Vô Ngôn Trình bày: Thừa Hoàn, Nhất Chỉ Bạch Dương Tác từ: Thi Tĩnh Dịch Tác khúc: Thi Tĩnh Dịch Biên khúc: Nam Haha Có những bản nhạc không cần phô trương, không cần cao trào kịch tính, chỉ cần chậm rãi ngân lên là đủ khiến lòng người thổn thức. "Vô Ngôn" chính là một bài hát như thế. Đây là ca khúc được thể hiện bởi Nhất Chỉ Bạch Dương, với phần lời và nhạc do Thi Tĩnh Dịch chắp bút, mang đậm dấu ấn nhẹ nhàng mà sâu lắng của một chuyện tình đã xa. Ngay từ tựa đề "Vô Ngôn" nghĩa là "không lời", bài hát đã gieo vào lòng người nghe một nỗi buồn im lặng, một mối tình cũ chưa kịp tàn mà đã phải dừng lại. Bản nhạc là tiếng lòng của một người ở lại, vẫn còn nhớ, còn thương, còn đau đáu khôn nguôi, trong khi người kia có lẽ đã an yên nơi một ngã rẽ khác. Dòng chảy của ca từ nhẹ như hơi thở nhưng lại nặng như một nỗi niềm khó giãi bày. Những câu như "Cảm ơn người từng nghĩ đến tương lai của chúng ta, dẫu cho tôi chẳng có gì trong tay" hay "Có lẽ người sớm đã quên tôi, còn tôi lại khắc ghi mãi mãi" không chỉ là lời tạm biệt, mà còn là tiếng thở dài của một trái tim chưa sẵn sàng buông bỏ. Điểm đặc biệt của bài hát nằm ở giai điệu tinh tế, kết hợp giữa sự u buồn của piano và nét thổn thức rất riêng trong giọng hát của Nhất Chỉ Bạch Dương. Không quá kịch tính, không quá bi lụy, "Vô Ngôn" tựa như một dòng thư tay lặng lẽ gửi đến người cũ, không mong hồi âm, chỉ mong người hiểu lòng mình đã từng yêu đến nhường nào. Với những ai từng đi qua một cuộc chia ly, từng có một mối tình không trọn vẹn, "Vô Ngôn" sẽ như một chiếc gương, phản chiếu lại những hồi ức đẹp đẽ xen lẫn tiếc nuối. Đây là bài hát mà bạn nên nghe một mình, trong một buổi tối yên tĩnh, khi lòng đủ lặng để những nốt nhạc len vào ngóc ngách tâm hồn, và khi nước mắt có thể rơi ra mà không cần lời giải thích. Không chỉ là một ca khúc thất tình, "Vô Ngôn" còn là một bản độc thoại nội tâm, nơi người hát cũng là người đang chữa lành chính mình. Bài hát nhắc ta rằng, dù chuyện cũ có đau đến đâu, thì việc từng yêu chân thành cũng đã đủ đáng quý. Và đôi khi, cách yêu cuối cùng dành cho một người là học cách im lặng và bước tiếp, như cách "Vô Ngôn" nhẹ nhàng khép lại, để lại dư vị khó phai. Dưới đây là bản Vietsub trên Youtube, còn trên là bản Trung nhóa mọi người. Lời bài hát 七七惨惨七七 不只是句诗而已 还留着你的皮筋 虽然早就没有意义 悠长的巷子里 我自己走走停停 曾在我左边的你 现在只在回忆里 从零散的相遇 紧张得胡言乱语 到后来讨论至死不渝 最后却沉默不语 如果这就是结局 那我也没后悔遇见你 毕竟你算是我生命中最美的失去 兰安未遇是怀鸟 你可有新的爱 是否像我记得你一样 偶尔还会想念我这 不成熟的男孩 那几年有点疯 这感觉有点怪 想起来你的好 我怎么就忘了你的坏 也许有一天 我也会停止为你徘徊 如今我好像还很喜欢你 又好像有点释怀 风花雪月是诗修 若是回眸 是否人欲与泪先流 感谢你想过我们的以后 哪怕我一无所有 感谢你曾经在我的左右 哪怕我可能不够温柔 谁知一别在深秋 深秋一别难珍重 陈词心泪哽在喉 莫问缘由 自古良人意欲难留 也许你是我最大的遗憾 可我没能跟你走 也许你早就把我给遗忘 可我会记得很久很久 不求再续此旧梦 但求此生勿相忘 兜兜转转 也许只能这样 放任你在我心中 偶尔发烫 万千话语还未细讲 望眼怔怔泪两行 后来某一天的晚上 我梦见了你好多遍 每一遍都红了眼眶 离拥抱只差一点点 算了吧 我们也应该学着大方点 往前走才对得起 你给过我的从前 风花雪月是诗修 若是回眸 是否人欲与泪先流 感谢你想过我们的以后 哪怕我一无所有 也许你早就把我给遗忘 可我会记得很久很久 不求再续此旧梦 但求此生勿相忘 Pinyin Qī qī cǎn cǎn qī qī Bù zhǐ shì jù shī ér yǐ Hái líu zhuó nǐ de pí jīn Suī rán zǎo jìu méi yǒu yì yì Yōu cháng de xìang zǐ lǐ Wǒ zì jǐ zǒu zǒu tíng tíng Zēng zài wǒ zuǒ biān de nǐ Xìan zài zhī zài húi yì lǐ Cóng líng sàn de xiāng yù Jǐn zhāng dé hú yán lùan yǔ Dào hòu lái tǎo lùn zhì sǐ bù yú Zùi hòu què chén mò bù yǔ Rú guǒ zhè jìu shì jié jú Nà wǒ yě méi hòu huǐ yù jìan nǐ Bì jìng nǐ sùan shì wǒ shēng mìng zhōng zùi měi de shī qù Lán ān wèi yù shì húai niǎo Nǐ kě yǒu xīn de ài Shì fǒu xìang wǒ jì dé nǐ yī yàng ǒu ěr húan hùi xiǎng nìan wǒ zhè Bù chéng shú de nán hái Nà jī nían yǒu diǎn fēng Zhè gǎn jué yǒu diǎn gùai Xiǎng qǐ lái nǐ de hǎo Wǒ zěn me jìu wàng liǎo nǐ de hùai Yě xǔ yǒu yī tiān Wǒ yě hùi tíng zhǐ wéi nǐ pái húai Rú jīn wǒ hǎo xìang hái hěn xǐ huān nǐ Yòu hǎo xìang yǒu diǎn shì húai Fēng huā xuě yuè shì shì xiū Ruò shì húi móu Shì fǒu rén yù yǔ lèi xiān líu Gǎn xiè nǐ xiǎng guò wǒ mén de yǐ hòu Nǎ pà wǒ yī wú suǒ yǒu Gǎn xiè nǐ zēng jīng zài wǒ de zuǒ yòu Nǎ pà wǒ kě néng bù gòu wēn róu Shúi zhī yī bié zài shēn qiū Shēn qiū yī bié nán zhēn zhòng Chén cí xīn lèi gěng zài hóu Mò wèn yúan yóu Zì gǔ líang rén yì yù nán líu Yě xǔ nǐ shì wǒ zùi dà de yí hàn Kě wǒ méi néng gēn nǐ zǒu Yě xǔ nǐ zǎo jìu bǎ wǒ gěi yí wàng Kě wǒ hùi jì dé hěn jiǔ hěn jiǔ Bù qíu zài xù cǐ jìu mèng Dàn qíu cǐ shēng wù xiāng wàng Dōu dōu zhuǎn zhuǎn Yě xǔ zhī néng zhè yàng Fàng rèn nǐ zài wǒ xīn zhōng ǒu ěr fā tàng Wàn qiān hùa yǔ húan wèi xì jiǎng Wàng yǎn zhēng zhēng lèi liǎng háng Hòu lái mǒu yī tiān de wǎn shàng Wǒ mèng jìan le nǐ hǎo duō bìan Měi yī bìan dū hóng liǎo yǎn kùang Lí yōng bào zhī chà yī diǎn diǎn Sùan le bā Wǒ mén yě yīng gāi xué zhuó dà fāng diǎn Wǎng qían zǒu cái dùi dé qǐ Nǐ gěi guò wǒ de cóng qían Fēng huā xuě yuè shì shì xiū Ruò shì húi móu Shì fǒu rén yù yǔ lèi xiān líu Gǎn xiè nǐ xiǎng guò wǒ mén de yǐ hòu Nǎ pà wǒ yī wú suǒ yǒu Yě xǔ nǐ zǎo jìu bǎ wǒ gěi yí wàng Kě wǒ hùi jì dé hěn jiǔ hěn jiǔ Bù qíu zài xù cǐ jìu mèng Dàn qíu cǐ shēng wù xiāng wàng Lời Việt Bảy bảy thê lương bảy bảy, Chẳng chỉ là một vần thi tàn phai. Vẫn còn giữ chiếc dây buộc tóc, Dù xưa kia vốn chẳng nghĩa gì ai. Trên con ngõ dài hun hút, Ta một mình bước, lúc dừng, lúc đi. Người từng bên trái ta khi ấy, Giờ chỉ còn trong ký ức mờ ly. Từ cuộc gặp gỡ rời rạc, Vụng về lời nói chẳng thành câu. Rồi bàn về chuyện sống chết bên nhau, Sau cùng là im lặng mãi về sau. Nếu đây chính là hồi kết, Ta chẳng hề hối hận vì từng gặp người. Dẫu sao người cũng là đoạn đẹp nhất Mà trong đời, ta lạc mất, buông lơi. Chim hoài niệm chưa tìm được tổ, Người có lẽ đã có bóng ai. Liệu người có nhớ ta như ta nhớ? Chàng trai non trẻ chẳng khôn ngoan dài. Năm tháng đó có phần điên dại, Cảm giác giờ cũng thật lạ thay. Nhớ về người ta toàn nghĩ điều đẹp, Còn điều tệ sao quên sạch chẳng hay? Biết đâu một ngày nào đó, Ta cũng thôi chẳng mãi đợi chờ. Giờ đây hình như ta còn rất thích, Lại như buông bỏ cũng từng giờ. Phong hoa tuyết nguyệt vốn là mộng, Nếu ngoảnh đầu trông, Phải chăng người lệ rơi trước dòng. Cảm ơn người từng nghĩ đến tương lai, Dù ta chẳng có gì trong tay. Cảm ơn người từng bên trái bên phải, Dù ta chẳng dịu dàng đủ đầy. Ai hay ly biệt thu sâu ấy, Thu ấy biệt ly, nặng nợ duyên. Tình đã cạn, lệ còn nghẹn giọng, Đừng hỏi vì sao khó giữ người hiền. Có lẽ người là tiếc nuối lớn nhất, Nhưng ta chẳng thể cùng người đi xa. Có lẽ người từ lâu quên mất ta, Còn ta nhớ mãi mãi không nhòa. Không mong tái diễn giấc mộng cũ, Chỉ cầu kiếp này chớ quên nhau. Vòng quanh luân chuyển, Có lẽ đành thế thôi, Để người cháy âm ỉ trong tim ta, Thỉnh thoảng bùng lên rực rỡ không lời. Ngàn vạn điều chưa kịp thổ lộ, Đôi mắt đẫm lệ, cứ lặng im thôi. Rồi một tối nào đó về sau, Ta mộng thấy người biết bao lần. Lần nào mắt cũng đỏ hoe ướt, Chỉ cách ôm nhau, một chớp bâng khuâng. Thôi thì, Chúng ta cũng nên tập quen rộng lượng, Bước về phía trước mới xứng đáng Với đoạn quá khứ người từng thương tặng. Phong hoa tuyết nguyệt vốn là mộng, Nếu ngoảnh đầu trông, Phải chăng người lệ rơi trước dòng. Cảm ơn người từng nghĩ đến tương lai, Dù ta chẳng có gì trong tay. Có lẽ người từ lâu quên mất ta, Còn ta nhớ mãi mãi không nhòa. Không mong tái diễn giấc mộng cũ, Chỉ cầu kiếp này chớ quên nhau.