Đại Đạo Diễn
Tác giả: Vô Y YoYo
Thể loại: Đam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Số chương: Đã hoàn thành
Tác giả: Vô Y YoYo
Thể loại: Đam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Số chương: Đã hoàn thành
Chương 151 :(b)
Tuyên truyền xong ở Canada, mọi người lên máy bay quay về nước.
Chu Tử Mặc cơ hồ ngủ suốt hành trình.
Trầm Bình Chương ngồi bên cạnh hắn, lạnh thì đắp thảm lông cho hắn, khát hỗ trợ kêu đồ uống, đói kêu cơm, hầu hạ thập phần chu đáo, làm cho Chu đạo diễn thậm chí còn không cần mở mắt liền thuận lợi bước lên lãnh thổ tổ quốc.
Lần này vẫn có hơn ngàn fan đón máy bay, nhưng Chu Tử Mặc cùng Trầm Bình Chương thông qua thông đạo đặc thù bỏ chạy, đem các fan lưu cho đoàn phim ứng phó, lý do của hắn thật đầy đủ:
- Quá mệt mỏi, thật sự có lòng như không đủ lực, mọi người tha thứ nhiều một chút, hôn một cái..
Ở trên máy bay bị nhiều người nhìn thấy, Chu Tử Mặc chỉ đành ngồi yên trên ghế của mình nghỉ ngơi, nhưng về tới trên xe riêng, hắn rốt cục có thể buông lỏng, trực tiếp dựa vào trong lòng Trầm Bình Chương, chỉ hận không thể tan chảy trên người hắn!
Trầm Bình Chương cũng thập phần hưởng thụ Chu đạo diễn ỷ lại cùng "làm nũng", hành trình tuyên truyền lần này thời gian khẩn cấp nhiệm vụ lại nặng, với địa vị của hai người bọn họ, "ở chung một phòng" quả thực sẽ làm cho người ta sinh nghi, dù sao nếu có điều kiện ai không muốn có không gian riêng tư nha! Những sao kim khác đều mỗi người một phòng, cố tình hai người bọn họ nếu ở chung phòng làm sao được đây? Vì thế không có biện pháp, chỉ đành mạnh ai nấy ngủ, nếu tính ra đã hơn mười ngày hai người cũng không có cơ hội thân thiết với nhau.
Vì thế rõ ràng mỗi ngày đều như hình với bóng, kết quả lại bị hai người này giống như là lâu ngày không gặp, miễn bàn quấn quýt dán sát bao nhiêu.
May mắn trên xe có tấm kính cách ly, bằng không đáng thương cho tài xế bị họ làm buồn nôn không cách nào lái xe.
Sau khi về tới nhà, bọn họ cũng có thể bổ bổ..
Nè nè! Cũng bởi vì lý do hoang dâm vô đạo như vậy, bỏ xuống nhiều fan hâm mộ đáng yêu chạy trốn mà coi được sao? Nếu fan luôn khóc hô nói yêu thích bọn họ biết được một màn này, nhất định khóc mù cho bọn họ nhìn xem!
Ăn cơm, làm tình, trạch trong nhà, mỗi lần một bộ phim chấm dứt, Chu đạo diễn đều tự động trở lại trạng thái làm dịu suy sút của kiếp trước, tựa như một bộ máy móc mệt mỏi cần bổ sung nạp lại năng lượng điện.
Trầm Bình Chương rốt cục tốt nghiệp đại học, trước mắt còn chưa có ý tứ tiếp tục thi lên tiến sĩ, không có việc cần làm gấp, mỗi ngày ở nhà cùng Chu đạo diễn hoang dâm vô đạo, sau đó Chu đạo diễn lên mạng đọc sách xem phim làm trạch nam, hắn cũng theo lên mạng.. Đầu tư cổ phiếu.
Đúng vậy, bắt đầu năm thứ hai sinh viên, Trầm Bình Chương có thêm sở thích đầu tư cổ phiếu, ban đầu chỉ dùng một hai chục ngàn thử xem, sau chậm rãi gia tăng, đương nhiên cho tới bây giờ toàn bộ tiền vốn của hắn đã hơn mười triệu, đều là thu nhập đóng phim quay quảng cáo của hắn, mượn mười triệu này làm vốn, hắn đã đem chúng nó lật lên thành 120 triệu.
Tốc độ kiếm tiền như vậy, nói ra phỏng chừng sẽ làm người kinh ngạc.
Bởi vì quay phim bề bộn nhiều việc, hắn rất ít chơi cổ phiếu, chỉ tuyển vài cổ phiếu có tiềm lực tiến hành đầu tư lâu dài, sau đó thời cơ tới liền sang tay, vì thế hạn chế tốc độ kiếm tiền của hắn không ít, nếu hắn đem toàn bộ tâm lực vào việc đầu tư cổ phiếu, nói không chừng tài khoản của hắn đã lên tới con số trên trời.
- Đã trở lại? Thế nào?
Nghe được tiếng mở cửa phòng, Chu Tử Mặc biết Trầm Bình Chương đã trở lại, nghênh đón hỏi.
- Ân, thật thuận lợi, vài nhà bình luận điện ảnh nổi tiếng đều đánh giá rất tốt.
Trầm Bình Chương tháo cà vạt, sau đó đổi giày cởi áo khoác, khóe môi khẽ cười, nhìn qua bộ dạng tâm tình thật không sai.
Hôm nay là ngày công chiếu bộ phim "Năm ấy chúng ta gặp nhau" của hắn.
Trước ngày quay "Vấn Thiên", Trầm Bình Chương quay chụp bộ phim văn nghệ giá thành thấp này. Lúc quay phim, không ai ngờ bị kéo dài tới hôm nay mới chiếu phim. Đạo diễn Tần Thiếu Hồng cẩn thận mài dũa kỹ là một việc, trong quá trình đưa lên thẩm tra xét duyệt liên tục không thuận lợi cũng là nguyên nhân trọng yếu. Tóm lại quay xong bộ phim này, Trầm Bình Chương mới đi quay "Vấn Thiên", kết quả mãi tới bây giờ bộ phim này mưới được công chiếu, đoàn phim còn tưởng bộ phim này sẽ bị sảy thai đâu, hơn triệu đầu tư cùng toàn bộ trả giá suýt nữa trôi theo dòng nước.
Xét duyệt khó khăn là vì "đề tài mẫn cảm", bình thường chỉ cần đề cập tới niên đại đặc thù kia, quốc gia sẽ biến thành vô cùng hà khắc, cất giấu che kín, hận không thể làm cho mười năm sóng gió kia căn bản chưa từng tồn tại qua.
May mắn cuối cùng xét duyệt được phê chuẩn, bởi vì là phim văn nghệ giá thành nhỏ, sách lược xuất hàng chính là tạm công chiếu trong phạm vi quy mô nhỏ, lại xem tình huống mới mở rộng, qua không lâu lại là thời kỳ ban bố giải thưởng Bách Hoa, nếu "Năm ấy chúng ta gặp nhau" có thể đạt được thu hoạch trong giải thưởng cao nhất của điện ảnh người Hoa lần này, lúc sau phòng bán vé thu vào còn sẽ có cơ hội đi lên một bậc thang – quan trọng nhất là Trầm Bình Chương còn tự hạ thấp thù lao đóng phim, chính là muốn mượn cơ hội này lấy được một giải thưởng.
Chu Tử Mặc cơ hồ ngủ suốt hành trình.
Trầm Bình Chương ngồi bên cạnh hắn, lạnh thì đắp thảm lông cho hắn, khát hỗ trợ kêu đồ uống, đói kêu cơm, hầu hạ thập phần chu đáo, làm cho Chu đạo diễn thậm chí còn không cần mở mắt liền thuận lợi bước lên lãnh thổ tổ quốc.
Lần này vẫn có hơn ngàn fan đón máy bay, nhưng Chu Tử Mặc cùng Trầm Bình Chương thông qua thông đạo đặc thù bỏ chạy, đem các fan lưu cho đoàn phim ứng phó, lý do của hắn thật đầy đủ:
- Quá mệt mỏi, thật sự có lòng như không đủ lực, mọi người tha thứ nhiều một chút, hôn một cái..
Ở trên máy bay bị nhiều người nhìn thấy, Chu Tử Mặc chỉ đành ngồi yên trên ghế của mình nghỉ ngơi, nhưng về tới trên xe riêng, hắn rốt cục có thể buông lỏng, trực tiếp dựa vào trong lòng Trầm Bình Chương, chỉ hận không thể tan chảy trên người hắn!
Trầm Bình Chương cũng thập phần hưởng thụ Chu đạo diễn ỷ lại cùng "làm nũng", hành trình tuyên truyền lần này thời gian khẩn cấp nhiệm vụ lại nặng, với địa vị của hai người bọn họ, "ở chung một phòng" quả thực sẽ làm cho người ta sinh nghi, dù sao nếu có điều kiện ai không muốn có không gian riêng tư nha! Những sao kim khác đều mỗi người một phòng, cố tình hai người bọn họ nếu ở chung phòng làm sao được đây? Vì thế không có biện pháp, chỉ đành mạnh ai nấy ngủ, nếu tính ra đã hơn mười ngày hai người cũng không có cơ hội thân thiết với nhau.
Vì thế rõ ràng mỗi ngày đều như hình với bóng, kết quả lại bị hai người này giống như là lâu ngày không gặp, miễn bàn quấn quýt dán sát bao nhiêu.
May mắn trên xe có tấm kính cách ly, bằng không đáng thương cho tài xế bị họ làm buồn nôn không cách nào lái xe.
Sau khi về tới nhà, bọn họ cũng có thể bổ bổ..
Nè nè! Cũng bởi vì lý do hoang dâm vô đạo như vậy, bỏ xuống nhiều fan hâm mộ đáng yêu chạy trốn mà coi được sao? Nếu fan luôn khóc hô nói yêu thích bọn họ biết được một màn này, nhất định khóc mù cho bọn họ nhìn xem!
Ăn cơm, làm tình, trạch trong nhà, mỗi lần một bộ phim chấm dứt, Chu đạo diễn đều tự động trở lại trạng thái làm dịu suy sút của kiếp trước, tựa như một bộ máy móc mệt mỏi cần bổ sung nạp lại năng lượng điện.
Trầm Bình Chương rốt cục tốt nghiệp đại học, trước mắt còn chưa có ý tứ tiếp tục thi lên tiến sĩ, không có việc cần làm gấp, mỗi ngày ở nhà cùng Chu đạo diễn hoang dâm vô đạo, sau đó Chu đạo diễn lên mạng đọc sách xem phim làm trạch nam, hắn cũng theo lên mạng.. Đầu tư cổ phiếu.
Đúng vậy, bắt đầu năm thứ hai sinh viên, Trầm Bình Chương có thêm sở thích đầu tư cổ phiếu, ban đầu chỉ dùng một hai chục ngàn thử xem, sau chậm rãi gia tăng, đương nhiên cho tới bây giờ toàn bộ tiền vốn của hắn đã hơn mười triệu, đều là thu nhập đóng phim quay quảng cáo của hắn, mượn mười triệu này làm vốn, hắn đã đem chúng nó lật lên thành 120 triệu.
Tốc độ kiếm tiền như vậy, nói ra phỏng chừng sẽ làm người kinh ngạc.
Bởi vì quay phim bề bộn nhiều việc, hắn rất ít chơi cổ phiếu, chỉ tuyển vài cổ phiếu có tiềm lực tiến hành đầu tư lâu dài, sau đó thời cơ tới liền sang tay, vì thế hạn chế tốc độ kiếm tiền của hắn không ít, nếu hắn đem toàn bộ tâm lực vào việc đầu tư cổ phiếu, nói không chừng tài khoản của hắn đã lên tới con số trên trời.
- Đã trở lại? Thế nào?
Nghe được tiếng mở cửa phòng, Chu Tử Mặc biết Trầm Bình Chương đã trở lại, nghênh đón hỏi.
- Ân, thật thuận lợi, vài nhà bình luận điện ảnh nổi tiếng đều đánh giá rất tốt.
Trầm Bình Chương tháo cà vạt, sau đó đổi giày cởi áo khoác, khóe môi khẽ cười, nhìn qua bộ dạng tâm tình thật không sai.
Hôm nay là ngày công chiếu bộ phim "Năm ấy chúng ta gặp nhau" của hắn.
Trước ngày quay "Vấn Thiên", Trầm Bình Chương quay chụp bộ phim văn nghệ giá thành thấp này. Lúc quay phim, không ai ngờ bị kéo dài tới hôm nay mới chiếu phim. Đạo diễn Tần Thiếu Hồng cẩn thận mài dũa kỹ là một việc, trong quá trình đưa lên thẩm tra xét duyệt liên tục không thuận lợi cũng là nguyên nhân trọng yếu. Tóm lại quay xong bộ phim này, Trầm Bình Chương mới đi quay "Vấn Thiên", kết quả mãi tới bây giờ bộ phim này mưới được công chiếu, đoàn phim còn tưởng bộ phim này sẽ bị sảy thai đâu, hơn triệu đầu tư cùng toàn bộ trả giá suýt nữa trôi theo dòng nước.
Xét duyệt khó khăn là vì "đề tài mẫn cảm", bình thường chỉ cần đề cập tới niên đại đặc thù kia, quốc gia sẽ biến thành vô cùng hà khắc, cất giấu che kín, hận không thể làm cho mười năm sóng gió kia căn bản chưa từng tồn tại qua.
May mắn cuối cùng xét duyệt được phê chuẩn, bởi vì là phim văn nghệ giá thành nhỏ, sách lược xuất hàng chính là tạm công chiếu trong phạm vi quy mô nhỏ, lại xem tình huống mới mở rộng, qua không lâu lại là thời kỳ ban bố giải thưởng Bách Hoa, nếu "Năm ấy chúng ta gặp nhau" có thể đạt được thu hoạch trong giải thưởng cao nhất của điện ảnh người Hoa lần này, lúc sau phòng bán vé thu vào còn sẽ có cơ hội đi lên một bậc thang – quan trọng nhất là Trầm Bình Chương còn tự hạ thấp thù lao đóng phim, chính là muốn mượn cơ hội này lấy được một giải thưởng.