Ngôn Tình Người Tôi Nuôi, Ai Dám Giành? — Lacyindreams

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Lacyindreams, 22 Tháng sáu 2025.

  1. Lacyindreams

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Ngôi nhà mới

    Tô Tinh Nghi - 16 tuổi - trước đó từng là một tiểu thư con nhà giàu. Cô có vẻ ngoài của một mỹ nữ, thân hình mảnh khảnh, làn da trắng ngần như tuyết. Từ nhỏ đã được nuông chiều nên có tính ỷ lại, sống với lòng kiêu hãnh riêng, có lý tưởng rõ ràng, tự tin và rất có khí chất. Những tưởng cô sẽ như vậy mà sống vui vẻ hạnh phúc đến hết đời.

    Nhưng rồi biến cố ập đến, gia đình cô bị phá sản, cùng giai đoạn đó bố mẹ Tô Tinh Nghi bị tai nạn, cả hai không may đều qua đời. Để lại một cô bé mới vào lớp 10, gia sản kế thừa đều bị đem đi trả nợ hết, Tô Tinh Nghi bỗng chốc trở nên nghèo khó, đến chỗ ở cũng không có.

    Họ hàng đùn đẩy trách nhiệm, không ai chịu nhận nuôi Tô Tinh Nghi, cứ cách vài hôm cô gái nhỏ lại phải chuyển từ nhà ông chú họ này sang nhà bà cô họ khác. Họ liên tục mắng nhiếc và khinh miệt cô, chỉ vì cô không có tiền.

    "Bây giờ hoàn cảnh khác rồi phải biết điều một chút. Đừng có trưng bộ mặt cao cao tại thượng đó ở đây."

    "Không có tiền thì gắp thịt làm gì?"

    "Không còn là tiểu thư đâu, tới giờ thì phải biết xuống bếp phụ nấu cơm. Chứ đâu ra cái thói chờ người khác bưng sẵn ra bàn cho vào ngồi ăn?"

    Tô Tinh Nghi từng phản kháng, cũng cãi lại những lúc họ mắng cô quá đáng, nhưng sau mỗi lần như vậy, không bị ăn tát thì cô cũng bị cho nhịn ăn.

    Một tháng sống trong sự xúc phạm lời lẽ và những ánh nhìn ghét bỏ, Tô Tinh Nghi dần khép mình lại. Trên bàn ăn của họ, cô không dám gắp một món quá hai đũa, cơm xới trong bát bao nhiêu thì chỉ ăn bấy nhiêu. Những lần vô cớ bị đánh mắng, cô cũng chỉ ôm chiếc má đỏ ửng mà trừng mắt lườm lại họ. Tuy không thể phán kháng quá mạnh nhưng khi bị đụng vào, cô gái nhỏ cũng biết xù lông nhe móng vuốt.

    Tô Tinh Nghi may mắn đã không phải chịu khổ quá lâu. Một người bạn thân thiết của bố cô khi biết tin gia đình bạn mình gặp nạn, ông đã đi tìm cô con gái của họ để nhận về nuôi dưỡng.

    Cô được người ông hiền từ ấy dẫn về nhà. Trước cổng căn biệt thự rộng lớn, Tô Tinh Nghi tròn mắt nhìn theo người ông đi trước. Cô không ngờ mình lại nhanh chóng trở về với cuộc sống cao sang như trước kia.

    "Tiểu Nghi, cháu mau vào đi. Đừng đứng ở ngoài nữa, trời lạnh lắm!" Ông hiền từ nở một nụ cười, một tay chống gậy, một tay vẫy gọi cô gái nhỏ lại.

    Tô Tinh Nghi bước nhanh đến, ánh mắt có chút nghi hoặc nhưng đối diện với sự hiền hòa ấy của ông, cô nhanh chóng thu lại đôi mắt đanh đá thường ngày của mình. Từ lúc bước xuống chiếc xe sang kia, cô chưa từng phải tự mình xách hành lý, tất cả đều đã có người giúp cô chuyển đồ đạc lên tầng trên.

    "Sau này, cháu sẽ ở đây với ông. Đừng lo lắng gì hết, cháu chỉ cần chuyên tâm học hành thôi." Ông nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô gái nhỏ, vỗ nhẹ như muốn an ủi và trấn an cô.

    "Tại sao vậy ạ? Ông chỉ là một người bạn của bố cháu thôi, sao lại tốt với cháu thế chứ?" Đôi mắt của Tô Tinh Nghi long lanh màn nước mỏng, cô cố nén thanh giọng đang run lên của mình.

    Ông kéo Tô Tinh Nghi đến ngồi xuống cạnh mình trên chiếc ghế sofa lớn ở phòng khách, ông cầm tách trà nóng vừa được người hầu trong nhà rót ra, nhẹ nhàng đưa cho cô.

    "Ông cũng từng có câu hỏi giống cháu bây giờ vậy." Ông cười hiền từ, gương mặt quay đi, ánh mắt như đang nhìn lại quá khứ ngày xưa cũ.

    "Hồi đó, ông từng lâm vào hoàn cảnh đầu đường xó chợ. Khi mà người nhà đều không chịu nhận ông, người qua lại trên đường thấy ông nhếch nhác ngồi bên bậc thềm thì đều tránh né." Ông khẽ bật cười, nụ cười ấm áp dần lên như thể vừa được xoa dịu sau những lần nhẫn nhịn cay đắng. "Lúc ấy, Tiểu Tô đã đến cạnh ông, đem cho ông những chiếc bánh mì mềm nóng. Chính những chiếc bánh mì đó đã cứu sống ông lúc nghèo túng nhất."

    "Ông từng là ăn mày ạ?" Tô Tinh Nghi không nghĩ nhiều, đặt nhẹ tách trà xuống bàn, cô hồn nhiên hỏi.

    Người ông bật cười, ánh mắt hiền từ quay sang nhìn cô bé ngây thơ.

    "Cháu nói đúng đó, lúc ấy ông không khác gì kẻ ăn mày cả."

    "Bố cháu lúc đó bao nhiêu tuổi thế ạ?" Tô Tinh Nghi nhẹ giọng hỏi, cô rất muốn biết chuyện hồi bé của bố cô mà trước đó cô chưa từng hỏi bố.

    "Lúc đó Tiểu Tô mới 10 tuổi thôi. Cậu nhóc gia cảnh cũng chẳng khá giả gì, vậy mà ngày nào cũng đem bánh mì đến cho ông. Lúc ông vác cuốc đi cày thuê, bố cháu còn chạy theo làm bạn với ông nữa đấy." Ông không ngừng nở nụ cười hiền hòa, những ký ức xưa cũ hệt như thước phim được tua chậm lại, lần nữa sưởi ấm trái tim người đã bạc trắng mái đầu.

    "Bố cháu là một người tốt mà đúng không ông? Vậy mà họ.. lại đối xử với bố cháu máu lạnh như vậy." Tô Tinh Nghi khẽ siết chặt vạt áo, đôi mắt ngấn lệ cứ trực trào chẳng dám rơi.

    Lúc bố Tô Tinh Nghi còn sống, gia đình làm ăn phất lên, giàu có. Họ hàng xa gần đều đến xin xỏ, không tiền bạc thì cũng là công ăn việc làm. Bố cô hết lòng giúp đỡ, chưa từng từ chối họ. Vậy mà, đến khi gia đình cô xảy ra chuyện, bố mẹ cô gặp tai nạn, họ hàng đều ngoảnh mặt quay lưng. Người cố gắng rút ruột, kẻ thì lăm le gia sản kế thừa. Nhận thấy không lấy được tiền, còn phải quay sang chăm sóc đứa con gái lớn mới vào cấp ba - ai nấy đều khó chịu ra mặt, mắng chửi không tiếc lời.

    Người ông vỗ về đôi vai nhỏ đang run lên của cô, ông hiểu rất rõ cô bé ngồi trước mặt mình đây đã trải qua khó khăn thế nào. Thói đời bạc bẽo, nếu không tự mình đứng vững thì không thể trông chờ vào bất kỳ ai được.

    "Vì vậy, Tiểu Nghi à. Cháu không còn cô đơn một mình nữa. Từ bây giờ, đây sẽ là nhà của cháu." Người ông ôn tồn nói, ánh mắt trìu mến như nhìn đứa cháu gái nhỏ trong nhà. Ông đã sớm xem cô bé là đứa cháu ruột thịt của mình rồi.
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Lacyindreams

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Ánh nhìn không thiện cảm

    Ông nội và Tô Tinh Nghi trò chuyện với nhau rất lâu, chiều hoàng hôn ánh nắng bên ngoài cửa sổ dần tắt, căn phòng khách rộng rãi cổ kính dần được sưởi ấm bằng những lời tâm sự chân thành của hai ông cháu.

    Đến giờ cơm tối, người làm trong nhà đang chuẩn bị bàn ăn ở phòng bên cạnh, thì tiếng mở cửa bên ngoài vang lên. Một người đàn ông rất trẻ tầm đôi mươi bước vào, dáng vẻ chững chạc và khí chất cao lãnh. Bộ vest chỉnh tề càng tôn lên sự đẹp trai ngời ngợi của anh ta.

    "Ông nội, cháu về rồi." Giọng anh trầm ấm nhưng ánh mắt sắc lẹm đã nhanh chóng lướt qua một lượt người cô bé đang ngồi bên cạnh ông.

    "Tiểu Mặc, cháu về rồi à! Lại đây, để ông giới thiệu." Ông nội vẫy tay gọi anh lại gần.

    Vưu Cảnh Mặc ngồi xuống ghế bên cạnh ông nội, đôi mắt lạnh lùng nhưng vẫn giữ chừng mực.

    "Đây là Tô Tinh Nghi, con gái của Tiểu Tô bạn ông. Từ giờ về sau, con bé sẽ sống cùng chúng ta. Cháu nhớ phải chăm sóc tốt cho Tiểu Nghi đó." Ông nội vui vẻ nói, đoạn quay sang Tô Tinh Nghi, ông cười hiền từ hơn: "Còn đây là cháu trai của ông, tên là Vưu Cảnh Mặc. Tuy nó lớn hơn cháu nhiều tuổi nhưng nếu xét theo vai vế, nó vẫn phải gọi cháu một tiếng cô đấy."

    Vưu Cảnh Mặc khẽ nhíu mày, hai khuỷu tay gác lên hai bên đầu gối, xém chút bị trật ra vì câu nói của ông nội.

    "Học sinh cấp hai?" Vưu Cảnh Mặc nhìn cô, giọng trầm hơi lạnh.

    Tô Tinh Nghi không có cảm tình với ánh mắt của anh, nhưng là người nhà của ông nội nên cô cũng không tỏ thái độ.

    "Lớp 10 ạ." Cô đáp, giọng lễ phép.

    "Ông nghe nói cháu học rất giỏi. Nhiều năm liền đều đạt danh hiệu xuất sắc." Ông nội nhớ lại thông tin của cô bé mà trước đó ông có cho người tìm hiểu.

    "Giỏi thế cơ à?" Vưu Cảnh Mặc tựa lưng ra ghế, hai tay đan hờ, một bên gác lên thành ghế. Không có ý mỉa mai nhưng cũng không hề tán thưởng.

    "Cháu học cũng tạm thôi ông nội. Chẳng qua là chăm chỉ hơn người khác một chút." Tô Tinh Nghi khiêm tốn nói, cô không dám tự tin vỗ ngực tự hào như trước đây. Ở ngôi nhà mới này, cô không muốn thể hiện cá tính bản thân quá rõ, sợ sẽ bị ghét bỏ, sợ bị hất hủi, sợ bị la mắng chỉ vì gương mặt ngẩng cao của cô.

    "Học giỏi học tốt thì cháu phải tự tin lên chứ. Dù sao đó cũng là thành quả cháu tự gặt hái được mà." Ông nội vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, ưỡn ngực tự hào thay cô cháu gái mới.

    Trên bàn ăn lớn dài, ba người ngồi về một phía, thức ăn bày sẵn trên bàn, kín cả một khu vực. Tô Tinh Nghi cầm đũa, mắt nhìn quanh một lúc mà không dám gắp món nào.

    "Tiểu Nghi, cháu ăn nhiều vào. Đừng có ngại. Đây, để ông gắp cho cháu." Ông nội vừa nói vừa liên tục gắp thức ăn vào chiếc đĩa nhỏ cạnh bát cơm cho cô.

    Tô Tinh Nghi gật đầu cảm ơn, rồi chầm chậm xúc từng đũa cơm nhỏ vào miệng. Thi thoảng quay sang gắp thức ăn mà ông nội để trên đĩa nhỏ cho cô.

    Vưu Cảnh Mặc ăn cơm cũng lạnh lùng, dáng vẻ từ tốn và không để tâm ai. Nhưng rồi, ánh mắt anh không nhịn được đã liếc nhìn Tô Tinh Nghi vài lần. Anh có chút thấy lạ, sự dè dặt của cô càng giống với sợ sệt hơn là ngại ngùng.

    Ông nội không thể thức khuya, sau khi dặn dò Vưu Cảnh Mặc và người làm trong nhà phải để mắt và chăm sóc Tô Tinh Nghi thật tốt, ông mới yên tâm lên phòng đi ngủ.

    Tô Tinh Nghi sau khi tắm xong, cô nằm trên chiếc giường lớn êm ái, khẽ ngửi mùi chăn mới mềm mịn. Cô cảm thấy như vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng, sự ấm áp và tốt đẹp này liệu có thể kéo dài bao lâu? Sáng mai, có khi nào vừa mở mắt, cô lại bị người ta đem đi chỗ khác?

    Nỗi đau thương mất mát vẫn còn chưa nguôi ngoai, giờ đây cô gái nhỏ ấy được hưởng chút ấm áp sau cơn giông bão, lại nghi ngờ không dám tin vào hiện thực.

    Cô cũng từng sống trong nhung lụa, được bố mẹ nuông chiều yêu thương trong vòng tay, chưa từng phải chịu thiệt thòi. Vậy mà, số phận lại tàn nhẫn, lạnh lùng cướp đi hạnh phúc của cô gái nhỏ. Tô Tinh Nghi từ đỉnh tòa lâu đài rơi xuống đáy vực, cô chênh vênh lạc lõng giữa dòng người. Cô không biết làm gì cả, không biết nấu ăn, không biết làm việc nhà, không biết tự chăm sóc chính mình, càng không biết tìm ai để nương tựa.

    Tô Tinh Nghi không khóc nữa, cô lăn lộn trong chiếc chăn ấm mềm như bông, cố tận hưởng những gì còn có thể.

    Một lúc sau, bỗng cô cảm thấy đói. Tô Tinh Nghi bật người ngồi dậy, hoang mang vì chính mình. Làm sao đây, cả ngày hôm nay cô chẳng ăn gì tử tế, lúc nãy ở trên bàn ăn lại còn không dám ăn hết chỗ thức ăn ông nội gắp cho. Một bát cơm tối ấy đã nhanh chóng bị cô tiêu hóa hết. Tô Tinh Nghi có chút hối hận, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ sợ ăn thêm một chút cô sẽ bị người ta ghét mất.

    Tô Tinh Nghi nằm xuống, cố nhắm mắt lại, nhanh chóng ép mình ngủ để quên đi cơn đói. Nhưng càng nằm, cô càng cảm thấy khó chịu. Bụng cô biểu tình không ngớt. Đã qua mười hai giờ đêm, nghĩ mọi người đã đi ngủ hết, Tô Tinh Nghi mới bò dậy, len lén mở hé cửa quan sát. Ánh đèn vàng nhạt chiếu trên hành lang, sự tĩnh mịch càng khiến cô an tâm hơn.

    Tô Tinh Nghi không nhịn nữa, cô lén đi xuống phòng bếp. Để không tạo ra tiếng động, cô bỏ cả dép lại, đôi chân trần khẽ nhấc trên từng bậc thang.

    Không khác gì một con mèo hoang đi tìm ăn trong đêm.
     
  4. Lacyindreams

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Bát mì giữa đêm

    Tô Tinh Nghi chậm rãi mở tủ lạnh ra, cô không thấy thứ gì có thể ăn ngay được. Thất vọng đóng cánh tủ lại, Tô Tinh Nghi nhờ vào những ánh sáng bên ngoài hắt vào - từ cửa sổ, từ ánh đèn hành lang nhàn nhạt - mà lần mò trên bàn bếp. Cô phát hiện có một chiếc nồi đậy nắp bên cạnh, không nghĩ nhiều mà mở nắp ra, từng động tác đều chậm rãi và nhẹ nhàng, chỉ sợ phát ra âm thanh làm người khác thức giấc.

    Vưu Cảnh Mặc đã nhận ra tiếng mở cửa phòng của Tô Tinh Nghi, vì phòng của họ ở chung một tầng nên anh có thể nghe thấy tiếng động rất rõ. Anh mở cửa bước xuống tầng, khoảnh khắc anh đứng trước lối ra vào phòng bếp, đã nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngó đầu vào chiếc nồi rỗng. Vì không mở đèn nên ánh sáng từ đèn ở lối hành lang hắt vào rất mờ nhạt.

    Anh khoanh tay, tựa nửa người vào tường ở lối đi, chiếc áo choàng ngủ buộc dây hờ hững, để lộ một phần cơ ngực săn chắc của anh.

    "Mèo con lục lọi ở đâu ra đây? Không đi ngủ mà ở đó chui đầu vào nồi làm gì?"

    Tô Tinh Nghi giật mình, đóng vội nắp nồi lại, vô tình tạo ra tiếng động càng khiến cô hoang mang. Cô hốt hoảng chạy vội, còn chưa kịp đến chỗ lối đi ngay nơi anh đang đứng, thì anh đã đưa tay bật đèn lên, giọng trầm lạnh nói.

    "Đói rồi?"

    "Không có." Tô Tinh Nghi đỏ mặt, bụng biểu tình nhưng vẫn cứng miệng không chịu đầu hàng.

    Bất ngờ tiếng trống bụng phản chủ của cô kêu lên "ùng ục", khiến Vưu Cảnh Mặc không nhịn được mà bật cười, anh đứng thẳng người đi vào trong bếp.

    "Ngồi đó đi. Tôi nấu mì cho em."

    Tô Tinh Nghi xấu hổ, không dám đối mặt, nhưng vì tính mạng quan trọng nên cô quyết định quay đầu, giả vờ bình thản ngồi lên chiếc ghế cao ở bàn đối diện bếp.

    Vưu Cảnh Mặc chưa đầy mười phút đã bưng ra một bát mì đầy ắp topping - nào là tôm, mực sữa, trứng, rau xanh, thịt cua..

    "Ăn đi. Phải ăn hết đấy, công tôi nấu cho em thì không được phụ lại đâu." Giọng anh như ra lệnh.

    Tô Tinh Nghi tròn mắt nhìn bát mì to, bị hương thơm và màu sắc lôi cuốn, tay bắt đầu động đũa. Khoảnh khắc những sợi mì trôi tuột vào khoang miệng, cô bất ngờ vì hương vị ngon không tả nổi.

    "Lần sau tới bữa ăn thì ăn nhiều một chút. Đừng có để đói rồi tự mình chịu đựng." Vưu Cảnh Mặc lạnh lùng nói như thể cảnh cáo hơn là dặn dò cô.

    Tô Tinh Nghi không để ý anh, còn đang mải bất ngờ vì món mì anh nấu quá ngon. Không phải mì gói nhạt nhẽo và kém chất lượng cô từng phải bấm bụng mà ăn. Nước dùng ngọt thanh, sợi mì mềm dai, mùi vị ăn rất cuốn, thêm cả topping đầy đặn. Cô gần như húp cạn cả tô.

    Thấy cô ăn ngon lành, Vưu Cảnh Mặc ngồi đối diện, ánh mắt lười biếng nhìn Tô Tinh Nghi, tay xoay nhẹ ly nước, miệng thì nhoẻn cười vì cô gái nhỏ.

    "Ngon thế cơ à?"

    Ăn xong, bụng cô no căng. Tô Tinh Nghi lúc này mới ngẩng mặt nhìn Vưu Cảnh Mặc. Hai tay cô bịn rịn cái bát và đôi đũa, khẽ mím môi ngại ngùng.

    "Cảm ơn chú."

    Vưu Cảnh Mặc sặc nhẹ, ngẩng mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

    "Chú?"

    "Thì ông nội có nói.. chú lớn hơn cháu nhiều tuổi. Không gọi chú.. thì gọi là gì ạ?" Tô Tinh Nghi thản nhiên đáp, không nhận ra nét mặt anh đang dần tối sầm lại.

    "Được rồi, ăn xong thì lên phòng ngủ đi. Trẻ con thức khuya không tốt đâu." Vưu Cảnh Mặc hằn giọng, anh không định đôi coi với cô nhóc này. Thiết nghĩ để cô gọi anh là "Chú", còn hơn bắt anh phải gọi đứa nhóc này bằng "Cô".

    Tô Tinh Nghi chần chừ không dám rời đi, cô nhìn cái bát chưa rửa trên tay rồi lén nhìn anh.

    "Để đó tôi rửa. Lên phòng ngủ sớm đi nhóc con." Vưu Cảnh Mặc nhận ra ánh mắt lo lắng của cô liền cất giọng lạnh lùng như muốn để cô gái nhỏ an tâm mà đi lên lầu.

    Tô Tinh Nghi buông bát đũa xuống, định quay mặt đi thì cô khựng lại, ánh mắt nhìn anh có chút khó chịu,

    "Tôi 16 tuổi rồi, không phải trẻ con, là một thiếu nữ rồi đó."

    Nói xong, cô quay đầu bỏ chạy, để lại Vưu Cảnh Mặc với ánh mắt ngỡ ngàng nhìn theo.

    Sáng hôm sau, vì còn trong giai đoạn nghỉ hè nên Tô Tinh Nghi không phải đi học, cô đi theo ông nội ra sân sau chăm sóc cây cảnh. Ông nội tay chống gậy, tay kia cầm kéo tỉa chỉnh lại những ngọn lá. Sau một lúc, ông ngẩng mặt nhìn sang cô gái nhỏ đang lúng túng cầm kéo - cả nửa buổi nhưng vẫn không biết cắt vào đâu.

    "Tiểu Nghi, cháu có mệt không?" Ông nhẹ nhàng hỏi.

    "Không ạ." Cô hạ kéo xuống, cười như thể muốn lấp liếm đi hành động lúng túng của mình.

    "Cháu không biết cắt cũng không sao! Hay là cháu ra đó ngồi, ăn bánh uống trà, chờ ông nhé!" Ông nội trìu mến nói, chỉ lo đã ép con bé làm việc nó không thích.

    Tô Tinh Nghi gật đầu, ngoan ngoãn làm theo lời ông. Nhưng khi cô ra đó ngồi, lại không dám ăn gì hay uống gì, mắt chỉ dõi theo ông nội. Trong khoảnh khắc, cô thấy mình thật may mắn, vì dù trong giông bão vẫn có một người thân không máu mủ, sẵn sàng chăm sóc một cô bé không biết gì như cô.

    Có là họ hàng thì cũng không bằng một người bạn thân của bố cô. Nhưng dù bị họ hàng đối xử tệ, cô vẫn không bày ra bộ mặt đáng thương. Tô Tinh Nghi vẫn kiêu hãnh mà sống, bị người lớn cho ăn tát thì cô lườm lại, bị quát mắng thì cô làm ngơ, giả điếc không nghe. Tô Tinh Nghi không phải kiểu tiểu thư hiền thục, nết na, cô sẵn sàng giơ móng nhọn chĩa về phía những ai ức hiếp cô.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...