Đại Đạo Diễn Tác giả: Vô Y YoYo Thể loại: Đam mỹ - xuyên không Editor: GiangNgan Số chương: Đã hoàn thành Chương 141 :(b) Bấm để xem Về sau Chu đạo diễn nói cho tôi biết, hắn nói tôi soái vô cùng thật thà phúc hậu, soái vô cùng giản dị, loại khuôn mặt của tôi là phi thường có duyên người xem, hơn nữa tôi lại đủ cố gắng – trong năm mươi người đi thử kính, có một nửa sợ tới mức phát huy thất thường, so sánh với họ tôi tuyệt đối được tính là ưu tú – cho nên hắn cảm thấy được vai diễn thích hợp với tôi nhất chính là Phúc Căn. Bị đánh giá soái vô cùng thật thà phúc hậu chẳng hạn, chỉ làm một đại nam hài trẻ tuổi còn chưa hoàn toàn thoát ly thời kỳ phản nghịch, tôi còn cảm thấy thật uể oải, nhưng hiện tại tôi vạn phần cảm tạ ông trời thưởng cho tôi khuôn mặt này, duyên người xem thật sự quá trọng yếu, bạn chỉ nhìn xem lúc hải tuyển có bao nhiêu người soái hơn tôi nhưng vẫn không cạnh tranh thắng tôi thì sẽ biết, chẳng thể trách hắn nói tôi thích hợp diễn Phúc Căn, đại đạo diễn đúng là danh bất hư truyền, người ta chính là có hỏa nhãn kim tinh như vậy! Lúc kết thúc, tôi còn nhận được một cái bắt tay thân thiết, bàn tay của Chu đạo diễn vừa nhỏ dài vừa mềm, hoàn toàn khác với bàn tay che kín kén mỏng của tôi, cũng không biết hắn phun loại nước hoa gì, cực kỳ dễ ngửi.. Sau xem lại bản ghi hình, tôi mới phát hiện thời gian bắt tay lần đó kỳ thật rất ngắn, nhưng ở trong giác quan của tôi lại rõ ràng thật dài lâu. Tốt lắm tốt lắm, tôi phải giải thích trước, đoạn miêu tả này thật thuần khiết, không cần hoài nghi tính hướng của tôi, ok? Tuy rằng về sau nhìn thấy bọn họ công bố tình cảm lưu luyến, phản ứng đầu tiên của tôi chính là "Tiểu tử Trầm Bình Chương này cũng quá tốt số rồi chứ!", nhưng tôi vẫn là tính nam ham nữ, cảm ơn. Vẫn là lược qua một đoạn này đi.. Tóm lại, ấn tượng đầu tiên, Chu đạo diễn ở trong mắt tôi chính là ôn nhu, anh tuấn, rất thơm, ánh mắt rất tuyệt, tôi thập phần chờ mong kế tiếp cùng hắn hợp tác – đương nhiên, lúc đó tôi còn chưa xác định có thể tiến vào đoàn phim "Vấn Thiên" hay không. Về nhà không lâu, tôi nhận được điện thoại trúng tuyển, trình độ vui sướng này hoàn toàn không thua gì năm đó nhận được thư thông tri tuyển vào đại học. Bạn bè dùng cái này làm lấy cớ hung hăng làm thịt tôi một chút, cũng dặn tôi nhất định nhớ rõ giúp bọn họ cần chữ ký. Đoàn phim "Vấn Thiên" đại bài nhiều lắm, tôi bị làm cho đau đầu, nhưng vẫn cao hứng uống say mèm. Lúc sau tôi dọn dẹp một chút, đi theo đoàn phim đi Tứ Xuyên Hoàng Long, bắt đầu chính thức quay phim. Ở trong sự tưởng tượng của tôi, làm diễn viên phi thường thú vị lại phong phú. Bọn họ có thể ngắn ngủi sắm vai một người khác, bên ngoài màn ảnh vốn là bạn tốt, vừa khởi động máy lại cần diễn đối thủ một mất một còn.. nhất định cực kỳ thích thú. Đồ hóa trang cũng xinh đẹp, bay tới bay lui thật soái a! Sau đó còn có thể thường xuyên đi rất nhiều địa phương xinh đẹp quay ngoại cảnh, mỗi ngày đều du lịch, còn có tiền lấy, thật sự là rất hâm mộ. Mà khi tôi thành diễn viên, mới phát hiện những tưởng tượng này tất cả đều là gạt người. Hoàng Long Hải Bạt rất cao, trong thời gian ngắn còn đỡ, thời gian dài thật sự có cảm giác thở không được. Có hai diễn viên khá xui xẻo, gặp được phản ứng cao nguyên, lúc đó liền bị đưa đi, mất đi cơ hội tốt như vậy, các nàng khóc vô cùng thảm, tôi mỗi ngày đều cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng bị loại phản ứng cao nguyên này.. may là về sau tôi cũng còn có thể kiên trì đi xuống. Lúc xem phim trong hai ba giờ, tất cả đều là cao trào thay nhau nổi lên, cảm thấy được đặc biệt đã nghiền, nhưng khi quay phim thì đạo diễn nói ngừng liền ngừng, cơ hồ nhìn không thấy có lần nào một lần liền qua, tôi đã thấy nhiều nhất là bị ngừng 19 lần, loại tâm tình mạnh mẽ lại uể oải cũng đừng nói, giống như chính mình biến thành cái máy học nhắc lại, vẫn là loại hộp băng chất lượng kém, mỗi phút đều là tra tấn. Cũng là vào studio, tôi mới biết được cái gì gọi là ấn tượng đầu tiên ôn nhu mềm mại, đều là gạt người! Chu đạo diễn mà cầm lấy tiểu loa thì lập tức biến thành một vị bạo quân siêu cấp khó khăn hầu hạ! Cái gì gọi là gần vua như gần cọp, tôi xem như khắc sâu lý giải.. cho dù một chút giây phút hòa hoãn xung đột cũng vô dụng, tôi chỉ thấy Chu đạo diễn mặt đỏ biến thành Chu đạo diễn mặt trắng (bị hù). Nhưng hắn nghiêm khắc như vậy, vài vị đại bài sao kim ngược lại vui lòng phục tùng, Chu đạo diễn hoàn toàn nắm studio trong tay, ai cũng không thể ngỗ ngược. Ở trong hoàn cảnh như vậy, mỗi ngày mọi người muốn sống muốn chết treo dây cáp, đợi buổi tối thì dùng cao xoa bóp hỗ trợ nhau nhu vết bầm, ngày hôm sau tiếp tục nhe răng nhếch miệng ra trận, còn phải biểu hiện bộ dáng vô cùng thế ngoại cao nhân.. Cơm hộp của đoàn phim cũng thật thảm, thường xuyên ăn vào thì lạnh lẽo, có chút đồ ăn còn ngưng kết ra váng dầu mỡ, khiến người nhìn đã khiếp sợ. Nhưng như vậy còn đỡ, có hai lần cơm thậm chí còn chưa chín kỹ! Hỏi nhà cung cấp cơm hộp, gian thương kia còn thoái thác độ cao hơn cả mặt biển, cơm nấu không chín, quả thực làm cho người ta tức giận! Nhưng sau đó Chu đạo diễn mua cái nồi lớn, một đám người ăn mặc phiêu phiêu dục tiên, vây quanh nồi lớn ăn mì ăn liền, còn xa xỉ bỏ thêm xúc xích, thêm trứng gà, thêm rau dưa, mùi vừa ra tới tất cả mọi người đều nuốt nước bọt, bộ phận đại minh tinh tiểu trong suốt, vẻ tiên khí đã sớm tan thành mây khói. Nói thật, khi đó tôi đã cảm thấy Trầm Bình Chương cùng Chu đạo diễn thân mật quá mức. Lúc ăn cơm bọn họ ở cùng một chỗ, Chu đạo diễn lật xem màn ảnh, Trầm Bình Chương từ phía sau ôm lấy hắn, loại ánh mắt này tôi hình dung không được, nhưng thật sự cực kỳ ôn nhu. Nhưng khi đó tôi còn khá ngu xuẩn, cho nên tuy rằng trong lòng có chút khác thường, nhưng hoàn toàn không theo phương hướng "bọn hắn thật ra là tình nhân" suy đoán qua.. quả nhiên là rất ngu xuẩn.
Đại Đạo Diễn Tác giả: Vô Y YoYo Thể loại: Đam mỹ - xuyên không Editor: GiangNgan Số chương: Đã hoàn thành Chương 142 :(a) Bấm để xem Tôi còn nhìn thấy Trầm Bình Chương gắp xúc xích trong bát của Chu đạo diễn đi ra, sau mới biết được nguyên lai Chu đạo diễn chưa bao giờ ăn xúc xích. Tuy rằng lúc quay phim Chu đạo diễn thật bạo quân, nhưng điều này không ảnh hưởng tôi ngày càng ngưỡng mộ hắn.. Đúng vậy, tôi chính là một fan thiếu não, bởi vì hắn thật sự thật dễ nói chuyện, chính là bộ dạng ấn tượng đầu tiên trong mắt tôi, sẽ cùng các diễn viên giao lưu, chỉ điểm thiếu sót của bọn họ, không có cái giá, đối đãi sao kim cùng tiểu diễn viên hoàn toàn bình đẳng, mà quan trọng nhất là hắn rất bác học thật tài hoa! Trước kia tôi không tin trong hiện thực thật sự có "Con cháu thế gia", chỉ là nhà giàu mới nổi có tiền mà thôi, nhưng cảm giác nội tình dày, tôi nhớ được truyền thông đưa tin nói Chu đạo diễn đích xác sinh ra trong một gia đình phú hào, cha mẹ hắn nhất định là người rất tốt đi? Hơn nữa nhất định thật thương hắn. Ở bộ thứ nhất phần diễn của Phúc Căn không được xem là nhiều, cho nên tôi chỉ ở lại trong đoàn phim chừng mười ngày liền rời đi, nhưng dù chỉ có mười ngày, tôi quyết định trở thành một diễn viên chính thức. Tuy rằng thật khổ, tuy rằng mệt chết đi, nhưng đích xác phi thường có ý tứ. Trước khi rời đoàn, tôi vừa lúc được nhìn thấy màn ảnh làm cameo của Chu đạo diễn. Fan của hắn đều biết có truyền thống này, mỗi một bộ phim điện ảnh hay truyền hình, hắn cũng sẽ ở bên trong sắm vai một áo rồng. Sau khi Chu đạo diễn thay xong quần áo hóa trang xong, tôi thật sự sợ ngây người. Trên thực tế toàn bộ mọi người trong đoàn phim đều sợ ngây người, tôi cảm thấy được truyền thông tặng cho hắn ngoại hiệu rất đúng, chính là "người đả kích lòng tự tin", là loại nam nữ thông sát, dù sao nghĩ người như vậy không ngờ là đạo diễn của mình, cái loại mùi vị vi diệu yếu ớt luôn sẽ nảy lên trong lòng. Hắn diễn vai một tiền bối cao nhân. Đúng rồi, chính là nhân vật không nói rõ trong phim ảnh, nhưng nơi chốn ám chỉ lên, đó thật ra là nam nhân đạo lữ của chủ nhân bí cảnh. Sau khi điện ảnh chiếu phim, tôi biết trong diễn đàn Phi Ngư có thêm nhiều thiếp khảo chứng, đủ loại dấu vết để lại tin tưởng mọi người biết còn rõ ràng hơn so với tôi, nhưng xét thấy hắn cũng không nói rõ, cho nên tổng cục quảng điện vẫn mắt nhắm mắt mở cấp xét duyệt thông qua. Hắn cho màn ảnh một phần tư khuôn mặt, khoanh chân ngồi xuống, trước mặt đặt một bộ đàn ngọc màu vàng đen, sau đó, hắn khảy đàn lên. Đúng vậy, hắn khảy đàn lên! Khi toàn bộ mọi người chỉ cho là hắn bãi cái giá thì chúng tôi lại nghe được một khúc âm nhạc phi thường dễ nghe, loại cảm giác này tôi nghĩ mọi người nhất định không thể cảm nhận được. Cho dù hắn chỉ là bãi cái bộ dáng, cũng đủ cảnh đẹp ý vui, biết được hắn thế nhưng thật sự sẽ biết đàn loại đàn cổ này thì toàn bộ chúng tôi cũng không biết nên có loại phản ứng gì. "Người đả kích lòng tự tin", quả nhiên là không sai a! Đàn xong, hắn liền treo dây cáp, lưng eo thẳng thắn, từng bước một hướng lên trên đi rồi. Chỉ có một bóng dáng. Đây là về sau trong màn ảnh kinh điển xuất hiện một cảnh tượng như vậy, tôi hiểu rõ rất nhiều người đem đoạn màn ảnh này chế thành MV, dùng xin chữ ký, dùng màn ảnh động.. nhưng sau khi bỏ thêm hiệu quả hậu kỳ, hình ảnh đích xác lợi hại, không trách mọi người điên như vậy. Lúc ấy tôi cũng không biết mình nghĩ như thế nào, từ trong túi lấy ra cameras, chụp một tấm của Chu đạo diễn – ân, có góc độ ngay mặt, đây là trân quý của tôi, sẽ không cho bất luận kẻ nào xem, ha ha. Sau khi bộ thứ nhất chiếu phim, vai diễn của tôi ngoài ý muốn rất được hoan nghênh, phần diễn bộ thứ hai bộ thứ ba nhiều hơn rất nhiều, mà trình độ trở thành fan thiếu não của tôi đối với Chu đạo diễn cứ như vậy luôn gia tăng lên, cho tới bây giờ. Tốt lắm, một câu cuối cùng.. Tôi thật sự vô cùng chán ghét Trầm Bình Chương a! Hắn căn bản không xứng với Chu đạo diễn! Fan thiếu não chính là tùy hứng như vậy! Đây là một tràng thử chiếu phim. Từ sau khi Chu đạo diễn bước vào hàng ngũ đạo diễn cho tới nay, trừ bỏ lần "Đáy biển phiêu lưu ký" ra, đây là lần đầu tiên hắn cần tổ chức buổi chiếu thử. Toàn bộ nhà đầu tư có phần tham dự, còn có các diễn viên, có thành viên trọng yếu trong ngành xuất hàng, đều chỉnh tề ngồi trong đại sảnh rạp phim được bao trọn gói, kề tai nhau, toàn bộ đều kích động lại không yên. Kích động chính là, suốt gần một năm, bộ điện ảnh "Vấn Thiên" rốt cục cần chiếu phim. Không yên chính là, Chu đạo diễn có phải không có lòng tin gì hay không? Bằng không vì sao trước đó chưa thấy qua hắn cần chiếu thử nội bộ, toàn bộ đều đơn giản thô bạo liền công chiếu khắp toàn cầu, quả thực tùy hứng không bạn bè. Rốt cục vì sao cần thử chiếu nội bộ đây? Còn có một cách gọi khác – "Hội xem phim", cũng là đem điện ảnh xem trước, cấp cho người làm phim, người tuyên truyền, người xuất hàng thử nhìn xem hiệu quả một chút, nghe một chút ý kiến của bọn họ, có vấn đề gì hoặc chỗ nào không đủ cũng có thể lâm thời đính chính, khiến cho bản điện ảnh công chiếu càng thêm hoàn mỹ, tận lực tránh tình huống "đánh phố" phát sinh. Thuận tiện căn cứ chất lượng bộ phim, nhà tuyên truyền có thể định ra sách lược tuyên truyền, nhà xuất hàng cũng có thể xác định thời cơ xuất hàng thích hợp nhất – thường thường sau buổi chiếu thử nội bộ, đem sách lược điều chỉnh, có thể đại khái đoán được chất lượng bộ phim như thế nào, bởi vì có lòng tin hay không, đó là vừa xem hiểu ngay, muốn giả bộ cũng không được. Bộ điện ảnh "Vấn Thiên", căn bản không cần phải lo lắng tuyên truyền, sự tồn tại của nó cũng đã đủ cao, đến nỗi xuất hàng, cũng là thần cản sát thần nghiền áp các bộ phim khác, có thể nói duy nhất làm cho mọi người lo lắng chính là chất lượng của nó có xứng đôi với sự chờ mong của người xem hay không.