Truyện Ngắn Sao Anh Về Trễ? - Rewrite

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Rewrite4future, 8 Tháng sáu 2025 lúc 10:46 PM.

  1. Rewrite4future

    Bài viết:
    260

    Sao Anh Về Trễ?


    [​IMG]

    Đố bạn biết bức ảnh này từ bộ phim nào? Bạn đã từng xem chưa?

    Tác giả: Rewrite

    Thể loại: Một lít nước mắt


    [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Rewrite

    Giới thiệu:

    Trong ánh nắng sớm của một buổi sáng hạnh phúc, Nam bất ngờ nhận được một email từ quá khứ, mở ra những bí mật đau lòng bị chôn vùi mười năm. "Sao Anh Về Trễ" là câu chuyện về tình yêu, sự hy sinh, và những vết thương không bao giờ lành, nơi mỗi dòng chữ đều thấm đẫm nước mắt và sự thật đầy ám ảnh. Liệu Nam sẽ đối diện thế nào với một quá khứ từng xé nát trái tim anh?

    Thời lượng: 2538 từ.

    Tác phẩm nằm trong series truyện ngắn: "Đừng Trách Em Ác" gồm 6 tác phẩm:

    1. Ma Ma Cha Cha Cha (viết về trí tưởng tượng của một cậu bé 7 tháng tuổi)

    2. Gió Qua Tổ Trống (viết về cái ác trong giáo lý Phật)

    3. Mùa Mưa Mùa Khô (viết về tình yêu thương, sự từ bi và vô thường trong giáo lý Phật)

    4. Hết Pin (viết về một kẻ sắp chết)

    5. Sao Anh Về Trễ? (viết về một tình yêu vượt thời gian và cái chết)


    6. Giọt Máu (viết về một đôi mắt màu xanh dương)

    Sao Anh Về Trễ?


    Ánh nắng sớm len qua rèm cửa, rải những mảnh vàng lấp lánh lên căn bếp nhỏ của gia đình Nam. Mùi cà phê thơm lừng hòa quyện với hương bánh mì nướng, tạo nên một bản giao hưởng dịu dàng của buổi sáng thứ Bảy.

    Trên bàn gỗ, lọ hoa cúc trắng khẽ đung đưa trong làn gió nhẹ, như muốn góp thêm chút bình yên cho không gian ấm cúng. Tiếng nhạc thiếu nhi rộn ràng từ chiếc loa nhỏ, xen lẫn tiếng cười trong trẻo của bé Bơ, vang lên như chuông bạc.

    Phương, mang thai tháng thứ sáu, mặc váy bầu xanh nhạt, cẩn thận cắt bánh mì thành miếng nhỏ cho con gái. Mái tóc cô buông xõa, ánh nắng chiếu lên như vẽ một vòng hào quang dịu dàng.

    "Bơ, ăn chậm thôi, đừng làm rơi vụn nhé!" Phương mắng yêu, đôi mắt lấp lánh nhìn cô bé bốn tuổi đang ngồi trên ghế cao.

    Bé Bơ, tóc buộc nơ hồng, nhai bánh phồng má, vừa ngân nga theo bài "Con cào cào". Đôi mắt to tròn của bé chuyển sang Nam, nụ cười rạng rỡ: "Bố, con hát hay không?"

    Nam, mặc áo thun trắng và quần jeans, nhấp một ngụm cà phê, mỉm cười ấm áp. Anh nghiêng đầu, trêu con: "Hay lắm! Mai mốt Bơ làm ca sĩ, bố làm khán giả đầu tiên nhé!"

    Bơ cười khúc khích, làm rơi mẩu bánh xuống bàn, khiến Phương bật cười. Nam nhìn vợ con, trái tim anh như tan chảy trong niềm hạnh phúc giản dị. Những năm tháng khó khăn dường như đã lùi xa, chỉ còn lại khoảnh khắc này, gia đình nhỏ của anh, trọn vẹn và đủ đầy.

    "Anh ăn thêm bánh đi, đừng chỉ uống cà phê!" Phương nhắc, đẩy đĩa bánh về phía Nam: "Lát đưa Bơ đi học xong, nhớ về đúng tám giờ nhé, em phải đi khám thai."

    Nam nháy mắt, giọng đùa: "Yên tâm, bà xã. Anh mà quên là bị phạt quỳ ngay!"

    Bơ chen vào, giọng lanh lảnh: "Bố quỳ buồn cười lắm, con thấy rồi!" Cả nhà phá lên cười, căn bếp ngập trong ánh nắng và tiếng nói rộn ràng.

    Sau bữa sáng, Nam dắt xe máy, đội mũ bảo hiểm cho Bơ. Gió sớm mát lành thổi qua, mang theo mùi cỏ mới cắt từ sân trường mầm non cách nhà mười phút. Sân trường rực rỡ với những bức tranh tường đầy màu sắc, lũ trẻ chạy nhảy, tiếng giáo viên đón học sinh vang lên rộn ràng.

    Nam cởi mũ cho Bơ, vuốt tóc con: "Học ngoan nhé, chiều bố đón."

    Bơ ôm cổ bố, hôn lên má anh một cái thật kêu: "Bố về đi, con yêu bố!" Cô bé vẫy tay, chạy ùa vào lớp, mái tóc nơ hồng tung tăng.

    Nam đứng nhìn con, nụ cười còn đọng trên môi. Anh quay lại bãi giữ xe, định lấy xe về nhà thì điện thoại rung lên. Một email mới. Nam lướt qua màn hình, rồi khựng lại. Tên người gửi – một cái tên anh không ngờ sẽ thấy lại – như nhát dao xé toạc bức màn yên bình. Anh ngồi xuống ghế đá dưới bóng cây bàng, tay run run mở email. Những dòng chữ hiện lên, và gương mặt Nam thay đổi: Từ ngạc nhiên, hoang mang, đến xúc động dữ dội. Nước mắt lăn dài trên má, đôi môi mím chặt như cố ngăn một tiếng nấc: "Sao lại thế này.." Anh lẩm bẩm, ánh mắt lạc vào miền ký ức xa xôi.

    Sau chục phút, Nam lau nước mắt, đứng dậy, ánh mắt kiên định. Anh nhìn về phía khu chợ gần đó, thì thầm: "Mình phải đi mua hoa.." Dưới ánh nắng sớm, bóng lưng Nam khuất dần trong dòng người tấp nập.

    Khu chợ hoa gần trường mầm non rực rỡ như một bức tranh sống động. Những gian hàng ngập sắc cúc vàng, lan tím, hồng đỏ, hòa quyện với tiếng rao lanh lảnh của các cô bán hàng.

    Nam bước vào, bóng lưng trĩu nặng, ánh mắt xa xăm, chẳng còn nét rạng rỡ khi tiễn bé Bơ. Anh dừng trước một quầy hoa hồng, chọn bó hai mươi bông đỏ thắm, giọng trầm: "Cô gói kỹ giúp tôi nhé."

    Người bán hoa cười: "Tặng người đặc biệt hả anh?" Nam gật nhẹ, không đáp, buộc bó hoa vào xe, lái về phía nghĩa trang ngoại ô.

    Nghĩa trang lặng lẽ, những hàng mộ trắng trải dài dưới bóng cây bàng, phượng, như ôm lấy nỗi buồn của đất trời. Gió nhẹ lùa qua, mang theo tiếng lá xào xạc, hơi lạnh len vào da thịt. Nam bước chậm rãi đến ngôi mộ ở góc khuất, tấm bia đá khắc tên Hiền và ngày mất – 2016.

    Anh quỳ xuống, đặt bó hồng đỏ thắm trước mộ, ngón tay khẽ chạm vào dòng chữ, như muốn níu giữ một điều đã mất. Ánh mắt Nam đượm buồn, nước mắt lăn dài trên má. "Hiền.. sao em không nói gì với anh?" Anh lẩm bẩm, giọng nghẹn ngào. Cảm xúc dâng trào, Nam nhắm mắt, và những ký ức ùa về như cuốn phim quay chậm.

    Hoàng hôn đỏ rực trên bãi biển Đà Nẵng, sóng vỗ nhẹ vào bờ, như hát khúc tình ca cho Nam và Hiền. Năm ấy, Nam 26 tuổi, Hiền 25, họ nắm tay đi dạo, ánh mắt lấp lánh tình yêu. Hiền, trong chiếc váy trắng bay bay, cười rạng rỡ, mái tóc lòa xòa trước gió. Nam bất ngờ quỳ xuống, rút từ túi áo bó hồng đỏ, giọng run run: "Hiền, làm vợ anh nhé, anh muốn cả đời ở bên em."

    Hiền sững sờ, nước mắt hạnh phúc lăn dài, gật đầu: "Em đồng ý, nhưng anh phải hứa yêu em mãi mãi!"

    Nam cười, ôm cô vào lòng: "Anh thà mất cả thế giới còn hơn mất em."

    Sau ngày cưới, họ dọn về căn hộ chung cư nhỏ ở Sài Gòn, nơi bức ảnh cưới treo trên tường, lọ hoa Hiền cắm mỗi tuần tỏa hương. Họ lên kế hoạch có con vào năm Ất Mùi – 2015. Hiền dán những bức tranh em bé lên tủ lạnh, cười khúc khích: "Con mình sẽ giống anh, mắt to này!"

    Nam trêu: "Giống em thì xinh hơn, đặt tên là Gấu nhé, nghe cưng lắm!"

    Những buổi tối, dù Nam bận rộn với phân tích báo cáo tài chính và giao dịch chứng khoán, Hiền bay các chuyến quốc tế, họ vẫn tranh thủ thời gian quây quần bên bàn ăn, chia sẻ giấc mơ về một mái ấm đầy tiếng trẻ thơ. Hiền tựa đầu vào vai Nam, thì thầm: "Chỉ cần có anh, em chẳng cần gì hơn." Nam siết tay cô, lòng ngập tràn hy vọng, như thể cả thế giới đều nằm trong căn hộ nhỏ ấy.

    Nhưng giấc mơ ấy chẳng kéo dài. Trong phòng khám nam khoa, ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu lên gương mặt tái nhợt của Nam. Bác sĩ thông báo nồng độ tinh trùng của anh thấp, cần thay đổi lối sống, giảm nhậu nhẹt và cà phê. Nam gật đầu, nhưng ánh mắt trĩu nặng bất lực, như thể giấc mơ về một đứa con tan biến. Hiền nắm tay anh, giọng dịu dàng: "Không sao, anh, mình còn thời gian." Nhưng nụ cười của cô dường như giấu một nỗi buồn sâu thẳm.

    Vài tháng sau, một buổi tối, Nam lướt mạng xã hội, tim anh như ngừng đập khi thấy bức ảnh: Hiền, trong chiếc váy bó sát, hôn một người đàn ông tóc vàng trên bãi biển Phuket, ánh hoàng hôn làm nền. Cơ phó người Đức, đồng nghiệp của cô. Tay Nam run run, gọi điện, nhưng Hiền không nghe. Đêm đó, căn hộ chung cư ngột ngạt như một lồng sắt.

    Khi Hiền trở về, Nam gào lên: "Hiền, tại sao em làm thế? Anh đã làm gì sai?"

    Hiền cười khẩy, giọng sắc lạnh: "Anh yếu đuối, chẳng xứng làm đàn ông! Tôi cần một người mạnh mẽ hơn anh!"

    Những lời nói như lưỡi dao, cắt nát trái tim Nam. Trong cơn giận, anh tát Hiền, tiếng "chát" vang lên giữa căn phòng im lặng. Hiền không khóc, chỉ nhìn anh với ánh mắt khinh miệt, rồi quay đi: "Anh là thằng yếu sinh lý, anh sẽ chẳng giữ được tôi đâu."

    Cuộc hôn nhân sụp đổ. Họ ly hôn chóng vánh, bán nhà, chia tài sản. Nam nghe tin Hiền định cư châu Âu với người tình, lòng anh chỉ còn một khoảng trống. Hiền, người từng là cả thế giới, giờ là kẻ phản bội, để lại anh với nỗi đau không thể xóa nhòa.

    Ánh nắng trưa nhạt dần, bó hoa hồng đỏ thắm nằm lặng trước mộ Hiền, như lời tạm biệt muộn màng. Nam lau nước mắt, đứng dậy, thì thầm: "Hiền, anh sẽ sống tốt, như em mong muốn." Anh rời nghĩa trang, lái xe về, lòng trĩu nặng nhưng nhẹ nhõm.

    Phòng khách căn hộ của Nam và Phương ngập trong ánh nắng trưa, nhưng không gian nặng nề như bị bao phủ bởi một lớp sương mù vô hình. Trên sofa xám, Phương ngồi khoanh tay, đôi mắt đỏ hoe giận dữ. Cốc nước cam trên bàn trà đã nguội, dấu hiệu cô đã chờ hàng giờ. Bức tranh trừu tượng treo trên tường dường như lặng thinh, chứng kiến cơn bão sắp bùng nổ. Tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường vang lên đều đặn, như đếm từng giây căng thẳng.

    Nam đẩy cửa bước vào, gương mặt nhợt nhạt, ánh mắt vẫn đượm buồn sau chuyến viếng mộ. Anh khựng lại khi thấy Phương, giọng ngập ngừng: "Phương.. anh xin lỗi, anh về trễ."

    Anh đặt chìa khóa xe lên bàn, ngồi xuống ghế đối diện, tránh ánh mắt sắc như dao của vợ. Phương đứng bật dậy, giọng run run: "Trễ? Anh biết em đợi từ mấy giờ không? Hôm nay là ngày khám thai, Nam!" Cô chỉ vào đồng hồ, nước mắt chực trào: "Anh đi đâu mà không nghe điện thoại? Anh có nghĩ đến em và con không?"

    Nam cúi đầu, tay siết chặt, như cố kìm nén một cơn sóng cảm xúc: "Anh.. Anh xin lỗi, Phương. Anh không cố ý!" Anh lặp lại, giọng trầm khàn, nhưng không giải thích thêm. Sự lặng im của anh như đổ dầu vào lửa.

    Phương bước tới, giọng cao vút: "Không cố ý? Anh lúc nào cũng xin lỗi, nhưng anh có biết em lo thế nào không? Em mang thai, Nam, em cần anh!" Lời nói của cô lạc đi, như cố ngăn một tiếng nấc.

    Không khí ngột ngạt đến nghẹt thở. Rồi Phương bất chợt ngồi xuống cạnh Nam, chạm nhẹ vào tay anh, giọng dịu lại, pha chút lo lắng: "Nam, nói thật với em đi. Có chuyện gì khiến anh như thế này? Anh lạ lắm."

    Nam ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, chứa đựng cả đau đớn và do dự. Anh thở dài, lấy điện thoại ra, mở email, và đưa cho cô: "Em.. Đọc cái này đi."

    Phương cầm điện thoại, lướt qua màn hình. Gương mặt cô chuyển từ tò mò sang sững sờ, rồi nước mắt lăn dài. Cô đặt điện thoại xuống, ôm lấy Nam, thì thầm: "Trời ơi, Nam.. Cô ấy.. Sao anh không nói với em sớm hơn?"

    Nam siết chặt tay Phương, giọng nghẹn ngào: "Cảm ơn em, Phương. Anh chỉ cần em ở bên anh."

    Phương gật đầu, lau nước mắt, mỉm cười yếu ớt: "Mình sẽ cùng nhau vượt qua, anh nhé."

    Họ ngồi im, dựa vào nhau, ánh nắng trưa dịu dàng ôm lấy hai bóng người. Điện thoại nằm lặng trên bàn, như đang chờ kể câu chuyện mà người xưa đã giấu suốt mười năm.

    Những dòng chữ trên màn hình điện thoại lung linh, như giọt sương rơi trong đêm, mang theo giọng nói của Hiền – dịu dàng, xé lòng, nhưng cháy bỏng tình yêu. Mỗi từ là một nhịp tim cuối, như tiếng sóng biển từng ôm lấy Nam và Hiền trong những ngày hạnh phúc.

    E-mail:

    Subject: Nam, em yêu anh, qua cả cõi vĩnh hằng..

    Nam, ngọn gió biển của em,

    Khi anh đọc những dòng này, em có lẽ đã là ngọn nến, cháy hết mình để tan vào bóng tối. Em cài email này để đến với anh sau mười năm, khi em tin anh đã tìm thấy một bến bờ bình yên, nơi tiếng cười trẻ thơ vang lên như giấc mơ chúng ta từng vẽ. Đừng trách em, Nam. Những vết thương em để lại, dù sắc như dao, đều vì một tình yêu lớn hơn cả hơi thở cuối cùng của em.

    Em bị ung thư vú, Nam. Tin đó đến vào một buổi sáng mờ sương, khi hãng bay tổ chức kiểm tra sức khỏe, lúc bác sĩ trao em kết quả, nó như giọt nước làm vỡ mặt hồ đời em. Bệnh đã lan khắp, em chỉ còn vài tháng đến một năm. Nhưng em không sợ cái chết, anh à. Em chỉ sợ ánh mắt anh, người từng ôm em dưới sóng Đà Nẵng, hứa sẽ cho em cả bầu trời, sẽ tan nát khi thấy em rời đi. Em không thể để anh sống trong những ngày đếm từng nhịp tim em yếu đi, không thể để anh ôm một Hiền chỉ còn xương và da.

    Em chọn làm kẻ phản bội. Những tin nhắn, bức ảnh ở Phuket, người cơ phó kia – tất cả là giả, Nam. Em buông lời cay độc, gọi anh yếu đuối, để anh căm ghét em, để anh buông tay. Khi anh tát em, tim em như vỡ thành ngàn mảnh, nhưng em mỉm cười trong nước mắt, vì em biết anh sẽ tự do. Em muốn anh sống, muốn anh tìm một người vợ dịu dàng, những đứa con rạng ngời, để giấc mơ của chúng ta thành hiện thực, dù em không còn.

    Nam, em xin lỗi. Mỗi lời em nói như ngọn lửa thiêu đốt trái tim em. Nhưng em không hối hận, vì em yêu anh, yêu bằng cả những giọt lệ cuối cùng. Anh là tiếng sóng, là ánh sáng dẫn em qua những đêm bệnh tật. Dù thân xác em tan biến, tình yêu này vẫn sống, như ngọn nến cháy mãi trong tim anh.

    Giờ đây, em chỉ mong anh đang cười, đang nắm tay những người anh yêu. Nếu anh đã tìm thấy hạnh phúc, hãy ôm chặt nó, vì đó là điều em đánh đổi cả đời mình. Đừng khóc vì em, Nam. Em không sợ hãi, vì tình yêu của chúng ta sẽ mãi ngân vang, như tiếng sóng chẳng bao giờ ngừng.

    Yêu anh, đến tận cùng thời gian,

    Hiền của anh.

    Những dòng chữ mờ đi, như Hiền vừa gửi một cái ôm qua làn sương, để lại Nam và Phương trong một biển lệ, nơi tình yêu vượt qua cả thời gian và cái chết.


    (Hết)

    Em Là Cơn Gió


    Dưới ánh sao trời, em lặng trôi,

    Như gió qua đời, chẳng ngừng nơi.

    Ký ức rơi, mưa giăng lối,

    Tình yêu ta, mãi cháy trong tôi.

    * * *

    Ngày xưa ấy, ta từng mơ,

    Dưới nắng vàng, tay đan mơ.

    Giờ hoa rơi, lặng bên bờ,

    Giấc mộng xưa, vỡ tan đôi bờ.

    * * *

    Hãy bước đi, chớ ngoảnh lại,

    Dẫu tim đau, lệ rơi dài.

    Em mỉm cười, từ cõi xa,

    Mong anh tìm, hạnh phúc tương lai.

    (Hết)

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage:
    Giá Như Dừng Yêu

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY


    => Đọc toàn bộ bài thơ "Em Là Cơn Gió" lấy cảm hứng từ truyện ngắn.
     
    Hoa Nguyệt PhụngChì Đen thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng sáu 2025 lúc 10:59 AM
  2. Đăng ký Binance
  3. Chì Đen

    Bài viết:
    117
    Thà Hiền đừng để lại bức thư nào, cái ác của cô là để lại cái email đó đó. ^^

    Chúc bạn có nhiều tác phẩm hay nha.

    Nói vui một chút, mấy bạn bây giờ yêu nhau mà chia tay là đối phương cũng hay hỏi: Sao em (anh) chia tay vậy? Có phải bị bệnh nan y gì khó nói không :))
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  4. Rewrite4future

    Bài viết:
    260
    Cảm ơn Chì Đen nhé, chúc bạn ngày càng xinh đẹp và viết hay hơn!
     
    Hoa Nguyệt PhụngChì Đen thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...