Đại Đạo Diễn
Tác giả: Vô Y YoYo
Thể loại: Đam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Số chương: Đã hoàn thành
Tác giả: Vô Y YoYo
Thể loại: Đam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Số chương: Đã hoàn thành
Chương 126 :(b)
Quả nhiên không qua ba mươi giây, mỗi người được chia năm con tôm say đều như vậy biến mất không thấy.. nghĩ lại mùi vị nổ tung tươi sống trong miệng lúc nãy, nhìn nhìn lại trên đĩa rỗng tuếch, thật sự làm người cảm thấy tim như bị đao cắt.
Hai diễn viên Trung Quốc lúc này nghiêm trang ngẫm nghĩ: Sau này còn có loại chuyện tốt như vậy, nhất định phải dùng kỹ xảo cường đại biểu đạt thái độ "Đây là cái quỷ gì a không dễ ăn một chút nào", đem hai người bạn nước ngoài không quen đồ ăn Trung Quốc lừa gạt, sau đó bọn họ tiếp tục chia nhau.. Hắc hắc hắc..
Nhưng cùng thời khắc đó, hai người bạn nước ngoài cũng kiên định một ý nghĩ – mỹ thực Trung Quốc quả nhiên danh bất hư truyền! Sau này vô luận gặp được cái gì, đều phải vâng chịu tinh thần dũng cảm nếm thử, tuyệt không thể chần chờ như hôm nay! Vạn nhất bị ai trộm đi, cướp đi, lừa dối đi rồi đây? Thật sự vô cùng nguy hiểm!
Giờ này khắc này, trong nhà.
Trầm ba ba đang cầm vò rượu thiếu hơn phân nửa của mình khóc không ra nước mắt.
Trầm mẹ ở bên cạnh khuyên hắn:
- Không phải còn lưu cho ông thật nhiều sao? Hơn nữa là Mặc Mặc đưa cho ông, nấu cơm chỉ dùng một chút làm sao vậy? Đây không phải thuận tay sao? Cũng xem như lấy của dân dùng cho dân!
- Bà còn dám nói là thuận tay?
Trầm ba ba luôn mang theo khí chất học giả nho nhã, nhưng mà hôm nay giống như một nhi đồng bị trộm kẹo:
- Tôi rõ ràng giấu được kín như vậy! Lúc ở nhà bà đã luôn trộm dùng, hai vò rượu tôi tiết kiệm cũng kiên trì chưa được nửa năm! Hiện tại Mặc Mặc lại cho hai đàn, bà vẫn không chịu hết hi vọng!
- Ha ha, vậy ông có ăn tôm say hay không vậy? Ông ăn còn hớn hở hơn ai khác!
Trầm mẹ vô tình chọc thủng hắn.
Nhắc tới nàng cũng không thích uống rượu, rượu gạo hay rượu nho cũng thế, nhưng trong lúc vô ý phát hiện dùng rượu của Mặc Mặc tặng làm thành gia vị, lúc làm đồ ăn chỉ cần bỏ vào một chút, có thể thu được hiệu quả tốt phi thường – hơn nữa tôm say cua say, mỗi một ngụm đều là hưởng thụ! Ngày hôm qua chạy tới tham ban, phát hiện đóng phim đúng là chuyện khổ sai a! Mấy diễn viên cùng nhân viên đoàn phim thật làm người yêu thích, vì thế Trầm mẹ vung tay quyết định hôm nay lại đi, mang tôm say mình sở trường nhất làm cho bọn họ nếm thử đồ ăn tươi.
Mỗi lần Trầm ba ba đều cãi bướng, nhưng có lần nào hắn giấu rượu không cho vợ biết? Hắn cũng rất thích ăn đồ ăn bỏ thêm rượu đâu..
Hắn phát hiện hôm nay trên bàn còn có tôm say, tuy đau lòng nhưng vẫn thật thỏa mãn, một người ăn hết cả khay tôm.
Kết quả sau đó lại theo lệ thường đi thăm dò xem bảo bối của mình.. trời ạ, sao lại thiếu nhiều như vậy!
Hỏi Trầm mẹ, Trầm mẹ thản nhiên đáp:
- Nga, cái đó sao! Tôi làm thật nhiều tôm say, đưa đi cho Mặc Mặc bọn họ, đều là nhi đồng ngoan, mỗi người có thể phân được vài con tôm nếm thức ăn tươi.
Sấm sét giữa trời quang! Trầm ba ba cảm giác cũng may mình không bị bệnh tim, bằng không nghe xong lời này nhất định đã nhập viện.
Vì thế hôm nay đoàn phim kết thúc công việc về nhà, Chu Tử Mặc cùng Trầm Bình Chương đều phát hiện – hai ông bà giận dỗi nhau, không ai thèm để ý tới ai.
Nga, lần này bọn họ đi qua, vốn không muốn ở lại khách sạn, hoặc là dứt khoát ở trong nhà mới mua của Trầm Bình Chương – nhưng nhà còn chưa kịp trang hoàng, sao có thể ở đây? Ở khách sạn cũng không tiện chiếu cố đứa con a! Vì thế biệt xoay rốt cục đáp ứng ở lại trong nhà của Chu Tử Mặc – điều này cũng quy công hơn nửa năm ở chung, ở trong mắt bọn họ Chu Tử Mặc không còn là người ngoài. Hai ông bà thì thầm với nhau, còn tỏ vẻ tiểu con dâu thật rất không sai..
Ở trong đoàn phim, sau một hồi ăn tôm say, mọi người đều giống như được đốt lên hồn phách ăn hàng!
Trừ bỏ nhất định phải giữ hình dáng "văn nhược vô dụng" của Trầm Bình Chương, bốn diễn viên khác đều không cần hạn chế cân nặng!
Đúng là tốt phi thường.
Mỗi ngày sau khi kết thúc công việc, bốn người trải qua đơn giản hóa trang, thêm phụ tá của mình diễu hành len lỏi qua từng góc phố con đường, nơi nơi tìm kiếm mỹ thực, cũng không đi địa phương sang quý bao nhiêu, chỉ đi những tiệm nhỏ được người địa phương tiến cử, hoặc là xiên que chua cay đầu đường cuối ngõ, hay là cái lẩu vân vân.. cũng mệt bốn người không phải siêu sao thần tượng, không ai nhận thức hai diễn viên nước ngoài, Sử Đồng cùng Thường Sâm chỉ cần đeo kính đổi kiểu tóc liền an toàn, hai người đều từ tầng dưới chót hỗn đi lên, có thể giả dạng khí chất của tiểu nhân vật.. dù có ai cảm thấy được bọn họ quen mặt, cũng không dám suy đoán bọn họ chính là đại minh tinh.
Điện ảnh quay chụp hai tháng, bọn họ ăn suốt hai tháng.
Ăn mặt mày hớn hở, lưu luyến quên về.
Thường Sâm cùng Sử Đồng một lần nữa cảm thụ được cảm giác bắc phiêu ngày trước, mà hai bạn bè nước ngoài cũng trải qua một hồi hun đúc thay da đổi thịt!
Lúc mới đến, hai người nói Hán ngữ gập ghềnh, mười câu có tám câu nghe không hiểu. Hai tháng sau, toàn bộ đều một ngụm tiếng Bắc Kinh, hơn nữa đối với những câu: « Cái này bao nhiêu tiền? » « Cái này gọi là gì? » « Ăn quá ngon! » « Lại đến hai chuỗi » linh tinh đều nắm giữ thành thạo, hơn nữa Meyriat, người không biết còn tưởng rằng nàng căn bản lớn lên trên đất Trung Hoa..
Hai diễn viên Trung Quốc lúc này nghiêm trang ngẫm nghĩ: Sau này còn có loại chuyện tốt như vậy, nhất định phải dùng kỹ xảo cường đại biểu đạt thái độ "Đây là cái quỷ gì a không dễ ăn một chút nào", đem hai người bạn nước ngoài không quen đồ ăn Trung Quốc lừa gạt, sau đó bọn họ tiếp tục chia nhau.. Hắc hắc hắc..
Nhưng cùng thời khắc đó, hai người bạn nước ngoài cũng kiên định một ý nghĩ – mỹ thực Trung Quốc quả nhiên danh bất hư truyền! Sau này vô luận gặp được cái gì, đều phải vâng chịu tinh thần dũng cảm nếm thử, tuyệt không thể chần chờ như hôm nay! Vạn nhất bị ai trộm đi, cướp đi, lừa dối đi rồi đây? Thật sự vô cùng nguy hiểm!
Giờ này khắc này, trong nhà.
Trầm ba ba đang cầm vò rượu thiếu hơn phân nửa của mình khóc không ra nước mắt.
Trầm mẹ ở bên cạnh khuyên hắn:
- Không phải còn lưu cho ông thật nhiều sao? Hơn nữa là Mặc Mặc đưa cho ông, nấu cơm chỉ dùng một chút làm sao vậy? Đây không phải thuận tay sao? Cũng xem như lấy của dân dùng cho dân!
- Bà còn dám nói là thuận tay?
Trầm ba ba luôn mang theo khí chất học giả nho nhã, nhưng mà hôm nay giống như một nhi đồng bị trộm kẹo:
- Tôi rõ ràng giấu được kín như vậy! Lúc ở nhà bà đã luôn trộm dùng, hai vò rượu tôi tiết kiệm cũng kiên trì chưa được nửa năm! Hiện tại Mặc Mặc lại cho hai đàn, bà vẫn không chịu hết hi vọng!
- Ha ha, vậy ông có ăn tôm say hay không vậy? Ông ăn còn hớn hở hơn ai khác!
Trầm mẹ vô tình chọc thủng hắn.
Nhắc tới nàng cũng không thích uống rượu, rượu gạo hay rượu nho cũng thế, nhưng trong lúc vô ý phát hiện dùng rượu của Mặc Mặc tặng làm thành gia vị, lúc làm đồ ăn chỉ cần bỏ vào một chút, có thể thu được hiệu quả tốt phi thường – hơn nữa tôm say cua say, mỗi một ngụm đều là hưởng thụ! Ngày hôm qua chạy tới tham ban, phát hiện đóng phim đúng là chuyện khổ sai a! Mấy diễn viên cùng nhân viên đoàn phim thật làm người yêu thích, vì thế Trầm mẹ vung tay quyết định hôm nay lại đi, mang tôm say mình sở trường nhất làm cho bọn họ nếm thử đồ ăn tươi.
Mỗi lần Trầm ba ba đều cãi bướng, nhưng có lần nào hắn giấu rượu không cho vợ biết? Hắn cũng rất thích ăn đồ ăn bỏ thêm rượu đâu..
Hắn phát hiện hôm nay trên bàn còn có tôm say, tuy đau lòng nhưng vẫn thật thỏa mãn, một người ăn hết cả khay tôm.
Kết quả sau đó lại theo lệ thường đi thăm dò xem bảo bối của mình.. trời ạ, sao lại thiếu nhiều như vậy!
Hỏi Trầm mẹ, Trầm mẹ thản nhiên đáp:
- Nga, cái đó sao! Tôi làm thật nhiều tôm say, đưa đi cho Mặc Mặc bọn họ, đều là nhi đồng ngoan, mỗi người có thể phân được vài con tôm nếm thức ăn tươi.
Sấm sét giữa trời quang! Trầm ba ba cảm giác cũng may mình không bị bệnh tim, bằng không nghe xong lời này nhất định đã nhập viện.
Vì thế hôm nay đoàn phim kết thúc công việc về nhà, Chu Tử Mặc cùng Trầm Bình Chương đều phát hiện – hai ông bà giận dỗi nhau, không ai thèm để ý tới ai.
Nga, lần này bọn họ đi qua, vốn không muốn ở lại khách sạn, hoặc là dứt khoát ở trong nhà mới mua của Trầm Bình Chương – nhưng nhà còn chưa kịp trang hoàng, sao có thể ở đây? Ở khách sạn cũng không tiện chiếu cố đứa con a! Vì thế biệt xoay rốt cục đáp ứng ở lại trong nhà của Chu Tử Mặc – điều này cũng quy công hơn nửa năm ở chung, ở trong mắt bọn họ Chu Tử Mặc không còn là người ngoài. Hai ông bà thì thầm với nhau, còn tỏ vẻ tiểu con dâu thật rất không sai..
Ở trong đoàn phim, sau một hồi ăn tôm say, mọi người đều giống như được đốt lên hồn phách ăn hàng!
Trừ bỏ nhất định phải giữ hình dáng "văn nhược vô dụng" của Trầm Bình Chương, bốn diễn viên khác đều không cần hạn chế cân nặng!
Đúng là tốt phi thường.
Mỗi ngày sau khi kết thúc công việc, bốn người trải qua đơn giản hóa trang, thêm phụ tá của mình diễu hành len lỏi qua từng góc phố con đường, nơi nơi tìm kiếm mỹ thực, cũng không đi địa phương sang quý bao nhiêu, chỉ đi những tiệm nhỏ được người địa phương tiến cử, hoặc là xiên que chua cay đầu đường cuối ngõ, hay là cái lẩu vân vân.. cũng mệt bốn người không phải siêu sao thần tượng, không ai nhận thức hai diễn viên nước ngoài, Sử Đồng cùng Thường Sâm chỉ cần đeo kính đổi kiểu tóc liền an toàn, hai người đều từ tầng dưới chót hỗn đi lên, có thể giả dạng khí chất của tiểu nhân vật.. dù có ai cảm thấy được bọn họ quen mặt, cũng không dám suy đoán bọn họ chính là đại minh tinh.
Điện ảnh quay chụp hai tháng, bọn họ ăn suốt hai tháng.
Ăn mặt mày hớn hở, lưu luyến quên về.
Thường Sâm cùng Sử Đồng một lần nữa cảm thụ được cảm giác bắc phiêu ngày trước, mà hai bạn bè nước ngoài cũng trải qua một hồi hun đúc thay da đổi thịt!
Lúc mới đến, hai người nói Hán ngữ gập ghềnh, mười câu có tám câu nghe không hiểu. Hai tháng sau, toàn bộ đều một ngụm tiếng Bắc Kinh, hơn nữa đối với những câu: « Cái này bao nhiêu tiền? » « Cái này gọi là gì? » « Ăn quá ngon! » « Lại đến hai chuỗi » linh tinh đều nắm giữ thành thạo, hơn nữa Meyriat, người không biết còn tưởng rằng nàng căn bản lớn lên trên đất Trung Hoa..