Người Xuyên Việt Mã Số 999 Tác Giả: Phượng Cửu Nhi Thể Loại: Xuyên Không Văn Án "Miêu Tử, tại sao tôi phải làm những nhiệm vụ này?" "Bởi vì cô là người xuyên việt" "Tại sao lại là tôi? Tại sao tôi lại là người xuyên việt? Cuối cùng cậu là ai?" "Lạc Anh Túc, cô vẫn nên hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình hơn là hỏi những câu vô nghĩa đó" "Miêu Tử, tôi không hiểu, tại sao chứ? Tại sao.." Tít.. Tít.. Tít.. ký chủ có dấu hiệu bất thường.. ***.. cưỡng chế *** tít.. tít.. . đang tiến vào thế giới tiếp theo.. Chúc ký chủ thuận lợi "Được"
Chương 1 Bấm để xem Tít.. Đang kết nối.. Hệ thống đào tạo người xuyên việt đang được kết nối với ký chủ. Đang phân tích.. Lạc Anh Túc, mười tám tuổi. Ting- Đã kết nối thành công. Âm thanh máy móc cứ lanh lảnh bên tai thật khó chịu, Lạc Anh Túc toàn thân như bị tê liệt không thể cử động cũng chẳng thể mở mắt để xem xét tình hình. Chẳng lẽ là bị bóng đè trong lúc ngủ ư? Một giọng nói trầm thấp khác hoàn toàn với âm thanh máy móc ban nãy cất lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Anh Túc, điều kì lạ là khi nó vừa cất lên thì hoạt động của cô cũng không còn bị khống chế. Vừa mở mắt ra, đập vào mắt chỉ thấy một màu trắng xóa. Thật chói mắt mà. Cái bảng hệ thống đột nhiên xuất hiện là muốn dọa chết người ư? Anh Túc ngồi dậy với tâm trạng phức tạp, cô không nhớ bất cứ thứ gì ngoài tên của chính mình là Lạc Anh Túc. Cái hệ thống khốn nạn này chẳng để cho cô kịp suy nghĩ giây nào liền đã phải tiếp nhận thông tin, còn không hề nói lý chút nào. "Chào mừng cô, người xuyên việt mã số 999, Lạc Anh Túc. Cô có thể gọi tôi là Miêu Tử. Kể từ bây giờ, cô bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ của các thế giới. Mỗi thế giới cô sẽ có ba mươi năm để hoàn thành." Không nói đến sự vô lý và thiếu trách nhiệm khi phục vụ ký chủ thì quả thực giọng hắn rất rất hay, nhưng mà lời hắn thốt ra thật sự muốn tát cho cái dù chẳng thấy mặt. "BA MƯƠI NĂM?" "BÀ ĐÂY CÒN CHƯA TỚI HAI MƯƠI TUỔI NỮA ĐÓ!". Cô hét vào cái màn hình xanh lam đầy phẫn uất. Cú sốc này thật sự quá lớn đi ah. Cái thứ quỷ quái này từ đâu chui ra mà lại có thể bắt ép người khác như vậy chứ? Anh Túc cố gắng lục lại trí nhớ xem rốt cuộc mình đã làm gì để xảy ra chuyện này chứ. "Vậy nếu nhiệm vụ thất bại thì sao?". Cô hỏi trong khi cái đầu thì vẫn chạy hết công suất vẫn chẳng thể nhớ được gì ngoài cái tên của chính mình. "Nhiệm vụ thất bại thì cô sẽ chết. Và còn nữa, nếu cô chết trong nhiệm vụ thì cũng đồng nghĩa với việc nhiệm vụ thất bại. Ừm, cô sẽ chết". Miêu Tử thở hắt một hơi lạnh lẽo, căn bản không hề để Anh Túc vào mắt. Hắn cứ hai ba câu lại nhắc đến từ chết, cô nghe xong cũng phát run cả người. "S-sao mà đường nào cũng chết vậy? Có bảo hiểm hay được thưởng gì khi hoàn thành nhiệm vụ không vậy?". Khóe môi giật giật, sốc đến mức hóa đá luôn. "Thưởng à~?". Miêu Tử nhắc lại, giọng nói cũng mang mấy phần giễu cợt đến mức có thể tưởng tượng ra được hình ảnh hắn đang nhếch môi cười nhạo. "Thứ đó sẽ tùy thuộc vào đánh giá mức độ hoàn thành nhiệm vụ của cô. Phần thưởng sẽ tính theo cấp độ từ F đến A. Và cái bảo hiểm gì đấy thì không có đâu, tự thân vật lộn đi nhóc con. Mà cô quan tâm nhiều đến vậy làm gì? Cô có lẽ chưa nhận được phần thưởng đã chết rồi đấy". Lời nói của Miêu Tử cũng thành công thổi bùng ngọn núi lửa trong cô. Ai đời mà đã đi làm công mà còn không có bảo hiểm chứ? Đến mấy con chó, con mèo còn được bệnh viện thú y cấp bảo hiểm nữa cơ mà! "AHH, tại sao cậu cứ hở ra liền trù ẻo người khác vậy? Chẳng lẽ cậu sắp chết nên nhìn người khác sống tốt liền không chịu được à?". Cô hét lên không cam chịu. "Hừ, cô chết già rồi tôi vẫn còn sống đấy! Lắm lời cái gì, thật phiền phức. Trực tiếp đi luôn đi!" "C-cái gì..". Cô không kịp nói hết câu liền bị đưa đi. Cái hệ thống rách này thật vô trách nhiệm, khống nói lý lẽ, thật muốn khiếu nại mà. Đó là suy nghĩ của Anh Túc trước khi bị cưỡng chế đưa đi Đang tiến vào thế giới. Chúc ký chủ thuận lợi. Mọi chuyện đều diễn ra một cách nhanh chóng. Căn bản không cho Anh Túc phản ứng kịp. Tiếng hệ thống rách lại vang lên
Chương 2 Bấm để xem Bắt đầu đồng bộ ký ức Lạc Anh Túc, là con gái của một gia đình bình thường. Gồm ba, mẹ, cô ấy và một em gái. Cuộc sống vốn vô cùng bình thường đi học rồi về nhà, gia đình hòa thuận, căn bản không có bất cứ vấn đề gì, vô cùng hạnh phúc. Nhưng cuộc sống của cô lại bị lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó vào năm cô mười tám tuổi. Anh Túc bị bắt cóc đến một căn biệt thự hẻo lánh và tên bắt cóc ấy lại tự nhận rằng chính mình đã từng được Anh Túc cứu, gọi cô là ân nhân, bắt cô đến đây chỉ là để trả ơn. - Tôi không cần trả ơn, xin anh hãy thả tôi đi. - Xin lỗi, tôi không thể. Hắn coi cô như một con chim hoàng yến, nhốt cô ở trong biệt thự ấy, mặc cho cô có đập đồ, tự tử cũng chẳng hề lay động. Hắn dường như rất cố chấp với cô, mọi thứ nguy hiểm hắn đều sẽ che chắn, bảo vệ cô, mọi thứ cô muốn hắn đều sẽ tìm cách thực hiện bằng được. Chỉ duy nhất để cô ra khỏi biệt thự là hắn sẽ không đồng ý. Cô nói lo lắng cho gia đình, hắn cũng không tiếc cho một người đi phẫu thuật để có khuân mặt giống cô, cho người đó trở về an ủi gia đình cô. Biến thái, quá biến thái mà. Cô đã từng dùng rất nhiều chiêu trò hòng trốn thoát khỏi hắn, nhưng mọi thứ đều chưa từng thành công. Năm cô hai mươi bảy tuổi, cô bị đối thủ làm ăn của hắn bắt đi để uy hiếp hắn. Lần đó cũng là lần chấm dứt mọi đau khổ của cô trong kiếp đó, đối thủ của hắn nổ súng bắn chết cô. Cứ nghĩ rằng đến đó là kết thúc, nhưng cô lại sống lại, lặp lại như kiếp trước. Mọi thứ lặp lại, rồi lặp lại hết tám kiếp.. Thật là nghiệp chướng mà. Tiếng máy móc lại vang lên Hoàn thành đồng bộ ký ức. "Nhiệm vụ của cô là sống sót và thoát khỏi biệt thự trở về với gia đình của mình. Vì cô là người mới nên tôi sẽ chỉ cho cô nhiệm vụ dễ thôi, còn việc phải làm như thế nào thì tự nghĩ đi. Chúc may mắn, nhóc con!". Miêu Tử hừ lạnh rồi biến mất cùng với hệ thống. Cô tỉnh dậy trong một căn phòng sang trọng, mỗi một món đồ đều được lựa chọn một cách tinh tế phù hợp với cách bày trí khiến căn phòng trở nên hài hòa tạo cảm giác vô cùng dễ chịu. Bên ngoài cửa lại là màn đêm âm u. Cô nằm trên giường, băng trắng quấn quanh cổ đau nhói lên. "Nguyên chủ chắc chắn vừa treo cổ mà, đau chết bà đây rồi! Hệ thống rác rưởi mà đến cái kịch bản của chuyện này cũng thật quá não tàn rồi. Nhân vật phụ chắc chắn ngu ngốc cho mà xem!" "Người ta xuyên không có ngón tay vàng, hậu thuẫn đầy đủ. Thậm chí bắt nạt, lừa cả hệ thống. Đến bà đây không những không có ngón tay vàng mà còn bị cái hệ thống rác rưởi này ngược đãi. Rồi sẽ có ngày bà đây đè lũ các người ra bóc lột. Tức chết mà ah ah.." [ /BO OK]
Chương 3 Bấm để xem Lạc Anh Túc nhìn quanh phòng, thứ lọt vào mắt của cô chỉ có một chiếc gương lớn ở góc phòng. Từ khi có ý thức Lạc Anh Túc chưa từng nhìn thấy bộ dạng của mình, quả thực là vô cùng hiếu kì với hình dáng của chính mình. Khuân mặt vô cùng thanh tú, điểm hai nốt ruồi son nhỏ giống hai vệt sao băng ở mắt phải, đúng là có phần nhan sắc. Vóc dáng cũng không hề tệ, ước tính cũng khoảng một mét bảy. Lạc Anh Túc có vẻ rất phấn khích khi thấy được dung mạo của nguyên chủ. "Đừng có tự đánh giá mình cao quá nhóc à, đó là thân thể của nguyên chủ không phải của cô". Giọng của Miêu Tử lại tiếp tục chế nhạo. "Ồ vậy hả? Cậu biết tôi trông như thế nào không?" "Một cây nấm lùn di động xấu xí!" "Cái gì? Cậu chơi tôi đấy à?" "Có sao nói vậy, tóm lại cô sắp có người ghé thăm rồi đó!" Miêu tử vừa dứt lời cánh cửa cũng bật mở một cách mạnh bạo. Người gây ra việc đó chẳng nói chẳng rằng lập tức đẩy mạnh Lạc Anh Túc vào bức tường bên cạnh, lực đạo mạnh đến mức khiến cô phụt máu ra từ miệng. Hắn khóa chặt hai tay Anh Túc ra sau lưng, tay phải hắn bóp lấy chiếc phần gáy của cô, đôi mắt hắn ánh lên màu xanh lá quỷ dị độc địa, hơi thở giống như một con dã thú. Hắn thở mạnh vào hõm cổ Anh Túc rồi hít sâu một hơi. "Ngươi là kẻ nào?". Giọng nói mang sự đe dọa chết chóc. Câu hỏi của hắn khiến da đầu Anh Túc tê dại, hắn tăng thêm lực buộc Anh phải trả lời một cách nhanh nhất. Khuân mặt Anh Túc biến sắc, cố gắng lùng suc lại ký ức để xác hắn ta là ai. "Anh lại phát điên cái gì vậy? Mau thả tôi ra, Lưu Xuyên!". Anh Túc biểu lộ vẻ mặt khó chịu và chán ghét. Cái tên Lưu Xuyên này chính là kẻ bắt cóc ấy. Hắn ta như thể bị đánh trúng điểm yếu, hắn run rẩy lập tức ôm lấy Anh Túc. Miệng không ngừng nói xin lỗi. Anh Túc chẳng mảy may quan tâm đến hắn, đẩy hắn ra chẳng chút lưu tình mà quát lớn. "Ra ngoài, tôi chẳng muốn nhìn thấy anh chút nào" "Ân.. Ân nhân, tôi xin lỗi, tôi chỉ..". Hắn run rẩy lau vết máu trên khoé miệng Anh Túc, cố gắng giải thích. "Hơ, muốn xin lỗi thì thả tôi ra đi!". Anh Túc cười khổ, hất tay hắn ra. "Ân nhân ghét ta đến vậy sao?". Hắn nhìn Anh Túc với vẻ mặt cầu xin. Cái dáng vẻ hối lỗi đáng thương ấy đẹp đến mức có thể mê hoặc người khác. Anh Túc dường như đã hạ giọng xuống với hắn. "Đúng vậy, mời ngài Lưu ra khỏi đây". "Được, tôi sẽ cho người tới dọn dẹp" Hắn ta không cam lòng rời khỏi căn phòng. Hắn ta vừa rời khỏi, đôi chân Anh Túc gắng gượng nãy giờ mềm nhũn mà ngồi thụp xuống. "Còn tưởng sẽ bị hắn ta một tay bóp chết rồi chứ." "Ôi chao~cũng được đó chứ, cây nấm xấu xí tạm xem như có chút đầu óc không quá ngu ngốc." Miêu Tử nhẹ giọng đánh giá. "Miêu Tử, cậu nói đi! Hắn ta là cái thứ quái quỷ gì vậy chứ? Cảm giác áp bức đến nghẹt thở, có phải lúc nãy tôi vừa thoát chết đúng không?" Anh Túc chống hai xuống đất gắng gượng đứng dậy. "Hả? Ờ, chuyện hiển nhiên mà." Miêu Tử đáp lại giọng điệu lười nhác. "Có khoảng chín mươi tám người xuyên việt trước đã bị mê hoặc và bị giết chết với đủ chín mươi tám hình thái cầu xin khác nhau, khoảng ba mươi hai hình thái trùng lặp, chúc mừng ký chủ không phải hình thái thứ chín mươi chín." Cái bảng hệ thống xanh hiện lên với những con số thống kê chi tiết. "Vậy mà cậu nói là nhiệm vụ dễ? Này chẳng khác nào đi đưa đầu cho người khác cả!" Miêu Tử đột nhiên gằn giọng một cách giận dữ. Hắn nghiến răng quát. "Nếu ngay cả những tình huống cỏn con như vậy mà cũng không xử lý được thì đừng có mà tiếp tục trở thành xuyên việt giả nữa, lập tức để tôi xóa bỏ cô luôn!" "Ngay từ đầu tôi và cả bọn họ đều không có ý định trở thành xuyên việt giả, cậu có từng hỏi ý kiến tôi chưa? Từ đầu đến bây giờ người bắt ép tôi làm nhiệm vụ là cậu, người không coi tôi là một mạng người cũng là cậu. Còn những cái nhiệm vụ này tại sao tôi phải làm chứ? Hoàn thành những nhiệm vụ này để làm gì? Miêu Tử, cậu muốn gì từ những xuyên việt giả ư?" Anh Tử nhếch môi, liếc mắt lên nhìn cái bảng hệ thống xanh lam. Miêu Tử đã hoàn toàn trở lại dáng vẻ bình thường mà cười một cách khinh thường "Ha ha, Xuyên việt giả Lạc Anh Tử, tôi không có nghĩa vụ phải trả lời những câu hỏi như vậy của cô. Hừm hừm, có hai điều mà cô nên nhớ~. Thứ nhất, sống chết của cô thì tự dựa vào năng lực của mình mà giành lấy. Thứ hai, tôi chỉ là bạn đồng hành trò chuyện, không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi kỳ quặc và không phát thưởng cho cô." "Ồ, bạn đồng hành!" "Phì!" Anh Tử bắt chước giọng điệu của Miêu Tử. Hắn ta bật cười, phần nào đó khiến hắn nhớ đến một vài xuyên việt giả trước đây.