Tiểu Thuyết Tĩnh Hải Loạn Lạc - Kizaru105

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi kizaru105, 24 Tháng mười hai 2024.

?

Bạn thích nhân vật nào trong Tĩnh Hải Loạn Lạc?

  1. Hạo Thiên

  2. Trương Siêu

  3. Tử Trọng

  4. Bá Hầu

  5. Lê Hầu

  6. Lê Cung

  7. Lý Sử

  8. Trần Lượng

  9. Ông lão bí ẩn

  10. Hạo Vũ

  11. Quách Tuấn

  12. Nguyễn Lương, Nguyễn Sơn

Nhiều phiếu bầu.
Results are only viewable after voting.
  1. kizaru105

    Bài viết:
    0
    Chương 30: Chu Đức giành lại Diễn Châu, Phạm Bá tạo phản

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Ngũ nói với Trịnh Hầu:

    - Chỉ cần ngài cất binh đánh Soái, dẫu nhảy vào dầu sôi tôi cũng chịu!

    Trịnh Hầu nói:

    - Ta thực lòng nghĩ cho bách tính Phong Châu. Nếu ngươi giúp ta thuyết phục Chu Hầu không thừa nước đục thả câu thì ta sẽ điều binh đánh Soái ngay lập tức!

    Trương Ngũ chắp tay, nói:

    - Tôi sẽ lên đường đi Quảng Nguyên ngay, sau khi tôi xong việc xin ngài nhớ giữ lời!

    Trịnh Hầu cười lớn, nói:

    - Nếu ta không giữ lời, Trời tru Đất diệt!

    Trương Ngũ tức tốc lên đường đi Quảng Nguyên gặp Chu Hầu.

    Ngoài thành Ngọc Môn, Hạo Thiên đang cùng các tướng lĩnh họp bàn việc đánh Soái.

    Hạo Thiên nói:

    - Với sự trợ giúp của ba vị công tử, chúng ta có trong tay năm vạn binh mã. Lần này ta quyết đuổi Soái về nước!

    Chu Đức nói:

    - Có ba vị công tử như có thêm thiên binh trợ giúp! Nhưng đây là cơ hội cuối của chúng ta, tuyệt đối không được khinh suất. Tuy căm ghét Soái đến tận xương tủy nhưng trận đánh vừa rồi chúng đã đi trước chúng ta một bước.

    Hạo Thiên nói:

    - Tước Vũ Hầu nói phải lắm, ta cần bàn thật kỹ trước khi khởi binh công thành!

    Đang bàn bạc thì bỗng có tên lính đưa thư chạy vào, tâu:

    - Bẩm chúa công, có thư của Trương Ngũ gửi tới!

    Hạo Thiên mừng rỡ, nói:

    - Đưa thư cho ta!

    Hạo Thiên giở lá thư ra đọc, gật gù, nói:

    - Đây là tin tốt, Trương Ngũ đang giúp chúng ta!

    Tử Trọng hỏi:

    - Hắn nói gì?

    Hạo Thiên đáp:

    - Trong thư nói Trịnh Hầu sẽ khởi binh đánh Soái, có điều Trương Ngũ phải đi Quảng Nguyên thuyết phục Chu Hầu không khởi binh đánh Phong Châu, có lẽ giờ hắn đã tới nơi rồi!

    Tử Trọng nói:

    - Vậy ta cần chờ tin Trương Ngũ, ta tin hắn tất thuyết phục được Chu Hầu!

    Chu Đức nói:

    - Quân sư nói phải lắm, nếu Trịnh Hầu đánh Soái, ta nắm chắc phần thắng!

    Hạo Thiên chốt:

    - Được lắm, chúng ta sẽ án binh bất động, chờ tin Trương Ngũ!

    Trương Ngũ tới Uy Vũ Điện gặp Chu Hầu. Chu Hầu nghe tin có sứ giả Ái Châu tới yết kiến, liền hỏi Thừa tướng Tả Hộ:

    - Thuyết khách Ái Châu muốn gặp ta, ngươi nghĩ là việc gì?

    Tả Hộ đáp:

    - Thần nghĩ có liên quan đến chiến sự Diễn Châu!

    Chu Hầu hỏi tiếp:

    - Ta đã nhận lời với Soái Vương bảo vệ phương bắc cho nước Soái, có nên tiếp hắn không?

    Tả Hộ nói:

    - Lê Hầu là người nhân nghĩa, lại có thế lực ở phương nam, ta cứ tiếp sứ cho phải phép!

    Chu Hầu nói:

    - Thôi được, vậy truyền hắn vào!

    Trương Ngũ bước tới hành lễ với Chu Hầu:

    - Tại hạ Trương Ngũ, sứ giả của Ái Châu bái kiến Chu Hầu!

    Chu Hầu hỏi:

    - Ngươi không cần đa lễ, gặp ta có chuyện chi?

    Trương Ngũ nói:

    - Tại hạ có chuyện hệ trọng liên quan tới thế cục Tĩnh Hải quân, cần tâu với Chu Hầu!

    Chu Hầu ngạc nhiên, hỏi:

    - Chuyện gì mà hệ trọng tới vậy?

    Trương Ngũ nói:

    - Việc nước Soái đang dần trở thành bá chủ vùng Trung và Nam Bộ! Tại hạ muốn khuyên Chu Hầu chớ nên tương trợ, ngược lại cần cô lập nước Soái!

    Chu Hầu hỏi:

    - Cớ sao lại vậy?

    Trương Ngũ lý giải:

    - Theo diễn biến những năm gần đây, Soái nổi lên là một thế lực rất lớn ở Trung Bộ. Soái Vương là kẻ tham vọng ngút trời, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để mở rộng bờ cõi. Chắc ngài cũng biết Soái Vương từng cướp ngôi, trừ khử thân tín của Lữ Minh, lừa chư hầu chiếm lãnh thổ. Người ta thường nói "Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng", ở cạnh Soái Vương không sớm thì muộn cũng phải hối hận!

    Chu Hầu nói:

    - Ngươi có nói quá chăng? Đối với ta nước Soái chưa có gì đáng ngại, ngươi thấy Quảng Nguyên rồi chứ, tài nguyên, lãnh thổ, binh mã đều hơn Soái nhiều lần. Có nằm mơ ta cũng không nghĩ Soái Vương dám bắc phạt!

    Trương Ngũ cười, nói:

    - Đúng là Quảng Nguyên hiện tại đang mạnh hơn Soái, nhưng Soái Vương như Thánh Gióng, chỉ sáu năm đã gây dựng được cơ đồ rộng lớn, gấp đôi Trường Châu khi xưa. Ngài chắc quen biết Minh Hầu Lữ Công?

    Chu Hầu nói:

    - Ta có giao hảo với Lữ Công, ngài ấy là một vị Quân Hầu tài giỏi, một tay gây dựng nên cơ đồ Trường Châu rộng lớn.

    Trương Ngũ nói:

    - Hổ phụ sinh hổ tử, có điều tham vọng và mưu đồ của Soái Vương còn hơn Lữ Công nhiều lần. Nếu Soái Vương thâu tóm được vùng Nam Bộ, khi ấy tại hạ nghĩ ngài không thể ngồi vuốt râu ung dung như bây giờ được đâu!

    Chu Hầu hỏi:

    - Ý ngươi là gì?

    Trương Ngũ nói:

    - Ý tại hạ là vận mệnh Tĩnh Hải quân đang trong tay ngài, quyết định của ngài sẽ làm thay đổi thế cục nước Nam!

    Chu Hầu nghe Trương Ngũ đề cao mình, trong lòng tỏ ý quý mến. Chu Hầu quay sang hỏi Tả Hộ:

    - Thừa tướng nghĩ sao?

    Tả Hộ nói:

    - Trương Ngũ nói có phần đúng, nhưng thần nghĩ rằng thời điểm này Phong Châu mới đáng lo ngại hơn là Soái!

    Trương Ngũ nói:

    - Thú thực với Chu Hầu và Thừa tướng Tả Hộ, tôi mới từ Phong Châu tới đây, Trịnh Hầu không phải mối họa thực sự của nước ngài đâu!

    Chu Hầu tức giận, quát:

    - Nếu ngươi đã tiếp cận Trịnh Hầu rồi còn tới đây chi nữa, ta quyết không đối trời chung với hắn! Người đâu, đuổi tên thuyết khách này về cho ta!

    Trương Ngũ vẫn điềm tĩnh, nói:

    - Quả là tiếc cho một Quảng Nguyên hùng mạnh! Trịnh Hầu nhìn xa trông rộng, thấy được hiểm họa nước Soái, chuẩn bị khởi binh cứu lấy đại cuộc. Còn ngài thì chỉ quan tâm đến tư thù, bỏ lỡ thời thế, coi như tại hạ phí lời!

    Chu Hầu đập mạnh vào ghế, đứng dậy quát:

    - Ngươi! Hôm nay ta sẽ phá lệ chém sứ, mặc xác Ái Châu! Người đâu, chém đầu tên thất phu này ngay cho ta!

    Trương Ngũ cười khành khạch, nói:

    - Muốn chém muốn giết cứ việc, Trương Ngũ này đã tỏ lời ngay, Thiên Địa chứng giám. Chu Hầu sau này lưu vào sử sách là kẻ giúp Lữ Hoành xưng đế, ha ha ha!

    Tả Hộ vội can ngăn:

    - Chúa công, Người hãy bớt giận, Trương Ngũ chỉ nói lời ngay, chớ nên chém sứ!

    Tả Hộ quay xuống hỏi Trương Ngũ:

    - Trịnh Hầu sắp khởi binh đánh Soái thật chứ?

    Trương Ngũ nói:

    - Đúng vậy, nội trong tháng này sẽ khởi binh. Nếu các ngài ghét Phong Châu tới vậy, nhân dịp này tới đánh ắt thu được vài thành đó!

    Chu Hầu thấy Trương Ngũ sắp chết tới nơi mà vẫn khảng khái, không nao núng, lại không muốn giết nữa.

    Tả Hộ nói với Chu Hầu:

    - Chúa công, Người nghĩ sao ạ?

    Chu Hầu nói với Trương Ngũ:

    - Hừ, nếu muốn chiếm Phong Châu ta đường hoàng đánh Trịnh Hầu cũng không cản được, cớ gì phải làm trò hèn hạ đó! Ngươi cút về báo với hắn đánh ai thì đánh, ta không quan tâm!

    Trương Ngũ lạy tạ, xin cáo lui.

    Trương Ngũ tức tốc trở về báo cho Trịnh Hầu rồi viết thư gửi cho Ái Châu, hẹn ngày khởi binh.

    Mùa thu năm 876, Trịnh Hầu khởi binh dẫn sáu vạn binh mã đánh vào phía Bắc nước Soái. Soái Vương buộc phải thu quân về Soái giữ nước. Trước khi đi Soái Vương để lại Hứa Chung và hai vạn binh mã thủ thành Diễn Châu.

    Soái Vương nói với Hứa Chung:

    - Nếu không thủ được thành, ngươi phải hứa với ta sẽ chạy khỏi Diễn Châu về Soái, ta không muốn mất một viên mãnh tướng! Bảo trọng!

    Hạo Thiên đem năm vạn quân công thành Diễn Châu, Hứa Chung một lần nữa chống đỡ quyết liệt. Giằng co gần một tháng trời, Ngọc Môn thất thủ, Hứa Chung bỏ chạy về Soái, Chu Đức giành lại được Diễn Châu.

    Hạo Thiên kết nghĩa huynh đệ cùng Chu Đức, cắt máu ăn thề nguyện sống chết bảo vệ bờ cõi của nhau. Ba vị công tử ở lại làm quan Trấn thủ ba vùng phía bắc Diễn Châu, chờ đợi thời cơ phục quốc.

    Phong Châu chiếm được hai thành Phong Đồn và Vọng Hải. Soái Vương dẫn toàn bộ tám vạn binh mã giao chiến với Phong Châu ba tháng, cuối cùng đẩy lùi được Trịnh Hầu ra khỏi bờ cõi nhưng nguyên khí hao tổn rất nhiều. Từ đó Soái thu mình án binh bất động, không dám đem quân đi xâm chiếm nữa.

    Nói về Ái Châu, Lê Hầu tuổi đã cao, ngoài thất tuần và đổ bệnh, liệu chẳng được lâu. Lê Hầu chờ Hạo Thiên từ Diễn Châu trở về rồi tính truyền ngôi.

    Lê Hầu có người cháu tên Phạm Bá, làm chức Kỵ úy, tính tình gian xảo, mưu mô. Xét theo vai vế, hắn đáng ra là người kế vị Lê Hầu. Nghe tin Lê Hầu tính truyền ngôi cho người ngoài, hắn tức lắm. Hắn rêu rao khắp nơi, lôi kéo bè phái bôi xấu Lê Hầu không truyền cho người trong họ mà lại cho người ngoài. Nhiều quan lại tuy trung thành với Lê Hầu nhưng không ủng hộ việc truyền ngôi cho Hạo Thiên.

    Dưới trướng Phạm Bá có một tên quan văn tên Đoàn Xảo, luôn thúc giục Phạm Bá cướp ngôi. Một hôm, hắn nói với Phạm Bá:

    - Chúa công, Hạo Thiên sắp từ Diễn Châu trở về, nếu chúa công không hành động nhanh, chẳng mấy Phạm Chính sẽ truyền ngôi cho hắn. Hạo Thiên nắm đại quân, lại được Thừa tướng và nhiều quan lớn ủng hộ, hắn mà về Ái Châu thì chúa công sớm muộn cũng bị trừ.

    Phạm Bá lo lắng, hỏi:

    - Vậy giờ ta phải làm thế nào?

    Đoàn Xảo nói:

    - Chúa công nên làm thế này, thế này..

    Phạm Bá bí mật đem quân tới Bình Nguyên, kiếm cớ thăm tẩu tẩu. Phạm Thư thấy Phạm Bá tới thăm cũng không đề phòng gì, mời hắn chơi ở phủ. Trong thành Bình Nguyên các tướng lĩnh đi đánh trận chưa trở về, hắn càng dễ dàng đạt được mục đích.

    Đêm hôm ấy, hắn cho người lẻn vào bắt trói Phạm Thư, hai đứa nhỏ Hạo Kiên và Hạo An Nhiên tức tốc trở về Ái Châu.

    Phạm Bá nhốt Phạm Thư và hai đứa trẻ trong phủ. Hắn biết Lê Hầu thích cây cảnh, lại lâu không gặp hắn nên kiếm cớ khoe cây Tùng Cổ Thạch hai trăm năm tuổi, mời Lê Hầu sang phủ chơi.

    Lê Hầu biết Phạm Bá không hài lòng vì mình sắp truyền ngôi cho Hạo Thiên. Thấy áy náy, Lê Hầu đành đồng ý.

    Lê Hầu chỉ dẫn vài người tùy tùng sang phủ đệ Phạm Bá. Phạm Bá đón tiếp:

    - Tiểu điệt bái kiến bá phụ! Lâu rồi không gặp, sức khỏe bá phụ thế nào rồi?

    Lê Hầu cười, nói:

    - Lâu lắm mới gặp Bá nhi, ta giờ già yếu, sức khỏe cũng không tốt lắm!

    Phạm Bá vẻ mặt buồn rầu, nói:

    - Tiểu điệt nghe tin sức khỏe bá phụ đi xuống, lòng lo lắm. Tiểu điệt muốn nhân dịp này cùng ngắm cây quý và hàn huyên với Bá phụ!

    Lê Hầu cười nhân hậu, nói:

    - Bá nhi có lòng như vậy thì ta phải đi ngắm cái cây đó mới được!

    Nói xong Phạm Bá dẫn Lê Hầu đi ngắm vườn cây của hắn, trò chuyện rôm rả.

    Ngắm cây và hàn huyên một hồi, Phạm Bá mời Lê Hầu vào phủ uống trà. Lê Hầu khen:

    - Cái cây Tùng Cổ Thạch thân gỗ xoắn như rồng cuộn, cành trổ tầng tầng như lưng hổ, bao nhiêu bão giông vẫn xanh tốt!

    Phạm Bá cười, đáp:

    - Bá phụ đúng là mắt nhìn cây, tiểu điệt phải khó khăn lắm mới mua được từ một gã thương nhân trong thành!

    Uống một hơi hết chén trà, Phạm Bá chợt hỏi Lê Hầu:

    - Tiểu điệt nghe nói bá phụ chuẩn bị truyền ngôi cho Hạo Thiên?

    Lê Hầu đáp:

    - Phải! Hạo Thiên là người nhân nghĩa, lại có chân mệnh thiên tử và cũng là người nhà. Ta thì không có con trai nên tính truyền ngôi cho hắn, ta tin hắn sẽ giúp Ái Châu ngày càng vững mạnh!

    Phạm Bá đập bàn, quát:

    - Cớ sao bá phụ lại đi truyền ngôi cho người ngoài, mà không phải ta, ta không cam tâm!

    Lê Hầu lúc này thấy điềm chẳng lành, nói:

    - Ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều, Thừa tướng cũng khuyên ta nên truyền ngôi cho hắn, thứ lỗi cho ta Bá nhi!

    Phạm Bá cười, sai người dẫn Phạm Thư và hai đứa nhỏ ra trước mặt Lê Hầu. Phạm Thư gặp Lê Hầu, giọng sợ hãi:

    - Phụ thân, hắn bắt con và hai đứa nhỏ, phụ thân cứu con với!

    Phạm Bá tát mạnh vào mặt Phạm Thư, quát:

    - Câm họng!

    Lê Hầu thất kinh, tuổi già sức yếu lại gặp cảnh này bị tức ngực, khó thở, giọng thều thào:

    - Ngươi.. Ngươi tính làm phản à?

    Phạm Bá cười lớn, nói:

    - Đúng, ta làm phản đó bá phụ, chỉ vì bá phụ giao cơ đồ Ái Châu cho một tên ngoại bang, ta không cam tâm!

    Lê Hầu run rẩy, nói:

    - Ngươi chém giết ta cũng được, không được động vào Thư nhi và hai đứa trẻ!

    Phạm Bá nói:

    - Đời nào dễ vậy?

    Nói xong cầm thanh kiếm bước ra sau Phạm Thư, nói:

    - Ngay bây giờ, bá phụ trao ấn tín truyền ngôi cho ta, bằng không thì ta giết ba đứa này!

    Lê Hầu vừa tức vừa bất lực:

    - Ngươi! Ta không bao giờ truyền ngôi cho thứ súc sinh như ngươi!

    Phạm Bá nghe xong giận lắm, cầm kiếm đâm xuyên ngực Phạm Thư, chết tức tưởi.

    Phạm Bá quát:

    - Ngươi chớ có chọc tức ta, bây giờ đến thằng ranh con này!

    Nói rồi bước tới giơ kiếm lên cổ Hạo Kiên, Hạo Kiên vừa thương mẫu thân, vừa sợ sệt khóc lóc không ngớt.

    Lê Hầu mặt cắt không còn giọt máu, nói:

    - Thôi được, ta truyền ngôi cho ngươi, chớ làm hại hai đứa trẻ!

    Nói xong ngất lịm đi.
     
  2. kizaru105

    Bài viết:
    0
    Chương 31: Phạm Bá được truyền ngôi, Lý Sử trở mặt

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phạm Bá lấy mạng hai đứa trẻ ép Lê Hầu truyền ngôi cho mình, Lê Hầu đành làm theo.

    Trước mặt các bá quan triều đình, Lê Hầu làm lễ truyền ngôi cho Phạm Bá, lấy hiệu là Lê Xa Hầu. Những người ủng hộ việc truyền ngôi cho người họ Phạm đều hài lòng. Còn những quan thân cận của Lê Hầu khi xưa như Lưu Nghi, Quách Tư, Lý Thiên đều bất bình, nghĩ rằng tên Phạm Bá chẳng có tài cán gì, cai quản Ái Châu tất sẽ suy tàn.

    Điều mọi người không ngờ tới nhất, Thừa tướng Lý Sử lại hoan hỉ, chúc mừng Phạm Bá hết lời.

    Ngay sau ngày lễ truyền ngôi, Lý Sử tới gặp riêng Phạm Bá, nói:

    - Chúc mừng Lê Xa Hầu! Thần cũng đoán được người họ Phạm tất được truyền ngôi, quả rất đẹp lòng!

    Phạm Bá nói:

    - Ta nghe nói Thừa tướng khuyên Lê Hầu truyền ngôi cho Hạo Thiên kia mà?

    Lý Sử nói:

    - Thần đã hết sức can ngăn Lê Hầu không truyền ngôi cho người ngoài. Năm xưa Tấn Hiến Công phế Thân Sinh truyền ngôi cho Hề Tề khiến nước Tấn suy tàn rồi chia làm ba. Ấy là việc phế tử lập đích, đằng này Lê Hầu nhất quyết truyền ngôi cho người ngoài Hạo Thiên. Thần thấy Lê Hầu kiên quyết nên đành thuận theo thôi ạ!

    Phạm Bá thấy Thừa tướng đức cao vọng trọng nói vậy trong lòng khoái chí, đổi ghét thành mến. Phạm Bá nghĩ rằng thanh thế Thừa tướng Lý Sử trong triều rất mạnh, được y phò tá ắt trị được triều thần.

    Phạm Bá hỏi Lý Sử:

    - Vậy chắc Thừa tướng không chỉ sang đây chúc mừng ta?

    Lý Sử đáp:

    - Dạ phải! Thần tới đây để xin góp sức trâu ngựa, phò tá cho Lê Xa Hầu!

    Phạm Bá cười lớn, đáp:

    - Được, được lắm! Có Thừa tướng giúp đỡ thì ta an tâm rồi!

    Đám Lưu Nghi, Quách Tư, Lý Thiên muốn phản đối nhưng thấy Thừa tướng ngả sang theo phò tá Phạm Bá thì ngao ngán, nhốt mình trong phủ không lên triều.

    Lê Hầu quá đau buồn khi nhìn thấy Phạm Thư chết, lại không cam lòng truyền ngôi cho Phạm Bá. Bệnh tình Lê Hầu ngày càng trở nặng, được một tuần lễ thì băng hà.

    Phạm Bá vẫn còn bắt giữ hai đứa trẻ Hạo Kiên và Hạo An Nhiên để sau này uy hiếp Hạo Thiên, phòng trừ hậu họa. Từ ngày lên ngôi, Phạm Bá ăn chơi hưởng lạc, lựa những mỹ nhân đẹp nhất cung tần mua vui, tuyển người giỏi đàn ca sáo nhị giải khuây. Hắn còn có sở thích nuôi những con thú kỳ dị trong cung như tắc kè chúa, vịt trời ba chân, dê đá.. Hắn chẳng màng việc nước, phó thác hết cho Đoàn Xảo và Lý Sử lo liệu.

    Trong cung xuất hiện nhiều kẻ nịnh thần, ngày ngày nịnh Phạm Bá để được thăng tiến. Những vị quan tận trung với Lê Hầu người thì cáo lão về quê, người thì nhốt mình trong phủ. Bách tính Ái Châu ai cũng thương tiếc Lê Hầu Phạm Chính, kháo nhau rằng Lê Xa Hầu là kẻ tâm địa độc ác, không xứng được truyền ngôi.

    Hạo Thiên và binh lính Bình Nguyên lúc bấy giờ vẫn đang lưu lại Diễn Châu để dưỡng sức trước khi trở về Ái Châu.

    Nửa tháng từ khi thắng trận trôi qua, Hạo Thiên cùng Tử Trọng, Trương Siêu đến cáo từ Chu Đức.

    Hạo Thiên nói:

    - Ta đến để cáo từ sư đệ, ta lưu lại Diễn Châu đã lâu ngày, làm phiền đệ nhiều. Nay ta dẫn binh mã trở về Ái Châu yết kiến Lê Hầu, hẹn ngày tái ngộ!

    Chu Đức thuyết phục Hạo Thiên:

    - Sư huynh cứ lưu lại đây vài ngày uống rượu với đệ!

    Hạo Thiên đáp:

    - Ta cảm tạ chân tình của đệ, nhưng ta phải trở về thôi, dẫn đại binh đi lâu ngày Lê Hầu ắt sinh lo!

    Chu Đức chắp tay, nói:

    - Đành vậy! Quân sư, sư huynh, Trương Siêu tướng quân, ba người bảo trọng!

    Đúng lúc ấy, một tên tâm phúc từ Bình Nguyên chạy vội tới, báo tin:

    - Bẩm chúa công, Bình Nguyên và Ái Châu loạn rồi!

    Hạo Thiên hỏi:

    - Chuyện gì mà loạn? Ngươi cứ từ từ nói!

    Tên tâm phúc trả lời:

    - Dạ bẩm, một tuần trước người ở Bình Nguyên không thấy tung tích của phu nhân, công tử và tiểu thư đâu ạ!

    Hạo Thiên giật mình, hỏi:

    - Ngươi nói mất tích là sao? Đã cho người đi tìm chưa?

    Tên tâm phúc nói:

    - Dạ bẩm, Dương Minh đại nhân đã cho người đi khắp Bình Nguyên tìm mà chẳng có tung tích của phu nhân. Sau nhiều ngày dò la tận Ái Châu, Dương Minh đại nhân mới biết phu nhân và công tử, tiểu thư bị Phạm Bá bắt đi mất. Hiện tại Phạm Bá đã được Lê Hầu truyền ngôi, sau đó thì Lê Hầu cũng băng hà.

    Cả ba người Hạo Thiên, Tử Trọng, Trương Siêu đều thất kinh, không tin những gì tên tâm phúc nói. Hạo Thiên tức giận, cầm cái ghế ném mạnh vào tường, vỡ tan tành. Hạo Thiên tiến tới xách áo tên tâm phúc nói:

    - Ngươi còn gì chưa báo không?

    Tên tâm phúc đáp:

    - Dạ bẩm, Dương Minh đại nhân nói chúa công và quân sư cần trở về Bình Nguyên gấp, ngài ấy đã lo liệu và chờ sẵn để khởi hành đến cung Thái Hòa rồi ạ!

    Hạo Thiên thả tên tâm phúc ra, nói:

    - Được rồi ngươi lui đi!

    Trương Siêu đi tới đi lui, nói:

    - Sư huynh, tẩu tẩu và tiểu điệt đang gặp nguy, chúng ta phải về gấp!

    Tử Trọng ngẫm nghĩ một hồi, nói:

    - Nếu thần đoán không lầm, Phạm Bá dùng phu nhân và công tử, tiểu thư để uy hiếp, ép Lê Hầu truyền ngôi cho hắn! Hắn muốn giữ người phòng khi chúa công mang đại quân trở về đe dọa hắn!

    Hạo Thiên hỏi:

    - Vậy ta phải làm thế nào?

    Tử Trọng đáp:

    - Nếu mang đại quân đi Ái Châu sẽ không kịp mất, hơn nữa rút dây động rừng, e nguy hiểm cho phu nhân và công tử, tiểu thư!

    Hạo Thiên nói:

    - Nếu vậy ta sẽ về Ái Châu một mình!

    Trương Siêu xen vào:

    - Đệ đi cùng huynh!

    Tử Trọng nói:

    - Chỉ còn cách ấy, chúa công và Trương Siêu đều là người võ nghệ cao cường, nếu Dương Minh thu xếp cho hai người bí mật đến hoàng cung thì có thể giết được Phạm Bá! Thần sẽ dẫn đại binh theo sau.

    Hạo Thiên nói:

    - Từ đây về tới Ái Châu chạy ngựa ngày đêm cũng mất cả tuần trời, nhỡ họ có mệnh hệ gì..

    Chu Đức bước tới, nói:

    - Thứ lỗi cho đệ, đệ phải ở lại Diễn Châu, không giúp được huynh rồi!

    Hạo Thiên quay sang Chu Đức, nói:

    - Đệ phải ở lại gìn giữ Diễn Châu, cực lắm mời giành lại được!

    Chu Đức nói:

    - Đệ có một cặp ngựa quý Ô Long Đạp Tuyết, một ngày chạy được cả vài trăm dặm đường, chỉ cần uống nước cầm hơi! Từ Diễn Châu về tới Ái Châu chỉ mất hai ngày đường thôi, huynh lấy mà dùng!

    Trương Siêu nói với Hạo Thiên:

    - Tốt quá rồi, đệ và huynh khởi hành ngay!

    Hạo Thiên gật đầu rồi cùng Trương Siêu tức tốc phi ngựa về Bình Nguyên gặp Dương Minh.

    Hai người phi ngựa liên tục cả ngày trời, được nửa đường thì dừng nghỉ ven đường, mang lương khô và nước uống cầm hơi.

    Trương Siêu nói:

    - Đúng là ngựa quý của Tước Vũ Hầu, phi như tên bay!

    Hạo Thiên lặng thinh nhìn vô định vào khoảng không. Trương Siêu nói tiếp:

    - Đệ biết huynh rất lo cho họ, đệ cũng vậy, chúng ta là người một nhà, nếu họ có mệnh hệ gì đệ sẽ chém cả nhà Phạm Bá!

    Hạo Thiên quay sang Trương Siêu, nói:

    - Hảo sư đệ! Đệ biết không, ta cưới Phạm Thư vì lo việc lớn, từ đầu vốn không có tình cảm. Nhưng ngày qua ngày, ta nhìn thấy những điều tuyệt vời của nàng, nàng hiểu hết tâm tư, phiền muộn của ta và luôn ở bên tâm sự, khích lệ tinh thần. Nàng ấy hết lòng chăm lo vun vén gia thất, ta dần si mê nàng lúc nào không hay. Nàng và hai đứa nhỏ trở thành những người quan trọng nhất đối với ta!

    Trương Siêu nói:

    - Vậy thì ta phải nhanh về Ái Châu thôi, đệ sốt ruột không buồn ngủ nữa!

    Hạo Thiên vỗ vai Trương Siêu, nói:

    - Được, ta tiếp tục lên đường!

    Tử Trọng cùng Nguyễn Lương, Nguyễn Sơn chỉnh đốn binh mã, chuẩn bị lên đường trở về Bình Nguyên. Chu Đức tới tận cửa thành tiễn biệt:

    - Quân sư lên đường cẩn trọng, nếu Ái Châu có biến nhớ viết thư cho ta, ta tất tới giúp!

    Tử Trọng cảm tạ Chu Đức rồi khởi hành về Bình Nguyên.

    Trở về Bình Nguyên, Hạo Thiên lập tức gặp Dương Minh bàn chuyện. Hạo Thiên hỏi:

    - Tình hình cung Thái Hòa thế nào?

    Dương Minh đáp:

    - Hiện không rõ tung tích của phu nhân và tiểu thư công tử, nhưng họ tất đang trong tay Phạm Bá. Thần đã liên lạc với Lưu Nghi và Quách Tư họ đồng ý tương trợ, dẫn hai người vào tới hoàng cung nhưng không thể trợ giúp binh mã vì sợ rút dây động rừng, việc này càng ít người biết càng tốt!

    Trương Siêu nói:

    - Khỏi cần binh mã, chỉ tổ vướng chân vướng tay, ta cùng chúa công là đủ!

    Hạo Thiên hỏi:

    - Thừa tướng có giúp chúng ta không?

    Dương Minh đáp:

    - Thần toan nhờ Thừa tướng giúp nhưng Lưu Nghi nói Thừa tướng đã theo phò tá Phạm Bá rồi!

    Hạo Thiên nói:

    - Đúng là thời thế không biết thế nào, Lý Sử ta quen nỡ lòng nào mà làm vậy chứ? Thôi, ta và Trương Siêu lên đường đi kinh thành gấp!

    Dương Minh nói:

    - Chúa công cứ tới cổng thành Thái Hòa đã có sẵn người của Quách Tư lo liệu!

    Hạo Thiên gật đầu, cùng Trương Siêu ăn vội miếng cơm rồi lên đường.

    Hạo Kiên và Hạo An Nhiên đang ở phủ Đoàn Xảo, chẳng chịu ăn uống, chỉ nằm khóc vì nhớ phụ mẫu. Đoàn Xảo thấy hai đứa trẻ không chịu ăn, nhỡ có mệnh hệ gì thì Hạo Thiên mang đại quân đến hỏi tội thì chết. Đoàn Xảo giận lắm, đích thân đến dọa nạt, đánh đòn chúng, bắt ăn mới thôi.

    Hạo Kiên còn nhỏ nhưng đã rất hiểu chuyện, luôn bảo vệ, vỗ về muội muội.

    Một hôm Hạo An Nhiên nhất quyết không chịu ăn, Đoàn Xảo bóp mồm, nhét thức ăn vào bằng được. Hạo An Nhiên khóc càng lớn, Hạo Kiên chạy tới cắn mạnh vào tay Đoàn Xảo đau điếng. Đoàn Xảo tức lắm, đánh Hạo Kiên tím hết mặt mày. Đánh Hạo Kiên xong, hắn để thức ăn trên bàn rồi nói với hai đứa trẻ:

    - Đến tối ta tới mà chưa ăn hết thì đừng trách!

    Hạo An Nhiên thấy ca ca bị đánh bầm dập, khóc thút thít:

    - Tại muội mà huynh bị đánh, huynh đừng chịu đau vì muội nữa!

    Hạo Kiên xoa đầu Hạo An Nhiên, vỗ về:

    - Hắn có đánh đau nữa thì ta cũng không sợ!

    Hạo An Nhiên hỏi:

    - Liệu phụ thân có tới cứu chúng ta không, muội nhớ nhà lắm!

    Hạo Kiên đáp:

    - Huynh chắc chắn phụ thân sẽ tới cứu chúng ta, muội đừng lo nữa! Giờ chúng ta phải ăn lấy sức, không thể nhịn mãi được, muội cùng huynh ăn nhé!

    Hạo An Nhiên gật đầu, cô bé có ca ca vỗ về trong lòng cũng đỡ buồn rầu, nín khóc.
     
    Lục Thất Tiểu MuộiNghiên Di thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...