Cuộc Chiến Vương Thành Tác Giả: Shadows Thể loại: Phiêu lưu hài hước Giới thiệu: Câu chuyện kể về cuộc phiêu lưu của cậu bé bộ tộc, gặp gỡ những người bạn, tăng cường sức mạnh, xây dựng thành trì, thống nhất các lãnh thổ, để đánh bại thế lực hắc ám đứng đầu là Đại Quỷ Vương Hàn Nhân Lộ..
Chương 1. Gặp Gỡ Định Mệnh Bấm để xem - Phù A Tý nhanh lên nào, chạy về phía trước, cho Tiểu Điêu tập kích trên không dồn chúng vào hẻm núi. - Nó nhanh quá, chờ tôi thắt lại dây quần đã. Tiểu Điêu tạo tiếng động đi nào? - Tối nay giảm phần ăn nếu như ngươi để nó thoát. - Không, Không, làm ơn, bụng tóp, quần đã rộng lắm rồi. Tiểu Cẩu nhảy lên trên vung kiếm hạ bên phải 1 con, lộn 1 vòng đánh 1 đường kiếm ngang, hạ 2 con, tiểu Điêu trên không dùng tốc độ vỗ cánh làm bay các chướng ngại vật xung quanh, mở đường dẫn chúng thẳng tới hẻm núi. Sau khi chúng chạy qua khu vực định sẵn, A Tý dùng roi kích hoạt bẩy giăng sẳn trên cây. Hàng loạt hệ thông bẫy thú được kích hoạt, đầu tiên cây to ngã xuống chặn đường rút, kéo theo các tấm lưới làm bằng dây leo bố trí 2 bên đường được giăng lên chặng đường thoát thân của chúng. Tiểu Cẩu di chuyển từ cây này qua cây khác, kết hợp vung kiếm tạo âm thanh dọa chúng sát vào chân núi, sau đó chặt dây kích hoạt bẫy lưới trước khi đáp đất, một bẫy lưới được giăng lên tóm gọn chúng nó. Cuộc tập kích thành công, bầy thỏ rừng số lượng hơn 30 con đã nằm gọn trong bẫy lưới. - Tiểu Cẩu bắt thỏ rừng có nhất thiết phải làm như bắt lợn rừng như vậy không. A Tý vừa thở vừa cằng nhằn. - Chúng ta cần thức ăn cho bộ tộc chúng ta. Tiểu Cẩu vừa dọn dẹp vừa đáp. - Chúng ta có thể hạ từng con hoặc dùng thức ăn bẩy chúng mà. A Tý thở không ra hơi nữa rồi. - A tý, chúng ta cần tập luyện trước để có thể đồng hành cùng mọi người trong các chuyến vây bắt thú dữ to lớn hơn. Tiểu Cẩu vừa thu gom bầy thỏ vừa trả lời. - A Tý mà sao quần cậu đâu không mặt vào? Tiểu Cẩu vừa cười vừa chỉ về phía dưới của A Tý - Cậu còn nói được à, tôi đã bỏ lại nó, vì nó mắc vào cái cây to mà ta đã hạ rồi. - Thôi tối nay tôi sẽ nhường phần ngon nhất cho cậu được không? - Nhất trí. Kaka! Thế giới, thời kì khai hoang, những vùng đất rộng lớn được chiếm đóng bởi các đế quốc hùng mạnh, được bảo vệ với sức mạnh của các anh hùng, pháp sư, nhà giả kim, thuật sĩ v. V.. Họ xây dựng thành trì kiên cố, phát triển quân đội, nghiêng cứu công nghệ vũ khí hiện đại, để tạo nên thế cân bằng với các đế quốc hùng mạnh khác. Ngoài ra còn có các bộ lạc, họ ẩn mình trong rừng sâu, tự cung tự cấp, duy trì bộ lạc bằng săn bắt hái lượm, họ phát triển các kỹ năng chiến đấu, sinh tồn hoang dã lên tầm cao, để bảo vệ bộ tộc mình, họ huấn luyện các chiến binh mạnh mẻ, chống lại sự xâm nhập của quái vật và các bộ tộc lân cận. 7 ngày trước đó, khi bình minh vừa ló dạng. - Tiểu Cẩu (Phùng Hưng, 9 tuổi, cao 1m3, nặng 40kg) con phải luyện kiếm chăm chỉ khi ta vắng nhà. Phùng Hoang (tộc trưởng bộ tộc Âu Việt, một bộ tộc với các chiến binh hùng mạnh chuyên sử dụng cung và kiếm) hét lớn. - Vâng thưa Bố, con vẫn đang tập luyện kiếm thuật chăm chỉ, bố có thể cho con đi theo chuyến này được không ạ? - Hi vọng chuyến tới con có đủ sức mạnh để đi cùng chúng ta. Còn bây giờ con phải ở nhà thay ta chăm sóc mẹ và trông nôm A Bu và A Hạ, ta tin tưởng con có thể đảm nhiệm trọng trách này. - Vâng thưa bố, bố và mọi người đi bình an và mang nhiều chiến lợi phẩm về cho bộ tộc ạ! Tiểu Cẩu buồn bã đáp. Sau đó, Phùng Hoang cùng 15 chiến binh (những người đã được huấn luyện khắc nghiệt bởi các trận chiến đẩm máu trong rừng rậm) bắt đầu hành quân, họ mang vũ khí, khiên, vài vật dụng cần thiết, ngồi trên những con ngựa chiến khỏe mạnh chào tạm biệt mọi người, bắt đầu chuyến hành trình mà không biết chuyện gì có thể xảy ra với họ. Bóng dáng mọi người xa dần, Tiểu Cẩu đi men theo đường rừng ra bờ bờ suối để kiếm cá cho buổi trưa. Khi gần đến bãi đất trống, những tiếng la hét, cầu cứu đến tai, Tiểu Cẩu giật mình sợ hãi, núp vào bụi cây để xem tình hình sự việc. Việc đầu tiên đập vào mắt là xác chết nằm la liệt, máu chảy, bốc mùi tanh nồng nặc, bên cạnh là 1 con quái vật khổng lồ, có 2 răng nanh trông rất dữ tợn, theo nhận biết của Tiểu Cẩu thì nó thuộc tộc Orc (cấp 8), đang đập phá 1 lồng bằng gỗ, bên trong có 1 cậu bé tầm tuổi với Tiểu Cẩu và 1 con chim đại bàn to lớn (cấp 2, 1 sao vàng), đang bị trói bởi những sợi xích chắc chắn. Con Orc to lớn nhưng cấp thấp nên trí tuệ nhận thức chưa phát triển, hành động theo bản năng sinh tồn, tuy nhiên với năng lực hiện tại của Tiểu Cẩu cũng khó mà đánh bại nó. - Bỏ đi thì cậu ấy và con chim sẽ mất mạng, ở lại thì có thể cả mình cũng không qua khỏi, thôi sống chết có số, phú quý do trời. Tiểu cẩu tự nhủ quay lưng bỏ đi. - Anh bạn à, đừng bỏ đi như thế chứ, cứu chúng tôi với! Làm ơn cứu chúng tôi! Cậu bé trong lồng bổng nhiên thấy Tiểu Cẩu quay đi và hét lên cầu cứu. Con Orc nghe tiếng động quay qua bên Tiểu Cẩu gầm 1 tiếng rồi chạy về hướng Tiểu Cẩu. - Bỏ mẹ rồi, thằng mặt thộn khốn kiếp, sau khi trốn thoát tao sẽ quay lại, cho nữa đời còn lại của mầy đi đái không được bình thường. Tiểu Cẩu vừa chạy vừa la lớn. Thân hình to lớn, con Orc vẫn nhanh nhẹn vượt trội so với Tiểu Cẩu, mấy chốc đã đuổi gần tới nơi. Tiểu Cẩu lẻn vào bụi rậm vô tình phát hiện 1 cái hang, tình hình nguy cấp nên đã chui vào đó, mặt dù đã được Phùng Hoang cảnh báo về sự nguy hiểm của những hàng động lạ, không còn lựa chọn nào khác. Trong hang Tiểu Cẩu sự dụng kỹ năng tạo tiếng gầm của chúa tể sơn lâm (1 chủng tộc quái vật cai trị khu rừng). Sau 3 tiếng gầm lớn vang ra từ hang, con Orc sợ toát mồ hôi và bỏ chạy. Tiểu Cẩu nhanh chóng rời khỏi hang, quay lại bãi đất trống, đứng nhìn người trong lồng và con chim với ánh mắt nguy hiểm, gian xảo. - Giờ mầy lên bàn mổ trước hay con chim kia lên bếp trước. - Anh bạn nếu được thì xin.. tha cho tôi và tôi sẽ dâng con chim ngu ngốc này cho cậu, tùy ý cậu sử lý. Cậu bé khóc lóc van xin. Dứt câu là liên hoàng mổ vào đầu hắn và thực hiện là con chim trong lồng cùng hắn. Lúc này Tiểu Cẩu nhìn cả hai: - Cả 2 ngươi nhìn mặt thộn như nhau, đúng là chủ nào tớ nấy. Tuy thộn nhưng con chim này.. -Nó là Tiểu Điêu, cậu bé ngăt lời. - Vâng Tiểu Điêu đã đạt cấp 2, 1 sao vàng, cũng đáng để thuần phục và bồi dưỡng, còn ngươi thì vứt cho thú ăn thịt. Tiểu Điêu mắt sang bừng và khuôn mặt rất gợi đòn nhìn cậu bé, còn cậu ta thì khóc ròng như mưa cầu xin cứu mạng. Bổng Tiểu Cẩu giật mình, từ trong rừng vọng ra tiếng gầm, và con Orc quay trở lại, Tiểu Cẩu biết nó quay lại để làm thịt con chim, vì khi hấp thụ quái vật, cấp của nó sẽ tăng lên và sực mạnh cũng như nhận thức sẽ tăng theo. Nhanh như chớp cậu dùng kiếm chặt đứt khóa mở cửa lồng cho cậu bé và Tiểu Điêu. Khi quay đầu lại thì con Orc đã ở sau lưng và cầm khúc gỗ bổ thẳng xuống đầu Tiểu Cẩu, cậu nhanh chóng tránh đòn và thủ thế phòng thủ, khi khúc gỗ đập xuống đất, lúc này Tiểu Cẩu nhanh chóng chuyển sang tấn công chém 1 kiếm lên vai con Orc, với lớp da cứng như đá, đòn đánh của Tiểu Cẩu chỉ gây ra một vết cắt nhẹ, làm cho con Orc càng giận giữ gấm thét và liên tục tấn công Tiểu Cẩu, thân hình to lớn, mạnh mẻ kết hợp với sự nhanh nhẹn con Orc không cho Tiểu Cẩu kịp nghỉ ngơi để phản công, những đòn tấn công của con Orc cứ tới liên tục làm cho đất đá xung quanh bay mù mịt, Tiểu Cẩu cũng hứng trọn 1 đòn của nó và gần như kiệt sức. Khi nhìn vào đám bụi cát đang bay mù mịt, bóng dáng to lớn của con Orc dần dần xuất hiện, Tiểu Cẩu nghỉ phải dồn hết sức cho lần đánh cuối cùng này và phải thành công, không thành công sẽ thành ma, nhớ lại bài học vung kiếm khi tập luyện cùng tộc trưởng, nhắm mắt hít thở vận khí, tập trung vào điểm yếu của tộc orc là cổ, nhưng chiều cao của Tiểu Cẩu so với Orc là không đáng kể, lợi dụng bụi cát còn mù mịt, cậu luồng ra sau con Orc dùng sợi dây trói 2 chân Orc khiến nó ngã quỵ gối, thời cơ đã đến, Tiểu Cẩu nhảy lên dùng hết lực chém ngang 1 đường kiếm ngay cổ con Orc, đáp đất như 1 anh hùng, tưởng đã kết liễu được Orc, nhưng khi nhìn lại cậu đã chém vào 1 bên mắt của con Orc. - Thôi thế là xong. Mặt tiểu cẩu thộn ra bất lực. - Vậy là hết. Tiểu Cẩu trầm tư trong suy nghĩ nhớ về lời dặn của bố, phải phụ mẹ chăm sóc và trông nom A Bu và A Hạ. Sau khi bị thương con Orc nổi cơn thịnh nộ quay lại liên tục đánh vào Tiểu Cẩu, và vung 1 đòn mạnh vào Tiểu Cẩu, cậu ây văng ra xa, vừa mở mắt ra đã thấy con Orc đứng trước mặt chuẩn bị dơ khúc gỗ lên hạ Tiểu Cẩu. Tuy nhiên, Tiểu Cẩu lại nở 1 nụ cười nham hiểm và ra hiệu chỉ con Orc nhìn về phía sau, gió nổi lên làm cho bụi cát bay tung tóe, và khuôn mặt của Orc tỏ ra sợ hãi, mắt mở to, toát mồ hôi quay về phía sau, bóng dáng Tiểu Điêu hiện lên như 1 thần chết nguy hiểm đáng sợ. Tiêu Điêu võ cánh bay lên chưa kịp tấn công thì đã ngã quỵ xuống, khiến Tiểu Cẩu và Orc thộn mặt, há hốc mồm vì bất ngờ. - Con chim ngu ngốc, vô dụng, Orc ta không đánh với ngươi nữa, con chim giao cho ngươi, ta và người hòa. Tiểu Cẩu dùng hết sức vừa bò vừa hét, vừa cầu mong thoát nạn. Quay lại với Tiểu Điêu, vì đã bị nhốt và bỏ đói khát mấy ngày liền, không còn sức để chiến đấu, cũng thộn mặt ra vì sợ hải, chỉ biết chống đỡ trong vô vọng. Ngay lúc đó Cậu bé trong lồng đã thoát ra, cũng đã chạy tới nơi vừa chạy vừa hét lớn – Cho nó biết thế nào là.. nhưng thấy cảnh Tiêu Điêu gục xuống đã vội quay đầu, lẳng lặn bước về phía ngược lại. - Thằng mặt thộn khốn nạn, ta mà gặp ngươi dưới địa phủ, ta thề sẽ cho ngươi không còn dụng cụ đi đái. Tiểu Cẩu bất lực hét lớn. May thay, vừa quay đầu bỏ đi, cậu bé đã thấy một loại quả tên là sinh lực thú mà theo kiến thức thuần thú sư cậu biết được, nó có thể hồi phục sinh lực cấp tốc cho Tiểu Điêu. Ngay lập tức cậu hái một ít, quay trở lại nắm những quả này cho Tiểu Điêu, nhưng lại lệch hướng sang Tiểu Cẩu. Tiểu Điêu đang dùng 2 chân để đỡ khúc gỗ Orc tấn công, cũng không với tới được. - Thằng vô dụng, không biết sao ngươi sống được đến bây giờ. Tiểu Cẩu hét lớn. - Ta xin lỗi, ta cũng đói khát mấy hôm nay rồi, không còn sức nữa. Cậu bé gục mặt bất lực. Tiểu Cẩu đứng dậy nhặt những quả Sinh lực thú, nắm thẳng vào miệng Tiêu Điêu đang la hét nhận những đòn đánh của Orc. Nhận được sự hổ trợ từ trái sinh lực, Tiểu Điêu vùng lên, dùng chân đá văng Orc, thoát khỏi kìm hảm, vỗ cánh bay lên cao, sức mạnh gần như hồi phục tối đa, lao xuống như tên bắn húc đầu vào ngực Orc, Orc không phản ứng kịp, Tiêu Điêu dùng chiêu hắc cước tiếp tục đá vào ngực Orc, tiếp đến là chiêu cánh sắt cắt đứt 1 cánh tay bên trái, và kết liễu Orc bằng hắc cước vào cổ Orc. - Òa Chóa. Tiểu Điểu nghĩ mình như một võ sĩ thần tượng.