Hòa.

Dương Kim Hòa mỉm cười nói: "Dương Thần, con đừng nhúc nhích, ta muốn xem qua căn cốt tư chất của con."

Đối với người tu luyện võ đạo, căn cốt tư chất vô cùng quan trọng.

Trước đây, người Dương gia tin vào những lời đồn nhảm, đều cho rằng tư chất của Dương Thần cực kém, không thể tu luyện võ đạo. Vì vậy, chưa từng ai thực sự đi tìm hiểu thiên phú căn cốt của Dương Thần. Nhưng ai có thể ngờ, ngày hôm nay lại thành ra thế này?

Những gì Dương Thần thể hiện ngày hôm qua không thể nghi ngờ đã đập tan những lời đồn đại trước kia!

Cho nên, ngay cả tộc trưởng Dương gia cũng phải ra mặt, kiểm tra một chút thiên phú căn cốt của Dương Thần.

Đối với loại kiểm tra thiên phú căn cốt này, Dương Thần không hề bài xích.

Dù sao, thiên phú của hắn vốn dĩ ở đó, hắn chẳng có gì phải lo lắng. Hơn nữa, Đại Hoang bách tộc là vùng đất xa xôi, khác với những tông môn cường thịnh, phương thức kiểm tra tư chất cũng rất đơn sơ, kết quả đưa ra cũng không quá cẩn thận.

Đúng như Dương Thần suy nghĩ, sau khi kiểm tra, hai mắt Dương Kim Hòa sáng lên, nói: "Quả nhiên, không tệ, không tệ. Dương Thần, thiên phú căn cốt của con đều thuộc hàng thượng phẩm. Con nhớ kỹ, đừng vì thành tựu ngày hôm qua mà quên mất mục tiêu ban đầu tu luyện võ đạo, càng không thể lãng phí thiên phú mà ông trời ban cho con."

"Tộc trưởng dạy bảo, Dương Thần xin ghi nhớ trong lòng!" Dương Thần vội vàng nói.

"Không cần đa lễ, con bây giờ cũng đã trưởng thành rồi, ta tin rằng con có đủ khả năng phân biệt đúng sai. Tiếp theo, ta có vài chuyện quan trọng muốn nói với con, đây cũng là chủ đề của hội nghị lần này, hơn nữa, chủ đề này có liên quan đến con." Vẻ mặt Dương Kim Hòa dần trở nên ngưng trọng.

Tất cả mọi người tại chỗ đều tập trung tinh thần.

Dương Thần đương nhiên không dám lơ là, hắn có thể nhận ra, chuyện này đối với Dương gia vô cùng quan trọng, chỉ là không biết, rốt cuộc là chuyện gì.

Dương Kim Hòa chắp hai tay sau lưng, mặt không chút cảm xúc nói: "Ta tin rằng mọi người đều biết về bách tộc thí luyện chiến."

"Bách tộc thí luyện chiến?"

"Thí luyện chiến, lại là chuyện này, chẳng lẽ.."

Giọng Dương Kim Hòa cứng rắn: "Đúng vậy, các ngươi đoán không sai, bách tộc thí luyện chiến sắp bắt đầu."

"Chẳng lẽ đám mã tặc hôm qua gây sự với Dương gia, cũng liên quan đến bách tộc thí luyện chiến sắp bắt đầu này?"

"Đương nhiên rồi." Dương Kim Hòa lạnh giọng nói: "Hôm qua ta còn thắc mắc, sao đám mã tặc lại gây sự với Dương gia, lại còn đặc biệt nhắm vào thiên tài của chúng ta. Lúc đang nghi ngờ, thì vừa hay hôm qua mấy đại bộ tộc đến Dương gia ta cùng ta bàn bạc suốt đêm, ta mới biết, bách tộc thí luyện chiến sắp bắt đầu."

Dương Thần đứng một bên, đầy nghi hoặc: "Tộc trưởng, bách tộc thí luyện chiến này rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

"Con không biết chuyện này cũng bình thường thôi, bách tộc thí luyện chiến chính là một phương thức phân phối tài nguyên của Đại Hoang bách tộc." Dương Kim Hòa chậm rãi nói.

"Phân phối tài nguyên, là thế nào?" Dương Thần ngơ ngác.

Dương Kim Hòa thành khẩn nói: "Chuyện này liên quan đến Yêu Thú Sơn. Dương Thần, tỷ tỷ con thường xuyên ra vào ngoại vi Yêu Thú Sơn, chắc con biết chuyện này. Nhưng con biết chỉ là một phần mà thôi, Yêu Thú Sơn là một kho báu, tất nhiên, người bình thường chỉ có thể vào được ngoại vi!"

"Vậy còn vòng trong thì sao?" Dương Thần càng thêm tò mò.

"Vòng trong, do Đại Hoang bách tộc trông coi." Dương Kim Hòa nói.

"Trông coi, tại sao?" Dương Thần không hiểu.

Dương Kim Hòa bật cười: "Bởi vì, vòng trong Yêu Thú Sơn chính là nơi cốt lõi của kho báu. Yêu Thú Sơn đầy rẫy yêu thú, nhưng bên trong cũng tràn đầy thiên tài địa bảo, rất nhiều linh dược tài nguyên, ở đó sẽ sinh trưởng tốt hơn! Cho nên, mỗi năm, các tộc ở Đại Hoang đều tìm mọi cách để vào Yêu Thú Sơn, tranh giành tài nguyên bên trong."

"Nhưng nếu cứ tranh giành như vậy, sẽ có rất nhiều thương vong. Cho nên, mười hai đại bộ tộc liên hợp đề nghị, ngừng tranh chấp, và dùng một hình thức khác để quyết định việc phân chia tài nguyên ở Yêu Thú Sơn!"

Dương Thần xoa cằm: "Phương thức phân chia đó, chẳng lẽ chính là bách tộc thí luyện chiến mà tộc trưởng vừa nói?"

"Đúng là vậy!" Thấy Dương Thần có ngộ tính, Dương Kim Hòa lộ ra vẻ vui mừng: "Bách tộc thí luyện chiến là một phương thức phân chia tài nguyên khác. Các tộc ở Đại Hoang sẽ tổ chức một cuộc tỷ thí giữa những thiếu niên chưa đến mười lăm tuổi. Các đại bộ tộc có thể cử ba thiên tài tham gia, còn các bộ tộc như chúng ta chỉ có thể cử hai người, bộ tộc nhỏ thì chỉ được một người!"

Dương Thần gật đầu, các đại bộ tộc có chút đặc quyền trong chuyện này cũng là bình thường.

Dương Kim Hòa nói tiếp: "Trong thí luyện chiến, những thiên tài đạt top 30 sẽ được đại diện cho gia tộc mình vào Yêu Thú Sơn, thỏa sức khai thác tài nguyên. Dương Thần, con hiểu được ý nghĩa của chuyện này chưa?"

"Năm năm qua, thành tích tốt nhất của Dương gia chỉ là người thứ hai mươi mốt trong thí luyện chiến thôi!"

"Đúng vậy, sau lần đó, Dương gia chúng ta không còn vào được Yêu Thú Sơn nữa." Có người phụ họa.

"Chẳng lẽ năm năm qua, Dương gia ta không một lần nào lọt vào top 30 của bách tộc thí luyện chiến sao?" Dương Thần không khỏi hỏi.

"Đâu có dễ dàng như vậy." Dương Kim Hòa thở dài: "Những đại bộ tộc đó, mỗi nhà có thể cử ba thiên tài được bồi dưỡng kỹ lưỡng, mười hai đại bộ tộc là ba mươi sáu người. Có thể nói, mỗi năm, top 30 gần như bị các đại bộ tộc bao trọn! Các bộ tộc trung bình và nhỏ chỉ có thể tìm cơ hội."

Dương Thần hít sâu một hơi, nhưng cũng không thể phản bác, thực lực của mình không bằng người ta, chỉ có thể lợi dụng sơ hở mà thôi.

Mấu chốt là, nghe Dương Kim Hòa nói, việc lợi dụng sơ hở này cũng rất khó.

Dương Nhị gia nặng nề nói: "Thiên tài mà các bộ tộc trung bình như chúng ta đào tạo ra, vẫn kém hơn các đại bộ tộc một bậc. Năm ngoái, chúng ta còn kém chút nữa thôi. Dù thế nào đi nữa, chúng ta đã năm năm không vào được Yêu Thú Sơn rồi, tài nguyên rất dễ bị thiếu hụt. Năm nay, chúng ta phải nghĩ cách vào lại Yêu Thú Sơn!"

Giờ phút này, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Dương Thần.

Dương Kim Hòa vẻ mặt nghiêm túc nói: "Dương Thần, giờ con đã hiểu tầm quan trọng của bách tộc thí luyện chiến rồi chứ. Nó quyết định tương lai của Dương gia. Nếu năm nay chúng ta vẫn không vào được Yêu Thú Sơn, việc bồi dưỡng thiên tài sẽ gặp phải tình trạng đứt đoạn nghiêm trọng!"

Dương Thần suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: "Ý tộc trưởng là muốn con tham gia bách tộc thí luyện chiến này?"

"Con còn xuất sắc hơn thiên tài của Dương gia năm trước." Dương Kim Hòa đầy kỳ vọng nói: "Cho nên, Dương Thần, con sẽ đại diện Dương gia xuất chiến, việc có giành được tài nguyên ở Yêu Thú Sơn hay không, đều trông cậy vào con."
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0044 - Dương gia lúc nào đã cho ta_

Chương 44: Dương gia lúc nào đã cho ta?

Yêu Thú Sơn quả thực là một tòa bảo sơn.

Đối với Yêu Thú Sơn, không một thế lực nào không thèm khát.

"Mấy đại tộc kia sở dĩ có thể trường thịnh không suy, chính là vì bọn họ hàng năm được vào Yêu Thú Sơn thu thập tài nguyên. Thiên tài địa bảo đều rơi vào tay bọn họ. Tiểu tộc với trung tộc không cách nào với tới, trải qua cả trăm năm vẫn dậm chân tại chỗ."

"Dương gia muốn trỗi dậy, phải tìm mọi cách để tiến vào Yêu Thú Sơn."

Tiếng bàn tán lọt vào tai, Dương Thần đương nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của việc này.

Thấy bao ánh mắt mong chờ nhìn mình, Dương Thần hiểu rõ trách nhiệm trên vai, ôn hòa nói: "Tộc trưởng, tộc nhân cần đến Dương Thần, tự nhiên không có lý do gì để từ chối. Chỉ là, Dương Thần vẫn còn chút nghi hoặc về cuộc thí luyện chiến của Bách tộc."

Chỉ đơn thuần vì gia tộc mà cống hiến, Dương Thần còn chưa có lòng tốt đến thế.

Hắn sở dĩ đáp ứng nhanh gọn, thực ra vẫn là vì những bảo tàng trong Yêu Thú Sơn. Nếu hắn đại diện cho Dương gia tiến vào Yêu Thú Sơn, cho dù sau này có phải giao ra phần lớn tài nguyên, chỉ cần giữ lại một phần thôi, đối với hắn cũng đã là một kho báu giá trị rồi.

"Cứ nói đừng ngại." Dương Kim Hòa biết Dương Thần có điều nghi hoặc, lên tiếng.

Dương Thần suy nghĩ một chút rồi nói: "Yêu Thú Sơn bên trong chắc chắn nguy hiểm hơn bên ngoài rất nhiều. Con được biết, ngay cả tỷ tỷ con ở bên ngoài Yêu Thú Sơn cũng gặp phải nguy hiểm, vậy bên trong chẳng phải còn nguy hiểm hơn? Nếu để mấy đệ tử trẻ tuổi tiến vào, chẳng phải là muốn bị yêu thú ăn tươi nuốt sống?"

"Ha ha, Dương Thần, con quá lo lắng rồi. Con nghĩ xem, các tộc sao có thể không tính đến chuyện này? Yêu thú trong Yêu Thú Sơn từ nhiều năm trước đã bị các tộc quét sạch rồi. Cho dù còn sót lại thì thực lực cũng không vượt quá Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy."

Dương Kim Hòa cười nhạt nói: "Đây là đặc biệt chuẩn bị cho thiên tài các tộc thí luyện, tuy có chút nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tuyệt đối không phải để các con đi chịu chết. Thực tế mà nói, các con cũng cần chút nguy hiểm để rèn luyện bản thân."

"Con hiểu rồi." Dương Thần lúc này mới an tâm.

Cảm tình là Yêu Thú Sơn đều nằm trong sự khống chế của các tộc.

Nghĩ đến đây, Dương Thần không khỏi hỏi: "Tộc trưởng, cả Đại Hoang Bách tộc đều muốn vào Yêu Thú Sơn, vậy Hồng Y Mã Tặc Bang thì sao? Yêu Thú Sơn là một kho báu lớn như vậy, bọn chúng chắc sẽ không bỏ qua chứ?"

"Sao có thể bỏ qua, chỉ là Hồng Y Mã Tặc Bang khác với Đại Hoang Bách tộc, bọn chúng được quyền phái năm thiên tài trực tiếp vào Yêu Thú Sơn mà không cần thông qua thí luyện chiến." Dương Kim Hòa thở dài, đúng là người so với người, tức chết người. Bọn họ và Mã Tặc Bang căn bản không thể so được.

Bọn họ vắt óc suy nghĩ, cùng lắm cũng chỉ đưa được hai người vào.

Còn Mã Tặc Bang thì không tốn chút sức nào mà đưa được tận năm người.

Thu thập tài nguyên thì đương nhiên người càng nhiều càng tốt.

Dương Thần cũng không thấy đây là chuyện gì lạ, thực lực của Mã Tặc Bang cần đến mười hai đại tộc liên thủ mới có thể chống lại. Điều này có nghĩa là mười hai đại tộc phải nể mặt bọn chúng, có được đặc quyền này cũng là điều bình thường.

Thầm nghĩ đến đây, Dương Thần dần dần đi vào vấn đề chính, thần sắc nghiêm túc nói: "Còn một vấn đề nữa có thể hơi mạo muội, nhưng Dương Thần vẫn cảm thấy nên nói rõ thì hơn."

"Cứ nói đi." Dương Kim Hòa không biết rốt cuộc Dương Thần muốn hỏi điều gì.

Dương Thần suy nghĩ một chút rồi mới trịnh trọng nói: "Nếu con có thể đại diện cho gia tộc đạt được top 30 và tiến vào Yêu Thú Sơn thu thập tài nguyên, vậy những tài nguyên đó con có thể nhận được bao nhiêu?"

Vừa dứt lời, sắc mặt các cao tầng Dương gia tại chỗ bắt đầu thay đổi.

Tuy ban đầu có không ít người tán thưởng Dương Thần, nhưng khi Dương Thần nhắc đến chuyện lợi ích, không ít cao tầng trong tộc bắt đầu khó chịu. Rốt cuộc, vừa vào đã cùng cao tầng gia tộc bàn chuyện lợi ích, điều này đặt ở bất kỳ tộc nào cũng là chuyện khó chấp nhận.

Dương Kim Hòa ngược lại bình thản, không hề giống các cao tầng tộc khác thể hiện sự mâu thuẫn, ông ung dung nói: "Việc này phải xem con đạt hạng bao nhiêu trong cuộc thí luyện của Bách tộc. Nếu con được top 30, ta có thể làm chủ cho con tùy ý chọn ba loại bảo vật trong Yêu Thú Sơn."

"Nếu con đạt top 20, ta có thể cho con chọn mười loại. Nếu con vào được top 10, tài nguyên thu được trong Yêu Thú Sơn ta chia cho con một thành cũng không có gì khó khăn. Nếu con đạt được thứ hạng tốt hơn, thậm chí chia cho con hai thành cũng không phải không thể."

Dương Thần có chút nghi hoặc: "Tộc trưởng, thứ hạng khác nhau có ý nghĩa gì khác sao?"

"Đương nhiên rồi, cuộc thí luyện của Bách tộc đối với các đại tộc rất bất lợi. Trung tộc và tiểu tộc nếu chỉ đạt thành tích trong top 30, khi vào Yêu Thú Sơn sẽ phải nộp lại hai thành tài nguyên cho mười hai đại tộc. Nếu vào top 20 thì nộp lại một thành. Còn nếu vào top 10 thì không cần phải nộp!" Dương Kim Hòa nói đến đây, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

Khóe miệng Dương Thần giật giật, mười hai đại tộc đúng là chuyên đi bóc lột mà.

Top 10?

Trung tộc và tiểu tộc muốn đạt được top 10, chỉ sợ là khó hơn lên trời. Cho dù là top 30, có thể đạt được đã là may mắn lắm rồi.

Dương Kim Hòa lắc đầu: "Đây là chuyện không còn cách nào, mười hai đại tộc thực lực quá mạnh, trung tộc và tiểu tộc chỉ có thể nhẫn nhịn."

Dương Thần gật đầu.

Hắn bây giờ coi như đã biết, cả Đại Hoang Bách tộc, không chỉ có Mã Tặc Bang, mười hai đại tộc kia cũng rất giỏi bóc lột.

"Vậy nên, con được bao nhiêu hoàn toàn phụ thuộc vào thứ hạng của con. Nếu con có thể đạt được top 3, mười hai đại tộc còn có phần thưởng đặc biệt cho con, những phần thưởng này tộc sẽ không đòi lại. Bất quá, tài nguyên tộc có thể cho con cũng không vượt quá hai thành. Con phải hiểu, nếu không nhờ gia tộc, con không thể nào vào được Yêu Thú Sơn." Dương Kim Hòa thành khẩn nói.

Dương Thần không có ý kiến gì, cung kính nói: "Đa tạ tộc trưởng!"

Cuộc thương lượng giữa hắn và Dương Kim Hòa bị các cao tầng khác của Dương gia nghe rõ mồn một.

Không ít người cảm thấy Dương Kim Hòa quá khách khí với Dương Thần, trong đó Dương bát gia là người khó chịu nhất.

Lúc này, Dương bát gia lạnh lùng nói: "Tộc trưởng, Dương Thần có vào được Yêu Thú Sơn hay không vẫn chưa biết, hiện tại hắn đại diện cho Dương gia chúng ta, việc phân chia tài nguyên bây giờ bàn bạc có phải là quá sớm không. Dương Thần là con cháu của Dương gia, theo lý phải vì Dương gia cống hiến. Còn việc chia tài nguyên cho hắn, ta thấy nên miễn đi thì hơn!"

Vừa nghe thấy câu này, lông mày Dương Thần nhíu lại, cao giọng hỏi: "Ồ, Bát trưởng lão nói thử xem, vì sao việc chia tài nguyên cho con lại phải miễn đi?"

Ban đầu hắn đối với Bát trưởng lão ít nhiều gì cũng có chút tôn kính, dù sao đối phương cũng là bậc trưởng bối.

Nhưng đối phương từ đầu đến cuối đều mang thành kiến với hắn, cho dù hắn giỏi nhẫn nhịn đến đâu, đến lúc này cũng không muốn nhẫn nhịn thêm gì nữa.

Dương Bát trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nghĩa chính ngôn từ nói: "Dương Thần, con có được thành tựu ngày hôm nay không phải là nhờ vào Dương gia sao? Dương gia cấp cho con tài nguyên tu luyện, cung cấp cho con phương pháp tu luyện, vất vả nuôi dưỡng con đến ngày hôm nay. Bây giờ chính là lúc con cống hiến, khó khăn lắm mới để con cống hiến một lần, con lại còn đòi hỏi với gia tộc. Con có biết ý nghĩa của gia tộc là gì không? Chúng ta nuôi dưỡng con chẳng lẽ là công cốc?"

Dương Bát gia vừa nói xong, ngay lập tức nhận được không ít tiếng phụ họa.

"Đúng vậy, Dương Thần, Dương gia vất vả nuôi dưỡng con, không phải là nuôi không công."

"Không có Dương gia, con có được ngày hôm nay sao?"

Nghe những lời khiển trách này, Dương Thần lắc đầu.

Còn chưa vào Yêu Thú Sơn mà mấy vị cao tầng này đã bất mãn với việc chia lợi ích, nếu mình vào được Yêu Thú Sơn, chẳng phải mấy người này sẽ xem mình như con cừu mà xâu xé hay sao?

Nghĩ đến đây, Dương Thần không còn giấu giếm gì nữa, lạnh giọng nói: "Bát trưởng lão, chư vị, các người luôn miệng nói Dương gia tài bồi ta, cấp cho ta tài nguyên tu luyện, vậy hôm nay Dương Thần ta xin hỏi các người một câu? Ta muốn biết, Dương gia đã cấp cho Dương Thần ta tài nguyên tu luyện khi nào?"

Một câu hỏi này vừa vang lên, các cao tầng Dương gia đột nhiên im bặt.
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0045 - Cái này Bát trưởng lão thay người đến ngồi_

Chương 45: Cái này Bát trưởng lão thay người đến ngồi?

Bọn họ vừa nói chuyện đạo lý, suýt chút nữa quên mất quá khứ của Dương Thần ở Dương gia.

Đúng vậy, dường như từ trước đến giờ, họ chưa từng cho Dương Thần thứ gì.

Họ theo bản năng xem Dương Thần như những thiên tài khác của Dương gia, nhưng Dương Thần thì không. Cậu ta hoàn toàn là một kẻ dị biệt. Trước kia, cậu ta ham chơi lêu lổng, chẳng ai thấy có giá trị bồi dưỡng, đương nhiên sẽ không được chia tài nguyên. Thậm chí, họ còn coi cậu ta là thứ bỏ đi, chẳng thèm để vào mắt.

Bây giờ lại nói đến chuyện bồi dưỡng, chẳng phải quá nực cười sao?

Dương Thần giọng cứng rắn, ánh mắt lạnh lùng quét một lượt, cuối cùng dừng lại ở Dương Bát trưởng lão, trầm giọng: "Còn chuyện Dương gia bồi dưỡng ta? Xin lỗi, trong trí nhớ của ta, thật sự không có chuyện Dương gia bồi dưỡng ta xảy ra."

Bát trưởng lão thấy Dương Thần không hề kiêng dè nhìn thẳng vào mình, trong nháy mắt cảm thấy như bị ai đó giẫm phải đuôi, lửa giận bùng lên, quát: "Dương Thần, ngươi thật là đại nghịch bất đạo! Ngươi là người Dương gia, lẽ nào không có chút vinh dự nào của gia tộc sao? Ngươi phải biết, nếu Dương gia không phái ngươi đi, ngươi sẽ được cái gì?"

Từ khi Dương Kim Hòa hứa cho Dương Thần hai phần tài nguyên, hắn đã đứng ngồi không yên.

Phải biết, trước kia những thiên tài kia vào Yêu Thú Sơn, mang tài nguyên về, các trưởng lão trong tộc sẽ chia nhau ba phần.

Tộc trưởng một phần, sáu phần còn lại giữ lại bồi dưỡng thế hệ sau.

Nếu Dương Thần lấy thẳng một hoặc hai phần, chẳng phải phần tài nguyên của các trưởng lão sẽ bị hao hụt sao?

Sao hắn có thể cam tâm?

Nhưng hắn lại quên mất.

Nếu Dương Thần không vào Yêu Thú Sơn, bảo vật bên trong Yêu Thú Sơn từ đâu mà chảy vào Dương gia?

"Vinh dự? Ha ha, Bát trưởng lão, miệng ông thật là dẻo, trước thì chụp cho tôi cái mũ đại nghịch bất đạo, sau lại chỉ trích tôi không có vinh dự gia tộc? Vậy tôi hỏi, các vị trưởng lão Dương gia đang ngồi ở đây, từ khi tôi Dương Thần lớn lên, đã cho tôi cảm nhận được chút hơi ấm nào của gia tộc chưa?"

Dương Thần mặt lạnh tanh: "Xin lỗi, từ trước đến nay tôi chưa từng cảm thấy mình là người trong gia tộc. Còn cái gọi là vinh dự, xin lỗi, Bát trưởng lão, ông cứ đi nói với người khác đi. Hơn nữa, nếu ông thấy việc phái tôi đi tham gia Bách tộc Thí luyện chiến không thích hợp, Dương gia có thể mời người khác. Chuyện tốn công vô ích, tôi đây cũng chẳng ham. Thật lòng mà nói, nếu không nể mặt Nhị gia và Tứ gia, cái Bách tộc Thí luyện chiến này, chưa chắc tôi đã nhận lời."

Ở Dương gia, người thật sự bồi dưỡng cậu, chỉ có Nhị gia và Tứ gia.

Tuy việc làm của Nhị gia và Tứ gia chẳng đáng gì, nhưng ít nhất, Dương Thần cảm nhận được hơi ấm gia tộc từ họ.

Còn những người khác? Dương Thần thật sự chẳng cảm nhận được gì.

Nếu đã như vậy, những lời này, chẳng phải là trò hề sao?

Cậu ta vất vả tham gia Bách tộc Thí luyện chiến, vào Yêu Thú Sơn, cuối cùng tài nguyên phân chia lại còn phải nhìn sắc mặt người khác, thật coi cậu ta là quả hồng mềm dễ bóp sao?

"Đây là ngươi nói đấy nhé." Dương Bát trưởng lão hừ lạnh: "Tộc trưởng, ông cũng nghe thấy rồi đấy.."

"Im miệng!" Dương Kim Hòa lạnh lùng nhìn Dương Bát trưởng lão: "Nếu Dương Thần không tham gia, ngươi chọn ai cho ta? Nếu Bát trưởng lão cảm thấy có người có thể đạt thứ hạng cao ở Bách tộc Thí luyện, cứ nói ra xem."

"Ta.."

Dương Bát trưởng lão nhất thời ỉu xìu.

Hắn, hắn đi đâu mà chọn?

Hình như ngoài Dương Thần, Dương gia thật sự không còn ai có khả năng giành thứ hạng cao ở Bách tộc Thí luyện.

Dương Kim Hòa cũng thấy Dương Bát trưởng lão suy nghĩ quá thiển cận.

Nếu chưa vào Yêu Thú Sơn, thì nói chuyện phân chia lợi ích làm gì?

Thực tế là, ngoài Dương Thần ra, ai có thể giành thứ hạng cao ở Bách tộc Thí luyện?

Vốn dĩ còn có Dương Vũ, nhưng đã phế rồi. Còn mấy thiên tài khác, cao nhất cũng chỉ Luyện Thể Cảnh tứ trọng trung kỳ, chưa từng trải sự đời. Ở Bách tộc Thí luyện, đừng nói top 30, không bị loại ngay từ đầu là may mắn rồi.

Dương Bát trưởng lão vẫn không cam tâm, hừ lạnh: "Ta vẫn giữ ý kiến của mình."

Dương Kim Hòa thở dài: "Dương Thần, ta biết trong lòng ngươi có bất mãn, chuyện trước kia Dương gia làm, thật sự có lỗi với ngươi. Đó là lý do tại sao ta đưa ra điều kiện cao như vậy. Đương nhiên, có nắm bắt được hay không, còn phải xem ở chính ngươi."

Thật ra, trong lòng ông cũng có chút hối hận.

Nếu ban đầu ông coi trọng Dương Thần hơn một chút, nếu lúc Dương Nhị gia dẫn Dương Thần đến, ông không cự tuyệt Dương Thần, liệu có xảy ra chuyện như hôm nay?

Nếu ông sớm biết Lý Hựu Ngôn coi trọng thiên tài chính là Dương Thần, ông sẽ không bao giờ cự tuyệt cậu ta.

Chỉ cần cho Dương Thần cảm nhận được một chút hơi ấm gia tộc, hôm nay cậu ta có lẽ đã không so đo chuyện phân chia lợi ích. Cuối cùng, vẫn là do Dương gia chưa đối đãi với Dương Thần đủ tốt. Yêu cầu hôm nay của Dương Thần cũng là rất bình thường.

Thấy Dương Kim Hòa khách khí như vậy, Dương Thần cũng không thể vỗ mặt người đang tươi cười, dù sao bây giờ cậu vẫn chỉ là vãn bối trong Dương gia, cậu ôn hòa chắp tay: "Tộc trưởng khách khí, Dương Thần chắc chắn sẽ dốc toàn lực ứng phó."

"Ha ha, ngươi có lòng tin là tốt. Nói đến thực lực của ngươi, nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thành tích ở Bách tộc Thí luyện. Trong túi trữ vật này, xem như ta, với tư cách tộc trưởng, cấp cho ngươi tài nguyên tu luyện. Tuy không thể giúp ngươi tăng tiến quá nhiều trong thời gian ngắn, nhưng đều là bảo vật tốt giúp tu luyện, hy vọng ngươi có thể tăng tiến võ đạo trước Bách tộc Thí luyện." Dương Kim Hòa nói đầy thiện ý.

Dương Thần hiểu được tâm ý của Dương Kim Hòa, lời ông ta có chút áy náy, cậu không có lý do gì để từ chối.

Nhưng cậu vừa định đưa tay lấy, thì Dương Bát trưởng lão lại bất thình lình đứng lên: "Tộc trưởng, những tài nguyên này đều là do tộc vất vả tích góp, nếu Dương Thần thật sự đạt được thành tích tốt ở Bách tộc Thí luyện, ngài cho hắn những tài nguyên này, ta đương nhiên không nói gì. Nhưng hắn còn chưa bắt đầu tham gia, ngài đã cho hắn nhiều khen thưởng như vậy, sợ là.. Thằng nhóc này chỉ được cái mã thôi."

Thấy Dương Bát trưởng lão hùng hổ dọa người như vậy, Dương Nhị gia không thể ngồi yên: "Lão Bát, đừng quá đáng."

Dương Tứ gia cũng lạnh giọng: "Bát trưởng lão, lời này của ông hơi quá rồi."

Dương Kim Hòa nhắm mắt lại, sau đó hít sâu một hơi.

Khi ông mở mắt ra, trong ánh mắt đầy vẻ giận dữ, ông quát lớn: "Càn rỡ!"

Tiếng quát mang theo sức mạnh của Linh Vũ Cảnh, như sấm sét giữa trời quang, vang vọng khắp đại sảnh, khiến mọi người tại chỗ đều choáng váng. Điều này cũng thể hiện rõ thực lực của Dương Kim Hòa. Trong giây lát, cả sảnh im phăng phắc.

Dương Kim Hòa quát: "Bát trưởng lão, có phải việc ta làm, Dương Kim Hòa này, còn phải hỏi ý ông không? Hay là người tộc trưởng này, ông làm đi? Hay nói là, ông có ý kiến gì với ta? Nếu ông nói những tài nguyên này là do tộc vất vả tích góp, vậy ý của ông là, ta không có quyền phân phát nữa?"

Ông cho Dương Thần tài nguyên này, là để Dương Thần có thể đạt thành tích tốt hơn ở Bách tộc Thí luyện. Chỉ cần Dương Thần vào được Yêu Thú Sơn, trong tộc sẽ không thiếu thiên tài địa bảo.

Nhưng Dương Bát trưởng lão lại thiển cận, vì tranh giành phe phái mà hùng hổ dọa người, lẽ nào ông ta không hiểu những tính toán nhỏ nhặt của Bát trưởng lão sao?

Dưới sự quở trách của Dương Kim Hòa, Dương Bát trưởng lão toàn thân run rẩy, sợ hãi lắp bắp: "Không, không dám, tộc trưởng, là ta lỡ lời."

"Hy vọng lần sau không tái phạm, bằng không, ta không ngại đổi người khác ngồi vào vị trí Bát trưởng lão này." Dương Kim Hòa lạnh lùng nhìn Dương Bát trưởng lão.

Kết quả như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Dương Bát trưởng lão.

Nhớ hắn thân là Bát trưởng lão của Dương gia, trước đây, Dương Kim Hòa chắc chắn sẽ nghe lời hắn, sao có thể vì một cái gọi là "thiên tài" mà trở mặt với hắn?

Nhưng hắn đã sai rồi.

Dương Kim Hòa vì Dương Thần, lại dám trở mặt với hắn.

Lẽ nào địa vị của hắn còn không bằng Dương Thần sao?
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0046 - Không đường để đi Chu Hoài Nghĩa

Chương 46: Chu Hoài Nghĩa hết đường xoay xở

Dương bát trưởng lão đã đoán sai một điều.

Không phải địa vị của lão không bằng Dương Thần, mà là, lão tuyệt đối không nên, trong trận chiến bách tộc thí luyện nguy cấp, lại giở trò sau lưng với Dương Thần.

Chỉ là, Dương bát trưởng lão sao có thể hiểu được? Giờ phút này, dù lão đã khuất phục trước uy nghiêm của Dương Kim Hòa, ánh mắt âm độc kia vẫn không hề giảm bớt.

Ánh mắt lão dán chặt vào người Dương Thần.

Vốn dĩ lão nhằm vào Dương Thần chỉ vì Dương nhị gia, nhưng bây giờ, lão thật sự hận thấu xương hắn rồi.

"Hừ, hy vọng ngươi thật sự lọt vào top 30, có được tư cách tiến vào Yêu Thú Sơn. Bằng không trở về Dương gia, ta sẽ cho ngươi biết tay." Dương bát trưởng lão thầm nghĩ trong lòng.

Cuối cùng, Dương Thần nhận được phần thưởng Dương Kim Hòa đã sớm chuẩn bị, lúc này mới đứng dậy cáo lui.

Ở cái nơi ô trọc này, hắn không muốn ở thêm chút nào.

Chỉ là, khi hắn tưởng rằng về đến nhà sẽ có được chút yên tĩnh, hắn lại phát hiện, mình đã quá lạc quan rồi.

Bởi vì, trong sân nhà hắn, một bóng người đang đứng đó. Người đàn ông này mặt mày tươi cười nịnh nọt, khom lưng khụy gối, trên mặt tràn đầy vẻ a dua, nhìn kỹ lại, chẳng phải là Chu Hoài Nghĩa, kẻ đã từng phản bội hắn sao?

"Chu Hoài Nghĩa, ngươi còn không mau cút đi!" Cố Minh Nguyệt đứng trong sân, tức giận đến mặt đỏ bừng.

Nàng thật sự quá chán ghét cái bộ mặt này của Chu Hoài Nghĩa.

Tiếng quát lớn này tự nhiên ngay lập tức thu hút sự chú ý của Dương Thần, hắn quay mắt nhìn lại. Chỉ thấy Chu Hoài Nghĩa không biết từ lúc nào đã đứng trong sân nhà hắn, vẻ mặt nịnh nọt giành làm hết những công việc lặt vặt mà Cố Minh Nguyệt đang vất vả làm, lúc này Chu Hoài Nghĩa, muốn ra vẻ chăm chỉ có ra vẻ chăm chỉ.

Điều này khiến Dương Thần tức giận ngược lại bật cười, cũng không vội lên tiếng, hắn muốn xem Chu Hoài Nghĩa định giở trò gì.

Chu Hoài Nghĩa lúc này 'chăm chỉ' làm việc trong sân nhà Dương Thần, đầu tiên là dọn dẹp chỗ này, sau lại dọn dẹp chỗ khác. Hắn lại bắt đầu làm những công việc trước kia từng làm dưới tay Dương Thần. Thậm chí vừa làm vừa không quên nịnh nọt Cố Minh Nguyệt, cứ như một trưởng bối hiền hòa vậy.

Bận rộn như vậy, Chu Hoài Nghĩa rất nhanh đã phát hiện ra Dương Thần.

Khi thấy Dương Thần, Chu Hoài Nghĩa đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vội vàng cười nịnh nói: "Thiếu gia, thiếu gia ngài đã về? Ta sẽ thu dọn sân cho sạch sẽ, tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến hứng thú tu luyện của ngài."

Dương Thần sao có thể không hiểu ý của Chu Hoài Nghĩa, khi thấy hắn ân cần như vậy, mắt hắn nheo lại, lạnh giọng hỏi: "Chu Hoài Nghĩa, ta cho phép ngươi vào nhà ta khi nào vậy?"

"Thiếu gia, ta.. Ta chẳng phải là người hầu của ngài sao?" Chu Hoài Nghĩa thoáng lúng túng, sau đó vẫn cố chấp nói.

Dương Thần cười khẩy: "Chu Hoài Nghĩa, ta thật sự đánh giá thấp độ dày mặt của ngươi rồi, nếu ta nhớ không lầm, ngươi bây giờ hẳn là người hầu của Dương Hằng? Theo lý thuyết mà nói, ngươi nên ở trong sân nhà Dương Hằng, sao lại đến chỗ ta?"

Nghe vậy, sắc mặt Chu Hoài Nghĩa hơi biến đổi, nhưng cái mặt dày của hắn, khi đến đây đã sớm có chuẩn bị.

Lúc này, hắn vội vàng nói: "Thiếu gia, việc ta đến chỗ Dương Hằng chỉ là nhất thời hồ đồ, nghĩ đi nghĩ lại, ta vẫn cảm thấy, ở bên cạnh Dương Thần thiếu gia ngài mới là thích hợp nhất với ta."

"Nói như vậy, ngươi lại phản bội Dương Hằng, quay lại đầu nhập vào ta?" Dương Thần sờ cằm, hứng thú hỏi.

"Đúng vậy, Dương Hằng người kia không biết cố gắng, cả ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, không có việc gì làm. Ta cũng nhất thời bị mù mắt, bị người khác đầu độc, thiếu gia, ngài nhất định phải tin ta, ta Chu Hoài Nghĩa nếu không phải nhất thời bị người khác lừa gạt, sao lại làm ra cái hành vi ngu xuẩn như vậy?" Chu Hoài Nghĩa nghiến răng nghiến lợi, dường như thật sự hận Dương Hằng đến mức không thể tả.

Dương Thần bật cười.

Hắn thật sự cảm thấy buồn cười.

"Chu Hoài Nghĩa, nếu ta nhớ không lầm, lúc ngươi đầu nhập vào Dương Hằng, cũng nói với ta những lời này. Hơn nữa, dường như ngươi từng nói tên Chu Hoài Nghĩa của ngươi đã mang ý 'hoài nghĩa', đối đãi chủ tử tuyệt đối sẽ trung thành như một, đúng không?" Giọng Dương Thần lạnh lùng.

Chu Hoài Nghĩa cứng đờ cả người, hắn vội vàng muốn giải thích gì đó.

Nhưng rất nhanh, Dương Thần đã lạnh lùng nói: "Hay là nói, ngươi coi chỗ này của ta là nhà của ngươi rồi? Ngươi muốn đi thì đi, muốn đến thì đến, Chu Hoài Nghĩa, hình như ngươi vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì. Ta đã sớm nói, Dương Thần ta có thêm một người cũng không nhiều, thiếu một người cũng không ít. Ngươi nên suy nghĩ kỹ xem, ngươi có cái gì đáng để ta coi trọng?"

Nghe vậy, Chu Hoài Nghĩa hoàn toàn sợ hãi.

Hắn rất sợ Dương Thần lại không nhận mình, sợ đến mức không còn để ý gì đến tôn nghiêm, quỳ xuống đất.

Vừa quỳ, Chu Hoài Nghĩa vừa dập đầu lia lịa: "Thiếu gia, thiếu gia, ngài tuyệt đối đừng bỏ rơi ta. Lần này ta phản bội Dương Hằng đã mất hết tất cả rồi, ta chỉ muốn quay lại dưới trướng của ngài thôi, ngày đó ta lựa chọn, là nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ thôi. Nếu ngài không nhận ta, ta thật sự không còn đường nào để đi nữa."

Bây giờ hắn hối hận đến phát điên rồi.

Nếu sớm biết Dương Thần có thiên phú như vậy, ngày đó sao hắn lại chọn phản bội Dương Thần?

Cho dù ở lại thêm hai tháng, chỉ hai tháng thôi, cũng đủ rồi.

Ít nhất Dương Thần thấy được sự trung thành tuyệt đối của hắn, đối đãi với hắn, sao có thể tệ hơn được?

Chính vì 'một người đắc đạo gà chó cũng lên hương', xem Cố Minh Nguyệt bây giờ được trang điểm xinh đẹp như thế nào kìa, tương tự đều là hạ nhân. Hắn và Cố Minh Nguyệt quả thực một trời một vực!

Cũng chính vì thấy được điều này, hắn mới quyết định quay trở lại bên cạnh Dương Thần.

Dương Hằng bây giờ ở Dương gia còn có địa vị gì?

Lễ thành nhân không có gì nổi trội, tài nguyên mà Dương Hằng nhận được ngày càng ít đi, huống chi Dương Hằng đối đãi với hạ nhân càng hà khắc vô cùng, muốn hắn thưởng cho chút linh thạch, khó như lên trời.

Mà Dương Thần thì khác, Dương Thần đã thể hiện tài năng trong Lễ thành nhân, chắc chắn sẽ nhận được lượng lớn tài nguyên linh thạch, đến lúc đó, với cách làm người của Dương Thần, tùy tiện thưởng cho hắn chút ít thôi, cũng đủ để hắn tiêu xài thả ga.

Hắn tự cho rằng trước đây mình làm việc dưới tay Dương Thần cũng không tệ, huống chi Dương Thần bây giờ đã ở vị thế khác, sao có thể chấp nhặt với hắn?

Chỉ là, hắn đã lầm rồi.

Dương Thần lạnh lùng nói: "Chu Hoài Nghĩa, ngươi có biết điều mà Dương Thần ta hận nhất trên đời này là gì không?"

"Chính là sự phản bội!"

Mối hận với Hoa Uyển Như, hắn vẫn còn khắc ghi trong lòng.

Đợi đến ngày Dương Thần hắn tu vi võ đạo đại thành, tự mình sẽ đi lấy mạng chó của Hoa Uyển Như! Bây giờ, trước cứ để cô ta sống thêm mấy ngày đã.

Giọng Dương Thần không chút cảm xúc, lạnh nhạt quát: "Chu Hoài Nghĩa, lời ta đã nói rất rõ rồi, còn không mau cút đi, hậu quả, ngươi tự hiểu."

Chu Hoài Nghĩa ngây người tại chỗ, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Hắn biết, cuối cùng mình đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để bày tỏ lòng trung thành.

Tất cả đều đã muộn.

Bây giờ hắn vừa mất Dương Thần, lại vừa bị Dương Hằng bỏ rơi, danh tiếng đã sớm thối hoắc, ở Dương gia, làm sao có thể sống nổi đây?
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0047 - Khắc địch sấm đánh băng núi hỗn nguyên

Chương 47: Khắc địch sấm đánh băng núi hỗn nguyên

Chuyện của Chu Hoài Nghĩa đối với Dương Thần mà nói chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm khó nghe. Hắn cũng không để bụng, kẻ phản bội hắn, hắn tuyệt không mềm lòng. Chỉ là chuyện của Chu Hoài Nghĩa lại gợi cho hắn nhớ về đoạn ký ức không mấy tốt đẹp với Hoa Uyển Như.

Chính vì nhớ đến Hoa Uyển Như, hắn càng thêm khao khát sức mạnh.

Càng mạnh mẽ, Dương Thần càng hiểu rõ sự chênh lệch giữa mình và Hoa Uyển Như. Đúng vậy, Hoa Uyển Như của kiếp trước vốn là một thiên tài, hơn nữa, không chỉ có thiên tư xuất chúng, trí tuệ của nàng cũng thuộc hàng có một không hai.

Lại thêm sự bồi dưỡng của hắn, tu vi võ đạo của Hoa Uyển Như vượt xa những người cùng thế hệ, thực lực căn bản không phải tầng thứ Đại Hoang bách tộc này có thể so sánh.

Về phần hắn, so với Hoa Uyển Như lại càng có sự chênh lệch quá lớn.

Đương nhiên, Dương Thần tin rằng, chỉ cần có thời gian, hắn nhất định sẽ dùng sự nỗ lực và thủ đoạn của mình để thu hẹp khoảng cách này, cho đến khi nó biến mất hoàn toàn.

Nghĩ đến đây, Dương Thần bắt đầu quan sát kỹ lưỡng những thiên tài địa bảo mà Dương Kim Hòa đưa cho hắn.

"Tộc trưởng Dương gia quả nhiên hào phóng, so với nhị gia còn có vẻ kém hơn, những tư nguyên bảo vật này, nếu để người khác sử dụng, đích thực rất khó đạt được thành tựu trong thời gian ngắn. Nhưng đặt trong tay ta, ý nghĩa lại khác." Dương Thần nhìn những tài nguyên bên trong túi trữ đồ, lộ ra nụ cười mãn nguyện.

Hắn nắm chắc, phối hợp với những tư nguyên này, có thể khiến tu vi võ đạo của mình đột phá lần nữa.

"Những tư nguyên này còn có thể cung cấp cho ta chế tạo thêm một lần ngâm thuốc, rèn luyện thể chất." Dương Thần thầm nghĩ.

Nghĩ là làm, Dương Thần lập tức lấy những bảo vật trong túi trữ vật ra.

Tốn hơn nửa canh giờ, thuốc ngâm đã được chế tạo xong!

Dương Thần mừng rỡ nhảy vào bồn thuốc.

* * *

Chớp mắt, thời gian một ngày một đêm.

Dương Thần đang ngồi trong bồn thuốc, đột nhiên mở đôi mắt tinh thần phấn chấn.

Vóc người hắn so với trước kia lại trở nên rắn chắc hơn vài phần, đây là dấu hiệu của sự phát triển tu vi võ đạo, điều này khiến Dương Thần dần lộ ra nụ cười, lẩm bẩm: "Không tệ, tuy rằng thuốc này so với hiệu quả lý tưởng của ta còn kém xa, nhưng dù sao cũng đã trực tiếp bước một bước, từ Luyện Thể Cảnh tầng thứ năm đạt tới Luyện Thể Cảnh tầng thứ sáu!"

Đúng vậy, tu vi võ đạo của hắn hiện giờ đã kinh thế hãi tục, vượt qua một cảnh giới, từ tầng thứ năm tiến vào tầng thứ sáu.

Nếu chuyện này bị người của Đại Hoang bách tộc biết được, chắc chắn sẽ phải há hốc mồm kinh ngạc.

Phải biết, lực đạo tăng phúc của Luyện Thể Cảnh càng lên cao thì càng khó.

Cơ thể con người đều có giới hạn.

Trên con đường chạm đến giới hạn đó, ban đầu có thể dễ dàng, nhưng càng về sau lại càng khó.

Giống như Dương Thần, từ tầng thứ năm một ngày đã tiến vào tầng thứ sáu, nói ra, không ai dám tin.

Người Dương gia dù thế nào cũng không dám tưởng tượng, Dương Thần nắm giữ tu vi Luyện Thể Cảnh tầng thứ năm đã là cực kỳ kinh khủng, vậy mà trong thời gian ngắn đã tiến vào Luyện Thể Cảnh tầng thứ sáu.

Dương Thần cũng không dám khoe khoang chuyện này, dù sao nếu để người Dương gia biết được mấy ngày trước hắn vẫn còn là Luyện Thể Cảnh tầng thứ năm, hôm nay đã là Luyện Thể Cảnh tầng thứ sáu, thì chuyện này quá mức kinh người.

"Những linh thảo tư nguyên này vẫn chưa đủ dùng." Dương Thần cười khổ trong lòng: "Tuy nói đã tiến vào Luyện Thể Cảnh tầng thứ sáu, nhưng tài nguyên tộc trưởng Dương gia cho đã dùng hết. Đã vậy, ta cũng bắt đầu tu luyện Hỗn Nguyên Thương Pháp cho tốt."

Nếu đã chọn con đường thương pháp, Dương Thần vẫn muốn làm quen với nó.

Nghĩ đến đây, Dương Thần nhanh chóng đứng dậy, mặc quần áo chỉnh tề, mở miệng nói: "Minh Nguyệt, đừng dọn dẹp nữa, chúng ta đi diễn võ trường!"

Diễn võ trường là nơi đặc biệt dành cho võ giả Dương gia tu luyện.

Ở nơi đó, có thể thỏa sức vung vẩy mà không lo lắng bất trắc xảy ra.

"Vâng, thiếu gia." Cố Minh Nguyệt vui vẻ gật đầu.

Bây giờ, việc nàng thích nhất chính là đi theo sau lưng Dương Thần.

* * *

Chớp mắt, diễn võ trường.

Thiếu niên dưới ánh mặt trời, mồ hôi nhễ nhại.

Dương Thần cầm thương trong tay, ngân thương như rồng, mỗi lần đâm ra đều mang theo gió mạnh mẽ.

"Cảm giác vẫn còn thiếu gì đó." Dương Thần lẩm bẩm: "Hỗn Nguyên Thương Pháp tổng cộng chia làm bốn giai đoạn. Bốn giai đoạn này chia thành Khắc Địch, Bôn Lôi, Băng Sơn và Hỗn Nguyên. Ta bây giờ mới sơ tu luyện, mà chỉ với thiên phú của ta, giai đoạn Khắc Địch cũng đã khó mà lĩnh ngộ rồi!"

"Khắc Địch Thức chú trọng một chữ 'nhanh'. Nhanh đến mức như bóng theo hình, thương kình vừa ra đã vượt qua tốc độ của gió, tạo ra ảo ảnh!" Dương Thần thầm nghĩ.

Đương nhiên, muốn làm được điều đó thật quá khó khăn.

Cố Minh Nguyệt đứng một bên nhìn Dương Thần cẩn thận luyện thương, đôi mắt to chớp chớp đầy vẻ sùng bái. Nàng chống cằm, ngồi đó, tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Dương Thần, trong lòng càng không tự chủ ảo tưởng về thời gian sau này cùng Dương Thần.

Vừa nghĩ đến chuyện tương lai, Cố Minh Nguyệt mặt đỏ bừng, miệng lưỡi khô khốc, hốt hoảng tự nhủ: "Ta, sao ta lại có thể nghĩ loạn như vậy, thiếu gia sao lại như ta nghĩ bậy bạ được."

Không biết tiểu nha đầu đang nghĩ gì trong đầu, không lâu sau, Cố Minh Nguyệt đã nghe thấy tiếng ồn ào bên tai.

"Là Dương Thần!"

"Dương Thần là thiên tài mạnh nhất Dương gia."

"Hắn đang luyện thương pháp!"

"Không ngờ thiếu gia Dương Thần đã có thành tựu này, mà vẫn nỗ lực như vậy, trách sao ta không thể hiện được tài năng trong lễ thành nhân. Chỉ riêng sự nỗ lực này thôi, ta so với hắn đã thấy mặc cảm rồi."

"Đừng nói nhảm, mau học hỏi đi. Thiếu gia Dương Thần rất ít khi đến diễn võ trường luyện công, có thể thấy hắn ở đây tu luyện quả thực là cơ hội tốt để chúng ta học hỏi, nếu học được vài phần, chắc chắn sẽ có tiến bộ không nhỏ."

Không ít thiếu niên ở diễn võ trường phát hiện Dương Thần trong góc, phát ra tiếng ồn ào, không hẹn mà cùng vây quanh, quan sát Dương Thần tu luyện. Đối với bọn họ, được nhìn Dương Thần tu luyện như vậy đã là một sự hưởng thụ khó có được.

"Chỉ tiếc, ta lại tu luyện kiếm pháp."

"Ta tu luyện đao pháp, không giống với thiếu gia Dương Thần."

"Ha ha, cha ta lúc đầu thấy Dương Thần chọn con đường thương pháp, liền bắt ta chuyển sang học thương pháp, các ngươi đừng cản ta, ta muốn học hỏi đại ca Dương Thần."

Tình cảnh này diễn ra ở khắp nơi, trong chốc lát, một truyền mười, mười truyền trăm, chuyện Dương Thần đến diễn võ trường đã trở thành chuyện ai cũng biết. Ngay tức thì, diễn võ trường đã chật kín người, thậm chí không ít thiếu nữ ngoại tộc gần Dương gia cũng luống cuống chạy tới.

Những thiếu nữ này không có lý do gì để trực tiếp vào Dương gia, nên đã chọn cách leo tường.

"Ca, ngươi đỡ ta chút nữa, ta sắp thấy Dương Thần rồi. A, ta thấy Dương Thần rồi, ca, ta thấy rồi, giống hệt như trong truyền thuyết."

"Muội muội, muội nên tăng cường kình lực, Mộc gia chúng ta khác gì Dương gia, đều là gần gũi, muội đó là 'gần quan được lộc'. Nếu muội có thể cưa đổ Dương Thần, ca ca muội đời này chỉ có hưởng phúc. Ai u, muội muội, sao muội lại nặng hơn trước rồi hả?"

Dương Thần vốn đang tập trung luyện công, nhưng tiếng xì xào bàn tán xung quanh rất nhanh đã lọt vào tai hắn. Cho dù hắn có cố gắng, muốn bỏ ngoài tai cũng không được.

Lúc này Dương Thần hết sức lúng túng, đảo mắt một vòng, phát hiện diễn võ trường đã đầy ắp người, thậm chí trên tường cũng không ít thiếu nữ leo lên, một đôi mắt to nhìn chằm chằm vào hắn, líu ríu bàn tán không biết chuyện gì.

Dương Thần vừa liếc mắt sang, những thiếu nữ này đã vui mừng khôn xiết. Có mấy người suýt chút nữa thì mất thăng bằng ngã xuống.
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back