Đam Mỹ Tôi Trùng Sinh Để Đi Tìm Sự Thật - MâyKanTrang/KT

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi MâyKanTrang, 2 Tháng chín 2024.

  1. MâyKanTrang KT

    Bài viết:
    0
    Chương 40: Sứ giả.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Liên Nhật đi theo Tiểu Nhất ra phòng khách thì thấy nội giám đang đứng bên trong. Thấy cậu, ông cúi đầu, nói: "Tham kiến Vương gia. Nô tài phụng khẩu dụ của hoàng thượng, thỉnh ngài nhập cung."

    Vương Liên Nhật nghe xong liền uống thuốc rồi đi thay y phục, theo thái giám tiến thẳng vào cung.

    Trong đại điện, văn võ bá quan đã tề tựu đông đủ. Trên thềm cao, ngai vàng đặt chính giữa, Vua E ngồi uy nghi, ánh mắt sâu khó lường. Hắn khoác long bào đen thêu rồng vàng uốn lượn, đai ngọc siết chặt eo. Trên đầu đội miện ngọc khảm hồng ngọc, vài chuỗi châu khẽ lay động theo từng cử động kiêu ngạo. Tay hắn đeo nhẫn huyết dụ, ngón tay gõ nhẹ lên ngai vàng, ánh mắt lười biếng quét qua triều thần mà mang theo sự khinh bạc lạnh lẽo.

    Vương Liên Nhật bước vào điện, áo bào khẽ lay động theo từng nhịp chân vững vàng. Đến giữa sảnh, cậu dừng lại, chắp tay cúi mình hành lễ theo đúng quy củ, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự tĩnh lặng mà không hề né tránh.

    Giọng nói cậu trầm ổn: "Thần Vương Liên Nhật, tham kiến bệ hạ."

    Trên ngai vàng cao ngất, Vua E lười biếng dựa vào long ỷ, một tay nâng chén ngọc, chậm rãi đưa lên môi. Hắn nheo mắt nhìn xuống, như đang ngắm nghía một món đồ chơi thú vị.

    "Ái khanh đã lâu không vào cung diện thánh." Giọng nói hắn vang lên, nhẹ mà sắc, đủ để cả sảnh im bặt: "Trẫm nghe nói khanh không khoẻ, lòng còn chút lo lắng. Nay thấy khanh vẫn đứng đây, cũng yên tâm phần nào."

    Vương Liên Nhật hơi nâng mắt, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lễ độ mà xa cách: "Tạ ơn bệ hạ quan tâm, thân thể thần đã khỏe hơn nhiều rồi."

    Vua E đặt chén xuống kỷ, khớp ngón tay khẽ gõ, phát ra âm thanh lanh lảnh, nói: "Vậy thì tốt. Trẫm đang định cử một sứ đoàn sang Tuyên quốc bàn chuyện bang giao. Khanh là con trai tiền đế, xuất thân cao quý, cốt cách hơn người, lại am hiểu lễ nghi. Trẫm thấy không ai thích hợp hơn khanh đi làm sứ giả lần này."

    Một lời tuy nhẹ, nhưng rơi xuống lại tựa tảng đá đè nặng trên lòng điện. Bao ánh mắt của văn võ bá quan đổ dồn về phía Vương Liên Nhật.

    Cậu bình thản chắp tay, hơi cúi đầu, không lộ vẻ kháng cự cũng không tỏ vẻ ngoan ngoãn, đáp: "Thần tuân chỉ. Chỉ không biết, bệ hạ còn có điều gì căn dặn thêm chăng?"

    Ánh mắt vua E nheo lại, bên môi lướt qua một nét ý vị khó dò: "Chỉ cần thay trẫm mang lễ vật sang Tuyên quốc, đàm phán sao cho bang giao thuận hòa. Chuyện còn lại.. trẫm tin tài trí của khanh."

    Hắn hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói trầm xuống, gần như thì thầm:

    "Chớ quên, khanh mang họ Vương. Mỗi lời khanh nói ra, thiên triều đều mang lấy thể diện."

    Vương Liên Nhật nắm chặt tay trong tay áo. Nhưng mặt vẫn mỉm cười, ánh mắt chạm thẳng vào đôi con ngươi lạnh lẽo kia, chậm rãi đáp: "Thần tất không dám để bệ hạ thất vọng."

    Trong phút giây ấy, bầu không khí như căng ra thành một sợi tơ mỏng manh – chỉ chờ gió khẽ lướt qua là đứt phựt. Nhưng cuối cùng, vua E bật cười khẽ, phất tay ra hiệu lui.

    Vương Liên Nhật lui xuống, lưng thẳng tắp, bóng áo dài quét nhẹ nền điện, mang theo một tia đối nghịch âm thầm mà kiên định.

    Vào xe ngựa, Vương Liên Nhật chửi thầm. Tuyên quốc nổi tiếng tàn nhẫn, khó lường. Sang đấy nếu không cẩn thận đàm phán thất bại thì mạng nhỏ này cũng khó giữ. Trong cung có sứ giả nhưng Vua E lại không dùng, muốn chính Vương Liên Nhật làm sứ giả. Này chẳng khác nào đưa vào chỗ chết.

    Cậu thở dài, trong đầu đã hiện lên hình ảnh đáng sợ của vua Tuyên quốc với cây đao to khổng lồ, sắc nhọn, một nhát chém bay cậu.

    Yuu an ủi: "Đừng sợ, nguyên chủ làm được thì cậu cũng làm được!"

    Vương Liên Nhật uể oải, ngả người ra sau: "Nhưng tôi không phải nguyên chủ."

    Yuu cũng đến cạn lời, nó cũng lo lắng không kém, sợ cậu xảy ra chuyện. Dù sao, kịch bản bây giờ cũng đang có những thay đổi. Không ai có thể đoán trước được trong tương lai liệu sẽ xảy ra chuyện gì.

    Khi xe ngựa vừa dừng lại trước cổng, tiếng nói như chú chim non của Vương Kiều Nhi từ xa truyền đến: "Ca ca về rồi! Ca ca về rồi!"

    Vương Liên Nhật vừa xuống xe đã bị một bóng hình nhỏ bé lao thẳng vào người. Vương Kiều Nhi nhìn lên cậu với ánh mắt to tròn, mang theo sự mong chờ: "Ca ca có mua gì cho muội không?"

    Vương Liên Nhật từ đằng sau giơ ra hai xiên kẹo hồ lô mà cậu mới mua ở chợ. Một xiên cho Vương Kiều Nhi, một xiên cho Nhất Nhật Anh. Vương Kiều Nhi thấy kẹo hồ lô thì hai mắt sáng lên. Vương Liên Nhật đưa một que cho cô bé, rồi đưa nốt que còn lại cho Nhất Nhật Anh đang đứng đằng sau cô.

    Đôi môi Vương Liên Nhật đưa lên thành hình vòng cung. Cậu khẽ cười, cảm giác mình như phụ huynh mỗi lần đi xa đều mang đồ ăn về cho trẻ trong nhà.

    Tiểu Nhị đi đến cạnh cậu, hành lễ rồi ghé sát vào tai cậu, khẽ hỏi nhỏ: "Vương gia, bệ hạ triệu người vào cung có chuyện gì vậy ạ?"

    Vương Liên Nhật nghe vậy thì nói với Nhất Nhật Anh và Vương Kiều Nhi: "Hai đứa đi chơi đi với Tiểu Tam đi, ta có chút việc."

    Vương Kiều Nhi ngầm hiểu ra ca ca mình đang muốn nói chuyện bí mật. Từ nhỏ, ca ca cô đã vậy rồi, hễ có chuyện nội bộ là không cho cô nghe cùng. Cô bé biết huynh trưởng muốn tốt cho mình nên cũng không tò mò, chỉ ngoan ngoãn nghe theo.

    Vương Kiều Nhi kéo Nhất Nhật Anh đi, cười nói: "A Anh, chúng ta ra vườn hoa chơi đi!"

    Nhất Nhật Anh không kịp định thần, một mạch bị cô bé kéo đi.

    "Hả?" – Tiếng hét trong phòng khách vang lên.

    Vương Liên Nhật đang ngồi trên ghế, trên tay cậu là một chén trà nóng, khói mờ nhạt từ đó bay lên. Cậu thổi nhẹ rồi uống một ngụm nhỏ. Trước mặt cậu là Tiểu Nhất, Tiểu Nhị và Dương Huyền, khuôn mặt ba người lộ rõ vẻ bất ngờ xen lẫn chút tức giận.

    "Như vậy chẳng khác gì tìm chết cả!" – Tiểu Nhất nói.

    "Làm như vậy để nhỡ thất bại thì có thể dùng nó làm lí do cho cái chết của người, còn nếu thành công thì được lợi cho hắn. Kế hoạch này cũng hay lắm." – Tiểu Nhị phân tích.

    Vương Liên Nhật đặt chén trà xuống, đôi mắt thâm sâu, nói: "Vậy nên ta quyết định đi xem, dù sao cũng không từ chối được."

    Dương Huyền khoanh tay, anh tựa vào cạnh cửa, giọng nói kiến định lên tiếng: "Để thần đi với người!"

    Vương Liên Nhật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Cậu thầm nghĩ dù sao thêm một người cũng bớt nguy hiểm, khả năng sẽ có lúc cần.

    "Không cần nhiều người, Dương Huyền đi với ta là được." Cậu nói: "Tiểu Nhất và Tiểu Nhị giúp ta trông coi Nhật Hoa Phủ trong thời gian ta không có ở đây."

    "Sáng mai người xuất phát ạ?" – Tiểu Nhị hỏi.

    "Chiều nay đi. Đi sớm về sớm."

    Tiểu Nhất nghe vậy thoáng bất ngờ, khuôn mặt có phần lo lắng: "Có phải sớm quá không? Bệnh của ngài.."

    Vương Liên Nhật cười, xua tay: "Không sớm, ta cũng khỏe lắm rồi."

    Nghe vậy, cô thở dài: "Vâng, vậy để tí thần bảo thiện phu đun thuốc cho người nhiều một chút để mang đi."

    Vương Liên Nhật uống một ngụm trà nữa rồi cười, nói: "Cứ như vậy đi nhé!"

    Tan họp, Vương Liên Nhật thấy bụng mình kêu inh ỏi, dù sao mới sáng sớm đã phải hồi kinh, đến giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng. Cậu đã nhờ Tiểu Nhất chuẩn bị cho mình một phần ăn rồi đi ra ngoài.

    Bỗng lúc này, cậu để ý đằng sau gốc cây có một cái đầu màu đen lấp ló ở đấy. Thấy cậu nhìn về hướng này, nó chui tọt vào, nấp sau thân cây. Vương Liên Nhật khẽ cười, cậu nhận ra đó là Nhất Nhật Anh.

    Nhất Nhật Anh đã trốn Vương Kiều Nhi để đến chỗ cậu. Cậu bé cũng muốn biết chuyện gì xảy ra với Vương Liên Nhật khi cậu hồi cung. Nhưng vì có ngoài của có Trì Diêm canh nên cậu thể lại gần nghe được, chỉ có thể sử dụng năng lực của mình để nghe lén.

    Nhất Nhật Anh từ khi sinh ra trong cơ thể đã có một luồng sức mạnh kì lạ. Mẹ cậu đã dặn cậu nhất định không được nói với ai, vì khi nói ra, cậu có thể sẽ bị đuổi giết đến tận cùng. Nó được gọi là ma pháp, một loại năng lực siêu nhiên.

    Nhất Nhật Anh ngó đầu ra lần nữa nhưng không thấy Vương Liên Nhật đâu. Trong lúc cậu bé đang khó hiểu thì từ đăng sau truyền đến tiếng nói: "Đệ làm gì ở đây vậy?"

    Nhất Nhật Anh giật thót tim, cậu từ từ quay đầu lại thì thấy Vương Liên Nhật đã đứng đằng sau từ lúc nào và đang nở một nụ cười có phần trêu ghẹo. Nhất Nhật Anh nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi: "Đệ xin lỗi, đệ không có ý nghe lén mọi người bàn chuyện đâu!"

    Thấy cậu bé như vậy, Vương Liên Nhật bật cười. Cậu nổi lên tính trêu ghẹo, nói: "Ta đã hỏi gì đâu mà đệ đã trả lời rồi?"

    Nhất Nhật Anh nghe vậy thì ngơ người, khuôn mặt cậu bé cũng thoáng chốc ửng đỏ. Cậu lắp bắp mãi không nói ra được một từ.

    Vương Liên Nhật bật cười lần hai. Trêu Nhất Nhật Anh cũng khá vui đó chứ. Cậu xoa cho Nhất Nhật Anh một đầu rối mù, nói: "Không trách đệ, trẻ con vốn dĩ hay tò mò. Chỉ là, đây là hành đồng xấu, sau này đừng làm thế nữa."

    Nhất Nhật Anh đưa tay chạm lên mái tóc rối như tổ quạ của mình, khẽ ngước mắt lên nhìn Vương Liên Nhật, nhỏ giọng đáp: "Vâng."

    Vương Liên Nhật không trêu cậu nữa, tính đi ăn thì bỗng bị một giọng nói làm cho đứng hình: "Đệ muốn đi cùng huynh!"

    Vương Liên Nhật tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại: "Hả?"

    Nhất Nhật Anh cũng nhắc lại lần nữa, ánh mắt cậu không có chút gì là nói đùa: "Đệ muốn đi cùng huynh đến nước láng giềng bàn chuyện bang giao!"

    Vương Liên Nhật nhanh chóng dập tắt ý nghĩ đó của cậu trong một câu: "Không được."

    Nhất Nhật Anh nhíu mày, cậu không phục mà hỏi lại: "Tại sao ạ? Đệ không làm cản trở huynh đâu." Cậu ấp úng: "Chỉ là.. chỉ là.. muốn bảo vệ huynh thôi.."

    Vương Liên Nhật ôm trán, thầm nghĩ mình yếu đến nỗi cần một đứa nhóc bảo vệ sao? Cậu quay đi, nói: "Nguy hiểm lắm. Có Dương Huyền đi cùng ta rồi nên không sao đâu. Đệ ở lại phủ tập luyện chăm chỉ đi."

    Nhưng lời chưa kịp nói ra hết thì đã bị Nhất Nhật Anh chặn lại. Cậu nắm lấy tay áo của Vương Liên Nhật, giọng kiên định, nói: "Đệ muốn đi! Xin huynh hãy cho đệ đi cùng!"

    Bàn tay Nhất Nhật Anh nắm chặt, như thể nếu Vương Liên Nhật không đồng ý thì sẽ không thả ra, khiến một góc áo của cậu nhăn lại. Thấy ánh mắt kiên quyết ấy của cậu bé, Vương Liên Nhật cũng đến bất lực, không biết nên giải thích về độ nguy hiểm của chuyến đi này như thế nào cho y hiểu.

    Hai người đang giằng co với nhau thì trên cây "phựt" xuống một hình bóng kèm theo giọng nói: "Hai người đang làm gì vậy?"

    Người đó là Dương Huyền. Khi anh đang đang định đi về để giao việc cho các thành viên thì thấy Vương Liên Nhật với Nhất Nhật Anh đang nói gì đó, hình như rất cam go. Anh thấy Nhất Nhật Anh còn đang kéo áo Vương Liên Nhật nên quyết định lại xem thử.

    Dương Huyền treo ngược mình trên cây, hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"

    Vương Liên Nhật ôm trán tỏ vẻ bất lực, đáp: "Anh Anh nhất quyết muốn đi cùng, nhưng chuyến đi này quá nguy hiểm. Ta không biết nên giải thích như nào cho y hiểu, ngươi giải thích giúp ta đi."

    Vương Liên Nhật tưởng Dương Huyền sẽ giúp mình giải thích, nhưng không. Anh nhảy xuống, đưa tay khoác lấy vai Nhất Nhật Anh, đáp: "Không cần giải thích, thần thấy cho thằng nhóc này cũng được! Cũng tiện rèn luyện thực tế luôn."

    Vương Liên Nhật nghe vậy thì xịt keo cứng ngắc. Lại quay xuống thấy Nhất Nhật Anh đang nhìn mình với đôi mắt đáng thương, trong đầu cậu lúc này hiện lên hình ảnh của một chú cún nhỏ đang cụp tai, cụp đuôi. Đôi mắt ấy như nhìn xuyên tim, xuyên gan của Vương Liên Nhật. Cuối cùng cậu cũng chịu thua, nói:

    "Được rồi, ta cho đệ đi." Cậu dặn: "Nhưng phải luôn theo sát ta, không được chạy lung tung."

    Nhất Nhật Anh nghe vậy thì vui vẻ gật đầu: "Vâng."

    Trong lòng cậu lúc này đang thầm nghĩ vị ca ca này của mình đúng là chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng.
     
  2. MâyKanTrang KT

    Bài viết:
    0
    Chương 41: Sứ giả (2).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lộc cộc, lộc cộc.." – Tiếng bánh xe ngựa lăn trên con đường đất đá.

    Xe đã khởi hành được một canh giờ. Bên ngoài, ánh nắng hoàng hôn chiếu qua từng ngóc ngách, rải rác khắp khu rừng. Bóng cây in lên mặt gỗ của chiếc xe ngựa đang di chuyển phía dưới.

    Vương Liên Nhật ngồi trong đó, trên tay còn cầm một cuốn sách mà cậu mới mua khi đi ngang qua chợ. Bên cạnh cậu là Nhất Nhật Anh, y đang chống tay lên bệ cửa sổ, đôi mắt đăm chiêu nhìn những hàng cây lướt qua bên ngoài.

    Trì Diêm được phân công lái xe ngựa. Kì thực kĩ thuật lái xe của cậu siêu tốt, dù con đường này nhiều sỏi đá nhưng đi lại khá êm, không bị xóc nảy quá nhiều. Trên nóc xe, Dương Huyền gập tay ra sau rồi gối đầu lên, miệng ngậm một thân cỏ, nhắm mắt, đang ngân nga bài hát nào đó.

    Vương Liên Nhật dù đọc sách nhưng vẫn để ý xung quanh, cậu thấy mấy lần Nhất Nhật Anh nhìn trộm sang bên này nhưng khi cậu nhìn lại thì y lại đưa mắt ra chỗ khác. Vương Liên Nhật trong lòng thở dài, cậu cười trừ, thầm nghĩ tâm tư của người trẻ tuổi đúng là viết hết lên trán rồi.

    Nhất Nhật Anh bên này, cậu nhìn Vương Liên Nhật là có hai mục đích. Thứ nhất là xem sắc mặt Vương Liên Nhật có mệt hay đau không. Còn thứ hai đơn giản là ngắm nhìn thôi. Vị ca ca này của y ngũ quan hài hòa, da trắng, môi hồng, lại còn thêm ánh nắng chiếu vào khiến vẻ đẹp như được nhân lên gấp mấy lần.

    Nhất Nhật Anh thấy Vương Liên Nhật chăm chú đọc sách thì cũng tò mò không biết y đang đọc cái gì. Cậu lên tiếng cắt ngang bầu không khí im lặng ấy: "Ca ca, huynh đang đọc gì vậy?"

    Vương Liên Nhật dù khẽ đáp nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào những dòng chữ: "Chỉ là tiểu thuyết thường tình thôi."

    Nhất Nhật Anh tiến lại chỗ cậu, nghiêng đầu, nhìn vào sách xem cậu đang đọc tiểu thuyết gì. Nhưng éo le nỗi, cậu không biết chữ. Nhìn những dòng mã trước mặt khiến y quay cuồng đầu óc.

    Vương Liên Nhật cũng quên béng mất Nhất Nhật Anh không biết chữ. Thấy cậu bé tiến lại đọc cùng, cậu nói: "Nếu đệ muốn, ta cho đệ cuốn khác đọc."

    Nhất Nhật Anh nhìn cậu, phán một câu xanh rờn: "Không cần, đệ không biết chữ."

    Vương Liên Nhật nghe vậy liền xịt keo cứng ngắc. Cậu ôm trán, thầm nghĩ khi về nhất định phải dạy chữ cho cậu bé.

    Vương Liên Nhật gượng cười. Cậu có chút ngượng vì mới nhắc đến nỗi đau của Nhất Nhật Anh.

    "Vậy để ta dạy cho đệ vài chữ, có gì về nhà ta sẽ dạy lại từ đầu."

    "Được ạ."

    Nhất Nhật Anh lấy trong ống tay áo ra một cuốn sách và một chiếc bút lông. Vương Liên Nhật mới đầu có hơi bất ngờ nhưng rồi cũng không thấy có gì lạ, bởi ống tay áo trong truyện cổ trang còn được gọi là "Túi Càn Khôn" mà.

    Nhất Nhật Anh đưa sách, bút cho cậu, nói: "Huynh dạy ta viết tên huynh đi."

    Vương Liên Nhật đồng ý.

    Cậu cầm cây bút, uốn lượn vài đường là ra ba từ "Vương Liên Nhật". Nét chữ cậu mềm mại nhưng rắn chắc.

    Nhất Nhật Anh chăm chú nhìn ba từ trước mắt, trong mắt cậu lóe lên một ánh sáng. Vương Liên Nhật thấy khuôn mặt thích thú của cậu thì cười nhẹ. Cậu lại đưa bút lên uốn lượn vài dòng nữa.

    Khi viết xong, Nhất Nhật Anh một mặt đầy dấu hỏi chấm: "Đây là?"

    Vương Liên Nhật cười: "'Nhất Nhật Anh', tên của đệ đấy."

    Nhất Nhật Anh với đôi mắt to tròn nhìn cậu, bên trong như có ngìn ngôi sao thay nhau sáng lấp lánh. Vương Liên Nhật như bị hiệu ứng lấp lánh đấy của cậu bé làm chói mắt mà quay đầu đi.

    "Vậy từ 'ca ca' thì sao?" – Nhất Nhật Anh hỏi.

    Vương Liên Nhật cũng nghe theo mà viết cho cậu bé. Cứ như vậy, những từ ngữ không theo hàng dọc hàng ngang mà được viết ra hết trang này sang trang khác. Mỗi một từ ngữ viết ra, Nhất Nhật Anh đều chăm chú nhìn như đang học thuộc rồi viết lại phía dưới. Nhìn cậu bé như vậy, Vương Liên Nhật không thể không cảm thấy mình đang dạy trẻ lớp một viết chữ.

    Vương Liên Nhật ngáp một cái rõ dài. Vì trưa phải chuẩn bị để khởi hành nên cậu không có thời gian ngủ, bởi vậy mà giờ Vương Liên Nhật mới ngáp ngắn, ngáp dài như thế.

    Bên cạnh cậu, Nhất Nhật Anh vẫn đang say mê ngắm nhìn những dòng chữ.

    Vương Liên Nhật tựa đầu ra sau tính ngủ một lúc. Rèm cửa sổ bay phấp phới, đôi mắt cậu nhìn theo những hàng cây ngoài đó, tựa như đang để suy nghĩ của mình bay theo gió.

    Trong vườn của một cung điện sa hoa, lộng lẫy, Vương Liên Nhật đang ngồi trên thảm dưới gốc cây. Bóng cây đổ xuống, đôi khi có những tia nắng len lỏi qua những tán lá, in lên tấm thảm xọc hồng trắng ấy. Trên đó còn có giỏ trái cây và rất nhiều bánh ngọt, trông như đang đi cắm trại vậy.

    Bên cạnh cậu có một đứa trẻ với mái tóc dài đang xõa xuống, trắng như tuyết. Điều đặc biệt là đứa trẻ ấy có tai thỏ nhưng lại có sừng và đuôi rồng, trông như đang hóa trang thành thú nhân vậy. Nó đang ăn cái bánh ngọt trong tay.

    "Chờ thêm mấy năm nữa tôi sẽ có một đồng nghiệp để sai vặt rồi." Giọng của đứa trẻ ấy là một bé trai.

    Vương Liên Nhật lấy chai sữa dâu bên cạnh, cậu uống một ngụm rồi cười đáp: "Sai vặt gì chứ? Công việc của cậu cũng đâu nhiều."

    "Không nhiều à? Tôi đang giúp cậu nghe một nhìn lẻ một lời cầu nguyện đây, đau đầu chết mất."

    "Càng nhiều lời cầu nguyện thì sức mạnh của cậu không phải càng tăng đó hay sao? Sứ mệnh của chúng ta đã là thế rồi."

    "Rồi rồi." Cậu bé ấy thở dài rồi bất chợt nhìn về phía trước, nói: "Tập xong rồi kìa."

    Vương Liên Nhật cũng theo đó nhìn ra phía trước. Cậu thấy một cậu bé khác đang chạy lại phía mình. Ánh nắng vàng chiếu lên khuôn mặt mang nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng ấy của cậu, chỉ là.. không nhìn rõ mặt thôi.

    Vương Liên Nhật sựt tỉnh.

    Cậu thầm nghĩ vừa nãy chỉ là mơ thôi sao? Nhưng giấc mơ đấy thật kì lạ.

    Lúc này Vương Liên Nhật mới để ý đầu mình đã gục lên vai Nhất Nhật Anh. Hơn nữa, cậu bé còn lấy tay mình bịp tai cậu lại. Đôi mày y nhíu xuống, đầy cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ đến mức không để ý Vương Liên Nhật đã tỉnh từ lúc nào.

    "Có chuyện gì vậy?"

    Nghe thấy giọng nói, Nhất Nhật Anh quay đầu lại nhìn: "Huynh tỉnh rồi à?"

    Vương Liên Nhật ngồi thẳng dậy, khẽ gật đầu. Lúc này cậu mới nghe thấy bên ngoài có tiếng "keng keng" của kim loại khi chạm vào nhau, kèm theo đó là những tiếng la. Vương Liên Nhật đoán nhanh trong thời gian mình ngủ đã có chuyện xảy ra. Dù vậy nhưng xe ngựa vẫn chạy đều, dường như những điều bên ngoài không làm dán đoạn nó.

    Nhất Nhật Anh đứng lên: "Lúc nãy có thích khách, chúng cầm vũ khí, lao về phía xe ngựa đang chạy. Thống lĩnh bảo chuyện này để y giải quyết, chúng ta cứ ngồi trong đây là được."

    Thực ra không cần Nhất Nhật Anh nói cậu cũng tự biết. Chắc chắn là tên bạo quân kia làm. Thuê người ám sát cậu trên đường, chắc chắn là để kiểm tra thực lực cùng những người bên cạnh cậu.

    Bỗng giác quan thứ sáu của cậu cảm thấy có luồng sát khí đang ập tới. Vương Liên Nhật nhanh chóng đưa tay ra, bắt chọn lấy mũi tên bay từ cửa sổ vào. Nó vừa vặn cách đầu Nhất Nhật Anh một xăng – ti – mét.

    Nhất Nhật Anh lúc này mới giật mình quay sang thì thấy cảnh đó.

    Vương Liên Nhật không để cậu định thần lại mà ngay lập tức kéo cậu vào lòng, ôm chặt lấy như đang bảo vệ.

    Tiếng nói của Trì Diêm từ đằng trước truyền vào: "Hai người không sao chứ?"

    Vương Liên Nhật lên tiếng: "Không sao."

    Nhất Nhật Anh lúc này đang ngồi trong lòng Vương Liên Nhật. Khuôn mặt cậu bé áp vào ngực bên trái của cậu. Nhất Nhật Anh có hơi sững sờ vì hành động đấy của cậu. Cậu nghe tiếng tim đập thình thịch của Vương Liên Nhật bên tai mình.

    Nhất Nhật Anh nhớ lại những lần ngủ cùng Vương Liên Nhật. Trong không gian yên tĩnh ấy, cũng nhờ tiếng tim của y mà cậu có thể yên tâm ngủ ngon. Lần này, khi nghe tiếng tim của Vương Liên Nhật, cậu bé lại cảm thấy nó có vẻ nhanh hơn những lần đấy. Có vẻ y đang lo lắng.

    Sau khi bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, Vương Liên Nhật mới thở vào nhẹ nhõm mà buông lỏng tay.

    "Được rồi."

    Vương Liên Nhật cười nhẹ, quay xuống nhìn cậu bé đang trong lòng mình thì thấy khuôn mặt cậu ửng đỏ. Vương Liên Nhật có hơi bối rối, nghĩ mình đã ôm chặt cậu bé quá nên mới thế liền lo lắng hỏi: "Đệ.. đệ có sao không?"

    Nhất Nhật Anh đáp: "Đệ không sao, chỉ là.. có chút nóng thôi."

    Mùa hè mà ôm như thế thì nóng cũng là chuyện đương nhiên, Vương Liên Nhật cười gượng, gãi gãi nói: "Xin lỗi đệ nhé, phản ứng tự nhiên mà thôi."

    Nhất Nhật Anh đứng dậy, ngồi xuống cạnh cậu, nghiêng đầu nhìn về phía y, cười nhẹ nói: "Huynh không cần xin lỗi, huynh cũng là vì ý tốt muốn bảo vệ đệ nên mới thế, đệ còn chưa cảm ơn huynh hết lời mà huynh đã xin lỗi đệ rồi."

    Dương Huyền bỗng kéo nhẹ rèm cửa ra, ngó đầu xuống, nói: "Vương gia, trời tối rồi, chúng ta xuống ngựa nghỉ ngơi thôi."

    Vương Liên Nhật nghe vậy mới để ý, quả thực trời đã tối. Cậu đáp: "Được, vậy chọn một nơi nghỉ qua đêm đi."

    Nếu tính toán theo tốc độ này thì tầm năm ngày nữa thì sẽ đến Tuyên quốc, song còn phải mất thêm hai ngày mới tới phủ, như vậy thì tổng cộng cả đi lẫn về là hơn hai tuần.

    Khu rừng vào ban đêm rất đáng sợ, tối om, chỉ có tiếng lá cây xào xạc cùng tiếng côn trùng kêu. Nhưng ở đó bỗng có một nơi phát ra ánh sáng vàng, cam mờ nhạt trông không hài hòa với màu sắc của khu rừng tẹo nào cả.

    Ánh lửa bập bùng, trên đó còn đang nướng một con nai và vài con cá mà Dương Huyền cùng Nhất Nhật Anh bắt được. Vương Liên Nhật ngồi trên gốc cây, trên tay cậu còn cầm một cành khác đang vẽ vời trên nền đất dưới chân.

    "Huynh uống thuốc đi."

    Vương Liên Nhật ngẩng đầu lên thì thấy Nhất Nhật Anh đang đứng đó, trên tay cầm một bát thuốc đen xì đưa về phía cậu. Vương Liên Nhật nhận lấy, cậu đã tạm thời quen với cái mùi vị của nó rồi nên một hơi uống cạn, chỉ là.. vẫn có chút buồn nôn.

    Bỗng có cái gì đó chạm vào môi cậu, Vương Liên Nhật nhìn sang thì thấy Nhất Nhật Anh đang đút kẹo cho mình. Cậu bé cười nhẹ, nói: "Huynh uống thuốc rồi thì ăn kẹo đi cho đỡ đắng."

    Vương Liên Nhật có phần bất ngờ, hỏi: "Đệ còn mang theo kẹo à?"

    Nhất Nhật Anh gãi gãi má, khuôn mặt thoáng ửng đỏ, nhìn ra nơi khác, đáp: "Ừm, đệ nghĩ huynh sẽ cần nên đã mua khá nhiều."

    Vương Liên Nhật tươi cười, có một người em trai quan tâm mình như thế này đúng thật tốt. Cậu không ngần ngại há miệng ra ăn viên kẹo trên tay Nhất Nhật Anh. Nhất Nhật Anh có phần giật mình nên rụt tay về, mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn.

    Vị đắng trong miệng cậu đã bị vị ngọt của kẹo lấn áp. Vừa thơm lại vừa ngọt khiến tâm trạng cậu tốt hơn rất nhiều.

    Bên kia, Dương Huyền và Trì Diêm đang vừa nướng thịt vừa nói chuyện. Đôi khi còn phát ra tiếng kêu đau của Trì Diêm vì bị cốc đầu.

    Nhất Nhật Anh lặng lẽ ngồi xuống cạnh cậu, ngẩng đầu lên nhìn trời sao.

    Vương Liên Nhật lên tiếng hỏi phá tan bầu không khí im lặng đó: "Ừm.. đệ đi đường dài có mệt không?"

    Nhất Nhật Anh nhìn sang chỗ cậu, đáp: "Câu đó phải để đệ hỏi huynh mới đúng, thân thể huynh sao rồi, có đau ở đâu không?"

    Vương Liên Nhật cười nói: "Ta khỏe rồi, không còn đau nữa."

    Nhất Nhật Anh trầm ngâm nhìn cậu, ánh mắt mang theo sự đau lòng. Bỗng cậu đưa tay ra, lấy chân Vương Liên Nhật đặt lên đùi mình.

    Vương Liên Nhật bất ngờ, hỏi: "Đệ làm gì vậy?"

    Nhất Nhật Anh xoa bóp chân cho cậu, nhẹ nhàng đáp: "Ta xoa bóp chân cho huynh."

    Vương Liên Nhật khá bất ngờ, cậu cứ nghĩ mình giấu kĩ lắm rồi, ai ngờ vẫn bị y phát hiện. Quả thực chân cậu khá đau, giống kiểu đau nhức xương khớp.

    Cậu nhìn Nhất Nhật Anh đang nghiêm túc xoa bóp chân cho mình. Quả thực rất dễ chịu.

    Bỗng đằng sau phát ra tiếng loạt xoạt. Bốn người cảnh giác nhìn về hướng đó. Dương Huyền và Trì Diêm cũng vào thế chuẩn bị rút kiếm.

    Lúc này, nơi phát ra tiếng động xuất hiện một bóng hình. Khi bóng hình đó gần hơn mọi người mới bất ngờ.

    "Ơ? Vương gia, Dương thống lĩnh, Trì Diêm? Sao mọi người lại ở đây?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...