Hiện Đại [Dịch] Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Acee

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Tiên Nhi, Jul 26, 2025 at 11:35 AM.

  1. Tiên Nhi

    Messages:
    951
    Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn

    Tác giả: Acee

    Người dịch: Tiên Nhi

    Thể loại: Tiểu thuyết hiện đại, tình cảm

    Số chương: Gần 2000 chương


    [​IMG]

    Giới thiệu:

    Năm năm trước, Kiều Niên bị em gái Kiều Hân mưu đồ hãm hại. Sau khi qua đêm với một người lạ, Kiều Niên mang thai. Cô không biết cha đứa bé là ai, cuối cùng đã sinh ra một đứa trẻ chết lưu. Dưới sự thao túng của mẹ và chị gái, Kiều Niên bị tước đoạt cổ phần tại Kiều thị và bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

    Năm năm sau, em gái cô, Kiều Hân, sắp được gả cho Nhị thiếu gia nhà họ Cố. Nghe đồn anh ta cực kỳ xấu xí. Ngày anh chào đời, bác sĩ dự đoán anh sẽ không sống quá hai mươi tuổi. Mẹ cô không thể chịu đựng được cảnh Kiều Hân lấy một người như vậy và nghĩ đến Kiều Niên, người vẫn đang bị nhốt trong bệnh viện tâm thần. Chỉ trong một đêm, Kiều Niên được đưa ra khỏi bệnh viện để thay thế Kiều Hân trong cuộc hôn nhân với nhà họ Cố.

    - May mà Kiều Niên, con bé vô tích sự này, có thể thay thế Hân Nhi làm góa phụ sống ở nhà họ Cố. Nếu Hân Nhi mà gả vào nhà họ Cố, mẹ sẽ đau lòng lắm. – Tô Tuyết nói.

    - Mẹ, đừng nói chị như vậy. Nếu không có chị ấy, con cũng không biết phải làm sao. Con chỉ lo chị ấy không đồng ý thôi. – Kiều Hân nũng nịu.

    - Hân Nhi, con tốt bụng quá. Con quên năm năm trước Kiều Niên đã vu khống con thế nào rồi sao? Nó không biết kiềm chế. Nó mang thai trước khi kết hôn, thậm chí còn sinh ra một đứa con chết lưu. Chúng ta đối xử với nó như vậy là đủ tốt rồi, để nó gả cho người nhà họ Cố danh giá! Nó có quyền gì mà kén chọn chứ? – Kiều Sơn lên tiếng.

    Kiều Niên cười khẩy. Năm đó, âm mưu hãm hại cô chỉ thành công nhờ một sự kết hợp kỳ lạ của nhiều yếu tố, khiến cô phải chịu khổ. Cô sẽ trả thù tất cả bọn họ!

    [Thảo Luận - Góp Ý] Truyện Của Tiên Nhi

    Đăng ký để đọc truyện: Đăng Ký
     
    Last edited: Jul 27, 2025 at 12:33 PM
  2. Tiên Nhi

    Messages:
    951
    Chương 1: Cô Dâu Thay Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Không, dừng lại..

    Trong bóng tối, một mùi hương nam tính nồng nặc phả vào người cô.

    Người đàn ông ấn mạnh Kiều Niên xuống giường.

    Nước mắt lưng tròng, cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng cơ thể cô hoàn toàn bất lực.

    Tiếng vải rách vang lên.

    Nước mắt Kiều Niên rơi không ngừng.

    - Cô gái, cô tên gì? - Giọng nói khàn khàn của người đàn ông như một lời nguyền ma mị.

    Hơi thở đầy dục vọng của anh ta phả vào tai cô.

    - Không sao đâu nếu cô không muốn nói cho tôi biết.

    - Tên tôi là.. - Một cơn đau dữ dội xuyên qua toàn bộ cơ thể cô.

    Hơi thở của Kiều Niên nghẹn lại, cô mở choàng mắt. Cô nhìn thẳng về phía trước.

    Chỉ đến lúc đó cô mới nhận ra mình đang ở trong xe.

    Vậy ra đó chỉ là một giấc mơ!

    Một lần nữa, cô lại mơ về những gì đã xảy ra năm năm trước.

    Kiều Niên ngồi dậy, thở hổn hển, khuôn mặt tái nhợt hằn lên vẻ bất an. Những chuyện xảy ra đêm hôm đó năm năm trước cứ ám ảnh cô mãi.

    Sau đêm đó, cô mang thai. Cô không biết cha đứa bé là ai, nhưng mười tháng sau, thai nhi đã chết lưu.

    Sau khi mẹ và em gái cô tịch thu cổ phần của cô ở Kiều thị, họ đã đưa cô vào bệnh viện tâm thần.

    Quản gia nhà họ Kiều, đang ngồi ở ghế phụ phía trước, cảm nhận được có động tĩnh ở ghế sau.

    Thấy Kiều Niên đã tỉnh, ông ta nhắc nhở cô với vẻ mặt thờ ơ.

    - Cô Kiều Niên, chúng ta sắp đến nhà họ Kiều rồi. Cô chuẩn bị đi!

    Kiều Niên lờ đi lời quản gia Kiều. Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn ánh đèn mờ ảo bên ngoài.

    Thành phố An đã trở nên phồn hoa hơn kể từ lần cuối cô nhìn thấy nó-cô đã ở trong bệnh viện tâm thần hơn bốn năm. Tối nay nhà họ Kiều đã cử người đến đón cô, và cô biết rõ ý định của họ.

    Em gái cô, Kiều Hân, sắp gả cho Nhị thiếu gia nhà họ Cố, Cố Châu, người ta đồn đại là xấu xí đến mức không thể tin được, chưa kể tuổi thọ chỉ có hai mươi năm.

    Nhưng "mẹ hiền" của cô làm sao có thể nỡ để Kiều Hân gả cho một người đàn ông như vậy?

    Vậy nên, nhà họ Kiều đã định để Kiều Niên thay Kiều Hân gả cho nhà họ Cố.

    Ánh mắt Kiều Niên trở nên lạnh lẽo, như bị sương giá bao phủ. Vẻ mặt cô không hề ấm áp.

    Họ dừng lại trước cửa biệt thự nhà họ Kiều.

    Kiều Niên một mình bước vào, toát lên vẻ u ám.

    Vừa bước vào phòng khách, cô đã thấy mẹ mình, Tô Tuyết, đang ngồi trên ghế sofa chải tóc cho Kiều Hân.

    - May mà Kiều Niên, con vô tích sự này, có thể thay thế Hân Nhi làm góa phụ sống ở nhà họ Cố. Nếu Hân Nhi gả vào nhà họ Cố, mẹ sẽ đau lòng lắm.

    Kiều Hân ngoan ngoãn ngồi đó, hàng mi dài rũ xuống. Vẻ mặt lo lắng, cô dịu dàng nói.

    - Mẹ, đừng nói chị như vậy. Nếu không có chị ấy, con cũng không biết phải làm sao. Con chỉ lo chị sẽ không đồng ý.

    Người cha Kiều Sơn đang ngồi bên cạnh đọc hợp đồng nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý.

    Nhớ đến Kiều Niên, ông tức giận nói.

    - Hân Nhi, con quá tốt bụng rồi. Con quên mất năm năm trước Kiều Niên đã nói xấu con thế nào rồi sao? Nó không biết kiềm chế. Nó mang thai trước khi kết hôn, thậm chí còn sinh ra một đứa con chết lưu. Nó nên cảm thấy biết ơn vì có cơ hội được gả vào nhà họ Cố! Nó có quyền gì mà từ chối chứ?

    - Ai nói tôi không từ chối? - Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ cửa.

    Ba người ngồi trên ghế sofa giật mình. Họ liếc nhìn về phía cửa.

    Kiều Niên vẫn mặc áo bệnh nhân, đi dép lê. Cô đứng trong góc tối, trông như ác quỷ dưới địa ngục.

    - A! - Kiều Hân hét lên, lao vào vòng tay Tô Tuyết, run rẩy vì sợ hãi.

    Tô Tuyết vỗ nhẹ lưng Kiều Hân, khẽ an ủi. Rồi bà trừng mắt nhìn Kiều Hân, giận dữ nói.

    - Kiều Niên, rốt cuộc cô đang dọa ai vậy? Cô đang giả vờ như ma đấy!

    Kiều Niên bước vào nhà.

    Kiều Hân hoàn hồn, rời khỏi vòng tay Tô Tuyết, ngẩng đầu lên. Cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa.

    Nhìn thấy Kiều Niên đứng đó, nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên môi cô.

    - Chị, chị về rồi!

    Kiều Sơn đặt hợp đồng xuống. Ông sải bước về phía Kiều Niên, vẻ mặt đầy tức giận.

    - Nếu mày dám cự tuyệt, tao sẽ đánh chết mày!

    - Ông nên trả lại cổ phần cho tôi ngay lập tức!

    Kiều Niên nhìn Kiều Sơn không chút sợ hãi, vẻ mặt lạnh lùng.

    - Nếu ông trả lại cho tôi, tôi sẽ cân nhắc việc cưới anh ta!

    Kiều Sơn tức giận giơ tay lên, nhưng Kiều Niên đã tránh được cái tát.

    - Sao mày dám tránh? - Ông gầm lên giận dữ.

    Kiều Niên bước tới ghế sofa và ngồi xuống.

    Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Tuyết và Kiều Hân, cô uể oải dựa vào ghế sofa.

    Thấy Kiều Sơn cởi giày chuẩn bị đánh mình, cô nhìn ông với vẻ thờ ơ.

    - Nếu ông dám đánh tôi, thì ngay cả cổ phiếu cũng vô ích. Bất kỳ cuộc thảo luận nào về hôn nhân đều không được phép!

    Đế dép của Kiều Sơn chỉ cách mặt Kiều Niên một centimet, nhưng nghe thấy lời cô, ông đột nhiên dừng lại.

    Đã hơn bốn năm kể từ lần cuối ông gặp cô.

    Kiều Niên, đứa con gái khổ sở này, giờ không những lớn rồi mà còn dám uy hiếp ông!

    Ban đầu, ông định gả Kiều Niên cho một người trạc tuổi mình, nhân cơ hội này đòi hàng chục triệu tiền sính lễ. Ai ngờ sau khi Kiều Niên mất trinh, người đàn ông kia lại không còn muốn cưới cô nữa.

    Năm năm trước, Kiều Niên đã khiến ông mất hàng chục triệu tiền sính lễ. Vì cô mà công ty ông suýt phá sản.

    Giờ đây, Kiều Niên lại khoe khoang trước mặt ông, thậm chí còn muốn hãm hại Kiều Hân.

    Đây đúng là tội tày đình!

    Sắc mặt Kiều Sơn tối sầm lại, tay nắm chặt dép lê.

    - Đánh tôi đi! Nếu ông đánh tôi, tôi nhất định không gả! - Kiều Niên ngước nhìn Kiều Sơn với ánh mắt thách thức.

    Thấy Kiều Sơn định đánh Kiều Niên lần nữa, Kiều Hân lập tức chạy đến van xin.

    - Bố, đừng! - Kiều Hân nhìn Kiều Sơn, khẽ lắc đầu.

    Cô quay lại liếc nhìn Kiều Niên. Không hiểu sao, cô cảm thấy Kiều Niên dường như nói thật. Cô hơi sợ Kiều Niên sẽ không gả vào nhà họ Cố vì mình.

    Nếu Kiều Niên không gả vào nhà họ Cố, cô sẽ phải gả cho tên khốn kiếp đó!

    Nghĩ đến đây, Kiều Hân không khỏi rùng mình.

    Cô là tiểu thư quý tộc nhà họ Kiều. Cho dù có gả đi nữa, cô cũng phải gả cho một người đàn ông có quyền lực và thể lực.

    Cô tuyệt đối không thể gả cho một tên khốn kiếp!

    Kiều Sơn tức giận rụt tay lại, ném dép xuống sàn. Ông lườm Kiều Niên, xỏ dép vào rồi đi đến ghế sofa ngồi xuống. Ông nói với vẻ mặt phẫn nộ.

    - Nhìn em gái mày kìa. Nó quan tâm mày nhiều như vậy. Mày giúp nó cưới người khác thì có gì sai chứ?

    - Vậy sao? - Kiều Niên mỉm cười yếu ớt, tiếp tục nói.

    - Kiều Hân, cô đã tốt như vậy thì tự mình cưới đi. Sao cô lại cần tôi làm gì?

    Vẻ hoảng hốt thoáng qua trên mặt Kiều Hân. Cô cúi đầu im lặng.

    Tô Tuyết ngồi bên cạnh cũng không chịu nổi nữa. Bà bước đến trước mặt Kiều Hân, che chắn cho con gái từ phía sau, lạnh lùng nói.

    - Kiều Niên, chúng ta nhờ con thay thế Kiều Hân gả đi, để hôn sự của con được ổn thỏa. Nếu không, còn ai ở thành phố An dám cầu hôn con nữa?

    - Ồ, thú vị thật. Tôi đã cầu xin bà tìm chồng cho tôi sao? - Kiều Niên thản nhiên vén tóc ra sau tai. Đôi mắt phượng hoàng của cô lóe lên tia lạnh lẽo khi cô nói.

    - À, đúng rồi, không biết năm năm trước ai đã đưa tôi lên giường với một gã đàn ông, khiến danh tiếng của tôi bị hủy hoại? Không biết ai đã đưa tôi vào bệnh viện tâm thần nhỉ?
     
  3. Tiên Nhi

    Messages:
    951
    Chương 2: Đánh Người Là Như Thế Này Đây!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Hân loạng choạng lùi lại.

    Nếu không có Tô Tuyết, cô đã ngã rồi.

    Cô biết Kiều Niên sẽ không ngoan ngoãn gả đi. Cô sắp bị đưa đến nhà họ Cố rồi; thời gian không còn nhiều nữa.

    Nghĩ đến đây, Kiều Hân không khỏi run lên vì sợ hãi. Cô không thể gả cho một kẻ đoản mệnh, tuyệt đối không!

    Nhìn vẻ mặt thất vọng của Kiều Hân, Tô Tuyết thấp giọng nói.

    - Kiều Niên, chuyện đã qua rồi. Cô là chị cả. Cô không thể nhường Kiều Hân sao? Nó là em gái của cô!

    - Nếu cô đưa cổ phần cho tôi, tôi sẽ gả thay cô. Nếu không, đừng trách tôi vô lễ! - Kiều Niên cười gian xảo như một con hồ ly.

    Những cổ phần đó là do bà nội để lại cho cô, cô sẽ không bao giờ đưa cho người ngoài.

    - Đồ súc sinh! Được về nhà nên biết ơn mới phải, vậy mà cứ đòi chia phần! - Kiều Sơn thở hổn hển, ánh mắt đen tối nhìn Kiều Niên.

    Nếu biết con gái mình sau này sẽ hèn hạ đến mức nào, ông đã sớm vứt bỏ nó ngay từ đầu để khỏi phải tức giận.

    - Mày còn là người nhà họ Kiều hay không?

    - Chẳng phải ông đã nói từ lâu rồi, rằng tôi không còn là người nhà họ Kiều nữa sao? - Kiều Niên liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách.

    Đã ba giờ sáng rồi.

    - Tôi nhớ nhà họ Cố sẽ đón người lúc sáu giờ sáng. Thời gian của các người không còn nhiều nữa đâu!

    - Chị. - Kiều Hân vội vàng bước đến bên Kiều Niên, định nắm lấy tay cô, nhưng Kiều Niên hất tay cô ta ra.

    Mũi tay mềm mại của Kiều Hân thoáng đỏ lên, cô cố kìm nén nước mắt.

    - Kiều Niên, sao cô dám đánh vào mu bàn tay của Kiều Hân? Cô chán sống rồi à? - Tô Tuyết hét lên.

    Nhìn thấy bàn tay đỏ ửng của Kiều Hân, lòng bà đau nhói, khóe mắt đỏ hoe.

    - Bà chắc chắn như vậy là đánh sao? – Kiều Niên hơi nhướn mày.

    Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Tuyết, Kiều Niên quay lại tát mạnh vào mặt Kiều Hân.

    Chát!

    Tiếng tát vang vọng khắp phòng.

    Trên mặt Kiều Hân, một dấu tay rõ ràng hiện lên. Đau đến mức nước mắt trào ra. Cô ôm mặt ngồi im, không hiểu mình đã làm sai điều gì.

    - Kiều Niên! - Tô Tuyết hét lên.

    Bà nhìn Kiều Niên với vẻ mặt khó tin.

    Ba năm qua, bà không nỡ để Kiều Hân phải chịu đựng dù chỉ một chút. Giờ thì bà không thể tin được Kiều Niên lại đi tát Kiều Hân.

    - Bà muốn tôi làm gì? Chẳng phải bà nói tôi đánh cô ta sao? Đây không phải là hành động theo lời bà sao? Để tôi cho bà biết thế nào là đánh cô ta! - Môi Kiều Niên cong lên, lạnh lùng nhìn Tô Tuyết đang giơ tay định tát mình.

    - Đánh tôi đi!

    - Mẹ, đừng làm vậy! - Sợ bà sẽ đánh Kiều Niên, Kiều Hân vội vàng ngăn Tô Tuyết lại.

    Cô biết Kiều Niên đang nói thật. Nhìn Kiều Niên, cô khóc nức nở.

    - Chị ơi, em đồng ý chia cổ phần cho chị!

    Chát!

    Không chút do dự, Kiều Niên tát vào nửa mặt còn lại của Kiều Hân. Cứ như vậy, hai bên mặt Kiều Hân hiện ra hai dấu tay. Hai dấu tay này đối xứng một cách kỳ lạ.

    - Mày làm gì vậy! - Tô Tuyết vội vàng kéo Kiều Hân ra sau.

    Bà định đánh Kiều Niên, nhưng lại bị Kiều Hân ngăn lại. Bà chỉ biết trừng mắt nhìn Kiều Niên.

    - Đồ súc sinh!

    - Cổ phần vốn dĩ là của tôi. Cô chỉ trả lại chúng cho chủ cũ thôi. Đừng tỏ ra mình bị oan ức. Người không rõ tình hình có thể nghĩ rằng tôi đã cướp của cô. - Kiều Niên chậm rãi đứng dậy, mỉm cười với Kiều Hân.

    Rồi cô bình tĩnh nói.

    - Chuyển cổ phần sang tên tôi ngay. Nếu không, dù có đưa tôi đến nhà họ Cố, tôi cũng sẽ nói rõ ràng với nhà họ Cố về chuyện hôn nhân thay thế!

    - Mày dám! - Kiều Sơn vẫn luôn cố gắng kìm nén cơn giận.

    Thấy Kiều Niên hành động trơ tráo như vậy, ông tức giận đến mức đập bàn đứng dậy.

    Ông bước đến trước mặt Kiều Niên, mặt đỏ bừng. Tay ông run rẩy, sẵn sàng đánh cô bất cứ lúc nào.

    - Sao ông không thử xem? - Kiều Niên nheo mắt.

    Quay lại nhìn mặt Kiều Hân, khóe môi cô cong lên thành một nụ cười tươi rói.

    - Được. Tao sẽ chuyển cổ phần cho mày ngay bây giờ! - Kiều Sơn lấy điện thoại ra đăng nhập vào hệ thống quản lý của công ty.

    Ông lập tức chuyển số cổ phiếu vốn thuộc về Kiều Niên vào tài khoản của cô.

    Kiều Niên nhận được tin nhắn xác nhận, lập tức nhấn nút "Đồng ý".

    Cô mỉm cười với Kiều Sơn và gật đầu hài lòng.

    Rồi ánh mắt cô dừng lại trên mặt Kiều Hân, lơ đãng nói.

    - Kiều Hân, chẳng phải cô còn nợ tôi sao?

    Kiều Hân khóc nức nở. Nghe thấy giọng Kiều Niên, cô lau nước mắt, ngước nhìn Kiều Niên, hỏi một cách đáng thương.

    - Chị, chị nói gì vậy?

    Kiều Niên bước đến bên cạnh Kiều Hân. Khóe mắt cô giật giật, ánh mắt lạnh lẽo hiện lên.

    Cô bắt gặp ánh mắt áy náy của Kiều Hân, hỏi một cách đầy ẩn ý.

    - Mặt dây chuyền ngọc bội tôi mang về năm năm trước đâu rồi?

    Mặt dây chuyền ngọc bích đó là vật kỷ niệm mà người đàn ông kia tặng cho cô. Đó là vật duy nhất cô có thể dùng để tìm anh!

    Kiều Hân kinh ngạc nhìn Kiều Niên, nước mắt vẫn còn lăn dài trên má.

    Mặt dây chuyền ngọc bích đó chất lượng cao như vậy, lại còn hiếm có nữa. Nó còn tốt hơn cả mặt dây chuyền ngọc bích triệu tệ mà cô đã mua.

    Kiều Hân cảm thấy chủ nhân của mặt dây chuyền ngọc bích đó chắc chắn là một người giàu có.

    - Em.. em không biết! - Làm sao Kiều Hân có thể trả lại mặt dây chuyền ngọc bích cho Kiều Niên?

    Cô cảm thấy mặt dây chuyền ngọc bích này còn có giá trị hơn nữa.

    Chát! Chát!

    Kiều Niên vỗ nhẹ vào mặt Kiều Hân hai cái thật mạnh.

    Thấy khóe miệng Kiều Hân chảy máu, cô nhướn mày nói.

    - Nếu hai ngày nữa mà không trả lại cho tôi, có lẽ cô sẽ không còn khỏe mạnh như bây giờ nữa!

    Kiều Hân nhìn Kiều Niên với vẻ khó tin.

    Cô ta có ý gì vậy?

    Kiều Niên định làm cô tàn phế sao?

    Kiều Hân run rẩy. Cô cúi mặt xuống, trợn mắt, giả vờ ngất xỉu.

    Kiều Niên không thèm trả lời. Thay vào đó, cô bước lên lầu.

    Cửa phòng ngủ ban đầu của cô đã biến mất.

    Kiều Niên đi đến phòng của Kiều Hân, nằm cạnh phòng cô, và mở cửa.

    Lúc này cô mới nhận ra nhà họ Kiều đã phá đổ bức tường ngăn cách hai phòng.

    Phòng của Kiều Niên giờ đã trở thành tủ quần áo cho Kiều Hân.

    Kiều Niên nhìn những món trang sức và phụ kiện lấp lánh trong tủ. Ánh mắt cô mờ đi.

    Bước ra khỏi phòng, cô thấy Tô Tuyết đang lo lắng chạy đến. Tô Tuyết trừng mắt nhìn Kiều Niên và nói.

    - Chuyên gia trang điểm đến rồi. Xuống dưới trang điểm đi!

    Kiều Niên lại im lặng đi xuống lầu.

    Nhìn thấy quần áo của Kiều Niên, Tô Tuyết nhíu mày nói.

    - Thay đồ!

    Tô Tuyết đi đến phòng Kiều Hân, ném cho Kiều Niên một bộ quần áo vẫn chưa tháo mác.

    - Thay cái này đi! - Bà lạnh lùng nói.

    Kiều Niên cũng không muốn tiếp tục mặc áo bệnh nhân nữa.

    Thay xong quần áo, cô xuống lầu để chuyên viên trang điểm giúp mình trang điểm.

    Khi mọi thứ đã sẵn sàng, xe hoa của nhà họ Cố đã đến.

    Bước lên thảm đỏ, Kiều Niên đang định lên xe hoa thì thấy một đứa trẻ trong đám đông ồn ào ngất xỉu, sắc mặt tái mét.

    - Không may! Rõ ràng là nó đang lừa chúng ta. Tránh xa ra! - Tô Tuyết đứng bên cạnh cau mày, vẻ mặt bất mãn nói.

    Nói xong, Tô Tuyết kéo Kiều Sơn đi.

    Kiều Niên nhìn sang, thấy quần áo của đứa trẻ được may bằng loại vải chất lượng tốt. Bộ quần áo được may rất khéo, trông như được đặt may riêng.

    Cô mặc váy cưới đi tới.

    Lúc này, xung quanh đứa trẻ không có ai. Không ai muốn tiến lên giúp đỡ, vì sợ gặp chuyện không may.
     
  4. Tiên Nhi

    Messages:
    951
    Chương 3: Lần Gặp Gỡ Đầu Tiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Niên bước đến bên cậu bé, ngồi xổm xuống bắt mạch.

    Những người xung quanh thấy Kiều Niên đang kiểm tra cậu bé, không khỏi xuýt xoa.

    - Tiểu thư, cô nên lên xe hoa đi.

    - Đúng là xui xẻo khi gặp phải chuyện này ngay trong ngày cưới!

    - Đúng vậy, cậu bé này đúng là xui xẻo. Không biết là con của ai nữa!

    - Nếu bố mẹ đứa bé này định moi tiền thì chúng ta sẽ gặp rắc rối to!..

    Kiều Niên đoán mạch của cậu bé không có vấn đề gì. Thấy sắc mặt cậu bé tái nhợt, mồ hôi lạnh vẫn còn ướt đẫm, cô liền nảy ra một ý.

    Tô Tuyết thấy Kiều Niên không chịu rời đi. Nghĩ rằng Kiều Niên muốn trốn khỏi hôn lễ, bà lập tức bước đến bên Kiều Niên, thấp giọng nói.

    - Mau lên xe hoa đi. Tôi nói cho cô biết, đừng có giở trò!

    - Lấy cho tôi một bát nước đường! - Kiều Niên đưa tay về phía Tô Tuyết.

    Tô Tuyết trừng mắt nhìn Kiều Niên, rồi quay đầu ra hiệu cho người hầu bên cạnh.

    Chẳng mấy chốc, người hầu mang nước đường đến. Kiều Niên cho cậu bé uống rồi gọi xe cấp cứu.

    Tô Tuyết nghiến răng tức giận, nhưng không còn cách nào khác, đành phải gọi xe cấp cứu. Bà còn bảo người hầu mang ghế ra cho cậu bé ngồi.

    Nói xong, bà bước đến chỗ Kiều Niên.

    - Đừng giở trò nữa. Mau lên xe nhà họ Cố! - Tô Tuyết thực sự lo Kiều Niên sẽ lợi dụng cơ hội này mà bỏ trốn.

    Bà không muốn con gái cưng Kiều Hân của mình kết hôn với một kẻ khốn nạn đoản mệnh.

    Kiều Niên liếc nhìn Tô Tuyết một cái lạnh lùng lần cuối trước khi lên xe của nhà họ Cố.

    Lâu đài của nhà họ Cố nằm trong khu rừng gần đó.

    Dọc theo ranh giới của thành phố, người ta đã có thể nhìn thấy những ngọn tháp cao vút của lâu đài vươn lên trời. Đó là một cảnh tượng ngoạn mục.

    Thậm chí còn có một bầu không khí bí ẩn hấp dẫn bao quanh lâu đài.

    Tuy nhiên, người ta nói rằng không ai muốn đến nơi này. Một khi họ bước vào lãnh địa của nhà họ Cố, vệ sĩ của nhà họ Cố sẽ thuyết phục họ rời đi.

    Trong bộ váy cưới, Kiều Niên một mình bước vào nhà họ Cố.

    Những người hầu nhà họ Cố thoáng ngạc nhiên khi thấy cô mặc nó, nhưng vẫn lịch sự đưa cô vào phòng khách.

    Phòng khách của nhà họ Cố được trang trí xa hoa, theo phong cách giống như kiến trúc châu Âu. Ánh nắng xuyên qua lớp kính, tắm toàn bộ phòng khách trong ánh sáng vàng.

    - Cô Kiều, xin chờ một lát. Tôi đi gọi Cố nhị thiếu gia!

    Kiều Niên gật đầu.

    Sau khi người hầu rời đi, cô ngồi xuống ghế sofa, nhẹ nhàng ngả người ra sau, cằm tựa vào tay trái.

    Tại sao nhà họ Cố lại muốn kết hôn với nhà họ Kiều?

    Chẳng lẽ thật sự là để trừ vận rủi như người ta vẫn nói?

    Kiều Niên thầm nghĩ.

    Nếu Kiều Hân biết cô mặc váy cưới đến nhà họ Cố, nhưng hóa ra nhà họ Cố không hề có ý định tổ chức hôn lễ, biết đâu Kiều Hân sẽ bật khóc mất.

    Kiều Niên là cô con gái duy nhất trong nhà họ Kiều có thể giữ được bình tĩnh trong mọi tình huống.

    Lúc này, Kiều Niên đột nhiên cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ phía sau. Theo bản năng, cô tránh sang một bên, và gần như ngay lập tức, cô thoáng thấy một sinh vật màu xanh lam bay ngang qua.

    Đó là một con mãng xà lam. Tuy nhỏ nhưng tốc độ của nó cực kỳ nhanh.

    Con mãng xà thè cái lưỡi đỏ tươi, lạnh lùng nhìn Kiều Niên. Cơ thể nó lắc lư liên tục, như thể đang cân nhắc xem nên tấn công và nuốt chửng cô như thế nào.

    Trong chớp mắt, con mãng xà lao về phía Kiều Niên như mũi tên rời khỏi cung.

    Kiều Niên ngồi yên lặng. Tay phải cô vươn ra, thản nhiên nắm lấy con mãng xà dài bảy tấc.

    Môi cô hơi cong lên. Mỉm cười, cô nói.

    - Mày cũng có năng lực đấy chứ? Hoàn hảo để dùng làm thuốc!

    - Buông ra! - Giọng một người đàn ông vang lên sau lưng cô, lạnh như băng.

    Kiều Niên quay đầu nhìn người đàn ông.

    Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, tôn lên vóc dáng cao lớn. Hai cúc áo trên cùng không cài, ngay phía trên là một khuôn mặt tuấn tú, đẹp đến mức gần như ngạt thở.

    Đường nét trên khuôn mặt anh rõ ràng, với đôi lông mày sắc sảo. Đôi mắt anh như sao, nhưng lại lạnh lẽo.

    - Anh là ai? - Kiều Niên khẽ nhíu mày.

    Cô gần như có thể đoán được thân phận của anh ta.

    Có thể ngang nhiên đùa giỡn với rắn ở Cố phủ như vậy, người đàn ông này chắc chắn là Nhị thiếu gia xấu xí, đoản mệnh Cố Châu!

    Cố Châu nhìn Kiều Niên, cũng nhíu mày, toát ra vẻ áp bách mạnh mẽ.

    - Cô không phải Kiều Hân! - Lời nói của anh rõ ràng ẩn chứa nguy hiểm.

    Kiều Niên mỉm cười nói.

    - Tôi là chị của nó, Kiều Niên!

    Thấy vẻ mặt không vui của Cố Châu, Kiều Niên lắc lắc con rắn trong tay, nói.

    - May mà anh nói nhanh. Nếu không, tôi đã biến nó thành thuốc rồi! - Vừa nói, Kiều Niên vừa buông con rắn trong tay ra.

    Con mãng xà lam lục tựa hồ đang ôm một nỗi oán hận, lặng lẽ trườn lên vai Cố Châu. Nó cúi thấp cái đầu nhỏ, vẻ mặt đáng thương.

    Cố Châu nhìn Kiều Niên từ trên xuống dưới. Cô không cao lắm, nhưng ngũ quan khá tinh xảo, vóc dáng cũng rất đẹp.

    Ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại trên tay Kiều Niên.

    Bàn tay cô không lớn, những ngón tay thon dài tưởng chừng như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể gãy.

    Anh không ngờ một đôi bàn tay nhỏ nhắn như vậy lại có thể tóm được con mãng xà của mình.
     
  5. Tiên Nhi

    Messages:
    951
    Chương 4: Vạch Trần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không chỉ vậy, cô còn muốn dùng thú cưng của anh để làm thuốc bắc!

    Cố Châu vẫn khó tin rằng một người trông hiền lành và vô hại như vậy lại có thể có năng lực như vậy.

    Cố Châu cảm nhận được con rắn nhỏ không chịu khuất phục, vẫn đang chực chờ đánh nhau.

    Anh cau mày.

    Anh hạ giọng ra lệnh.

    - Lan!

    Con mãng xà lam lục dụi đầu vào cằm Cố Châu một cách quyến rũ, muốn lấy lòng chủ nhân. Trông nó cực kỳ ngoan ngoãn.

    Những người không biết sẽ nghĩ rằng nó là một con rối!

    Cố Châu đưa tay chạm vào đầu con rắn. Con rắn nhanh chóng quấn quanh cổ tay Cố Châu như một chiếc vòng tay.

    Anh bước đến ghế sofa và nhìn vào váy cưới của Kiều Niên, vẻ mặt thờ ơ.

    - Nhà họ Kiều cũng có gan đấy chứ. Họ dám cử một cô dâu thay thế.

    Tuy chỉ là một câu nói vu vơ, nhưng Kiều Niên cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ Cố Châu.

    Anh lúc nào cũng toát ra vẻ lạnh lùng. Nếu cô không nhầm, con rắn kia chắc hẳn đã được Cố Châu ra lệnh tấn công cô ngay từ đầu.

    Nghĩ đến đây, Kiều Niên mỉm cười.

    - Canh rắn rất bổ dưỡng. Cố tiên sinh, anh có muốn ăn không? - Kiều Niên nhìn Cố Châu không chút sợ hãi.

    Từ ánh mắt lạnh lùng của anh, cô biết anh đang không hài lòng với mình.

    Kiều Niên nhìn Cố Châu đi tới, trừng mắt nhìn cô. Không hiểu sao, cô đột nhiên nhớ lại đêm hôm đó năm năm trước. Người đàn ông xa lạ kia trông có phần giống người đàn ông trước mặt.

    Trong lúc Kiều Niên còn đang ngơ ngác, Cố Châu đã một tay nắm lấy cằm Kiều Niên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.

    Với giọng nói trầm ấm và quyến rũ, anh chế giễu cô.

    - Nhà họ Kiều ép con gái mình trở thành góa phụ chỉ vì một món quà sám hối nhỏ nhoi đó sao?

    - Xin lỗi, tôi sẽ không trở thành góa phụ. - Mặc dù tâm trí Kiều Niên đang rối bời, cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

    Không chút sợ hãi, cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Cố Châu và nói.

    - Cố tiên sinh, anh không cần phải tự nguyền rủa mình. Anh sẽ không chết, và tôi cũng sẽ không trở thành góa phụ!

    Anh sẽ không chết!

    Những lời này khiến Cố Châu sững sờ trong giây lát. Theo như anh nhớ, tất cả mọi người trong cuộc đời anh đều nói rằng anh sẽ không sống quá hai mươi tuổi.

    Mặc dù anh đã dựa vào đủ loại dược liệu để sống thêm năm năm nữa, anh vẫn có thể cảm thấy sinh lực của mình đang không ngừng chảy ra. Anh đã gần đến cuối đời rồi.

    Cô gái trẻ này lại dám nói rằng anh sẽ không chết!

    Cô quả thực là một cô gái ngây thơ và táo bạo.

    Khóe môi Cố Châu hơi cong lên, ánh mắt sáng lên. Anh nhẹ nhàng vén tóc Kiều Niên ra sau tai, hứng thú hỏi.

    - Sao vậy, cô nghĩ cô có thể cứu tôi sao?

    Nhà họ Cố nổi tiếng khắp thiên hạ. Mọi người trong nhà họ Cố đã tìm kiếm rất nhiều bác sĩ danh tiếng, nhưng không ai có thể cứu được anh. Tất cả các bác sĩ đều kết luận chắc chắn rằng anh sẽ không sống quá hai mươi tuổi.

    Kiều Niên nhận ra người đàn ông kia không còn chút thù địch nào với mình nữa. Cô nghiêm mặt nói.

    - Diện mạo của anh đã cho tôi biết tình trạng sức khỏe của anh rồi.

    Quan sát, lắng nghe, hỏi han và bắt mạch là bốn phương pháp cơ bản trong y học cổ truyền Trung Quốc để chẩn đoán bệnh.

    Mắt Cố Châu tối sầm lại. Con rắn trên tay anh quấn quanh cổ Kiều Niên.

    Anh rụt tay lại, nhìn cô như nhìn một xác chết.

    Một lần nữa, Kiều Niên bình tĩnh nắm lấy con rắn dài bảy tấc, nó đã mềm nhũn dưới tay cô.

    Quay đầu liếc nhìn Lan, cô đưa mắt nhìn Lan và khẽ nói.

    - Lan, sống sót chẳng phải là chuyện tốt sao? Mày thật sự muốn ép tao biến mày thành dược liệu sao? Nếu mày sống, có lẽ mày đáng giá năm sáu triệu tệ. Sau khi mày chết, mày sẽ không còn giá trị gì nữa. Mày thật sự muốn chết sao?

    Nói xong, Kiều Niên thản nhiên đẩy Lan lên ghế sofa bên cạnh. Cô hơi nghiêng người về phía trước, mỉm cười bước lại gần Cố Châu.

    - Tôi có thể giúp anh!

    - Cô định giúp tôi sao? - Cố Châu nhìn Kiều Niên với nụ cười khó hiểu trên môi.

    Nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, không hiểu sao anh lại thấy mình xúc động lạ thường. Nếu có thể sống tiếp, anh chắc chắn sẽ nguyện ý.

    Nhưng cô gái trẻ này rõ ràng quá ngây thơ. Bác sĩ không phải thần thánh. Họ không thể cứu sống tất cả mọi người. Hơn nữa, trên thế giới này có vô số căn bệnh hiếm gặp không thể chữa khỏi.

    Cố Châu đã ốm từ lâu, trong lòng anh biết mình không còn hy vọng gì nữa.

    - Cô giúp tôi là vì muốn giúp nhà họ Kiều sao?

    - Không phải. - Kiều Niên lắc đầu, nắm lấy tay Cố Châu.

    Tay anh lạnh ngắt.

    Thấy anh định rụt tay lại, cô lập tức nắm chặt tay anh và nói.

    - Nếu tôi không thể ở lại đây, gia đình sẽ đưa tôi về bệnh viện và giam giữ tôi lại.

    Tay cô rất ấm, như thể vừa được tắm nắng mùa đông. Một hơi ấm say đắm lòng người. Hơi ấm này dần lan tỏa từ tay anh ra khắp cơ thể.

    Cố Châu thấy mình khao khát hơi ấm này hơn nữa. Anh cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh trước khi ngước lên nhìn Kiều Niên và trêu chọc.

    - Bệnh nhân ở bệnh viện tâm thần này hóa ra cũng thú vị đấy chứ!

    Kiều Niên giật mình trong giây lát, cô không ngờ người đàn ông này lại biết cô là ai.

    Cô ngước mắt lên nhìn Cố Châu, nhưng anh đã lạnh lùng nhìn sang một bên.

    Cô cúi mắt xuống và mỉm cười.

    Dường như vị Cố Nhị công tử, người được đồn là tàn nhẫn, thực ra lại rất tốt bụng.

    Tuy nhiên, cơ thể anh dường như đã thực sự cạn kiệt năng lượng..
     
  6. Tiên Nhi

    Messages:
    951
    Chương 5: Tái Phát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Niên buông cổ tay Cố Châu ra.

    Cô không thấy Cố Châu hơi miễn cưỡng rời khỏi ngón tay mình. Với vẻ mặt nghiêm túc, cô nói.

    - Độc tố trong cơ thể anh đã được hấp thụ từ trong bụng mẹ rồi. Nó đã ở giai đoạn cuối rồi.

    Giai đoạn cuối ư?

    Một tia sát khí lóe lên trong mắt Cố Châu. Anh thu ánh mắt lại và đứng dậy rời đi.

    - Anh Cố. - Kiều Niên không biết Cố Châu đang làm gì.

    Cô lập tức đứng dậy. Đối mặt với bóng lưng của Cố Châu, cô nói.

    - Nhưng bệnh của anh.. - Kiều Niên chưa kịp nói hết câu, Cố Châu đã ngã xuống như một con rối bị đứt dây, đổ gục xuống ghế sofa.

    Mí mắt anh sụp xuống, hơi thở dồn dập. Anh không thể điều khiển cơ thể mình nữa.

    - Cố Châu! - Kiều Niên vội vàng đến gần và lật người anh lại.

    Sắc mặt anh tái nhợt, toàn thân như bị phủ một lớp băng giá.

    Triệu Thiến chạy vào phòng.

    Ban đầu, cô định báo cho Cố Châu biết chuyện Tiểu Kỳ ngất xỉu phải nhập viện, nhưng không ngờ bệnh tình của Cố Châu lại tái phát.

    - Tránh ra! - Thấy người phụ nữ kia vẫn không chịu rời khỏi Cố Châu, Triệu Thiến chạy tới, đưa tay kéo Kiều Niên ra.

    Khi thấy Kiều Niên cầm một cây kim bạc, cô sợ hãi run lên, hoảng hốt nói.

    - Cô làm gì vậy? Đứng dậy! Anh Cố Châu không thích người khác chạm vào mình!

    Ngoại trừ Tiểu Kỳ và con rắn Lam của anh, Cố Châu không cho phép ai khác chạm vào mình.

    Triệu Thiến lớn lên cùng Cố Châu, hai người là bạn từ nhỏ, nhưng ngay cả cô cũng không được phép chạm vào Cố Châu.

    Nghĩ đến đây, Triệu Thiến bước tới, tiếp tục kéo Kiều Niên ra, nói.

    - Anh Cố Châu tái phát bệnh rồi. Lát nữa tôi sẽ gọi bác sĩ đến. Tránh ra!

    Kiều Niên vừa định đâm kim. Nghe thấy Triệu Thiến nói, vẻ mặt cô thoáng qua vẻ khó chịu.

    - Đừng giữ tôi lại nữa! Tôi đang cố cứu anh ấy! - Cô tức giận nói.

    Bệnh tình bùng phát rất nguy hiểm cho bệnh nhân. Nếu cô có thể giúp bệnh nhân giải quyết nguy hiểm này kịp thời, bệnh nhân sẽ khỏi bệnh rất nhanh.

    - Đứng dậy! Ngay! - Triệu Thiến vẫn cố kéo Kiều Niên ra.

    Tuy nhiên, Kiều Niên đã vùng thoát khỏi tay cô ta.

    Liếc nhìn Lan đang nằm nghỉ trên ghế sofa cách đó không xa, Kiều Niên ra lệnh.

    - Lan, coi chừng cô ta!

    Ngay lúc Triệu Thiến định tiến lên kéo Kiều Niên ra ngoài, con mãng xà đã lao đến trước mặt cô, đầu lưỡi rung lên.

    Cô kinh hãi lùi lại hai bước.

    Lan chỉ nghe theo lời Cố Châu. Triệu Thiến không ngờ Lan cũng nghe theo lời người phụ nữ này.

    Cô định bước tới, nhưng Lan há miệng ra, chuẩn bị cắn.

    - A! - Triệu Thiến như hóa đá, loạng choạng lùi lại.

    Cô chỉ muốn thử Lan. Không ngờ Lan lại thật sự tấn công mình.

    Cô thường xuyên chuẩn bị đồ ăn cho Lan!

    Lưỡi Lan thè ra. Nó thản nhiên di chuyển trước mặt Triệu Thiến, ngăn không cho cô đến gần ghế sofa.

    Triệu Thiến không dám nhúc nhích. Cô chỉ thấy người phụ nữ cầm một cây kim bạc cắm vào đầu Cố Châu.

    Cố Châu vẫn còn tỉnh táo. Anh liếc nhìn cây kim trên đầu mình. Không biết có phải do anh tưởng tượng không, nhưng cơn đau dường như đã dịu đi.

    Triệu Thiến nhìn Cố Châu nắm chặt quần áo của người phụ nữ với vẻ khó tin.

    Phải biết rằng Cố Châu chưa bao giờ muốn chạm vào người khác.

    Kiều Niên nhanh chóng cởi bỏ quần áo của Cố Châu, để lộ ra lồng ngực rắn chắc. Cô đoán anh đã tập luyện thường xuyên trong một thời gian dài, bởi vì có một cơ bụng tám múi rõ rệt dưới ngực anh.

    Hơi thở của Cố Châu rất thất thường, và trán anh ướt đẫm mồ hôi lạnh. Như thể anh đang ở trong một hầm băng, lạnh đến thấu xương. Sinh lực của anh dường như đang dần cạn kiệt.

    Tuy nhiên, những chỗ mà cây kim bạc của Kiều Niên cắm vào dường như lại mang đến chút hơi ấm. Hơi ấm thoang thoảng ấy như truyền thêm sức sống cho anh, lấp đầy cơ thể lạnh ngắt của anh, khiến anh có ảo giác rằng mình có thể sống sót.

    Kiều Niên hạ tay xuống một chút. Tóc cô rủ xuống hai bên má, hàng mi dài cong vút che đi đôi mắt đẹp.

    Với vẻ mặt nghiêm túc, cô cắm cây kim cuối cùng và ngước nhìn Cố Châu, khẽ nói.

    - Nếu còn tỉnh thì chớp mắt một cái.

    Cố Châu chớp mắt.

    Kiều Niên thở phào nhẹ nhõm. Cô nắm lấy tay Cố Châu và khéo léo cắm cây kim cuối cùng.

    Vậy là được.

    Trán Kiều Niên giờ cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.

    Vừa định đứng dậy lấy khăn giấy, cô phát hiện tay trái mình bị kẹt. Cô nhìn xuống và thấy Cố Châu đã nắm lấy tay trái của mình.

    Kiều Niên không thể đẩy tay Cố Châu ra, chỉ có thể ngồi bên ghế sofa chờ đợi.

    Mắt Cố Châu nhắm nghiền. Hơi ấm chảy trong huyết quản, sưởi ấm toàn thân..

    Một tia vui mừng thoáng qua trong mắt Triệu Thiến. Chẳng lẽ Cố Châu giờ đã có thể động chạm đến người khác rồi sao?

    Liếc nhìn thời gian, Kiều Niên bắt đầu rút những cây kim bạc ra khỏi người Cố Châu.

    Khi rút cây kim cuối cùng ra, cô thấy Cố Châu đã tỉnh lại.

    Kiều Niên nhanh chóng rút tay trái ra, ngồi xuống bên kia ghế sofa. Cô lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán.

    - Anh Cố Châu! - Triệu Thiến lập tức đứng dậy, chạy đến ghế sofa.

    Cô đưa tay ra định nắm lấy tay Cố Châu, nhưng Cố Châu né tránh.

    - Lan! - Cố Châu lạnh lùng gọi.

    Đúng lúc đó, một bóng ma lướt qua không trung. Lưỡi nó khẽ động, Lan tiến đến ngồi cạnh Cố Châu. Nó trừng mắt nhìn Triệu Thiến với vẻ đe dọa, muốn ép cô rời đi.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...