1 người đang xem
1298 0
ĐÔI BẠN


Tác giả: Hoa Nguyệt Phụng

Thể loại: Lục bát


54534947316_b341af9708_o.jpg



Bài thơ này mình viết dựa trên tình bạn của nam chính trong bộ truyện ngôn tình ngắn mình đang viết dở. Các bạn đọc lấy vui thôi nhé, có gì có thể góp ý để mình sửa đổi. Bài này mình cũng không phải dựa vào ngẫu hứng để viết, viết dựa vào nội dung có sẵn nên có lẽ ngôn từ sẽ hơi cứng nhắc, các bạn đọc thông cảm cho mình nha. Dựa vào đây mình cũng muốn nhờ các bạn góp ý cho mình về cả bộ truyện nữa, để trước khi hoàn mình có thể sửa nội dung truyện cho hoàn hảo hơn một chút. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe mình càm ràm nha, hi hi...


Đôi bạn cùng lớn bên nhau

Từ khi chạy đất tới giàu sức trai

Bước chung qua những đường dài

Bánh mì xé nửa, khoác vai nhau cười.​

Lớn lên mỗi đứa một nơi,

Mà tim lại lỡ cùng người.. là em!

Nụ cười, ánh mắt dịu êm

Khiến hai người bạn ngày đêm thẫn thờ.​

Đau lòng chẳng thể làm ngơ,

Cùng yêu một bóng, bơ phờ con tim

Trải qua sóng gió nổi chìm

Tình yêu gặp lại mà tim ngỡ ngàng.​

Chẳng cần ai nói rõ ràng,

Trái tim quặn thắt, bẽ bàng vì đâu?

Bạn cười: "Tình bạn đi đầu,

Tớ bên người đó, cậu sầu hay không?"​

Tim ai thắt nghẹn trong lòng

Coi như nợ bạn một vòng quẩn quanh

Nhưng rồi cũng đến ngày xanh,

Thấy bạn cười nhẹ, chân thành như xưa.

Tình yêu sớm nắng chiều mưa,

Tình bạn hai đứa nắng mưa đừng bì!

Cảm ơn tình bạn khắc ghi

Giúp nhau lặng lẽ, còn gì đẹp hơn?

Một người dù chịu tủi hờn

Tương lai còn đó rượt vờn cho vui!

Cuối cùng số phận hên sui

Biết đâu tìm được người vùi trong tim.

Mình không biết nên viết cái kết cho bộ truyện này thế nào cho phải. Còn một chương nữa thôi cần kết mà mình gõ lên, gõ xuống vẫn không biết nên "xuống tay" kiểu gì cho hợp lý. Hic...
 
Chỉnh sửa cuối:
Tình bạn thời yên bình hiện đại thì như vậy, thời chiến cổ đại thì nên viết sao đây các bạn?

Mình tiện tay bêu xấu một bài tự do nha, không biết có gọi là thơ được không, mình cũng chẳng buồn đặt tên luôn. Bạn nào có nhã hứng thì tiện tay giúp mình một chút. Hi hi...

54574704385_4e153d2f0d_o.jpg


Huynh cầm kiếm, ta vung đao
Kẻ địch đến vậy cứ nhào vào thôi!
Năm mười sáu,
Ta cùng huynh thao luyện với mồ hôi,
Vết roi xước, chia đôi bầu rượu cạn...
Ta với huynh,
Tính chăng là đồng bạn?
Một kẻ mồ côi, một kẻ không nhà!
Chung gánh nặng giang sơn cùng thiên hạ.
Mỗi bước tiến qua,
Đôi khi là đồng đội ngã trước dưới chân mình!
Mỗi lần cười là chiến thắng thu binh,
Ta quay lại mừng huynh còn đứng cạnh.
Chiến y ướt sương,
Bao năm máu nhuộm đỏ sa trường...
Trống trận vang như gọi hồn người cũ.
Ta vẫn nhớ chuyện xưa, lòng thầm nhủ
Nương thân ngồi đan áo giữa trời đông,
Nương tử ngóng tướng công nàng trở lại.
Huynh và ta,
Đêm về ai không nhớ cố hương?
Dẫu ngày mai, có ngã giữa sa trường
May còn huynh, người nắm cương bên cạnh
Ta với huynh,
Không mong chờ sử sách lưu danh
Chỉ mong lưu một tình nồng tri kỉ!
Nhớ sao áo choàng sờn cũ kĩ,
Huynh chắn cho ta lúc mưa tên lướt qua đầu...

 
HAI MIỀN QUÊ HAI NGƯỜI BẠN

Mọi người nói đôi mình là tri kỉ
Những đêm dài vẫn thủ thỉ cùng nhau
Chuyện quê bạn là miền đất trồng rau
Những dải đất nhuộm một màu xanh mát
Còn quê mình là vùng quê cồn cát
Bao ngư nhân vẫn ca hát hàng ngày
Hai miền quê với sức sống hăng say
Hai đứa vẫn ngày ngày cùng kề bước
Cùng nắm tay cùng tiến về phía trước
Hai chúng ta sẽ cùng ngước nhìn về...​
 
Chỉnh sửa cuối:
Thời sinh viên khép lại, đôi bạn thân phải chia xa đi theo mỗi người một hướng. Lúc này có những khát khao... Ước gì thời gian quay lại, tớ sẽ không sợ học hành vất vả, không sợ kì thi phiền toái...

Hành Lang Đôi Bạn

Ghế đá còn hơi ấm,
Chiều nghiêng nắng bên thềm.
Ly trà ai uống dở?
Vẫn chưa kịp nói thêm.

Câu chuyện còn dang dở,
Nằm gì giữa bàn tay?
Áo dài chưa nhăn nếp,
Đã đến ngày chia tay.

Một người cười rất nhẹ,
Một người ngó mây trôi.
Cổng trường chưa khép hẳn,
Giờ đã sắp xa rồi.

Có mùa nào trở lại,
Về hôm ấy mình quen?
Có hành lang nào khác,
Lưu lại bước chân mềm?

 
Chỉnh sửa cuối:
Tình bạn đôi khi cũng không phải bền vững nếu không đủ kiên định. Đôi khi một điều gì đó đủ mới mẻ, đủ cuốn hút cũng sẽ làm cho tình bạn vỡ tan, cuối cùng chỉ còn chua xót và tiếc nuối...

Chữ "Tình" Chen Chữ "Bạn"

Từng là tri kỷ chốn nhân gian
Bát cơm chia nửa, áo cũng san.
Gió sớm mưa chiều cùng nhau chịu,
Đường xa dốc thẳm giữa muôn vàn...

Ai ngờ một chữ "tình" chen giữa,
Xé nát niềm tin, nhuốm dối gian.
Tay bắt còn vương mùi phản bội,
Lạnh hơn ngàn tuyết phủ tiếng than...

Hoa Nguyệt Phụng

[Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hoa Nguyệt Phụng Các bạn ghé qua nhớ để lại cho Phụng vài bình luận nhé! Phụng có mấy tác phẩm chưa ra gì chờ các bạn góp ý nè... hi...
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back