Rewrite4future

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
2,046 ❤︎ Bài viết: 577 Tìm chủ đề
79 0
Kiếm tiền
Rewrite4future đã kiếm được 790 đ
980efa8897a0c3176cdeb05d5f234eda.jpg


Thư Gửi Bạn Đọc​


Chào bạn, và cũng chào tất cả những ai đã dành thời gian bước vào thế giới của "Khoảng Trống" : Truyện Ngắn - Khoảng Trống - Rewrite

Tôi là Rewrite, tác giả của truyện ngắn ấy. Trước hết, tôi chân thành cảm ơn bạn, người độc giả đã để lại những dòng tâm huyết phê bình: Truyện Ngắn - Khoảng Trống - Rewrite

Sự phản hồi chân thật của bạn, dù là sự bất đồng, còn quý giá hơn gấp ngàn lần sự im lặng. Nó khiến tôi phải suy nghĩ sâu sắc về những lựa chọn của mình, và cũng là dịp để tôi giãi bày đôi điều.

Vì sao tôi viết một câu chuyện "ngột ngạt"?

Bạn nói đúng, tôi đã cố tình tạo ra một bầu không khí "nghẹt thở". Nhưng không phải để hành hạ độc giả, mà bởi vì tôi tin rằng, có những sự thật về cuộc sống chỉ có thể được cảm nhận, chứ không thể chỉ được nghe kể lại. Sự im lặng giữa Lan và Minh, những cái nhìn lảng tránh, những cuộc hội thoại chết yểu (ngắn, cụt lủn).. Tất cả đều là những "viên gạch" tôi dùng để xây lên căn phòng tâm lý mà họ đang mắc kẹt. Nếu bạn, với tư cách là độc giả, cảm thấy bức bối và muốn tìm lối ra, thì xin hãy hiểu rằng, đó chính xác là những gì "Lan và Minh" cảm thấy mỗi ngày. Tôi không kể cho bạn nghe về sự cô đơn; tôi cố gắng đặt bạn vào trong sự cô đơn ấy.

"Lối thoát" nằm ở đâu, khi câu chuyện không có hậu?

Bạn trách tôi không cho nhân vật và độc giả một "tia hy vọng". Nhưng với tôi, sự thấu hiểu chính là tia hy vọng lớn nhất. "Khoảng Trống" kết thúc không phải bằng một cuộc cãi vã lớn hay một ly hôn, mà bằng một khoảnh khắc im lặng, khi Lan nhìn vào cửa hàng đồ sơ sinh và Minh im lặng dẫn cô đi. Khoảnh khắc ấy chính là sự "THỨC TỈNH".

Ở đây, tôi muốn tiết lộ một chi tiết mà tôi đã cố tình giấu đi, như một lớp trầm tích dưới mọi cuộc tranh cãi về tiền bạc và sự thờ ơ: Lan và Minh từng có một THỎA THUẬN KHÔNG SINH CON, giải thích đơn giản là họ không muốn có con. Khi Minh nói: "Chúng ta đã từng thống nhất với nhau về chuyện này", "chuyện này" chính là điều đó. Bi kịch của họ không chỉ là sự nhàm chán, mà là sự sụp đổ của một thỏa thuận sống cốt lõi khi một trong hai người thay đổi. Khoảnh khắc Lan nhìn những bộ quần áo trẻ thơ là khoảnh khắc cô nhận ra "khoảng trống" thực sự trong đời mình. Và sự im lặng của Minh là khi anh nhận ra cái hố sâu mà anh không biết cách vượt qua. Lối thoát, do đó, không phải là một kết thúc có hậu, mà là sự bắt đầu của nhận thức về một vấn đề thực sự. Họ bắt đầu biết "vấn đề" của mình nằm ở đâu. Đôi khi, việc nhìn thấy rõ vết thương còn quan trọng hơn là tìm ngay một miếng băng dán.

"Viết vậy để làm gì?" Một lời chất vấn khiến tôi suy ngẫm

Bạn hỏi tôi: "Xã hội vốn phũ phàng rồi, sao không viết để xoa dịu?"

Tôi hiểu sự mệt mỏi của bạn. Đời sống vốn nhiều gánh nặng, ai cũng muốn tìm một góc văn chương để nghỉ ngơi. Tôi trân trọng những tác phẩm mang đến niềm vui và giấc mơ. Nhưng với tôi, văn chương còn một sứ mệnh khác: Nó như một tấm gương.

Tôi không viết để bạn chìm đắm trong ảo mộng (tôi tin thể loại: Ngôn tình, Tổng tài sẽ làm tốt hơn), mà để bạn nhìn thấy một góc khuất của chính mình trong đó. Tôi viết về sự im lặng để chúng ta biết trân trọng những lời nói. Tôi viết về sự xa cách để chúng ta giật mình ôm lấy nhau chặt hơn. "Khoảng Trống" là một lời cảnh báo, chứ không phải một bản án. Nó hỏi chúng ta: Liệu chúng ta có đang vô tình tạo ra những "khoảng trống" của riêng mình? Liệu chúng ta có đang sống như những cái bóng bên cạnh người thân yêu? Liệu chúng ta có nên sinh một đứa con? Hạnh phúc là gì nếu suốt ngày sống với "Khoảng Trống" này?

Tôi không muốn bạn đọc xong rồi thấy ức chế và bỏ đi. Tôi mong bạn đọc xong, dù có bức bối, sẽ quay lại nhìn người bạn đời của mình, hoặc nhìn vào chính trái tim mình, và tự hỏi: "Chúng ta có ổn không? Chúng ta có đang thực sự ở bên nhau?".

Lời cuối gửi đến bạn và các độc giả

Cảm ơn bạn vì đã dũng cảm bày tỏ sự khó chịu của mình. Sự phản hồi của bạn chứng tỏ câu chuyện đã chạm được vào một điều gì đó, dù là sự bất đồng. Và cảm ơn tất cả những ai đã, đang và sẽ đến với trang văn của tôi.

Tôi viết bằng sự trăn trở của mình về những mối quan hệ con người. Tôi viết cho con người, tôi muốn "chạm" vào bản chất, và cảm xúc của con người. Với tôi đó là nhiệm vụ của văn học. Và lời nguyền tôi mang, buộc tôi phải viết ra những câu chuyện này. Có thể nó không tươi sáng, có thể nó khiến bạn phải suy tư, nhưng nó xuất phát từ một niềm tin: Chúng ta chỉ có thể chữa lành khi chúng ta dám nhìn thẳng vào vết thương. Và tôi tin, trong sự thấu hiểu đó, dù là thấu hiểu một nỗi đau, chúng ta sẽ tìm thấy sự đồng cảm và lòng trắc ẩn, những thứ làm nên giá trị thực sự của con người.

Trân trọng,

Rewrite

P/s: Dành cho những người không muốn sinh con, hy vọng các bạn không phán xét tôi ^^

=> Danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Chỉnh sửa cuối:
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back