Đôi Mắt Âm Dương Tác giả: Hạ Vũ Phong Thể loại: Truyện ma [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Được Sáng Tác Của Vũ Thừa Phong Giới thiệu: Bạn sẽ làm gì nếu một ngày, đôi mắt của bạn có thể nhìn xuyên qua bức màn ngăn cách hai cõi? Sau một tai nạn thập tử nhất sinh, cậu bé Nam đã trở về từ cõi chết, mang theo một món quà không ai mong muốn: Khả năng nhìn thấy người đã khuất. Thế giới của cậu bỗng trở nên đông đúc một cách đáng sợ, với những linh hồn câm lặng, những bóng ma vất vưởng còn vương vấn trần gian. Từ chỗ là một nạn nhân bị giày vò bởi những gì mình thấy, Nam dần học cách thấu cảm với nỗi đau của họ. Cậu đã giúp một oan hồn tìm thấy sự bình yên, và ngỡ rằng mình đã hiểu được quy luật của thế giới này. Nhưng cậu đã lầm. Bởi không phải linh hồn nào cũng cần được giúp đỡ. Một vài trong số chúng.. chỉ đơn thuần là những kẻ đi săn. Khi một ác quỷ đội lốt trẻ con với nụ cười chết chóc xuất hiện, nó không tìm kiếm sự siêu thoát. Nó không có nỗi đau để đồng cảm. Thứ duy nhất nó thèm khát, chính là đôi mắt của Nam. Trong cuộc đối đầu giữa một cậu bé bất đắc dĩ trở thành người dẫn đường và một kẻ săn mồi đến từ bóng tối, liệu món quà có trở thành lời nguyền chí mạng? "Đôi Mắt Âm Dương" – Nơi ánh sáng của người sống đối mặt với cơn đói vô tận của kẻ đã chết.
CHƯƠNG 1: ĐÔI MẮT ÂM DƯƠNG Bấm để xem Nam không nhớ mình bắt đầu thấy "họ" từ khi nào. Có lẽ là từ sau trận sốt thập tử nhất sinh năm cậu lên bảy, cái năm cậu đuối nước dưới con sông đầu làng và được vớt lên khi cơ thể đã tím ngắt. Người ta bảo cậu đã chết một lần rồi sống lại. Có lẽ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi bước qua lằn ranh sinh tử ấy, cậu đã mang về một thứ không thuộc về thế giới này. Đôi mắt. Đó vẫn là đôi mắt đen láy của một đứa trẻ, nhưng giờ đây, nó có thể nhìn xuyên qua bức màn ngăn cách hai cõi. Lúc đầu, chúng chỉ là những hình bóng lờ mờ, những cái bóng xám xịt lướt qua ở góc mắt. Nam thường dụi mắt, nghĩ rằng mình bị hoa mắt. Nhưng rồi những hình bóng ấy ngày một rõ hơn. Cậu thấy một người đàn ông không có chân đang ngồi vắt vẻo trên ngọn cây phượng già trước sân, ánh mắt vô hồn nhìn xuống đất. Cậu thấy một cô gái mặc áo dài trắng, tóc xõa che kín mặt, đứng lặng lẽ bên bờ sông mỗi khi hoàng hôn buông xuống, đúng vị trí cậu suýt chết đuối. Họ không làm gì cậu, chỉ tồn tại như những thước phim câm lặng lẽ. Nhưng sự hiện diện của họ cũng đủ gieo vào lòng đứa trẻ bảy tuổi một nỗi sợ hãi nguyên thủy, cái lạnh buốt thấu xương không đến từ thời tiết. Nam trở nên lầm lì, ít nói. Cậu không dám nhìn thẳng vào những góc tối, không dám ở một mình khi đêm về. Mỗi lần bố mẹ tắt đèn đi ngủ, thế giới của Nam lại trở thành một sân khấu ma quái. Tiếng thì thầm không rõ nguồn gốc, tiếng sột soạt như có ai đó đang lê bước chân trên sàn, và những bóng người lướt qua khe cửa.. Nỗi sợ lên đến đỉnh điểm khi gia đình cậu chuyển đến một căn nhà mới. Đó là một biệt thự cổ kiểu Pháp, giá thuê rẻ đến bất ngờ. Bố mẹ cậu vui mừng vì tìm được một nơi rộng rãi, nhưng ngay từ khi bước qua cánh cổng sắt hoen gỉ, Nam đã cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo bao trùm. Và cậu đã thấy bà ta. Người đàn bà mặc áo nhung đỏ sậm, tóc búi cao theo kiểu cổ, gương mặt trắng bệch nhưng đôi môi lại đỏ như máu. Bà ta đứng trên cầu thang gỗ, đôi mắt đen thẳm không có tròng trắng nhìn chằm chằm vào Nam. Một cái nhìn chứa đầy căm hận và oán độc. Không giống những hồn ma khác, bà ta dường như biết Nam thấy mình. Đêm đầu tiên, khi Nam đang ngủ, cậu cảm nhận có ai đó đang ngồi bên giường. Cậu hé mắt và chết điếng. Người đàn bà áo đỏ đang ngồi đó, cúi sát mặt mình, hơi thở lạnh như băng phả vào má cậu. Bà ta không nói gì, chỉ nhìn. Cái nhìn ấy như muốn xuyên thủng tâm hồn, moi móc ra những nỗi sợ hãi sâu kín nhất. Nam hét lên. Bố mẹ cậu lao vào, bật đèn sáng trưng. Chẳng có ai cả. Họ chỉ nghĩ con mình gặp ác mộng sau khi chuyển nhà. Nhưng những đêm sau đó còn tồi tệ hơn. Tiếng đàn dương cầm ai oán tự vang lên giữa đêm khuya. Những vết cào cấu xuất hiện trên cánh cửa phòng ngủ của Nam. Và mùi hoa nhài, thứ mùi nồng nàn đến nhức óc, thoang thoảng khắp hành lang, dù trong nhà không hề trồng một cây hoa nào. Nam gầy rộc đi, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Cậu kể cho bố mẹ, nhưng họ chỉ gạt đi, cho rằng cậu bịa chuyện. Cậu tuyệt vọng. Cậu bị mắc kẹt trong thế giới của riêng mình, một thế giới mà người sống không tin, còn người chết thì không ngừng giày vò. Không còn cách nào khác, cậu gọi điện cho bà nội ở quê. Bà nội Nam là một người am hiểu chuyện tâm linh. Nghe giọng nói run rẩy của cháu trai, bà lập tức bắt xe lên thành phố. Vừa bước vào nhà, sắc mặt bà nội đã trầm xuống. Bà không cần Nam kể, bà đã cảm nhận được "thứ đó". Tối hôm đó, bà không ngủ. Bà ngồi giữa phòng khách, đặt trước mặt một chén nước trà, một đĩa gạo muối và bắt đầu lẩm nhẩm khấn vái. Nam trốn trong phòng, nhưng qua khe cửa, cậu vẫn thấy. Người đàn bà áo đỏ xuất hiện, đứng sau lưng bà nội. Khuôn mặt bà ta giờ đây biến dạng, méo mó vì giận dữ. Căn phòng bỗng lạnh cóng, những ngọn nến trên bàn thờ chập chờn rồi phụt tắt. "Nhà này là của tao!" - một giọng nói ám ảnh, ảo não vang lên, không phải từ miệng, mà dường như từ khắp các vách tường. "Đứa bé đó.. nó đã thấy tao. Nó phải ở lại đây.. với tao!" Bà nội bình thản quay lại, ánh mắt không hề sợ hãi. "Bà đã chết rồi. Oán khí nặng nề chỉ khiến bà thêm đau khổ. Hãy siêu thoát đi." "SIÊU THOÁT?" - Người đàn bà gào lên, tiếng gào khiến những tấm kính cửa sổ rung lên bần bật. "Khi chồng con ta phản bội ta, đầu độc ta chết trong chính căn phòng đó, ai cho ta siêu thoát? Khi hắn chôn đứa con sơ sinh của ta dưới gốc cây hoa nhài để che giấu tội ác, ai cho mẹ con ta siêu thoát?" Bà ta chỉ tay về phía Nam. "Nó thấy được ta. Nó phải cảm nhận nỗi đau của ta!" Vừa dứt lời, người đàn bà lao về phía Nam. Nhưng bà nội đã nhanh hơn. Bà ném nắm gạo muối về phía trước, tạo thành một bức tường vô hình. Linh hồn áo đỏ bị đẩy lùi, rú lên một tiếng ghê rợn. "Nam, đừng sợ!" - Bà nội gọi. "Hãy dùng đôi mắt của con. Đừng chỉ nhìn nỗi căm hận của bà ấy, hãy nhìn sâu hơn nữa!" Bị dồn vào đường cùng, Nam nhắm nghiền mắt lại rồi mở bừng ra, tập trung toàn bộ tâm trí. Lần đầu tiên, cậu không cố gắng trốn chạy. Cậu nhìn thẳng vào linh hồn người đàn bà. Qua lớp vỏ bọc oán độc, cậu thấy một hình ảnh khác. Một người phụ nữ trẻ đẹp đang ôm một đứa trẻ sơ sinh, hát ru khe khẽ bên cửa sổ. Cậu thấy giọt nước mắt của bà rơi xuống khi phát hiện ra sự phản bội. Cậu thấy nỗi đau đớn, tuyệt vọng khi bị chính người mình yêu thương cướp đi mạng sống. Nỗi sợ trong Nam dần tan biến, thay vào đó là một sự đồng cảm kỳ lạ. "Bà ấy.. bà ấy chỉ muốn tìm con mình," Nam thì thầm. Nghe thấy lời Nam, linh hồn người đàn bà khựng lại. Sự điên cuồng trong mắt bà ta dịu đi đôi chút, thay vào đó là một nỗi đau thương vô tận. "Con của ta.. con của ta ở đâu?" Bà nội nhìn Nam, gật đầu. "Hãy chỉ cho bà ấy." Nam hít một hơi thật sâu, đi qua phòng khách, ra ngoài sân sau. Cậu tiến thẳng đến gốc cây hoa nhài già cỗi, nơi có mùi hương nồng nàn nhất. Cậu quỳ xuống, đặt tay lên mặt đất. "Ở đây," cậu nói khẽ. "Em bé đang ở đây. Em bé đang đợi mẹ." Người đàn bà áo đỏ lướt theo, đứng sau lưng Nam. Bà ta cúi xuống, và lần này, Nam không còn cảm thấy cái lạnh lẽo chết chóc nữa. Một giọt nước mắt đen kịt rơi từ khóe mắt bà, thấm xuống đất. Khi giọt nước mắt ấy tan ra, một đốm sáng xanh mờ ảo, hình hài một đứa trẻ sơ sinh, từ từ bay lên từ lòng đất. Đốm sáng ấy bay vào vòng tay của người mẹ. Linh hồn người đàn bà áo đỏ ôm chặt lấy con mình. Lớp áo nhung đỏ sậm và gương mặt oán độc từ từ tan biến, trả lại hình ảnh người phụ nữ trẻ trung với nụ cười hiền hậu, dù đẫm nước mắt. Bà quay lại nhìn Nam, khẽ gật đầu cảm tạ. Rồi cả hai mẹ con cùng hóa thành những đốm sáng li ti, bay lên trời cao và tan vào màn đêm. Mùi hoa nhài biến mất. Không khí trong căn nhà trở nên ấm áp và thanh thản. Từ đêm đó, Nam không còn sợ hãi đôi mắt của mình nữa. Cậu hiểu rằng, đây không phải là một lời nguyền, mà là một trách nhiệm. Cậu vẫn thấy "họ" ở khắp nơi – những linh hồn còn vương vấn, những mảnh đời còn dang dở. Nhưng giờ đây, trong đôi mắt âm dương ấy, không chỉ có nỗi sợ, mà còn có cả sự thấu cảm. Cậu trở thành người đưa đường thầm lặng, giúp những linh hồn lạc lối tìm thấy sự bình yên mà họ đã đánh mất, giống như cách cậu đã làm cho người đàn bà bất hạnh trong căn biệt thự cổ. Và đôi khi, cậu nghĩ rằng, có thể nhìn thấy cả hai thế giới cũng Không phải là một điều quá tồi tệ.
CHƯƠNG 2: KẺ ĐI SĂN Bấm để xem Nhiều tháng trôi qua kể từ đêm kinh hoàng trong căn biệt thự. Cuộc sống của Nam dần trở lại quỹ đạo, nhưng là một quỹ đạo đã vĩnh viễn thay đổi. Thế giới trong mắt cậu giờ đây có hai lớp. Lớp đầu tiên là thế giới rực rỡ, ồn ào của người sống. Lớp thứ hai, chồng lên trên đó, là một cõi lặng lẽ, xám xịt của những người đã khuất. Nam đã quen. Cậu quen với việc thấy một ông lão mặc quân phục cũ kỹ ngồi đọc báo trên chiếc ghế đá công viên mà người khác nghĩ là trống không. Cậu quen với hình ảnh một cô bé tết tóc bím đang chơi nhảy lò cò một mình ở sân trường vào giờ tan học, nơi cô từng ngã và qua đời nhiều năm trước. Họ là những mảnh ký ức còn sót lại, vô hại và cô độc. Nam học được cách lướt qua họ, xem họ như một phần của khung cảnh, một bí mật mà chỉ riêng cậu biết. Nỗi sợ đã được thay thế bằng một sự chấp nhận trầm lặng. Cho đến một ngày, sự cân bằng mong manh đó bị phá vỡ. Mọi chuyện bắt đầu ở trường, trong một buổi chiều mưa tầm tã. Nam đang đi dọc hành lang vắng ngắt để đến thư viện thì cảm giác ớn lạnh quen thuộc chạy dọc sống lưng. Nhưng cái lạnh này khác hẳn. Nó không mang theo nỗi buồn thương hay oán khí. Nó gai góc, sắc lẻm và đầy chủ đích. Nam dừng bước, từ từ quay đầu lại. Ở cuối hành lang, nơi ánh sáng nhập nhoạng không chiếu tới, có một bóng người đang đứng. Đó là một cậu bé, trạc tuổi Nam, mặc bộ đồng phục học sinh đã cũ sờn. Cậu ta không lờ mờ như những linh hồn khác. Hình ảnh cậu ta rõ nét đến đáng sợ. Và điều khiến Nam đóng băng tại chỗ, không phải là sự hiện diện của cậu ta, mà là nụ cười. Một nụ cười toe toét, kéo rộng đến tận mang tai, phô ra hàm răng trắng ởn trên một gương mặt vô cảm. Đôi mắt cậu ta đen đặc, không có cảm xúc, nhưng dán chặt vào Nam. Một cái nhìn của kẻ đi săn vừa tìm thấy con mồi. Nam vội quay đi, tim đập thình thịch. Cậu tự nhủ đó chỉ là một ảo ảnh khác. Nhưng khi cậu liếc lại, cậu ta đã biến mất. Hành lang trống không, chỉ còn tiếng mưa rơi đều đều ngoài cửa sổ. Dù vậy, cảm giác bị theo dõi vẫn còn nguyên vẹn, như một bàn tay vô hình đặt lên gáy cậu. Những ngày tiếp theo, "cậu bé hay cười" bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn. Khi Nam đang ngồi trong lớp, cậu ta đứng ngay sau lưng giáo viên, nụ cười không đổi. Khi Nam ở trong thư viện, cậu ta thấp thoáng sau những kệ sách cao ngất, chỉ để lộ nửa khuôn mặt và nụ cười ghê rợn đó. Cậu ta không làm gì cả, chỉ nhìn. Nhưng sự im lặng và cái nhìn chằm chằm ấy còn đáng sợ hơn bất kỳ tiếng gào thét nào. Nam cố gắng làm những gì bà nội đã dạy. Cậu cố nhìn sâu vào linh hồn đó, để tìm kiếm câu chuyện, nỗi đau, hay lý do của sự vương vấn. Nhưng mỗi lần cậu tập trung nhìn vào cậu bé đó, tất cả những gì cậu thấy chỉ là một khoảng không đen ngòm, trống rỗng và một cảm giác đói khát đến tột cùng. Linh hồn này không có quá khứ, không có bi thương. Nó chỉ có một ham muốn thuần túy, nguyên thủy. Sự việc bắt đầu leo thang. Một hôm, Nam mở tủ đồ cá nhân của mình ra và thấy mọi thứ bị xáo trộn. Sách vở bị xé nát. Và trên cánh cửa tủ bên trong, có một dòng chữ được viết bằng thứ gì đó màu đỏ sẫm, trông như máu cũ: "CHƠI VỚI TAO ĐI." Nam đóng sầm cửa tủ lại. Tay cậu run rẩy. Đây không còn là sự quan sát thụ động nữa. "Nó" đang cố gắng tương tác. Cậu kể chuyện với Khoa, người bạn thân nhất của mình. Nhưng làm sao Khoa có thể tin được? Cậu ta chỉ vỗ vai Nam, bảo rằng chắc Nam học nhiều quá nên căng thẳng, rồi khuyên cậu nên đi ngủ sớm. Nam nhận ra mình lại một lần nữa cô độc trong cuộc chiến này. Sự xa cách của bạn bè còn khiến cậu cảm thấy lạnh lẽo hơn cả những linh hồn. Đỉnh điểm là vào một buổi chiều thứ sáu, Nam bị phạt ở lại trực nhật một mình trong lớp học. Mặt trời đã xuống núi, bỏ lại những vệt sáng màu cam yếu ớt hắt qua cửa sổ. Căn phòng chìm dần vào bóng tối. Khi Nam đang lau bảng, cậu nghe một tiếng "cạch" khẽ. Cậu quay lại. Cậu bé hay cười đang ngồi vắt vẻo trên bàn giáo viên, đôi chân đung đưa trong không khí. Nụ cười của cậu ta dường như còn rộng hơn, quái dị hơn trong ánh sáng lờ mờ. "Mày khác bọn nó," cậu bé nói. Giọng nói trong trẻo như trẻ con, nhưng lại vang vọng như thể phát ra từ một cái giếng sâu. "Mày thấy được tao. Rất rõ." Nam lùi lại một bước, tay vẫn nắm chặt chiếc giẻ lau bảng ẩm ướt. "Mày là ai? Mày muốn gì?" Nụ cười của cậu bé càng rộng hơn, để lộ ra hàm răng không còn bình thường nữa. Chúng trở nên nhọn hoắt, san sát như răng cá mập. "Tao muốn thứ mày có. Thứ cho phép mày nhìn thấy tao." Bất thình lình, một cơn gió lạnh buốt thổi tung mọi thứ trong phòng. Rèm cửa bay phần phật. Giấy tờ trên bàn bay tứ tung. RẦM! Cánh cửa lớp học đóng sầm lại. Ổ khóa vang lên một tiếng "tách" khô khốc. Nam lao tới cửa, cố gắng vặn nắm đấm nhưng nó đã bị khóa chặt. Cậu quay lại trong tuyệt vọng. Cậu bé kia đang từ từ trôi xuống khỏi mặt bàn, cơ thể nó bắt đầu biến dạng. Tay chân dài ra một cách dị thường, cái bóng của nó trên tường phình to, méo mó thành hình một con quái vật. Nó không phải là một linh hồn lạc lối. Nó là một kẻ săn mồi. Và Nam đã bị nhốt chung trong lồng với nó. "Đôi mắt đó," con quỷ trong hình hài đứa trẻ thì thầm, giọng nói giờ đây đầy vẻ thèm thuồng. "Đẹp quá. Cho tao Đi. Cho tao đôi mắt của mày!"
CHƯƠNG 3: LUẬT CỦA NỖI SỢ Bấm để xem Không khí trong phòng đặc quánh lại, nặng nề như thể bị ép dưới mặt nước sâu. Mọi âm thanh từ thế giới bên ngoài đều tắt lịm. Chỉ còn lại tiếng tim đập điên cuồng của Nam và tiếng răng rắc ghê rợn khi cơ thể của "Kẻ Đi Săn" đang biến đổi. Nó không còn là một cậu bé nữa. Nó là một thứ gì đó cao lêu nghêu, các khớp xương vặn vẹo một cách phi tự nhiên. Da thịt nó căng ra, mỏng và xám ngoét như giấy nến, dính chặt vào bộ xương dị dạng bên trong. Nụ cười vẫn còn đó, nhưng giờ nó chiếm gần hết khuôn mặt, một cái rãnh đen ngòm đầy những chiếc răng nhọn hoắt như mảnh thủy tinh. "Cho tao," nó rít lên, giọng nói giờ đây là sự pha trộn giữa tiếng mài kim loại và tiếng thì thầm của gió độc. Nó từ từ tiến về phía Nam, mỗi bước chân không chạm đất mà như lướt đi, để lại một vệt khí lạnh lẽo trên sàn nhà. Nam hét lên, nhưng âm thanh bị nuốt chửng trong sự im lặng ma quái. Cậu lùi lại, lưng đập vào cánh cửa bị khóa chặt. Tuyệt vọng. Hoảng loạn. Toàn bộ cơ thể cậu run rẩy không kiểm soát. Cậu có thể cảm nhận được nỗi sợ của mình, đặc quánh như một mùi hương, đang tỏa ra và dường như khiến con quái vật trước mặt càng thêm thích thú. Nụ cười của nó càng rộng hơn. Trong khoảnh khắc kinh hoàng tột độ đó, khi cái chết và sự điên rồ chỉ cách một gang tay, một ký ức chợt lóe lên trong đầu Nam. Lời của bà nội đêm đó, không phải nói với oan hồn người đàn bà áo đỏ, mà là nói với cậu: "Nam, đừng sợ! Hãy dùng đôi mắt của con. Đừng chỉ nhìn nỗi căm hận của bà ấy, hãy nhìn sâu hơn nữa!" Nhìn sâu hơn nữa. Lần trước, "nhìn sâu hơn" là để thấy nỗi đau. Nhưng sinh vật trước mặt này.. không có nỗi đau. Nam nhìn vào đôi mắt đen ngòm của nó, cố gắng tìm kiếm một chút gì đó – một ký ức, một sự hối tiếc, một lý do. Vô ích. Đó là một vực thẳm trống rỗng, chỉ có sự đói khát thuần túy. Và rồi, Nam hiểu ra. Nó không ăn thịt, không uống máu. Thức ăn của nó chính là nỗi sợ. Nỗi sợ của cậu đang nuôi sống nó, khiến nó mạnh hơn, hiện hữu rõ hơn. Cậu càng hét, nó càng thích. Cậu càng run rẩy, nó càng thỏa mãn. "Nhìn sâu hơn" lần này, không phải là để thấu cảm. Mà là để hiểu được quy luật của trò chơi. Mày muốn sự sợ hãi của tao? Tao sẽ không cho mày nữa. Một quyết định táo bạo đến điên rồ nảy sinh trong tâm trí đứa trẻ mười tuổi. Nam hít một hơi thật sâu, dù lồng ngực như bị bóp nghẹt. Cậu ép mình ngừng run rẩy. Cậu cắn chặt môi đến bật máu để ngăn tiếng khóc. Và cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào con quái vật. Cậu không còn cố gắng tìm kiếm câu chuyện của nó nữa. Cậu chỉ nhìn. Một cái nhìn trống rỗng. Lạnh lùng. Cậu dồn hết tâm trí để biến mình thành một bức tường đá, không cảm xúc, không sợ hãi. Cậu tước đi của nó thứ vũ khí duy nhất, cũng là nguồn sống duy nhất. Con quái vật khựng lại, chỉ cách Nam vài bước chân. Nó nghiêng cái đầu dị dạng, dường như bối rối. Nụ cười của nó lần đầu tiên dao động. Sự tự tin trong đôi mắt đen đặc của nó được thay thế bằng một tia khó chịu, rồi giận dữ. Bữa ăn của nó đột nhiên trở nên vô vị. "SỢ TAO ĐI!" nó gầm lên, tiếng gầm khiến cả căn phòng rung chuyển. Những mảnh vỡ trên bàn rung lên bần bật. Nó muốn khiêu khích, muốn moi móc lại nỗi kinh hoàng nguyên thủy trong cậu. Nam vẫn đứng im, ánh mắt không đổi. Cậu đang đánh một canh bạc với chính mạng sống và sự tỉnh táo của mình. Con quái vật gào lên một tiếng nữa, đầy tức tối. Nó lao về phía Nam, những ngón tay xương xẩu sắc như dao giơ ra. Ngay lúc đó.. RẦM! RẦM! RẦM! Tiếng đập cửa mạnh mẽ từ thế giới bên ngoài vang lên. "CÓ AI TRONG ĐÓ KHÔNG? MỞ CỬA RA! THẦY NGHE TIẾNG ĐỘNG LỚN LẮM!" Giọng nói của bác bảo vệ già vang lên, kèm theo tiếng lạch cạch của chùm chìa khóa. Sự xâm nhập đột ngột của thực tại như một luồng ánh sáng chói lòa xé toang màn đêm. Con quái vật rú lên một tiếng cuối cùng, nhưng lần này là vì đau đớn và tức giận khi bị phá đám. Nó quay lại nhìn Nam, nụ cười đã biến mất, chỉ còn lại một cái nhìn căm hận, một lời hứa hẹn đầy chết chóc. Rồi nó tan ra, như một làn khói đen hòa vào những góc tối nhất của căn phòng, ngay trước khi ổ khóa được mở ra. CẠCH. Cánh cửa bật mở. Bác bảo vệ lao vào, tay cầm chiếc đèn pin lớn. Ánh sáng rọi khắp phòng. "Trời đất ơi! Chuyện gì thế này?" Căn phòng là một mớ hỗn độn. Giấy tờ bay tung tóe, vài chiếc ghế bị lật ngửa, chốt cửa sổ bị bật tung. Chỉ có Nam đứng đó, dựa lưng vào tường, mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh một cách kỳ lạ. "Em.. em không sao ạ," Nam thều thào, giọng khản đặc. "Chắc là.. gió lốc." Bác bảo vệ nhìn cậu bé, rồi nhìn ra ngoài trời mưa đã ngớt. Ông lắc đầu, không tin lắm, nhưng cũng không biết phải nói gì hơn. Đêm đó, Nam không ngủ. Cậu không còn sợ hãi một cách thụ động nữa. Nỗi sợ đã chuyển thành một thứ khác: Sự quyết tâm lạnh lùng. Cậu đã sống sót, nhưng cậu biết Kẻ Đi Săn sẽ không bỏ cuộc. Nó sẽ trở lại. Và cậu không thể cứ mãi là con mồi. Nằm trên giường, nhìn trân trân lên trần nhà, Nam biết mình phải làm gì. Chờ đợi sự giúp đỡ của bà nội hay bố mẹ là không đủ. Cậu phải tự mình tìm hiểu. Kẻ Đi Săn đó là ai? Tại sao nó lại ở ngôi trường này? Nó có điểm yếu không? Muốn chống lại bóng tối, trước hết phải hiểu về nó. Ngày mai, cậu sẽ đến thư viện của trường. Không phải để đọc truyện, mà là để lục tìm trong những cuốn kỷ yếu cũ, những tờ báo cũ, bất cứ thứ gì ghi lại lịch sử của ngôi trường này. Cuộc đi săn vẫn chưa kết thúc. Chỉ là bây giờ, vai trò đã bắt đầu thay đổi. Từ con mồi bị săn đuổi, Nam quyết Định mình cũng sẽ trở thành một thợ săn.
CHƯƠNG 4: KÝ ỨC TRONG BỤI Bấm để xem Thứ Hai đến, mang theo một sự nặng nề khác thường. Bầu trời xám xịt như thể đồng cảm với tâm trạng của Nam. Cậu bước vào trường, không còn là một học sinh bình thường đến lớp, mà như một nhà điều tra bước vào hiện trường vụ án. Mọi góc hành lang, mọi cánh cửa lớp học đều có thể ẩn giấu một bí mật. Ánh mắt cậu không ngừng quét qua đám đông, nửa tìm kiếm, nửa đề phòng hình bóng quen thuộc với nụ cười chết chóc. Điểm đến đầu tiên của cậu là thư viện. Đó là một trong những khu vực cổ nhất của trường, với trần nhà cao và những kệ sách gỗ sẫm màu cao tới trần. Không khí ở đây luôn mát mẻ và có mùi giấy cũ đặc trưng. Người quản lý thư viện là cô Thư, một phụ nữ trung niên với cặp kính gọng sừng và mái tóc luôn búi cao gọn gàng. Cô nổi tiếng là người khó tính và cực kỳ nguyên tắc. Nam hít một hơi, chuẩn bị sẵn một lý do. "Thưa cô," cậu nói với giọng lễ phép nhất có thể. "Cô cho em hỏi khu lưu trữ của trường mình ở đâu ạ?" Cô Thư ngẩng lên khỏi cuốn sách dày cộp, nheo mắt nhìn Nam qua cặp kính. "Khu lưu trữ? Học sinh không được vào đó. Toàn tài liệu cũ thôi. Em tìm gì?" "Dạ, em đang làm bài tập Lịch sử về chính ngôi trường của mình ạ. Em muốn tìm những tư liệu, hình ảnh cũ mà sách giáo khoa không có." Đây là một ván cược, nhưng Nam không còn lựa chọn nào khác. Ánh mắt cô Thư nhìn cậu dò xét. Dường như cô đang cân nhắc. Có lẽ vẻ mặt nghiêm túc và quầng thâm dưới mắt của Nam đã khiến cô tin rằng đây là một cậu học trò thực sự tâm huyết. "Được rồi," cô nói sau một hồi im lặng. "Nhưng chỉ một tiếng thôi. Và không được làm lộn xộn bất cứ thứ gì. Đi theo cô." Trái tim Nam đập nhanh hơn một nhịp. Cánh cửa đầu tiên đã mở. Khu lưu trữ nằm ở cuối thư viện, sau một cánh cửa gỗ nặng nề. Bên trong là một căn phòng nhỏ, không có cửa sổ, chỉ được chiếu sáng bằng một bóng đèn vàng vọt duy nhất treo lơ lửng trên trần nhà. Không khí đặc quánh mùi giấy cũ ẩm mốc và bụi bặm. Hàng chục chồng kỷ yếu, những tập báo trường được đóng sơ sài và các thùng tài liệu cũ kỹ chất cao gần đụng nóc. "Xong thì ra khóa cửa lại giúp cô," cô Thư nói rồi quay gót, để lại Nam một mình với biển ký ức lặng im. Sự im lặng ở đây còn nặng nề hơn cả bên ngoài. Nam nuốt nước bọt, cảm giác ớn lạnh quen thuộc lại bắt đầu len lỏi. Cậu có cảm giác mình không chỉ có một mình trong căn phòng này. Gạt đi nỗi sợ, cậu bắt đầu công việc. Cậu lật tìm những cuốn kỷ yếu cũ nhất, từ những năm 90, 80, rồi 70. Những gương mặt đen trắng cười rạng rỡ, những cái tên xa lạ, những thành tích đã bị thời gian phủ mờ. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán Nam, không chỉ vì nóng, mà còn vì căng thẳng. Cậu luôn có cảm giác một ánh mắt vô hình đang dõi theo từng cử động của mình từ trong những góc tối. Soạt. Một tập tài liệu trên kệ cao nhất đột nhiên trượt xuống, rơi phịch xuống sàn, làm tung lên một đám bụi mù mịt. Nam giật bắn mình, tim như ngừng đập. Cậu nhìn chằm chằm vào chồng giấy tờ vừa rơi. Không có gió. Không có ai khác. Nó đang ở đây. Nó đang quan sát. Nó đang trêu chọc cậu. Bàn tay Nam run lên, nhưng cậu nghiến răng, ép mình phải bình tĩnh. Cậu đã biết luật chơi. Sợ hãi chỉ khiến nó mạnh hơn. Cậu lờ chồng tài liệu đi, tiếp tục công việc của mình, lật giở những trang báo trường đã ố vàng. Và rồi, cậu tìm thấy nó. Trong một tờ báo trường cũ nát, phát hành vào một ngày mùa đông năm 1985. Tít chính là một dòng chữ nhỏ, nằm khiêm tốn ở một góc trang: "MỘT HỌC SINH MẤT TÍCH BÍ ẨN TRONG KHUÔN VIÊN TRƯỜNG." Nam đọc ngấu nghiến từng chữ. Bài báo kể về một nam sinh lớp 5 tên là Nguyễn Thanh Lâm. Lâm đã biến mất sau giờ học buổi chiều. Người ta tìm thấy cặp sách của cậu ở sân sau, gần một cái giếng cũ đã bị lấp. Không có dấu hiệu của một vụ bắt cóc, không có đòi hỏi tiền chuộc. Cậu bé cứ thế tan biến vào không khí. Cuộc tìm kiếm kéo dài nhiều tuần nhưng không có kết quả. Cuối cùng, sự việc được khép lại như một bí ẩn không lời giải. Nhưng điều khiến Nam chết lặng là tấm ảnh lớp được in kèm theo bài báo. Một tấm ảnh tập thể đen trắng, mờ nhòe. Cậu dùng ngón tay run rẩy, lướt qua từng gương mặt. Và cậu dừng lại. Hàng thứ hai, thứ ba từ trái sang. Một cậu bé với gương mặt nghiêm túc, gầy gò, đôi mắt nhìn thẳng vào ống kính. Một đôi mắt mang một nỗi buồn sâu thẳm. Đó chính là gương mặt của Kẻ Đi Săn. Nhưng không có nụ cười. Tuyệt nhiên không có nụ cười quái dị đó. Gương mặt trong ảnh chỉ có sự cô độc. Vậy.. nụ cười đó từ đâu mà ra? Nguyễn Thanh Lâm. Nam đã có một cái tên. Cậu không còn chiến đấu với một thứ vô danh nữa. Khi Nam đang cố gắng xâu chuỗi mọi thứ, mắt cậu vô tình lướt qua một mẩu tin nhỏ khác ở ngay bên dưới bài báo về Lâm. Mẩu tin có tiêu đề: "Những trò đùa quái ác gây hoang mang trong trường". Nội dung kể về việc trong suốt tuần lễ Lâm mất tích, nhiều học sinh đã báo cáo về những hiện tượng lạ: Bàn ghế tự di chuyển, tiếng cười khúc khích vang lên trong hành lang vắng, và cảm giác bị ai đó chạm vào vai khi không có ai xung quanh. Ban giám hiệu lúc đó đã bác bỏ, cho rằng đó chỉ là những trò đùa ác ý hoặc do trí tưởng tượng của học sinh. Lâm mất tích. Và những hiện tượng ma quái bắt đầu. Hai sự việc này chắc chắn có liên quan. Nam cảm thấy mình đang tiến rất gần đến sự thật. Cậu rút điện thoại ra, run rẩy chụp lại trang báo. Tách. Ngay khi ánh đèn flash của điện thoại lóe lên, bóng đèn vàng vọt duy nhất trong phòng bỗng kêu "pựt" một tiếng rồi tắt ngóm. Căn phòng chìm vào bóng tối đặc quánh, gần như tuyệt đối. Nam đứng tim. Cậu không thở được. Sự im lặng kéo dài trong hai giây, và đó là hai giây dài nhất cuộc đời cậu. Rồi, một giọng nói vang lên. Không phải từ góc phòng, không phải từ phía sau. Mà là ngay bên cạnh tai cậu. Một giọng thì thầm vừa có nét ngây thơ của trẻ con, vừa có sự ghê rợn của ác quỷ, mang theo một s Ự thích thú lạnh lẽo. "Tìm thấy rồi à?"
CHƯƠNG 5: TRÒ CHƠI CỦA LÂM Bấm để xem Hơi thở lạnh như băng phả vào vành tai Nam. Toàn bộ dây thần kinh trong cơ thể cậu căng cứng như dây đàn. Cậu không dám cử động, không dám thở. Bóng tối không còn là sự thiếu vắng ánh sáng, nó đã trở thành một thực thể sống, quấn chặt lấy cậu, bóp nghẹt cậu. "Mày.. là Lâm?" Nam thốt ra cái tên, giọng run rẩy nhưng chứa đựng một sự thách thức tuyệt vọng. Cậu phải giành lại quyền kiểm soát. Cậu không thể để nỗi sợ nuốt chửng mình. Không gian im lặng trong một giây. Giọng nói thì thầm không trả lời ngay, dường như nó đang thưởng thức sự bất ngờ. Rồi nó bật cười. Một tiếng cười khúc khích, trong trẻo, nhưng lại khiến da gà da vịt nổi lên khắp người Nam. Tiếng cười ấy vang vọng khắp căn phòng nhỏ, dội lại từ những chồng tài liệu cũ, như thể có hàng chục đứa trẻ đang cười cợt trong bóng tối. "Đã lâu lắm rồi," giọng nói vang lên lần nữa, lần này xa hơn một chút, ở phía đối diện căn phòng. "Không có ai gọi tên tao." Nam từ từ xoay người, mắt cố gắng căng ra để nhìn xuyên qua bóng đêm. Cậu thấy một đốm sáng lờ mờ, dần dần hiện ra hình hài một cậu bé. Là Lâm. Nhưng lần này, cậu ta không cười. Gương mặt vô cảm, đôi mắt là hai hố đen sâu thẳm. Sự thiếu vắng nụ cười quái dị còn đáng sợ hơn vạn lần. Nó cho thấy một sự tỉnh táo, một trí thông minh lạnh lẽo. "Mày muốn gì ở tao?" Nam hỏi, tay nắm chặt chiếc điện thoại trong túi, thứ duy nhất kết nối cậu với thực tại. "Muốn gì ư?" Lâm nghiêng đầu, một cử chỉ tò mò đến rợn người. "Tao chỉ muốn chơi thôi. Ở đây chán lắm. Mọi người không thấy tao. Họ đi xuyên qua tao. Họ không nghe thấy tao. Nhưng mày.." Lâm trôi về phía Nam, nhẹ như một chiếc lá. "Mày khác. Mày thấy. Mày nghe. Mày.. sợ. Tao thích thế." Nó đang xác nhận giả thuyết của Nam. Nỗi sợ chính là nguồn năng lượng của nó. "Tao không chơi với mày," Nam nói dứt khoát, giọng nói cứng rắn hơn cậu tưởng. Lâm dừng lại, cách Nam chỉ một sải tay. "Ồ, nhưng trò chơi đã bắt đầu từ lúc mày nhìn thấy tao rồi. Và luật chơi rất đơn giản." Nó giơ một ngón tay xương xẩu lên. "Một là," nó nói, "mày làm tao vui. Mày sợ hãi, mày la hét, mày bỏ chạy. Tao sẽ chơi với mày cho đến khi mày phát điên. Giống như những người khác." "Những người khác?" Nam buột miệng hỏi. "Những người bảo vệ hay tò mò vào đây ban đêm," Lâm đáp thản nhiên. "Họ không trụ được lâu." Trái tim Nam thắt lại. Cậu nhớ đến những tin đồn về các bác bảo vệ nghỉ việc đột ngột hoặc trở nên lẩn thẩn. "Hai là," Lâm giơ ngón tay thứ hai. "Mày làm tao chán. Mày không sợ. Mày phớt lờ tao. Nhưng nếu tao chán.." Nụ cười toe toét ghê rợn đột ngột quay trở lại trên khuôn mặt nó, xé toạc sự vô cảm. ".. thì tao sẽ phải tìm cách khác để giải trí. Có thể là với bạn bè của mày. Thằng bạn thân hay đi cùng mày ấy. Tên gì nhỉ? Khoa, phải không? Hoặc là.. gia đình mày." Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Nam. Đây không phải là một lời đe dọa suông. Nó đang nhắm vào những người cậu yêu thương. Nó đã biến trò chơi từ một cuộc đối đầu cá nhân thành một ván cờ bắt cóc tống tiền, với con tin là sự an toàn của tất cả mọi người xung quanh cậu. Nam tức giận. Lần đầu tiên, sự giận dữ lấn át cả nỗi sợ. "Mày sẽ không động đến họ," cậu gầm lên. "Vậy thì hãy làm tao vui đi," Lâm cười khúc khích, khoái trá trước sự thay đổi cảm xúc của Nam. Ngay lúc đó, Nam nhận ra mình không thể thắng trong trò chơi này. Dù cậu chọn sợ hãi hay không sợ hãi, cậu và những người thân của cậu đều thua. Cách duy nhất là phải kết thúc trò chơi. Mà muốn kết thúc nó, cậu phải hiểu vì sao nó bắt đầu. "Tại sao mày lại ở đây, Lâm?" Nam hỏi, giọng bình tĩnh lại. "Chuyện gì đã xảy ra với mày? Cái giếng cũ.. có phải mày ở dưới đó không?" Nụ cười trên mặt Lâm đông cứng lại. Sự vui vẻ biến mất, thay vào đó là một cái gì đó tối tăm và cổ xưa hơn nhiều. Không khí trong phòng bỗng trở nên lạnh buốt như trong hầm băng. "MÀY BIẾT QUÁ NHIỀU RỒI," nó rít lên, giọng nói không còn là của một đứa trẻ. Nó là tiếng gầm của một thứ bị giam cầm quá lâu. Toàn bộ các chồng tài liệu trong phòng bay vút lên không trung. Giấy tờ bay loạn xạ như một cơn bão tuyết. Căn phòng rung chuyển dữ dội. Lâm lao về phía Nam, không còn trôi nữa, mà là một cú tấn công trực diện, tay chân biến dạng thành những móng vuốt sắc nhọn. Phản xạ sinh tồn trỗi dậy. Nam không nghĩ ngợi, cậu bật đèn flash điện thoại lên và chiếu thẳng vào mặt con quái vật. ÁÁÁÁÁÁÁ! Lâm rú lên một tiếng chói tai, không phải vì ánh sáng, mà vì hình ảnh nó nhìn thấy trong đó. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Nam thấy được thứ mà Lâm thấy qua phản chiếu trên màn hình điện thoại: Không phải gương mặt quái dị, mà là gương mặt buồn bã của cậu bé Nguyễn Thanh Lâm trong tấm ảnh cũ. Nó sợ chính bản thân mình. Đó là điểm yếu của nó! Lợi dụng lúc nó lùi lại, tay che mặt, Nam quay người lao về phía cánh cửa. Cậu đập thình thịch vào cánh cửa gỗ, gào lên: "CỨU VỚI! CỨU CHÁU VỚI! CÔ THƯ ƠI!" Cơn thịnh nộ của Lâm càng lúc càng lớn. Những cuốn sách, những tập tài liệu bắt đầu bay về phía Nam như những viên đạn. Một cuốn kỷ yếu dày cộp sượt qua đầu cậu, đập vào tường kêu một tiếng "bụp". Ngay khi Nam nghĩ rằng mình sẽ bị chôn vùi trong đống giấy vụn này, ổ khóa cửa vang lên tiếng lạch cạch. Cánh cửa bật mở. Cô Thư đứng đó, mặt tái mét, bên cạnh là bác bảo vệ vừa chạy tới. Ánh sáng từ hành lang tràn vào, xua tan bóng tối. Căn phòng trở lại yên tĩnh ngay lập tức. Giấy tờ rơi lả tả xuống sàn. Không còn con quái vật nào cả. Chỉ có Nam đang thở hổn hển, mặt cắt không còn giọt máu. "Trời ơi! Động đất à?" bác bảo vệ lắp bắp. Cô Thư không nói gì. Ánh mắt cô nhìn Nam, rồi nhìn mớ hỗn độn, và có một điều gì đó khác lạ trong ánh mắt cô. Không chỉ là sự kinh ngạc, mà còn là một tia nhận biết, một nỗi sợ hãi quen thuộc. "Em.. em không biết.." Nam nói, cố gắng điều hòa nhịp thở. "Ra ngoài," cô Thư ra lệnh, giọng nói run run. "Khu này sẽ bị khóa lại vĩnh viễn." Khi Nam loạng choạng bước ra khỏi cửa, cậu đi ngang qua cô Thư. Cô đột nhiên nắm lấy cánh tay cậu, ghé sát vào tai cậu và thì thầm, giọng nhỏ đến mức chỉ mình cậu nghe thấy: "Đừng đến gần cái giếng." Nói rồi, cô buông tay ra và vội vàng quay đi, như thể vừa nói ra một điều cấm kỵ. Nam đứng sững người giữa hành lang. Cô Thư biết. Cô ấy biết chuyện gì đó về cái giếng. Và bà ấy cũng sợ hãi. Bí ẩn về Nguyễn Thanh Lâm không chỉ nằm dưới lòng đất. Nó còn nằm trong ký ức của những người v Ẫn đang sống. Và Nam vừa tìm ra một nhân chứng.
CHƯƠNG 6: QUÁ KHỨ Bấm để xem Cả ngày hôm đó, lời cảnh báo của cô Thư cứ văng vẳng bên tai Nam: "Đừng đến gần cái giếng." Nó vừa là một lời răn đe, vừa là một sự xác nhận. Cô ấy biết. Cô ấy biết nhiều hơn những gì một thủ thư bình thường nên biết về lịch sử đen tối của ngôi trường. Nam hiểu rằng, chìa khóa tiếp theo để giải mã bi kịch của Nguyễn Thanh Lâm không nằm dưới lòng đất lạnh lẽo, mà nằm trong ký ức của người phụ nữ mang vẻ ngoài nghiêm nghị kia. Cậu không thể đối đầu trực diện. Cô ấy quá sợ hãi. Cậu cần một thời điểm, một không gian mà bức tường phòng thủ của cô ấy yếu nhất. Nam đợi đến cuối buổi chiều, khi tiếng chuông tan học đã vang lên từ lâu và sân trường đã vắng bóng người. Thư viện chỉ còn lại vài học sinh lác đác. Cậu ngồi ở một góc khuất, giả vờ đọc sách, nhưng mắt không rời khỏi bóng lưng của cô Thư đang cần mẫn sắp xếp lại những cuốn sách trên kệ. Khi người học sinh cuối cùng rời đi, chỉ còn lại Nam và cô Thư trong không gian rộng lớn và tĩnh lặng. Tiếng kim đồng hồ treo tường tích tắc vang lên đều đều, nặng nề. Nam hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, tiến lại phía bàn làm việc của cô. "Thưa cô," cậu bắt đầu, giọng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Cô Thư giật mình, dường như không nhận ra cậu vẫn còn ở lại. "Sao em chưa về?" cô hỏi, giọng có chút bối rối, tay vô thức siết chặt cuốn sách đang cầm. "Em muốn hỏi cô một chuyện ạ," Nam nói, nhìn thẳng vào mắt cô. "Về cái giếng." Sắc mặt cô Thư ngay lập tức thay đổi. Vẻ nghiêm nghị thường ngày biến mất, thay vào đó là sự hoảng hốt không thể che giấu. "Không có cái giếng nào cả," cô nói vội, mắt lảng đi chỗ khác. "Đó chỉ là tin đồn nhảm. Em về đi." "Cô đã nói với em là đừng đến gần nó," Nam nhấn mạnh, không cho cô cơ hội lảng tránh. "Ngay sau khi em ra khỏi phòng lưu trữ. Cô biết chuyện gì đó." "Cô không biết gì hết!" cô Thư gắt lên, giọng nói cao hơn bình thường. Sự sợ hãi đang khiến cô trở nên cáu kỉnh. "Em là một đứa trẻ tò mò. Tò mò sẽ hại chết em đấy!" Nam biết rằng nếu cậu lùi bước bây giờ, cánh cửa này sẽ đóng lại vĩnh viễn. Cậu quyết định tung ra con át chủ bài của mình. "Nguyễn Thanh Lâm," cậu nói khẽ, nhưng cái tên ấy như một tiếng sét đánh giữa sự im lặng. "Em đã đọc được bài báo. Năm 1985. Cậu ấy học cùng lớp với cô, phải không ạ?" Bàn tay đang cầm cuốn sách của cô Thư run lên bần bật. Cuốn sách rơi xuống bàn, tạo nên một tiếng "bịch" khô khốc. Cô nhìn Nam, ánh mắt không còn là sự hoảng sợ đơn thuần, mà là một sự kinh hoàng tột độ, như thể cậu vừa gọi hồn một bóng ma từ quá khứ ngay trước mặt cô. Cô ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm lấy mặt. Bờ vai cô rung lên. Sau nhiều thập kỷ che giấu, bức tường phòng thủ cuối cùng cũng đã sụp đổ. "Làm sao.. làm sao em biết được?" cô thì thào qua kẽ tay. "Nó đã nói chuyện với em," Nam đáp, và lần đầu tiên, cậu thấy một người lớn tin vào lời nói của mình mà không cần giải thích. Cô Thư bỏ tay xuống, đôi mắt đỏ hoe. Cô nhìn Nam, một cái nhìn pha trộn giữa nỗi sợ, sự tội lỗi và một chút nhẹ nhõm kỳ lạ, như thể cuối cùng cũng có người để chia sẻ gánh nặng này. "Đúng vậy," cô thừa nhận, giọng khản đặc. "Lâm học cùng lớp với cô. Nó không phải là một con quỷ. Ít nhất là lúc đó." Cô bắt đầu kể, giọng nói lạc đi trong ký ức. Lâm là một cậu bé trầm tính, hiền lành, nhà rất nghèo. Cậu ấy thường bị một nhóm học sinh cá biệt lớn hơn bắt nạt. Chúng lấy đồ của cậu, xô đẩy cậu, biến cậu thành trò cười cho cả trường. Những "trò đùa quái ác" mà tờ báo trường viết, thực chất chính là những hành vi bắt nạt tàn nhẫn nhắm vào Lâm. "Và cô.. cô chỉ đứng nhìn," cô Thư nói, giọng đầy cay đắng. "Tất cả chúng bạn đều đứng nhìn. Vì chúng bạn quá sợ hãi đám bắt nạt đó." "Chuyện gì đã xảy ra vào ngày cậu ấy mất tích?" Nam hỏi, cố gắng không để lỡ một chi tiết nào. "Hôm đó, chúng nó lại bắt nạt Lâm," cô kể tiếp, mắt nhìn xa xăm vào hư không. "Chúng nó nghĩ ra một trò chơi mới, một trò chơi độc ác. Chúng nó gọi là 'trốn tìm trong bóng tối'. Chúng nó lôi Lâm ra cái giếng cũ sau trường, cái giếng mà người ta nói đã lấp lại từ lâu nhưng thực ra nắp giếng vẫn có thể cạy lên được." Cô hít một hơi thật sâu, như thể đang sống lại khoảnh khắc kinh hoàng đó. "Chúng nó.. chúng nó nhốt Lâm ở dưới đó. Chúng nó nói chỉ vài phút thôi, để dọa nó một trận. Cô đã thấy hết. Cô trốn sau một bụi cây. Cô đã định chạy đi gọi giáo viên, nhưng cô đã quá sợ.." Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má cô. "Rồi một cơn mưa giông ập đến bất ngờ. Mưa rất to. Đám bắt nạt đó hoảng sợ và bỏ chạy, bỏ quên Lâm ở dưới đó. Chúng nó nghĩ rằng sáng mai sẽ quay lại. Nhưng chúng nó đã không bao giờ làm thế." Cả thư viện chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào của cô Thư. Bí ẩn cuối cùng đã được hé lộ. Lâm không bị sát hại. Cậu bé chết vì sự sợ hãi, vì bóng tối, vì sự cô độc và vì sự tàn nhẫn của những đứa trẻ khác. Linh hồn cậu không siêu thoát được, nó bị mắc kẹt lại trong chính trò chơi cuối cùng của cuộc đời mình. Nó muốn người khác cũng phải cảm nhận nỗi sợ hãi và sự cô độc mà nó đã phải chịu đựng. "Vậy.. nụ cười đó?" Nam hỏi. "Đó không phải là nụ cười của Lâm," cô Thư lắc đầu. "Đó là nụ cười của một trong số những kẻ đã bắt nạt nó. Thằng cầm đầu. Hắn luôn cười toe toét mỗi khi hành hạ Lâm. Linh hồn của Lâm đã ám ảnh và bắt chước lại nụ cười đó, biến nó thành biểu tượng của sự tàn ác đã hủy hoại cuộc đời nó." Nam cảm thấy một luồng điện chạy dọc cơ thể. Mọi mảnh ghép đã khớp với nhau. "Vậy những kẻ đó.. bây giờ họ ở đâu?" Cô Thư lau nước mắt, nhìn Nam với ánh mắt vừa cảnh báo vừa tuyệt vọng. "Hầu hết đã chuyển đi nơi khác. Nhưng thằng cầm đầu.. kẻ có nụ cười đó.." Cô ngập ngừng, như thể việc nói ra cái tên đó sẽ mang lại tai họa. "Nó vẫn ở đây. Nó đã trở thành một người thành đạt, một người có vai vế. Và nó vẫn còn liên quan đến ngôi trường này." Nam nín thở, chờ đợi. Cô Thư ghé sát lại, giọng thì thầm như một bí mật chết người. "Nó chính là ông Hoàng.. Trưở Ng ban phụ huynh học sinh của trường ta."
CHƯƠNG 7: NỤ CƯỜI CỦA KẺ SỐNG Bấm để xem Cái tên "Ông Hoàng" giáng vào tâm trí Nam như một nhát búa. Trưởng ban phụ huynh học sinh. Một người đàn ông mà cậu đã thấy mặt nhiều lần trong các buổi lễ của trường. Một người luôn xuất hiện với vẻ ngoài bảnh bao, nụ cười lịch thiệp và những bài phát biểu đầy tâm huyết về tương lai của học sinh. Một con quỷ đội lốt người. "Đừng," cô Thư vội vã nắm lấy tay Nam khi thấy ánh lửa lóe lên trong mắt cậu. "Đừng dại dột đối đầu với ông ta. Em không hiểu ông ta có tầm ảnh hưởng lớn thế nào đâu. Sẽ không một ai tin lời một đứa trẻ. Họ sẽ nói em bịa chuyện, họ sẽ nói em bị tâm thần. Ông ta sẽ hủy hoại em." Lời nói của cô Thư đầy sự sợ hãi của một người đã im lặng suốt ba mươi năm. Cô biết rõ quyền lực của kẻ thủ ác hơn ai hết. "Vậy chúng ta phải để mặc mọi chuyện như vậy sao?" Nam hỏi, giọng đầy phẫn nộ. "Để cho Lâm không được siêu thoát, và để cho ông ta sống an nhàn?" "Cô không biết," cô Thư lắc đầu, vẻ bất lực. "Cô chỉ biết rằng đối đầu trực diện là tự sát. Cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng." Nam rời khỏi thư viện, lòng nặng trĩu những mâu thuẫn. Cậu đã có được sự thật, nhưng sự thật này lại quá lớn, quá nguy hiểm để một mình cậu gánh vác. Cậu cảm thấy phẫn nộ thay cho Lâm, nhưng cũng sợ hãi cho chính mình và gia đình. Cơ hội để "diện kiến" kẻ thù đến nhanh hơn Nam tưởng. Sáng thứ Bảy, trường tổ chức một buổi họp phụ huynh toàn khối. Bố mẹ Nam đều bận, nên cậu đi theo bà nội đến dự. Và ngay khi bước vào hội trường, cậu đã thấy ông ta. Ông Hoàng. Ông ta đứng trên bục, tay cầm micro, đang nói về kế hoạch gây quỹ cho thư viện. Ông ta mặc một bộ vest đắt tiền, mái tóc chải chuốt, và trên môi luôn nở một nụ cười tự tin, rạng rỡ. Mọi người chăm chú lắng nghe, gật đầu tán thưởng. Không ai có thể ngờ rằng nụ cười đó đã từng là vũ khí tra tấn một đứa trẻ khác. Nam nhìn chằm chằm vào ông ta. Và rồi, đôi mắt âm dương của cậu lại phát tác. Trong một khoảnh khắc, hình ảnh của ông Hoàng trên bục nhòa đi. Chồng lên đó là hình ảnh của Kẻ Đi Săn, với cái miệng rộng ngoác và đôi mắt đen ngòm. Nụ cười lịch thiệp của người đàn ông và nụ cười quái dị của con quỷ hòa vào làm một. Chúng là một. Nguồn gốc của sự tà ác. Nam rùng mình, vội nhắm mắt lại. Khi cậu mở mắt ra, ảo ảnh đã biến mất. Chỉ còn lại ông Hoàng, người đàn ông thành đạt. Bỗng nhiên, một luồng khí lạnh buốt bao trùm lấy cả hội trường. Cái lạnh không đến từ máy điều hòa. Nó đến từ một góc tối phía cuối phòng. Nam quay lại. Lâm đang đứng ở đó. Linh hồn cậu bé không còn vẻ trêu chọc hay điên cuồng nữa. Nó chỉ đứng lặng lẽ, bất động, đôi mắt trống rỗng dán chặt vào bóng lưng của người đàn ông trên bục. Cơ thể nó rung lên bần bật, hình ảnh liên tục nhòe đi rồi rõ lại như một tín hiệu tivi bị nhiễu sóng. Không khí xung quanh nó như bị bóp méo. Nam cảm nhận được một cơn thịnh nộ câm lặng, một sự căm thù được nén chặt suốt ba mươi năm, giờ đây đang sôi sục như một ngọn núi lửa sắp phun trào. Lâm đang ở rất gần kẻ thù của nó. Và sự hiện diện của ông Hoàng đang khiến nó trở nên bất ổn và nguy hiểm hơn bao giờ hết. Bà nội khẽ siết lấy tay Nam. "Cháu không sao chứ? Sao tay lạnh ngắt vậy?" Nam giật mình quay lại. "Cháu không sao ạ." Nhưng trong đầu cậu, mọi thứ đã rõ ràng. Cậu không thể chỉ đi trừ tà. Cậu không thể chỉ đối phó với Lâm. Vì Lâm không phải là nguồn gốc của vấn đề. Cậu ta chỉ là triệu chứng, là hậu quả của một tội ác chưa bao giờ bị phơi bày. Muốn Lâm được siêu thoát, muốn chấm dứt cơn ác mộng này, thì kẻ thủ ác phải trả giá. Công lý cho người chết phải được thực thi bởi người sống. Nhưng làm thế nào? Cậu không thể chạy lên bục và hét vào mặt ông Hoàng: "Chính ông đã hại chết Nguyễn Thanh Lâm!". Cậu cần bằng chứng. Một thứ gì đó hữu hình. Một thứ không thể chối cãi. Ký ức của cô Thư là một lời khai, nhưng cô ấy quá sợ hãi. Bài báo cũ chỉ nói về việc mất tích. Ánh mắt của cậu chỉ mình cậu thấy. Chỉ còn một nơi. Nơi bắt đầu và cũng là nơi kết thúc của mọi bi kịch. Cái giếng. Dù cô Thư đã cảnh báo, Nam biết đó là con đường duy nhất. Có thể dưới đó còn sót lại thứ gì đó của Lâm. Một mảnh quần áo, một món đồ chơi, bất cứ thứ gì có thể kết nối với cậu bé. Hoặc có thể có dấu vết của đám bắt nạt. Đó là một hy vọng mong manh, nhưng là hy vọng duy nhất. Cậu không thể đi một mình. Nhiệm vụ này quá nguy hiểm. Cậu cần một người tin tưởng, một người có thể canh chừng cho cậu ở thế giới thực, trong khi cậu phải đối mặt với cõi âm. Bà nội? Bà sẽ không bao giờ cho phép cậu làm một việc điên rồ như vậy. Cô Thư? Cô ấy sẽ không dám bén mảng đến gần nơi đó. Chỉ còn một người. Một người mà cậu đã đẩy ra xa vì chính bí mật này. Một người có thể sẽ nghĩ cậu bị điên. Nhưng cậu phải thử. Sau buổi họp, Nam không về nhà ngay. Cậu đi thẳng đến một địa chỉ quen thuộc. Cậu đứng trước cánh cổng sắt, nhìn vào ngôi nhà của người bạn thân nhất. Lòng cậu đầy lo lắng. Cậu hít một hơi thật sâu, giơ tay lên, và gõ cửa. Cánh cửa mở ra. Khoa xuất hiện, vẻ mặt ngạc nhiên khi thấy Nam. "Nam? Có chuyện gì vậy?" Nam nhìn thẳng vào mắt bạn mình, cố dồn hết sự chân thành vào giọng nói. "Khoa, mình cần cậu giúp. Có một chuyện rất quan trọng. Nhưng trước hết, cậu phải hứa là sẽ tin mình, dù nó có khó tin đến mức nào."