Chương 43 Bấm để xem "Có bạn trai thật sự không kỳ quái, nhưng cậu có biết bạn trai cậu là ai không?" Sắc mặt ba người rất phức tạp, bọn họ đều kỳ quái mà nhìn Đào Đào. Đào Đào gật đầu: "Biết chứ, anh ấy tên là Dịch Tuần, chúng tớ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhà anh ấy rất gần nhà tớ đó." Đào Đào nghĩ thầm, rốt cuộc bọn họ đang hỏi cái gì vậy? Bạn trai mình là ai mà cô còn có thể không biết hay sao? Hỏi câu này không phải vô nghĩa sao? "Cậu với Dịch thần là thanh mai trúc mã?" Thanh âm sắc nhọn của Lưu Mạn cơ hồ muốn xuyên thủng màng nhĩ của Đào Đào, cô che lại lỗ tai: "Cậu có cần phải kinh ngạc như vậy không? Chẳng lẽ các cậu chưa từng yêu đương?" "Xem ra Thích Nguyệt không biết 'truyền thuyết' về Dịch thần rồi." Trịnh Văn thở dài. "Nói đến cái này, tớ thật sự cảm thấy hơi kỳ lạ, vì sao các cậu đều gọi anh ấy là Dịch thần? Sáng nay lúc tớ đi báo danh, có hai học tỷ gọi anh ấy là Dịch thần, tớ còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng chẳng phải các cậu cũng là sinh viên mới sao? Vì sao lại biết anh ấy?" Đào Đào kéo ghế ra ngồi xuống, cô luôn cảm thấy có lẽ còn có chuyện gì đó mà cô không biết. "Thích Nguyệt, cậu chưa từng đăng nhập vào diễn đàn của trường chúng ta có phải không?" "Đúng vậy, tớ mới đến trường học, làm sao có thời gian lên diễn đàn trường được?" "Tớ đang hỏi nghỉ hè cậu cũng chưa từng đăng nhập vào sao?" "Đương nhiên không có, tớ cũng không biết có thứ này nha." Kỳ nghỉ hè vừa qua của Đào Đào rất bận rộn, hơn nữa cô đã sớm hạ quyết tâm muốn thi vào đại học Lăng, những chuyện có liên quan đến đại học Lăng cô đều biết được từ trong miệng của Dịch Tuần, cô căn bản không cần đi tìm tư liệu về đại học Lăng nữa, thế nên cũng chưa từng đăng nhập vào diễn đàn của trường. "Khó trách cậu lại bình tĩnh như vậy, Lưu Mạn, cậu tuyên truyền cho cậu ấy một chút đi, Thích Nguyệt, cậu phải nghe cho thật kỹ đó, sau khi nghe xong cậu sẽ biết vì sao chúng tớ lại kinh ngạc như vậy." "Tớ rửa tai lắng nghe đây." Đào Đào gật đầu, rốt cuộc có chuyện gì mà lại khiến bọn họ kinh ngạc như vậy? "Cậu chờ một chút, tớ tìm tư liệu đã, tớ đã lưu lại những bài viết kia vào trong máy rồi." Lưu Mạn lướt điện thoại: "Tìm được rồi." "Sự tích huy hoàng của Dịch thần thật sự là quá nhiều, tớ sẽ giản lược nói mấy chuyện quan trọng thôi nhé! Bắt đầu từ khi anh ấy học năm nhất đi, trường chúng ta mỗi năm đều sẽ có một cuộc thi mô phỏng tòa án, vốn dĩ chuyên ngành quản trị - luật của trường chúng ta vẫn luôn đứng đầu cả nước, cho nên cuộc thi này cũng được rất nhiều người chú ý." "Hồi năm nhất, Dịch thần đã một đường vượt mọi chông gai, tranh luận khiến cho đối thủ á khẩu không trả lời được, dẫn dắt đoàn đội giành được huy chương Vàng trong cuộc thi mô phỏng tòa án của đại học Lăng, bởi vì biểu hiện ưu tú của Dịch thần, nên đoàn đội giành được giải quán quân năm trước đó đã đề nghị thi đấu với đoàn đội của Dịch thần, cuối cùng đoàn đội của Dịch thần tiếp tục giành chiến thắng, một trận thành danh ở trường chúng ta." "Đến năm 2, Dịch thần tham gia cuộc thi tranh biện về pháp luật bằng tiếng Anh dành cho sinh viên cả nước, giành được huy chương Vàng, giúp đại học Lăng giữ vững được vị trí đứng đầu cả nước." "Dịch thần là người đầu tiên ở trường chúng ta mới học năm hai đã giành được huy chương Vàng giải thi đấu cá nhân, cùng năm đó, bài luận văn về pháp luật của anh ấy lại đoạt được giải quán quân trong cuộc thi viết dành cho sinh viên cả nước." "Hồi năm 3, Dịch thần dẫn dắt đoàn đội tham gia cuộc thi mô phỏng tòa án dành cho các trường đại học luật trong cả nước, đoạt được huy chương Vàng." "Năm 4, anh ấy tiếp tục dẫn dắt đoàn đội trong cuộc thi đó đoạt được giải quán quân một lần nữa, Dịch thần cũng đạt được danh hiệu 'đệ nhất tranh biện', biểu hiện ưu tú của anh ấy khiến cho mọi người chú ý, Dịch thần lập tức trở thành người nổi tiếng ở ngành luật trong nước." "Lúc đó là thời điểm tốt nghiệp, rất nhiều công ty nổi danh đều đưa cành ô liu cho anh ấy, nhưng Dịch thần lại lựa chọn học lên thạc sĩ và tiến sĩ." "Nghiên cứu sinh năm nhất, Dịch thần dẫn dắt đoàn đội tham gia cuộc thi mô phỏng tòa án quốc tế, một lần nữa giành được danh hiệu đứng đầu cả nước, đứng thứ hai thế giới." "Nghe nói năm nay anh ấy muốn dẫn dắt đoàn đội tham gia cuộc thi tòa án giả định luật quốc tế Philip C. Jessup*, đây là cuộc thi tòa án giả định có tiếng tăm vang dội nhất trên thế giới cho đến thời điểm hiện tại, mọi người đều nói đây là 'cuộc thi Olympic' trong giới luật quốc tế." * Cuộc thi tòa án giả định luật quốc tế Philip C. Jessup, còn được gọi là Jessup Moot hoặc The Jessup, là cuộc thi tòa án giả định quốc tế lâu đời nhất và lớn nhất trên thế giới, thu hút những người tham gia từ gần 700 trường luật ở khoảng 100 quốc gia. "Tuy rằng anh ấy còn chưa tham gia cuộc thi này, nhưng mọi người đều có thể tưởng tượng ra được phong thái của Dịch thần rồi." "Hơn nữa đây mới chỉ là một vài điểm quan trọng trong lý lịch của anh ấy thôi, Dịch thần còn tham gia rất nhiều cuộc thi đấu nhỏ nữa, anh ấy đạt được danh hiệu 'đệ nhất tranh biện' rất nhiều lần, các cuộc thi đấu trong nước nhiều lần giành được huy chương Vàng, càng đừng nói đến trường chúng ta, từ khi Dịch thần đến đại học Lăng cho tới bây giờ, anh ấy chưa từng rớt khỏi top 1 của học viện luật, toàn bộ học bổng cao nhất đều lọt vào tay anh ấy, Dịch thần còn nhiều lần đánh vỡ các kỷ lục ở trường chúng ta nữa đó." "Bởi vì anh ấy ưu tú như vậy, giống như thiên thần hạ phàm ấy, cho nên mọi người trong trường chúng ta đều gọi anh ấy là Dịch thần, hình như danh hiệu này đã có từ khi anh ấy học năm 2 rồi." Lưu Mạn đĩnh đạc nói, Trịnh Văn cùng Vương Ni ở bên cạnh nghe đều lộ ra vẻ mặt sùng bái, mà Đào Đào lại nghe đến sửng sốt. Những lời này tách ra cô đều nghe hiểu, nhưng khi kết hợp với nhau, Đào Đào lại cảm thấy có chút khó mà tin được. Những cuộc thi này ít nhiều gì cô cũng từng nghe nói, nhưng cô không hiểu biết sâu về nó, cấp 3 việc quan trọng nhất chính là học tập, đối với những cuộc thi kia cô cũng không hỏi thăm quá nhiều, hơn nữa Dịch Tuần chưa từng nói với cô về mấy việc này, Đào Đào cũng không nghe được chuyện gì từ trong miệng của mẹ Dịch. Hiện tại Đào Đào còn hoài nghi không biết anh ấy có nói những việc này với người trong nhà hay không nữa? "Các cậu đang nói tới Dịch Tuần mà tớ biết sao? Tớ hoàn toàn không biết những việc này." "Dịch thần không nói với cậu sao? Trời ạ, Dịch thần khiêm tốn đến thế cơ à? Những chuyện đáng để khoe khoang như vậy, anh ấy vậy mà lại không nói cho cậu biết, tớ lại càng sùng bái anh ấy hơn rồi." "Anh ấy chưa từng nói với tớ, cũng không nói với người trong nhà, nếu không có các cậu thì tớ vẫn chưa biết đâu, tớ cũng chưa từng lên diễn đàn bao giờ." Đào Đào nhíu mày, vị hôn thê như cô thật không xứng chức mà. Đào Đào phát hiện mình không hiểu biết về Dịch Tuần một chút nào, chẳng phải từ trước đến nay anh ấy đều không thích nói chuyện hay sao? Sao anh ấy lại có thể giành được thành tích tốt trong nhiều cuộc thi biện luận như vậy? Hóa ra không phải Dịch Tuần không thích nói chuyện, anh ấy chỉ là không thích nói những lời vô nghĩa mà thôi. "Đạt được nhiều thành tích ưu tú như vậy, thế mà lại không nói với người trong nhà, đây là người đàn ông thần tiên gì vậy!" "Bởi vì anh ấy rất ưu tú, cho nên các cậu mới kinh ngạc khi biết anh ấy có bạn gái sao?" Hiện tại Đào Đào đã hiểu rồi, không phải bọn họ kinh ngạc vì cô có bạn trai, mà kinh ngạc vì Dịch Tuần có bạn gái. "Nói như vậy cũng không đúng lắm, tuy rằng Dịch thần rất ưu tú, nhưng anh ấy còn có một chút khuyết điểm nhỏ, thật ra đó cũng không được coi là khuyết điểm đâu, vốn dĩ những người ưu tú sẽ có một chút khác biệt, đó chính là Dịch thần không thích kết bạn với mọi người, anh ấy rất ít giao lưu với người khác, sẽ không tùy ý nói chuyện với người xa lạ, từ trước đến nay Dịch thần đối xử với người lạ rất lạnh lùng, mặc kệ đó là nam hay nữ, bạn bè của anh ấy chỉ có mấy người đồng đội mà thôi, đối với những người xa lạ như chúng tớ, Dịch thần chưa bao giờ để ý tới." "Tuy rằng có rất nhiều người tỏ tình với anh ấy, nhưng đều bị Dịch thần cự tuyệt, có một lần bởi vì anh ấy từ chối lời tỏ tình của một nữ sinh, cô gái kia khóc rất thảm, nhưng Dịch thần cũng không dao động, cho nên mọi người trong trường đều nói anh ấy bất cận nhân tình." "5 năm học đại học, Dịch thần chưa từng yêu đương, cũng không thân thiết với nữ sinh nào cả, trong đoàn đội của anh ấy tất cả đều là nam sinh, cho nên mọi người đều cho rằng Dịch thần không thích con gái." "Hình như trước đây diễn đàn trường chúng ta từng tổ chức một vài hoạt động xếp hạng, trong đó có một bảng xếp hạng ' Những người bất cận nhân tình nhất', mọi người đều đem tên của Dịch thần đẩy lên đứng đầu bảng." "Tuy rằng anh ấy rất ưu tú, nhưng tính tình lại không hề thân thiện chút nào, tựa như thần tiên vậy, không giống người phàm chúng ta, không cho phép chúng ta khinh nhờn." "Dịch thần ở trong mắt mọi người là người chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không được phép lại gần, cho nên bình thường mọi người sẽ lén lút chụp ảnh anh ấy, nhưng sẽ không chủ động đi tới chào hỏi, bởi vì làm như vậy chẳng khác nào tự rước lấy nhục." "Cho nên khi chúng tớ biết anh ấy là bạn trai của cậu, mới có thể kinh ngạc đến thế, chẳng lẽ ở chung với người như vậy, cậu sẽ không khó chịu sao? Tuy rằng Dịch thần rất ưu tú, nhưng có một người bạn trai không biết cách chăm sóc mình, chẳng phải rất không thoải mái sao? Thích Nguyệt, cậu không có loại cảm giác này ư?" Lưu Mạn đi đến bên cạnh Đào Đào, rất muốn hỏi cô một chút xem yêu đương với Dịch thần rốt cuộc là cảm giác như thế nào? "Anh ấy bất cận nhân tình sao? Tớ không cảm thấy vậy, lúc anh ấy ở bên cạnh tớ rất dịu dàng, đối xử với tớ cũng rất tốt, bọn tớ ở bên nhau cực kì vui vẻ, Dịch Tuần rất tri kỉ, cậu xem đi, thẻ cơm cùng thẻ nước này đều là anh ấy chuẩn bị cho tớ đó, tớ không cần phải tự mình đi nạp tiền." Đào Đào lấy từ trong túi ra hai cái thẻ, cô cảm thấy Dịch Tuần mà bọn họ miêu tả cùng với Dịch Tuần mà cô biết hoàn toàn không giống nhau. Cô biết trước kia lúc còn học ở trường nhất trung Đồng Xương, cũng có người nói Dịch Tuần không thích kết bạn với người khác, nhưng đó là trước khi cô đến nhà họ Thích. Sau khi cô với Dịch Tuần gặp lại nhau, Đào Đào cũng đã nỗ lực đem tính cách này của anh sửa lại, khiến anh ấy tiếp xúc với bạn bè nhiều hơn, cũng giao lưu với bạn học nhiều hơn nữa. Dịch Tuần làm cũng khá tốt, Đào Đào hoàn toàn không nghĩ tới, lúc ở đại học, Dịch Tuần lại trở về nguyên dạng. "Lưu Mạn, lời này của cậu hỏi sai rồi, chẳng lẽ Dịch thần còn có thể đối xử lạnh lùng với bạn gái của mình sao? Cậu xem anh ấy đối xử với các thành viên trong đoàn đội cũng khá tốt mà, anh ấy chỉ lạnh nhạt với người xa lạ thôi." "Cậu nói cũng đúng, xem ra là do chúng ta không xứng nha!" Lưu Mạn nửa đùa nửa thật nói. "Hơn nữa tớ nghe nói gia cảnh của Dịch thần rất tốt, là phú nhị đại, Thích Nguyệt, cậu với Dịch thần là hàng xóm, thanh mai trúc mã, chẳng lẽ cậu cũng là.." Một chàng trai có thể được rất nhiều người gọi là thần, ngoại trừ việc có năng lực ưu tú, vẻ ngoài đẹp trai ra, thì gia cảnh tốt cũng là điều kiện không thể thiếu, đây chính là người đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, tất nhiên có thể xưng là thần. "Cũng bình thường thôi, không tính là phú nhị đại gì cả, hơn nữa những cái đó đều là của ba mẹ cho mà." Đào Đào xua tay, kỳ thật cô không muốn nói đến vấn đề này lắm, cô cũng không hề có suy nghĩ muốn khoe giàu. "Cậu có biết Dịch thần mở văn phòng luật sư của riêng mình không? Hiện giờ nó đã trở thành văn phòng luật sư nổi tiếng ở thành phố Lăng rồi, tiền vào như nước ấy, thật ra Dịch thần không tính là phú nhị đại nữa, bây giờ anh ấy cũng có thể tự mình làm phú nhất đại* rồi." * Phú nhất đại: Tiếng Trung: 富一代; bính âm: Fùyīdài; nghĩa đen 'thế hệ giàu có đời thứ nhất'. "Văn phòng luật sư? Tớ không biết việc này, hôm nay nghe các cậu nói về Dịch Tuần, tớ cảm giác đó không phải là bạn trai mình nữa, tớ hoàn toàn không hiểu biết anh ấy." Đào Đào che trán nói. Cô với Dịch Tuần như thế này đâu giống người yêu, hoàn toàn giống như người xa lạ vậy, thậm chí những người xa lạ kia còn hiểu biết về Dịch Tuần nhiều hơn cô nữa. "Sao cái gì cậu cũng không biết thế? À, có thể là vì khi đó cậu còn đang học cấp 3, cho nên Dịch thần mới không nói với cậu, định sau này từ từ nói cho cậu biết ấy mà! Mọi người đều nói Dịch thần bất cận nhân tình, ai mà ngờ anh ấy lại có một cô bạn gái thanh mai trúc mã, quả thật quá duy mĩ* rồi, cậu ngàn vạn lần đừng nói với Dịch thần là chúng tớ kể cho cậu về anh ấy nhé, bọn tớ không chịu nổi lửa giận của thần tiên đâu!" * Duy mĩ: Thiên về cái đẹp, chỉ biết cái đẹp. "Cậu yên tâm đi, thật ra anh ấy không khủng bố như vậy đâu, về sau tớ sẽ giới thiệu anh ấy cho các cậu làm quen." Đào Đào cảm thấy mấy người bạn cùng phòng này ở chung khá tốt, bọn họ còn phổ cập cho cô nhiều 'kiến thức' như vậy nữa. "Thật sao? Cậu không sợ chúng tớ đoạt mất bạn trai cậu à?" Trịnh Văn vỗ vai Đào Đào trêu cô. "Có gì đâu chứ, theo như lời các cậu nói, chẳng phải nữ sinh toàn trường đều muốn cướp bạn trai tớ sao? Nếu có bản lĩnh thì đã sớm đoạt được rồi, dù sao tớ với anh ấy không học cùng trường đã mấy năm rồi mà." Đào Đào không lo lắng vấn đề này chút nào, nếu Dịch Tuần có thể dễ dàng bị người khác cướp đi thì anh ấy đã không chờ đến khi cô trưởng thành rồi đính hôn với cô, mà đã sớm cùng người khác ở bên nhau rồi. "Cũng phải, Thích Nguyệt, cậu thật sự rất trấn định nha, có được một người bạn trai giống thần tiên như vậy, buổi tối ngủ mơ cũng không lo lắng anh ấy sẽ bị người khác cướp đi sao?" "Cũng bình thường thôi, không có cảm giác gì, anh ấy vẫn luôn rất ưu tú, lúc anh ấy còn học cấp 3 cũng rất xuất sắc, là giáo thảo* ở trường chúng tớ đó." * Giáo thảo: Nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi. "Bây giờ Dịch thần cũng là giáo thảo của trường chúng ta nha, cứ nghĩ đến chuyện bạn gái của Dịch thần là bạn cùng phòng với tớ, tớ liền cảm thấy kích động!" Lưu Mạn ôm lấy tay Đào Đào, tựa hồ bởi vì lần phổ cập 'kiến thức' này nên mọi người đã trở nên quen thuộc với nhau. "Các cậu nói như vậy khiến tớ có áp lực rất lớn đó, nếu như tớ không đủ ưu tú, chỉ sợ sẽ bị mọi người công kích mất." "Yên tâm, yên tâm, cậu là bạn gái của Dịch thần, tuyệt đối cũng không đơn giản, có thể nắm được trái tim của Dịch thần chứng tỏ cậu rất lợi hại, nói không chừng bọn tớ còn có thể tận mắt nhìn thấy một 'Dịch thần' thứ hai trưởng thành nha." "Các cậu đánh giá tớ quá cao rồi." Đào Đào cũng không có tự tin mình sẽ trở thành một 'Dịch Tuần' thứ hai, người có thể được người khác gọi là thần, không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể có một người như vậy! Bằng không Dịch Tuần cũng sẽ không được nhiều người khen ngợi đến thế, ngẫm lại chàng trai ưu tú như vậy là bạn trai mình, trong lòng cô liền cảm thấy có chút vinh dự. "Không có đâu, Thích Nguyệt, cậu cũng rất xinh đẹp nha, đến lúc đó khẳng định có thể được bình chọn là hoa khôi của đại học Lăng chúng ta." Lưu Mạn làm dáng tay 'Cố lên!'với cô. "Thôi, thôi, đại học Lăng người tài vô số, nào có phần của tớ chứ!" Đào Đào cười vỗ vai Lưu Mạn. "Đúng rồi, chuyện Dịch Tuần là bạn trai tớ, các cậu nhớ giữ bí mật giúp tớ nhé! Ban nãy nghe các cậu nói về Dịch Tuần như vậy, tớ đã sợ tới mức không dám nhận bạn trai nữa rồi, tớ không muốn gây ra sóng gió gì đâu, tớ mới học năm nhất thôi, không muốn khiến nhiều người chú ý như vậy." Vốn dĩ Đào Đào chỉ muốn yên bình vượt qua cuộc sống đại học, nhưng hiện tại vừa nghe các bạn nói, cô liền biết cuộc sống đại học này tuyệt đối không thể trôi qua nhẹ nhàng được, có một người bạn trai ưu tú như vậy, thật đúng là áp lực như núi! "Ok, chúng tớ đảm bảo sẽ giữ bí mật, nhưng tớ cảm thấy các cậu cũng không che giấu được bao lâu đâu, ánh mắt của mọi người trong trường đều tụ tập trên người Dịch thần, sớm hay muộn quan hệ của các cậu cũng sẽ bị mọi người biết, nhưng chúng tớ khẳng định sẽ không nói ra, chúng tớ chờ xem biểu tình kinh ngạc của những người khác khi phát hiện chuyện này." "Cảm ơn các cậu, tớ bắt đầu thu dọn hành lý đây, tớ mang theo rất nhiều đồ ăn cho các cậu nếm thử, đều là đặc sản ở chỗ chúng tớ đó! Đúng rồi, cậu là bạn cùng phòng mới nhỉ? Chào cậu, tớ là Thích Nguyệt." "Chào cậu, tớ là Vương Ni." "Tên của cậu thật là dễ nghe." "Tên thân mật của tớ là Tiếu Tiếu." Vương Ni nói tiếp. "Haha, người nhà thường gọi tớ là Đào Đào, Đào trong quả đào ấy." "Ba mẹ gọi tớ là Mạn Mạn." "Tớ không có tên thân mật, các cậu cứ gọi tớ là Trịnh Văn đi." "Được nha, hy vọng bốn năm tới mọi người ở chung thật tốt, hỗ trợ lẫn nhau nhé!" "Ok, không thành vấn đề, phòng của chúng ta đều là những tiên nữ nhỏ xinh đẹp." Đào Đào bắt đầu thu dọn đồ đạc, trong lòng vừa nghĩ đến chuyện của Dịch Tuần, vừa nghĩ tới các bạn cùng phòng. Trước mắt bầu không khí trong phòng vẫn rất tốt, chuyện này ít nhiều gì đều nhờ có Dịch Tuần, Đào Đào còn tưởng rằng các bạn biết cô là bạn gái của Dịch Tuần thì sẽ không vui cơ. Nhưng cô lại nghĩ những tình huống đó thật sự chỉ là cốt truyện trong phim truyền hình, sẽ không xảy ra trong đời sống hiện thực, mọi người đối xử với cô vẫn rất tốt. Hazz, nhưng có thể tưởng tượng bốn năm đại học của cô chỉ sợ sẽ là một hồi gió tanh mưa máu! * * * Cùng lúc đó, phòng ký túc xá số 410 của nghiên cứu sinh, Chung Xuyên cùng Kỷ Cao Nam cũng đang cầm điện thoại xem ảnh chụp của Dịch Tuần và Đào Đào. Hai người đều nghĩ, trước khi Dịch Tuần rời đi có nói đi đón vị hôn thê, chẳng lẽ học muội xinh đẹp này chính là vị hôn thê của Dịch Tuần? Bọn họ hai mặt nhìn nhau đều không thể tin được, chẳng phải Dịch Tuần vẫn luôn không thích kết bạn với nữ sinh sao? Cậu ấy chưa từng thân thiết với nữ sinh nào, bọn họ vẫn luôn cho rằng Dịch Tuần không thích con gái đó! Hóa ra không phải cậu ấy không thích con gái, mà là đã sớm có người trong lòng rồi. "Thoạt nhìn giống như là sinh viên mới." Dù sao nữ sinh này xinh đẹp như vậy, trước nay bọn họ lại chưa từng gặp qua, khẳng định là sinh viên năm nhất. Dịch Tuần đã là nghiên cứu sinh năm 2, vị hôn thê của cậu ấy vậy mà lại mới học năm nhất, đây là cái tình yêu gì? Hai người đều cảm thấy nghi ngờ, chỉ chờ Dịch Tuần trở về để hỏi. Chung Xuyên cùng Kỷ Cao Nam còn đang thảo luận, Dịch Tuần đẩy cửa đi vào, hai người giống như con sói nhìn chằm chằm con thỏ hỏi: "Kháng cự sẽ bị nghiêm trị, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, cậu nói mau, học muội xinh đẹp này là gì của cậu?" Chung Xuyên đem điện thoại đưa tới trước mặt Dịch Tuần. "Chẳng phải vừa rồi tớ đã nói đi đón vị hôn thê đó sao? Đây là vị hôn thê của tớ." Dịch Tuần liếc mắt nhìn ảnh chụp một cái, anh lười nhác cười nói. "Mẹ nó, cậu có vị hôn thê xinh đẹp như vậy từ khi nào? Các cậu đính hôn lúc nào?" "Lúc nghỉ hè, chẳng phải khi đó các cậu rất bận sao? Cho nên tớ mới không nói với các cậu." "Lão đại, sao cậu có thể như vậy chứ? Chuyện lớn như đính hôn mà cũng không nói với chúng tớ." Chung Xuyên trừng mắt nhìn Dịch Tuần một cái: "Diễm phúc không cạn nha, chị dâu thành niên rồi sao?" "Vô nghĩa." "Cầm thú, cậu đều đã hơn hai mươi tuổi rồi, người ta còn chưa đầy hai mươi tuổi, cậu coi trọng người ta từ khi nào?" Kỷ Cao Nam vỗ vai Dịch Tuần một cái, mặt đầy vẻ hóng hớt. "Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, nước chảy thành sông, tớ vẫn luôn đợi em ấy thành niên, em ấy trưởng thành rồi tớ không được xuống tay sao?" Dịch Tuần khẽ nhún vai, cũng không cảm thấy chuyện này có gì kỳ quái. "Mẹ nó, khó trách từ trước đến nay cậu đối với nữ sinh trong trường đều lạnh lùng như vậy, hóa ra ở nhà đã có vị hôn thê xinh đẹp thế này, nếu là tớ thì tớ cũng mặc kệ những cô gái khác, trên diễn đàn đang bàn luận đến khí thế ngất trời, đều đang hỏi chị dâu là ai đó! Chị dâu xinh đẹp như vậy, đến lúc đó khẳng định sẽ có một đống người theo đuổi, cậu nhất định phải cẩn thận một chút nha!" Kỷ Cao Nam cùng Chung Xuyên vui sướng khi người gặp họa cười to. Chị dâu còn nhỏ mà đã xinh đẹp như vậy, chờ qua hai năm nữa hoàn toàn nẩy nở, còn không biết sẽ là một đóa hoa xinh đẹp kiều diễm đến mức nào? "Vị hôn thê của tớ mà cũng dám đoạt, chỉ sợ là chán sống rồi." Dịch Tuần không để ý tới lời trêu ghẹo của bọn họ, chưa nói đến chuyện toàn bộ đại học Lăng này đều không có ai là đối thủ của anh, cho dù là có thì cũng đừng mơ cướp được Đào Đào từ bên cạnh anh đi. "Nói cũng đúng, ai dám chọc vào lão đại của chúng ta chứ? Chị dâu tên là gì?" "Thích Nguyệt." "Khi nào giới thiệu cho chúng tớ làm quen chút đi, có một chị dâu xinh đẹp như vậy, chúng tớ cũng có chung cảm giác vinh dự nha." "Nói sau đi, em ấy mới đến trường học, không muốn khiến cho quá nhiều người chú ý, các cậu quản chặt cái miệng của mình một chút, đừng có chuyện gì cũng truyền ra bên ngoài, tới lúc đó em ấy lại tức giận với tớ." Dịch Tuần còn chưa kể cho Đào Đào nghe chuyện của anh ở trường, nhưng hiện tại nhìn bộ dáng hai người trước mặt hóng hớt như vậy, Dịch Tuần liền biết không giấu được bao lâu nữa. Nhưng Đào Đào không có tài khoản trên diễn đàn, cũng không biết bạn cùng phòng của em ấy có biết hay không? Mặc kệ là thế nào, Dịch Tuần đều có thể xác định Đào Đào cũng không muốn quan hệ của bọn họ bị lộ ra, cho nên giữ bí mật chuyện này là tốt nhất. "Không phải chứ? Cậu thật sự muốn giữ bí mật sao? Nếu như cậu không công khai quan hệ của hai người, đến lúc đó nhất định chị dâu sẽ có rất nhiều người theo đuổi, cậu sẽ có một đám tình địch đó." Thích Nguyệt xinh đẹp như vậy, khẳng định ở trường sẽ có rất nhiều người theo đuổi, cho dù cô ấy cùng Dịch Tuần từng đi ăn với nhau, nhưng hai người không hề công khai quan hệ, đến lúc đó nói không chừng mọi người sẽ cho rằng Dịch Tuần là anh trai của cô ấy! Dù sao thì trên mọi phương diện, hai người đều có chút chênh lệch, chỉ sợ người khác cũng sẽ không tin hai người là một đôi. "Vậy để cho bọn họ theo đuổi, xem thử bọn họ có bản lĩnh gì?" Dịch Tuần cười như không cười gõ gõ cái bàn. "Được thôi, cậu lợi hại, cậu có tự tin." Chung Xuyên giơ ngón tay cái lên. "Lão đại độc thân vạn năm của chúng ta đều đã có vị hôn thê rồi, xem ra chúng ta cũng phải nhanh chóng tìm bạn gái thôi, bằng không về sau cũng chỉ có thể nhìn lão đại ân ái." Chung Xuyên cùng Kỷ Cao Nam nhìn thoáng qua nhau, đều mang vẻ mặt đồng bệnh tương liên*. * Đồng bệnh tương liên :(Nghĩa đen) Cùng bệnh thì cùng thương xót nhau. (Nghĩa bóng) Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau. "Vụ án kia giải quyết xong rồi sao? Các cậu còn có thời gian yêu đương?" Dịch Tuần liếc mắt nhìn bọn họ một cái. "Đúng rồi, tớ còn phải làm việc, công việc bận rộn, làm gì có thời gian để làm chuyện khác." Vừa nói đến công việc, hai người liền im lặng ngay. Bọn họ đều đang làm việc ở văn phòng luật sư của Dịch Tuần, vừa là bạn cùng phòng vừa là đồng nghiệp, cũng là anh em. Dịch Tuần nghe bọn họ nói xong, anh liền đăng nhập vào diễn đàn xem qua một chút, phần lớn mọi người đều đang thảo luận chuyện của anh. Anh đã quen với việc này rồi, hiện giờ vì sự xuất hiện của Đào Đào nên bọn họ lại có thêm đề tài để bàn luận, nhanh như vậy mà bọn họ đã tìm ra được ngành học của em ấy rồi. Trước khi Đào Đào nhập học, anh đã biết nhất định sẽ xảy ra tình huống như thế này, Dịch Tuần cũng không định giải đáp thắc mắc cho bọn họ, cứ như vậy đi, dù sao Dịch Tuần cũng biết 'quả đào nhỏ' của anh không giấu đi được rồi. Đến 3, 4 giờ chiều Đào Đào mới dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, cô đem quần áo treo vào tủ rồi mới ngồi xuống uống liên tục mấy ngụm nước. Mở điện thoại ra, cô chuẩn bị lên diễn đàn xem qua: "Mạn Mạn, cậu chia sẻ link của diễn đàn cho tớ đi, tớ lên đó xem một chút." "Được nha, chúng ta kết bạn wechat đi." "Phòng chúng ta lập một nhóm chat đi, nhân tiện trao đổi số điện thoại với nhau luôn." "Được, được, vậy để tớ lập nhóm." Lưu Mạn nhanh chóng lập một nhóm chat, thêm mọi người vào nhóm, bốn người kết bạn wechat với nhau, cũng lưu số điện thoại của nhau. Đào Đào vào diễn đàn, cô lập tài khoản cho mình, diễn đàn chính của trường phải dùng tên thật, nhưng diễn đàn giải trí này không cần. Dĩ nhiên, trong thời đại internet phát triển này, nếu như có người muốn tra thân phận thật sự của bạn thì dễ như trở bàn tay, cho nên lúc nói chuyện vẫn phải suy xét thật kỹ. Đào Đào xem lướt qua những bài đăng trên diễn đàn, cảm giác khiếp sợ trong lòng cô bây giờ so với lúc trưa còn lớn hơn. Ban nãy Lưu Mạn chỉ nói giản lược về tính huống của Dịch Tuần, hoàn toàn không đầy đủ như trên diễn đàn, các bài đăng trên diễn đàn đem tình huống mỗi một lần thi đấu của Dịch Tuần đều viết ra tỉ mỉ. Mỗi bài đăng như vậy đều có rất nhiều lượt bình luận, Đào Đào muốn bỏ qua cũng không được. Thậm chí có những bài đăng tỉ mỉ đến mức giống như người đó ngồi ngay bên cạnh Dịch Tuần, đem nhất cử nhất động* của anh viết ra toàn bộ vậy. * Nhất cử nhất động :(Nghĩa đen) Mỗi một việc làm của mình. (Nghĩa bóng) Thường dùng để nói rằng mỗi việc làm của mình đều tác động đến người khác hoặc việc khác. Từ trong những bài đăng này, Đào Đào cũng hoàn toàn hiểu rõ được năng lực của Dịch Tuần, những vinh quang mà anh đạt được đều có thể ghi vào lịch sử của trường, có rất nhiều người khen ngợi anh. Nếu đem phần sơ yếu lý lịch này đi tìm việc, đây chắc chắn là nhân tài mà công ty nào cũng muốn mời về. Mà văn phòng luật sư của Dịch Tuần cũng có rất nhiều người thảo luận, Đào Đào thấy có mấy bài đăng, dò hỏi nếu muốn xin vào văn phòng luật sự này làm việc thì cần đáp ứng được những yêu cầu gì. Đào Đào nhớ đến lúc hai người đi mua nhẫn đính hôn, cô còn nói Dịch Tuần ăn bám ba mẹ, hiện tại xem ra chỉ có một mình cô là ăn bám ba mẹ thôi, Dịch Tuần đã sớm sống độc lập rồi. Xem từ trên xuống dưới, một lần nữa Đào Đào cảm thấy cô không hiểu biết về Dịch Tuần chút nào, trước nay anh ấy cũng không hề nói với cô về mấy chuyện này, những vinh quang này tùy tiện lấy một cái ra đều có thể khiến người ta kiêu ngạo. Còn đang lướt diễn đàn, Đào Đào lại nhận được tin nhắn wechat của Dịch Tuần: "Em thu dọn đồ xong chưa? Khi nào ra ngoài ăn cơm?" "Khoảng 5 giờ đi." Đào Đào nghĩ, tối hôm nay có rất nhiều thời gian để.. hưng sư vấn tội*. * Hưng sư vấn tội – 兴师问罪 – xīng shī wèn zùi (câu này khỏi phải giải thích nhiều nhỉ; nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội/ chỉ tội đối phương; còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi ai đó; Câu này có từ thời Tống). * * * Tác giả có lời muốn nói: Dịch Tuần thật là trâu bò nha~ Anh Dịch của chúng ta lợi hại như vậy, Đào Đào cũng không kém đâu (≧ω≦)