Ngôn Tình Chỉ Là Chuyện Xưa, Tình Cũ - Dương

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Phước Dương, 17 Tháng sáu 2025 lúc 2:25 PM.

  1. Phước Dương

    Bài viết:
    103
    Chỉ là chuyện xưa, tình cũ

    Tác giả: Dương

    Thể loại: Truyện Ngôn tình nhiều kỳ (9 chương)

    >>> Xem thêm những sáng tác khác của Dương tại đây



    Lời phi lộ của tác giả:

    Tôi đã lục lọi trong ký ức những kỷ niệm nơi quê nhỏ. Không phải tất cả đều rõ ràng, vì có nhiều thứ đã nhạt phai theo thời gian.

    Thị trấn cổ D'ran (hay còn viết là Dran) - một nơi thật bình yên, lọt giữa những cánh rừng thông xanh ngát; nơi có đập Đa Nhim nằm tại một nơi có khí hậu trong lành ở Lâm Đồng. Bối cảnh này đã hiện ra trong đầu tôi như ánh nắng buổi chiều tà, mong manh, đầy hoài niệm. Cố nhớ, nhớ được thì ghi lại, nên có những địa danh, khung cảnh chân thực, nếu ai từng sống nơi đây của nhiều năm trước sẽ nhận ra. Còn như thấy nó xa lạ, thì chắc tại người viết bất lực trước kỳ ức và thời gian.

    Câu chuyện này kéo dài từ lúc tách trà vừa mới rót ra, nóng hổi làm bạn xuýt xoa; cho đến khi nó nguội lạnh và cạn dần. Mọi thứ trong đây diễn ra nhẹ nhàng, chậm rãi, không vội vã, bình yên và đầy cảm xúc.

    Cảm ơn bạn đã tiếp tục đọc những trang viết của tôi.

    [​IMG]
     
    Ngngoclan, iam.wonwoo, HANLAILA3 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng sáu 2025 lúc 2:14 PM
  2. Đăng ký Binance
  3. Phước Dương

    Bài viết:
    103
    Chương 1: Nơi tuổi thơ dừng lại, dành cho những nhịp đập khác thường của con tim

    Từ đầu dốc, ngay trước cổng chùa, bốn đứa chở nhau trên hai chiếc xe đạp lao vun vút xuống, đua xem xe nào đến chợ nhanh nhất. Thuận Thiên cầm lái chắc chắn, khiến Minh Lan ngồi sau cảm thấy rất yên tâm. Trong khi đó, Trọng Hiếu điều khiển xe không có phanh, phải luôn sẵn bàn chân phải mang dép để hãm bánh trước, làm Bảo Khanh mấy lần hoảng hốt, hét lớn.

    Hôm nay là Chủ nhật, trời se lạnh nên có lẽ vì thế mà mọi người thức dậy muộn hơn, khiến khu phố trung tâm của thị trấn cổ D'ran vắng vẻ lạ thường. Các hàng ăn uống trước chợ chỉ lác đác vài khách. Nhóm bạn sà vào lò bánh căn của dì Tư Năm, tự lấy chén, so đũa, tự múc loại nước chấm yêu thích, rồi túm tụm ngồi quanh lò đất nóng hừng hực. Trọng Hiếu vừa nói vừa chìa chén ra cho dì Tư Năm:

    "Dì ơi, cho con một cặp bánh ăn trước đi, con đói run cả người rồi!"

    Bàn tay dì Tư Năm khéo léo nậy hai cái bánh căn trứng ốp vào nhau, định bỏ vào chén của Trọng Hiếu thì Thuận Thiên nhanh hơn, chớp thời cơ giật lấy cặp bánh ngay trước mặt bạn mình.

    "Xin lỗi bạn hiền, tui ăn trước nha. Cố nhịn đói thêm chút, ăn sẽ ngon hơn đó!" - Thuận Thiên cười đểu.

    Minh Lan và Bảo Khanh nhìn Trọng Hiếu, cười đồng lõa với Thuận Thiên.

    "Nhìn mặt Hiếu kìa, thương ghê mà thôi kệ!" - Bảo Khanh chọc.

    Minh Lan dùng đầu đũa đẩy nhẹ vào cánh tay Trọng Hiếu, nói:

    "Đã dặn rồi, đi ăn với ông Thiên là phải nhanh tay!"

    Trọng Hiếu hơi quê, gõ đũa vào chén, chống chế:

    "Tại tui cố ý nhường thằng Thiên ăn trước đó chứ. Đàn anh thì không nên trách đàn em vô lễ. Về tính sổ sau!"

    Nói xong, Trọng Hiếu kịp né cái "cốc" đầu của Thuận Thiên.

    "Ai đàn em mày?" - Thuận Thiên gằng giọng.

    Cả bọn phá lên cười rôm rả. Dì Tư Năm lắc đầu nhìn đám nhóc loai choai, chỉ tay vào thau bột trắng tinh bên cạnh:

    "Vừa thôi nghen mấy đứa! Tụi con mở hàng cho dì đó, ở đó mà giỡn. Hôm nay dì mà ế là dì bắt tụi con mua hết nồi bột này đấy!"

    * * *

    Thuận Thiên, Trọng Hiếu, Minh Lan và Bảo Khanh lớn lên trong một con hẻm nhỏ với hai dãy nhà đối diện, khoảng ba mươi căn, ở giữa là con đường xi măng cũ kỹ, lồi lõm, nứt nẻ. Cả bọn quen nhau từ thuở còn cởi truồng tắm mưa, cùng học mẫu giáo, rồi trải qua tiểu học, trung học. Hơn mười bảy, mười tám năm, biết bao kỷ niệm đã gắn bó họ với nhau.

    Nhà Minh Lan nằm ngay đầu hẻm, khang trang nhất xóm. Gia đình cô thuộc hàng khá giả nhờ ông bà Thanh Minh sở hữu hai chiếc xe tải chở hàng và ba xe khách đường dài. Là con gái một, Minh Lan được cưng chiều hết mực, nhưng cũng bị quản lý nghiêm khắc.

    Chếch về phía trong, cách năm căn, là nhà Thuận Thiên. Bố anh mất vì tai nạn giao thông khi Thuận Thiên học lớp 10. Giờ anh sống cùng mẹ và ba đứa em nhỏ. Mẹ anh bán chè dạo, những ngày ế ẩm thì nhận thêm vé số đi kiếm thêm.

    Nhà Bảo Khanh và Trọng Hiếu nằm cuối hẻm, sát vách nhau, vì hai người là chị em họ. Mẹ Trọng Hiếu là em ruột của bố Bảo Khanh. Đáng lẽ Trọng Hiếu phải gọi Bảo Khanh là chị, nhưng anh chàng ngang bướng, chỉ xưng tên. Chỉ khi có mặt phụ huynh, cả hai mới chịu ngoan ngoãn, gọi nhau đúng vai vế.

    Mặc dù trong hẻm còn nhiều bạn cùng trường, cùng lớp, nhưng chẳng hiểu sao Minh Lan, Bảo Khanh, Trọng Hiếu và Thuận Thiên lại quấn quýt với nhau. Sáng sớm, cả bọn gọi nhau ơi ới đi học, trưa về rôm rả trò chuyện đến ồn ào cả xóm, chiều lại đèo nhau trên hai chiếc xe đạp, rong ruổi khắp nơi.

    Cuối tuần, Minh Lan thường rủ cả nhóm vào vườn hồng nhà mình ở Cây số Bốn. Đúng như tên gọi, vườn cách trung tâm thị trấn D'ran khoảng bốn cây số, đạp xe tà tà chừng mươi năm phút là tới. Vườn rộng mênh mông, trồng đủ loại cây, nhưng chủ đạo là hồng giòn - đặc sản trứ danh của D'ran. Vào đây, cả bọn tha hồ ăn! Chẳng cần trèo cao, chỉ cần với tay là hái được những quả hồng chín vàng, ngọt lịm. Tuy nhiên, đó là khi vào mùa hồng, khoảng từ đầu tháng 9 đến hết tháng 10. Còn qua mùa, ham ăn trái non thì chỉ tổ dính miệng, chát xít, keo cả lưỡi.

    Thật ra, cả bọn không còn quá hứng thú với việc ăn hồng, mà chủ yếu vào vườn để hóng mát, đùa vui, hoặc hái mít, hái ổi xá lị. Nhiều hôm, họ ở lì trong vườn cả ngày, đến tối mới lững lờ đạp xe về. Vườn có người trông coi, chăm sóc, nên khá tiện nghi, đẩy đủ bếp, nhà vệ sinh, nhà tắm, và cả chỗ ngủ trưa thoải mái.

    Hôm ấy, vào giữa năm học lớp 12, cả nhóm lại rủ nhau vào vườn hồng chơi. Bảo Khanh và Trọng Hiếu bận chuẩn bị lễ giỗ ở nhà nên vào sau. Vì vậy, Thuận Thiên chở Minh Lan đi trước.

    Hiếm hoi được đi riêng với nhau nên Thuận Thiên không vội vã, anh chàng đạp từ tốn, chậm rãi khiến Minh Lan sốt ruột:

    "Bữa nay Thiên bị sao vậy?"

    Thuận Thiên quay lại nhìn bạn, cười tủm tỉm, không nói. Minh Lan dùng tay đánh nhẹ vào lưng Thuận Thiên:

    "Đạp nhanh chút đi."

    Bất ngờ, Thuận Thiên tăng tốc, chân đạp hết sức, xe lao lên phía trước khiến Minh Lan vội ôm chằm Thuận Thiên. Lúc này, Thuận Thiên mới giảm tốc độ nhưng bàn tay phải của anh chàng đã rời ghi đông, di chuyển sang giữ lấy hai bàn tay của Minh Lan đang ôm qua bụng mình. Minh Lan chợt hiểu, rụt một tay lại, khẽ đập nhẹ lên lưng Thuận Thiên.

    "Ông này ghê!" - Minh Lan trách yêu.

    Thuận Thiên bật cười lớn tiếng, tay vẫn giữ bàn tay của Minh Lan, anh chàng chậm rãi đạp xe đi. Ngồi phía sau, Minh Lan cảm thấy mặt mình nóng bừng, khẽ áp vào lưng Thuận Thiên.

    Cả hai im lặng một lúc, chỉ có tiếng xích xe đạp lạch cạch hòa cùng tiếng gió thổi qua những hàng cây ven đường. Minh Lan cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. Cô không biết phải nói gì, chỉ thấy trái tim mình đập nhanh hơn bình thường. Thuận Thiên cũng chẳng vội lên tiếng, dường như anh đang tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi này. Đường đến vườn hồng không xa, nhưng hôm nay, cả hai đều muốn chuyến đi dài thêm chút nữa.

    * * *

    Con đường dẫn vào vườn hồng đã hiện ra trước mắt, nhưng cả hai dường như chẳng vội vã. Trong lòng Minh Lan, một cảm giác ngọt ngào xen lẫn bối rối đang lớn dần. Cô tự hỏi, liệu Thuận Thiên có đang nghĩ giống mình không?

    Đây là lần đầu tiên Thuận Thiên và Minh Lan giữ khoảng cách gần đến mức có thể nghe được nhịp thở của đối phương. Vào năm học lớp 10, cả hai người đã có tình ý. Thông thường, những đứa trẻ lớn lên cùng nhau hiếm khi nảy sinh tình cảm trai gái vì quen thuộc đến nhàm chán. Nhưng với Minh Lan và Thuận Thiên, tình cảm đã nhen nhóm từ khi còn bé, lặng lẽ rẽ sang một hướng đặc biệt, khác hẳn những mối quan hệ bạn bè thân thiết khác.

    Sau khi dựng xe ngoài hiên căn nhà gỗ giữa vườn hồng, Thuận Thiên và Minh Lan đi bộ ra vườn. Chiều hôm trước vừa có cơn mưa lớn nên đất ẩm ướt và sình lầy, khiến Minh Lan bị trượt chân, may mắn Thuận Thiên kịp thời giữ lại. Ra đến chỗ khô ráo hơn, tay Thuận Thiên vẫn nắm chặt tay Minh Lan. Lúc đầu, Minh Lan có hơi bối rối nhưng rồi cô cứ để bàn tay mình trong tay Thuận Thiên. Cả hai e ấp nhìn nhau, rồi cùng mỉm cười.

    Minh Lan ngước nhìn lên cây ổi xá lị trĩu nặng quả, nói với Thuận Thiên:

    "Thiên, hái cho Lan chùm ổi trên kia đi, hình như nó chín rồi đó."

    Thuận Thiên buông tay Minh Lan, leo lên cây ổi, đứng trên một nhánh cây, với tay hái một trái trong chùm ổi mà Minh Lan chỉ. Anh chàng chùi trái ổi lên áo làm sạch, rồi đưa vào miệng cắn một miếng. Ổi giòn, ngọt khiến anh chàng reo lên:

    "Cây ổi này ngon lắm, Minh Lan!"

    Nói rồi, Thuận Thiên tìm một nhánh cây khác bước lên cao hơn, đưa tay dễ dàng ngắt cả chùm ổi. Đưa mắt nhìn xung quanh, anh chồm người hái thêm hai trái nữa. Thuận Thiên ném ổi xuống cho Minh Lan. Sau đó anh nhảy xuống, đúng lúc Minh Lan vừa khom người nhặt một trái ổi dưới đất. Hai người ngã dài dưới gốc cây. Thời gian như ngừng lại, bốn mắt nhìn nhau trìu mến. Bất ngờ, Thuận Thiên đặt vội nụ hôn lên má Minh Lan. Hành động ấy quá nhanh khiến Minh Lan không kịp phản ứng. Nhưng nụ hôn ấy lại bị Bảo Khanh và Trọng Hiếu phát hiện. Họ vừa vào đến vườn và kịp chứng kiến một hình ảnh không nên thấy. Nét mặt Bảo Khanh tối sầm lại ngay lập tức. Còn Trọng Hiếu cười hô hố, đứng chống nạnh, trêu bạn mình:

    "Hôn nhau thì làm ơn tìm chỗ nào đó, sao lại nằm dưới đất sình lầy vậy?"

    Suốt ngày hôm đó, Bảo Khanh không vui. Có một chút gì đó lấn cấn trong lòng khi cô nhớ lại hình ảnh Thuận Thiên hôn lên má Minh Lan. Ghen ư? Không hẳn, vì cô và Thuận Thiên chẳng là gì của nhau. Nói đúng hơn, chỉ có Bảo Khanh mến Thuận Thiên. Tình cảm đó nhỉnh hơn tình bạn một chút, nhưng chưa thể gọi là yêu.

    Biết nhau từ nhỏ, Bảo Khanh thích Thuận Thiên ở cái tính nghĩa hiệp, cần giúp đỡ gì là có mặt, một cách nhiệt tình đến nỗi bị hàng xóm chê: "Thằng ngu! Thằng bao đồng!". Nghe thấy chứ, nhưng Thuận Thiên không quan tâm, bởi tính anh là vậy, chỉ bao đồng với bạn bè, chỉ tự nguyện "ngu" với những người mà anh yêu mến.

    Thật ra, lúc đầu Bảo Khanh đối xử với Thuận Thiên như với Trọng Hiếu, kiểu anh em thân thiết. Tuy nhiên, không hiểu sao đến năm học lớp 9, cô cảm thấy mình không còn tự nhiên chơi đùa với Thuận Thiên như xưa. Có đủ mặt bốn đứa thì không sao, hễ khi nào chỉ có hai đứa ở bên cạnh nhau là Bảo Khanh lúng túng, ngượng ngùng và không dám nhìn thẳng vào mắt Thuận Thiên.

    Dần dần, Bảo Khanh nhận ra tình cảm của mình dành cho Thuận Thiên đã thay đổi. Tuy nhiên, cô giữ kín trong lòng, không dám để lộ ra ngoài. Đi đâu chơi xa, Bảo Khanh rất muốn được Thuận Thiên chở. Nhưng Minh Lan luôn nhanh chân hơn. Mặc dù cũng nhận thấy cách Minh Lan nhìn Thuận Thiên có gì đó khác, nhưng cô không thể ngờ rằng Minh Lan cũng có tình cảm với Thuận Thiên. Và điều khiến Bảo Khanh đau buồn hơn là hai người đó lại có cảm tình với nhau, thậm chí còn hôn nhau.

    Bảo Khanh cố gắng bình thường, xem như không có chuyện gì xảy ra nhưng mọi hành động của cô đều gượng gạo, kém tự nhiên. Trong khi đó, Thuận Thiên và Minh Lan có phần thân thiết, gần gũi hơn sau nụ hôn bị người khác phát hiện. Ánh mắt họ nhìn nhau, những cử chỉ dành cho nhau đều mang một sắc thái khác của tình yêu. Thuận Thiên càng cố tình chọc ghẹo Minh Lan, như quẹt cọng cỏ đuôi gà lên mũi cô hay đưa miếng hồng non khen ngon bảo cô ăn, khiến cô nhăn mặt vì chát, làm Bảo Khanh càng khó chịu. Thái độ của cô không qua được mắt cậu em họ Trọng Hiếu, nhưng anh chàng hoàn toàn không hiểu cô chị họ bị gì nên hỏi:

    "Bữa nay sao bà Khanh bị gì mà mặt mày cứ nhăn nhó vậy?"

    Nghe Trọng Hiếu hỏi vậy, Minh Lan quay sang nhìn bạn, lo lắng:

    "Khanh không khỏe sao?"

    Bảo Khanh lắc nhẹ đầu, trả lời:

    "Chỉ thấy trong người hơi mệt thôi."

    Minh Lan ôm vai Bảo Khanh:

    "Thương quá đi! Nếu mệt thì tụi mình về."

    Bình thường, mỗi khi Minh Lan ôm vai, Bảo Khanh thường nắm tay bạn, kéo sát hơn. Tuy nhiên hôm ấy, Bảo Khanh lại khẽ né tránh cái ôm của bạn. Cô cảm thấy mọi cử chỉ giữa hai người không còn tự nhiên như trước nữa.

    -Còn tiếp-
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng sáu 2025 lúc 2:13 PM
  4. Phước Dương

    Bài viết:
    103
    Thuận Thiên, Minh Lan, Trọng Hiếu và Bảo Khanh, bốn người bạn thân ở D'ran, cùng đến vườn hồng chơi. Thuận Thiên và Minh Lan bộc lộ tình cảm, anh hôn má cô, bị Trọng Hiếu và Bảo Khanh bắt gặp. Bảo Khanh, thầm thích Thuận Thiên, buồn bã, tạo căng thẳng ngầm. Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?

    [​IMG]

    Chương 2: Cuộc chia tay không trọn vẹn với một giao kèo không văn bản

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặt hồ phẳng lặng gợn sóng khi một hòn sỏi nhỏ được ném xuống. Từ ngày định mệnh ấy, nhóm bạn không còn như trước. Vì nhiều lý do, Bảo Khanh không còn tham gia các chuyến đi đến thác Hòa Bình hay cắm trại trên đồi Châu Sơn cùng Thuận Thiên, Minh Lan và Trọng Hiếu. Bốn người mà thiếu đi một thì chẳng còn trọn vẹn, niềm vui cũng bớt rộn ràng. Những lần gặp gỡ thưa dần, dù trong hẻm nhỏ hay ở trường, nụ cười đã phai nhạt. Chỉ có Bảo Khanh hiểu nguyên do, còn những người khác chẳng hay biết, chỉ nghĩ rằng tình bạn tuổi trẻ rồi sẽ đổi thay.

    Những ngày tiếp theo, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, nhóm bạn bớt ồn ào và ít tụ tập, khiến hàng xóm ngạc nhiên. Năm cuối cấp nên chuyện học cũng bắt đầu trở nên vội vã. Trong một lần đi ăn chè ở quán quen ở Đường Mới, có đủ mặt bốn đứa, Minh Lan hỏi Thuận Thiên:

    "Thiên đã quyết định thi vào trường nào chưa? Lên Đà Lạt hay xuống thành phố học đại học?"

    Thuận Thiên cười nhẹ, do dự một thoáng, rồi trả lời:

    "Chắc Thiên không học đại học."

    Bảo Khanh ngơ ngác, mắt mở to:

    "Sao lại không học?"

    Trọng Hiếu chen vào:

    "Mày học khá hơn tao nhiều mà, Thiên."

    Thuận Thiên đưa mắt nhìn ra đường, buổi chiều tối nên đường phố vắng vẻ, thỉnh thoảng có chiếc xe tải phóng ào qua. Khẽ thở dài, anh nói, giọng chậm rãi:

    "Thiên phải ở nhà phụ má. Má cũng lớn tuổi rồi, ba đứa em còn nhỏ. Một mình má gánh không nổi đâu."

    Minh Lan đặt tay lên tay Thuận Thiên, cử chỉ đầy thông cảm. Bảo Khanh thấy vậy bèn nhìn sang chỗ khác.

    "Hay là mày học nghề cũng được. Học nghề thì ở huyện, gần nhà." - Trọng Hiếu nói.

    Thuận Thiên cười:

    "Chắc vậy thôi."

    Dù nói vậy nhưng sau khi tốt nghiệp cấp ba, Thuận Thiên lại theo một người anh họ học sửa xe ngay tại thị trấn. Trong khi đó, Bảo Khanh trúng tuyển Sư phạm mầm non, học trên Đà Lạt, còn Trọng Hiếu và Minh Lan đậu hai trường ở thành phố. Dòng đời đã rẽ lối, chia cách nhóm bạn.

    * * *

    Khi khoảnh khắc chia xa chỉ tính bằng giờ, bằng phút thì tình cảm như ngọn lửa gói trong giấy, không thể che giấu. Nhiều người đã biết về chuyện tình của Minh Lan và Thuận Thiên khi cả hai mạnh dạn nắm tay nhau bước vào xóm. Cái nắm tay ấy không còn giống thuở ấu thơ. Mấy bà nhiều chuyện trong hẻm giả đò tròn xoe mắt:

    "Có nhìn lầm không vậy? Con Lan với thằng Tí nắm tay nhau kìa."

    Tí là tên ở nhà của Thuận Thiên. Số khác thì bảo:

    "Hai đứa đẹp đôi đó!"

    Còn tụi bạn cùng xóm thì nói:

    "Tụi nó kết mô đen nhau từ lâu rồi, ai mà không biết."

    Có một người biết nhưng không vui, đó là Bảo Khanh. Ngoài ra, một người nữa không vừa lòng với mối quan hệ của Minh Lan và Thuận Thiên: Bà Thanh Minh - mẹ Minh Lan. Bà gọi Minh Lan vào phòng riêng, giọng nhỏ nhẹ nhưng cương quyết:

    "Chuyện của con với thằng Tí, ba mẹ không có ý kiến. Nhưng yêu bây giờ là quá sớm. Mẹ không muốn con bỏ phí thời gian cho mấy chuyện này."

    Minh Lan chống chế:

    "Tụi con yêu nhau thôi, có làm gì đâu."

    Bà Thanh Minh gằng giọng:

    "Ai mà biết trước tụi con có làm gì, hay sẽ làm gì. Nhưng mẹ nghĩ con nên dừng lại, tập trung lo chuyện học hành trước."

    Minh Lan định cãi lại nhưng thôi, cô im lặng. Trước khi quay lưng bước ra ngoài, bà Thanh Minh nói:

    "Mẹ nói rồi. Giờ này không có yêu đương gì hết!"

    Ngồi lại trong phòng một mình, Minh Lan bật khóc. Cô không ngờ chuyện tình của của mình lại sớm gặp trắc trở như vậy. Bà Thanh Minh là người phụ nữ quyết đoán, rất thương con, nhưng một khi đã quyết, không ai, kể cả bố Minh Lan, có thể thay đổi ý bà.

    Những ngày tiếp theo trôi qua thật chậm, cảm giác như một ngày dài đằng đẵng. Mỗi khi gặp Thuận Thiên, Minh Lan đều không biết nói gì, trong khi anh dặn dò đủ thứ: Rằng dưới thành phố xe cộ đông đúc nên đi đứng cẩn thận, rằng vì dạ dày cô không tốt nên tránh ăn đồ cứng.. Minh Lan im lặng lắng nghe, lòng trào dâng niềm thương anh.

    Hai hôm trước khi lên đường, Minh Lan rủ nhóm bạn ra vườn hồng chơi. Bảo Khanh và Trọng Hiếu cố tình né tránh, để lại không gian riêng cho Thuận Thiên nên viện lý do bận công chuyện nhà. Mọi lần, khu vườn trở nên náo nhiệt hẳn khi cô chủ nhỏ cùng các bạn xuất hiện. Nhưng hôm ấy, không khí chợt nặng nề và vắng lặng. Thuận Thiên và Minh Lan ngồi cạnh nhau trên chiếc xích đu trước căn nhà gỗ. Chân Minh Lan đung đưa, tiếng xích đu kẽo kẹt lúc chậm lúc nhanh, như chính cảm xúc của cô.

    "Mọi người đi học hết rồi, còn lại một mình Thiên, chắc buồn lắm phải không?" - Minh Lan lên tiếng.

    Thuận Thiên nhìn mông lung xuống đất, thấy đàn kiến nhỏ chạy loạn xạ, không thành hàng, giống như tâm trạng rối bời của anh. Rồi anh ngước lên, không dám nhìn thẳng vào mắt Minh Lan, giọng khàn đi như nghẹn ngào:

    "Rồi sẽ quen thôi."

    Thuận Thiên nhấn mạnh hai chân xuống nền để đẩy chiếc xích đu nhanh hơn. Anh chuyển sang hỏi chuyện khác:

    "Ngày mốt, ba mẹ có đưa Lan xuống thành phố không, hay Lan đi một mình?"

    Minh Lan trả lời:

    "Chỉ có ba thôi."

    "À, hình như chiều mai thằng Hiếu lên đường."

    "Đúng rồi. Hiếu đi trước Minh Lan một ngày."

    Cả hai lại rơi vào im lặng. Tiếng kêu của chiếc xích đu vẫn phát ra buồn bã. Bỗng Thuận Thiên nắm lấy bàn tay Minh Lan, nói nhanh như sợ ai cướp mất lời:

    "Lan nhớ viết thư cho Thiên nhé."

    Minh Lan cảm nhận tình cảm của Thuận Thiên qua cái xiết tay của anh. Cô gật đầu:

    "Lan nhớ mà."

    Rồi cô bất ngờ chồm nhẹ sang, đặt một nụ hôn lên má Thuận Thiên, khiến tim anh như ngừng đập. Lúc anh định choàng tay ôm Minh Lan, người làm vườn chạy chiếc vespa cũ bất ngờ xuất hiện ngay trước cửa. Đôi bạn trẻ giật mình, vội dừng lại cử chỉ thân mật của mình.

    Lần thứ hai trong đời, Thuận Thiên đối diện với sự chia ly và hoảng sợ. Lần đầu là khi nhận tin cha bị tai nạn ở Đèo Ngoạn Mục. Cha anh là tài xế xe tải, lái thuê cho gia đình ông bà Thanh Minh. Đáng lẽ hôm đó cha anh không có chuyến nhưng vì vợ một tài xế khác bị tai biến, nhập viện cấp cứu nên ông được gọi lái thay. Chuyến xe chở đầy khoai tây và cà rốt, xuất phát lúc tám giờ sáng. Khi đó, trời mưa rất lớn, gió giật từng cơn. Xe chạy đến đoạn giữa đèo thì mất lái. Mặc dù cha anh có nhiều kinh nghiệm, nhưng do sương mù quá dày và đường trơn trượt, ông phải đánh lái vào vách núi. Đầu xe bị móp nặng, cha Thuận Thiên bị kẹt trong cabin. Do mất nhiều máu, ông không qua khỏi trên đường đi cấp cứu.

    Và lần thứ hai khi tiễn Minh Lan xuống thành phố đi học. Biết mình không phải người yếu đuối, nhưng Thuận Thiên vẫn thấy sóng mũi cay cay khi Minh Lan siết chặt tay anh. Anh nói:

    "Ráng giữ sức khỏe và học tốt."

    Minh Lan vòng tay ôm nhẹ Thuận Thiên vào lòng, giọng bịn rịn, khẽ chỉ đủ cho anh nghe thấy:

    "Lan sẽ nhớ Thiên nhiều."

    Thuận Thiên vỗ nhẹ lên lưng Minh Lan. Mắt anh chạm phải ánh nhìn lạnh lùng của bà Thanh Minh. Buông anh ra, Minh Lan quay sang ôm chặt mẹ. Ông Thanh Minh đứng bên cạnh, lên tiếng:

    "Chia tay xong chưa? Xe người ta chờ kìa."

    Minh Lan theo cha leo lên chiếc xe khách, không quên vẫy tay chào Thuận Thiên trước khi xe từ từ lăn bánh. Sau khi chiếc xe đi khuất, bà Thanh Minh nhìn Thuận Thiên, vỗ nhẹ lên vai anh, nói:

    "Cô cảm ơn con."

    Lời cảm ơn của bà Thanh Minh không khiến Thuận Thiên vui, mà ngược lại, làm tim anh nhói đau. Đó là lời cảm ơn của một giao kèo, giữa bà và Thuận Thiên.

    Chiều tối hôm trước, sau khi từ vườn hồng trở về, Thuận Thiên ra ngoài giúp mẹ mua chai nước tương. Tại đầu hẻm, anh gặp bà Thanh Minh. Khi ấy không có ai khác.

    "À, Tí." - Bà Thanh Minh vẫn thường gọi Thuận Thiên bằng cái tên ở nhà như những người hàng xóm khác. – "Cô nhờ con một việc."

    Thuận Thiên ngơ ngác, chờ đợi. Bà Thanh Minh kéo nhẹ tay Thuận Thiên vào chỗ khuất, giọng nhỏ nhẹ:

    "Cô biết chuyện của con với bé Lan. Tình cảm mà, cô không có ý kiến gì hết. Chỉ có điều bé Lan còn nhỏ quá, con cũng vậy. Tụi con mới mười tám, còn nhiều thứ phải làm trước, hơn là chuyện yêu đương."

    Thuận Thiên toan mở lời, nhưng cổ họng nghẹn lại, anh đành hít sâu để giữ bình tĩnh. Mẹ Minh Lan tiếp:

    "Bé Lan còn phải học mấy năm nữa, rồi còn xây dựng sự nghiệp sau này. Cô không muốn con nhỏ cứ suốt ngày lo chuyện yêu đương."

    Đến lúc này, Thuận Thiên mới buông nhẹ được một chữ:

    "Dạ!"

    Bà Thanh Minh nhìn thẳng vào mắt Thuận Thiên:

    "Tí, cô cần con giúp. Con hiểu ý cô không?"

    Thuận Thiên gật nhẹ đầu như cái máy:

    "Dạ. Con hiểu."

    Mẹ Minh Lan cười mãn nguyện, vỗ nhẹ lên cánh tay Thuận Thiên:

    "Cô biết ơn con nhiều lắm, Tí!"

    Đó là lý do tại sao hôm tiễn Minh Lan xuống thành phố, Thuận Thiên cảm thấy lòng mình bất an và rối bời. Anh đã hứa với bà Thanh Minh nên sẽ giữ lời. Từ bến xe, Thuận Thiên lủi thủi bước về nhà, lòng nặng trĩu.

    Hơn hai mươi năm trước, việc liên lạc vẫn còn nhiều hạn chế, chủ yếu thông qua thư gửi bưu điện. Tuy lúc đó đã có điện thoại bàn, nhưng không phải gia đình nào cũng đủ khả năng sở hữu chúng, đặc biệt ở một thị trấn cổ như D'ran. Chưa gắn điện thoại ở nhà, Thuận Thiên trông ngóng tin tức từ Minh Lan qua những lá thư cô viết trên giấy học trò. Thỉnh thoảng, Trọng Hiếu gọi về nhà, anh qua nhà bạn nghe ké, tranh thủ hỏi thăm Minh Lan. Mặc dù không học cùng trường, Trọng Hiếu và Minh Lan sống gần nhau nên thường xuyên gặp gỡ.

    Những lá thư đầu tiên của Minh Lan, Thuận Thiên đọc đi đọc lại nhiều lần như thể điều đó sẽ giữ những con chữ mãi, chúng không biến mất. Anh trả lời bằng những trang thư đầy thương nhớ. Gần như tuần nào, hai người cũng nhận được thư của nhau. Một hôm, khi Thuận Thiên đang cắm cúi thay ruột chiếc xe đạp ngoài tiệm, mẹ Minh Lan xuất hiện. Bà mỉm cười, nhỏ nhẹ bảo rằng có chút chuyện cần nói với anh.

    "Con với bé Lan vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, phải không Tí?"

    Âm giọng của bà Thanh Minh nghe như một lời hỏi thăm nhưng lại khiến Thuận Thiên hồi hộp. Anh trả lời nhát gừng:

    "Dạ. Tụi con thỉnh thoảng có gửi thư cho nhau."

    Vẫn rất nhẹ nhàng, bà Thanh Minh nói:

    "Vậy là con không thương cô rồi. Con còn nhớ đã hứa với cô chuyện gì không, Tí?"

    Thuận Thiên đứng im, câm lặng. Mẹ Minh Lan tiếp:

    "Bé Lan cần tập trung học. Cô không muốn nó bị chi phối bởi những thứ linh tinh. Lên tới đại học rồi, chương trình nặng lắm, không như.."

    Không đợi bà Thanh Minh nói hết câu, Thuận Thiên ngước lên, giọng cứng rắn:

    "Dạ. Con xin lỗi cô. Con biết con phải làm gì. Con cũng muốn bé Lan học tốt mà."

    Bà Thanh Minh gật đầu, nở nụ cười thật tươi nhưng Thuận Thiên thấy có phần gượng gạo. Mẹ Minh Lan quay lưng bước đi. Thuận Thiên ngồi xuống, tiếp tục công việc mà trong đầu anh rối tung, không suy nghĩ được gì.

    -Còn tiếp-
     
    NgngoclanNghĩa Hùng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng sáu 2025 lúc 4:25 PM
Trả lời qua Facebook
Đang tải...