Đam Mỹ [Edit] Đại Đạo Diễn - Vô Y YoYo

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by GiangNgan, Mar 13, 2025.

  1. GiangNgan

    Messages:
    5
    Đại Đạo Diễn

    Tác giả: Vô Y YoYo

    Thể loại: Đam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Số chương: Đã hoàn thành

    Chương 141 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về sau Chu đạo diễn nói cho tôi biết, hắn nói tôi soái vô cùng thật thà phúc hậu, soái vô cùng giản dị, loại khuôn mặt của tôi là phi thường có duyên người xem, hơn nữa tôi lại đủ cố gắng – trong năm mươi người đi thử kính, có một nửa sợ tới mức phát huy thất thường, so sánh với họ tôi tuyệt đối được tính là ưu tú – cho nên hắn cảm thấy được vai diễn thích hợp với tôi nhất chính là Phúc Căn.

    Bị đánh giá soái vô cùng thật thà phúc hậu chẳng hạn, chỉ làm một đại nam hài trẻ tuổi còn chưa hoàn toàn thoát ly thời kỳ phản nghịch, tôi còn cảm thấy thật uể oải, nhưng hiện tại tôi vạn phần cảm tạ ông trời thưởng cho tôi khuôn mặt này, duyên người xem thật sự quá trọng yếu, bạn chỉ nhìn xem lúc hải tuyển có bao nhiêu người soái hơn tôi nhưng vẫn không cạnh tranh thắng tôi thì sẽ biết, chẳng thể trách hắn nói tôi thích hợp diễn Phúc Căn, đại đạo diễn đúng là danh bất hư truyền, người ta chính là có hỏa nhãn kim tinh như vậy!

    Lúc kết thúc, tôi còn nhận được một cái bắt tay thân thiết, bàn tay của Chu đạo diễn vừa nhỏ dài vừa mềm, hoàn toàn khác với bàn tay che kín kén mỏng của tôi, cũng không biết hắn phun loại nước hoa gì, cực kỳ dễ ngửi.. Sau xem lại bản ghi hình, tôi mới phát hiện thời gian bắt tay lần đó kỳ thật rất ngắn, nhưng ở trong giác quan của tôi lại rõ ràng thật dài lâu.

    Tốt lắm tốt lắm, tôi phải giải thích trước, đoạn miêu tả này thật thuần khiết, không cần hoài nghi tính hướng của tôi, ok? Tuy rằng về sau nhìn thấy bọn họ công bố tình cảm lưu luyến, phản ứng đầu tiên của tôi chính là "Tiểu tử Trầm Bình Chương này cũng quá tốt số rồi chứ!", nhưng tôi vẫn là tính nam ham nữ, cảm ơn.

    Vẫn là lược qua một đoạn này đi.. Tóm lại, ấn tượng đầu tiên, Chu đạo diễn ở trong mắt tôi chính là ôn nhu, anh tuấn, rất thơm, ánh mắt rất tuyệt, tôi thập phần chờ mong kế tiếp cùng hắn hợp tác – đương nhiên, lúc đó tôi còn chưa xác định có thể tiến vào đoàn phim "Vấn Thiên" hay không.

    Về nhà không lâu, tôi nhận được điện thoại trúng tuyển, trình độ vui sướng này hoàn toàn không thua gì năm đó nhận được thư thông tri tuyển vào đại học.

    Bạn bè dùng cái này làm lấy cớ hung hăng làm thịt tôi một chút, cũng dặn tôi nhất định nhớ rõ giúp bọn họ cần chữ ký. Đoàn phim "Vấn Thiên" đại bài nhiều lắm, tôi bị làm cho đau đầu, nhưng vẫn cao hứng uống say mèm.

    Lúc sau tôi dọn dẹp một chút, đi theo đoàn phim đi Tứ Xuyên Hoàng Long, bắt đầu chính thức quay phim.

    Ở trong sự tưởng tượng của tôi, làm diễn viên phi thường thú vị lại phong phú.

    Bọn họ có thể ngắn ngủi sắm vai một người khác, bên ngoài màn ảnh vốn là bạn tốt, vừa khởi động máy lại cần diễn đối thủ một mất một còn.. nhất định cực kỳ thích thú. Đồ hóa trang cũng xinh đẹp, bay tới bay lui thật soái a! Sau đó còn có thể thường xuyên đi rất nhiều địa phương xinh đẹp quay ngoại cảnh, mỗi ngày đều du lịch, còn có tiền lấy, thật sự là rất hâm mộ.

    Mà khi tôi thành diễn viên, mới phát hiện những tưởng tượng này tất cả đều là gạt người.

    Hoàng Long Hải Bạt rất cao, trong thời gian ngắn còn đỡ, thời gian dài thật sự có cảm giác thở không được. Có hai diễn viên khá xui xẻo, gặp được phản ứng cao nguyên, lúc đó liền bị đưa đi, mất đi cơ hội tốt như vậy, các nàng khóc vô cùng thảm, tôi mỗi ngày đều cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng bị loại phản ứng cao nguyên này.. may là về sau tôi cũng còn có thể kiên trì đi xuống.

    Lúc xem phim trong hai ba giờ, tất cả đều là cao trào thay nhau nổi lên, cảm thấy được đặc biệt đã nghiền, nhưng khi quay phim thì đạo diễn nói ngừng liền ngừng, cơ hồ nhìn không thấy có lần nào một lần liền qua, tôi đã thấy nhiều nhất là bị ngừng 19 lần, loại tâm tình mạnh mẽ lại uể oải cũng đừng nói, giống như chính mình biến thành cái máy học nhắc lại, vẫn là loại hộp băng chất lượng kém, mỗi phút đều là tra tấn.

    Cũng là vào studio, tôi mới biết được cái gì gọi là ấn tượng đầu tiên ôn nhu mềm mại, đều là gạt người! Chu đạo diễn mà cầm lấy tiểu loa thì lập tức biến thành một vị bạo quân siêu cấp khó khăn hầu hạ! Cái gì gọi là gần vua như gần cọp, tôi xem như khắc sâu lý giải.. cho dù một chút giây phút hòa hoãn xung đột cũng vô dụng, tôi chỉ thấy Chu đạo diễn mặt đỏ biến thành Chu đạo diễn mặt trắng (bị hù). Nhưng hắn nghiêm khắc như vậy, vài vị đại bài sao kim ngược lại vui lòng phục tùng, Chu đạo diễn hoàn toàn nắm studio trong tay, ai cũng không thể ngỗ ngược.

    Ở trong hoàn cảnh như vậy, mỗi ngày mọi người muốn sống muốn chết treo dây cáp, đợi buổi tối thì dùng cao xoa bóp hỗ trợ nhau nhu vết bầm, ngày hôm sau tiếp tục nhe răng nhếch miệng ra trận, còn phải biểu hiện bộ dáng vô cùng thế ngoại cao nhân..

    Cơm hộp của đoàn phim cũng thật thảm, thường xuyên ăn vào thì lạnh lẽo, có chút đồ ăn còn ngưng kết ra váng dầu mỡ, khiến người nhìn đã khiếp sợ. Nhưng như vậy còn đỡ, có hai lần cơm thậm chí còn chưa chín kỹ! Hỏi nhà cung cấp cơm hộp, gian thương kia còn thoái thác độ cao hơn cả mặt biển, cơm nấu không chín, quả thực làm cho người ta tức giận! Nhưng sau đó Chu đạo diễn mua cái nồi lớn, một đám người ăn mặc phiêu phiêu dục tiên, vây quanh nồi lớn ăn mì ăn liền, còn xa xỉ bỏ thêm xúc xích, thêm trứng gà, thêm rau dưa, mùi vừa ra tới tất cả mọi người đều nuốt nước bọt, bộ phận đại minh tinh tiểu trong suốt, vẻ tiên khí đã sớm tan thành mây khói.

    Nói thật, khi đó tôi đã cảm thấy Trầm Bình Chương cùng Chu đạo diễn thân mật quá mức.

    Lúc ăn cơm bọn họ ở cùng một chỗ, Chu đạo diễn lật xem màn ảnh, Trầm Bình Chương từ phía sau ôm lấy hắn, loại ánh mắt này tôi hình dung không được, nhưng thật sự cực kỳ ôn nhu. Nhưng khi đó tôi còn khá ngu xuẩn, cho nên tuy rằng trong lòng có chút khác thường, nhưng hoàn toàn không theo phương hướng "bọn hắn thật ra là tình nhân" suy đoán qua.. quả nhiên là rất ngu xuẩn.
     
  2. GiangNgan

    Messages:
    5
    Đại Đạo Diễn

    Tác giả: Vô Y YoYo

    Thể loại: Đam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Số chương: Đã hoàn thành

    Chương 142 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi còn nhìn thấy Trầm Bình Chương gắp xúc xích trong bát của Chu đạo diễn đi ra, sau mới biết được nguyên lai Chu đạo diễn chưa bao giờ ăn xúc xích.

    Tuy rằng lúc quay phim Chu đạo diễn thật bạo quân, nhưng điều này không ảnh hưởng tôi ngày càng ngưỡng mộ hắn.. Đúng vậy, tôi chính là một fan thiếu não, bởi vì hắn thật sự thật dễ nói chuyện, chính là bộ dạng ấn tượng đầu tiên trong mắt tôi, sẽ cùng các diễn viên giao lưu, chỉ điểm thiếu sót của bọn họ, không có cái giá, đối đãi sao kim cùng tiểu diễn viên hoàn toàn bình đẳng, mà quan trọng nhất là hắn rất bác học thật tài hoa! Trước kia tôi không tin trong hiện thực thật sự có "Con cháu thế gia", chỉ là nhà giàu mới nổi có tiền mà thôi, nhưng cảm giác nội tình dày, tôi nhớ được truyền thông đưa tin nói Chu đạo diễn đích xác sinh ra trong một gia đình phú hào, cha mẹ hắn nhất định là người rất tốt đi? Hơn nữa nhất định thật thương hắn.

    Ở bộ thứ nhất phần diễn của Phúc Căn không được xem là nhiều, cho nên tôi chỉ ở lại trong đoàn phim chừng mười ngày liền rời đi, nhưng dù chỉ có mười ngày, tôi quyết định trở thành một diễn viên chính thức.

    Tuy rằng thật khổ, tuy rằng mệt chết đi, nhưng đích xác phi thường có ý tứ.

    Trước khi rời đoàn, tôi vừa lúc được nhìn thấy màn ảnh làm cameo của Chu đạo diễn.

    Fan của hắn đều biết có truyền thống này, mỗi một bộ phim điện ảnh hay truyền hình, hắn cũng sẽ ở bên trong sắm vai một áo rồng.

    Sau khi Chu đạo diễn thay xong quần áo hóa trang xong, tôi thật sự sợ ngây người.

    Trên thực tế toàn bộ mọi người trong đoàn phim đều sợ ngây người, tôi cảm thấy được truyền thông tặng cho hắn ngoại hiệu rất đúng, chính là "người đả kích lòng tự tin", là loại nam nữ thông sát, dù sao nghĩ người như vậy không ngờ là đạo diễn của mình, cái loại mùi vị vi diệu yếu ớt luôn sẽ nảy lên trong lòng.

    Hắn diễn vai một tiền bối cao nhân.

    Đúng rồi, chính là nhân vật không nói rõ trong phim ảnh, nhưng nơi chốn ám chỉ lên, đó thật ra là nam nhân đạo lữ của chủ nhân bí cảnh.

    Sau khi điện ảnh chiếu phim, tôi biết trong diễn đàn Phi Ngư có thêm nhiều thiếp khảo chứng, đủ loại dấu vết để lại tin tưởng mọi người biết còn rõ ràng hơn so với tôi, nhưng xét thấy hắn cũng không nói rõ, cho nên tổng cục quảng điện vẫn mắt nhắm mắt mở cấp xét duyệt thông qua.

    Hắn cho màn ảnh một phần tư khuôn mặt, khoanh chân ngồi xuống, trước mặt đặt một bộ đàn ngọc màu vàng đen, sau đó, hắn khảy đàn lên.

    Đúng vậy, hắn khảy đàn lên!

    Khi toàn bộ mọi người chỉ cho là hắn bãi cái giá thì chúng tôi lại nghe được một khúc âm nhạc phi thường dễ nghe, loại cảm giác này tôi nghĩ mọi người nhất định không thể cảm nhận được.

    Cho dù hắn chỉ là bãi cái bộ dáng, cũng đủ cảnh đẹp ý vui, biết được hắn thế nhưng thật sự sẽ biết đàn loại đàn cổ này thì toàn bộ chúng tôi cũng không biết nên có loại phản ứng gì.

    "Người đả kích lòng tự tin", quả nhiên là không sai a!

    Đàn xong, hắn liền treo dây cáp, lưng eo thẳng thắn, từng bước một hướng lên trên đi rồi.

    Chỉ có một bóng dáng.

    Đây là về sau trong màn ảnh kinh điển xuất hiện một cảnh tượng như vậy, tôi hiểu rõ rất nhiều người đem đoạn màn ảnh này chế thành MV, dùng xin chữ ký, dùng màn ảnh động.. nhưng sau khi bỏ thêm hiệu quả hậu kỳ, hình ảnh đích xác lợi hại, không trách mọi người điên như vậy.

    Lúc ấy tôi cũng không biết mình nghĩ như thế nào, từ trong túi lấy ra cameras, chụp một tấm của Chu đạo diễn – ân, có góc độ ngay mặt, đây là trân quý của tôi, sẽ không cho bất luận kẻ nào xem, ha ha.

    Sau khi bộ thứ nhất chiếu phim, vai diễn của tôi ngoài ý muốn rất được hoan nghênh, phần diễn bộ thứ hai bộ thứ ba nhiều hơn rất nhiều, mà trình độ trở thành fan thiếu não của tôi đối với Chu đạo diễn cứ như vậy luôn gia tăng lên, cho tới bây giờ.

    Tốt lắm, một câu cuối cùng..

    Tôi thật sự vô cùng chán ghét Trầm Bình Chương a! Hắn căn bản không xứng với Chu đạo diễn! Fan thiếu não chính là tùy hứng như vậy!

    Đây là một tràng thử chiếu phim.

    Từ sau khi Chu đạo diễn bước vào hàng ngũ đạo diễn cho tới nay, trừ bỏ lần "Đáy biển phiêu lưu ký" ra, đây là lần đầu tiên hắn cần tổ chức buổi chiếu thử.

    Toàn bộ nhà đầu tư có phần tham dự, còn có các diễn viên, có thành viên trọng yếu trong ngành xuất hàng, đều chỉnh tề ngồi trong đại sảnh rạp phim được bao trọn gói, kề tai nhau, toàn bộ đều kích động lại không yên.

    Kích động chính là, suốt gần một năm, bộ điện ảnh "Vấn Thiên" rốt cục cần chiếu phim.

    Không yên chính là, Chu đạo diễn có phải không có lòng tin gì hay không? Bằng không vì sao trước đó chưa thấy qua hắn cần chiếu thử nội bộ, toàn bộ đều đơn giản thô bạo liền công chiếu khắp toàn cầu, quả thực tùy hứng không bạn bè.

    Rốt cục vì sao cần thử chiếu nội bộ đây?

    Còn có một cách gọi khác – "Hội xem phim", cũng là đem điện ảnh xem trước, cấp cho người làm phim, người tuyên truyền, người xuất hàng thử nhìn xem hiệu quả một chút, nghe một chút ý kiến của bọn họ, có vấn đề gì hoặc chỗ nào không đủ cũng có thể lâm thời đính chính, khiến cho bản điện ảnh công chiếu càng thêm hoàn mỹ, tận lực tránh tình huống "đánh phố" phát sinh.

    Thuận tiện căn cứ chất lượng bộ phim, nhà tuyên truyền có thể định ra sách lược tuyên truyền, nhà xuất hàng cũng có thể xác định thời cơ xuất hàng thích hợp nhất – thường thường sau buổi chiếu thử nội bộ, đem sách lược điều chỉnh, có thể đại khái đoán được chất lượng bộ phim như thế nào, bởi vì có lòng tin hay không, đó là vừa xem hiểu ngay, muốn giả bộ cũng không được.

    Bộ điện ảnh "Vấn Thiên", căn bản không cần phải lo lắng tuyên truyền, sự tồn tại của nó cũng đã đủ cao, đến nỗi xuất hàng, cũng là thần cản sát thần nghiền áp các bộ phim khác, có thể nói duy nhất làm cho mọi người lo lắng chính là chất lượng của nó có xứng đôi với sự chờ mong của người xem hay không.
     
  3. GiangNgan

    Messages:
    5
    Đại Đạo Diễn

    Tác giả: Vô Y YoYo

    Thể loại: Đam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Số chương: Đã hoàn thành

    Chương 142 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người khác làm được tám phần cũng đã đủ hoàn mỹ, nếu Chu Tử Mặc muốn vượt qua, ít nhất phải hơn chín phần – giống như bạn đi ngắm một mỹ nữ, đồng dạng là tám phần nhan sắc, nếu trước đó chưa từng nghe qua về cô gái đẹp này, chợt gặp, bởi vì bất ngờ không đề phòng không có chờ mong, đại đa số người sẽ có cảm giác kinh diễm. Nhưng nếu người bên cạnh luôn nhắc tới nàng trước mặt bạn, nói cô gái kia đẹp thảm đẹp thảm, chờ bạn thấy, liền cảm giác không cái gì hơn cái này, thậm chí còn sẽ nghĩ "Xấu như vậy còn bị người khen là đại mỹ nữ, có lầm hay không".

    Từ khi Chu Tử Mặc "xuất đạo" cho tới nay, còn chưa từng gặp phải trường hợp như vậy.

    Hắn tích lũy danh tiếng thật dày, càng ngày càng nhiều người xem chứng kiến mấy chữ "sản phẩm Tử Mặc" liền vô điều kiện mua vé vào rạp, loại tín nhiệm mù quáng này chính là xây dựng ở danh tiếng thần thoại bất bại của hắn, quốc nội có bao nhiêu người thích hắn, liền có bao nhiêu người chỉ hận hắn nhanh chóng đánh phố cút đi, có thể biết nếu lần này hắn thất bại, gặp phải bao nhiêu người bỏ đá xuống giếng, vui sướng khi thấy người gặp họa.

    Vinh dự chuyển hóa thành áp lực, mà áp lực như vậy cực lớn, đối với một đạo diễn mới hơn 20 tuổi mà nói, có thể có vẻ rất trầm trọng hay không?

    Nhưng cho tới bây giờ, đã không còn người chú ý tới độ tuổi của Chu Tử Mặc, khi quầng sáng "đại đạo diễn" trên đầu hắn càng lúc càng sáng, ai còn sẽ đem hắn xem là một đạo diễn "trẻ tuổi"?

    Hôm nay Hàn Tứ Bình cùng phu nhân cùng đến xem buổi chiếu thử, đúng vậy, ở trong bộ phim này Trung Ảnh cũng góp vui bỏ thêm một phần đầu tư, lúc sau ở quốc nội xuất hàng, Trung Ảnh cũng sẽ gánh vác một bộ phận lớn. Trong một năm qua, Chu Tử Mặc cố gắng cỡ nào, mất ăn mất ngủ bao nhiêu, hắn cũng quan sát trong mắt, nhưng giờ khắc này cho dù đã nhìn quen đại trường hợp, trái tim của hắn vẫn nhảy lên bùm bùm, càng nhảy càng nhanh. Cũng không phải toàn bộ cố gắng đều có thu hoạch, đây là một thế giới phong cách Trung Quốc thuần khiết đầy đủ, có thể làm được hay không không còn là vấn đề về kỹ thuật, còn chính là mặt văn hóa, Chu Tử Mặc khống chế được sao?

    Ngồi bên cạnh Hàn Tứ Bình là Mã giảng dạy, hai người cũng quen thuộc lẫn nhau, hàn huyên vài câu, liền hỏi hắn:

    - Ông luôn nhíu mày làm gì? Trình độ của tiểu Chu ông còn không biết?

    Từ sau khi hắn chỉ đạo qua Chu Tử Mặc vài lần, Mã giảng dạy đã luôn tự cho mình là sư phụ, xem Chu Tử Mặc thấy thế nào đều rất tốt, người khác thì đối với lão sư của mình sùng bái mù quáng, mà hắn thì lại mù quáng tín nhiệm học sinh của mình..

    - Trình độ của hắn đương nhiên là không sai.

    Hàn Tứ Bình vẫn có chút không an tâm:

    - Tôi chỉ sợ hắn lớn lên ở nước Mỹ, trong tiềm thức có nhiều thứ không uốn nắn được, vì thế quay phim phong cách trung tây chẳng ra cái gì cả, giống như những người tây phương quay chụp yêu tinh Trung Quốc kết quả làm giống như là ma thú phương tây..

    - Không có khả năng! Ông có biết trước khi hắn quay chụp đã chuẩn bị bao nhiêu tư liệu hay không?

    Mã giảng dạy thật chắc chắn:

    - Ngay cả chuyện xưa về thần tiên ma quái dân tộc mà tôi cất chứa cũng chưa buông tha! Ai, lại có thiên phú, lại siêng năng khắc khổ, thật sự là mầm móng tốt a!

    Hàn Tứ Bình không nói gì nghe Mã giảng dạy khen ngợi tiểu đồ đệ một phen, không khỏi đen mặt, ngồi xuống mới mười phút hàn huyên được hai mươi câu sao? Kết quả một nửa là thổi phồng tiểu đồ đệ, thật không cách nào trò chuyện với hắn!

    Nhưng thật ra Hàn phu nhân cùng Mã giảng dạy đặc biệt có tiếng nói chung, hai người một vội vàng khen ngợi tiểu đồ đệ, một vội vàng khen ngợi đứa con nuôi, tuy rằng không cùng một kênh, quỷ dị lại là hai người không ai để ý, tự mình vui ẻ, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười, vốn Hàn Tứ Bình ngồi giữa hai người bọn họ, sau lại thật sự không nhịn được dứt khoát đem phu nhân mời ngồi vào giữa, hai người có thể nhiệt tình trò chuyện, không cần đi theo bọn họ chịu tội!

    Cũng không để bọn họ chờ lâu lắm, mười mấy phút sau bên kia điều chỉnh thử xong, ngọn đèn trong rạp tắt lịm, trên màn sân khấu có hình ảnh chiếu ra, khán giả vội vàng đeo kính mắt 3D, ánh mắt không chớp nhìn về phía trước.

    Trong này, những tiểu diễn viên có phần diễn đều kích động – cũng không phải nói bạn quay chụp đoạn diễn kia đến cuối cùng khi cần cắt nối biên tập thì nhất định dùng tới, vận khí không tốt vốn là ba phút diễn bị cắt chỉ còn lại một màn ảnh, ai không muốn lộ mặt được nhiều một chút a! Một đám khẩn trương khuôn mặt đều đỏ bừng.

    Chu Tử Mặc cũng rất khẩn trương, tay hắn đều lạnh lẽo.

    Trầm Bình Chương ngồi bên cạnh hắn, trong rạp tối đen không ai chú ý người khác làm gì, cho nên trực tiếp cầm tay Chu Tử Mặc nhỏ giọng hỏi:

    - Thật khẩn trương tới như vậy? Trước kia chưa từng nhìn thấy em suy tính hơn thiệt như vậy qua.

    Chu Tử Mặc không đáp, hắn nhìn logo sản phẩm Tử Mặc hiện lên trên màn hình, sau đó là một dãy núi liên miên phủ đầy mây trắng, phương xa bay tới một chấm đen nhỏ, điểm đen càng lúc càng lớn, rõ ràng là một con tiên hạc đang bay lượn! Tiên hạc tư thế cực kỳ tuyệt đẹp, ở trên lưng nó có một nam nhân mặc áo trắng, chỉ nhìn thấy tay áo hắn phần phật, sợi tóc giương nhẹ, bạch ngọc quan khéo léo trên đầu có hai tơ lụa hạ xuống, ngũ quang như dùng ngọn bút vẽ ra bề ngoài. Lúc bay qua, hắn làm như vô tình nhìn thoáng qua bên này, loại khí thế lăng liệt lại hờ hững, quả thực muốn xuyên thấu màn hình!
     
  4. GiangNgan

    Messages:
    5
    Đại Đạo Diễn

    Tác giả: Vô Y YoYo

    Thể loại: Đam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Số chương: Đã hoàn thành

    Chương 143 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Hoắc!

    Theo màn ảnh chuyển dời, một mảnh cung điện rất có lực rung động cứ như vậy tiên khí lượn lờ xuất hiện.

    - Năm bước một lầu, mười bước một các; hành lang quanh co, mái đình cao ngất; lầu các ôm địa thế, quanh co uốn lượn. Khói sương xoay vòng, sương khói liễu nhiễu, phòng ở khúc chiết, trải khắp mây sương! Cầu dài nằm nghiêng, rồng mây quanh quẩn? Phục đạo hạnh không, không tễ gì hồng? Cao thấp minh mê, không biết tây đông. Ca thai ấm vang, xuân quang hòa thuận vui vẻ; vũ điện lãnh tay áo, gió thảm mưa sầu. Trong vòng một ngày, bên trong một cung, mà khí hậu lại có khác nhau.

    Đây là câu thơ của Đỗ Mục trong A Phòng cung phú, kỳ thật tất cả mọi người chưa từng gặp qua A Phòng cung, dù là Đỗ Mục cũng chỉ miêu tả A Phòng cung trong tưởng tượng của hắn.. Nhưng nhìn thấy một mảnh cung điện này, cơ hồ tất cả mọi người liền trước tiên hồi tưởng lại miêu tả trong bài phú kia.

    - Thật.. đẹp a!

    Có người thật sự nhịn không được, đem những lời này nói đi ra, mà những người khác hiển nhiên cũng tràn đầy đồng cảm, cùng cảm thấy được chỉ bằng một màn ảnh này, bộ phim này cũng không thể thất bại.

    Rất có thành ý!

    Cũng không biết lúc quay chụp đã dùng sắc độ gì lọc kính, từng hình ảnh trong phim đều có một cỗ phong vận của tranh thủy mặc – toàn bộ diễn viên đều nghĩ, lúc đó quay ngoại cảnh thì cảnh sắc đích xác rất xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không xinh đẹp tới mức độ này! Sau khi mặc vào đồ hóa trang, mọi người đích xác cũng có một phen khí độ, nhưng biểu hiện trong màn ảnh, làm sao lại có cảm giác như vậy đây? Thật giống như cởi phàm nhập tiên, Chu đạo diễn có bàn tay sửa dở thành hay, hắn bóc đi lớp bùn đất sự thật, tạo ra một tiên cảnh trong mộng huyễn cho khán giả!

    Theo nội dung vở kịch đẩy mạnh, chính đạo ma đạo, còn có các chủng loại yêu ma quỷ quái đồng thời hóa trang lên sân khấu, thiên đạo dù sao cũng công bằng, toàn bộ sinh linh đều có thể thành tiên đắc đạo, nhưng có người không tìm được đạo của mình, và có người không kiên trì đạo của mình, cũng chỉ xem sự lựa chọn của chính mình.

    Có người trường kiếm đi bốn phương, thề phải giết hết thiên hạ yêu ma; có người cả đời doanh doanh cẩu thả, mê loạn bên trong vạn trượng hồng trần; có người gặp được đại bất hạnh, lại vẫn vâng chịu lên lòng kiên nghị tìm ra một ít tuyến sinh cơ; có người nước chảy bèo trôi, đến già đến chết vẫn không biết mình muốn là cái gì..

    Thế giới người tu tiên kỳ thật cùng thế giới người phàm cũng không có gì khác nhau.

    Rất nhiều đạo lý buồn tẻ vô vị, đều tiềm ẩn trong từng màn đấu pháp tinh màu, chính là thời đại xuân thu trăm nhà đua tiếng, khi đó còn chưa có Nho gia độc tôn học thuật, vì thế mỗi nhà nhân tài xuất hiện lớp lớp, va chạm ra hoa lửa xinh đẹp làm cho người ta rung động!

    Câu chuyện này, cũng không có diễn viên chính nghiêm khắc trên ý nghĩa.

    Từng đạo diễn đều có phong cách kể chuyện xưa của mình, mà bộ "Vấn Thiên" chính là đứng ở góc độ "Góc nhìn Thượng Đế" mà thuật lại.

    Chỗ tốt của "Góc nhìn Thượng Đế" thì không cần phải nói, tác phẩm thường thường càng thêm đại khí, vận mệnh không có hạn chế - nhưng chỗ hỏng cũng không thiếu, tỷ như, khán giả thường thường sẽ tìm không thấy ý đồ của đạo diễn, nói cách khác, đạo diễn thật giống như một người ghi chép, nhưng khuynh hướng của hắn đây? Nếu tìm không thấy cảm giác tồn tại của đạo diễn, tác phẩm có lẽ vẫn sẽ lấy được thành công, nhưng đạo diễn cũng sẽ bị quên mất, dù sao chỉ là người ghi chép mà thôi, hắn có thể ghi chép, chúng ta cũng có thể ghi chép a! Mà khuyết thiếu "Ý nghĩa trung tâm" như vậy, cũng sẽ làm cho khán giả không có cảm giác thay vào, thật giống như ngồi xe du lịch xem thế giới động vật một ngày, xem thì vui vẻ, xem xong rồi nên làm gì thì làm đó thôi, về phần đàn sư tử làm thịt nai con hay cá sấu làm thịt ngựa vằn? Có quan hệ gì với bọn họ sao?

    Nhưng ở trong bộ phim này, tất cả mọi người dễ dàng bắt được đầu mối chính mà đạo diễn muốn nói với mọi người.

    Lấy không ngừng làm thể, lấy ngày mới là đạo, cường giả không lưu luyến ngoại vật.

    Kết cục của điện ảnh, là một thần bí nhân toàn thân mặc áo tơi màu đen cầm đi Hỗn Độn chung, còn có một khối ngọc giản khéo léo, hiển nhiên bên trong chính là bản chính công pháp của chủ nhân bí cảnh.

    Trong bóng đêm phía sau hắn, một đôi mắt kim hoàng sắc đột nhiên mở ra, đôi mắt kia cao hơn tầm mắt của nhân loại, ở giữa là một đồng từ hẹp dài màu đen dựng thẳng, sau đó, nhắm lại.

    Cả màn hình lớn đột nhiên đen lại.

    Âm nhạc bối cảnh là một khúc tiếng địch phi thường độc đáo, trằn trọc du dương, cùng với tiếng âm nhạc, khi điện ảnh chấm dứt danh sách người làm phim dần dần hiện ra, những cái tên này được khắc lên đồ vật như phi kiếm, có rất nhiều là con bướm trong ánh lửa, mỗi tên khác nhau, đều tràn ngập tinh xảo.

    Toàn bộ rạp chiếu phim đều an tĩnh, trong đầu rất nhiều người lúc này chỉ có một ý nghĩ:

    - Gì? Như vậy đã xong rồi?

    Họ không tin tà lấy ra đồng hồ xem thời gian, vẫn thật sự đã vượt qua hai tiếng rưỡi!

    Xem xong một bộ phim tệ hại, người xem đều sẽ cảm giác vì sao thời gian lâu như vậy, vừa nghe nói rốt cục xong rồi, toàn bộ sẽ giống như trút được gánh nặng.

    Nhưng xem xong bộ phim nhựa tinh màu như vậy, lại cảm thấy được thời gian giống như bị "gấp", cũng không biết làm sao trôi qua, đột nhiên liền đã xong, sau đó toàn thân giống như trải qua một hồi vận động kịch liệt, cả người mệt mỏi, buồn bã mất mác.

    Quỷ dị như vậy, không tiếng động đem "khúc nhạc kết thúc phim" nghe xong, lúc sau toàn bộ "người xem" mới giống như phục hồi lại tinh thần, liên tục vỗ mạnh hai tay.
     
  5. GiangNgan

    Messages:
    5
    Đại Đạo Diễn

    Tác giả: Vô Y YoYo

    Thể loại: Đam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Số chương: Đã hoàn thành

    Chương 143 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong nguyên tác "Vấn Thiên", tác giả Huyền Cơ tử đặc biệt am hiểu lấy đủ loại dục vọng nguyên thủy của nhân loại đến thúc đẩy tình tiết phát triển, mỗi người, hoặc là yêu, vô luận là tốt hay xấu đều có tính cách độc đáo của chính mình, còn có hoặc công khai hoặc không rõ ràng lộ ra "chỗ thiếu hụt", mà với những tính cách độc đáo này, một vòng bao bọc một vòng, thông qua một "bí cảnh", một bộ "công pháp", sẽ đem toàn bộ tông môn trong thiên hạ đều lôi cuốn đi vào, trong quá trình này cũng bởi vì tính cách độc đáo mới va chạm ra những hoa lửa càng thêm tinh màu.

    Đạo là cái gì? Việc làm cùng suy nghĩ hợp nhất, trực chỉ bản tâm, chính là đạo. Mà dù là đạo, nếu ngay cả trong lòng mình cũng không ủng hộ nó, còn trông cậy vào nó đạt được thu hoạch hay sao?

    Trong rạp, Mã giảng dạy vỗ lên tay ghế:

    - Thật không sai, thật không sai, không hổ là tiểu đồ đệ của tôi a! Chuyện xưa vốn đã rất tốt, hắn quay chụp điện ảnh hình ảnh càng là nhất tuyệt, mỗi màn ảnh đều tự có ý sâu xa, tột cùng, thanh niên bây giờ thật sự là quá giỏi ha ha ha ha!

    Hàn phu nhân cũng cảm thấy bộ phim rất hay, nhưng dù sao nàng không phải người chuyên nghiệp trong ngành này, vì thế khiêm tốn thỉnh giáo Mã giảng dạy:

    - Tôi đã cảm thấy hình ảnh thật xinh đẹp.. không riêng đẹp, quan trọng là.. quan niệm nghệ thuật! Con nuôi của tôi có phải đã dung hợp thật nhiều thơ cổ đi vào hay không?

    - Phải, cô đã nhìn ra mấy bài trong đó?

    - Trong ấn tượng sâu nhất của tôi, có "Sa mạc lớn cô yên thẳng, sông dài ánh trời chiều", "Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ, bất tẫn trường giang cổn cổn lai" (Bên dưới rừng cây rộng lớn vô biên, nước sông Trường Giang không ngừng cuộn sóng), "Thiên Sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt, cô thuyền suy lạp ông, độc điếu hàn giang tuyết" (Núi Thiên Sơn không loài chim bay, trong vạn dặm không có tung tích con người, một chiếc thuyền cô độc có ông lão câu cá dưới trời tuyết trên sông), "Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc" (Ánh trời tà cùng sương trắng cùng bay, nước sông trong vắt cùng trời mây một màu).. rất có lực đánh vào, quan trọng là.. cùng nội dung vở kịch liên hệ cũng rất tốt, sẽ không làm cho người cảm thấy đột ngột cùng làm điều thừa.. "

    - Như cô nghĩ cũng đã tốt lắm rồi, kỳ thật còn có – tỷ như" Hoàng Hà viễn thượng bạch vân gian, nhất phiến cô thành vạn nhận sơn "(Xa thẳm sông Hoàng Hà có mây trắng tung bay, có một tòa thành trì cô độc nằm trên ngàn vạn đỉnh núi), cô ngẫm lại chỗ Thiên Hồng tông có phải như vậy hay không? Còn có" Thái cúc đông ly hạ, du nhiên kiến Nam Sơn ", vị Bồng Đầu chân nhân không phải đúng khẩu vị của tôi sao! Còn có" Tinh thùy bình dã khoát, nguyệt dũng đại giang lưu "không thể không nói, trong lòng tiểu đồ đệ của tôi đều có đồi núi, hắn làm sao nghĩ ra được a cô nói xem, có phải cùng khả năng quay chụp đề tài tinh tế của hắn cũng có quan hệ? Được cao đồ như thế, tôi còn có gì đòi hỏi a ha ha ha!

    Hàn Tứ Bình ở bên cạnh nghe mãi, nhịn không được nói:

    - Ông đừng đắc ý, đều không có chính thức bái sư..

    - Tục! Vừa nhìn ông chính là một người rất tục!

    Mã giảng dạy không thèm để ý, cười nói:

    - Đều hết thảy không cần nói lời nào, nghi thức như vậy có hay không hoàn toàn không trọng yếu, trong lòng tôi, tiểu Chu chính là đồ đệ của tôi, trong lòng tiểu Chu khẳng định cũng xem tôi là sư phụ hắn, bằng không ông đi hỏi hắn.

    Gặp phải da mặt dày như vậy, Hàn Tứ Bình trực tiếp tháo chạy.

    Bởi vì ngay cả Hàn phu nhân cũng ở một bên làm phản rồi:

    - Anh cứ tính toán những thứ vô dụng này làm cái gì, chúng ta tâm sự bộ điện ảnh đi! Em cảm thấy Mã giảng dạy đặc biệt lợi hại, còn nhìn ra được nhiều thứ hơn cả em, anh ngoan ngoãn ở một bên nghe đi!

    Lời của bà làm Hàn Tứ Bình tức giận:

    - Chỉ bấy nhiêu tính cái gì chứ? Có ánh mắt đều nhìn ra được! Có vài bài thơ hắn còn chưa nhìn ra được đâu! Tỷ như" Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng "chính là chỗ Thiên Cơ môn, nghĩ ra chưa? Còn có một câu" Hành đáo thủy cùng xử, tọa khán vân khởi thì ", chính là màn ảnh Phiêu Miểu chân nhân phẩy tay áo bỏ đi, đúng hay không?

    Được, bị Mã giảng dạy làm một mạch như là lão ngoan đồng, vị đại thúc luôn trầm ổn như Hàn Tứ Bình cũng cùng hắn ngây thơ tranh cãi.

    Hai người bọn họ" cãi nhau "cũng tạo phúc cho một vòng người xung quanh, người nào không biết hai vị này là nhân vật cấp đại sư a, chẳng những quay phim thật hay, trình độ quốc học cũng rất sâu, vừa mới xem hết điện ảnh, có nhiều vấn đề như mắc nghẹn nơi cổ họng, không nhả không thoải mái rồi lại phát hiện mình rất thất học nên không bắt được điểm tựa, bây giờ nghe hai vị này phân tích – không phải chính là như vậy sao? Lúc đó chỉ lo bị kinh sợ, vì sao không nhớ ra được đây là thơ cổ biết lấy ra áp dụng đây? Mà một khi đã biết, tiếp tục nghĩ lại, nhất thời càng cảm thấy ý cảnh súc tích sâu xa, quả thực như là bị thông điện, cả người đều tê dại..

    - Tôi cảm thấy được mỗi lần Chu đạo diễn biểu hiện" giết người"đều đặc biệt có cảm giác..

    Tranh cãi chốc lát, một người vây xem cũng hưng trí bừng bừng xen vào cuộc nói chuyện, người này ngồi thật gần bọn họ, rõ ràng cũng là một nhân vật có kiến thức không kém, họ Liễu, so với Quốc Sư bọn họ còn cao hơn một bối phận.

    - Hơn nữa cuối cùng người áo đen giết Độc Thủ tiên, quả thực tràn ngập phép ẩn dụ, tôi dám đánh cuộc, hai người này tuyệt đối có vướng mắc!

    - Thật sự là thành ý tràn đầy a!

    Bên cạnh hắn có một vị không giống như nhân viên chuyên nghiệp si mê nghệ thuật, người ta chính là muốn làm đầu tư, điện ảnh có nội hàm gì cũng không liên quan chuyện của hắn, quan trọng là lần này đầu tư có thể kiếm lớn hay không:

    - Nội dung vở kịch lưu loát, hoa lệ lại có đặc hiệu sáng ngời, cho dù người nhìn không ra thơ từ cũng không chậm trễ bị sự xinh đẹp của thế giới làm rung động. Một vị đạo diễn thành công nên làm được điểm này, sang hèn cùng hưởng mới là lợi hại, nếu chỉ vì quan niệm nghệ thuật khiến nội dung vở kịch biến thành rác rưởi thì thật không đáng giá, hắn nắm chặt cân bằng, bộ phim này ưu tú vượt qua khỏi sự mong muốn của tôi!
     
  6. GiangNgan

    Messages:
    5
    Đại Đạo Diễn

    Tác giả: Vô Y YoYo

    Thể loại: Đam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Số chương: Đã hoàn thành

    Chương 144 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy người đầu tư hiển nhiên đều có tiếng nói chung với vị này, nghe vậy đều liên tục gật đầu, thần sắc thả lỏng rất nhiều, trên đời này chuyện càng thêm khoái trá sau khi xem một bộ điện ảnh đại khái chính là bộ phim này mình cũng có tham gia đầu tư. Cho nên trước khi bắt đầu Chu đạo diễn làm ra bộ dạng lo lắng, hại bọn họ cũng đi theo lo lắng nửa ngày, sợ bộ phim giá trị mấy trăm triệu cứ như vậy bị thất bại lỗ tiền.

    Mà Chu đạo diễn "vừa rồi còn lo lắng" lúc này rốt cục thở nhẹ một hơi, ngồi phịch trên ghế, xoay người nhìn Trầm Bình Chương, lộ ra vẻ mỉm cười thản nhiên như trút được gánh nặng.

    Trong mắt Trầm Bình Chương lộ vẻ đau lòng.

    Không ai hiểu rõ hơn so với hắn, đã hơn một năm nay vì bộ phim này Chu Tử Mặc rốt cục trả giá bao nhiêu tâm huyết.

    Vô luận bồi bổ hắn như thế nào, cân nặng của hắn vẫn giảm đi mười cân so với trước kia.

    Phòng sách trong nhà, bộ sách điển cố bày đầy một giá sách, có linh cảm thì phải đi gõ đánh lên máy tính, bọn họ quay ngoại cảnh tổng cộng chạy tám địa phương – cái gọi là cảnh đẹp chân chính hoàn toàn không có dấu vết của nhân loại, cho nên địa phương bọn họ đi qua điều kiện đều thật khó khăn gian khổ, những diễn viên khác chỉ đi theo một đoạn thời gian ngắn, diễn xong phần diễn của mình là có thể rời đi, chỉ có Chu đạo diễn phải theo từ đầu tới đuôi, mỗi ngày còn phải tận tâm tận lực dựa theo kịch bản gốc xây dựng cảnh tượng. Chờ sau khi bộ phim quay xong, những sơ đồ phác thảo kia đã biến thành hai bút ký bổn thật dày.

    Quá khó khăn.

    Nhiều khi Trầm Bình Chương nhìn thấy đau lòng, khuyên hắn đừng liều mạng như vậy, có nhiều thứ không phải một lần là xong, dù sao chúng ta còn trẻ, sợ cái gì?

    Kỳ thật Chu Tử Mặc cũng cảm giác mình trúng tà.

    Lui lại vài năm kiếp trước, hắn cũng không thể tin tưởng mình sẽ biến thành kẻ điên cuồng vì công việc! Làm cho một chết trạch yêu hưởng thụ, tham sống sợ chết cả ngày trèo non lội suối chạy khắp nơi, thức đêm không phải vì xem phim chà diễn đàn, mà là lật xem sách cổ khiến người đau đầu, sau đó cấu tứ tình tiết điện ảnh.. đây quả thực là đáng sợ!

    Nhưng toàn bộ thay đổi đều ở chỗ không nhận thức được, hiện tại bảo hắn quay về cuộc sống trạch nam của ngày xưa, hắn ngược lại mới cảm thấy không thói quen đâu!

    Thật sự là một bi kịch.

    Có câu ngạn ngữ nói rất đúng.

    Trả giá càng nhiều tâm huyết, bạn sẽ càng dứt bỏ không được, càng sẽ xem trọng cùng để ý.

    Cho nên bạn nhìn xem những bái thiếp tình cảm, vì sao khóc lóc kể lể đều là người luôn trả giá càng nhiều? Cái gì tôi cũng làm cái gì tôi cũng cho người đó vì sao người đó còn bạc tình phụ bạc rời bỏ tôi.. vì cái gì? Bởi vì hắn đầu nhập thiếu thôi! Tùy thời cắt thịt không đau lòng, nhưng bạn lại đáp vào nửa cái mạng của mình, bạn còn dứt bỏ được nữa sao?

    Chu Tử Mặc cũng hiểu làm sao giỏi lợi dụng quy tắc này đến "dạy dỗ" bạn trai. Tỷ như từ khi Trầm Bình Chương dọn vào ở chung nhà, toàn bộ bài trí trong nhà đều giao cho hắn xử lý, xe của Chu Tử Mặc đã rất ít dùng tới, đổi thành xe Land Rovers màu đen do một tay Trầm Bình Chương trang trí cùng bỏ tiền ra mua.. Tóm lại, trong nhà nơi nơi đều là tâm huyết của Trầm Bình Chương, trừ phi hắn bị người xuyên qua, nếu không rời đi Chu Tử Mặc sẽ giống như đào tim đào phổi của hắn, làm sao hắn có thể trở thành tra nam?

    Từ lòng tham, đến trù bị, rồi đến quay chụp xong, rồi đến thành phẩm đi ra, gần hai năm thời gian bộ tác phẩm này làm cho Chu Tử Mặc phí nhiều tâm huyết nhất, có thể nói là tinh tế dũa mài. Mà đối mặt với tác phẩm như vậy, hắn hiển nhiên sẽ không giữ được bình tĩnh như những tác phẩm trước kia, có thể nói lúc xem phim trái tim của hắn luôn treo cao, mãi tới khi toàn trường vỗ tay như sấm dậy, hắn mới giống như hư thoát thả lỏng tâm tình.

    Bởi vì đạo diễn còn chưa đi ra "chủ trì đại cục", người khác tự nhận trọng lượng không đủ, cũng chỉ đành chờ đợi, yên lặng chờ, trong quá trình này không nói không thoải mái, rất nhanh toàn trường hơn trăm người xem liền tự phát hình thành mấy vòng tròn nhỏ, có cùng chung chí hướng cùng nhau thét chói tai vừa nói vừa cười, có "cãi nhau", nhất thời không ai lưu ý tới cả rạp chiếu phim lớn như vậy, quả thực giống như biến thành chợ gia cầm, cạc cạc cạc cạc, cực kỳ náo nhiệt.

    Chu Tử Mặc cố ý không lên tiếng, "tiềm phục trong nơi tăm tối" nghe xong tiếng hô của quần chúng hồi lâu, chờ mười mấy phút sau thấy hưng trí của mọi người vẫn như cũ không giảm, mà có chút người giống như cơn tức càng lúc càng lớn, hắn rốt cục đứng lên ba ba ba đi tới trước đài, lấy ra tiểu loa ho khan hai tiếng:

    - Đều yên lặng! Mọi người có phải đã quên đây là buổi thử chiếu phim? Đều có ý kiến gì hoặc có lời đề nghị gì có thể nói ra, cũng là vì giúp bộ phim càng tốt hơn thôi!

    Bộ phim của chúng ta làm cho mọi người giống như ăn quả nhân sâm, toàn thân đều thoải mái!

    Trợ lý của Chu Tử Mặc dùng tay che kín cặp mắt của mình – đạo diễn, vì sao anh đi tới đâu đều không quên mang theo tiểu loa nha, đó là bổn mạng pháp bảo của anh sao? Trong này còn có microphone anh quên sao?

    Do dự hồi lâu trợ lý vẫn lựa chọn tiếp tục giả vờ chết, dùng loa thì dùng loa đi, tóm lại không có ai cảm thấy có gì không đúng, chính mình ba ba đi lên tặng microphone, nói không chừng ngược lại nhắc nhở đám người bên dưới đâu!

    Vẫn là giữ lại hình tượng tốt đẹp bí hiểm của Chu đạo diễn là tốt nhất!
     
Trả lời qua Facebook
Loading...