Đam Mỹ [Edit] Đại Đạo Diễn - Vô Y YoYo

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi GiangNgan, 13 Tháng ba 2025.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Đại Đạo Diễn

    Tác giả: Vô Y YoYo

    Thể loại: Đam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Số chương: Đã hoàn thành

    Chương 121 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Bình Chương chà xát hai tay cho nóng lên, nhẹ nhàng xoa quanh vùng bụng của hắn, hung hăng trừng mắt:

    - Nhận sai luôn nhanh hơn bất cứ ai khác! Nhưng biết sai vẫn phạm!

    Chu đạo diễn cười hì hì, cố gắng nhổm người hôn lên cằm của hắn.

    Trầm Bình Chương lập tức liền mềm xuống, lực đạo trên tay càng thêm nhẹ nhàng, đem Chu đạo diễn xoa thoải mái khẽ rên rỉ.

    - Không cho phép lên tiếng!

    - Ha? Nha..

    Mười mấy phút sau tài xế mới nhận được mệnh lệnh có thể đi qua lái xe.

    Trên đường, hai người một bên trò chuyện, một bên nhìn xem màn hình máy tính trên xe.

    Hiện tại đang truyền bá chính là trực tiếp cuộc họp báo vừa rồi, hiện giờ cuộc họp báo đã xong, trực tiếp đương nhiên cũng ngừng lại, nhưng bình luận vẫn còn tiếp tục, chỉ là chậm hơn rất nhiều mà thôi.

    - Ai, nam thần nếu không đi học thì lại trạch, muốn xem còn phải đi xem buổi họp báo công trắc trò chơi này, đối với người không chơi game như tôi mà nói quả thực lòng chua xót.

    - Mặc dù là cuộc họp báo trò chơi, nhưng thật sự là siêu cấp phúc lợi nha! Chẳng thể trách thường xuyên nói quân trang là thần vật, tôi sắp bị hai thanh niên bốc đồng thất thường này bức thành mê muội chế phục tà ác rồi 233333!

    - Cũng không biết khi nào thì Chu đạo diễn mới quay chụp phim mới đây? Hiện tại đã là thắng 7, năm trước có hai bộ phim chen chúc Oscar, chẳng lẽ năm nay biến thành 0? Không cần nha!

    - 23333, không ai cảm thấy được hai người này thoạt nhìn đặc biệt xứng sao? Hơn nữa nội dung phim tuyên truyền cũng thật có nội hàm đi? Sửa ky giáp vẻ mặt thật hạnh phúc, nói mau! Có phải đem ky giáp xem thành người nào đó hay không!

    - Vừa tưởng tượng, quả thực là..

    - Cùng bị ảnh hưởng..

    Máy tính có thể lên mạng, phi thường nhanh gọn, chỉ là cần đánh chữ thì khá khó khăn, lúc một người thì Chu Tử Mặc trực tiếp dùng quang não điều khiển, thay đổi thành nhiều tài khoản chà cảm giác tồn tại trong khu bình luận, trang nghiêm tìm được niềm vui, thật là vui vẻ! Nhưng hiện tại còn có người bên cạnh, phải ẩn núp quang não, vì thế chỉ có thể nhìn người khác chà bình.

    Lại một lát sau đợi tới 12h, khu bình luận đột nhiên rót vào một cỗ thế lực mới.

    - Dưới 16 tuổi chỉ cho phép đổ bộ trò chơi một giờ là cái quỷ gì?

    - Trời ạ không cần tàn nhẫn như vậy đi, tôi kỳ thật chỉ còn thiếu hai ngày đã được 18 tuổi cầu buông tha!

    - Cái gì? Còn có người làm ra trò chơi như vậy? Quả thật là lương tâm nghiệp giới a!

    Chu Tử Mặc ha ha cười, hắn tùy hứng như vậy, có bản lĩnh đi tới cắn hắn nha!

    Tập đoàn Côn Bằng xem như xuất đầu thật lớn trước mặt nhân dân cả nước.

    Cùng ngày nhân số đăng ký là tám triệu, trong vòng ba ngày đỉnh núi cao lên tới 15 triệu!

    Có được chiến tích như thế, mọi người đều sợ ngây người! Mà mọi người luôn quen thuộc Chu Tử Mặc, cũng rốt cục ngoài tiếng xưng hô Chu đạo diễn, còn thêm một danh hiệu xí nghiệp gia tuổi trẻ tài cao.

    Đồng thời bởi vì "Tinh chiến hoàn vũ" kiên trì nguyên tắc chế ngự trẻ vị thành niên chơi trò chơi, tuy rằng hi sinh một bộ phận ích lợi ngắn hạn, nhưng theo lâu dài mà xem, chẳng những làm cho tập đoàn Côn Bằng thắng được hảo cảm thật lớn của công chúng, như vậy còn biến thành "doanh tiêu đói khát" cũng càng thêm hấp dẫn nhiệt tình của người chơi nhập trú!

    Cho nên thật chẳng thể trách cư dân mạng lại trêu ghẹo gọi Chu Tử Mặc trên thực tế là một Ultraman, hoặc là hoa tinh hay hồ ly tinh, bởi vì đối với một thanh niên chưa đầy 20 tuổi như hắn mà nói, đạt được đủ loại thành tựu quả thực làm cho người ta không biết nên nói như thế nào.

    Với độ phân phối máy tính của niên đại này mà xem, võng du chất lượng như vậy thật sự là không khả năng nhấc lên phong trào càng cao hơn! Mà coi như miễn cưỡng vận hành, phỏng chừng nhân số online mười mấy hai mươi ngàn đều có thể khiến nó biến thành bị kẹt giữ lại! Kết quả chẳng những không bị kẹt, ngược lại còn trơn mượt đến bay lên, máy phục vụ vẫn bộ dáng thành thạo trơn tuột, điều này thật không có khoa học!

    Mọi người đều biết càng là tinh dồn, cần chiếm dụng không gian dung lượng càng lớn! Cùng đạo lý còn có âm tần vân vân, giống như độ tinh dồn của "Tinh chiến hoàn vũ", bảo thủ phỏng chừng không có mấy trăm G thì dứt khoát không cần bàn nữa! Nhưng trên thực tế đây? Tổng cộng chỉ dùng hơn hai trăm M!

    Tập đoàn Côn Bằng có phải nắm giữ kỹ thuật nén số liệu tiên tiến gì hay không vậy?

    Toàn bộ công ty trò chơi trong ngoài nước nhất thời đem ánh mắt dừng trên hình ảnh, trong lòng mỗi người cầm quyền đều ngứa ngáy – cầu cùng chung a! Chúng tôi thậm chí có thể ra giá cả mua quyền sử dụng!

    Đáng tiếc ai cũng biết kỹ năng trung tâm như vậy, người ta trừ phi đầu óc bị nước vào, nếu không sẽ không khả năng dùng đổi tiền.

    Quả thực làm người tổn thương..

    Bên kia Chu Tử Mặc vô sự một thân nhẹ, lại trạch trong nhà không muốn nhúc nhích.

    Hôm nay một mình hắn ở nhà lên mạng, trên bàn bày đủ loại ăn vặt, có mặn ngọt, tuyệt đối mỹ vị, còn tràn ngập tình yêu.. dưới thân là sô pha dành cho người lười mềm mại thoải mái, bên trong điều hòa là 27 độ, trong thời gian mọi người vì cuộc sống bôn ba, phú một đời Chu đạo diễn lại vượt qua ngày lành của phú nhị đại, làm cho người nhìn thấy nhất định sẽ phi thường hâm mộ ghen tỵ hận.
     
    Nghi Phuc thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Đại Đạo Diễn

    Tác giả: Vô Y YoYo

    Thể loại: Đam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Số chương: Đã hoàn thành

    Chương 122 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng nét mặt bây giờ của Chu đạo diễn, thoạt nhìn không có vẻ thích ý.

    Hắn mờ mịt ngồi ngẩn ra trong chốc lát, thật lâu sau mới thở dài một tiếng.

    Thật sự là nhàm chán vô cùng a a a a!

    Lên mạng không có ý nghĩa, xem ti vi cũng không thú vị, bơi lội không hứng thú, dù là điểm tâm cũng không còn hấp dẫn.. trong biệt thự lớn như vậy, giữa ban ngày ban mặt cũng chỉ có một mình hắn, rõ ràng là giữa trưa hè nắng gắt chói chang, lại làm cho người ta cảm giác lạnh lẽo hư không tịch mịch.

    Trầm Bình Chương cũng nhận ra trạng thái tinh thần của Chu đạo diễn không đúng lắm, có nhiều lần mời hắn cùng đi trường học, muốn nghe khóa thì nghe khóa, không thì có thể đi thư viện hao mòn nửa ngày. Tuy rằng nghe có chút nhàm chán, nhưng có hai lần Chu đạo diễn thật sự tâm động, đều đã thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, kết quả vừa đẩy cửa – sóng nhiệt cuồn cuộn ập tới a! Lúc đó hắn liền rụt chân trở về, hơn nữa dù đánh chết cũng không muốn đi ra.

    Ngồi ngẩn người nửa ngày, rốt cục Chu đạo diễn bi phẫn hiểu được – không ngờ mình đã bị tiểu yêu tinh vận mệnh không tiếng động cải biến! Biến thành người điên cuồng với công việc mà kiếp trước không cách nào lý giải nổi! Cũng giống như anh họ hoặc chú bác ngày trước, lấy công tác làm niềm vui, một ngày không cho công tác thì cảm thấy không thoải mái, nhất định phải cầm hồ sơ tư liệu mới cảm thấy đầy đủ!

    Hắn từng cảm thấy được toàn bộ người điên cuồng trong công việc đều thuộc quần thể đầu óc có bệnh a!

    Tối hôm đó Trầm Bình Chương về tới nhà thế nhưng không tìm được Chu đạo diễn như con mèo lười núp trên giường, sô pha, bể bơi, bồn tắm! Sau đó lục soát toàn bộ phòng, mới ở trong phòng sách tìm được hắn! Mà lúc đó trên trán Chu đạo diễn buộc một băng gấm màu đỏ, mặt trên viết lên hai chữ phấn đấu hẳn là do chính hắn tạo ra, hai tay đặt trên bàn phím, mười ngón tung bay, hai mắt tỏa sáng, dù là động tĩnh đẩy cửa của Trầm Bình Chương cũng không nghe thấy, hiển nhiên đã hoàn toàn đầu nhập vào công việc của mình!

    Trầm Bình Chương giật mình, liền dựa vào khung cửa bình tĩnh nhìn Chu đạo diễn hồi lâu.

    Người đàn ông chăm chỉ làm việc luôn anh tuấn nhất – Trầm Bình Chương cảm giác mình giống như hiểu được tinh túy của những lời này.

    Bởi vì lúc này Chu đạo diễn thật sự anh tuấn tới mức cả người đều sáng lên!

    Không quấy rầy hắn, Trầm Bình Chương lặng lẽ lui ra ngoài.

    Hắn đi vào bếp làm canh trứng phù dung mùa hè mà Chu đạo diễn thích ăn nhất, tôm bóc vỏ Long Tỉnh, dưa leo trộn, cá hấp, mộc nhĩ trộn mù tạc.

    Mùi thơm thực vật cũng không đem Chu đạo diễn câu dẫn đi xuống, đến cuối cùng vẫn là Trầm Bình Chương đi lên kêu người.

    Đã qua vài ngày, vô luận Trầm Bình Chương nấu món gì khẩu vị của Chu đạo diễn cũng không được tốt lắm.

    Tuy không cần lo âu bị béo lên, nhưng mắt thấy người yêu uể oải không phấn chấn, trong lòng Trầm Bình Chương thật sốt ruột!

    Nhưng hôm nay hết thảy đã khác!

    Khi người ngồi cùng bàn ăn uống thật tốt, thật dễ dàng kéo theo cảm xúc, do đó khẩu vị của chính mình cũng đi theo tốt hơn.

    Thu thập xong bàn ăn, Chu Tử Mặc như gấu Koala bám trên lưng Trầm Bình Chương, vô sỉ để cho hắn cõng đi.

    Trầm Bình Chương hỏi:

    - Vừa rồi em đang viết cái gì?

    Chu Tử Mặc miễn cưỡng trả lời:

    - Kịch bản thôi, còn có thể là cái gì?

    - Lại có tư tưởng mới sao?

    Trầm Bình Chương nhíu mày, có chút hăng hái hỏi:

    - Về cái gì? Nói nghe thử xem?

    Không đợi trả lời, hắn còn nói thêm:

    - Em đừng nói, để cho anh đoán thử xem – không phải là loại phi thường có nội hàm, là phim văn nghệ hướng vào Oscar đi?

    Chu Tử Mặc kỳ quái liếc hắn:

    - Vì sao lại đoán là phim văn nghệ?

    - Bởi vì em từng nói qua mình muốn quay chụp tác phẩm có chiều sâu không phải sao?

    Trầm Bình Chương khẽ cười, xem ra chính mình đã đoán sai.

    - Em nói như vậy khi nào?

    - Em đã quên? Lúc dự Oscar a! Lúc đó còn có đạo diễn Lý Quỳnh..

    - Em chỉ là nói như vậy, loại sự tình này làm sao có thể xác định a, nảy sinh ý tưởng nào thì cứ làm cái đó thôi, vì muốn "có chiều sâu" mà bức bách chính mình làm ra bộ phim không ốm mà rên làm gì. Hứng thú mới là động lực tiến bộ của nhân loại đâu!

    - Được rồi, được rồi.

    Trầm Bình Chương lau tay ôm Chu đạo diễn đi ra phòng khách, hai người ôm nhau ngồi trên sô pha:

    - Vậy hiện tại em hứng thú là cái gì? Có để ý cùng anh chia nhau hưởng lợi hay không?

    - Đương nhiên rồi!

    Chu Tử Mặc xoay người nằm trong lòng Trầm Bình Chương, hưng trí bừng bừng nói:

    - Chuyện xưa này bắt nguồn từ trước kia em thường xuyên làm một giấc mộng.

    Trẻ con nha, thiên tính thích chơi bùn chơi sâu chẳng hạn, ngồi xổm trong hoa viên, xem con kiến chuyển nhà, bọ rùa ăn lá cây, hoặc là con nhện kết võng thật lớn, có sâu bọ muỗi bay qua dính vào, sau đó con nhện chậm rãi quấn tơ quanh sâu bọ, tiếp tục chậm rãi làm thịt.

    Sau đó còn có con giun, ruồi muỗi, bọ cánh cứng đấu đá lung tung, thiêu thân nơi nơi đẻ trứng..

    Tổng cộng trong phạm vi địa phương còn chưa được một thước, đủ chủng loại giống phong phú như một thế giới đầy đủ.

    Cứ như vậy chơi một ngày, xem một ngày, cũng không chán.

    Sau lại đột nhiên có một ảo tưởng.

    Nếu nhân loại bị rút nhỏ, tỷ như 3cm thì sao? Thế giới này đối với hắn mà nói sẽ biến thành bộ dáng gì nữa?
     
    Nghi Phuc thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Đại Đạo Diễn

    Tác giả: Vô Y YoYo

    Thể loại: Đam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Số chương: Đã hoàn thành

    Chương 122 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu hắn thậm chí không biết mình rút nhỏ, tựa như là biến dạng, buổi sáng tỉnh lại vừa mở mắt, liền phát hiện bản thân mình đang ở trong một khu rừng thực vật xum xuê, nơi nơi đều là quái thú.

    Con nhện lớn như tấm thớt, con giun dữ tợn đáng sợ như quái thú cấp sử thi.

    Không biết từng có bao nhiêu người cẩn thận quan sát qua những con sâu nhỏ này.

    Và không biết có bao nhiêu người biết được một khi những sinh vật này phóng lớn vô số lần thì đáng sợ cỡ nào!

    Mấy trăm năm qua, kỳ thật tác phẩm điện ảnh truyền hình của nhân loại, trong tác phẩm văn học toàn bộ hình tượng kinh điển đều đến từ những tiểu côn trùng này – một phương hướng là biến thành lớn, một phương hướng là biến nhiều, trong gien của nhân loại, liền đối với "thật lớn" cùng "dày đặc" đều có sự sợ hãi thiên nhiên.

    Cho nên Chu Tử Mặc cấu tứ ra chuyện xưa này, nói đơn giản cũng không phải thường đơn giản.

    Khái quát mà nói, chính là vài người đột nhiên thu nhỏ lại chỉ còn 3cm, sau đó ở trong "cây cối" thám hiểm. Tràn ngập nỗi sợ hãi cùng kinh dị, chín chết một sống.

    Đương nhiên bọn họ cũng gặp phải rất nhiều cảm động, ở thế giới khủng bố tràn ngập ý tứ hàm xúc kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, hai bên ủng hộ, chạy trốn trong bụi cỏ biến thành rừng cây thật lớn, tìm cách sinh tồn, một đường chứng kiến cũng càng hoang đường ly kỳ hơn cả tưởng tượng.

    Mà cuối cùng của chuyện xưa, tự nhiên là bọn họ thuận lợi biến lớn trở về.

    Tiếp tục nhìn lại, nguyên lai địa phương làm cho bọn họ giãy dụa tuyệt vọng không phải là sân săn bắn của người ngoài hành tinh, cũng không phải là rừng rậm nguyên thủy hoang dã, đó chẳng qua là một vườn hoa bình thường hoang phế đã lâu, mà bọn họ mạo hiểm suốt vài ngày lại chỉ có khoảng cách biên giới hoa viên xa vài thước..

    Trầm Bình Chương lẳng lặng nghe, trong sự giảng thuật của Chu Tử Mặc hắn giống như quay về thời đại thơ ấu của mình, cho dù gia giáo tiếp tục nghiêm khắc, chỉ làm một bé trai cũng không thể bị nuôi thành tiểu thư khuê các, vì thế lên núi xuống biển, không có địa phương nào mà hắn không đi chơi qua.

    Cũng nhất thời hứng khởi dùng nước đổ vào ổ kiến, thấy chúng nó chuyển nhà chạy trốn; hoặc là rút cánh của con bướm dùng thân thể của chúng nó đút cho con kiến; đem con giun kéo đứt thành vài đoạn, thấy cực hạn sống lại của chúng nó ở nơi nào; dùng gậy cuốn đi lưới nhện, sau đó bẻ chân của con nhện; bắt lấy một con châu chấu, kéo chân sau bỏ vào trong ổ cỏ, chờ nó sinh con; đem côn trùng xanh xám phóng lên cây, dùng hộp quẹt đốt lên..

    Kỳ thật đều là những hành vi thật tàn nhẫn, nhưng lúc đó bản thân lại không cảm thấy được, ngược lại còn cùng bạn bè vui cười đùa giỡn, phi thường vui vẻ.

    Tin tưởng thời thơ ấu của mỗi người đều có những cảnh tượng tương tự như vậy.

    Cho nên tư tưởng của Chu Tử Mặc liền có vẻ đặc biệt dễ dàng gợi lên cộng hưởng của mọi người!

    Hai thanh niên trưởng thành ôm nhau hàn huyên từng chi tiết nhỏ, còn cầm kính lúp chạy ra ngoài xem con sâu – không nói là biến lớn, chỉ là dùng kính lúp phóng lớn cỡ nắm tay thấy rõ nếp uốn trên thân thể côn trùng, lông cứng dày đặc cứng rắn, vỏ cứng mặc áo giáp như cầm binh khí, mắt kép khiến người dựng tóc gáy, thật sự là dọa người, lại làm cho người ta có cảm giác trên sinh lý là không thích.

    Có một chút phi thường kỳ quái, khi một người nhỏ tuổi thì rất ít sợ sâu, có chút trẻ con tính khí dũng mãnh thậm chí còn có gan lớn đem sâu bóp vỡ! Nhưng đợi khi đã lớn, vẻ anh dũng của thời đại thơ ấu liền hoàn toàn tiêu tán, nhìn thấy con gián liền thét lên chói tai, nhìn thấy con nhện nói không chừng còn bị dọa khóc!

    Hai thanh niên nhìn sâu nhìn ra một thân nổi da gà, nhiệt độ không khí bên ngoài thật nóng, nhưng chẳng những không cảm thấy nóng, ngược lại còn cảm giác lạnh buốt.

    Nhưng nếu muốn quay chụp bộ điện ảnh này tra tấn tương tự còn phải không ngừng trình diễn. Bởi vì nếu muốn đạt tới hiệu quả chân thật, phải dùng tiêu bản xây khuông – còn phải cẩn thận quan sát động tác đặc điểm của chúng nó, thói quen hành vi, chờ các diễn viên diễn xong trước màn hình xanh, phải dùng kỹ thuật máy tính đem những con sâu này phóng lớn, cuối cùng làm đặc hiệu mới không có vẻ gì vụng về.

    Đây là một đại công trình.

    Mà lần này Chu Tử Mặc không muốn một mình thu phục.

    Hiện tại hắn có đoàn thể của chính mình!

    Việc nhỏ việc bẩn giao cho thủ hạ đi làm là được rồi! Đây là chân lý của quyền cao chức trọng!

    Vì thế nhóm kỹ thuật viên vừa chấm dứt hạng mục "Tinh chiến hoàn vũ", lại nhận được nhiệm vụ mới.

    Mỗi người phụ trách quan sát một loại côn trùng, sau đó dùng cố gắng lớn nhất dùng máy tính dựng đi ra! Phải tất yếu làm không được yếu kém! Không cần khoa trương nghệ thuật, chỉ cần tả thực!
     
    Nghi Phucchiqudoll thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Đại Đạo Diễn

    Tác giả: Vô Y YoYo

    Thể loại: Đam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Số chương: Đã hoàn thành

    Chương 123 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời ạ, đây là nhiệm vụ quỷ quái gì a.. Hơn nữa kỹ thuật viên được phân phối nhiệm vụ con giun, khóc không ra nước mắt, sinh vật nhuyễn thể đều thật đáng sợ! Đặt trong hộp đựng bùn đất uốn éo tới lui, còn bị yêu cầu phải xây dựng hình ảnh đủ loại góc độ chẳng hạn, vốn bị mùa hè nóng nực làm mất hết khẩu vị, hiện tại đảo ngược, trực tiếp phun lại phun cũng không cần tiếp tục ăn cơm đi!

    Chu Tử Mặc mời hai vị chuyên gia động thực vật học đến làm cố vấn.

    Có quan hệ đến tập tính của côn trùng, còn có đặc thù của cỏ dại hoa dại, dùng vào tính thực tế, có thể chứa đựng độc tố gì hay không chẳng hạn – phải biết rằng đem nhân loại thu nhỏ chỉ lớn cỡ côn trùng, bản thân có tính kháng độc cùng lực miễn dịch cũng sẽ bị giảm sút, vì sao lại có hình dung rắn độc lợi hại bao nhiêu, đều phải dùng câu nói "một phần nọc độc cũng đủ độc chết vài con voi" đây? Cùng một lượng độc tố, nếu là nhân loại bình thường thì có thể không cần để ý, nhưng làm nhân loại bị thu nhỏ chỉ cao 3cm, có thể chống đỡ được hay không?

    Tóm lại, muốn trở thành một đạo diễn xuất sắc, nhất định phải có khả năng khảo chứng.

    Qua loa đại khái chẳng hạn, làm người xem có lẽ hạnh phúc, nhưng nếu làm đạo diễn mà cũng qua loa đại khái, tích cực một chút người xem sẽ bị làm điên – mà người dưới tình huống bình thường cũng sẽ không cố ý đi tìm khổ cực, một lần bị bức điên, lần sau gặp lại vị đạo diễn này sẽ dứt khoát đi vòng qua hắn.

    Người có "dã tâm" như Chu Tử Mặc, đương nhiên cần trước khi quay phim đem toàn bộ đều chuẩn bị sẵn sàng!

    Nhóm kỹ thuật viên: Gặp được một ông chủ biết chịu trách nhiệm, chúng tôi mới là áp lực cực lớn..

    Từ khi có "công tác chính thức", Chu Tử Mặc lại bắt đầu hoạt bát xinh đẹp đi lên.

    Ăn cơm thật ngon, thân thể tốt lắm!

    Hơn nữa có thể tiêu hao tinh lực khổng lồ như vậy, cũng không thể làm cho một vài dục vọng của hắn ổn định được một chút, ngược lại càng thêm đòi hỏi lớn hơn.

    Về phần Trầm Bình Chương, "miệng nói không muốn nhưng thân thể luôn thật thành thực", chính là bản mẫu tốt nhất.

    Ai, nam nhân thật đáng buồn, không cần phải nói nữa.

    Đúng rồi, còn có một việc cần sầu muộn – New Line truyền đến tin tức, "Ma giới" đã quay chụp hoàn thành, chỉ còn lại chế tạo hậu kỳ, hỏi Chu Tử Mặc có thể hỗ trợ xử lý chế tạo đặc hiệu cho những đoạn cao triều của nội dung vở kịch hay không.

    Kỳ thật công ty phụ trách đặc hiệu hậu kỳ cho "Ma giới" cũng là đoàn thể tinh anh phi thường xuất sắc, bài trừ Chu Tử Mặc là người đến từ tương lai còn mở cúp, ở niên đại này bọn họ chính là đại biểu cho kỹ thuật đặc hiệu tốt nhất thời đại – mà cho dù có Chu Tử Mặc, bọn họ cũng không chịu thua, nghe nói công ty New Line muốn tìm người khác, tâm tình bọn họ sao có thể thoải mái?

    Liền trực tiếp bắn tiếng, hoặc là toàn bộ giao cho bọn họ chế tạo, hoặc là dứt khoát không tiếp! Bọn họ dùng một đoạn phim quay chụp chế tạo ra hậu kỳ đầy đủ, cung cấp một phần cho New Line, gởi một phần cho Côn Bằng – bình tĩnh mà xem xét, đích thật là chất lượng cao nhất thế giới.

    Đặc hiệu của Chu Tử Mặc đương nhiên thật cường đại, nhưng nghiêm khắc mà nói hiệu quả sở dĩ xông ra như vậy là nhờ có ngoại cúp, mà "Ma giới" là tảng lớn cấp sử thi đề tài thập phần rộng lớn, cho nên nhìn qua kỹ thuật của công ty Duy Tháp cũng không thua kém bao nhiêu.

    Công ty New Line lập tức chần chờ.

    Bên Côn Bằng nhanh chóng đưa ra phản hồi – một bộ phim vẫn nên bảo trì một phong cách cho thỏa đáng, nếu công ty Duy Tháp ưu tú như thế, bọn họ cũng không cần đi theo gom náo nhiệt. Hi vọng sau này vẫn còn có cơ hội hợp tác.

    Khéo hiểu lòng người như vậy, quả thực là lương tâm của giới giải trí a!

    Nhưng trên thực tế thì thế nào?

    Đoàn thể đặc hiệu của Chu Tử Mặc căn bản không có biện pháp phân thân!

    Vừa đến thời khắc mấu chốt, hoàn cảnh xấu không đủ nội tình liền nổi bật đi ra rồi. Tập đoàn Côn Bằng mới thành lập được một năm, bộ kỹ thuật mới gom đủ nhân tài có thể sử dụng, những người này một bộ phận cần bảo trì võng du "Tinh chiến hoàn vũ", một bộ phận cần duy trì trang web, còn có diễn đàn dưới tay vân vân. Một bộ phận còn phải trợ thủ cho bộ phim mới sắp tới của Chu Tử Mặc. Một bộ phận nghe theo lãnh đạo của Nhâm Nam Sinh..

    Chuyện trong nhà mình còn làm không nổi, chỉ đành buông tha bánh trái thơm ngon nhà người ta đưa tới.

    Vốn Chu Tử Mặc sắp quên "Ma giới", bị đột nhiên nhắc tới còn bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, hiện tại nếu thuận lợi liền giải quyết, thật sự ba bên đều vui vẻ.

    Hắn đem toàn bộ tinh lực trù bị cho quay chụp bộ phim mới.

    Nhắc tới lúc mới bắt đầu kế hoạch mới cũng không được thuận lợi.

    Sau khi nghe Chu Tử Mặc giải thích về bộ phim sắp quay, Trầm Bình Chương chợt nhíu mày nói:

    - Tuy rằng nghe thật thú vị, nhưng anh có cảm giác hình như mình từng gặp qua đề tài phim truyền hình tương tự ở đâu rồi..

    - Ha?

    Chu Tử Mặc có chút há hốc mồm, dù sao hắn không quen thuộc với tác phẩm điện ảnh truyền hình của niên đại này:

    - Anh xác định?

    - Ân, để anh tìm xem.
     
    Nghi Phuc thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Đại Đạo Diễn

    Tác giả: Vô Y YoYo

    Thể loại: Đam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Số chương: Đã hoàn thành

    Chương 123 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn lên mạng lục soát vài phút, rất nhanh một bộ phim truyền hình niên đại 80 cùng tên đã bị lục soát đi ra, nhìn xem giới thiệu vắn tắt nội dung vở kịch.. Trầm Bình Chương an ủi Chu Tử Mặc:

    - Ở trong sáng tác nghệ thuật, đôi khi sẽ có loại tình huống này, kỳ thật nhắc tới cũng chỉ là đụng phải ý tưởng "thu nhỏ sau đó thám hiểm trong vườn hoa sân sau" mà thôi, ai kêu chúng ta sinh ra muộn hơn có đúng hay không? May là còn chưa bắt đầu trù bị, bằng không chúng ta nghĩ đề tài khác?

    Chu Tử Mặc thật muốn bất tỉnh!

    Đại khái giống như là viết văn, người thứ nhất viết mang bên mình không gian là ai? Người thứ nhất viết vô hạn lưu là ai? Lúc mới xuất hiện, mọi người đều sẽ phi thường kinh diễm, nhưng qua thời gian dài, tựa như là xuyên không cùng sống lại, ý tưởng độc đáo biến thành quần chúng, mặt sau cùng gió nổi lên không dứt, cái gọi là pháp không trách đông, sẽ không ai cảm thấy được tác phẩm tiếp theo sau chính là đạo văn. Nhưng "đem người thu nhỏ" không tính là ý tưởng quần chúng, hơn nữa thám hiểm vườn hoa, thực vật côn trùng biến lớn gì gì đó, đây quả thực vỡ thành tiết tấu tai nạn xe cộ, nếu Chu Tử Mặc dám quay bộ phim như vậy, đến lúc đó thật không biết sẽ bị truyền thông cùng người xem trào phúng thành cái gì!

    Nhưng đây thật sự là hiểu lầm! Tính cả kiếp trước hắn cũng chưa từng nghe nói qua về bộ tác phẩm này!

    Sắc mặt Chu Tử Mặc trắng bệch trầm mặc hồi lâu, ngay lúc Trầm Bình Chương ngày càng lo lắng, hắn đột nhiên ngẩng đầu kiên định nói:

    - Bộ điện ảnh này em nhất định phải quay chụp! Chỉ cần đem quyền cải biên kịch bản mua lại là được rồi!

    Không có danh hào "kịch bản nguyên sang" thì thế nào? Quan trọng là quay thật vui vẻ, còn có thể làm tròn giấc mộng thời thơ ấu!

    Lúc còn chưa xuyên không thì Chu Tử Mặc đã nghĩ quay bộ phim tương tự thế này, nhưng loại đề tài này cần người thật làm đặc hiệu thì mới thú vị, biến thành hình thức phim hoạt hình thì đã không còn gì ý nghĩa. Cũng chính bởi vì vậy, hắn mới chậm chạp không làm điện ảnh, thêm tính cách có chút trạch, tiếp xúc với nhân loại quá nhiều vậy thì thôi đi..

    Sau khi xuyên không sự "bần cùng" đem tính cách hoàng tử bệnh già mồm cãi láo trị liệu hoàn toàn, hiện tại hắn không còn sợ dùng người thật quay phim, chút suy sụp nhỏ vậy làm sao đánh ngã được hắn!

    Biên kịch bộ phim "Anh đem nhi đồng thu nhỏ" tên là Stewart Gordon, Chu Tử Mặc nghĩ biện pháp liên hệ với hắn, để tỏ lòng thành ý hắn còn đích thân bay đi Mỹ một chuyến, cùng ông chú hơn 50 tuổi có hàm râu quai nón mặt đối mặt thương lượng một phen. Ông chú luôn tận sức theo đề tài khủng bố ngoài ý muốn lại là một người hiền lành cùng giỏi nói chuyện, đến cuối cùng khi Chu Tử Mặc tỏ vẻ muốn mua quyền cải biên kịch bản, Stewart phi thường nhanh chóng liền đáp ứng.

    - Có thể cùng đạo diễn trẻ tuổi xuất sắc như cậu hợp tác, là vinh hạnh của tôi.

    Tiếng cười của Stewart cơ hồ đinh tai nhức óc, từ lúc mới gặp mặt hắn luôn tỏ vẻ thật thưởng thức xem trọng Chu Tử Mặc, hơn nữa đối với việc hắn trở thành một trong những đạo diễn xuất sắc nhất thế kỷ này đều rất tin không hề nghi ngờ. Cuối cùng Stewart còn mở trừng hai mắt, tỏ vẻ chính mình năm đó không đem quyền sở hữu kịch bản bán đi thật sự là rất anh minh rồi!

    Đương nhiên là thật anh minh, năm đó công ty DisneyLand ra giá 30.000 đô la, đã nghĩ lấy đi bản quyền, mà bây giờ quyền cải biên kịch bản Chu Tử Mặc duy nhất đưa cho hắn 200.000 đô la.

    Ở nước Mỹ, toàn bộ người hành nghề điện ảnh chỉ sợ khổ bức nhất chính là quần thể biên kịch khổng lồ, thật sự là ôm tâm tình bán ra ma túy, lại kiếm số tiền rau củ, bao nhiêu người viết kịch bản cả đời cũng chưa được chọn dùng qua, cuộc sống quả thực là thất vọng. Giống như là Stewart, đã được xem như là nhân vật trung thượng tầng biên kịch, như vẫn như cũ chỉ được xem là giai cấp trung sản, miễn cưỡng có chút mặt mũi có thể nhìn mà thôi.

    Hết thảy đều kết thúc, trù bị mới xem như đi lên con đường phát triển đúng đắn.

    Lần này quay chụp có chút tương tự như khi quay "Atlantis", không quay ngoại cảnh, toàn bộ tình tiết đều hoàn thành trong studio, các diễn viên mặc quần áo nịt truyền cảm, toàn thân gắn đầy rậm rạp những mạch từ cảm ứng, sau đó hướng không khí làm ra vẻ kinh sợ, cười to, đánh nhau, chạy trốn vân vân, việc này phi thường không dễ dàng, bởi vì hiện trường quay chụp nhìn giống như kẻ ngu ngốc đang mộng du.

    Mà lần này "diễn viên nhân loại" tổng cộng chỉ có năm người, còn có hai diễn viên nước ngoài.

    Tuy hắn là người yêu nước, nhưng cũng không phải người theo chủ nghĩa chủng tộc ngu xuẩn, luôn vây quanh phạm vi Trung Quốc cũng không có ý tứ gì, cho nên xem phim tảng lớn của Hollywood, gần hai năm đều đặc biệt thích gia nhập vai áo rồng Trung Quốc, không tốn công phu còn có thể có cơ hội nhốt đánh vào thị trường Trung Quốc, quả thực là một vốn bốn lời!

    Diễn viên chính là người phụ trách "đùa bỡn chơi" Trầm Bình Chương – trong phim hắn là một người chơi nghệ thuật, anh tuấn.. lại câm điếc. Thân thể không trọn vẹn chẳng những không làm cho hắn tự ti, ngược lại có cảm giác căng ngạo tự đắc này vui, nhưng sau khi đột nhiên thu nhỏ, thế nhưng hắn lại chỉ có thể yếu đuối, nghiêm trang cản trở cùng trào tiếu.
     
    Nghi Phuc thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Đại Đạo Diễn

    Tác giả: Vô Y YoYo

    Thể loại: Đam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Số chương: Đã hoàn thành

    Chương 124 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Còn có một vai nữ tính, là hàng xóm của Trầm Bình Chương, lực lớn vô cùng, thô lỗ lại nhiệt tình, mỗi lần tranh cãi không lại người khác đều sẽ trực tiếp lựa chọn dùng vũ lực áp đảo, làm món ăn hắc ám, sau khi thu nhỏ mỗi lần gặp được nguy hiểm đều là nàng đem mảnh mai Trầm Bình Chương kéo chạy trốn.

    Tiếp tục là một cô bé khoảng 10 tuổi, miệng lưỡi bén nhọn bệnh công chua, nàng bởi vì tuổi còn nhỏ ngược lại càng nhanh thích ứng nhất, không sợ sâu, trải qua mạo hiểm thật thú vị lần này, nàng chơi đùa ầm ĩ, có thể nói là máy bay chiến đấu trong nhi đồng quậy phá.

    Một diễn viên nước ngoài khác là một đại mập mạp nặng ba trăm cân, bình thường đi đường đều phải suyễn, mỗi bữa cơm có thể làm thịt năm Hambuger khổng lồ, nhưng thật thà phúc hậu lại chịu mệt nhọc, sau khi thu nhỏ hắn thường xuyên đảm đương đi làm "mồi", vì đoàn thể sinh tồn làm ra cống hiến..

    Cuối cùng là một huấn luyện thể hình thoạt nhìn thật tráng kiện, đầy người cơ bắp, thật cho người ta cảm giác an toàn, nhưng trên thực tế là cái gối thêu hoa, gặp nguy hiểm kêu thét còn sắc nhọn hơn ai khác, ngất xỉu còn nhanh hơn ai khác, sau khi nguy cơ đi qua, hắn lại chết không thừa nhận, cãi bướng lại nương pháo, cố tình lại phi thường háo sắc.

    Trầm Bình Chương nhìn tư liệu diễn viên, dùng ngón tay chỉ vào vai huấn luyện thể hình cuối cùng, nói:

    - Không bằng người này dùng diễn viên Trung Quốc, đem cô bé đổi thành người ngoại quốc hoặc là hỗn huyết?

    Có một chút cần phải thừa nhận, thời đại nhi đồng, trẻ con hỗn huyết hoặc là Âu Mỹ sẽ có vẻ càng thêm linh khí đáng yêu – ít nhất với thẩm mỹ của người trong nước chính là như thế. Hơn nữa trước mắt Hollywood có vài ngôi sao nhỏ tuổi có thể được xem là thiên tài, rất nhiều cũng đã gia nhập qua những đoàn phim tác phẩm lớn, có kinh nghiệm, sẽ không tới nỗi không quen thuộc phương thức quay chụp "hư ảo" như vậy, cuối cùng lực biểu hiện hẳn là càng tốt hơn ngôi sao nhỏ tuổi của quốc nội rất nhiều.

    Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Trầm Bình Chương vừa chỉ ra, Chu Tử Mặc nghĩ vài giây lập tức xác định loại kế hoạch này hiển nhiên càng tốt hơn một chút.

    Hắn nghiêng đầu nhìn Trầm Bình Chương:

    - Về huấn luyện thể hình, có phải anh đã có xác định nhân tuyển thích hợp muốn giới thiệu cho em sao?

    - Đích xác có.

    Trầm Bình Chương cười cười:

    - Hơn nữa người này em cũng nhận thức, ở một trình độ nào đó hắn còn là ân nhân cứu mạng của em đâu!

    - A!

    Chu Tử Mặc kêu lên một tiếng:

    - Anh muốn nói là Sâm ca?

    Thường Sâm, ban đầu đảm nhiệm nhiều vai diễn áo rồng trong « Ngộ Không truyền thuyết », thông minh lại siêng năng, đối với việc đóng phim rất có tính nghiên cứu chuyên cần. Lúc trước có một tên lưu manh tên Tam Bính nhận ra Chu Tử Mặc, chui vào đoàn phim muốn nhân cơ hội tống tiền, lúc bổ nhào đi lên trực tiếp bị Sâm ca từng luyện võ đạp văng ra ngoài! Dù là Trầm Bình Chương cũng không phản ứng nhanh bằng hắn, nếu như không có một cước kia, Tam Bính có xúc phạm tới Chu Tử Mặc hay không thì không biết, nhưng nhất định có thể bổ nhào lên người hắn – thật sự là đủ ghê tởm.

    Bởi vì có một tầng sâu xa này, sau khi quay xong bộ phim « Ngộ Không truyền thuyết », Chu Tử Mặc đã đem Sâm ca tiến cử cho một đoàn phim đang quay chụp tác phẩm võ hiệp Kim Dung, sắm vai một phối hợp diễn trọng yếu. Có thể xem đây là ván cầu, Sâm ca cũng có công ty chính thức ký hợp đồng, con đường diễn nghệ xem như tiến vào chính quy.

    Vậy lúc sau như thế nào? Chu Tử Mặc hoặc là cả ngày vội vã choáng váng đầu óc, hoặc là trạch trong nhà không có việc gì, hắn không thích những buổi tụ họp trong giới giải trí, xưa nay cũng không thích tiếp những tiết mục tống nghệ linh tinh, ngay cả di động đều giao cho trợ lý bảo quản, mà trình tự của Thường Sâm cách Chu Tử Mặc có chút xa, hơn nữa tuy gọi là ân cứu mạng, phần lớn vẫn là cách nói trêu chọc, nhân sinh của Thường Sâm xem như đã có biến chuyển, vô luận là ai cũng không thể nói Chu Tử Mặc không biết điều không biết báo đáp. Bởi vậy Thường Sâm cũng không tiện liên hệ Chu Tử Mặc, Chu Tử Mặc nếu không nhớ nổi hắn, tình nghĩa xem như là chặt đứt, thế cho nên hiện tại Thường Sâm hỗn thế nào hắn hoàn toàn không biết rõ ràng.

    Trong đầu hắn hiện ra bộ dạng của Sâm ca – không tính là rất cao, đại khái cao khoảng 1m75, nhưng bởi vì xuất thân luyện võ cơ thể thật rắn chắc, duy nhất không đủ hoàn mỹ chính là khổ người thoạt nhìn không đủ lớn, phải biết rằng huấn luyện viên thể hình khác với cơ thể luyện võ, luyện võ sẽ có được cơ thể hình giọt nước, cũng có mỹ cảm, nhưng vào trong phim thì không có cảm giác trái ngược quá lớn khiến cho người như có lực đánh vào.

    Trầm Bình Chương nói:

    - Ân, anh có lưu ý qua vài bộ phim hắn tham dự, kỹ xảo biểu diễn thật không sai, nghe nói hiện tại đã có chút nhân khí, mà tính khí vẫn như trước kia biết cần cù lại thật thà, những đạo diễn diễn viên từng hợp tác với hắn đều có đánh giá rất tốt, vốn cũng không có gì, nhưng vừa rồi nhìn miêu tả trong tư liệu đột nhiên liền nhớ tới hắn.

    Hắn rất có hảo cảm đối với Thường Sâm, nhìn thấy người kia hắn lại nhớ mấy năm mình kiên trì trước kia, có bất cứ cơ hội nào đều phải liều mạng bắt lấy, nhưng vận mệnh luôn không chịu chiếu cố chính mình, mà cho dù là như vậy mình vẫn không chịu buông tha chính bản thân!
     
    chiqudoll thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...