Welcome! You have been invited by Dht274 to join our community. Please click here to register.
1 người đang xem
38 0
Tên truyện: Năm Tháng Rực Rỡ Ở Bên Cậu

Tác giả: ThienLamSagittarius

Lời giới thiệu: Một cú va chạm định mệnh giữa Tô Vân – nữ sinh mới chuyển trường – và Lục Dật – lớp trưởng lạnh lùng, đã mở ra những tháng ngày thanh xuân không thể quên.

Giữa những ánh mắt lặng thầm, những tin đồn bất ngờ, và những lần rung động đầu đời.. Liệu họ có đủ dũng khí để bước vào thế giới của nhau trước khi mùa xuân cuối cùng khép lại?
 

Chương 1: Ngày đầu ở vân trúc


"Một cái va nhẹ giữa sân trường, ai ngờ lại khiến cả thanh xuân rẽ sang một hướng khác."

Trường Trung học Vân Trúc nằm nép mình bên hồ Thanh Liễu, nổi tiếng với khu vườn trúc xanh mát quanh năm và những học sinh ưu tú. Sáng đầu thu, gió nhẹ lướt qua những tán trúc, mang theo hương hoa mộc lan thoang thoảng. Tô Vân đứng trước cổng trường, tay siết chặt quai balo, lòng đầy hồi hộp.

Cô vừa chuyển từ thành phố Nam Ninh về đây, mang theo một trái tim lặng lẽ và vài ký ức chưa kịp gọi tên. Mọi thứ đều mới mẻ: Lớp học, bạn bè, cả chính bản thân cô cũng chưa quen với nhịp sống nơi này.

"Chỉ cần sống sót qua hôm nay là ổn," cô tự nhủ, rồi bước qua cổng trường.

Ngay khoảnh khắc ấy, một cú va chạm bất ngờ khiến cô loạng choạng. Balo rơi xuống đất, sách vở văng tung tóe. Một chiếc tai nghe rơi ra từ túi áo người đối diện, tiếng nhạc cổ phong vang lên khe khẽ.

"Xin lỗi!" Tô Vân cúi xuống nhặt đồ, mặt đỏ bừng.

Người vừa đâm vào cô là một nam sinh cao ráo, tóc đen rối nhẹ, mặc đồng phục chỉnh tề, ánh mắt lạnh tanh. Cậu ta nhìn cô một giây, rồi cúi xuống nhặt giúp mà không nói lời nào.

"Cậu đi kiểu gì vậy?" Tô Vân lẩm bẩm, không ngờ cậu ta nghe thấy.

"Cậu đứng giữa lối đi mà còn trách người khác?" – giọng nói trầm, đều đều, không cảm xúc.

Tô Vân ngẩng lên, định đáp trả thì chạm phải ánh mắt ấy. Đôi mắt sâu thẳm, như thể nhìn xuyên qua người đối diện. Cô bối rối, lắp bắp:

"Ờ.. Cũng.. Xin lỗi.."

Cậu ta không nói gì thêm, đưa balo cho cô rồi quay đi, để lại Tô Vân đứng ngẩn ngơ giữa sân trường.

"Đúng là kiểu người lạnh lùng, khó ưa," cô lẩm bẩm, không biết rằng đó chính là lớp trưởng lớp 11A – lớp cô sắp vào học.

Lớp học ồn ào khi giáo viên chủ nhiệm bước vào. Cô giáo trẻ, dáng người nhỏ nhắn, nở nụ cười tươi:

"Chào các em, hôm nay lớp mình có bạn mới. Tô Vân, lên giới thiệu đi em."

Tô Vân bước lên bục giảng, tim đập thình thịch. Cô nhìn quanh, và.. Bắt gặp ánh mắt quen thuộc. Là cậu ta. Người vừa đâm vào cô lúc nãy. Ngồi bàn đầu, tay khoanh trước ngực, ánh mắt vẫn lạnh như băng.

"Chào các bạn, mình là Tô Vân, mới chuyển từ Nam Ninh. Mong được làm quen với mọi người."

Một tràng vỗ tay vang lên, vài tiếng huýt sáo khiến cô bật cười. Cô giáo chỉ vào bàn trống cạnh cửa sổ:

"Em ngồi bàn đó nhé, cạnh bạn Lục Dật – lớp trưởng lớp mình."

Tô Vân chết lặng. Lục Dật? Lớp trưởng? Là cậu ta?

Cô bước về chỗ, ngồi xuống, cố gắng không nhìn sang bên cạnh. Nhưng ánh mắt ấy cứ như có lực hút, khiến cô không thể không liếc nhìn.

Lục Dật đang viết gì đó vào sổ tay, không thèm để ý đến cô. Tô Vân thở dài. "Thanh xuân này bắt đầu không suôn sẻ rồi," cô nghĩ.

Giờ ra chơi, một nhóm bạn tiến đến chỗ Tô Vân. Một cô gái tóc ngắn, đeo kính, cười tươi:

"Chào cậu, mình là Bạch Linh. Đây là Trình Hạo và Tiểu Yến. Tụi mình ngồi bàn sau cậu. Có gì cứ hỏi nhé!"

Tô Vân mừng rỡ. "Cảm ơn các bạn, mình còn hơi lạc lõng."

Tiểu Yến – cô nàng tóc nhuộm nâu, son đỏ chót – thì thầm: "Cậu ngồi cạnh Lục Dật đó, cẩn thận nha. Cậu ta lạnh lùng lắm, nhưng học giỏi cực kỳ."

Trình Hạo – cậu bạn đeo kính, ôm quyển sách dày cộp – gật gù: "Lục Dật là thủ khoa đầu vào, lại chơi đàn cổ rất hay. Nhưng chẳng bao giờ nói chuyện với ai."

Tô Vân ngạc nhiên. "Chơi đàn á?"

Bạch Linh cười: "Ừ, nhưng chỉ chơi một mình. Có lần tụi mình nghe lén cậu ấy đàn trong phòng nhạc, tiếng đàn như kể chuyện vậy."

Tô Vân nhìn sang Lục Dật, thấy cậu đang đeo tai nghe, mắt nhìn ra cửa sổ. Một chút tò mò len lỏi trong lòng cô.

Cuối ngày, Tô Vân ra về muộn vì phải làm thủ tục với giáo viên. Khi cô bước ra cổng, trời bất ngờ đổ mưa.

Cô không mang ô. Đang loay hoay thì một chiếc ô màu đỏ che lên đầu cô.

"Đi thôi," giọng nói quen thuộc vang lên.

Là Lục Dật.

Tô Vân ngạc nhiên. "Cậu.. Sao lại.."

"Cậu đứng giữa sân trường dưới mưa, không ai giúp thì tôi giúp. Không có gì đâu."

Cả hai bước đi dưới chiếc ô nhỏ, vai chạm vai. Mưa rơi lách tách, nhưng tim Tô Vân lại rơi mạnh hơn.

Cô không biết rằng, khoảnh khắc ấy sẽ là khởi đầu cho những tháng ngày rực rỡ nhất đời mình.
 

Những người đang xem chủ đề này

Back