Bạn được Cổ Ngữ mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
Bài viết: 496 Tìm chủ đề
Chương 30: Ai Nói Thật, Ai Nói Dối? (2/2)

1511274c61950453115a4a1ae8025cdd.jpg


Lát sau, đến lượt Phương Lan ngồi trên chiếc ghế, đôi tay thả lỏng trên bàn, chiếc áo sơ mi lụa trắng và quần tây đen làm nổi bật vẻ thanh lịch nhưng gần gũi của cô. Đôi mắt nâu sâu thẳm của cô ánh lên chút lo lắng, nhưng nụ cười nhẹ trên môi lại mang đến cảm giác chân thành.

Đối diện cô, Thượng tá Trí vẫn giữ phong thái điềm tĩnh, nhưng cái nhìn ông mềm mại hơn, dường như đang cố gắng thấu hiểu cô thay vì truy vấn.

Lan hít sâu, cố giữ đôi tay không run trên bàn. Cô không sợ bị nghi ngờ, cô biết mình vô tội, nhưng ý nghĩ rằng mẹ cô, bà Nga, vừa rời khỏi phòng thẩm vấn khiến tim cô thắt lại. Cuộc nói chuyện ngắn ngủi trên xe vẫn ám ảnh cô: Cái nhìn của mẹ, giọng nói đầy ẩn ý khi nhắc đến Phong. Lan không muốn tin mẹ dính líu đến tai nạn của anh, nhưng những nghi ngờ vẫn lởn vởn.

Ông Trí mở lời: "Chào cô Lan." Giọng trầm nhưng không áp lực: "Cảm ơn cô đã đến. Chúng tôi chỉ cần làm rõ một vài chi tiết dính líu đến vụ tai nạn của anh Nguyễn Thành Phong. Cô không cần lo lắng, cứ trả lời thoải mái. Trước tiên, cô có thể kể về mối quan hệ của mình với anh Trần Minh Huy được không?"

Lan gật đầu, nụ cười thoáng qua trên môi, nhưng đôi mắt cô lướt xuống bàn, dường như đang lục lại những ký ức không mấy dễ chịu. "Vâng, thưa Thượng tá." Cô bắt đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng. "Tôi và anh Huy từng yêu nhau, khoảng hai năm, từ khi tôi mới về nước làm việc cho VGR. Anh ấy.. Ban đầu rất chu đáo, lịch lãm, nhưng dần dần, tôi nhận ra anh ấy muốn kiểm soát mọi thứ trong cuộc sống của tôi. Từ công việc, bạn bè, đến cả những dự án tôi tham gia ở VGR. Tôi cảm thấy ngột ngạt, như thể mình đang sống trong một chiếc lồng vàng."

Trung úy Linh khẽ gật đầu, gõ nhanh vài dòng vào laptop, cái nhìn cô ánh lên sự đồng cảm. Ông Trí nghiêng người về phía trước, giọng vẫn bình thản. "Vậy điều gì khiến cô quyết định chia tay anh ta? Và chuyện đó xảy ra khi nào?"

Lan hít một hơi sâu, đôi tay khẽ đan vào nhau, dường như đang tìm chút can đảm. Cô nói: "Tôi chia tay anh Huy vào tối 15/2/2025, ở Đà Lạt." Giọng chậm rãi, cô sống lại khoảnh khắc ấy từng chút một: "Chúng tôi đi cafe ở một quán đối diện Hồ Xuân Hương, tôi không nhớ tên quán. Tôi đã suy nghĩ rất lâu, và tôi biết mình không thể tiếp tục. Anh ấy.. Không phải người tôi muốn gắn bó cả đời." Cô ngừng lại, đôi mắt lấp lánh khi nhớ đến Phong, người đã xuất hiện trong cuộc đời cô như một cơn gió mát lành, mang theo sự chân thành và tự do mà cô khao khát.

Lan tiếp tục: "Tối hôm đó, tôi nói với anh Huy rằng tôi muốn dừng lại. Anh ấy không chấp nhận ngay. Nhưng anh ấy cũng không níu kéo. Tôi không gặp lại anh ấy sau đó." Giọng cô lạc đi, không phải tiếc nuối, mà vì ký ức vụ tai nạn của Phong. "Tôi không biết liệu.. Chuyện của tôi và anh Huy có liên quan gì đến anh Phong không, nhưng tôi thực sự lo cho anh ấy."

Ông Trí quan sát Lan, đôi mắt ông ánh lên một tia tò mò. "Cô có nói gì với anh Huy về lịch trình của anh Phong không? Ví dụ: Việc anh ấy sẽ lái xe về Sài Gòn sáng hôm đó?"

Lan lắc đầu, cái nhìn của cô kiên định. "Không, thưa Thượng tá. Tôi không nói gì cả. Tôi chỉ biết anh Phong đã chia sẻ chuyện đó trong cuộc họp ở VGR, nhưng đó là chuyện công việc chung, ai ở phòng kiến trúc cũng biết. Tôi.. Tôi không nghĩ anh Huy lại làm điều gì tổn thương anh Phong. Nhưng.." Cô ngừng lại, cắn môi, cái nhìn thoáng chút bất an.

Trung úy Linh ngừng gõ phím, cái nhìn của cô lướt sang ông Trí, dường như muốn hỏi xem có nên đào sâu hơn. Ông Trí gật đầu nhẹ, giọng ông trở nên dịu dàng: "Cô Lan, cảm ơn cô đã chia sẻ. Nếu cô nhớ được bất kỳ chi tiết nào khác, hãy báo ngay cho chúng tôi. Còn một câu hỏi cuối: Cô có cảm thấy ai trong VGR, hoặc ngoài công ty, có thể muốn làm hại anh Phong không?"

Lan ngẫm nghĩ, đôi tay khẽ đan vào nhau. "Hoàn toàn không chắc, thưa Thượng tá. VGR là một môi trường cạnh tranh, nhưng anh Phong luôn được mọi người quý mến. Anh ấy tài năng, và.." Cô mỉm cười, đôi mắt ánh lên chút rung động. "Anh ấy có cách làm người khác cảm thấy an toàn. Tôi không nghĩ anh ấy có kẻ thù. Nhưng nếu có, tôi hy vọng các anh sẽ tìm ra."

Ông Trí mỉm cười, lần đầu tiên trong ngày, nụ cười ấy mang chút ấm áp. "Chúng tôi sẽ làm hết sức, cô Lan. Cảm ơn cô đã hợp tác. Nếu cần, chúng tôi sẽ liên hệ lại."

Lan đứng dậy, chỉnh lại áo sơ mi, cô nở nụ cười với ông Trí và Trung úy Linh. Khi cô bước ra khỏi phòng, tiếng giày cao gót vang lên trên sàn hòa lẫn với tiếng mưa bên ngoài. Cô không biết rằng, phía sau ông Trí đang nhìn theo bóng lưng cô. Lòng ông nặng trĩu với linh cảm rằng cô gái trẻ này đang đứng giữa lằn ranh của sự thật và nguy hiểm.

Một giờ sau, căn phòng thẩm vấn quen thuộc, vẫn lạnh ngắt từ máy điều hòa, bất ngờ biến thành nơi cho một vở kịch dở khóc dở cười. Thư, cô kiến trúc sư 25 tuổi của phòng kiến trúc VGR, ngồi co ro trên chiếc ghế bọc vải, đôi tay mũm mĩm ôm chặt chiếc túi vải in hình mèo con, dường như nó là phao cứu sinh duy nhất giữa cơn bão lo âu. Mái tóc xoăn bù xù của cô khẽ rung mỗi khi cô hít thở gấp, và đôi mắt to tròn đã bắt đầu long lanh nước, như sắp trào ra bất cứ lúc nào. Bộ áo sơ mi kẻ caro và chiếc váy jeans khiến cô trông như một cô sinh viên vừa bước ra từ giảng đường, chứ không phải nhân viên của một tập đoàn bất động sản tầm cỡ.

Đối diện Thư, Thượng tá Trí vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng khóe mắt ông thoáng chút bối rối, dường như ông chưa quen đối mặt với một "nghi phạm" có thể bật khóc bất cứ lúc nào. Bên cạnh ông, Trung úy Linh, với nụ cười kìm nén và cố gắng tỏ ra chuyên nghiệp, nhưng cái nhìn của cô không giấu được vẻ thích thú trước sự vụng về của Thư. Tiếng mưa bên ngoài vẫn rơi đều, nhưng trong căn phòng này, nhịp điệu lại bị chi phối bởi tiếng sniff sniff của Thư và tiếng gõ phím lúng túng của Trung úy Linh.

Ông Trí mở lời: "Cô Thư, bình tĩnh nào." Giọng trầm nhưng cố ý dịu dàng, dường như đang dỗ một đứa trẻ: "Chúng tôi chỉ cần hỏi vài câu về anh Nguyễn Thành Phong và phòng kiến trúc của VGR. Cô không cần lo lắng, cứ trả lời đúng những gì cô biết."

Thư gật đầu lia lịa, nhưng cái gật ấy mạnh đến mức làm chiếc kính cận trượt xuống sống mũi. Cô đẩy kính lên, tay run rẩy, rồi thốt lên: "Tôi.. Tôi chẳng làm gì sai hết, thưa chú.. À không, thưa Thượng tá chứ! Tôi chỉ vẽ bản thiết kế thôi, tôi không biết gì về tai nạn của anh Phong cả!" Giọng cô lạc đi, đôi mắt đã đỏ hoe, và trước khi ông Trí kịp nói gì, cô đã lôi từ túi ra một chiếc khăn tay in hình bông hoa, lau nước mắt rưng rưng.

Trung úy Linh che miệng, cố kìm tiếng cười, trong khi ông Trí khẽ thở dài, trao đổi cái nhìn với cô như đang hỏi: Làm sao giờ? Ông Trí tiếp tục: "Cô Thư." Giọng vẫn kiên nhẫn: "Không ai nói cô làm gì sai. Chúng tôi chỉ muốn biết về anh Phong. Cô có thấy anh ấy cãi nhau với ai ở VGR không? Hoặc có ai trong phòng kiến trúc tỏ ra.. Bất mãn với anh ấy?"

Thư ngừng lau mắt, ngẫm nghĩ, rồi đột ngột ngồi thẳng lên, đôi mắt sáng rực như vừa nhớ ra điều gì quan trọng. Cô nói hào hứng đến mức làm Trung úy Linh giật mình: "À, có một lần! Hôm họp dự án, anh Phong cãi với anh Tùng về thiết kế mái vòm. Anh Tùng bảo anh Phong bảo thủ, còn anh Phong bảo anh Tùng không hiểu ý tưởng về sự bền vững. Nhưng mà.. Nhưng mà họ vẫn đi uống cà phê sau đó, nên chắc không thù nhau đâu!" Cô kết thúc bằng một nụ cười ngây thơ, dường như vừa phá được một vụ án lớn.

Ông Trí xoa cằm, cố giấu nụ cười thoáng qua. "Cảm ơn cô, nhưng ý tôi là.. Có điều gì bất thường hơn không? Ví dụ: Ai đó trong công ty nhắc đến anh Phong với thái độ kỳ lạ, hoặc có ai hỏi về lịch trình của anh ấy?"

Thư cắn môi, đôi mắt láo liên, rồi đột ngột ôm mặt, giọng run rẩy: "Trời ơi, tôi không biết gì đâu! Tôi chỉ thấy anh Huy hay đến phòng kiến trúc hỏi chị Lan. Tôi tưởng anh ấy chỉ tò mò thôi, vì chị Lan với anh Phong hay nói chuyện vui lắm. Nhưng.. Nhưng nếu anh Huy làm gì xấu, tôi không liên quan nha!" Cô lại lấy khăn tay lau mắt, lần này nước mắt chảy thành dòng, kèm theo tiếng nấc nhỏ.

Trung úy Linh không nhịn được nữa, bật ra một tiếng cười khe khẽ, rồi vội giả vờ ho để che giấu. Ông Trí lườm cô, nhưng đôi mắt ông cũng ánh lên chút thích thú. Ông nói: "Cô Thư, bình tĩnh." Giọng gần như dỗ dành: "Cô vừa nói anh Huy hỏi về anh Phong. Cụ thể là hỏi gì? Và khi nào?"

Thư hít một hơi sâu, cố lấy lại bình tĩnh, nhưng tay cô vẫn ôm chặt chiếc túi mèo con. "Dạ.. Khoảng tuần trước tai nạn của anh Phong, anh Huy ghé phòng, hỏi chị Lan: Anh Phong có đi Đà Lạt không? Tôi.. Tôi ngồi gần đó, nên nghe lỏm được. Nhưng tôi không nói gì với ai hết, tôi thề!" Cô giơ tay lên, đôi mắt hoảng loạn, dường như sợ bị bắt ngay tại chỗ.

Ông Trí gật đầu, như vừa tìm thấy một mảnh ghép quan trọng: "Cảm ơn cô, Thư. Thông tin này rất hữu ích. Cô có thấy anh Huy thể hiện sự ghen tuông không?"

Thư trợn mắt, miệng há hốc, rồi đột ngột ôm mặt lần nữa. "Tôi không rõ, nhưng thái độ anh Huy dường như không thích khi chị Lan nói chuyện với các chàng trai. Nhưng tôi.. Tôi chưa méc chuyện này với ai cả!" Cô nức nở, và Trung úy Linh phải đưa cô một hộp khăn giấy, vừa đưa vừa cố nhịn cười.

Ông Trí nói: "Được rồi, cô Thư." Giọng ông giờ đây mang chút mệt mỏi nhưng vẫn ấm áp: "Cô giúp chúng tôi rất nhiều. Cô có thể về được rồi. Nếu nhớ thêm gì, hãy liên hệ, trước khi quá muộn."

Thư gật đầu lia lịa, vội vàng thu dọn túi xách, nhưng trong lúc luống cuống, cô làm rơi chiếc bút bi xuống sàn, tạo ra một tiếng cạch vang vọng. Cô cúi xuống nhặt, mặt đỏ bừng, rồi lẩm bẩm: "Xin lỗi.. Tôi hậu đậu lắm.." Cô đứng dậy, cúi đầu chào ông Trí và Linh, rồi gần như chạy ra khỏi phòng, để lại tiếng giày lẹp kẹp hòa lẫn với tiếng mưa.

Trung úy Linh bật cười thành tiếng khi cánh cửa đóng lại: "Sếp, cô ấy đúng là.. Một nhân chứng đặc biệt." Cô nói, giọng đầy thích thú. Ông Trí mỉm cười, nhưng cái nhìn ông vẫn lạnh lùng, dường như đang mải mê ghép những mảnh thông tin mới: "Đặc biệt hay không, cô ấy vừa cho chúng ta một manh mối quan trọng." Ông nói chậm rãi: "Huy đã hỏi về Phong trước vụ tấn công, và xác nhận về sự ghen tuông của Huy."

* * *

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

=> danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 

Những người đang xem chủ đề này

Back