Truyện Ngắn Như Hoa Rực Rỡ Một Lần - Rewrite

Discussion in 'Truyện Ngắn' started by Rewrite4future, Jul 11, 2025 at 12:37 PM.

  1. Rewrite4future

    Messages:
    346

    Như Hoa Rực Rỡ Một Lần


    Tác giả: Rewrite

    Tác phẩm được chuyển thể từ một câu chuyện có thật. Tên các nhân vật đã được thay đổi.

    Truyện nằm trong series truyện ngắn "Khu Vườn Bí Mật" lấy cảm hứng từ ca khúc "Sống Như Những Đóa Hoa"


    [​IMG]


    Như Hoa Rực Rỡ Một Lần


    (Bài thơ được trích từ chương 4 của truyện ngắn)

    * * *

    Nếu một mai mẹ hóa thành mây

    Xin con cười giữa tháng ngày đầy

    Tay nắm tay chị em dìu bước

    Gió thì thầm mẹ vẫn đâu đây.

    * * *

    Nếu một mai trời khuất bóng nhau

    Anh ơi đừng nắm chặt niềm đau

    Tình còn đó qua mùa xanh lá

    Hạnh phúc mình gieo đến kiếp sau.

    * * *

    Nếu một mai con về chiêm bao

    Gọi mẹ khẽ giữa ngọn chiều sao

    Mẹ cha tóc sương rơi im lặng

    Con cúi đầu khắc tấm lòng trao.

    * * *

    Nếu một mai không còn nắng mới

    Đừng buồn chi đời chẳng có lâu

    Chỉ xin giữ những ngày thật đẹp

    Đủ yêu thương để sống mai sau.

    - Hết-

    MỤC LỤC

    Chương 1: Ánh Nắng Ban Mai

    Chương 2: Bóng Tối Ập Đến

    Chương 3: Ánh Sáng Mong Manh

    Chương 4: Cuộc Chiến Vô Vọng

    Chương 5: Nhịp Đập Vẫn Còn

    - Hết-

    * * *​

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

    Tiểu thuyết:


    1.
    Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2.
    Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    =>
    DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Last edited: Jul 11, 2025 at 1:02 PM
  2. Đăng ký Binance
  3. Rewrite4future

    Messages:
    346
    Chương 1: Ánh Nắng Ban Mai

    [​IMG]


    Truyện được chuyển thể từ một câu chuyện có thật. Tất cả tên nhân vật đã được thay đổi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Minh ngồi trên sofa, bàn tay anh chạm vào cuốn sổ nhỏ đã sờn góc, như muốn giữ lấy chút ký ức còn lại của Linh. Ánh đèn phòng khách chiếu lên bức ảnh trên kệ, nơi Linh mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt sáng như ngày mọi thứ còn trọn vẹn. Vy, giờ đã 8 tuổi, cuộn tròn trong lòng anh, mái tóc tết hai bím cọ vào cánh tay anh. Thảo An ngủ say trên ghế bành bên cạnh, tấm chăn mỏng trượt khỏi vai, rơi xuống sàn. Minh khẽ kéo tấm chăn đắp cho Thảo An, rồi nhẹ nhàng mở cuốn nhật ký, giọng anh trầm, hơi run, như đang chạm vào ký ức mong manh.

    "Vy, nghe bố đọc nhé." Minh nói, ánh mắt vẫn dán chặt vào những dòng chữ nguệch ngoạc của Linh: "Mẹ con viết cái này.. Từ lâu rồi." Anh hít một hơi, lật trang đầu: "Vy, Thảo An, các con là tất cả của mẹ. Hôm nay mẹ thấy đau, nhưng mẹ sẽ không dừng lại. Vì các con.."

    Vy ngẩng lên, đôi mắt to tròn giống hệt mẹ dán chặt vào khuôn mặt bố: "Bố, mẹ viết gì về con?" Lời cô bé nhỏ nhẹ, pha chút tò mò xen lẫn nỗi buồn mà nó chưa hiểu hết. Minh mỉm cười, vuốt tóc con, cố giấu đi cái nghèn nghẹn trong cổ họng: "Mẹ viết con là chị gái mạnh mẽ. Mẹ tự hào vì con chăm em tốt lắm."

    Vy gật gù, đôi mắt sáng lên vẻ đồng tình, bàn tay nhỏ xíu mân mê góc cuốn nhật ký: "Con nhớ mẹ hay hát cho con ngủ. Mẹ hát hay hơn bố." Nụ cười con bé làm Minh nhói lòng. Anh nhìn bức ảnh Linh, thấy nụ cười của cô như đang đáp lại Vy. Một luồng gió lạnh len qua khe cửa, làm lay động bức ảnh Linh trên bàn thờ, như khơi lại nỗi nhớ mong manh. Minh hôn lên mái tóc Vy, lòng trĩu nặng nhớ về hơi ấm của Linh.

    Trong đầu anh, những ngày năm 2015 ùa về, rõ như vừa hôm qua. Linh đứng trong bếp, đeo tạp dề, cười tươi khi Vy chạy quanh đòi ăn bánh. Linh ở bệnh viện, áo blouse trắng, kiên nhẫn giải thích cho bệnh nhân. Linh ôm anh, thì thầm về đứa con thứ hai họ muốn có. Rồi cơn đau đầu tiên, cái cách cô giấu nó sau nụ cười. Minh nhắm mắt, cố xua đi hình ảnh ấy, nhưng nó vẫn bám lấy anh, như một vết cắt không lành.

    "Con có muốn bố đọc tiếp không?" Minh hỏi, thanh âm khàn đi. Vy reo lên, giọng trong trẻo vỡ òa trong không gian tĩnh lặng: "Mẹ viết gì nữa, bố? Về em Thảo An à?"

    Minh lật trang tiếp theo, nhưng ánh mắt anh lạc đi, chìm vào ký ức. Linh viết về cơn đau, về Vy, về hy vọng. Hôm ấy, tại Bệnh viện E, khi mọi thứ bắt đầu nghiêng ngả. Anh hít sâu, như thể đang bước vào một cánh cửa dẫn về quá khứ, về buổi sáng mà Linh còn ở đó, còn cười, còn là nhịp đập của cả gia đình. Ký ức ùa về buổi sáng năm ấy, nơi những lo âu đầu tiên chớm nở.

    Năm 2015, một buổi sáng như mọi ngày.

    Linh đẩy cửa phòng khám, tiếng bản lề kêu lẫn vào tiếng rì rầm ngoài hành lang. Linh chỉnh lại ve áo blouse trắng, thói quen trước mỗi ca khám, rồi lướt mắt qua xấp hồ sơ trên bàn. Mùi thuốc sát trùng phảng phất, quen thuộc như hơi thở. Linh thở dài nhẹ, rồi ngồi thụp xuống chiếc ghế quen thuộc, mở hồ sơ đầu tiên, nhưng một cơn đau nhói ở bụng khiến cô khựng lại, nét mặt thoáng chút đau đớn khi cơn co thắt ập đến. Hay tại tô phở tái sáng nay nhỉ? Cô tự hỏi, và ép mình mỉm cười khi bệnh nhân bước vào.

    Ông Hùng, dáng gầy, áo sơ mi bạc màu, lặng lẽ ngồi đối diện: "Bác sĩ Linh, đầu gối tôi lại đau, đêm qua ngủ không nổi." Ông nói, giọng trầm, đôi tay thô ráp gãi gãi đầu gối.

    Linh gật đầu đồng cảm, hơi nghiêng người về phía trước, giọng nhẹ nhàng: "Ông kể kỹ hơn đi, đau kiểu nào? Có sưng không?" Linh vừa gật đầu đồng cảm, vừa cặm cụi ghi chép tỉ mỉ, kiên nhẫn lắng nghe ông kể về những ngày làm xây dựng, về cái chân không chịu nghỉ ngơi, và về những triệu chứng gần đây. Cô xem xét kỹ lưỡng các tấm phim chụp đầu gối của ông, kê đơn thuốc, sau đó giải thích cách dùng thuốc, Linh nở nụ cười nhẹ, giọng đầy kiên nhẫn: "Ông cứ uống đúng liều, rồi tuần sau quay lại tái khám nhé." Khi ông rời đi, một đợt đau mạnh hơn ập đến, khiến cô bám mép bàn, hơi thở dồn dập.

    Ba giờ sau, cửa phòng bật mở, bác sĩ Hà bước vào, tay cầm xấp hồ sơ, tóc ngắn nhuộm nâu khẽ lòa xòa: "Linh, cậu xong ca chưa? Trông mệt thế." Hà nói, đặt hồ sơ xuống, mắt lướt qua gương mặt xanh xao của bạn.

    Linh ngước nhìn về phía Hà, nụ cười gượng gạo nở khẽ trên môi: "Mới sáng mà mệt gì, tại chưa uống cà phê thôi." Cô đáp, ánh mắt thoáng lảng đi.

    Hà nhíu mày, ngồi lên mép bàn, giọng lo lắng: "Này, đừng có ôm việc nhiều quá. Cậu mà ngã thì Minh với Vy ai sẽ chăm?"

    Linh bật cười, nhưng ánh mắt thoáng dao động: "Yên tâm, tớ khỏe như voi. À, bệnh nhân hôm qua thế nào rồi?" Cô đổi chủ đề.

    Cuộc trò chuyện kéo dài vài phút, cuối cùng Hà lắc đầu, đứng dậy, không quên dặn: "Nghỉ một chút đi, không là tớ mách Minh đấy." Khi cửa khép lại, Linh thả người xuống ghế, tay ôm bụng, mắt nhắm chặt. Hình ảnh Vy sáng nay, ôm cô trước cổng nhà, hiện lên rõ mồn một: "Mẹ về sớm nha." Vy đã nói, giọng trong veo.

    Linh đứng dậy, cầm hồ sơ tiếp theo đi đến khu vực bệnh nhân đang điều trị nội trú, một ngày dài như mọi ngày, mang theo cả niềm vui và nỗi lo không tên.

    Mặt trời dần ngả về tây khi Linh rời bệnh viện, cái bụng vẫn khiến cô khó chịu, bước chân cô chậm lại trên đường ra bãi xe.

    Chiếc xe máy lướt chậm trên con phố Hà Nội ngập ánh vàng nhạt của hoàng hôn, Linh vừa đón Thảo Vy từ trường, cô giảm ga khi đến khúc cua. Tiếng cười trong trẻo của Vy, ngồi trước, át cả tiếng còi xe, cái mũ bảo hiểm to xụ lắc lư mỗi khi cô bé ngoảnh lại: "Mẹ, con kể mẹ nghe, hôm nay con vẽ mẹ ở lớp!" Vy reo lên, giọng trong trẻo vỡ òa trong không gian, bàn tay nhỏ xíu chỉ về phía trước, như muốn mẹ chạy nhanh hơn.

    Linh vừa cười vừa nói với con, giọng dịu dàng: "Thế à? Mẹ trong tranh đẹp không?"

    "Đẹp lắm! Mẹ mặc áo trắng bác sĩ nè! Cầm ống nè!" Vy hào hứng.

    Linh liếc vào gương chiếu hậu, thấy đôi mắt to tròn của con sáng bừng, lòng cô ấm lên, xua tan mệt mỏi: "Con vẽ giỏi thế, tối mẹ treo tranh lên tường nhé." Cô nói, cố giữ giọng vui vẻ.

    Cô dừng xe bên một gánh bánh mì que, mùi thơm béo ngậy khiến Vy nhún nhảy: "Mẹ, mua hai cái nha!" Vy giơ hai ngón tay, cười toe toét. Linh gật đầu rồi với tay trao tiền.

    Bà bán hàng quen với vẻ mặt thân thiện, khẽ hỏi thăm: "Bác sĩ Linh hôm nay trông sắc mặt hơi kém đấy, nhớ giữ sức nhé."

    Linh chỉ cười đáp: "Dạ, cháu ổn, cảm ơn bác."

    Lên xe, Linh nhẹ nhàng buông lỏng tay ga, chiếc xe chậm rãi lướt đi như muốn giữ mãi khoảnh khắc Vy cười rúc rích bên vai, để Vy chỉ tay vào một chiếc xe buýt đỏ rực, hỏi: "Mẹ, xe đó to thế, chở được cả nhà mình không?"

    Linh mỉm cười, ánh mắt rạng rỡ: "Chắc chắn được, cả bố, mẹ, Vy, và cả bánh mì nữa!"

    Trong đầu Linh, hình ảnh Minh đứng trong bếp, đeo tạp dề, hiện lên. Cô nghĩ về bữa tối, về cái ôm của Minh, rồi tự hỏi: Mình có nên nói với Minh không? Linh lắc nhẹ đầu, mắt nhìn con đường phía trước, tự nhủ: Chắc không sao đâu!

    Ánh nắng cuối ngày hắt lên mặt đường, như muốn níu giữ khoảnh khắc này. Thảo Vy ôm mẹ chặt hơn. Con phố vẫn nhộn nhịp. Căn hộ nhỏ hiện ra sau khúc cua cuối, khung cửa sổ sáng ánh đèn như chào mừng hai mẹ con.

    Linh đẩy cửa bước vào, mùi thịt kho tàu từ bếp ùa ra, quấn quýt lấy tiếng cười giòn tan của Thảo Vy đang chạy ùa vào ôm bà nội. Linh đặt túi bánh mì que xuống bàn ăn. Vy nhanh nhảu lấy từ trong ba lô ra hai bức tranh rồi đi khoe khắp nhà, chiếc váy hoa của cô bé vẫn còn dính chút màu vẽ. Vy reo lên, giơ cao hai bức tranh nguệch ngoạc với niềm tự hào lấp lánh trong mắt: "Mẹ, bức này của mẹ nè! Con vẽ thêm tranh cho bố nữa!"

    Linh cười, nhưng một cơn đau nhói ở bụng khiến cô khựng lại: "Tranh đẹp lắm, con gái." Cô nói, giọng cố giữ vui vẻ, ngồi xuống để Vy leo lên lòng.

    Minh bước ra từ căn bếp nhỏ, mùi thức ăn bám theo sau, tạp dề vẫn dính nước, nụ cười hiền hậu làm căn hộ nhỏ sáng bừng: "Công chúa về rồi, để bố xem nào!" Anh nói, Minh nhấc bổng Vy lên cao, tiếng cười giòn tan của con bé vang khắp phòng khách nhỏ, khiến con bé ré lên thích thú.

    Linh nhìn hai bố con, lòng ấm áp, nhưng một thoáng mệt mỏi khiến cô khẽ nhăn mặt, che giấu bằng cách cúi nhìn bức tranh của Vy. Bà Lan cất giọng trầm ấm, đôi tay nhăn nheo đặt nhẹ túi cốm xuống bàn, tóc bạc búi gọn: "Linh, con về rồi! Mẹ mang ít quà quê lên, Vy thích cốm lắm." Bà nói, ánh mắt lướt qua Linh: "Trông con mệt, làm nhiều quá hả?"

    Linh mỉm cười gượng, đứng dậy nặng nhọc để cùng Minh dọn bàn: "Dạ, bệnh viện hơi bận thôi, mẹ đừng lo." Cô vào bếp, đứng cạnh Minh, lặng lẽ cắt rau, lắng nghe anh kể về ngày làm việc với nụ cười nhẹ: "Hôm nay anh ký hợp đồng mới, tối nay ăn mừng nhé." Minh nói, tay quàng qua vai cô.

    Linh gật đầu, nhưng đột nhiên khó thở, cô siết chặt dao, hít sâu. Minh không nhận ra, quay lại đảo nồi thịt, giọng hào hứng: "Vy bảo muốn cả nhà chơi gấp hạc tối nay. Em thấy sao?"

    Bàn ăn rộn ràng, Vy kể chuyện trường mẫu giáo, cái miệng nhỏ xíu không ngừng: "Cô bảo con vẽ giỏi nhất lớp!" Cô bé khoe, làm bà Lan bật cười: "Cái con Vy này giống y hệt bố nó hồi nhỏ, nghịch như giặc!"

    Minh giả vờ cãi: "Mẹ toàn kể xấu con!" Linh gật đầu, ánh mắt thoáng lo âu khó tả. Cô nhìn Vy, lòng trăn trở: Con bé cần một người em, nhưng mình còn đủ sức không?

    Minh nhận ra cô trầm tư, ngồi xuống, khẽ hỏi nhỏ: "Em ổn không? Hôm nay hơi im lặng."

    Linh lắc đầu, ôm anh: "Em chỉ hơi mệt, mai sẽ ổn thôi." Nhưng khi anh hôn lên trán cô, cô nhắm mắt, một dự cảm khiến cô thao thức, rồi nghĩ vẩn vơ. Đêm xuống, tiếng thở đều của Vy vỗ về căn phòng tĩnh lặng.

    Linh nhẹ nhàng gỡ tay Thảo Vy ra khỏi ngực mình, đặt con bé nằm ngay ngắn trên giường, cái chăn in hình gấu trùm kín vai. Vy ngủ say, miệng khẽ mỉm, đôi bím tóc lòa xòa trên gối. Linh cầm điện thoại, ánh sáng màn hình mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật vẻ đẹp xen lẫn mệt mỏi. Một cuộc gọi nhỡ từ ông Tâm, bố cô, hiện lên. Linh bấm nút gọi lại, ngón tay hơi run khi chờ tiếng bố bên kia đầu dây, giọng nhỏ để không đánh thức Vy: "Bố, khuya rồi, bố chưa ngủ sao?" Cô hỏi, ngồi xuống cạnh giường, tay vô thức chạm vào bụng.

    Giọng ông Tâm trầm ấm vang qua loa, lẫn tiếng gió đêm từ Ninh Bình: "Linh à! Bố khó ngủ, nhớ con với Vy nên gọi. Con bé thế nào?"

    Linh mỉm cười, kể: "Vy hôm nay khoe vẽ tranh cả nhà, bố phải thấy, nó vẽ bố nữa đấy!"

    Ông cười khàn: "Vậy hả? Lâu quá không gặp, dẫn cháu về quê đi, bố mẹ nhớ nó quá."

    Linh gật đầu dù bố không thấy, mắt nhìn Vy, nhớ những ngày nhỏ cô chạy khắp cánh đồng: "Dạ, con sẽ thu xếp." Cô nói, giọng hơi lạc đi. "Bố, bố mẹ khỏe không?" Linh đổi chủ đề. Ông Tâm kể về mùa màng, về cây mít sau nhà sắp chín.

    "Con khỏe không? Dạo này bận lắm hả?" Ông hỏi, vẻ lo lắng. Linh ngập ngừng, nhìn Vy ngủ, cô khẽ đáp: "Con ổn mà, bố mẹ đừng lo. Vy với Minh làm con vui lắm." Cô nghe tiếng ông thở dài, như thể ông đang lo lắng điều gì đó cho con gái: "Ừ, giữ sức nhé, dạo này trời bắt đầu lạnh rồi, con là niềm tự hào của bố mẹ." Ông nói, rồi chúc ngủ ngon.

    Linh gác máy, tiếng thở dài của bố như vẫn còn vương vấn trong không gian tĩnh lặng. Linh rời khỏi giường, bước chậm về phía bếp để lấy cốc nước. Cô đứng trước tủ lạnh, ngón tay lướt nhẹ trên bức ảnh gia đình đã ố vàng, nơi Minh cười rạng rỡ, Vy ôm cô, và bà Lan đứng sau. Một đợt đau dữ dội khiến cô dựa vào tường, hít thở sâu: "Mai mình phải đi khám." Cô lẩm bẩm. Trở lại giường, Linh ôm Vy, cảm nhận hơi thở con, lòng cầu nguyện: Mong là không có bệnh gì, cho mình thêm thời gian với con.

    * * *

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

    Tiểu thuyết:


    1.
    Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2.
    Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    =>
    DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
  4. Rewrite4future

    Messages:
    346
    Chương 2: Bóng Tối Ập Đến

    [​IMG]

    Truyện được chuyển thể từ một câu chuyện có thật. Tất cả tên nhân vật đã được thay đổi.
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Linh co người trên sofa, tay ôm bụng, mồ hôi lấm tấm trên trán. Tiếng Thảo Vy líu lo từ phòng ngủ: "Bà, kể chuyện tiếp đi!" vang lên, nhưng Linh chỉ nghe thấy nhịp tim mình đập loạn. Cô cố ngồi dậy, nhưng một đợt đau dữ dội như dao cắt khiến cô rên khẽ, làm rơi cuốn sách thiếu nhi trên tay. Minh vừa bước vào với cốc nước, sững người: "Linh, em sao thế?" Anh vội quỳ xuống, nắm tay cô, giọng hoảng hốt. Linh lắc đầu, giọng yếu: "Chắc.. Đau bụng thôi, anh đừng lo." Nhưng ánh mắt cô lạc đi, và Minh đã gọi taxi, không nghe cô cãi.

    Trong phòng cấp cứu Bệnh viện, ánh đèn trắng gắt chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của Linh. Linh nằm bất động trên giường, tay siết chặt tấm drap trắng như muốn kiềm giữ nỗi đau. Minh ngồi bên cạnh, bàn tay ấm áp nắm chặt tay cô như sợ buông ra sẽ mất. Bác sĩ phụ khoa, một người phụ nữ trung niên, bước vào, giọng trầm: "Bác sĩ Linh, tôi có kết quả đây."

    Linh khẽ gật đầu, cố nuốt trôi nghẹn ứ nơi cổ họng: "Nói đi, tôi chịu được." Cô nói, nhưng tay run lên. Vị bác sĩ phụ khoa trung niên cất giọng trầm, từng chữ như búa đóng đinh: "Thai nhi 8 tuần.. Không còn tim thai. Cần phẫu thuật ngay để tránh nhiễm trùng."

    Linh chết lặng, như thể cả thế giới vừa vụn vỡ trong lồng ngực cô. Nước mắt cô trào ra, lặng lẽ: "Tôi.. Tôi đã làm gì sai?" Cô thì thầm, tự trách.

    Minh ôm cô, giọng nghẹn ngào: "Không phải lỗi của em, Linh. Mình sẽ vượt qua." Nhưng Linh chỉ thấy hình ảnh Vy, cô bé đang chờ mẹ ở nhà với bà Lan, và một nỗi đau khác lớn hơn lời an ủi.

    Bác sĩ tiếp tục, giọng ngập ngừng: "Chụp CT còn phát hiện một khối u ở tuyến vỏ thượng thận. Cần sinh thiết, nhưng.. Có thể là ung thư."

    Minh ngã xuống ghế, hai tay ôm mặt, như muốn níu giữ chút hy vọng đang tan biến. Linh nhìn ra cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt ngoài kia như đang lụi tắt: "Còn bao lâu nếu không điều trị?" Cô hỏi, giọng lạnh lùng, như đang nói về bệnh nhân khác.

    Bác sĩ lắc đầu: "Chưa rõ, phải xét nghiệm thêm." Linh khẽ gật đầu, cố nuốt trôi nghẹn ứ nơi cổ họng, mắt nhắm chặt, nghĩ về Vy cười sáng nay, về Minh ôm cô tối qua.

    "Mình phải sống." Cô lẩm bẩm: "Vì con, vì anh." Một cơn gió lạnh len qua khe cửa sổ, mang theo hơi thở tĩnh lặng, như thì thầm về sự mong manh của đời người.

    Vài ngày trôi qua như trong cơn mộng mị, ánh sáng ban mai len qua rèm bệnh viện, kéo Linh trở lại với thực tại khắc nghiệt của những tờ kết quả xét nghiệm.

    Linh lật từng trang kết quả xét nghiệm, ngón tay run rẩy chạm vào tờ giấy. Cô nằm trên giường bệnh, ánh sáng ban ngày hắt lên khuôn mặt xanh xao. Mùi thuốc sát trùng quen thuộc giờ như đè nặng lồng ngực. Bác sĩ Hà ngồi cạnh, tay cầm giỏ hoa quả, cố nở nụ cười gượng gạo với bạn: "Linh, ăn miếng táo đi, tớ gọt sẵn đây." Hà nói, đẩy đĩa hoa quả về phía bạn.

    Linh ngước nhìn bạn, đôi mắt hơi thâm ánh lên nỗi đau không lời, cô cắn một miếng: "Hà, cảm ơn cậu, tớ ổn mà!" Cô đáp, giọng bình tĩnh lạ lùng, như đang nói về bệnh nhân khác.

    Bác sĩ ung bướu, một người đàn ông trung niên, bước vào, hồ sơ kẹp dưới tay: "Bác sĩ Linh, chúng ta cần nói về bước tiếp theo." Ông bắt đầu, giọng trầm: "Phẫu thuật cắt u là bắt buộc, nhưng sau đó nên hóa trị để ngăn tái phát." Xấp hồ sơ dày cộm trên bàn trĩu nặng, như đang chôn vùi những giấc mơ còn lại của cô.

    Linh gật đầu, hỏi thẳng: "Hóa trị ảnh hưởng gì đến việc có con?" Bác sĩ ngập ngừng: "Có thể làm giảm khả năng sinh sản, đặc biệt sau tổn thương từ lần mất thai." Linh lắc đầu, ánh mắt dán chặt vào tấm hình Vy trên điện thoại. Cô nghĩ về câu nói của con bé hôm qua: "Mẹ, con muốn có em."

    Hà đặt đĩa táo xuống, giọng gấp gáp như đoán được Linh đang nghĩ gì: "Linh, cậu phải hóa trị! Ung thư không đùa được, cậu biết mà!"

    Đôi mắt Linh chùng xuống: "Tớ biết, Hà. Nhưng Vy mới 5 tuổi. Tớ muốn con bé có một người em để sẻ chia những ngày tháng sau này."

    Hà nắm tay Linh, mắt đỏ hoe: "Cậu điên rồi! Sống khỏe mới là quan trọng nhất, không phải vì Vy sao?" Linh mỉm cười yếu ớt, tay chạm vào ảnh Vy: "Tớ muốn để lại cho con bé một mảnh ghép gia đình, dù tớ không còn."

    Bác sĩ rời đi, để lại căn phòng chìm trong tĩnh lặng, nặng nề như hơi thở của Linh. Hà đứng dậy, giọng run: "Tớ không muốn mất cậu, Linh. Nghĩ cho Minh nữa."

    Linh gật đầu, nhưng mắt cô lạc ra cửa sổ, nơi ánh nắng đang nhạt dần. Cô nhớ nụ cười của Vy, cái ôm của Minh, và khẽ hỏi: "Tớ đang chọn đúng, hay đang đánh cược tất cả?" Một cơn nhói buốt lướt qua, nhưng cô che giấu, thì thầm: "Tớ sẽ quyết định, Hà. Cảm ơn cậu."

    Hà ôm Linh, mắt ướt nhòa, không thốt nên lời, còn Linh nhìn bức ảnh Vy trên điện thoại, lòng nặng trĩu nhưng không dao động.

    Vài ngày sau, Linh xuất viện. Khi cô bước qua ngưỡng cửa căn hộ, tiếng cười trong trẻo của Vy vẫy gọi, cô bé chạy ra ôm chầm lấy mẹ.

    Tối hôm ấy, Linh đặt cốc trà nóng xuống bàn, ánh mắt lảng tránh cái nhìn lo lắng của Minh. Cô ngồi trên sofa, áo len rộng không che được dáng người gầy đi sau ca phẫu thuật. Tiếng ngáy của Thảo Vy đang ngủ say vọng ra từ phòng, nhẹ nhàng như bài hát ru, nhưng không đủ xoa dịu không khí nặng nề.

    Minh đứng dậy, đi qua đi lại, tay đút túi quần, rồi quay lại, giọng trầm: "Linh, em nghĩ kỹ chưa? Hóa trị là cách duy nhất, bác sĩ nói rồi."

    Linh hít sâu, tay siết chặt mép áo, đáp khẽ: "Anh, em không muốn làm hóa trị."

    Minh bước qua lại trong phòng, như thể không thể đứng yên trước nỗi đau: "Em nói gì vậy? Em biết ung thư nguy hiểm thế nào mà!" Lời anh cao lên, run run, đôi mắt đỏ hoe.

    Linh nhìn xuống sàn, giọng nhỏ nhưng kiên định: "Em biết. Nhưng em muốn sinh thêm đứa nữa, cho Vy. Nếu em không còn, con bé sẽ có em để dựa vào."

    Minh đập mạnh tay vào bàn, tiếng động làm cốc trà rung lên: "Không được! Em quan trọng hơn tất cả, em không nghĩ cho anh à?" Anh ngồi xuống đối diện, tay ôm đầu, thanh âm lạc đi: "Còn anh thì sao? Nếu em ra đi, anh sống thế nào?"

    Linh cắn môi, nước mắt lặng lẽ chảy dài theo gò má. Trong đầu cô, hình ảnh Vy năm 3 tuổi khóc thét khi bị ngã ở công viên hiện lên rõ mồn một. Lúc ấy, Linh đã ôm con thật chặt và nói: "Mẹ ở đây rồi, không ai làm con đau nữa." Nếu cô ra đi mãi mãi, Vy sẽ đau đớn biết bao. Phải có ai đó thay mẹ nắm tay con, Linh nghĩ. Một đứa em để Vy không lẻ loi, dù ngày mai có ra sao. Đây không phải hy sinh, mà là cách duy nhất để mẹ ở lại bên con.

    Cô tiến đến, quỳ trước Minh, nắm tay anh: "Anh, em xin lỗi. Nhưng em muốn Vy có một người thân để sẻ chia, để những ngày tháng sau này con bé không lạc lõng."

    Minh nhìn cô, mắt anh ngấn nước, thanh âm lạc đi: "Làm ơn đi, anh không muốn mất em!"

    Linh ôm anh, đầu tựa vào vai anh, thì thầm: "Hóa trị không phải giải pháp thần kỳ anh à. Em hiểu rõ cơ may của mình.. Anh phải mạnh mẽ lên. Em tin anh sẽ chăm sóc Vy, và cả đứa em của con bé." Minh siết chặt cô, như muốn giữ cô khỏi trượt xa.

    Im lặng bao trùm căn phòng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc, đếm từng giây trôi qua. Linh nhìn bức tranh Vy vẽ treo gần đó, cả gia đình bốn người nắm tay, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng. Tiếng đồng hồ tích tắc không ngừng, như chiếc máy đếm ngược thời gian còn lại của cô.

    Minh buông cô ra, đứng dậy, giọng khàn: "Em suy nghĩ lại đi, Linh. Anh xin em. Dù cơ may nhỏ tới đâu, thử còn hơn không." Anh bước ra ban công, để lại Linh một mình. Cô ngồi xuống sofa, tay chạm vào bức tranh, lẩm bẩm: "Mình phải làm điều này, vì Vy." Linh nhìn bóng lưng của Minh, lòng khẽ dao động, nhưng ánh mắt cô vẫn kiên định.

    Đêm sâu dần, ánh đèn bàn mờ nhạt soi lối, nơi Linh gửi gắm những tâm tư cuối cùng của mình vào từng dòng chữ.

    Linh mở cuốn sổ nhỏ, cây bút chập chờn trên trang giấy trắng. Cô ngồi bên bàn trong phòng ngủ, ánh đèn bàn mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt hốc hác, tóc buộc lỏng sau gáy. Vy ngủ say trong vòng tay Minh, hơi thở đều đặn. Cô viết dòng đầu, nét chữ nghiêng nghiêng: "Vy, con yêu của mẹ.." Cô nhìn bức ảnh gia đình trên bàn: Vy cười rạng rỡ, Minh ôm cô từ phía sau và tiếp tục viết: "Mẹ không biết mình còn bao lâu, nhưng mẹ muốn con có một người em."

    Linh viết tiếp, nét chữ nguệch ngoạc vì bàn tay cũng bắt đầu mệt mỏi: "Mẹ sẽ cố, Vy. Vì con, mẹ sẽ chiến đấu." Cô nhìn Vy ngủ, lòng thắt lại: Con sẽ có một người em, để sẻ chia những ngày tháng mẹ không còn.

    Cô viết thêm về Minh, về tình yêu của hai người, về cái ôm của anh, về sức mạnh anh mang lại: "Anh Minh, nếu em sai, xin lỗi anh. Nhưng em tin anh sẽ chăm sóc các con của chúng ta." Linh gấp cuốn sổ, tay hơi run khi cất nó vào ngăn kéo, như sợ nó sẽ tan biến. Cô đứng dậy, bước đến giường, vuốt tóc Vy và thì thầm: "Mẹ muốn con mãi hạnh phúc. Công chúa của mẹ!" Linh nhắm mắt, để hình ảnh Vy cười trong nắng sớm xua tan màn đêm đang bủa vây, cô ôm Vy, cảm nhận hơi thở của con. Linh cầu nguyện thầm, lời thì thầm hòa vào tiếng gió đêm lạnh lẽo. Một nụ cười yếu ớt nở trên môi cô, nhưng trong lòng, bóng tối vẫn lặng lẽ lan rộng.

    * * *

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
  5. Rewrite4future

    Messages:
    346
    Chương 3: Ánh Sáng Mong Manh

    [​IMG]

    Truyện được chuyển thể từ một câu chuyện có thật. Tất cả tên nhân vật đã được thay đổi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày thứ Hai lại đến, ngồi trong phòng khám, Linh chỉnh lại áo blouse trắng, tay vô thức chạm vào bụng, nơi cơn đau nhẹ âm ỉ từ sau ca phẫu thuật cắt u. Xấp hồ sơ trên bàn chất đầy, và Linh bắt đầu mở bệnh án đầu tiên, cố tập trung. "Mình phải tiếp tục." Cô lẩm bẩm, nhìn bức ảnh Thảo Vy, cô bé 5 tuổi cười rạng rỡ lúc tập múa ở trường mẫu giáo. Linh mỉm cười khi một bệnh nhân bước vào.

    Bà cụ lớn tuổi, dáng lom khom, ngồi xuống, giọng run run: "Bác sĩ, khớp tay tôi đau quá, cầm đũa cũng khó." Linh gật đầu, kiểm tra tay bà, giọng nhẹ nhàng: "Bà kể kỹ hơn đi, đau từ khi nào?" Cô ghi chú, kiên nhẫn lắng nghe. Bà cụ cười, mắt sáng lên: "Cô chu đáo thật, lần trước cô kê thuốc, chân tôi đỡ nhiều." Linh đáp: "Bà nhớ uống đúng giờ, tuần sau quay lại nhé."

    Khi bà cụ vừa rời đi, bác sĩ Hà mở cửa, tay cầm cốc cà phê và một ly sinh tố bơ, cô nheo mắt qua lớp kính cận: "Linh, cậu quay lại sớm thế? Không nghỉ thêm à?" Hà hỏi, đặt cốc xuống bàn, ánh mắt lo lắng.

    Linh cười gượng: "Nghỉ mãi, bệnh nhân chờ dài cổ mất! Bệnh viện cũng không biết chia việc cho ai."

    Hà nhíu mày, ngồi lên mép bàn: "Này, trông cậu xanh lắm. Đi khám lại chưa?"

    Linh lắc đầu, giọng nhẹ: "Tớ ổn, chỉ là hậu phẫu thôi. À, nghe nói cậu mới có một ca phẫu thuật thành công? Kể mình nghe đi!" Cô đổi chủ đề, nhưng Hà không buông: "Đừng có đánh trống lảng, Linh. Minh biết cậu thế này, anh ấy lo chết mất."

    Linh nhìn bức ảnh Vy, thoáng nghĩ về câu hỏi của con bé: "Mẹ, bao giờ con có em?" Cô mỉm cười, đáp: "Tớ cũng là bác sĩ, tớ tự biết cách chăm sóc cho mình mà! Yên tâm đi."

    Hà đứng dậy, để lại ly sinh tố, giọng nghiêm túc: "Hứa đấy, không là tớ kéo cậu đi khám luôn." Khi cửa khép lại, Linh nhìn ra cửa sổ, ánh nắng sớm mờ mờ qua lớp sương Hà Nội. Cô lẩm bẩm: "Mình sẽ phải khỏe, vì Vy."

    Hai tháng sau, Linh cầm que thử thai, hai vạch đỏ hiện rõ trong ánh sáng mờ ảo của phòng khách. Cô ngồi bên bàn, tay khẽ run, một nụ cười nở trên môi. Tiếng Thảo Vy hát khe khẽ từ phòng ngủ, bài hát thiếu nhi cô bé học ở lớp mẫu giáo, làm lòng Linh ấm lại. Minh bước ra từ bếp, tay lau vào tạp dề, nhíu mày khi thấy Linh ngẩn ngơ: "Này, em cười gì thế? Có gì vui kể anh nghe nào." Anh nói, ngồi xuống cạnh cô. Linh đưa que thử, giọng nhỏ: "Anh, mình sắp có thêm một bé nữa."

    Minh sững người, rồi ôm chầm lấy Linh, mắt sáng lên: "Thật hả? Em ổn không? Có mệt không?" Anh hỏi liên hồi, tay nắm chặt tay cô.

    Linh cười, gật đầu: "Em ổn mà, em vui lắm!"

    Vy chạy ra từ phòng ngủ, váy in hình mèo tung tăng: "Mẹ, bố làm gì mà ôm mẹ thế?" Cô bé hỏi, leo lên sofa, mắt to tròn tò mò.

    Linh kéo Vy vào lòng, thì thầm: "Con sắp có em rồi, Vy. Thích không?"

    Vy reo lên, vỗ tay: "Thích! Em tên gì hả mẹ? Con chơi với em được không?"

    Hôm sau, Bà Lan, mẹ Minh, từ quê lên, bước vào với túi quà quê, nghe tin thì cười rạng rỡ: "Trời ơi, vui quá! Nhà mình sắp đông hơn rồi!" Bà nói, đặt túi xuống, ôm Vy: "Con bé này chắc mừng lắm, đúng không Vy?"

    Vy gật đầu lia lịa, kể: "Cháu sẽ cho em chơi búp bê của cháu!"

    Minh nhìn Linh, ánh mắt xen lẫn vui mừng và lo lắng: "Em nhớ giữ sức, anh lo thật đấy." Anh nói khẽ, tay siết nhẹ tay cô. Linh gật đầu, gắp miếng thịt vào chén của Minh.

    Bữa tối rộn ràng, Vy kể chuyện trường học, bà Lan gợi ý: "Đặt tên cháu là Thảo An nhé, nghe dịu dàng, nhà mình sẽ có Thảo Vy và Thảo An."

    Linh cười khúc khích: "Mẹ, con còn chưa biết là bé trai hay bé gái mà."

    Minh với tay, nắm lấy tay cô dưới bàn, giọng ấm áp: "Con nào cũng được em nhỉ! Chỉ cần nhà mình có nhau!" Ánh đèn của căn bếp hắt lên bức tranh Vy vẽ, cả gia đình bốn người, như một lời hứa mong manh.

    Chín tháng sau, Linh ôm bé Thảo An, cái đầu nhỏ xíu tựa vào ngực cô, hơi thở đều đều của con làm tim cô rung lên. Cô nằm trên giường bệnh viện sản khoa, khuôn mặt mệt mỏi nhưng rạng rỡ. Minh ngồi cạnh, tay lắc đều bình sữa công thức, đôi mắt đỏ hoe: "Linh, em giỏi lắm." Anh thì thầm với con, giọng nghẹn ngào: "Thảo An khỏe, mẹ Linh cũng phải khỏe, nhé?"

    Linh gật đầu, mỉm cười yếu ớt, cô đưa miệng con đặt vào vú mình, rồi khẽ hôn lên mái tóc lưa thưa của Thảo An: "Con là món quà cho chị Vy." Cô lẩm bẩm, nhìn bé con mút nhẹ núm vú, mắt vẫn nhắm nghiền.

    Cửa phòng bật mở, Thảo Vy, nay đã 6 tuổi, chạy ùa vào: "Mẹ, em đây hả?" Cô bé reo lên, leo lên ghế cạnh giường, mắt sáng long lanh.

    Linh cười, giọng dịu dàng: "Ừ, đây là Thảo An. Con làm chị hai rồi, phải chăm em nhé."

    Vy chạm nhẹ vào tay em, hỏi: "Dạ! Em ngủ hoài hả mẹ? Bao giờ em chơi với con?"

    Minh bật cười, vuốt tóc Vy: "Em còn nhỏ, lớn chút nữa là chơi với con suốt ngày."

    Linh nhìn hai bố con, lòng ấm áp, trong khoảnh khắc, cô tin mình sẽ chiến thắng bệnh tật và gia đình nhỏ của cô sẽ bên nhau mãi mãi.

    Bà Hoa, mẹ Linh, mở cửa trên tay là giỏ đồ cho trẻ sơ sinh: "Linh, con thấy trong người thế nào? Cháu nó bú được chưa?" Bà nói, giọng run, đặt giỏ xuống. Bà nhìn Thảo An, thì thầm: "Trời phật phù hộ, cháu tui được khỏe mạnh."

    Linh nắm tay mẹ, mỉm cười: "Mẹ đừng lo, con ổn mà. Trộm vía, Thảo An bú giỏi mẹ ạ!" Bà Hoa gật đầu, ôm Vy, kể vài chuyện ở quê và ông ngoại.

    Minh vuốt tóc vợ: "Em nghỉ đi, anh đưa Vy về đi học, để em nghỉ ngơi. Ở đây có mẹ rồi, lát anh sẽ mang cơm lên!"

    Linh gật đầu, trước khi Minh đi, cô nắm tay anh, nói khẽ: "Anh, em sẽ khỏe mà, anh đừng lo."

    Minh hôn lên trán cô, mắt ngấn nước: "Em hứa nhé, anh không chịu nổi nếu.." Anh bỏ lửng câu rồi quay đi.

    Thời gian lại trôi đi, dường như chẳng chờ đợi ai.

    Tiếng thở đều đều của bé Thảo An từ nôi hòa cùng tiếng ngáy khe khẽ của Thảo Vy trên giường, làm lòng Linh ấm áp nhưng nặng trĩu. Cô viết: "Vy, Thảo An, các con là tất cả của mẹ." Cô nhìn Thảo An, đôi mắt nhỏ xíu khép chặt, và thì thầm: "Mẹ đã làm được, con phải lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc nhé cún con!"

    Linh viết tiếp, nét chữ nguệch ngoạc: "Hôm nay mẹ thấy Vy ôm em, con cười như ánh nắng. Mẹ chỉ muốn thấy các con mãi như thế." Cô nhớ cái ôm của Minh trong bệnh viện, lời anh dặn đi khám lại, và tự trách: Mình đang làm anh lo. Một cơn đau chợt đến, khiến cô cắn môi, dựa vào ghế. Cô nhìn bức tranh Vy vẽ treo trên tường, gia đình bốn người nắm tay, rồi viết tiếp: "Nếu mẹ không còn, bố sẽ chăm sóc các con. Hãy luôn ngoan và nghe lời bố nhé!" Nước mắt lặng lẽ lăn dài, thấm vào trang giấy, nhưng Linh khẽ mỉm cười, lòng thầm nhủ: Mình không hối hận.

    Cô gấp sổ, cất vào ngăn kéo, đứng dậy hôn lên má Thảo An, rồi nằm xuống bên Vy, vuốt tóc con. "Mẹ yêu các con." Cô lẩm bẩm rồi ôm Vy, cảm nhận hơi thở con. Cô nghĩ về lời hứa với Minh, về nỗi sợ đối mặt với bác sĩ. Một linh cảm xấu dâng lên, như bóng tối lặng lẽ bao quanh. Linh biết mình không thể trốn chạy, đã đến lúc phải chiến đấu.

    * * *

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
  6. Rewrite4future

    Messages:
    346
    Chương 4: Cuộc Chiến Vô Vọng

    [​IMG]


    Truyện được chuyển thể từ một câu chuyện có thật. Tất cả tên nhân vật đã được thay đổi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Linh siết chặt tay Minh, nhưng cô chỉ cảm nhận được nhịp tim mình đập dồn dập, như đang gào thét trong lặng lẽ. Cô và Minh ngồi trong phòng khám ung bướu, khuôn mặt xanh xao, áo len rộng che đi cơ thể đã gầy hơn. Minh cố giữ vẻ bình tĩnh.

    Bác sĩ điều trị, một người đàn ông tóc muối tiêu, lật hồ sơ với đôi tay chậm rãi, giọng trầm như đè nén nỗi khó khăn: "Bác sĩ Linh, khối u tái phát, đã di căn gan, giai đoạn IV. Phẫu thuật có thể kéo dài thời gian, nhưng.." Ông ngập ngừng, ánh mắt ánh lên chút tiếc nuối.

    Linh, với tư cách bác sĩ, hỏi thẳng, giọng lạnh lùng: "Nếu không phẫu thuật, tôi còn bao lâu?"

    Bác sĩ thở dài: "Vài tháng, có thể ít hơn."

    Minh đưa hai tay che mặt như muốn chặn đứng cơn đau trong lồng ngực, giọng run rẩy: "Không, phải có cách chứ! Linh, em phải thử, vì các con!"

    Linh khẽ gật đầu, giọng nhỏ nhẹ như cố kìm nén cơn sóng trong lòng: "Tôi hiểu. Cảm ơn bác sĩ." Cô ngước nhìn Minh, khóe môi cố nặn ra một nụ cười yếu ớt như để xua tan nỗi lo của anh: "Anh, em sẽ làm được, đừng lo." Nhưng cơn đau nhói ở bụng khiến cô khựng lại, tay vô thức ôm bụng, rồi che giấu bằng cách chỉnh áo.

    Bác sĩ ngập ngừng, giọng trầm như đè nén nỗi khó khăn: "Chúng tôi sẽ lên lịch phẫu thuật tuần này, sau đó hóa trị. Nhưng tiên lượng.. Không khả quan."

    Minh nắm tay cô chặt hơn, thì thầm: "Anh ở đây, em không được bỏ cuộc."

    Linh gật đầu, nhưng mắt cô thoáng xa xăm, hình ảnh Thảo Vy ôm Thảo An sáng nay hiện lên, Vy cười, nói: "Mẹ, con thích hát cho em nghe!" Cô thì thầm với chính mình, lời mơ hồ như cố níu lấy chút hy vọng.

    Khi rời phòng, Linh bước chậm, đôi chân nặng nề như mang theo nỗi lo vô hình, tay vẫn đan chặt trong tay Minh. Cô thấy một bệnh nhân trẻ được gia đình dìu đi, và cô thoáng nghĩ: "Mình từng là bác sĩ, giờ là bệnh nhân. Đời thật mong manh."

    Tuần sau, Linh mở mắt, ánh đèn phòng hồi sức chói vào đồng tử, làm cô nhíu mày. Cơ thể cô nặng nề, như bị đè bởi một tảng đá vô hình, và cơn đau ở bụng âm ỉ không dứt. Cô nằm trên giường, tóc rối bời, môi nhợt nhạt, ống truyền dịch cắm vào tay. Minh ngồi bên, tay nắm chặt tay cô, anh vừa khóc, cô đoán vậy nhưng anh cố giữ giọng bình tĩnh: "Linh, em tỉnh rồi. Anh ở đây."

    Linh khẽ gật đầu, giọng mỏng manh như hơi thở đứt quãng: "Vy với Thảo An.. Chúng thế nào?"

    Minh mỉm cười gượng: "Chúng ổn, bà nội đang trông. Em nghỉ đi, được không?"

    Bác sĩ Hà mỉm cười bước vào, tay cầm một bó hoa, cố nở nụ cười: "Này, tớ mang hoa đẹp nhất cho cậu đây."

    Khi Minh ra ngoài lấy nước cho bình hoa, Hà ngồi xuống, giọng run: "Linh, giá như cậu hóa trị ngay từ đầu thì.."

    Linh nhìn bạn, ánh mắt mờ đi vì mệt mỏi, đáp khẽ: "Tớ không hối hận, Hà. Thảo An là món quà cho Vy."

    Hà siết chặt tay Linh, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má: "Tớ hiểu, nhưng tớ sợ.."

    Linh siết nhẹ tay bạn, thì thầm: "Đừng sợ, tớ vẫn còn đây mà!"

    Cửa phòng khẽ kêu, ông Hùng, bệnh nhân cũ của Linh, rụt rè bước đến ngưỡng cửa, dáng gầy gò trong chiếc áo sơ mi cũ kỹ phai màu. Ông ngập ngừng, giọng đầy lo lắng khi hỏi y tá: "Bác sĩ Linh.. Cô ấy bị sao vậy?" Khi biết cô bị ung thư, ông lặng người, ông viết vài dòng vào một tờ giấy nhỏ rồi gấp gọn, và nhờ y tá chuyển: "Tôi muốn cảm ơn cô ấy, cầu cô ấy khỏe."

    Hà nhận tờ giấy, cô giúp Linh đọc những dòng chữ nguệch ngoạc: "Bác sĩ Linh, cô là người tốt nhất tôi gặp. Chúc cô sớm hồi phục!" Trái tim Linh nghẹn ngào, ánh mắt mờ đi vì mệt mỏi, cô lặng lẽ nghĩ: Mình đã sống trọn vẹn, dù thời gian quá ngắn ngủi.

    Minh trở lại với bình hoa, bắt gặp Linh lặng lẽ khóc, vội ngồi xuống, vòng tay ôm cô như muốn che chở: "Em, đừng sợ, anh sẽ lo hết."

    Linh lắc đầu, giọng đứt quãng: "Anh, em không sợ. Em chỉ muốn thấy Vy và Thảo An lớn lên." Cô nhìn ra cửa sổ, ánh nắng nhạt dần qua kính, như đang tan biến.

    Cô thì thầm với chính mình, ánh mắt lạc vào khoảng không như đang gửi gắm chút sức lực cuối: Mình phải viết nhật ký, để lại cho các con. Cô biết thời gian đang trôi nhanh, như cát lọt qua kẽ tay, và bóng tối ngày càng gần.

    Những ngày sau đó, Linh bắt đầu được hóa trị, kim truyền cắm vào tay cô, từng giọt thuốc nhỏ xuống như đếm ngược thời gian. Cô đội khăn lụa che đầu, tóc đã rụng gần hết, môi nhợt nhạt khẽ rung sau cơn buồn nôn. Minh ngồi cạnh, tay cầm chai nước, giọng trầm khàn: "Linh, uống chút đi, em cần sức."

    Linh khẽ gật đầu, đôi môi nhợt nhạt cố nặn ra một nụ cười để trấn an Minh: "Em ổn, anh. Chỉ hơi mệt thôi." Cô nhìn ra cửa sổ phòng hóa trị, ánh nắng yếu ớt xuyên qua kính, như đang lụi tàn.

    Khi đã trở về phòng bệnh, cánh cửa phòng bỗng khẽ mở, Thảo Vy đi sau bà nội rón rén bước vào, tay ôm khư khư bức tranh nguệch ngoạc: "Mẹ, con vẽ mẹ với em nè!" Vy reo lên, leo lên ghế bên Linh, mắt sáng long lanh.

    Linh nhìn con, nước mắt chực trào, giọng dịu dàng: "Đẹp lắm, Vy. Mẹ trong tranh cười to không?"

    Vy gật đầu lia lịa, chỉ vào bức tranh: "Mẹ cười to, em Thảo An cũng cười! Mẹ mau khỏe để về với con nha."

    Linh chạm lên mái tóc Vy, thì thầm: "Mẹ sẽ về sớm." Cô hát khẽ một bài ru Vy thích, giọng đứt quãng. Nhìn cảnh ấy bà Lan không kìm được nước mắt, bà vội đi ra ngoài để các con không thấy cảnh mình khóc.

    Minh lặng ngắm hai mẹ con, đôi mắt ngấn nước, ánh lên nỗi đau vô bờ, anh quay đi lau vội giọt nước mắt để Vy không nhận ra. Sau đó quay lại cố rặn ra một nụ cười: "Vy, kể bố nghe, hôm nay con làm gì ở trường?" Anh hỏi, giọng cố vui vẻ.

    Vy reo lên, mắt sáng long lanh, giọng trong trẻo đầy phấn khích: "Con vẽ cả lớp, cô khen con giỏi! Con sẽ vẽ thêm nhiều tranh cho mẹ."

    Linh mỉm cười, vuốt tóc Vy: Mình phải để lại gì đó cho con. Cô nói khẽ: "Vy, con nhớ chăm em, được không? Mẹ tự hào về con lắm." Vy gật đầu lia lịa, vòng tay nhỏ bé ôm chặt lấy mẹ, giọng trong trẻo xen chút lo lắng: "Con hứa, mẹ đừng mệt nữa nha!"

    Cơn đau và buồn nôn khiến Linh rùng mình, cô ôm chặt Vy, như muốn giữ lấy hơi ấm của con. Minh nắm tay cô, giọng nghẹn lại: "Linh, em mạnh mẽ lắm. Anh chỉ ước.." Anh bỏ lửng, rồi nhìn xuống sàn.

    Linh ngắm Vy, nụ cười trong trẻo của con bé như tia sáng cuối cùng xuyên qua cơn bão đang vây lấy lòng cô. Khi Minh đưa Vy về, Linh nằm lại, mắt dán lên trần nhà, cảm nhận cơ thể suy kiệt. Còn chút thời gian, mình phải cố viết gì đó, cô thầm nghĩ, vươn tay với lấy cuốn nhật ký.

    Linh mở cuốn sổ, tay run run. Cô khẽ đặt bút, nét chữ nghiêng nghiêng trên trang giấy: "Vy, Thảo An, sau này nhớ học bà nội nấu ăn, nấu cho bố những món thật ngon nhé. À, tết về các con nhớ phụ bố gói bánh chưng.. Còn nữa.." Nước mắt lặng lẽ lăn dài, thấm vào trang giấy, nhưng Linh khẽ mỉm cười, lòng thầm nhủ: Mình không hối hận.

    Linh ngừng bút, ánh mắt lướt qua khung cửa sổ, nơi ánh nắng yếu ớt xuyên qua rèm như muốn níu giữ chút sự sống. Trong lòng cô, hình ảnh các con cười rạng rỡ, cái ôm ấm áp của Minh, và dáng lưng còng của bố mẹ hiện lên, như những đóa hoa nở rực trong tim. Cô mỉm cười, đặt bút viết tiếp, từng dòng thơ tuôn trào như nhịp đập cuối cùng của yêu thương:


    Như Hoa Rực Rỡ Một Lần


    ***

    Nếu một mai mẹ hóa thành mây

    Xin con cười giữa tháng ngày đầy

    Tay nắm tay chị em dìu bước

    Gió thì thầm mẹ vẫn đâu đây.

    * * *

    Nếu một mai trời khuất bóng nhau

    Anh ơi đừng nắm chặt niềm đau

    Tình còn đó qua mùa xanh lá

    Hạnh phúc mình gieo đến kiếp sau.

    * * *

    Nếu một mai con về chiêm bao

    Gọi mẹ khẽ giữa ngọn chiều sao

    Mẹ cha tóc sương rơi im lặng

    Con cúi đầu khắc tấm lòng trao.

    * * *

    Nếu một mai không còn nắng mới

    Đừng buồn chi đời chẳng có lâu

    Chỉ xin giữ những ngày thật đẹp

    Đủ yêu thương để sống mai sau.

    - Hết-

    Linh gấp cuốn sổ, tay chạm nhẹ lên ngực, nơi nhịp tim yếu ớt vẫn cố vang. Bài thơ như một khúc hát, gửi gắm tất cả yêu thương và hy vọng, để dù ngày mai không đến, cô vẫn rực rỡ như hoa một lần trong đời.

    Khi nhớ lại nụ cười rạng rỡ của con bé lúc khoe bức tranh hôm nay, lòng Linh chợt hạnh phúc. Cô viết tiếp, giọng văn run rẩy: "Minh, anh luôn là chỗ dựa của em. Hãy đọc cuốn nhật ký này cho các con, để chúng biết mẹ luôn ở bên. Sau này, nếu anh tìm được ai khác, hãy trân trọng, em chúc phúc cho anh. Yêu anh mãi mãi!" Nước mắt lặng lẽ lăn dài, thấm vào trang giấy, nhưng Linh khẽ mỉm cười, lòng thầm nhủ: Mình không hối hận. Cô mường tượng về Minh, về cái ôm ấm áp của anh trong phòng hóa trị, rồi thì thầm trong lòng: Tình yêu này, nếu có kiếp sau.. Em muốn gặp lại anh!

    Trước khi cô khép cuốn sổ lại, Linh viết: "Mẹ xin lỗi, vì không ở mãi với các con, nhưng mẹ sẽ luôn dõi theo những tình yêu của đời mẹ!" Cô đặt cuốn nhật ký lại chỗ cũ, lau đi nước mắt trước khi Minh kịp nhìn thấy. Những ngày sau đó, cô dành thời gian để viết mọi lúc.

    * * *

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

    Tiểu thuyết:


    1.
    Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2.
    Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    =>
    DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
  7. Rewrite4future

    Messages:
    346
    Chương 5: Nhịp Đập Vẫn Còn

    [​IMG]


    Truyện được chuyển thể từ một câu chuyện có thật. Tất cả tên nhân vật đã được thay đổi.
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những ngày sau đó, Vy thường xuyên đến thăm mẹ. Cô bé đem cả màu vẽ, tiếng cười trong trẻo luôn làm Linh hạnh phúc, Vy kể về Thảo An: "Mẹ, em thích xe đồ chơi của con, con sẽ cho em luôn nhé!"

    Linh mỉm cười, vuốt tóc Vy, giọng yếu ớt: "Con là chị hai tuyệt vời, Vy. Nhớ chơi với em nhiều nhé, đừng làm em khóc nghe con!"

    Minh mang cốc trà gừng, ngồi xuống: "Linh, em nghỉ chút đi, để anh kể chuyện cho Vy."

    Linh nhìn Minh, ánh mắt biết ơn, rồi đưa cuốn nhật ký cho anh: "Anh, giữ cái này. Đọc cho Vy và Thảo An sau này, được không?" Cô thì thầm, giọng run run. Minh nắm tay cô, gật đầu, không nói nên lời, như sợ giọng mình sẽ vỡ. Linh quay sang Vy, nói khẽ: "Con hứa với mẹ, sẽ bảo vệ em và luôn cười nhé?"

    Vy gật đầu, ôm mẹ: "Con hứa!" Linh hát khẽ bài ru quen thuộc khiến Vy mỉm cười: "Mẹ hát hay hơn bố!" Minh quay đi, lau nước mắt.

    Bà Lan bế Thảo An đặt xuống bên Linh. Cô ôm bé con 2 tuổi, hôn lên má, thì thầm: "Thảo An, mẹ yêu con nhiều lắm. Con nhớ phải ngoan, nghe lời bố và chị nhé!" Thảo An bập bẹ nói: "Mẹ ơi!" Một cơn đau khác đến, khiến cô run lên, nhưng cô ôm cả Vy và Thảo An vào lòng.

    Hà Nội bước vào những ngày mưa và lạnh. Bố mẹ Linh và bà Lan thay nhau lui tới bệnh viện. Bầu không khí gia đình chùng xuống hẳn, nỗi buồn không thể che giấu, đôi mắt người nào cũng đỏ hoe.

    Một hôm, Linh nói với Minh: "Gọi mẹ anh và bố mẹ em về nghỉ ngơi đi, để em yên tâm."

    Minh gật, giọng nghẹn ngào: "Anh nói rồi, nhưng không ai muốn về!"

    Linh mỉm cười, nhìn bức tranh Vy vẽ trên bàn phòng bệnh, gia đình bốn người và lẩm bẩm: "Anh! Anh sẽ lo được chứ!"

    Minh nghiêng người đặt lên môi Linh một nụ hôn: "Được! Anh sẽ lo cho các con, Anh yêu em!"

    Sau cơn mưa, ánh nắng nhạt xuyên qua rèm, rực rỡ.

    Một ngày nắng đẹp, Hà Nội đã vào thu, Linh mở mắt, hơi thở yếu ớt như sợi chỉ mong manh. Máy theo dõi kêu lên những tiếng bíp gấp gáp, nhịp tim Linh chậm dần. Cô nằm trên giường phòng chăm sóc đặc biệt, khuôn mặt nhợt nhạt dưới ánh đèn, khăn lụa trùm đầu trượt lệch. Minh, bà Lan, bố mẹ Linh, Thảo Vy, Thảo An tất cả đều ngồi bên.

    Minh nắm chặt tay cô, như muốn truyền cho cô chút hơi ấm, anh thì thầm: "Linh, em cố lên, anh ở đây!"

    Linh mỉm cười yếu ớt: "Anh, bố mẹ.. Chăm Vy và Thảo An nhé." Minh siết tay cô, nước mắt lăn dài: "Em đừng nói vậy, em sẽ khỏe mà."

    Bà Hoa khóc nấc nhìn con gái: "Linh, con!" Linh nhìn mẹ, môi cô run lên: "Mẹ, đừng khóc!" Ông Tâm, bà Lan cũng không kìm được, căn phòng ngập trong những giọt lệ.

    Bác sĩ Hà đứng ở góc phòng, tay cầm một bó hoa tươi rực rỡ, mắt đỏ hoe cố kìm tiếng khóc. Cô bước tới, nắm tay Linh, giọng run: "Cậu nghỉ một chút đi, tớ còn muốn cậu dạy con trai tớ gấp hạc giấy." Linh nhìn Hà, ánh mắt biết ơn, nhưng không còn sức đáp.

    Thảo Vy, Thảo An nằm xuống bên mẹ, hai cô bé như vẫn chưa hiểu hết chuyện gì đang xảy ra. Linh nhìn hai con, lòng dâng lên niềm hạnh phúc: Mình đã cho các con tất cả. Một cơn đau nhói cuối cùng khiến cô khựng lại, tay siết nhẹ tay Minh, như muốn nói: "Đừng cố nữa."

    Máy theo dõi kêu lên những tiếng bíp gấp gáp, nhịp tim Linh chậm dần. Minh hoảng loạn, gọi bác sĩ: "Làm gì đi, cứu cô ấy!" Nhưng Linh chớp mắt, ánh mắt dịu dàng nhìn anh. Cô tưởng tượng cảnh Vy cười, Thảo An nắm tay chị tung tăng đến trường, môi khẽ nở nụ cười thanh thản.

    "Mẹ yêu các con." Cô thì thầm, giọng nhỏ đến mức chỉ mình nghe thấy. Nhịp tim ngừng hẳn, máy kêu một tiếng dài, xé toạc không gian. Minh gục xuống, ôm Linh, khóc nức nở: "Linh, đừng bỏ anh, đừng.."

    Hà đứng lặng, nước mắt rơi, đặt bó hoa bên giường, thì thầm: "Cậu là người mạnh mẽ nhất, Linh." Bà Lan, ông Tâm, bà Hoa cùng bật khóc.

    Không gian chìm trong im lặng, ngoài trời, vài chú chim nhỏ ríu rít cất tiếng hót lanh lảnh trong khuôn viên bệnh viện. Trong phòng, tiếng khóc của gia đình Linh hòa với tiếng máy ngừng hoạt động.

    Hà đặt tay lên vai Minh: "Cô ấy đã chiến đấu đến cuối cùng." Linh nằm đó, gương mặt thanh thản, như đang ngủ.

    Ngày đưa tang, Minh đứng trước bàn thờ, ánh mắt dán chặt vào bức ảnh cô mỉm cười, như vẫn đang nhìn anh. Thảo Vy đứng cạnh, trong chiếc áo tang, cô bé nắm chặt tay anh, giọng ngây thơ: "Bố, mẹ ở đâu bây giờ?"

    Minh cúi xuống, vuốt tóc con, giọng nghẹn: "Mẹ trên trời, Vy, nhưng mẹ luôn thấy con."

    Vy gật đầu, đặt bức tranh gia đình bốn người lên bàn thờ, thì thầm: "Con sẽ chăm em, mẹ ơi." Minh ôm con, nước mắt lặng lẽ rơi.

    Bà Lan bế Thảo An, giọng dịu dàng nhìn cháu: "Con bé giống Linh quá, Minh. Phải nuôi nó nên người." Bà lau nước mắt, nhìn di ảnh Linh, như muốn nói thêm nhưng không thốt nên lời.

    Ông Tâm, đứng lặng tay nắm tay Vy, Bà Hoa ôm di ảnh, khóc nức nở: "Con để lại hai thiên thần, Linh ơi." Bà ngã vào ông Tâm, vai rung lên, khiến không khí nặng nề như chì.

    Hà bước lên, đặt bó cúc trắng lên bàn thờ. Cô hít sâu, giọng xúc động: "Linh, cậu là bác sĩ tận tâm, bạn thân nhất của tớ. Tớ muốn lập quỹ học bổng mang tên cậu, để giúp bệnh nhân nghèo, như cách cậu ấy đã sống."

    Minh nhìn Hà, gật nhẹ, lòng anh thì thầm với vợ: Linh, em vẫn sống trong lòng mọi người. Anh chợt nhớ lời Linh nói trong đêm trước khi phẫu thuật: "Anh phải hứa sẽ chăm sóc các con và thay em làm mẹ chúng, dù em không còn." Giờ đây, mùi hương nhang nồng nặc quanh anh như lời nhắc nhở về lời hứa. Mình đã không ngăn được em. Mình để em chọn cái chết thay vì níu giữ sự sống. Cơn giận bất lực trào lên, giận sự ngoan cố của Linh, giận căn bệnh độc ác, và giận chính bản thân vì những giọt nước mắt vô dụng này. Nhưng em ơi, làm sao anh yêu các con bằng tình yêu của một người mẹ dành cho chúng?

    Hà ôm Thảo Vy, nói khẽ: "Cô sẽ kể con nghe về mẹ, một người hùng." Vy gật đầu, cô bé khóc nức nở, ôm chặt Hà.

    Minh nhìn gia đình, cuốn nhật ký trong tay như thì thầm những lời yêu thương. Anh nghĩ về những dòng Linh viết: "Vy, Thảo An, các con là nhịp đập của mẹ." Anh lẩm bẩm: "Linh, anh sẽ làm mẹ thay em."

    Ông Tâm và bà Hoa nắm tay nhau, mắt nhìn Vy, như tìm Linh trong cháu gái. Khói nhang mờ mịt, mùi hương quyện vào không khí, như mang theo Linh về một nơi xa.

    10 năm sau, Thảo Vy nay đã là nữ sinh 17 tuổi, cô ngồi bên bàn học, ngón tay lướt trên trang nhật ký của mẹ. Cô mở dòng cuối, nét chữ run run: "Vy, Thảo An, mẹ yêu các con mãi mãi, hãy sống hết mình nhé!" Nước mắt Vy lặng lẽ rơi, thấm vào giấy.

    Cô nhìn bức ảnh gia đình trên bàn, mẹ cười rạng rỡ, bố Minh ôm cô và Thảo An, và thì thầm: "Mẹ, con đang cố đây." Hồ sơ thi Đại học Y Hà Nội nằm cạnh, lá thư giới thiệu bản thân viết dở: "Mẹ tôi, bác sĩ Trần Mai Linh, đã hy sinh để tôi có một người em gái. Tôi muốn trở thành bác sĩ, sống và cống hiến như mẹ."

    Vy nhớ lễ tiễn đưa mẹ mười năm trước, khi cô, 7 tuổi, hứa chăm sóc Thảo An. Cô nhớ quỹ học bổng mang tên mẹ, do cô Hà khởi xướng, đã giúp bao bệnh nhân nghèo. Vy lật trang nhật ký viết ngày Thảo An chào đời. Dòng chữ "Con là món quà mẹ để lại cho chị" khiến cô thắt lòng. Mẹ luôn nghĩ Thảo An là món quà, nhưng mẹ không biết rằng chính mẹ mới là món quà lớn nhất. Vy nhìn Thảo An đang cười ngoài phòng, khuôn mặt em có nét giống mẹ đến lạ. Phải rồi, mẹ đã gửi lại cho con một "bản sao" của mẹ. Và con sẽ bảo vệ bản sao ấy, như cách mẹ từng bảo vệ con.

    "Mẹ, di sản của mẹ vẫn sống." Vy lẩm bẩm, vuốt trang nhật ký. Tiếng Thảo An, giờ 12 tuổi, vang từ phòng bên: "Chị Vy, mai dẫn em đi công viên nước nha!"

    Vy cười: "Ừ, để chị học xong đã!" Cô nghĩ về những lần mẹ hát ru, về cái ôm trong bệnh viện, và lòng tràn đầy quyết tâm.

    Cô viết tiếp vào thư: "Mẹ dạy tôi về tình yêu và cống hiến. Tôi muốn tiếp nối con đường của mẹ." Vy gấp hồ sơ, đặt cạnh nhật ký, cô nhìn bức ảnh mẹ đang cười: "Mẹ, con cảm nhận mẹ mỗi ngày, qua Thảo An, qua giấc mơ này." Cô nói khẽ. Ánh trăng lọt qua cửa sổ, chiếu lên bàn học, như mang theo nụ cười của Linh. Vy tắt đèn, bài ru mẹ từng hát vang vọng trong tâm trí, như nhịp đập không bao giờ ngừng.


    (Hết)

    * * *

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

    Tiểu thuyết:


    1.
    Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2.
    Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    =>
    DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
  8. Truyện lấy đi khá nhiều nước mắt của mình Rewrite ạ!

    Thực ra dù kết khá buồn nhưng mình hiểu, cuộc sống thực trên đời có khá nhiều "cái kết" như vậy, thậm chí còn đau lòng hơn. Có những em bé thực tế đã không thể có cuộc sống an yên sau khi mất mẹ, mất ba, cuộc sống của chúng có quá nhiều đắng cay và đảo lộn.

    Trong truyện, Thảo Vi và Thảo An đã được bạn "tặng" cho một cuộc sống bình yên, dù mất mẹ khi còn nhỏ nhưng vẫn có được một tương lai tươi sáng, như vậy đã an ủi lòng đọc giả khá nhiều rồi.

    Nói chung, truyện khá hay và ý nghĩa. Có điều mình có chút thắc mắc ngoài lề. Bài thơ trong truyện là do "nhân vật thực" ngoài đời tự viết hay do bạn sáng tác thêm? Nếu là "nhân vật thực" viết, mình sẽ không có ý kiến nhưng nếu chỉ là do bạn sáng tác, theo mình nghĩ thì bạn nên sửa lại chút, ví như bạn nên sắp xếp lại vị trí các khổ thơ. Một người sắp mất để lại lời từ biệt sẽ thường dứt khoát chứ không dừng lại một nửa, họ sẽ dặn dò lần lượt từng người thân chứ không giống như một người chỉ là sắp đi xa, sẽ nhắn nhủ người này rồi lại quay ra lưu luyến người khác. Không biết Rewrite có hiểu ý mình muốn nói không?
     
    Rewrite4future likes this.
  9. Rewrite4future

    Messages:
    346
    ^^ Cảm ơn Phụng nhé, rất tiếc đã làm bạn khóc! Hy vọng lần sau Rewrite sẽ viết 1 truyện ngắn khiến bạn vui^^ Tất cả tác quyền đều là của Rewrite nhé, truyện dựa trên câu chuyện có thật, nhưng Rewrite đã chế biến thành truyện ngắn. Ngoài đời làm gì có bài thơ đó ^^ À, sau khi Rewrite sáng tác ra thì có rồi đấy ^^
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  10. Rewrite4future

    Messages:
    346
    Về chuyện sửa bài thơ thì Rewrite sẽ không sửa. Thứ nhất, Rewrite quan niệm cuộc sống không hoàn hảo, nên 1 câu chuyện, 1 bài thơ không hoàn hảo là những điều tự nhiên nhất. Thứ hai, Rewrite không phải anh thợ đẽo cày ở chợ, Rewrite luôn kiên định với những gì đã chọn để viết.

    ^^ Dù sao cũng rất cảm ơn Phụng đã góp ý nhé! Chúc bạn có một kỳ thi thành công ^^
     
Trả lời qua Facebook
Loading...