Bạn được Kenkenls mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
7,172 ❤︎ Bài viết: 387 Tìm chủ đề
Chương 20: Phu thê đồng lòng

"Hạ Hầu phu nhân, có lẽ đại công tử của người quên nói với người rồi, phương pháp chủng đậu đó là của con, quyền quyết định là ở trong tay con." Cô lạnh lùng nhìn bà ta. "Con nghĩ, con đã biết người muốn nói gì rồi. Người có thể đi được rồi. An Quốc Hầu và đại công tử nhất định đang đợi người sốt ruột lắm. Họ chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi người, mà người cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với họ, đúng không?" Bạch Mộc Thần nói một cách lịch sự, mỉm cười, nhưng sự lạnh lẽo trong mắt khiến người ta rùng mình.

"Là của ngươi? Ngươi chỉ là một cô nhi không có gia thế, tất cả mọi thứ của ngươi không phải đều do Huân nhi cho sao? Sao ngươi có thể hiểu được những thứ đó?!" Hạ Hầu phu nhân hoàn toàn không tin. "Ta hiểu rồi, chắc chắn là ngươi đúng không? Ngươi đã xúi giục Huân nhi, nếu không Huân nhi sẽ không bất hiếu như vậy. Bao nhiêu năm qua nó đều rất nghe lời, chắc chắn là ngươi! Ngươi không hợp với Hạ Hầu gia, ta không thể để ngươi hủy hoại tất cả. Hôn ước này..."

"Mẹ." Giọng nói bình thản, không chút gợn sóng của Hạ Hầu Thừa Huân vang lên từ cửa.

Hạ Hầu phu nhân cứng đờ toàn thân, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng như đóng băng. Hạ Hầu Thừa Huân bước vào nhà. Hắn nhìn về phía Bạch Mộc Thần, sự thất vọng sâu sắc trong mắt hắn khiến tim cô co thắt lại.

"Mẹ, cha đã đợi mẹ ở ngoài trang rồi. Con đưa mẹ ra." Hắn bước lên đỡ người mẹ có vẻ đang chao đảo, có phần cưỡng ép đưa bà đi.

Bạch Mộc Thần không ngăn cản, cũng không nói một lời nào, thậm chí không đứng lên. Cô cứ như vậy nhìn họ rời đi, vẻ mặt không hề gợn sóng, chỉ có chút lạnh lẽo lóe lên trong mắt.

Sau bữa tối, vào giờ Tuất, Hạ Hầu Thừa Huân lại đến Minh Mộc Trang.

Hắn không tìm thấy Bạch Mộc Thần trong Mục Ân Viên. Thường thì giờ này cô đã về phòng rồi, nhưng bây giờ Hồng Tâm không đứng gác trước cửa phòng, nghĩa là cô không có trong phòng.

Hắn cau mày đứng ở cửa vườn, nhìn xung quanh. Giờ này cô sẽ đi đâu?

Nghĩ đến chuyện xảy ra ban ngày, lòng hắn bất an. Mộc Thần sẽ không để những lời của mẹ hắn lọt vào tai chứ?

Hắn nghĩ đến những nơi cô có thể đến, và những nơi có thể đi vào thời điểm này. Một lúc sau, nhờ ánh đèn lồng mờ ảo treo cao hai bên con đường đá xanh, hắn đi theo con đường nhỏ về phía tây.

Đi theo con đường nhỏ quanh sườn đồi, rẽ qua một khúc cua, hắn nhìn thấy phía trước không xa có một tảng đá lớn. Người đang khoanh chân ngồi trên tảng đá, lưng quay về phía hắn, chẳng phải là người hắn đang tìm sao!

Quả nhiên là ở đây.

Hạ Hầu Thừa Huân nhảy lên, đáp xuống bên cạnh cô, cũng khoanh chân ngồi xuống bên cạnh cô.

"Nhìn bao nhiêu lần rồi, vẫn thấy rất đẹp." Bạch Mộc Thần nhìn thẳng về phía trước, không quay đầu nhìn hắn. Cô cầm ly rượu đặt trước mặt, rót cho hắn một ly, rồi đưa tay qua.

"Ừm." Hạ Hầu Thừa Huân nhận lấy ly rượu, từ từ nhấp một ngụm, nhìn ánh sáng lập lòe phía trước. Phía trước là một bãi cỏ rộng lớn, một con suối nông tự nhiên chảy qua. Mỗi năm vào cuối xuân, đầu hè hoặc đêm thu, nơi đây lại có cảnh tượng như vậy, những con đom đóm lấp lánh bay lượn khắp nơi, vô cùng đẹp.

Mấy năm nay, hai người thỉnh thoảng lại như bây giờ, ngồi trên tảng đá lớn uống rượu ngắm đom đóm. Có lúc nói về kế hoạch tương lai, có lúc nói chuyện phiếm đủ thứ trên trời dưới biển.

Bạch Mộc Thần tửu lượng rất kém, nhiều nhất là ba ly là bắt đầu say. Khi say, cô rất thích làm nũng, trẻ con và bướng bỉnh, nhưng hắn lại cực kỳ yêu cô như vậy.

"Rất thất vọng phải không!" Bạch Mộc Thần cầm ly rượu nhấp một ngụm nhỏ, giọng nói vô cùng bình thản. "Không cần phủ nhận. Anh đã đứng ngoài cửa, cuộc nói chuyện giữa em và mẹ anh, anh đều đã nghe thấy. Hơn nữa, ánh mắt của anh lúc đó, em nhìn rất rõ."

"Ừ, không phủ nhận. Ta đã quen rồi. Chỉ là trước đây chưa từng nghe mẹ nói thẳng ra những lời trong lòng như vậy thôi. Điều khiến ta thực sự thất vọng không phải là những lời đó của mẹ, mà là..." Hạ Hầu Thừa Huân khẽ cười một tiếng, lắc đầu có chút cay đắng. "Ta không ngờ mẹ lại đổ lỗi tất cả cho nàng. Để ta tiếp tục ngoan ngoãn, lại còn có ý định hủy hôn ước, trong khi rõ ràng biết..." Rõ ràng biết cô là người con gái mà hắn yêu thương, là người con gái duy nhất khiến hắn động lòng, động tình trong hai mươi sáu năm qua, là người hắn muốn bầu bạn cả đời. Nhưng mẹ hắn, vì lợi ích tương lai của người con trai cả, lại không chút do dự chuẩn bị hy sinh hạnh phúc cả đời của hắn.

"Nghĩ lại thấy cũng khá buồn cười." Hạ Hầu Thừa Huân quả thực đã cười một tiếng, trong giọng nói đầy vẻ châm chọc, không biết là dành cho ai. Hắn ngẩng đầu uống cạn ly rượu.

"Kể ra cho em cười với." Bạch Mộc Thần cũng ngẩng đầu uống cạn ly rượu, rồi rót đầy lại cho cả hai.

"Ta nghĩ huynh trưởng tốt của ta chắc chắn đã quên nói với mẹ, những lợi ích mà họ cầu không được đó, đều là từ nàng mà ra." Ngẩng đầu lại uống cạn ly rượu.

"Ừ, chắc là vậy. Hơn nữa, em đã nói với bà ấy rồi, nhưng bà ấy không tin." Bạch Mộc Thần nhún vai.

"Không biết cha và anh cả sẽ có biểu cảm thế nào khi nghe mẹ kể lại?" Không nói rõ ràng, không có được thứ muốn có, ngược lại còn đắc tội với Mộc Thần, ha!

"Anh đang hả hê." Bạch Mộc Thần hơi ngạc nhiên.

"Cảm thấy ta vô tình sao?" Hạ Hầu Thừa Huân khựng lại, cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô, trong mắt có chút bất an.

"Ta có thể vô tình hơn, tàn nhẫn hơn, và vô lý hơn một chút nữa."

Nghe vậy, cô lườm hắn một cái, nói đùa:

"Huyết thống không phải là con bài để tống tiền. Nhượng bộ không khiến họ biết đủ, chỉ khiến họ được voi đòi tiên. Cái gọi là lùi một bước, là lùi từng bước. Đến một ngày nào đó anh không muốn lùi nữa, họ sẽ không thấy mình quá đáng, mà sẽ thấy là anh sai."

"Đúng là như vậy." Hạ Hầu Thừa Huân khẽ cười. "Trước đây thì vô tư, nhưng sau này sẽ không thế nữa. Hôm nay gia gia nói với ta, đợi ông ấy đi rồi, ta đừng quản chuyện An Quốc Hầu phủ nữa. Ban đầu ta vẫn còn chút không nỡ với mẹ, nhưng bây giờ thì hoàn toàn buông bỏ rồi. Tương lai, nếu Hầu phủ gặp nạn, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng ngày thường ta sẽ không còn để họ tùy ý vơ vét như trước nữa."

Như vậy là tốt nhất. Bạch Mộc Thần thầm nghĩ.

"Thực ra nếu họ nói chuyện đàng hoàng, đặt đúng vị trí của mình, em cũng không phải người nhỏ nhen." Cô nhấp một ngụm, không nhịn được giải thích. Rõ ràng là có việc cầu người ta, lại còn làm ra vẻ đó là vinh dự của ngươi, là trách nhiệm của ngươi, ngươi nên làm như vậy. Người bình thường ai mà chịu nổi!

"Nếu nàng nhỏ nhen, thì trên đời này chẳng còn ai là hào phóng nữa rồi!" Hạ Hầu Thừa Huân thở dài. "Cũng không biết nàng lấy đâu ra sự tự tin như vậy, lại tin tưởng chúng ta như vậy."

Vì em có Sổ trung thành mà! Bạch Mộc Thần thầm nói. Trong mắt họ, cô quá dễ tin người khác, nhưng chỉ có cô biết, những người mà cô nguyện ý đặt niềm tin đều là những người có độ trung thành trong Sổ trung thành đạt trên 60%.

Độ trung thành trong Sổ trung thành không chỉ giới hạn ở chủ tớ, mà còn bao gồm các mối quan hệ giữa người với người, bao gồm bạn bè, đối tác, vợ chồng, người thân, v.v. đều được tính vào.
N
Lấy Thiên Nhạc Sơn Trang làm ví dụ, cô cũng là sau khi độ trung thành của những nhân vật cốt lõi đều đạt trên 60% mới quyết định công bố kế hoạch lớn lần này. Và sau khi đưa ra kế hoạch này, độ trung thành của mười chín nhân vật cốt lõi đó trong mấy ngày qua đã tăng vọt. Hiện tại, người thấp nhất cũng đã đạt 82%, người cao nhất đã đạt 91%.

"Vì em tin anh!" Độ trung thành hơn 100% cơ mà. "Kế hoạch lớn lần này, đừng để Minh Mộc Trang dính líu vào nữa. Em dự định để Minh Mộc Trang hoàn toàn ẩn mình ở phía sau hậu trường. Sau này, ngoài những chuyện về nông nghiệp, những chuyện khác đều không liên quan đến Minh Mộc Trang."

"Nàng chỉ muốn lười biếng thôi." Hạ Hầu Thừa Huân bật cười, đưa tay ôm cô vào lòng. "Được rồi, cứ như ý em. Là phu quân của em, ta đương nhiên phải đứng ra che chắn cho nương tử. Nương tử cứ yên tâm sống cuộc sống an nhàn thong thả của mình đi."

"Vốn dĩ phải là như vậy." Bạch Mộc Thần nói một cách hiển nhiên. Cô từ trước đến nay đều theo đuổi cuộc sống an nhàn. Khi không có điều kiện, cô sẽ cố gắng phấn đấu. Khi đã có điều kiện rồi, đương nhiên phải sống cuộc sống mà mình muốn rồi.

Hạ Hầu Thừa Huân đổi tư thế, ôm cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô. Hai người mặt kề mặt, cùng ngắm nhìn cảnh đẹp lấp lánh phía trước.

"Ta đột nhiên cảm thấy, ngày cưới vẫn còn quá muộn." Hắn lẩm bẩm.

"Quá muộn? Chỉ còn chưa đầy ba tháng, bà Lưu còn nói quá vội vàng." Cô quay đầu lườm hắn.

Hạ Hầu Thừa Huân thấy vẻ làm nũng của cô, không nhịn được hôn một cái lên má cô, quả nhiên lại nhận được một cái lườm đầy vẻ thẹn thùng.

"À đúng rồi, chuyện nhà họ Bạch điều tra đến đâu rồi?"

"Ừm, đang định nói với nàng." Hạ Hầu Thừa Huân cười. Bị chuyện của mẹ làm cho suýt quên mất. "Dòng chính nhà họ Bạch quả thật đã không còn ai. Nhưng có một nhánh phụ, là nhánh của em trai cùng cha khác mẹ của ông ngoại em, là anh họ của mẹ em. Gọi là đường cữu. Hiện tại đang sống ở Ngô Gia Thôn thuộc huyện Lạc Lâm, sống bằng nghề làm ruộng. Một người anh họ của em thì đang làm học việc ở một tiệm rèn trong huyện thành. Cả nhà đều là những người thật thà."

"Thật thà..." Bạch Mộc Thần như nghe ra được ý ẩn trong lời nói. "Bị bắt nạt sao?"

"Ta đã nói với nàng là nàng rất thông minh chưa?" Hắn khẽ cười thành tiếng.

"Ừm, nói rồi." Cô cũng cười. "Em đoán trúng rồi sao?"

"Đúng vậy." Hạ Hầu Thừa Huân gật đầu. "Nhưng thật thà thì tốt. Có thể giao nhà họ Bạch cho họ, không sợ họ có suy nghĩ gì khác. Dù sao có chúng ta ở đây, sẽ không có ai dám đến bắt nạt họ."

"Cũng phải." Bạch Mộc Thần gật đầu. "Vậy thì đi tìm họ trước, dù sao cũng phải để người ta tự nguyện quay về gia tộc."

Thế là, sau khi tiễn cả nhà Hạ Hầu đi, hai ngày sau, Hạ Hầu Thừa Huân và Bạch Mộc Thần hai người liền lên đường đi đến Ngô Gia Thôn, huyện Lạc Lâm.

Họ đến đúng lúc, cả nhà Bạch Tín Nho đang gặp rắc rối.

Hỏi ra mới biết, Bạch Tín Nho, tức đường cữu của Bạch Mộc Thần có một cô con gái út, năm nay vừa cập kê, nhan sắc thuộc hàng nổi bật trong mấy thôn xung quanh. Thế là bị một công tử nhà giàu ở huyện thành nhìn trúng, đòi cưới về làm thiếp.

Người nhà họ Bạch không đồng ý, công tử nhà giàu liền định cưỡng ép bắt đi. Khi Bạch Mộc Thần và họ đến Ngô Gia Thôn, công tử nhà giàu đó đang dẫn theo mười mấy gia đinh đánh bị thương ba cha con Bạch Tín Nho, chuẩn bị trói con gái út nhà họ Bạch về nhà. Còn những người dân trong thôn Ngô Gia Thôn, chỉ đứng xem náo nhiệt. Không một ai ra tay giúp đỡ, đa phần còn mang vẻ mặt hóng chuyện. Có người còn cảm thấy nhà họ Bạch không biết điều, thậm chí còn có người ghen tị nữa!

Đối với Bạch Mộc Thần và họ, đây chỉ là một chuyện nhỏ đến mức không thể gọi là rắc rối. Hạ Hầu Thừa Huân chỉ cần ra hiệu một cái, cho Cấm Vệ quân đi cùng trói những kẻ gây rối lại, cầm danh thiếp của Thiên Nhạc Sơn Trang, trực tiếp đưa vào huyện nha là được.

Cả nhà Bạch Tín Nho năm người, sau khi biết được ý định của họ, vô cùng cảm kích. Có lẽ ở đây họ đã bị bắt nạt quá nhiều. Cả nhà không có ý kiến gì, thu dọn hành lý. Hai ngày sau, họ liền đi theo Bạch Mộc Thần về Ký U Thành.

Ở Ký U Thành, Bạch Mộc Thần đã phái người đến xử lý từ sớm. Mua lại tổ trạch của nhà họ Bạch, dọn dẹp mộ tổ. Đợi cả nhà Bạch Tín Nho đến nơi thì giao lại cho họ quản lý. Lại ở lại thêm ba ngày, xác định không có vấn đề gì, hai người liền vội vã đi đến kinh thành.
 
7,172 ❤︎ Bài viết: 387 Tìm chủ đề
Chương 21: Buồn nỗi sự đời

Trong xe ngựa, Bạch Mộc Thần và Hạ Hầu Thừa Huân đang chơi cờ. Cô cầm quân đen, nhưng mãi không thể hạ quân. Ôi! Cho dù sống lại một đời, lại có thêm trí thông minh, vẫn không thể thắng được tên yêu nghiệt này!

"Em xin thua!" Cô ném quân đen xuống, cam chịu đầu hàng.

"Tiến bộ rồi." Hạ Hầu Thừa Huân cười nói, sắp xếp lại quân cờ. "Ván nữa nhé?"

"Không." Bạch Mộc Thần lắc đầu. "Anh nghĩ lần này đến Tướng quân phủ, em nên dùng thân phận của Ân Nhã Thục, hay là Bạch Mộc Thần?"

"Tại sao lại muốn dùng thân phận của Ân Nhã Thục?" Hạ Hầu Thừa Huân không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Muốn cho họ thấy, cái thứ nữ thấp hèn ngày xưa bị họ chà đạp, hãm hại, bị họ coi thường, giờ lại đứng ở trên cao nhìn xuống họ. Cảm giác đó chắc chắn rất tuyệt." Thù của nguyên chủ, hận của kiếp trước, cô sẽ không cố tình báo, nhưng nếu tiện thể thì cô không từ chối. "Chỉ là sợ sau này sẽ có rắc rối. Dù sao thì Ân Nhã Thục trên pháp luật đã chết rồi, lại còn liệu người của Tướng quân phủ có mượn cớ đó mà dây dưa không dứt không? Họ có thể lấy danh nghĩa trưởng bối để quyết định nhiều chuyện cho em!"

"Không sao. Nàng muốn làm gì thì làm. Mọi chuyện đã có ta lo." Hạ Hầu Thừa Huân vẫn cưng chiều như thường lệ. Chỉ cần cô vui, mọi việc hắn sẽ gánh vác.

"Thôi, vẫn làm Bạch Mộc Thần đi." Bạch Mộc Thần suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định thôi.

Ân Nhã Thục dù sao cũng là người của Ân gia. Những người trong Tướng quân phủ kia, tiếng tăm bên ngoài đều rất tốt. Nếu Ân Nhã Thục xuất hiện với thân phận cao sang, họ chắc chắn sẽ không bỏ qua. Dù Thiên Nhạc Sơn Trang có tài giỏi đến đâu, cũng khó mà ngăn được miệng lưỡi thiên hạ.

"Sao vậy? Ta đã nói rồi, nàng cứ mặc sức làm đi."

"Thôi. Mặc dù em không sợ rắc rối, nhưng em ghét rắc rối. Thay vì vui vẻ nhất thời rồi rước lấy sự dây dưa không dứt sau này, em vẫn cứ làm Bạch Mộc Thần đi. Xử lý xong chuyện dời mộ cho mẹ rồi về nhà sống cuộc sống an nhàn."

"Ta đã nói rồi, nàng muốn làm gì cũng được." Hạ Hầu Thừa Huân đẩy bàn cờ ra, kéo cô vào lòng, ôm cô từ phía sau.

"Giá mà có thể công khai bộ mặt thật của họ cho mọi người biết thì tốt biết mấy." Cô thoải mái tựa vào hắn, ngón trỏ chống cằm suy nghĩ.

"Nàng không phải có rất nhiều loại đan dược có công dụng kỳ lạ sao?"

"Đúng rồi! Mấy năm nay ít dùng, suýt nữa thì quên mất sự tồn tại của chúng." Bạch Mộc Thần vỗ tay, lập tức dùng ý thức tìm kiếm trong phòng dược liệu. Một lúc sau, mắt cô sáng lên.

"Có rồi!" Ý thức thoát ra, lật tay một cái, một lọ bạch ngọc xuất hiện trên tay cô. "Chân Ngôn Đan. Người uống vào trong vòng một tháng chỉ nói lời thật lòng."

Hạ Hầu Thừa Huân nghe xong, không nhịn được cười mãi. "Ta nghĩ một tháng này sẽ là cơn ác mộng của Tướng quân phủ. Nếu ta nhớ không lầm, tháng sau là lễ Bách Hoa ở kinh thành. Các quan lại quý tộc, thậm chí cả hoàng gia cũng sẽ tổ chức tiệc thưởng hoa. Suốt một tháng đó, nếu người của Tướng quân phủ đều uống Chân Ngôn Đan..."

"Sợ họ phát hiện ra không đúng, rồi viện cớ ốm ở nhà." Cô cau mày. Chuyện này không phải là không thể. Ai mà phát hiện mình nói năng không kiêng nể gì, luôn nói ra những suy nghĩ thật trong lòng, lại chẳng sợ hãi mà trốn ở nhà không ra ngoài chứ.

"Vậy cũng không sao. Chỉ cần họ tham gia buổi đầu tiên là đủ rồi. Bữa tiệc thưởng hoa đầu tiên thường là do hoàng gia tổ chức, không phải Hoàng hậu thì cũng là Thái tử. Năm nay buổi đầu tiên hình như là do Thái tử tổ chức." Hắn giải thích.

Nghe vậy, mắt Bạch Mộc Thần lấp lánh, cô không khỏi tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó sẽ vui vẻ đến nhường nào. "Ai da! Quyết định vậy đi. Món quà này Tướng quân phủ cũng đã tặng rồi, sao có thể thiếu Thái tử chứ? Anh nói đúng không?"

Thế là, tương lai của Tướng quân phủ và Thái tử cứ như vậy được hai người vui vẻ quyết định.

Đương nhiên, trước khi tạo ra hỗn loạn, phải hoàn thành nhiệm vụ chính trước đã.

Cách lễ Bách Hoa tháng sáu còn mười tám ngày, đủ rồi.

Kinh thành, Hộ Quốc Tướng quân phủ.

"Bẩm Tướng quân, ngoài cửa có người gửi danh thiếp, người đến là của Thiên Nhạc Sơn Trang." Thái độ kiêu ngạo ban đầu của thị vệ Tướng quân phủ lập tức thay đổi khi nhìn thấy ký hiệu của Thiên Nhạc Sơn Trang trên danh thiếp. Nhận lấy danh thiếp xong liền vội vàng vào bẩm báo.

"Cái gì? Thiên Nhạc Sơn Trang?" Ân Chấn Lôi kinh ngạc đứng dậy, gần như là giật lấy danh thiếp, mở ra xem. Ngày mai vào giờ Tị, Trang chủ Thiên Nhạc Sơn Trang cùng phu nhân đến thăm.

Hóa ra là Hạ Hầu Thừa Huân đích thân đến thăm! Phu nhân? Hạ Hầu Thừa Huân đã kết hôn rồi sao?

Tại sao không nghe nói... Không, mấy hôm trước cả nhà họ Hạ Hầu đi về phía nam, hình như là đến Thiên Nhạc Sơn Trang để tổ chức lễ đính hôn cho Hạ Hầu Thừa Huân.

Không, bây giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này. Mà là tại sao Hạ Hầu Thừa Huân đột nhiên đến Tướng quân phủ? Bọn họ hình như không có giao thiệp gì với nhau? Cũng không đúng! Bây giờ nên nghĩ cách tiếp đón Hạ Hầu Thừa Huân như thế nào mới phải!

Thiên Nhạc Sơn Trang vốn đã hùng mạnh, sự phát triển mấy năm gần đây lại càng như mặt trời ban trưa, ngay cả hoàng gia cũng phải kiêng dè ba phần, còn được lòng dân hơn cả hoàng gia.

Hoàng thượng có kiêng kỵ không? Đương nhiên là có. Nhưng có thể làm gì được? Dùng vũ lực trấn áp? Không nói đến chuyện ngay cả những đứa trẻ quét dọn trong Thiên Nhạc Sơn Trang cũng biết võ công, chỉ riêng địa vị của Thiên Nhạc Sơn Trang trong lòng dân chúng, tùy tiện phái binh, chẳng phải là định ép dân chúng tạo phản sao?

Phái mật thám trà trộn vào để giám sát? Không phải chưa từng phái. Chỉ là đều chỉ có thể ở vòng ngoài cùng. Từng có một lần khó khăn lắm mới tiếp cận được một trong những đường chủ, chưa đầy ba ngày, cả tổ tông tám đời của tên mật thám đó đều bị đào bới ra, và được gửi đến tận tay chủ nhân của hắn. Hóa ra tên mật thám này lại là gián điệp do nước khác phái đến nằm vùng!

Phong quan ban tước? Rất tiếc, Thiên Nhạc Sơn Trang thẳng thừng từ chối.

Thánh chỉ không được làm trái? Ha! Ngay cả cánh cổng Thiên Nhạc Sơn Trang còn không tìm thấy, truyền thánh chỉ cái quái gì.

Vì vậy, Thiên Nhạc Sơn Trang đột nhiên đến thăm, lại còn là Trang chủ đích thân đến. Mặc dù còn chưa biết ý định là gì, nhưng hắn nghĩ, nếu có thể nhân cơ hội này mà kết giao với Thiên Nhạc Sơn Trang, thì sau này còn lo gì không thể tiến xa hơn nữa chứ?

Đúng rồi, Nhã Tuyền và Nhã Tình phải để chúng nó chuẩn bị thật tốt. Mặc dù danh thiếp có ghi là cùng phu nhân, nhưng họ chỉ mới đính hôn, vẫn còn cơ hội. Chỉ cần có thể được Hạ Hầu Thừa Huân yêu thích, người phụ nữ thất sủng kia chẳng phải sẽ để cho con gái hắn tùy ý nắm trong tay sao!

Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Ân Chấn Lôi cầm danh thiếp nhanh chóng đến Chính Đức Viện của cha mình. Hai cha con bàn bạc một lúc, sau đó Ân Chấn Lôi trở về chính phòng hậu viện, cùng vợ bàn bạc chi tiết tiếp đón ngày mai.

Ngày hôm sau, dưới sự mong đợi của mọi người trong Tướng quân phủ, Trang chủ Thiên Nhạc Sơn Trang và phu nhân đã đến.

Tại chính sảnh Tướng quân phủ, tám chủ nhân Tướng quân phủ đồng thời có mặt. Đối mặt với Trang chủ Thiên Nhạc Sơn Trang tuấn tú tuyệt luân, cao cap tự tại, cùng Trang chủ phu nhân phong hoa tuyệt đại, nghiêng nước nghiêng thành, sau một vòng khách sáo, cuối cùng cũng đi vào chính đề.

"Hạ Hầu Trang chủ nói rằng, vị hôn thê Bạch cô nương của ngài, là hậu bối của gia tộc Bạch di nương, muốn dời mộ của Bạch di nương về tổ mộ của nhà họ Bạch?" Sắc mặt Ân Chấn Lôi hơi chùng xuống. Chắc là nếu không phải đối phương là Hạ Hầu Thừa Huân, giờ này đã nổi trận lôi đình, trực tiếp tiễn khách rồi.

"Đúng vậy. Ta nghĩ đây chỉ là một chuyện nhỏ, tin rằng Ân Tướng quân nhất định sẽ không phản đối." Hạ Hầu Thừa Huân cười nhạt.

"Hạ Hầu Trang chủ, Bạch di nương đã là người của Ân gia tôi. Làm gì có chuyện con gái gả đi, chết rồi lại còn dời mộ về nhà mẹ đẻ? Đây là sự sỉ nhục đối với Ân gia tôi!"

"Theo như ta biết, pháp luật Đại Tề, cho dù là nạp thiếp, cũng phải có văn bản nhất định, phải đăng ký tại nha môn địa phương. Xin hỏi Ân Tướng quân nạp Bạch thị làm thiếp, có văn bản nạp thiếp không, nha môn có lưu hồ sơ không?" Hạ Hầu Thừa Huân cố ý hỏi.

Năm xưa Ân Chấn Lôi đưa Bạch thị về Tướng quân phủ, không lâu sau Bạch thị liền trở thành thị thiếp của hắn. Nhưng hắn lại không gửi văn bản đến nha môn để làm thủ tục. Có thể nói, chuyện Bạch thị trở thành thiếp của hắn là có vấn đề.

"Cái này..." Ân Chấn Lôi nghẹn lời. Năm đó nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, sau khi giải nguy cho Bạch thị, hắn lấy cớ để nàng đến Tướng quân phủ nghỉ ngơi, rồi sai người bảo vệ nàng về. Nhưng đã vào Tướng quân phủ rồi, làm sao có thể để nàng rời đi? Dỗ dành hai ngày, ngày thứ ba liền cho thêm chút gì đó vào bữa tối, đêm đó liền cưỡng ép Bạch thị. Văn bản, đăng ký gì đó, làm sao có thể có được?

"Nhà họ Bạch năm đó đã báo án với quan phủ, rằng tiểu thư nhà họ Bạch bị dụ dỗ mất tích. Nếu biết được lại bị Ân Tướng quân giam cầm..." Hạ Hầu Thừa Huân cố ý thăm dò.

"Nói bậy!" Phu nhân Tướng quân nhảy dựng lên. "Cái gì mà nhà họ Bạch? Năm đó Tướng quân tốt bụng cứu cô ta, ai ngờ cô ta lại không biết xấu hổ quyến rũ Tướng quân, còn hạ thuốc vào rượu, tạo ra chuyện đã rồi. Tướng quân nhân từ, mới để phủ gọi cô ta là di nương, thậm chí còn cho người mang hết đồ đạc trong căn nhà rách nát của cô ta vào phủ. Loại người không biết xấu hổ như vậy, làm sao xứng có văn bản chính thức!"

Ánh mắt Bạch Mộc Thần trở nên lạnh lẽo, nhìn về phía phu nhân Tướng quân. "Phu nhân Tướng quân cẩn thận lời nói, kẻo họa từ miệng mà ra. Bây giờ chúng tôi còn nguyện ý nói chuyện tử tế với Tướng quân phủ, là nể mặt Bạch thị. Nếu địa vị của Bạch thị trong Tướng quân phủ như lời phu nhân nói, vậy thì chúng ta chẳng có gì để nói nữa."

"Vị Bạch tỷ tỷ này, tỷ hiểu lầm rồi, muội..." Ân Nhã Tuyền dịu dàng mở lời, đôi mắt mờ mịt phủ một lớp sương nước, thỉnh thoảng liếc nhìn Hạ Hầu Thừa Huân.

"Xin lỗi, cô trông có vẻ lớn tuổi hơn tôi nhiều. Hơn nữa, tôi là con một trong nhà, mẹ tôi không sinh cho tôi thêm tỷ muội nào khác." Bạch Mộc Thần ngắt lời Ân Nhã Tuyền.

Sắc mặt Ân Nhã Tuyền cứng lại, suýt chút nữa thì không thể duy trì được vẻ mặt dịu dàng.

"Bản tiểu thư không muốn lãng phí thời gian. Ân Tướng quân nói một lời, có cho dời mộ hay không?"

"Ta chưa từng nghe nói con gái có thể vào tổ mộ, ta không thể để Bạch thị đến một nơi an nghỉ cũng không có." Ân Chấn Lôi nói với vẻ đầy tình nghĩa.

"Bản tiểu thư đã đại diện cho nhà họ Bạch đến đây, là đại diện cho ý của nhà họ Bạch. Điểm này Ân Tướng quân cứ yên tâm."

"Mặc dù năm đó không có văn bản, nhưng Bạch thị dù sao cũng đã bầu bạn với ta nhiều năm. Nàng cuối cùng vẫn là người của Ân gia ta."

Trong mắt Bạch Mộc Thần lóe lên một tia thiếu kiên nhẫn. Bàn tay cô bị một bàn tay khác nhẹ nhàng nắm lấy. Cô quay đầu nhìn, là ánh mắt trấn an của Hạ Hầu Thừa Huân. Cô âm thầm thở phào, thôi, cứ để hắn nói chuyện đi.

"Ân Tướng quân muốn gì thì cứ nói thẳng đi." Hạ Hầu Thừa Huân lạnh nhạt nói. "Nói quá nhiều tình nghĩa, đến lúc sau tự vả vào miệng mình, sẽ thành trò cười đấy."

Ân Chấn Lôi nghẹn lời, sắc mặt từ tái nhợt chuyển sang đỏ bừng.

"Khuyên các ngươi thu lại ánh mắt của mình đi. Nếu còn buông thả như vậy, tin hay không ta sẽ móc mắt các ngươi!" Ánh mắt lạnh lùng của Hạ Hầu Thừa Huân bắn về phía hai người con trai của Ân gia. Ngay từ khi bước vào sảnh, hai người này đã nhìn Mộc Thần bằng ánh mắt kinh tởm, thực sự không thể nhịn được nữa.

"Hiếu Lễ, Hiếu Liêm, Nhã Tuyền, Nhã Tình, các con lui xuống hết đi." Ân Chấn Lôi nhìn bốn đứa con của mình, ý định ban đầu đến giờ cũng biết là không thể thực hiện được nữa. "Phu nhân, bà cũng xuống đi." Cái đồ đàn bà chỉ biết làm hỏng việc, chỉ biết gây thêm rắc rối.

"Chúng ta già rồi, chuyện này không nhúng tay vào nữa. Chấn Lôi, giao cho con tự xử lý." Ân lão thái gia và lão phu nhân cũng đứng dậy rời đi. Cứ tưởng là chuyện tốt, không ngờ lại là chuyện không may thế này.

Trong sảnh chỉ còn lại một mình Ân Chấn Lôi.

"Được rồi, Ân Tướng quân, chúng ta không muốn lãng phí thời gian. Nói thẳng đi." Hạ Hầu Thừa Huân lạnh lùng nói.

"Muốn dời mộ cũng được, nhưng ta có một điều kiện." Trong mắt Ân Chấn Lôi lóe lên sự tính toán tham lam. "Ta muốn một phần lợi nhuận của Thiên Nhạc Sơn Trang."

"Ha ha, một phần lợi nhuận!" Bạch Mộc Thần nghe xong bật cười lớn. Một phần lợi nhuận, đó là một số tiền khổng lồ. Cô cũng chỉ lấy hai phần, Ân Chấn Lôi vừa mở miệng đã đòi một phần. "Ân Tướng quân, ông chưa tỉnh ngủ sao?"

"Đây là điều kiện của ta. Nếu không đồng ý, đừng nói đến chuyện dời mộ, ta sẽ khiến Bạch thị chết rồi cũng không được yên ổn." Ân Chấn Lôi làm ra vẻ tự tin, chắc chắn sẽ thắng.
 
7,172 ❤︎ Bài viết: 387 Tìm chủ đề
Chương 22: Kết thúc mỹ mãn và khởi đầu mới

Vẻ mặt này của hắn khiến Bạch Mộc Thần cảm thấy ghê tởm, muốn xé toạc lớp da mặt đó ra, xem bên dưới là một con súc sinh như thế nào.

"Quả nhiên, lời của con người chỉ có thể nói với con người, đối với súc sinh thì vô dụng." Cô lạnh lùng nhìn Ân Chấn Lôi.

"Đã nói chuyện tử tế với ngươi mà ngươi không biết điều, vậy thì chỉ có thể dùng cách đối xử với súc sinh thôi."

"Ngươi nói chuyện lịch sự một chút! Đừng quên, muốn dời mộ phải có sự đồng ý của ta!" Ân Chấn Lôi giận dữ cảnh cáo.

"Ngươi sẽ đồng ý thôi." Bạch Mộc Thần cười lạnh. Cô giơ tay lên, lợi dụng lúc Ân Chấn Lôi còn chưa ngậm miệng, một viên đan dược bay vào miệng hắn, lực đạo vừa đủ để trôi xuống cổ họng.

"Ngươi cho ta uống cái gì? Oẹ! Oẹ..." Hắn hoảng sợ móc họng, nhưng viên đan dược vừa vào bụng đã tan, làm sao cũng không nôn ra được.

"Đương nhiên là đồ tốt rồi. Cái này tốn của ta rất nhiều thời gian để gom đủ dược liệu đấy. Nó tên là Thực Cốt Hóa Hồn Đan. Bây giờ ngươi có thấy toàn thân xương cốt đang hơi nhói đau không? Đó là dược tính bắt đầu phát huy rồi đấy. Từ từ, mỗi giờ cơn đau sẽ tăng lên gấp đôi. Đau ba ngày nếu người vẫn chưa chết, tiếp theo sẽ phải nếm thử quá trình xương cốt từng chút một tan chảy thành nước. Thông thường không ai có thể chịu đựng được đến mức đó đâu."

Ân Chấn Lôi vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ, hai mắt đỏ ngầu đầy sát khí, hận không thể ăn xương, uống máu, nuốt thịt cô.

"Giải dược!" Hắn nghiến răng chịu đau hét lên.

"Dời mộ." Bạch Mộc Thần chỉ buông hai chữ.

Ân Chấn Lôi không cam tâm, ôm hy vọng rằng đây chỉ là lời dọa dẫm. Nhưng khi cơn đau trên khắp cơ thể chồng chất lên nhau, đến cuối cùng hắn không thể nhịn được nữa, gào lên thảm thiết: "Dời!"

"Sớm như vậy không phải đã xong việc rồi sao." Bạch Mộc Thần khẽ hừ. Cô lấy ra một văn bản, bắt Ân Chấn Lôi ký tên và đóng cả tư ấn của hắn.

Sau khi đưa văn bản cho Hạ Hầu Thừa Huân, cô tiện tay đưa một viên đan dược cho Ân Chấn Lôi.

Ân Chấn Lôi cảm thấy cơn đau trong người dịu đi, liền tức giận trừng mắt nhìn Bạch Mộc Thần. Chưa kịp có bất kỳ hành động nào, Bạch Mộc Thần đã nói: "Đây không phải là giải dược, chỉ là thuốc giảm đau tạm thời. Đợi khi xác đã được đào lên, chôn cất xong xuôi, giải dược tự nhiên sẽ được đưa đến."

"Ta làm sao có thể tin ngươi?" Hắn hỏi với vẻ mặt lúc xanh lúc trắng.

"Ngươi có lựa chọn sao?" Bạch Mộc Thần châm chọc nhìn hắn, cười khẩy.

"Ân Tướng quân, chỉ còn hai ngày nữa là đến tiệc Bách Hoa ở Đông Cung. Ân Tướng quân chắc chắn không muốn trì hoãn đến lúc đó, làm lỡ cơ hội tham gia sự kiện trọng đại hàng năm này của Tướng quân phủ đâu nhỉ?"

"Ta sẽ phái quản gia dẫn các ngươi đến." Ân Chấn Lôi nghiến răng nói ra từng chữ.

"Vậy đi thôi." Bạch Mộc Thần lập tức đứng dậy, không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa.

Linh cữu của Bạch thị ngay trong ngày đã được Cấm Vệ quân của Thiên Nhạc Sơn Trang hộ tống đến Ký U Thành. Hạ Hầu Thừa Huân và Bạch Mộc Thần thì tạm thời ở lại kinh thành, chuẩn bị góp một phần sức lực cho vở kịch hay sẽ diễn ra tại tiệc Bách Hoa ở Đông Cung hai ngày sau.

Ngày tiệc Bách Hoa, Bạch Mộc Thần giao Chân Ngôn Đan cho Hạ Hầu Thừa Huân. Cô không có ý định ra tay, cũng không có ý định lẻn vào để xem kết quả.

Dù sao tin tức cũng sẽ được truyền đến trước mặt họ không thiếu một chữ nào, cô cũng không cần phải chen vào cho thêm rắc rối.

Rất nhanh, Hạ Hầu Thừa Huân trở về, cười rất vui vẻ với cô. Cô lườm hắn một cái. Hai người trực tiếp lên ngựa, xe ngựa đi theo sau, thong thả đi về phía nam.

Mới đi được chưa đầy một tiếng, tin tức đã liên tục truyền đến. Nhìn những thông tin được truyền đến theo thời gian thực, Bạch Mộc Thần lại một lần nữa thán phục ảnh vệ của Thiên Nhạc Sơn Trang.

Tin tức cho biết, phu nhân Trấn Quốc Tướng quân mang theo hai vị thiên kim vừa vào đến nơi tổ chức tiệc ở Đông Cung, liền thẳng thừng nói rằng cách trang trí của Đông Cung lần này hoàn toàn không thể sánh được với Tướng quân phủ. Nếu tiệc Bách Hoa được tổ chức ở Tướng quân phủ, chắc chắn sẽ xuất sắc hơn nhiều.

Lại nói, Thái tử phi tuổi đã lớn, lại mặc đồ như thiếu nữ, thật buồn cười.

Còn nói, lớp trang điểm trên mặt Viêm Thân vương phi trông thật đáng sợ, thà không trang điểm còn hơn.

Đến khi họ đến Ký U Thành, dời linh cữu của Bạch thị vào tổ mộ nhà họ Bạch, rồi thắp hương cúng bái xong, tin đồn về Trấn Quốc Tướng quân và Thái tử đã lan truyền khắp nơi.

Trấn Quốc Tướng quân chê Thái tử do dự thiếu quyết đoán, Thái tử thì mắng hắn không biết tôn ti.

Khi thiết triều, Trấn Quốc Tướng quân xin Hoàng thượng thoái vị sớm để nhường hiền, Thái tử lập tức tuyên bố mười mấy năm làm Thái tử đã quá ngán rồi, Hoàng thượng đáng lẽ phải truyền ngôi cho hắn từ sớm rồi.

Hoàng đế giận dữ, trực tiếp giam giữ Ân Chấn Lôi ngay tại triều, bãi bỏ chức vụ Trấn Quốc Tướng quân. Thái tử tạm thời bị giam lỏng ở Đông Cung, dự định phế ngôi Thái tử trong vài ngày tới.

Vài ngày sau, họ cuối cùng cũng trở về Minh Mộc Trang ở thôn Vụ Ẩn.

Tin tức truyền đến đã là cả nhà họ Ân bị tước bỏ quan tước, giáng xuống làm thường dân; Thái tử bị phế ngôi, xóa khỏi tông tịch, giáng xuống làm thường dân, giam lỏng cả đời.

"Thật là... đơn giản thật đấy!" Bạch Mộc Thần ngồi trên tảng đá bĩu môi. Nghe có vẻ như là trò trẻ con vậy, có phải vì không được xem trực tiếp không nhỉ?

"Đó là vì đan dược của nàng, thái y không thể tra ra được. Mặc dù biết có vấn đề, nhưng không có bằng chứng. Thêm vào đó, Hoàng thượng không phải không biết Thái tử luôn nhăm nhe ngai vàng của mình, đã lôi kéo không ít đại thần. Hoàng đế vốn đã kiêng kỵ Thái tử, lần này chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi." Hạ Hầu Thừa Huân bổ sung.

"Thì ra là vậy. Chúng ta chẳng qua là giúp Hoàng đế tạo cơ hội để phế Thái tử thôi." Giường rồng há để người khác ngủ ngon. Điều mà Hoàng đế không thể dung thứ nhất chính là việc người khác thèm muốn ngai vàng của mình, ngay cả khi người đó là Thái tử do hắn chỉ định, là người thừa kế ngai vàng tương lai.

Tương lai dù sao cũng là tương lai, muốn chiếm đoạt ngay bây giờ là không đúng.

Bạch Mộc Thần an nhiên tựa vào lòng hắn, khẽ thở dài một tiếng, cảm thấy cả người đều trở nên thoải mái.

Cô như vậy có được coi là đã báo thù cho nguyên chủ rồi không? Nguyên chủ sau khi trọng sinh không phải nói muốn diệt môn Ân thị, muốn Thái tử ngã ngựa sao? Mặc dù cả nhà họ Ân vẫn còn sống, nhưng cô tin rằng họ chắc chắn còn khổ hơn là chết!

Nghĩ đến nguyên chủ, cô lại nghĩ đến con đường số phận hoàn toàn khác với cô của nguyên chủ.

Trong ký ức của nguyên chủ, đương nhiên cũng có sự tồn tại của Thiên Nhạc Sơn Trang và Hạ Hầu Thừa Huân, nhưng lại hoàn toàn không có giao thiệp. Lúc đó Hạ Hầu Thừa Huân tại sao không xuất hiện?

Nếu Hạ Hầu Thừa Huân xuất hiện, liệu hắn có yêu nguyên chủ không?

"Sao vậy?" Hạ Hầu Thừa Huân dường như cảm nhận được sự khác lạ của cô, khẽ hỏi.

"Không có gì, chỉ là nghĩ đến chuyện cũ." Cô lắc đầu mỉm cười. Bản thân đúng là suy nghĩ quá nhiều rồi. Người gặp Hạ Hầu Thừa Huân là cô, người Hạ Hầu Thừa Huân yêu cũng là cô. Nghĩ về những chuyện quá khứ không hề xảy ra thì có ý nghĩa gì chứ?

Còn về chuyện tại sao lúc đó Hạ Hầu Thừa Huân không tìm đến nguyên chủ, cô đại khái có thể đoán được.

Hắn từng nói ông nội hắn bảo hắn đi tìm người và giao phó chuyện gì đó. Chắc là lúc đó Hạ Hầu Thừa Huân tra được tin tức của Ân Nhã Thục, nguyên chủ đã sống một cuộc sống tốt, không cần sự giúp đỡ của hắn. Với tính cách của hắn, tự nhiên sẽ không xuất hiện. Còn về ngọc bội, việc lấy đi một cách thần không biết quỷ không hay, đối với các ảnh vệ mà nói quá đơn giản.

"Này, Hạ Hầu Thừa Huân, trước khi kết hôn, em muốn đi đây đó một chút."

"Muốn đi đâu? Ta sẽ đi cùng nàng." Hắn cúi đầu, nói với cô gái trong lòng.

"Kế hoạch lớn đang được thực hiện, anh là Trang chủ, không cần ở lại đây sao?"

"Đương nhiên không cần. Ta là người biết dùng người tài. Họ đều rất giỏi. Có vấn đề gì thì cũng có ảnh vệ truyền tin. Yên tâm đi!" Hắn nói một cách hiển nhiên.

"Được rồi, vậy thì em miễn cưỡng để anh đi cùng vậy." Cô cau mày, vờ như bất đắc dĩ.

"Cảm ơn nương tử. Nương tử muốn đi đâu?" Hạ Hầu Thừa Huân không nhịn được cười.

"Cứ đi đây đó xem sao. Ừm... đi đến Đại Chu trước đi."

"Đại Chu? Đúng rồi, lần trước nàng không phải bảo ta đi tìm cô gái làm thủ kê sao?"

"Hả? Tìm thấy rồi sao?" Bạch Mộc Thần hào hứng ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn hắn.

"Không. Hoàn toàn không có tin tức."

"Ồ, vậy à..." Nghe vậy, cô có chút thất vọng, lại tựa vào lòng hắn.

"Sao vậy? Nàng dường như rất để ý đến cô gái đó?" Hắn dùng ngón tay vuốt một lọn tóc của cô.

"Thật ra... cũng không phải là rất để ý. Chỉ là cô ấy rất có thể..."

"Có thể cái gì?" Buông lọn tóc của cô ra, hắn hơi cúi đầu cọ cọ vào vai và cổ cô.

"Này, Hạ Hầu Thừa Huân, thật ra em có một bí mật lớn chưa nói với anh."

"Nàng nói chuyện Tiên cảnh sao?" Hắn lơ đễnh đáp lại, tận hưởng cảm giác mềm mại ấm áp trong vòng tay.

"Anh cũng biết Tiên cảnh sao?" Cô không khỏi kinh ngạc.

"Nàng không hề che giấu, ta cho dù có mù cũng đoán được."

"Vốn dĩ là không định giấu anh nên mới không che giấu. Ai ngờ anh lại không hỏi một câu nào, thật là nhịn được khí đấy. Nhưng bí mật lớn mà em nói không phải là cái này đâu nhé!" Cô giơ ngón trỏ lên lắc lắc.

"Ồ, vậy sao?" Hạ Hầu Thừa Huân vẫn lười biếng.

"Sao anh lại không tò mò chút nào vậy?" Cô giận dỗi.

"Cho dù nàng có bí mật gì, nàng vẫn là nương tử của ta." Hắn nhân cơ hội hôn một cái lên tóc cô.

"Hai cái này anh liên kết với nhau kiểu gì vậy?" Bạch Mộc Thần đấm hắn một cái.

"Hehe." Hắn chỉ cười khẽ.

"Cười cái gì? Anh thật sự không muốn biết sao? Bây giờ anh hỏi, em sẽ nói cho anh biết. Quá hạn thì không có đâu đấy!" Cô chu môi nói.

"Mộc Thần, nàng nhìn kìa." Hắn đột nhiên đưa tay chỉ lên bầu trời.

"Oa! Sao băng kìa! Đẹp quá, cứ như có thể vươn tay ra hái được vậy." Cô hào hứng vươn hai tay lên trời.

"Cho nên nơi này gọi là Vách Đá Hái Sao. Định khi nào thì lên đường?"

"Hai ngày tới chuẩn bị xong thì đi. Chỉ có hai chúng ta thôi, không được dẫn theo ai hết." Bạch Mộc Thần thuận miệng nói, trong mắt tràn ngập ánh sao lấp lánh.

"Nàng làm được không?" Hắn cố ý trêu chọc.

"Đương nhiên là được."

Lảm nhảm, lải nhải, đêm dần khuya, mưa sao băng cũng từ từ biến mất.

Và câu chuyện của Hạ Hầu Thừa Huân và Bạch Mộc Thần vẫn tiếp tục.

-- HẾT SÁCH --
 
7,172 ❤︎ Bài viết: 387 Tìm chủ đề
Lời bạt: Câu chuyện từ trong mơ

Tác giả: Phức Mai

Xin chúc tất cả các độc giả thân mến một năm mới an khang thịnh vượng.

Thời gian trôi thật nhanh! Thoáng cái mà Mai lại lười biếng thêm một năm nữa rồi.

Nhìn lại năm vừa qua, Mai thực sự đã đổ mồ hôi, suýt nữa thì rơi nước mắt.

Vừa không mặt mũi, lại vừa không lời nào để nói, đành phải bỏ qua không nhắc đến. (Cúi đầu giấu mặt như đà điểu)

Khụ khụ! Vẫn nên nói về câu chuyện này thôi!

Nguồn gốc ban đầu của "Tương Môn Thứ Nữ" là từ một giấc mơ của Mai. Tuy nhiên, khi câu chuyện cuối cùng được hình thành, chỉ có duy nhất bối cảnh thứ nữ không được sủng ái là được giữ lại.

Nói về giấc mơ đó, đó là một trong số ít những giấc mơ rõ ràng của Mai. Cảnh vật, nhân vật, đối thoại, hành động đều rất rõ ràng, thậm chí cả biểu cảm và giọng nói cũng còn in sâu trong tâm trí sau khi tỉnh dậy.

Khi đó, hành động đầu tiên của Mai sau khi tỉnh dậy là bật máy tính, ghi lại toàn bộ giấc mơ bằng những từ ngữ súc tích, sau đó bổ sung thêm chi tiết để tạo thành một cốt truyện hoàn chỉnh. Đọc đi đọc lại, Mai cảm thấy có thể viết thành một câu chuyện. Chỉ là..

Mai lười biếng đâu phải chỉ là lời nói suông, nên đã trì hoãn mãi cho đến tận bây giờ, mất cả hai năm. May mà lúc đó đã ghi lại. Mặc dù cuối cùng, cốt truyện trong giấc mơ không được sử dụng, nhưng nó vẫn là nguồn cảm hứng cho cuốn sách này.

Lần này ra sách, Mai đã không trì hoãn quá lâu, phải không! So với lần trước thì đã có tiến bộ rồi chứ!

Số chữ lần này cũng rất nhiều nhé! Hy vọng mọi người sẽ thích.

Một lần nữa, xin chúc mọi người một năm mới hạnh phúc.

Hẹn gặp lại lần sau.
 
Chia sẻ bài viết
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back